Chương 1: Quá trình trưởng thành
Trọng Hi
08/10/2021
Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
Nhiều năm trước Trình Phỉ Phỉ 5 tuổi, Cha Mẹ Trình nghe nói vẽ tranh giúp phát triển trí thông minh cho con, thế là họ quyết định gửi con mình đến lớp mỹ thuật ở Cung Thiếu Nhi. Trước đó Trình Phỉ Phỉ không học mẫu giáo, bởi vì mẹ Trình thuộc tuýp người nội trợ. Bà luôn ở nhà trông cô, dạy con gái cách viết cách hát...
Trình Phỉ Phỉ khi còn nhỏ luôn ở nhà cùng mẹ, cô hiếm khi ra ngoài chơi làm quen người khác. Hầu hết họ hàng bố mẹ đều ở thị trấn. Trong khi gia đình họ ở trung tâm thành phố.
Các bé ở Cung thiếu nhi đều đã học qua mẫu giáo rồi mới được gửi vào lớp năng khiếu, tụi nhỏ đều thích nghi với xung quanh rất nhanh, vì thế không mất nhiều thời gian để làm quen.
Mẹ Trình đưa Trình Phỉ Phỉ đến trước lớp, có vài đứa trẻ đang đùa nghịch Trong này, đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặc góc áo mẹ không chịu buông.
"Phỉ Phỉ, vào lớp đi, nhớ nghe lời cô, tan học mẹ tới đón con." Bà cúi đầu nhìn Trình Phỉ Phỉ.
Lúc bé, cô tương đối sống nội tâm hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, Trình Phì Phỉ lắc đầu, đây là lần đầu tiên đi học phải xa mẹ, bản thân không hiểu gì cả, luôn sợ mình làm sai mọi thứ.
Mẹ Trình hiểu rõ con mình không muốn giao tiếp cùng người lạ, lòng lo lắng không biết cô ở Cung thiếu nhi trọn vẹn một bữa không. Bà ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con gái dỗ dành: "Phỉ Phỉ ngoan, tan học mẹ mua bánh pudding Cho con, được không?"
Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về bóng lưng mẹ Trình, khoảng một lúc vẫn ngây ngốc đứng giữa lớp.
"Sao cậu đứng đây?, không vào kím chổ ngồi đi" Một cô bé đang đứng cạnh cao hơn Trình Phỉ Phỉ nữa cái đầu, tóc dài thẳng màu đen, bên dưới tóc mái là đôi mắt hạnh đầy sức sống, khuôn mặt trái xoan, bé gái mặt chiếc váy kẻ sọc xanh trắng nhạt phía sau có dây buộc trông rất bắt mắt.
Học sinh trong lớp thiếu nhi tuổi từ năm đến tám, Trình Phỉ Phỉ là nhỏ nhất, hầu hết mọi đứa trẻ đều cao hơn cô rất nhiều.
"Tớ cũng không tìm được chỗ, hay là chúng ta cùng nhau ngồi đi" cô bé dắt tay Trình Phỉ Phỉ đến cái ghế trống giữa lớp học, nơi này không quá gần hay quá xa bục giảng, là vị trí tốt nhất.
"Tớ tên Lý Đình, cậu tên gì?" cô bé nhìn Trình Phỉ Phỉ đang ngại ngùng, liền chủ động giới thiệu bản thân.
Trình Phỉ Phỉ thấp giọng đáp: "Tớ tên Trình Phỉ Phỉ"
Lý Đình tò mò hỏi: "Tớ học năm nhất trường tiểu học phụ thuộc, Cậu học ở đâu?"
Trình Phỉ Phỉ lắc đầu: "Tớ không đi học"
Lý Đình ngạc nhiên: "Sao còn chưa học?"
Trình Phỉ Phỉ đáp: "Mẹ tớ nói chưa tuổi đi học"
“cậu bao nhiêu tuổi?”
“năm tuổi. "
"Nhỏ hơn tớ một tuổi, tớ sáu tuổi. "
Trình Phỉ Phỉ gật gật đầu
Giáo viên dạy mỹ thuật bước vào lớp, học sinh đều im lặng hơn rất nhiều, Lý Đình và Trình Phỉ Phỉ cũng ngưng nói, cô giáo bảo bạn học đầu bàn mỗi nhóm lên bục lấy sách sẽ và bút màu cho bạn kế bên.
Tiết học bắt đầu, giáo viên sơ lượt về cách vẽ, sau đó bắt đầu dạy các đường nét đơn giản để tạo nên bức tranh.
-------------------
Mỗi ngày Trình Phỉ Phỉ đều đến khóa học hè ở Cung Thiếu Nhi điểm danh, có lẻ vì quan hệ thân thiết với Lý Đình, nên cô gái nhỏ bằng lòng đến đó, mẹ Trình không ngờ con gái làm quen bạn ở môi trường mới nhanh đến vậy, bà hài lòng vô cùng.
Có lần, Mẹ Trình bận việc, bà dặn dò con gái hôm nay đến Cung thiếu nhi đón trễ. Trình Phỉ Phỉ lẳng lặng ngồi trên xích đu giữa sân chơi chờ mẹ đến. Trong mắt Lý Đình, Trình Phỉ Phỉ là cô em gái đơn giản không hiểu chuyện gì, vì sợ sẽ xảy ra điều xấu nên cô bé quyết định ngồi trên xích đu bên cạnh cùng đợi mẹ Trình đến.
Trình Phỉ Phỉ nói: "Đình Đình, cảm ơn cậu"
"Không có gì, vẫn còn sớm mà.”
Hai cô gái nhỏ vừa nói vừa cười trong khi đong đưa xích đu.
Lúc sau, một cậu nhóc mang cặp trên vai lon ton chạy đến, giọng điệu giận dữ: "Lý Đình, sao chị còn ở đây, có biết mẹ đợi ở cổng lâu không?"
Lý Đình lè lưỡi, ngại ngùng nói: "Quên"
Cậu nhóc giọng điệu như người lớn:
"Quên, sao ăn không quên?"
Trước khi đến Cung thiếu nhi, Trình Phỉ Phỉ hầu như không tiếp xúc với con trai, thỉnh thoảng trên lớp sẽ có vài cậu nhóc vui vẻ nghịch hai bím tóc cô, lần nào cũng là Lý Đình hùng hổ đuổi họ đi, từ đó Trình Phỉ Phỉ không có hảo cảm với con trai cho lắm, cô nghĩ rằng Lý Đình sẽ không chơi chung với họ, nhưng không ngờ lại có một cậu nhóc đợi Lý Đình về.
"Phỉ Phỉ đây là em trai sinh đôi của tớ Lý Du. Em ấy đang học lớp taewondo ở Cung thiếu nhi" Lý Đình giới thiệu
Trình Phỉ Phỉ gật đầu nhìn hai người trước mặt, Họ trông khá giống nhau mọi. Điểm chung lớn nhất đều rất đẹp mắt.
"Lý Du, đây là bạn cùng bàn trong lớp mỹ thuật của chị, tên là Trình Phỉ Phỉ, em xem cậu ấy rất đáng yêu phải không?" Lý Đình cười cười, giống như đang khoe vật nhỏ.
Trình Phỉ Phỉ thấp hơn hai chị em,
Chỉ buộc tóc đơn giản, mặc chiếc váy hồng trẻ con, nhưng Lý Đình trông rất đẹp, cô bé ăn mặc như người mẫu thời tranh nhỏ xinh xắn.
Nếu đem ra so sánh lần này hoàn toàn áp đảo Trình Phỉ Phỉ
Cậu nhóc đi tới đi lui, cuối cùng nói không cần suy nghĩ. "Xấu chết đi được"
Lý Đình nghe thấy, chần chờ dùng chân đang mang đôi giày da nhỏ, đá thẳng vào bắp chân Lý Du: "không lễ phép!"
"Ui da" cậu nhóc ngồi cuống ôm chân kêu lên.
Trình Phỉ Phỉ nghe Lý Du bảo mình xấu, cúi đầu kéo nón sau lưng lên che đi vẻ xấu hổ. Lý Đình thấy vậy an ủi, "Phỉ Phỉ, mặc kệ em ấy, Mẹ tớ hay nói Tiểu Du EQ thấp hàng ngày chỉ cần ăn đập một cái sẽ ổn"
Trình Phỉ Phỉ chưa bao giờ đi học không biết EQ thấp là gì, cô gái nhỏ chỉ gật đầu theo thói quen
-------------------
Bất giác chỉ còn cách mùa thu ngày khai giảng một tuần, Kỳ nghĩ hè đã qua đi, Trình Phỉ Phỉ biết mình không cần đến Cung thiếu nhi nữa, điều đó có nghĩa cô không còn được gặp Lý Đình, thêm vào đó cô gái nhỏ chưa từng hỏi phương thức liên lạc của người ta, vì vậy Trình Phỉ Phỉ không vui vẻ mà ở nhà trong suốt tuần đó, Mẹ Trình đã hỏi con gái, nhưng không nhận được phản hồi.
Trình Phỉ Phỉ đã sáu tuổi cũng nên bắt đầu vào tiểu học, thời điểm đang đi trên đường bắt gặp Lý Đình, cô gái nhỏ phấn khích khoác tay mẹ đến trước mặt: "Đình Đình!"
"Oa Phỉ Phỉ, cậu cũng học ở đây à? Lý Đình ngạc nhiên.
Trình Phỉ Phỉ gật đầu: "Ừm, mẹ nói sau này tớ sẽ học ở đây"
Lý Đình vui vẻ nói: " Vậy chúng ta được gặp nhau mỗi ngày rồi"
Trình Phỉ Phỉ mỉm cười gật đầu.
Lý Du bên cạnh không vui, từ lúc đi sinh ra Lý Đình đã chơi cùng cậu, nhưng từ lúc chị gái đi học lớp mỹ thuật, mỗi ngày về nhà đều nói đúng một chủ đề là Trình Phỉ Phỉ rất dễ thương. Dần dần chị gái không còn thường xuyên chơi chung cậu nữa.
Mặt bánh bao kia có gì mà đáng yêu?
Sau này Lý Đình biết nhà Trình Phỉ Phỉ ở phố bên cạnh, ngày nào cô bé cũng đến nhà đợi Trình Phỉ Phỉ cùng đến trường. Điều này khiến Lý Du không hài lòng: "Em không thích ở chung với tụi chị thì đi kiếm bạn học nam trên trường mà chơi."
Lý Đình là "Chị gái kiểm soát" Hai người người là song sinh, nên cậu đặc biệt ỷ lại vào chị gái, Dù không thích Trình Phỉ Phỉ nhưng cậu vẫn phải theo họ đến trường.
Lý Đình luôn tập trung vào việc vẻ nên năng khiếu ngày một tốt lên, Cô bé thường được giáo viên đề cử đi thi các cuộc thi khác nhau. Trước khi Lý Đình ra nước ngoài, cô sẽ dặn dò Lý Du đi đón Trình Phỉ Phỉ đến trường, Cậu gật đầu cho qua sau đặc lời nói ngoài tai, như thể không phải nói với mình. Cậu đối với Trình Phỉ Phỉ lạnh nhạt, càng nói chi đến việc cùng đi học.
Đến lúc Trình Phỉ Phỉ lớn hơn vài tuổi, cô tự nhận thức được Lý Du ghét mình, nên mỗi lần đều cố ý né tránh cậu
Lúc Chị em đang trong kì thi lên cao trung, cha mẹ họ ly hôn, Lý Du theo cha. Lý Đình theo mẹ nhập cư đến Canada.
Trước khi đi chị gái dặn đi dặn lại Lý Du nhất định phải chăm sóc tốt Trình Phỉ Phỉ, khiến cậu hơi tức giận, rốt cuộc ai mới là em ruột Lý Đình?
Kể từ khi chị gái đến Canada, Lý Du học cao trung năm nhất còn, Trình Phỉ Phỉ chỉ sơ trung năm ba, do học khác trường nên cả hai không gặp nhau nữa.
---------------
Khai giảng được một tháng, Giáo viên bảo trở về sơ trung lấy hồ sơ, Lý Du liên hệ trước với chủ nhiệm cũ nhờ bà gửi lại cho bảo vệ sau giờ học anh đến lấy.
Trên đường về trường, Lý Du nhìn thấy vài học sinh mặc đồng phục trường cũ, cả nam lẫn nữ tụ tập thành đám, Sơ Trung anh học không được tốt cho lắm rất nhiều thành phần bất hảo thường xuyên đến đồn cảnh sát kiểm điểm, kể từ khi trường học phân bổ theo phố, Lý Du thuộc gia đình khá giả phải bắt buột học ở ngôi trường tệ như vậy.
Anh từng thấy đủ loại bạo lực học đường, thường thì sẽ nhắm mắt làm ngơ, cùng ảnh hưởng từ người lớn trong nhà khiếm anh không quan tâm đến loại sự việc này.
Anh còn không biết là người tội nghiệp nào đang bị nắt nạt?
Quên đi, dù sao cũng có người báo cảnh sát, mình lo chuyện bao đồng làm gì?
"wow...." vài tên lưu manh hét lên
Qua kẻ hở đám đông, Lý Du nhìn thấy nữ sinh mặc đồng phục tay ngắn bị xé toạt ra lấp ló áo lót màu hồng, Cô gái co người ôm gối để che lại
Toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra bẻ bất lực, nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ.
Cô vô tình nhìn trúng Lý Du, hai tay nhỏ ôm ngực sức lực không biết lấy từ đâu, lao ra khỏi dám đông đến trước mặt anh. Mặc kệ toàn thân chỉ còn đúng chiếc áo lót. Gắt gao túm mảnh đồng phục rách che lại, cầm tay thiếu niên khẩn cầu: "Lý Du, cứu tôi"
Mặc dù anh không thích Trình Phỉ Phỉ từ khi còn bé, nhưng nhìn cô bị người khác khi dễ như vậy không thể làm ngơ.
Trình Phỉ Phỉ thuộc dạng học sinh tốt, vậy làm sao cô dính dáng tới đám côn đồ này?
Nhóm nam sinh theo sau, đe dọa Lý Du: "Này, đừng làm anh hùng giao con nhỏ đó cho tụi tao"
Trình Phỉ Phỉ khóc trong lo sợ, đầu lắc kịch liệt, tay vẫn như cũ nắm chặc thiếu niên trước mặt: "Lý Du, cứu tôi, cứu tôi..."
Anh một tay ôm lấy cô, đối mặc với đám côn đồ cười đầy khinh bỉ: "Tao không đưa thì sao? "
Khoảnh khắc Trình Phỉ Phỉ ngã vào lòng anh, cô như vớ được phao cứu mạng, tâm tình dịu đi.
Từ bé anh đã học taekwondo, dành không ít huy chương, vấn đề chỉ nằm ở Lý Du nếu anh muốn cứu cô nhất định sẽ an toàn.
"Chậc Chặc..... Có thằng ngu muốn làm anh hùng, để tao thử xem mày ra oai được bao lâu" Một tên côn đồ xông lên trước chuẩn bị giáo huấn Lý Du
Anh cởi cặp, đưa cho Trình Phỉ Phì nói: "Trong đó có đồ, lấy mặc đi" Dức lời đẩy cô sang một bên, tư thế sẵn sàng tiếp đám côn đồ.
Có lẻ cô đánh giá quá cao Lý Du, cậu chẳng qua chỉ là học sinh cao trung bình thường, việc một mình đấu với một đám người không dễ chút nào, Lý Du rất nhanh bị đánh nằm trên đất, Trình Phỉ Phỉ nhìn đến cảnh tượng đó liền bỏ chạy.
Anh bị đánh, nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng nản chí thầm nghĩ. Nhóc con vô lương tâm...
Rất nhanh vài bảo vệ của trường cùng hiệu trưởng đến. Một trong số đó thuộc học sinh của trường, vội vàng bỏ chạy. Trình Phỉ Phỉ bước tới lo lắng hỏi Lý Du: "Cậu không bị thương nặng chứ?"
"Cậu gọi họ đến? "
Trình Phỉ Phỉ gật đầu.
"Xem ra còn chút lương tâm"
Bảo vệ và hiệu trưởng đang đuổi theo đám nam sinh gây chuyện.
Trình Phỉ Phỉ đỡ lấy Lý Du, nhìn vết bầm trên mặt anh hỏi: "Cần đến bệnh viện không? "
“Không, về nhà xử lý sau. "
"... Vậy Tôi đưa cậu về nhà."
"Khỏi đâu, Tôi tự mình về" Lý Du lạnh nhạt hất tay Trình Phỉ Phỉ ra, đi dến chổ cũ cô đứng nhặc cặp lên. Trực tiếp về nhà.
Trình Phỉ Phỉ theo sát anh, hai người đi song song nhau, Lý Du quay đầu hỏi: "Cậu muốn gì nữa đây?
Cô thật lòng nói: "Cậu bị thương, tôi muốn giúp cậu xử lý"
"quên đi, mấy vết thương thế này tôi quá quen, cậu không cần giúp" anh từ nhỏ đã tập taekwondo, chịu đủ thương tích, dạng nhẹ như này bị như cơm bữa,
Trình Phỉ Phỉ bối rối đứng đó, vừa mới bị bắt nạt, tóc tai bù xù, khuôn mặt cùng cánh tay trắng nõn có vài vết đỏ. Trên người mặc áo bóng rổ nam rộng rãi. Hai tay ôm chặc thân thể sợ rằng bên trong sẽ lộ ra ngoài, nếu cứ tình trạng này một mình về nhà, người qua đường chắc chắn coi cô như kẻ điên.
Lý Du đến gần, vòng tay ôm lấy cô, nói: "đến nhà tôi, tôi giúp cậu xử lý vết thương"
Hai người bước đi. Không chút xấu hổ khi thân mật.
Về đến nhà, Lý Du lấy áo thun và quần đùi của nình Cho Trình Phỉ Phỉ đi tắm, sau đó cùng nhau sơ cứu vết thương lúc cô bước ra, trên tay Lý Du là hộ y tế nhỏ, hai người cùng ngồi trên sofa, anh tẩm ít cồn lên tâm bông bắt đầu lau lên mặt cô.
Lúc nhỏ, cả hai chưa bao giờ cố ở một mình với nhau, phần lớn đều là Lý Du lạnh nhạt với Trình Phỉ Phỉ, lúc này đây anh đang lau vết thương cho mình khiến cô sinh ra cảm giác rất kỳ lạ
Từ khi lên cao trung Lý Du đã gần ba tháng chưa gặp Trình Phỉ Phỉ, cô dường như đã thay đổi ít nhiều. Tóc đã dài ra một chút, có vẻ gầy hơn, rõ ràng lúc nhỏ là mặt bánh bao, hiện tại trưởng thành biến thành mặt nhỏ nhắn, dưới mắt có đôi quần thâm nhẹ, có lẻ sơ tam năm ba thức khuya ôn tập.
Lý Du rất ít khi nhìn kỹ cô, hẳn là do bây giờ đang giúp Trình Phỉ Phỉ sơ cứu vết thương nên mới nhiên cứu kỹ đến vậy, Làn da Thiếu nữ nắng nõn, mềm mại bóng loáng Không giống như vài nữ sinh ở độ tuổi dậy thì trên mặt có vài mụt mụn, Sống mũi cao, môi đỏ mọng như quả dâu làm người ta muốn cắn một miếng......
???????
Con mẹ nó, anh vừa có suy nghĩ gì vây?
Sau khi xử lý xong vết thương trên mặt và tay chân, Lý Du hỏi: "Còn vết thương nào trên người không? "
Vừa rồi Trình Phỉ Phỉ bị đá vào bụng nhưng do nam nữ khác biệt nên từ chối: "Không, chỉ vậy thôi.... "
"Ừ" Anh quay sang bắt đâu tự lau cồn cho mình, Trình Phỉ Phỉ bên cạnh nhìn anh vẻ mặt đờ đẫn
"Đúng rồi, tôi cứu cậu, cậu muốn cảm ơn tôi thế nào? "
Trình Phỉ Phỉ chưa nhĩ tới vấn đề này, đến lúc bị anh hỏi không biết trả lời thế nào có chút hoảng loạng lên: "......cậu muốn tôi cảm ơn thế nào?"
----------------------
Edit: Vân Anh
Nhiều năm trước Trình Phỉ Phỉ 5 tuổi, Cha Mẹ Trình nghe nói vẽ tranh giúp phát triển trí thông minh cho con, thế là họ quyết định gửi con mình đến lớp mỹ thuật ở Cung Thiếu Nhi. Trước đó Trình Phỉ Phỉ không học mẫu giáo, bởi vì mẹ Trình thuộc tuýp người nội trợ. Bà luôn ở nhà trông cô, dạy con gái cách viết cách hát...
Trình Phỉ Phỉ khi còn nhỏ luôn ở nhà cùng mẹ, cô hiếm khi ra ngoài chơi làm quen người khác. Hầu hết họ hàng bố mẹ đều ở thị trấn. Trong khi gia đình họ ở trung tâm thành phố.
Các bé ở Cung thiếu nhi đều đã học qua mẫu giáo rồi mới được gửi vào lớp năng khiếu, tụi nhỏ đều thích nghi với xung quanh rất nhanh, vì thế không mất nhiều thời gian để làm quen.
Mẹ Trình đưa Trình Phỉ Phỉ đến trước lớp, có vài đứa trẻ đang đùa nghịch Trong này, đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặc góc áo mẹ không chịu buông.
"Phỉ Phỉ, vào lớp đi, nhớ nghe lời cô, tan học mẹ tới đón con." Bà cúi đầu nhìn Trình Phỉ Phỉ.
Lúc bé, cô tương đối sống nội tâm hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, Trình Phì Phỉ lắc đầu, đây là lần đầu tiên đi học phải xa mẹ, bản thân không hiểu gì cả, luôn sợ mình làm sai mọi thứ.
Mẹ Trình hiểu rõ con mình không muốn giao tiếp cùng người lạ, lòng lo lắng không biết cô ở Cung thiếu nhi trọn vẹn một bữa không. Bà ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con gái dỗ dành: "Phỉ Phỉ ngoan, tan học mẹ mua bánh pudding Cho con, được không?"
Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về bóng lưng mẹ Trình, khoảng một lúc vẫn ngây ngốc đứng giữa lớp.
"Sao cậu đứng đây?, không vào kím chổ ngồi đi" Một cô bé đang đứng cạnh cao hơn Trình Phỉ Phỉ nữa cái đầu, tóc dài thẳng màu đen, bên dưới tóc mái là đôi mắt hạnh đầy sức sống, khuôn mặt trái xoan, bé gái mặt chiếc váy kẻ sọc xanh trắng nhạt phía sau có dây buộc trông rất bắt mắt.
Học sinh trong lớp thiếu nhi tuổi từ năm đến tám, Trình Phỉ Phỉ là nhỏ nhất, hầu hết mọi đứa trẻ đều cao hơn cô rất nhiều.
"Tớ cũng không tìm được chỗ, hay là chúng ta cùng nhau ngồi đi" cô bé dắt tay Trình Phỉ Phỉ đến cái ghế trống giữa lớp học, nơi này không quá gần hay quá xa bục giảng, là vị trí tốt nhất.
"Tớ tên Lý Đình, cậu tên gì?" cô bé nhìn Trình Phỉ Phỉ đang ngại ngùng, liền chủ động giới thiệu bản thân.
Trình Phỉ Phỉ thấp giọng đáp: "Tớ tên Trình Phỉ Phỉ"
Lý Đình tò mò hỏi: "Tớ học năm nhất trường tiểu học phụ thuộc, Cậu học ở đâu?"
Trình Phỉ Phỉ lắc đầu: "Tớ không đi học"
Lý Đình ngạc nhiên: "Sao còn chưa học?"
Trình Phỉ Phỉ đáp: "Mẹ tớ nói chưa tuổi đi học"
“cậu bao nhiêu tuổi?”
“năm tuổi. "
"Nhỏ hơn tớ một tuổi, tớ sáu tuổi. "
Trình Phỉ Phỉ gật gật đầu
Giáo viên dạy mỹ thuật bước vào lớp, học sinh đều im lặng hơn rất nhiều, Lý Đình và Trình Phỉ Phỉ cũng ngưng nói, cô giáo bảo bạn học đầu bàn mỗi nhóm lên bục lấy sách sẽ và bút màu cho bạn kế bên.
Tiết học bắt đầu, giáo viên sơ lượt về cách vẽ, sau đó bắt đầu dạy các đường nét đơn giản để tạo nên bức tranh.
-------------------
Mỗi ngày Trình Phỉ Phỉ đều đến khóa học hè ở Cung Thiếu Nhi điểm danh, có lẻ vì quan hệ thân thiết với Lý Đình, nên cô gái nhỏ bằng lòng đến đó, mẹ Trình không ngờ con gái làm quen bạn ở môi trường mới nhanh đến vậy, bà hài lòng vô cùng.
Có lần, Mẹ Trình bận việc, bà dặn dò con gái hôm nay đến Cung thiếu nhi đón trễ. Trình Phỉ Phỉ lẳng lặng ngồi trên xích đu giữa sân chơi chờ mẹ đến. Trong mắt Lý Đình, Trình Phỉ Phỉ là cô em gái đơn giản không hiểu chuyện gì, vì sợ sẽ xảy ra điều xấu nên cô bé quyết định ngồi trên xích đu bên cạnh cùng đợi mẹ Trình đến.
Trình Phỉ Phỉ nói: "Đình Đình, cảm ơn cậu"
"Không có gì, vẫn còn sớm mà.”
Hai cô gái nhỏ vừa nói vừa cười trong khi đong đưa xích đu.
Lúc sau, một cậu nhóc mang cặp trên vai lon ton chạy đến, giọng điệu giận dữ: "Lý Đình, sao chị còn ở đây, có biết mẹ đợi ở cổng lâu không?"
Lý Đình lè lưỡi, ngại ngùng nói: "Quên"
Cậu nhóc giọng điệu như người lớn:
"Quên, sao ăn không quên?"
Trước khi đến Cung thiếu nhi, Trình Phỉ Phỉ hầu như không tiếp xúc với con trai, thỉnh thoảng trên lớp sẽ có vài cậu nhóc vui vẻ nghịch hai bím tóc cô, lần nào cũng là Lý Đình hùng hổ đuổi họ đi, từ đó Trình Phỉ Phỉ không có hảo cảm với con trai cho lắm, cô nghĩ rằng Lý Đình sẽ không chơi chung với họ, nhưng không ngờ lại có một cậu nhóc đợi Lý Đình về.
"Phỉ Phỉ đây là em trai sinh đôi của tớ Lý Du. Em ấy đang học lớp taewondo ở Cung thiếu nhi" Lý Đình giới thiệu
Trình Phỉ Phỉ gật đầu nhìn hai người trước mặt, Họ trông khá giống nhau mọi. Điểm chung lớn nhất đều rất đẹp mắt.
"Lý Du, đây là bạn cùng bàn trong lớp mỹ thuật của chị, tên là Trình Phỉ Phỉ, em xem cậu ấy rất đáng yêu phải không?" Lý Đình cười cười, giống như đang khoe vật nhỏ.
Trình Phỉ Phỉ thấp hơn hai chị em,
Chỉ buộc tóc đơn giản, mặc chiếc váy hồng trẻ con, nhưng Lý Đình trông rất đẹp, cô bé ăn mặc như người mẫu thời tranh nhỏ xinh xắn.
Nếu đem ra so sánh lần này hoàn toàn áp đảo Trình Phỉ Phỉ
Cậu nhóc đi tới đi lui, cuối cùng nói không cần suy nghĩ. "Xấu chết đi được"
Lý Đình nghe thấy, chần chờ dùng chân đang mang đôi giày da nhỏ, đá thẳng vào bắp chân Lý Du: "không lễ phép!"
"Ui da" cậu nhóc ngồi cuống ôm chân kêu lên.
Trình Phỉ Phỉ nghe Lý Du bảo mình xấu, cúi đầu kéo nón sau lưng lên che đi vẻ xấu hổ. Lý Đình thấy vậy an ủi, "Phỉ Phỉ, mặc kệ em ấy, Mẹ tớ hay nói Tiểu Du EQ thấp hàng ngày chỉ cần ăn đập một cái sẽ ổn"
Trình Phỉ Phỉ chưa bao giờ đi học không biết EQ thấp là gì, cô gái nhỏ chỉ gật đầu theo thói quen
-------------------
Bất giác chỉ còn cách mùa thu ngày khai giảng một tuần, Kỳ nghĩ hè đã qua đi, Trình Phỉ Phỉ biết mình không cần đến Cung thiếu nhi nữa, điều đó có nghĩa cô không còn được gặp Lý Đình, thêm vào đó cô gái nhỏ chưa từng hỏi phương thức liên lạc của người ta, vì vậy Trình Phỉ Phỉ không vui vẻ mà ở nhà trong suốt tuần đó, Mẹ Trình đã hỏi con gái, nhưng không nhận được phản hồi.
Trình Phỉ Phỉ đã sáu tuổi cũng nên bắt đầu vào tiểu học, thời điểm đang đi trên đường bắt gặp Lý Đình, cô gái nhỏ phấn khích khoác tay mẹ đến trước mặt: "Đình Đình!"
"Oa Phỉ Phỉ, cậu cũng học ở đây à? Lý Đình ngạc nhiên.
Trình Phỉ Phỉ gật đầu: "Ừm, mẹ nói sau này tớ sẽ học ở đây"
Lý Đình vui vẻ nói: " Vậy chúng ta được gặp nhau mỗi ngày rồi"
Trình Phỉ Phỉ mỉm cười gật đầu.
Lý Du bên cạnh không vui, từ lúc đi sinh ra Lý Đình đã chơi cùng cậu, nhưng từ lúc chị gái đi học lớp mỹ thuật, mỗi ngày về nhà đều nói đúng một chủ đề là Trình Phỉ Phỉ rất dễ thương. Dần dần chị gái không còn thường xuyên chơi chung cậu nữa.
Mặt bánh bao kia có gì mà đáng yêu?
Sau này Lý Đình biết nhà Trình Phỉ Phỉ ở phố bên cạnh, ngày nào cô bé cũng đến nhà đợi Trình Phỉ Phỉ cùng đến trường. Điều này khiến Lý Du không hài lòng: "Em không thích ở chung với tụi chị thì đi kiếm bạn học nam trên trường mà chơi."
Lý Đình là "Chị gái kiểm soát" Hai người người là song sinh, nên cậu đặc biệt ỷ lại vào chị gái, Dù không thích Trình Phỉ Phỉ nhưng cậu vẫn phải theo họ đến trường.
Lý Đình luôn tập trung vào việc vẻ nên năng khiếu ngày một tốt lên, Cô bé thường được giáo viên đề cử đi thi các cuộc thi khác nhau. Trước khi Lý Đình ra nước ngoài, cô sẽ dặn dò Lý Du đi đón Trình Phỉ Phỉ đến trường, Cậu gật đầu cho qua sau đặc lời nói ngoài tai, như thể không phải nói với mình. Cậu đối với Trình Phỉ Phỉ lạnh nhạt, càng nói chi đến việc cùng đi học.
Đến lúc Trình Phỉ Phỉ lớn hơn vài tuổi, cô tự nhận thức được Lý Du ghét mình, nên mỗi lần đều cố ý né tránh cậu
Lúc Chị em đang trong kì thi lên cao trung, cha mẹ họ ly hôn, Lý Du theo cha. Lý Đình theo mẹ nhập cư đến Canada.
Trước khi đi chị gái dặn đi dặn lại Lý Du nhất định phải chăm sóc tốt Trình Phỉ Phỉ, khiến cậu hơi tức giận, rốt cuộc ai mới là em ruột Lý Đình?
Kể từ khi chị gái đến Canada, Lý Du học cao trung năm nhất còn, Trình Phỉ Phỉ chỉ sơ trung năm ba, do học khác trường nên cả hai không gặp nhau nữa.
---------------
Khai giảng được một tháng, Giáo viên bảo trở về sơ trung lấy hồ sơ, Lý Du liên hệ trước với chủ nhiệm cũ nhờ bà gửi lại cho bảo vệ sau giờ học anh đến lấy.
Trên đường về trường, Lý Du nhìn thấy vài học sinh mặc đồng phục trường cũ, cả nam lẫn nữ tụ tập thành đám, Sơ Trung anh học không được tốt cho lắm rất nhiều thành phần bất hảo thường xuyên đến đồn cảnh sát kiểm điểm, kể từ khi trường học phân bổ theo phố, Lý Du thuộc gia đình khá giả phải bắt buột học ở ngôi trường tệ như vậy.
Anh từng thấy đủ loại bạo lực học đường, thường thì sẽ nhắm mắt làm ngơ, cùng ảnh hưởng từ người lớn trong nhà khiếm anh không quan tâm đến loại sự việc này.
Anh còn không biết là người tội nghiệp nào đang bị nắt nạt?
Quên đi, dù sao cũng có người báo cảnh sát, mình lo chuyện bao đồng làm gì?
"wow...." vài tên lưu manh hét lên
Qua kẻ hở đám đông, Lý Du nhìn thấy nữ sinh mặc đồng phục tay ngắn bị xé toạt ra lấp ló áo lót màu hồng, Cô gái co người ôm gối để che lại
Toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra bẻ bất lực, nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ.
Cô vô tình nhìn trúng Lý Du, hai tay nhỏ ôm ngực sức lực không biết lấy từ đâu, lao ra khỏi dám đông đến trước mặt anh. Mặc kệ toàn thân chỉ còn đúng chiếc áo lót. Gắt gao túm mảnh đồng phục rách che lại, cầm tay thiếu niên khẩn cầu: "Lý Du, cứu tôi"
Mặc dù anh không thích Trình Phỉ Phỉ từ khi còn bé, nhưng nhìn cô bị người khác khi dễ như vậy không thể làm ngơ.
Trình Phỉ Phỉ thuộc dạng học sinh tốt, vậy làm sao cô dính dáng tới đám côn đồ này?
Nhóm nam sinh theo sau, đe dọa Lý Du: "Này, đừng làm anh hùng giao con nhỏ đó cho tụi tao"
Trình Phỉ Phỉ khóc trong lo sợ, đầu lắc kịch liệt, tay vẫn như cũ nắm chặc thiếu niên trước mặt: "Lý Du, cứu tôi, cứu tôi..."
Anh một tay ôm lấy cô, đối mặc với đám côn đồ cười đầy khinh bỉ: "Tao không đưa thì sao? "
Khoảnh khắc Trình Phỉ Phỉ ngã vào lòng anh, cô như vớ được phao cứu mạng, tâm tình dịu đi.
Từ bé anh đã học taekwondo, dành không ít huy chương, vấn đề chỉ nằm ở Lý Du nếu anh muốn cứu cô nhất định sẽ an toàn.
"Chậc Chặc..... Có thằng ngu muốn làm anh hùng, để tao thử xem mày ra oai được bao lâu" Một tên côn đồ xông lên trước chuẩn bị giáo huấn Lý Du
Anh cởi cặp, đưa cho Trình Phỉ Phì nói: "Trong đó có đồ, lấy mặc đi" Dức lời đẩy cô sang một bên, tư thế sẵn sàng tiếp đám côn đồ.
Có lẻ cô đánh giá quá cao Lý Du, cậu chẳng qua chỉ là học sinh cao trung bình thường, việc một mình đấu với một đám người không dễ chút nào, Lý Du rất nhanh bị đánh nằm trên đất, Trình Phỉ Phỉ nhìn đến cảnh tượng đó liền bỏ chạy.
Anh bị đánh, nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng nản chí thầm nghĩ. Nhóc con vô lương tâm...
Rất nhanh vài bảo vệ của trường cùng hiệu trưởng đến. Một trong số đó thuộc học sinh của trường, vội vàng bỏ chạy. Trình Phỉ Phỉ bước tới lo lắng hỏi Lý Du: "Cậu không bị thương nặng chứ?"
"Cậu gọi họ đến? "
Trình Phỉ Phỉ gật đầu.
"Xem ra còn chút lương tâm"
Bảo vệ và hiệu trưởng đang đuổi theo đám nam sinh gây chuyện.
Trình Phỉ Phỉ đỡ lấy Lý Du, nhìn vết bầm trên mặt anh hỏi: "Cần đến bệnh viện không? "
“Không, về nhà xử lý sau. "
"... Vậy Tôi đưa cậu về nhà."
"Khỏi đâu, Tôi tự mình về" Lý Du lạnh nhạt hất tay Trình Phỉ Phỉ ra, đi dến chổ cũ cô đứng nhặc cặp lên. Trực tiếp về nhà.
Trình Phỉ Phỉ theo sát anh, hai người đi song song nhau, Lý Du quay đầu hỏi: "Cậu muốn gì nữa đây?
Cô thật lòng nói: "Cậu bị thương, tôi muốn giúp cậu xử lý"
"quên đi, mấy vết thương thế này tôi quá quen, cậu không cần giúp" anh từ nhỏ đã tập taekwondo, chịu đủ thương tích, dạng nhẹ như này bị như cơm bữa,
Trình Phỉ Phỉ bối rối đứng đó, vừa mới bị bắt nạt, tóc tai bù xù, khuôn mặt cùng cánh tay trắng nõn có vài vết đỏ. Trên người mặc áo bóng rổ nam rộng rãi. Hai tay ôm chặc thân thể sợ rằng bên trong sẽ lộ ra ngoài, nếu cứ tình trạng này một mình về nhà, người qua đường chắc chắn coi cô như kẻ điên.
Lý Du đến gần, vòng tay ôm lấy cô, nói: "đến nhà tôi, tôi giúp cậu xử lý vết thương"
Hai người bước đi. Không chút xấu hổ khi thân mật.
Về đến nhà, Lý Du lấy áo thun và quần đùi của nình Cho Trình Phỉ Phỉ đi tắm, sau đó cùng nhau sơ cứu vết thương lúc cô bước ra, trên tay Lý Du là hộ y tế nhỏ, hai người cùng ngồi trên sofa, anh tẩm ít cồn lên tâm bông bắt đầu lau lên mặt cô.
Lúc nhỏ, cả hai chưa bao giờ cố ở một mình với nhau, phần lớn đều là Lý Du lạnh nhạt với Trình Phỉ Phỉ, lúc này đây anh đang lau vết thương cho mình khiến cô sinh ra cảm giác rất kỳ lạ
Từ khi lên cao trung Lý Du đã gần ba tháng chưa gặp Trình Phỉ Phỉ, cô dường như đã thay đổi ít nhiều. Tóc đã dài ra một chút, có vẻ gầy hơn, rõ ràng lúc nhỏ là mặt bánh bao, hiện tại trưởng thành biến thành mặt nhỏ nhắn, dưới mắt có đôi quần thâm nhẹ, có lẻ sơ tam năm ba thức khuya ôn tập.
Lý Du rất ít khi nhìn kỹ cô, hẳn là do bây giờ đang giúp Trình Phỉ Phỉ sơ cứu vết thương nên mới nhiên cứu kỹ đến vậy, Làn da Thiếu nữ nắng nõn, mềm mại bóng loáng Không giống như vài nữ sinh ở độ tuổi dậy thì trên mặt có vài mụt mụn, Sống mũi cao, môi đỏ mọng như quả dâu làm người ta muốn cắn một miếng......
???????
Con mẹ nó, anh vừa có suy nghĩ gì vây?
Sau khi xử lý xong vết thương trên mặt và tay chân, Lý Du hỏi: "Còn vết thương nào trên người không? "
Vừa rồi Trình Phỉ Phỉ bị đá vào bụng nhưng do nam nữ khác biệt nên từ chối: "Không, chỉ vậy thôi.... "
"Ừ" Anh quay sang bắt đâu tự lau cồn cho mình, Trình Phỉ Phỉ bên cạnh nhìn anh vẻ mặt đờ đẫn
"Đúng rồi, tôi cứu cậu, cậu muốn cảm ơn tôi thế nào? "
Trình Phỉ Phỉ chưa nhĩ tới vấn đề này, đến lúc bị anh hỏi không biết trả lời thế nào có chút hoảng loạng lên: "......cậu muốn tôi cảm ơn thế nào?"
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.