Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Chương 26: Vươn cành (4)

Bội Bội Bảo Bối

05/05/2023

3 ngày Tết trôi qua trong êm đềm. Dù là lúc ở nhà cô hay ở nhà anh thì cả hai cũng thể hiện rất tốt, cô dì chú bác đều chúc phúc và khen ngợi cả hai. Lúc ở nhà anh thì anh sợ cô bị nói ra nói vào chuyện không khéo nấu ăn nên cứ chốc chốc lại chạy vào bếp, ai bảo cô làm gì thì anh giúp cô làm luôn. Lúc về nhà cô thì anh không nề hà chuyện gì, sẵn sàng bắt tay xuống bếp nấu ăn, dọn dẹp. Chỉ đến khi về nhà của họ mới bắt đầu làm ra vẻ trẻ con đòi cô thưởng. Không có gì khác ngoài những nụ hôn ngọt ngào dành cho nhau.

Mồng 4, cả nhà cô di chuyển lên thăm ông bà cô. Lúc trên xe dù rất buồn ngủ nhưng cô vẫn cố mở mắt để nói chuyện với anh.

Anh thấy thế thì cười nói: "Muốn ngủ thì ngủ đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em dậy"

"Không được, mẹ em bảo lái xe đường dài dễ buồn ngủ, phải thường xuyên nói chuyện với người cầm lái" cô xua tay, sau đó lại che miệng ngáp một cái.

Anh càng cười lớn hơn nói: "Lúc anh sống ở nước ngoài còn từng lái xe cắm trại đi phượt một mình đó, em sợ gì chứ, cứ ngủ đi"

"Ừm, vậy em yên tâm rồi"

Sau đó anh liền đưa chiếc chăn mỏng đã chuẩn bị sẵn trên xe cho cô. Anh biết tính cô ham ngủ nên luôn để sẵn chăn và gối cổ cho cô dùng.

Lên đến nhà ông bà thì mọi người đều vui vẻ cười nói. Bé Bông với bé Sữa thì chạy chơi trong vườn làm rụng không ít hoa mà ông bà cô trồng nhưng hai cụ vẫn cười vô tư vì quý chắt như vàng. Ngoài đồ bổ mà cô mang tặng ông bà thì anh còn mua thêm áo ấm và giày bông mang lên. Ông bà cô rất thích món quà của anh, luôn miệng khen cháu rể chu đáo.

"Tính ra từ hồi cưới đến giờ anh Duy mới lên nhà ông bà đấy nhỉ? Khà khà, bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh. Nhất cái An nhà mình rồi" ông nội cô cười nói.

"Phải, cao to như Tây ông nhỉ. Này mà chúng nó đẻ con thì đẹp phải biết" bà cô cũng phụ hoạ thêm.

"Vâng, cháu xin lỗi ông bà, tại cháu sơ xuất ạ, cháu xin tự phạt 3 chén ạ" anh thành thật cầm chén lên uống đúng 3 lần rót.

"Thằng này khá, ông là ông ưng rồi đấy" ông cô phá lên cười.

"Ơ chắc bố quên hay sao chứ, 2/9 hai đứa nó về rồi mà" mẹ cô hỏi.

Lúc này cả Thuý An và ông bà cô đều thấy khó hiểu. Cô liền nói: "Mẹ, 2/9 có con về thôi, anh Duy có về đâu".

Giờ người cảm thấy khó hiểu là mẹ cô. Còn anh chỉ biết cười trừ, đang suy nghĩ lý do để nguỵ biện mà chưa ra.

"Đúng đúng, có bà ấy lẩn thẩn thôi bố đã lẫn đâu mấy cái đứa này" ông cô cười nói.

"Cái ông này"

"Nhà mình ơi xuống ăn cơm thôi, gà chặt xong rồi đây"

Anh trai cô chạy lên gọi cả nhà xuống ăn cơm, nãy giờ anh ấy và chị dâu vẫn ở dưới bếp dọn cỗ bàn.

Mọi người lục tục xuống bếp ăn cơm. Còn cô nhanh chóng kéo anh ra ngoài cổng. Cô khoanh tay đứng nhìn anh dò xét hồi lâu, anh bị nhìn thì cũng thấy chột dạ, đang định tự khai báo thì cô nói:

"Anh từng lên đây mà em không biết? Còn vào đúng 2/9?"

Anh gãi đầu cười trừ: "Ừ, anh có đến đây nhưng không vào nhà"

"Tại sao anh đến đây? Đến rồi còn không vào là sao?"

"Hôm đó anh xem báo đưa tin có tai nạn xảy ra. Trùng hợp là cùng màu xe, hãng xe của em. Anh thấy không yên tâm bèn hỏi mẹ em địa chỉ rồi chạy lên. Đến nơi mới biết không phải. Do lúc đầu xe rơi xuống vực nên khó xác nhận thông tin người gặp nạn" anh nói một hơi dài như trả lời khi thi vấn đáp.

"Rồi sao nữa?"

"Anh nghĩ đi cũng đi rồi, anh lên đây luôn xem em thế nào. Lúc thấy em bình yên không sao anh liền yên tâm quay về"

"Em nhớ lúc đó anh còn lạnh lùng với em lắm mà, sao lại quan tâm đột xuất thế?" cô nhìn anh phán xét.

"Tại anh kém cỏi nên không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, thực ra thời gian đó anh vẫn luôn rất để ý đến em. Nhưng lúc đó anh còn ngu ngốc cho rằng nên đẩy em ra xa, không muốn làm mọi chuyện phức tạp lên. Lúc anh đến đây là buổi sáng, anh thấy em vừa ngủ dậy, còn đi tìm bà đòi đồ ăn nữa" nhớ lại khung cảnh lúc đó anh vẫn cảm thấy thật ấm áp.

Cô nhớ khi đó mình đến đây vào tối muộn, anh đến vào buổi sáng thì chắc chắn đã lái xe xuyên đêm. Nghĩ đến khi chưa bày tỏ gì với nhau anh đã quan tâm mình như vậy thì cô rất cảm động. Cô bước đến, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, áp mặt vào ngực anh giấu đi giọt nước mắt vừa rơi.

Cô nghẹn ngào: "Đồ xấu xa. Thì ra anh đã quan tâm em từ dạo đó, còn để em phải chờ đến tận cuối năm mới nói ra. Trước đó em buồn lắm đấy".

"Anh xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa" anh vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành.

"Nhưng mà biết anh quan tâm em từ sớm như thế em rất vui" cô ngước lên cười, mắt vẫn còn vương lại nước mắt.

"Vui thì có thưởng không?" anh thấy cô không giận cũng đã hết căng thẳng, bắt đầu trêu chọc.

"Chưa phạt anh là may rồi"

Tuy nói thế nhưng cô lại kiễng chân lên hôn lên má anh rồi chạy biến vào nhà. Anh đứng lại nhìn theo bóng cô rồi cũng mỉm cười vào theo. Nếu lúc đó anh dám mạnh dạn bước vào thì có lẽ thời gian mật ngọt của bọn họ đã bắt đầu sớm hơn rồi. Nghĩ đến những ngày được ôm cô trong tay mỗi tối, hưởng thụ sự ngọt ngào quyến rũ của cô mà anh thấy tiếc vô cùng vì không đủ dũng cảm để bắt đầu sớm hơn. Cũng may, giờ bọn họ đã ở bên nhau rồi.

...

Sau Tết guồng quay công việc ngày càng điên rồ. Dù đội nhóm của cô vẫn luôn làm việc rất năng suất nhưng lúc này cũng không tránh khỏi phải tăng ca. Bên anh cũng không khá hơn, công việc cũng ngập đầu. Đã rất lâu rồi bọn họ không thể nấu bữa tối cùng nhau, chỉ có thể gặp nhau lúc cuối ngày, ôm hôn nhau một lát rồi lại về phòng ngủ.

Công việc bận tối mặt đến nỗi ngày Valentine đã đến gần mà cô vẫn còn chưa biết. Mấy hôm nay đi làm thấy đồng nghiệp nữ rủ nhau ăn dứa, uống nước ép dứa suốt ngày. Cô không thích vị của dứa tươi lắm thì hỏi:

"Này, mấy đứa tính giải cứu dứa đấy à? Ngày nào cũng ăn, mai đổi quả khác đi chị còn ăn nữa"

Mấy cô gái cười e thẹn còn mấy cậu con trai nghe thấy thì cười rung cả bàn.

"Ôi chị tôi ơi, chị không biết tụi nó ăn để làm gì hả? Chị lấy chồng rồi đó, cái này cũng không biết á?" có một cậu đồng nghiệp khá thẳng thắn, không ngại nói mấy chuyện nhạy cảm nên đã nói thẳng luôn.

Cô ngẩn ra một hồi vẫn chưa hiểu gì. Cô bé đồng nghiệp ngồi cạnh liền kéo áo cô nói:

"Lên Google đi chị, hiểu lý do ngay"

Cô lên mạng lướt một hồi mới hiểu là bọn họ ăn dứa để tạo mùi thơm cho vùng nhạy cảm. Lúc ở nước ngoài cô có thấy một vài cô gái chia sẻ chuyện ăn quả mọng sẽ mang lại điều này. Nhưng ăn dứa thì chưa từng nghe. Có lẽ hoa quả nhiệt đới ở đất nước cô từng sống kia khá đắt nên bọn họ không ăn dứa, còn về nước thì dứa lại là loại trái cây dễ mua, giá thành vừa phải. Cô không tìm được nghiên cứu khoa học chứng minh điều này nên nghĩ nó chỉ tuỳ vào cơ địa từng người thôi nên cười xoà cho qua chuyện rồi tiếp tục làm việc.

Bỏ qua chuyện đó thì sắp đến Valentine mới là quan trọng, cô còn chưa chuẩn bị quà gì tặng anh. Cảm giác anh không thiếu thứ gì cả, tặng gì cũng khó.



Cô nghĩ anh và cô đã thân thiết với nhau rồi thì không cần e ngại nữa, cô trực tiếp nhắn tin hỏi: Anh có thích gì không? Em tặng cho anh làm quà Valentine.

Không ngờ anh chỉ nhắn lại một chữ đơn giản: Em.

Chỉ một chữ thôi mà làm cô đỏ mặt vội tắt màn hình tin nhắn đi. Đang bí muốn hỏi anh thì anh lại trả lời trêu chọc, cô thà tự nghĩ còn hơn. Lên mạng tham khảo một hồi, cuối cùng cô nghĩ tặng cho anh một chiếc đồng hồ thông minh là hợp lý. Mặc dù anh đã có rồi nhưng cửa hàng mà cô liên hệ nói có một mẫu mới mở bán kiểu dáng rất đẹp nên mua cũng phù hợp. Nghĩ là làm, đi làm về cô liền ghé qua cửa hàng đó mua quà, nhờ bọn họ gói quà rồi mang về cất vào tủ của mình, định cuối tuần tạo bất ngờ cho anh.

Tối đó lúc ôm cô nghịch tóc, hôn hôn thơm thơm thì anh nhớ ra chuyện cô hỏi lúc sáng liền nói: "Vợ, em định tặng quà Valentine cho anh thật hả?"

"Không thì sao? Hỏi anh nghiêm túc, anh lại trả lời ngả ngớn" cô bĩu môi.

"Nào có, đó là mong ước thực sự của anh mà. Nhưng mà nếu vợ chưa sẵn sàng thì thôi, em ưng món nào thì tặng món đó, anh thích hết"

"Tặng gì cũng thích thật à?"

"Ừ, miễn là quà vợ tặng anh đều thích. Đúng rồi, Valentine này chúng ta đi xa một chút được không? Có một nơi anh muốn đưa em đến, sáng thứ 7 chúng ta đến đó, chiều chủ nhật lại về được không em?"

"Đi du lịch sao?"

"Cũng gần thế"

"Được, yêu anh" cô rất hào hứng với việc đi du lịch.

"Ừ, anh cũng yêu em"

...

Sáng sớm thứ 7, anh gọi cô dậy từ sớm để đi đến nơi mà anh đã hứa. Cô nhanh chóng cho hộp quà vào trong vali hành lý rồi cùng anh lên đường. Hơn 12h trưa thì họ tới nơi, đây là một thị xã vùng núi rất đẹp. Nơi này cách thành phố họ sống khá xa, gần bằng quãng đường lên nhà ông bà cô, chỉ khác tỉnh mà thôi.

Nơi mà bọn họ đến là một resort nghỉ dưỡng trên núi, đứng từ chân dốc nhìn lên thì thấy nơi đó như chìm trong mây. Những căn nhà ở đây đều được thiết kế theo phong cách mộc mạc hướng về thiên nhiên. Căn villa mà họ ở có tầm nhìn xuống thung lũng bạt ngàn cây xanh bên dưới. Những cơn gió của núi rừng luồn vào tóc, len lỏi vào áo xua tan đi cái mệt mỏi của phố thị.

"Đẹp quá, không khí cũng rất dễ chịu" cô ra ban công, ngắm nhìn phong cảnh, hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành rồi cảm thán.

Anh tiến đến, ôm trọn cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô rồi lại thủ thỉ bên tai: "Thích không?"

"Thích chứ, trốn khỏi thành phố là thấy được chữa lành rất nhiều rồi"

"Lúc đầu định đưa em đi biển, nhưng mùa này thì phải bay đi xa mới có thời tiết ấm, chúng ta lại không có nhiều thời gian nên bèn đưa em đến đây. Đợi kỳ nghỉ tiếp theo dài một chút chúng ta lại đi biển nhé, đồng ý không?"

"Ừ, đi đâu cũng được, đi cùng anh là được" cô mỉm cười hạnh phúc.

"Lời ngọt ngào này thật êm tai, sau này hãy nói nhiều vào nhé"

"Em biết rồi"

"Ngoan thật, vợ anh rất ngoan" nói xong liền cúi xuống hôn lên vành tai cô.

Buổi tối hôm đó, anh đặt chuẩn bị một bữa tiệc riêng tư ở ban công. Sau khi nhân viên xếp đặt xong mọi thứ thì liền rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người. Cô mặc một chiếc váy dạ cúp ngực màu trắng, phối cùng áo khoác cùng tông. Lại mang thêm chiếc dây chuyền mà anh đã tặng dạo trước, tạo nên một vẻ ngoài thanh lịch, tinh tế.

Chuẩn bị xong thì cô lấy hộp quà ra từ vali, giấu sau lưng rồi đi tới bàn ăn. Anh đã ngồi chờ sẵn ở bàn ăn, trên bàn có hoa hồng rực rỡ, có những món ăn nóng hổi, có rượu vang thơm dịu, có cả một hộp quà mà anh đã chuẩn bị cho cô. Không chỉ thắp nến trên bàn mà anh còn cho đặt nến thơm trên đường dẫn từ phòng ra bàn ăn, cả ban công trở nên lung linh rực rỡ.

Thấy cô đến thì anh mỉm cười nói: "Đẹp không em? Có muốn thêm gì nữa không?"

"Đẹp rồi, em rất thích" nói rồi cô đưa món quà đã chuẩn bị ra trước mặt anh nói: "Tặng anh, hi vọng anh sẽ thích. Chúc mừng Valentine đầu tiên của chúng ta nhé chồng yêu".

Anh hơi bất ngờ, không nghĩ cô đã chuẩn bị quà cho mình. Sau đó liền đi tới nhận quà, ôm cô vào lòng nói cảm ơn.

"Anh mở ra xem đi"

"Để anh tặng quà cho em đã, sau đó chúng ta sẽ cùng mở, được không?"

Anh cũng lấy hộp quà của mình đặt vào tay cô nói: "Valentine vui vẻ, vợ yêu".

Sau đó họ cùng nhau mở quà, nhìn món quà của nhau thì cùng bật cười. Cô tặng anh đồng hồ thông minh, anh tặng cô đồng hồ dạng vòng tay có hạt charm lấp lánh, không hẹn mà trùng ý tưởng.

"Chắc đây gọi là tâm ý tương thông vợ nhỉ. Đeo cho anh đi, anh muốn em đeo lên cho anh"

Anh nhanh chóng tháo đồng hồ trên tay mình ra, giơ tay ra cho cô đeo đồng hồ mới lên. Sau đó cô cũng đưa tay để anh đeo đồng hồ lên giúp mình. Họ nắm lấy tay nhau, trao cho nhau một nụ hôn say đắm rồi cùng thưởng thức bữa tối lãng mạn.

...

Tuy chỉ là rượu vang nhưng vì vui vẻ nên họ đã uống hơi nhiều. Với anh thì không thấm vào đâu nhưng còn cô thì lại thấy hơi choáng váng. Sau khi tắm xong cô ngồi trước gương dưỡng da mà thấy hoa mắt, còn phải nhầm lẫn giữa các bước với nhau.

Anh thấy thế thì bật cười kéo cô vào lòng: "Xinh đẹp rồi, em xinh hơn nữa thì anh vừa tự hào vừa lo đấy"

"Vì sao?"

"Còn vì sao gì, anh sẽ già, sẽ xấu còn em vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế, anh sợ người khác cướp mất em"

"Không già, chồng em rất đẹp trai. Em sẽ không bỏ anh mà đi đâu"

Anh nhìn gương mặt ửng hồng vì uống rượu của cô, lại nghe cô nói những lời ngọt ngào thì cảm thấy rất đáng yêu. Anh liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi mọng nước ngọt ngào kia. Từ ngồi hôn đến nằm hôn, thực sự không nỡ buông cô ra một chút nào. Dù trên người đã nóng bừng, nhưng anh cũng chỉ dừng lại ở hôn môi, có hôn xuống cổ nhưng không vượt quá xương quai xanh, anh muốn đợi khi cô sẵn sàng mới tiến xa cùng nhau.

Thế nhưng điều bất ngờ là khi anh đang hôn siết trên cần cổ trắng ngần của cô thì cô lại luồn tay vào tóc anh cất giọng dịu ngọt:

"Chồng, chúng ta có thể..."

"Có thể gì cơ?" anh ngước lên hỏi cô vì tưởng cô chưa nói hết câu.

Cô xấu hổ, mặt lại càng đỏ hơn nhưng lại đưa bàn tay nhỏ bé vào trong áo ngủ, ấn lên thắt lưng anh thay cho câu trả lời.



"Vợ, em có tỉnh táo không đó?" anh chỉ sợ lúc này cô đang không được tỉnh táo, khi hết say sẽ hối hận.

"Em có, em nói chúng ta có thể thì chính là có thể" cô khẳng định.

"Em có biết tiếp theo sẽ là gì không? Anh sợ em sẽ hối hận" anh thì thầm vào tai cô.

"Không hối hận, cả đời đều không hối hận" cô mỉm cười chủ động dâng lên đôi môi thơm ngọt của mình.

Có một câu nói này của cô, anh không còn ngần ngại gì nữa. Nụ hôn đi từ xuống nơi thấp hơn. Anh mở cúc áo ngủ của cô ra, ngắm nhìn nơi căng tròn đầy đặn đang lấp ló sau lớp áo ren đen huyền bí kia. Cô khẽ run rẩy, đưa tay che lại thân mình vì xấu hổ.

"Ngoan, đừng ngại, chúng ta là vợ chồng"

Anh hôn lên bàn tay cô, dỗ dành ngọt ngào. Cô vẫn không chịu buông tay, anh liền nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên hôn. Hết tay trái rồi đến tay phải, lưu lại nụ hôn trên từng ngón tay. Sau đó thì kéo vòng tay đặt lên cổ anh, để anh được ngắm nhìn nơi trắng mịn nõn nà kia.

"Đừng, đừng nhìn em, em xấu hổ" cô nói lí nhí, mặt càng ngày càng đỏ lên.

"Bé ngốc, bảo anh phải yêu em như thế nào cho đủ đây?"

Nói rồi anh cúi xuống, mở chiếc móc cài trước ngực, để cho đôi gò bồng đảo được hiện lên trước mắt một cách trọn vẹn. Điểm xuyết trên đồi núi trắng phau là hai điểm nhỏ màu hồng xinh xắn như trái cherry, anh không nhịn được mà lập tức cúi xuống thưởng thức. Thơm, ngọt, no đủ là những điều anh cảm nhận được trên cơ thể cô. Cô bị anh nhay cắn nơi đó thì cảm thấy cả người tê rần ngứa ngáy, bàn tay bám chặt lấy đầu vai anh, cố gắng đè nén không hét lên.

Nụ hôn rơi xuống trước ngực như mưa, chi chít và ướt át. Cô không còn cảm thấy lạnh nữa mà thấy người nóng bừng bừng, bắt đầu thấy hơi khó chịu. Không dừng lại ở đó, nụ hôn của anh càng đi càng sâu, đã xuống tới vòng eo thon mảnh mê người của cô, còn dạo chơi một vòng trên bụng cô.

Khi anh đẩy quần ngủ của cô xuống thì cô giật mình mở mắt ra hốt hoảng nói:

"Anh...tắt...tắt đèn đã" cô rất xấu hổ. Trong phòng có bật đèn, tuy chỉ là đèn vàng ấm áp nhưng cô vẫn xấu hổ.

"Vợ còn quan tâm cả đến cái đèn, anh biểu hiện chưa tốt rồi"

Nói thế nhưng anh vẫn với tay tắt đèn, lần mò trong bóng tối để khám phá nơi tư mật của cô. Anh kéo tầng lớp ngăn trở cuối cùng xuống, đưa tay xoa nhẹ ở nơi mẫn cảm của cô, đặt một nụ hôn lên nơi nhô cao mềm mại.

"Anh...đừng ở đó...em ngại" dù trong bóng tối cô vẫn che mặt xấu hổ.

Anh thấy thế thì quay lại tìm môi cô, hôn sâu dỗ dành:

"Ngoan, không sao đâu"

"Vậy...anh nhắm mắt lại đi, không được nhìn" cô nỉ non nũng nịu.

"Vợ, em ra đề bài khó thế" anh khẽ cười bên tai cô nhưng cũng chiều lòng cô nói: "Được, không nhìn, chúng ta...làm lại từ đầu nhé".

Dù nơi nào đó của anh đã trướng đau từ lâu, đang bức bách đòi giải thoát nhưng vừa rồi anh thấy cô chưa sẵn sàng đón nhận, vẫn còn khô ráo, sợ sẽ làm cô đau nên mới không vội.

Anh tiếp tục kiên nhẫn dùng những nụ hôn để khơi gợi ngọn lửa dục vọng trên người cô. Mỗi nụ hôn đều mang theo sự dịu dàng, trân trọng. Bàn tay anh cũng vuốt ve từng tấc da thịt mềm mịn như lụa. Cô bắt đầu quen dần với sự thân mật của anh, bàn tay nhỏ bé đã biết xoa nhẹ trên người anh. Anh vui vẻ vì cô đã tiến bộ hơn. Nhưng mỗi nơi tay cô chạm đến anh đều cảm thấy tê rần, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, trái tim đập nhanh mãnh liệt, nơi dưới bụng kia còn căng cứng khó chịu hơn những vẫn phải nhẫn nhịn vì cô.

"Vợ ngoan của anh" anh thì thầm bên tai cô sau đó lại cắn nhẹ vành tai rồi tiếp tục thưởng thức mỹ vị trước ngực cô.

Bàn tay anh mạnh dạn đưa xuống nơi mẫn cảm của cô, vân vê chơi đùa kích thích ham muốn của cô. Cuối cùng anh cảm nhận được có thứ ấm nóng chảy ra làm bàn tay mình trở nên ướt át.

"Cuối cùng cũng chờ được em"

Anh mỉm cười, nhanh chóng giải thoát cho chính mình, hùng hổ xông vào nơi mẫn cảm đó. Khi anh tiến vào cô hét lên một tiếng đau đớn, cả người co dúm lại, nước mắt tuôn ra nóng hổi. Anh cũng bị bất ngờ, vừa rồi tuy tiến vào nhanh nhưng anh cảm nhận được có thứ ngăn trở, hoá ra đây là lần đầu tiên của cô. Dù vẫn đang ở trong cô nhưng anh không dám di chuyển, sợ cô càng đau hơn. Lần đầu tiên của cô cũng là lần đầu tiên triền miên cùng người chưa có kinh nghiệm của anh nên anh cực kỳ bối rối, không biết phải làm sao.

Cô bật khóc nức nở vì cảm giác như cơ thể bị xé rách, sự nhói đau lan toả giữa hai chân: "Đau...em đau...em không muốn..."

Tiếng khóc đứt quãng của cô khiến anh thấy tội lỗi vô cùng. Sao mình có thể kích động đến mức quên rằng một cô gái mà đến hôn còn để anh phải dạy thì sao mà từng trải qua chuyện này? Cô mang cả thân thể thuần khiết đến cho anh, anh lại ngu ngốc làm cô đau đớn bật khóc. Nhìn nước mắt của cô anh cảm thấy trái tim đau đớn như bị ai đó mạnh mẽ siết chặt.

Anh cúi xuống hôn lên nước mắt nóng bỏng của cô, luôn miệng nói: "Vợ, anh xin lỗi, xin lỗi em. Em đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng. Anh xin lỗi vợ nhiều..."

Sau đó, anh dịu dàng vuốt ve trên cơ thể cô, giúp cô dần dần thả lỏng, không còn co quắp người lại nữa. Cơn đau cũng dịu dần đi, cô đã có thể thừa nhận được sự tồn tại của anh trong cơ thể, không còn đau đớn như ban đầu nữa.

"Vợ, anh di chuyển...nhé..." nhịp thở của anh ngày càng dồn dập hơn cho thấy anh đang phải nín nhịn nhưng vẫn hỏi ý kiến cô.

"Ừ..." cô vẫn đang chìm trong sự mơ hồ, mông lung giữa đau đớn và cảm giác kích thích nhưng cũng biết bật đèn xanh cho anh.

Được cô cho phép anh liền bắt đầu di chuyển, nhưng anh rất cẩn thận và chậm rãi vì vẫn sợ cô đau. Nương theo ánh sáng hắt vào từ đèn ở ban công, anh nhìn từng phản ứng trên gương mặt xinh đẹp của cô, thấy cô dần dần chuyển từ nhíu mày đau đớn sang thoải mái hưởng thụ thì anh cảm thấy rất có thành tựu.

Lúc này anh dần dần tăng thêm tốc độ và sức lực, để cô dễ thích nghi với anh hơn. Nơi đó của cô khít khao, chặt chẽ làm anh di chuyển vào sâu cũng khó khăn hơn. Anh được bao bọc bởi sự ấm áp của cô nên càng kích động muốn tận hứng hơn. Có điều vẫn nghĩ đến cảm nhận của cô nên lại dịu giọng dỗ ngọt:

"Bé yêu, thả lỏng chút đi em" bàn tay anh lại xoa nắn bên ngoài cửa mình khiến cơ thể cô mềm nhũn như muốn tan ra.

Cô nghe lời, làm theo sự dẫn dắt của anh. Nơi đó tiết ra càng nhiều thứ ấm áp nóng bỏng hơn. Anh thuận thế tiến sâu, cô cảm nhận rõ ràng vật to lớn kia đang điên cuồng xỏ xuyên cơ thể mình. Nhưng lúc này cô không hề thấy đau nữa, dường như cơ thể còn rất thích điều này, cô không nhịn được nữa mà bật ra những tiếng rên khẽ yêu kiều.

Anh nghe thấy tiếng cô thì rất hài lòng, cơ thể càng được kích thích hơn, ra ra vào vào càng mãnh liệt hơn. Hơi thở cũng trở nên dồn dập gấp gáp.

"Anh...chậm thôi..."

"Ôm anh đi vợ"

Cô vươn tay ôm anh, anh cúi xuống hôn cô tha thiết, bên dưới vẫn ra vào liên tục. Mỗi nhịp anh tiến vào cô đều bật lên tiếng rên nho nhỏ quyến rũ vô cùng làm anh cực kỳ hưng phấn. Nhịp độ càng ngày càng nhanh, vòng eo nhỏ nhắn của cô được anh nâng lên xoa nắn.

"Em...mỏi lưng..." vì bị anh nắm eo hồi lâu, cơ thể ưỡn lên nên cô thấy lưng đau nhói.

"Chờ anh một chút...một chút nữa thôi vợ..." tiếng nói của anh cũng không còn liền mạch nữa rồi. Cô vợ bé nhỏ của mình quá mê người, anh không thể kìm lòng được mà càng muốn cô nhiều hơn.

Cuối cùng thì cái "một chút" đó của anh cũng tới, cô cảm giác như cả thế kỷ trôi qua vậy. Anh tuôn trào trong cơ thể cô, cả hai trao nhau nụ hôn say đắm cùng đạt tới đỉnh cao của tình yêu. Sau đó cô mệt đến mức lập tức ngủ ngay, còn anh thì vô cùng thoả mãn vì đã ăn được cô vợ xinh đẹp của mình. Anh đứng dậy giặt khăn ấm giúp cô vệ sinh, sau đó lại bọc cả người cô vào chăn rồi bế cô đến sô pha. Trên ga giường có lưu lại dấu vết của ân ái, còn có cả vết đỏ minh chứng cho sự thuần khiết của cô. Tính cô dễ xấu hổ, nếu ngày mai tỉnh dậy nhìn thấy chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng nên anh thay sang cái khác, còn cẩn thận gột sạch trước khi bỏ vào giỏ đồ giặt. Những thứ này để một mình anh thấy, ghi nhớ thật sâu vào lòng cảm giác được làm người đàn ông đầu tiên của cô là điều hãnh diện như thế nào. Anh thay ga giường mới, giúp cô mặc lại đồ ngủ, bế cô quay lại giường, bản thân cũng đi tắm một lượt rồi mới quay lại ôm cô chìm vào giấc nồng.

Trước khi ngủ còn hôn lên mắt cô, thì thầm bên tai cô: "Cảm ơn em, vợ yêu".

Bên ngoài trời dần dần sáng lên, đôi tình nhân trong phòng vẫn ôm nhau say ngủ. Đêm đó, một người đàn ông 35 tuổi lần đầu được trải nghiệm chuyện đôi lứa cùng một cô gái trong trắng. Anh ta không phải người cổ hủ, chưa từng để ý loại chuyện này nhưng phàm là đàn ông thì có thể làm người đầu tiên của người phụ nữ mình yêu luôn là chuyện vui vẻ tột bậc. Nhiều năm về sau nhớ lại anh ta càng tự hào hơn vì không phải chỉ là đầu tiên, còn là duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook