Chương 2: Lấy thân báo đáp
Trọng Hi
08/10/2021
Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
Cồn chạm nhẹ vào vết thương, sắc mặt anh méo mó miễn cưỡng sát trùng.
Trình Phỉ Phỉ cuối đầu nghĩ đến việc trả ơn, Lý Du luôn lạnh nhạt chán ghét mình, nhưng hôm nay anh lại liều mạng cứu cô, Gia cảnh nhà Trình Phỉ Phỉ rất bình thường, không giàu như Lý Du, bản thân cũng không nghĩ ra nên tặng gì xứng đáng cho anh.
Trình Phỉ Phỉ suy nghĩ lúc lâu sau đó nén ra vài từ: "Lấy thân báo đáp?"
Lý Du đang xử lý vết thương nghe xong lời nói thì "Phụt" cười, không ngờ cô trả lời như vậy: "Lấy thân? Cậu hiểu vấn đề này là làm gì không?"
Trình Phỉ Phỉ suy do dự một lúc sau đó gật đầu.
Anh cảm thấy vô vị không trêu chọc cô nữa, chăm chú xử lý vết thương trên trán, thiếu niên nhúc nhích người liết sang bên cạnh. Trình Phỉ Phỉ đang cởi áo thun ra, phần trên cái gì cũng không có, thân thể còn chưa phát dục lộ ra trước mặt anh
Thiếu niên sợ hãi đến độ nhanh nhóng quay đầu lại: "Sao cậu lại cởi áo?"
Trình Phỉ Phỉ xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng: "....lấy thân báo đáp"
"lão tử đi đây, cậu... Não tàn a, nhanh lên mặt đồ vào! " Lý Du một tay che mắt, chân lùi về phía sau, ra hiệu cho cô mặc đồ vào.
Con nhỏ ngốc này từ đâu chui ra vậy?, chỉ chọc một lát liền nghiêm túc tin sái cổ? "
Trình Phỉ Phỉ mặc lại áo thun, cúi đầu lúng túng. Chẳng phải đó là lấy thân báo đáp sao? Cô làm sai gì ?
Lý Du hé ngón tay đang che mắt nhìn qua kẻ hở, thấy áo thun trên người thiếu nữ mới an tâm bỏ tay xuống: "bọn nhỏ bây giờ không biết đang suy nghĩ cái gì?"
"Ọt..... Ọt..... Tiếng bụng Trình Phỉ Phỉ vang lên
Lý Du đứng lên giọng điệu ghét bỏ: "Nhóc con thật phiền phức!"
Cô thật lòng thì thầm: "Tôi chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi.... "
"Hơ...." Lý Du cười khẩy đứng dậy, bước tới mở tủ ra, vọng lại hỏi: "Bò kho với bò kèm dưa chua, cậu ăn món nào?"
Trình Phỉ Phỉ thắc mắt: "Cậu nấu à? "
"Mơ đi, chỉ có mì ăn liền.... "
"Mẹ tôi nói ăn mì không tốt cho sức khỏe"
Lý Du lấy hai gói mì khác vị liếc cô: "Giờ có ăn không?"
Trình Phỉ Phỉ sát nhận: Không ăn"
Đúng là không chừa mặt mũi cho người ta!
Trong lòng Lý Du phun ra một câu, nhét lại hai gói mì vào tủ, đi đến bàn nhỏ cạnh sofa cuối người nhấc điện thoại lên, gần đây có rất nhiều quán ăn nhanh: "Cậu ăn gì, tôi gọi người mang lại"
"Mẹ tôi nói không được phép ăn thức ăn nhanh....."
Nội tâm Lý Du: con mẹ nó!!!!!!!
Mặc dù biết Trình Phỉ Phỉ nhiều năm, trước cao trung hầu như ngày nào họ cũng đi học cùng nhau. Nhưng hầu hết đều là cô và Lý Đình đi trước, thiếu niên âm thầm đi sau, không hề nghe hai người đang nói về cái gì.
Anh nghĩ cô rất ngoan nhưng không ngờ khó hòa đồng đến vậy.
Lý Du có chút bất mãng, cúi đầu khinh thường cô gái nhỏ đang ngồi trên sofa nói: "Trình Phỉ Phỉ đừng tưởng rằng Lý Đình trước khi định cư nước ngoài bảo tôi chăm sóc cậu. Nên hiện tại được một tất lại tiến một bước".
Cô nhận ra thái độ của mình là không đúng, quay lại cư xử bình thường: "Lý Du tôi không đói... "
"Ọt...... " chiếc bụng hư của Trình Phỉ Phỉ lại kêu.
Lý Du: "Quên đi, cậu về nhà ăn cơm mẹ nấu ngon hơn"
Thiếu nữ bất động trên sofa, miễn cưỡng không muốn về nhà, Lý Du nhận ra khác thường hỏi: "Còn chuyện gì à, sao không về?"
"Tớ không mặc đồng phục, mẹ nhất định sẽ hỏi có chuyện gì" đồng phục của cô bị đám người vừa nảy xé rách nên không nhặc về, hiện tại đang mặt áo thun rộng thùng thình của Lý Du.
"Mà này, sao lại cậu bị bắt nạt vậy" anh nhớ tới câu vừa định hỏi, thỏ nhỏ này hàng ngày hiền lành, sao tự dưng chọc tới đám người đó?
"cậu còn nhớ Giang Vĩ Hùng không? "
"Giang Vĩ Hùng chung lớp tôi trước đây?"
Trình Phỉ Phỉ gật đầu.
Giang Vĩ Hùng trong ấn tượng của anh, bộ dáng thư sinh nhu nhược, làm gì quen biết đám côn đồ đó? "Chuyện này liên quan tới cậu ta? "
Cô gật đầu: " anh ta không đậu vào trường trọng điểm, lưu lại Bành Trung, được tuyển vào thẳng cao trung, có nữ sinh năm nhất cùng khối Giang Vĩ Hùng, thích anh ta nhưng anh ta không thích, sau đó Giang Vĩ Hùng thổ lộ với tôi, vị nữ sinh kia biết được, nói là tìm người giáo huấn tôi."
"Đúng là thảm họa" Lý Du lo lắng, hỏi: "Đúng rồi. Ở trường còn ai khác khi dễ cậu nữa không? "
Trình Phỉ Phỉ lắc đầu.
Đúng lúc này di động thiếu niên reo lên, anh nhìn vào màng hình, thấy dẫy số lạ. Liền bắt máy: "alo"
"Đây có phải số Lý Đình không? " giọng người phụ nữa trung niên.
Lý Du bình tĩnh trả lời: "Con là em trai Lý Đình, dì là ai? "
Mẹ Trình trả lời: "Dì là mẹ Phỉ Phỉ muộn vậy rồi mà con bé chưa về, dì muốn hỏi xem Lý Đình có ở cùng con bé không? "
Lý Du nhìn Trình Phỉ Phỉ: " cậu ấy ở nhà con, lát nữa con đưa cậu ấy về"
Cô gái nhỏ bên cạnh nghe được một phần cuộc nói chuyện, hình như là nói về mình, cô tò mò: "ai vậy? "
"Mẹ cậu"
Trình Phỉ Phỉ thắc mắc: "Sao bà ấy có số cậu? "
Anh thản nhiên giơ điện thoại lên : "Của Lý Đình "
Chiếc điện thoại thông minh màu trắng, sau lưng có ốp màu hồng, mút home ở giữa thật sự là điện thoại Lý Đình.
"Sao cậu sài điện thoại cậu ấy?"
“Tôi thích nó.”
Đột nhiên Trình Phỉ Phỉ bật dậy khiến cậu hết hồn.
"Chết rồi, Chết rồi, tôi nói với mẹ, Lý Đình đã ra nước ngoài, nhưng bà ấy quên nên mới điện Lý Đình, nếu mẹ tôi nhớ sẽ hỏi "Tôi đến nhà cậu làm gì, thì sao? "
Cô sợ mẹ Trình hiểu lần mình và Lý Du sau đó sẽ cằn nhằn.
"Thành thật nói với mẹ cậu, dù sao cũng đâu phải lỗi cậu, hơn nữa thân thể bị thương như vậy, dì không nhìn ra có chuyện mới lạ"
Trình Phỉ Phỉ cúi đầu: "Mẹ tôi gần gây sức khỏe không ổn, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng....tôi không muốn mẹ lo lắng... "
"Phiền toái chết đi được..."
Lý Du từ phòng ngủ bước ra, trên tay cầm đồng phục sơ trung mùa đông đưa cho Trình Phỉ Phỉ."Mặc vào, tôi đưa cậu về sẵn tiện giúp cậu giải thích"
Thành phố Giang Mai tháng chính nhiệt độ lên đến ba mươi độ, Trình Phỉ Phỉ có chút không thích: "Trời nóng như vậy phải mặc áo khoác đồng phục sao? "
"Cậu muốn như vậy về nhà? dù sao cũng không phải chuyện của tôi"
Trình Phỉ Phỉ còn nhỏ, phát dục chưa hết. Ngực không tới nổi lép, nếu cứ vậy mặc áo thun mỗi áo thun, người khác sẽ phát hiện.
Trình Phỉ Phỉ hiểu ra lập tức mặc: "Tôi biết rồi"
"Sau này đừng cởi đồ trước mặt con trai, dù sao cũng không phải loại ngực to" Lý Du vốn dĩ muốn dạy dỗ lại vô tình độc miệng với cô.
Không gì ngạc nhiên trước khi Lý Đình đi nước ngoài luôn miệng kêu anh chăm sóc tốt Trình Phỉ Phỉ.
Con nhóc này rõ ràng là tiểu ngốc nghếch
----------------
Lý Du đưa cô về đến nhà. Vừa đứng trước cửa, tiếng chìa khóa va chạm vào ổ vang lên, Cửa chính cùng cửa chống trộm lần lượt mở ra,
"Con đi chơi với Lý Đình sao không nói mẹ biết?" Mẹ Trình lo lắng.
Nhìn con gái mặc áo mùa đông rộng thùng thình, trên mặt dáng băng cá nhân, Phía sau cô là thiếu niên cao tầm 1m8, khôi ngô tuấn tú, trên mặt cũng có vài vết thương
"Con sao vậy? Người này là ai đây"
Lý Du chủ động chào bỏi: "chào dì, dì còn nhớ không?, Con là Lý Du em trai Lý Đình:
Lúc bé Lý Đình thường đưa em trai đến nhà Trình Phỉ Phỉ chơi nên bà cũng có ấn tượng. Bà không ngờ cậu nhóc ngày nào giờ cao tầm 1m8 ròi: "À, dì nhớ rồi, em song sinh của Lý Đình, giờ chị em con học ở đâu?"
Kể từ khi Lý Đình ra nước ngoài, Trình Phỉ Phỉ ngưng nói về chị em họ, cô đã nói với Mẹ Trình là Lý Đình đã ra nước ngoài, nhưng bà lại quên, cứ nghĩ chị em họ học hơn con gái một bậc không cùng trường nên ít gặp nhau.
Lý Du lễ phép: "Con học ở Nhất trung, Lý Đình thời gian nước định cư ở nước ngoài."
"Trí nhớ dì mau quên quá, chuyện Lý Đình ra nước ngoài mới vài tháng cũng không nhớ."
"Rốt cuộc con với Phỉ Phỉ bị sao vậy? "Mẹ Trình nhìn đến vết thương hai người
Lý Du bình tĩnh trả lời: "Hôm nay Phỉ Phỉ bị mấy tên côn đồ khi dễ, nên bị thương"
Mẹ Trình vừa nghe con mình bị bắt nạt, vội kéo cô lại xem khắp nơi, lo lắng hỏi: "Bị thương chổ nào nữa không, đau lắm không? Sao bị bắt nạt vậy? "
Mẹ Trình sờ trúng vết thương trên bụng, Trình Phỉ Phỉ mặt bối rối "Không còn đau nữa, Lý Du giúp con cử lý rồi"
Bà lùi về sau mấy bước: " Hai đứa vào nhà đi"
"con không vào con sắp muộn tiết tự học" Lý Du chỉ ngón tay ra sau ý nói anh phải đi
"À...... Vậy thôi, lần sau lại đến nhà dì chơi"
"Cảm ơn con Lý Du"
Sau khi nghe Mẹ Trình cảm ơn, Trình Phỉ Phỉ nhớ ra cô chưa nói lời cảm ơn Lý Du, Chân thiếu niên rất dài trong khoảng thời gian ngắn đã xuống gần một nữa, Cô vội vàng chạy theo sau: "Lý Du"
Anh quay đầu lại nhìn Trình Phỉ Phỉ.
"sao vậy? "
"Cảm ơn cậu"
"Ấu Trĩ !" Lý Du mỉm cười tiếp tục đi xuống
*
Sáng hôm say, Trình Phỉ Phỉ mặc chiếc váy thiếu nữ bình thường, đứng gần nơi ở Lý Du,
Thiếu niên đang mặc đồng phục sau lưng đeo cặp, anh uể oải bước ra khỏi chung cư. Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ chạy lon ton tới tay mang theo túi đồ: "Lý Du, mẹ tớ nói quà cảm ơn cậu"
“Cái gì?”
"Đặc sản địa phương, có rau sấy khô, củ cải, với..... "
"Cậu nghĩ tôi có thể nấu ăn? "
"Có thể...." Trình Phỉ Phỉ chỉ muốn anh không cần phải ăn thức ăn nhanh, sau khi ba mẹ ly hôn, mối quan hệ của Lý Du là ba Lý không tốt cho lắm.
"Cậu mặc đồ thường là thế nào?"
"tớ....tớ không muốn đi học"
“Tại sao?”
Trình Phỉ Phỉ luôn trầm lặng, sống nội tâm, không giỏi giao tiếp. Cô không thích đi học, hôm qua gặp tai nạn lớn vậy khiến cô càng không muốn đi.
Thấy người bên cạnh im lặng, Lý Du hỏi: "Đừng nói với tôi, cậu sợ đến trường?"
Trình Phỉ Phỉ cúi đầu, cắn môi không lên tiếng.
Lý Du thởi dài: Bọn nhóc bây giờ thật phiền phức.
......
Khoan đã, liên quan gì đến anh mà bản thân phải lo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.