Chương 2
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
Chiều hôm đó, tôi chẳng làm được gì ngoài việc đứng chôn chân bên chiếc bàn
gỗ, bần thần ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Đã 13 năm kể từ
ngày hôm ấy.
Nếu đem hết mọi việc ra kể với chị thì những đau khổ mà tôi phải gánh chịu có ít đi?
Người phải hận thì tôi lại đem lòng thương nhớ. Nơi phải tránh xa thì chị gái tôi lại dấn thân vào. Không bằng không chứng, tôi biết lấy gì để thuyết phục chị ấy đây.
Từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe thắng gấp. Mấy ngày nay trời cứ mưa suốt làm đường sá không lúc nào được khô ráo. Tiếng mưa rơi rả rích trên mái lại càng buồn hơn.
Dường như có điều gì đó thôi thúc, tôi mở cửa rồi chạy thật nhanh ra ngoài, đội trên đầu cả bầu trời xám xịt.
Sai hết rồi, những điều bấy lâu đều sai hết rồi sao?
Trong mắt chị ấy, mình chỉ là một đứa hèn nhát và ích kỷ.
Nhưng tại sao? Tại sao ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy chị ấy đã nói đúng? Lẽ nào tất cả chỉ là một tai nạn? Lẽ nào sự nghi ngờ chỉ là cái cớ mà bấy lâu nay tôi vẫn bám víu để che đậy cho nỗi mặc cảm của mình?
- Này! - Tiếng ai đó bỗng hét lên.
Tôi sững người đúng ngay lúc một chiếc xe hơi vừa thắng lại. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng lập tức đội mưa bước khỏi xe và tiến về phía tôi một cách hùng hổ:
- Mắt mũi cô để đâu lại băng qua đường khi đèn xanh hả?
Tôi khẽ chớp mắt cho những giọt nước đang đọng trên hàng mi rơi xuống. Đầu óc choáng váng và chưa hoàn toàn ý thức được việc gì đã xảy ra. Tiếng nạt nộ của người đàn ông lạ đã làm mọi ý niệm của tôi bay đi đâu mất biến.
Cửa sau bất ngờ mở ra khi chàng trai đưa tay đỡ một cô gái mặc áo choàng đen bước xuống.Vẻ mặt cô ấy khá xanh xao trong khi người con trai lại đeo một thái độ phản đối đầy yếu ớt. Anh ta lặng lẽ nghiêng cây dù về phía người đi bên cạnh rồi dịu dàng choàng tay qua vai cô gái.
- Chú Hà, đừng to tiếng với cô ấy như thế - Người con gái nói thật khẽ.
Ánh mắt cô ta không nhìn tôi mà cũng chẳng hướng vào người đàn ông vừa cúi đầu bên cạnh. Một cái nhìn vô định và xa xăm thật khó hiểu. Trong khi đó, người con trai bên cạnh vẫn không thôi nhìn cô bằng vẻ mặt sốt ruột đong đầy lo lắng.
- Cô có bị thương chỗ nào không? - Cô gái mỉm cười hỏi
- Tôi không sao.
Cô ấy bỗng quay mặt vào vai người con trai rồi che miệng ho mấy tiếng. Tiếng ho nhỏ nhưng đầy vẻ khó chịu. Như chỉ chờ có nhiêu đó, anh ta liền dúi cây dù vào tay người đàn ông đứng bên cạnh rồi khom người nhấc cô gái lên khỏi mặt đất:
- Đã nói trời mưa thì em ở yên trong xe đi mà. Chú Hà, chúng ta về nhà nhanh thôi.
Đợi hai người họ chui vào trong, chú tài mới nhanh nhẹn đóng cửa, xếp dù rồi chạy đến chỗ tay lái. Tôi giật mình bước vội lên lề đường, mắt vẫn cố nhìn qua cửa xe nhòe nước.
Chiếc xe rồ máy rồi phóng đi đã được một lúc lâu mà cảm giác bàng hoàng trong tôi vẫn chưa dứt hẳn. Hai người đó, dù chưa hề xưng tên tuổi nhưng lại không hề xa lạ. Thỉnh thoảng vẫn thấy họ xuất hiện trên mặt báo...
Căn phòng không có gì thay đổi so với lần cuối tôi nhìn thấy. Nghĩa là chị Hải Yến vẫn chưa về.
Tôi thở dài rồi thẫn thờ lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo. Tấm gương cũ đặt trên bàn một lần nữa lại phản chiếu hình ảnh đen tối. Tôi bỗng thấy mình không chỉ xấu xí mà còn rất xấu xa.
Mái tóc ướt nhèm rủ trên gương mặt không thể che hết vết thương ngày trước. Hàng lông mày thanh tú không đủ sức giấu đi cặp mắt tự ti, trốn chạy.
Mình đã làm gì thế này?
Bộ đồ khô ráo vừa lấy ra vẫn nằm nguyên trên bàn trong khi tôi tự quăng mình xuống giường. Mới đó mà khúc mắc bấy lâu đã được giải đáp.
Anh ta không hề nhớ ra. Anh ta thậm chí không biết mình là ai
Phát hiện nhỏ nhoi ấy không biết vì sao lại khiến tôi rất đau đớn. Sau tất cả những bất hạnh mình gây ra, con người ấy vẫn có thể sống thoải mái như vậy ư? Sau mười ba năm dài chịu đựng, thứ duy nhất tôi nhận được chỉ là ánh mắt thản nhiên đến xa lạ này ư?
- Chuyện cổ tích đều là lừa gạt. Anh mãi mãi không thể là hoàng tử của em - Tôi khẽ lặp lại những lời ca quen thuộc và tiếp tục gậm nhấm nỗi buồn mặn chát trên đầu lưỡi.
Gió lao vào bộ quần áo ướt đẫm trên người khiến tôi phát cóng. Cái chuông nhỏ treo trước cửa thì kêu liên tục. Tôi phải mơ màng một lúc lâu mới thiếp đi giữa không gian chất đầy nỗi cô đơn vắng lặng.
- Làm mất danh thiếp của ba ở đâu hả?
- Em không nhớ.
- Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào?
- Em không biết.
- Sao hỏi cái gì cũng không biết, không nhớ thế?
- Chị hai - Tôi khẽ mỉm cười trong giấc mơ, bàn tay bấu nhẹ tấm trải giường xa lạ.
- Tỉnh rồi hả em?
Hải Yến đang ngồi bên cạnh với một tay đặt trên cái đầu sắp nổ tung của tôi. Trông mặt chị hình như đã không còn giận nữa, thay vào đó là nỗi lo lắng kì lạ. Lại có chuyện gì làm chỉ không vui ư?
Tôi chớp nhẹ hàng mi cho giọt nước mắt rơi xuống. Màu xanh mờ nhạt lúc đầu dần hiện rõ thành ba bức tường bao bọc. Người ta ở đâu mà đông đúc quá. Ai cũng nằm trên những chiếc giường trắng xếp san sát. Trong ánh mắt đều mang ít nhiều nét ủ dột, đau đớn.
Tôi hơi nhíu mày khi cổ tay chợt nhói đau.
- Nằm im, coi chừng rớt cây kim ra đó - Chị hai lấy tay ấn tôi vào sâu trong gối
- Tại sao em lại ở đây?
- Chiều nay chị thấy em sốt cao quá nên không dám liều.
- Nhưng mình lấy đâu ra tiền để trả viện phí?
- Có người đã thay chị em mình lo việc đó rồi.
- Ai vậy?
- Một anh chàng bác sĩ đẹp trai. - Chị tôi bỗng mỉm cười tinh quái - Anh ta nói là quen biết em.
- Em có quen ai là bác sĩ đâu. Chị coi chừng người ta lầm mình với ai rồi đó.
- Không đâu. Từ lúc em nhập viện, chàng bác sĩ đó đã ghé qua mấy lần. Mỗi lần đều không quên kiểm tra tình trạng sức khỏe cho em.
- Nhưng em đã nhắc chị đừng bao giờ nhận sự giúp đỡ từ người lạ rồi mà.
- Lúc chị hỏi thì mấy cô y tá chỉ nói như thế. Em muốn chị phải làm thế nào? Đợi lát nữa người con trai đó đến, em muốn làm sao thì tùy.
Nghe giọng chị Yến hình như đang dỗi. Tôi biết bản tính khó chịu của mình lại khiến cho chị ấy buồn nữa rồi.
Cả hai chợt rơi vào trạng thái im lặng suốt nhiều phút.
Trong khi chị hai nhìn bâng quơ ai đó đi lại ngoài cửa thì tôi như bị cái quạt trên trần thôi miên. Nó cứ quay và quay liên tục. Còn tôi thì nỗ lực đếm xem trong khi vận hành như vậy, quạt có bao nhiêu cánh.
Nếu đem hết mọi việc ra kể với chị thì những đau khổ mà tôi phải gánh chịu có ít đi?
Người phải hận thì tôi lại đem lòng thương nhớ. Nơi phải tránh xa thì chị gái tôi lại dấn thân vào. Không bằng không chứng, tôi biết lấy gì để thuyết phục chị ấy đây.
Từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe thắng gấp. Mấy ngày nay trời cứ mưa suốt làm đường sá không lúc nào được khô ráo. Tiếng mưa rơi rả rích trên mái lại càng buồn hơn.
Dường như có điều gì đó thôi thúc, tôi mở cửa rồi chạy thật nhanh ra ngoài, đội trên đầu cả bầu trời xám xịt.
Sai hết rồi, những điều bấy lâu đều sai hết rồi sao?
Trong mắt chị ấy, mình chỉ là một đứa hèn nhát và ích kỷ.
Nhưng tại sao? Tại sao ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy chị ấy đã nói đúng? Lẽ nào tất cả chỉ là một tai nạn? Lẽ nào sự nghi ngờ chỉ là cái cớ mà bấy lâu nay tôi vẫn bám víu để che đậy cho nỗi mặc cảm của mình?
- Này! - Tiếng ai đó bỗng hét lên.
Tôi sững người đúng ngay lúc một chiếc xe hơi vừa thắng lại. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng lập tức đội mưa bước khỏi xe và tiến về phía tôi một cách hùng hổ:
- Mắt mũi cô để đâu lại băng qua đường khi đèn xanh hả?
Tôi khẽ chớp mắt cho những giọt nước đang đọng trên hàng mi rơi xuống. Đầu óc choáng váng và chưa hoàn toàn ý thức được việc gì đã xảy ra. Tiếng nạt nộ của người đàn ông lạ đã làm mọi ý niệm của tôi bay đi đâu mất biến.
Cửa sau bất ngờ mở ra khi chàng trai đưa tay đỡ một cô gái mặc áo choàng đen bước xuống.Vẻ mặt cô ấy khá xanh xao trong khi người con trai lại đeo một thái độ phản đối đầy yếu ớt. Anh ta lặng lẽ nghiêng cây dù về phía người đi bên cạnh rồi dịu dàng choàng tay qua vai cô gái.
- Chú Hà, đừng to tiếng với cô ấy như thế - Người con gái nói thật khẽ.
Ánh mắt cô ta không nhìn tôi mà cũng chẳng hướng vào người đàn ông vừa cúi đầu bên cạnh. Một cái nhìn vô định và xa xăm thật khó hiểu. Trong khi đó, người con trai bên cạnh vẫn không thôi nhìn cô bằng vẻ mặt sốt ruột đong đầy lo lắng.
- Cô có bị thương chỗ nào không? - Cô gái mỉm cười hỏi
- Tôi không sao.
Cô ấy bỗng quay mặt vào vai người con trai rồi che miệng ho mấy tiếng. Tiếng ho nhỏ nhưng đầy vẻ khó chịu. Như chỉ chờ có nhiêu đó, anh ta liền dúi cây dù vào tay người đàn ông đứng bên cạnh rồi khom người nhấc cô gái lên khỏi mặt đất:
- Đã nói trời mưa thì em ở yên trong xe đi mà. Chú Hà, chúng ta về nhà nhanh thôi.
Đợi hai người họ chui vào trong, chú tài mới nhanh nhẹn đóng cửa, xếp dù rồi chạy đến chỗ tay lái. Tôi giật mình bước vội lên lề đường, mắt vẫn cố nhìn qua cửa xe nhòe nước.
Chiếc xe rồ máy rồi phóng đi đã được một lúc lâu mà cảm giác bàng hoàng trong tôi vẫn chưa dứt hẳn. Hai người đó, dù chưa hề xưng tên tuổi nhưng lại không hề xa lạ. Thỉnh thoảng vẫn thấy họ xuất hiện trên mặt báo...
Căn phòng không có gì thay đổi so với lần cuối tôi nhìn thấy. Nghĩa là chị Hải Yến vẫn chưa về.
Tôi thở dài rồi thẫn thờ lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo. Tấm gương cũ đặt trên bàn một lần nữa lại phản chiếu hình ảnh đen tối. Tôi bỗng thấy mình không chỉ xấu xí mà còn rất xấu xa.
Mái tóc ướt nhèm rủ trên gương mặt không thể che hết vết thương ngày trước. Hàng lông mày thanh tú không đủ sức giấu đi cặp mắt tự ti, trốn chạy.
Mình đã làm gì thế này?
Bộ đồ khô ráo vừa lấy ra vẫn nằm nguyên trên bàn trong khi tôi tự quăng mình xuống giường. Mới đó mà khúc mắc bấy lâu đã được giải đáp.
Anh ta không hề nhớ ra. Anh ta thậm chí không biết mình là ai
Phát hiện nhỏ nhoi ấy không biết vì sao lại khiến tôi rất đau đớn. Sau tất cả những bất hạnh mình gây ra, con người ấy vẫn có thể sống thoải mái như vậy ư? Sau mười ba năm dài chịu đựng, thứ duy nhất tôi nhận được chỉ là ánh mắt thản nhiên đến xa lạ này ư?
- Chuyện cổ tích đều là lừa gạt. Anh mãi mãi không thể là hoàng tử của em - Tôi khẽ lặp lại những lời ca quen thuộc và tiếp tục gậm nhấm nỗi buồn mặn chát trên đầu lưỡi.
Gió lao vào bộ quần áo ướt đẫm trên người khiến tôi phát cóng. Cái chuông nhỏ treo trước cửa thì kêu liên tục. Tôi phải mơ màng một lúc lâu mới thiếp đi giữa không gian chất đầy nỗi cô đơn vắng lặng.
- Làm mất danh thiếp của ba ở đâu hả?
- Em không nhớ.
- Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào?
- Em không biết.
- Sao hỏi cái gì cũng không biết, không nhớ thế?
- Chị hai - Tôi khẽ mỉm cười trong giấc mơ, bàn tay bấu nhẹ tấm trải giường xa lạ.
- Tỉnh rồi hả em?
Hải Yến đang ngồi bên cạnh với một tay đặt trên cái đầu sắp nổ tung của tôi. Trông mặt chị hình như đã không còn giận nữa, thay vào đó là nỗi lo lắng kì lạ. Lại có chuyện gì làm chỉ không vui ư?
Tôi chớp nhẹ hàng mi cho giọt nước mắt rơi xuống. Màu xanh mờ nhạt lúc đầu dần hiện rõ thành ba bức tường bao bọc. Người ta ở đâu mà đông đúc quá. Ai cũng nằm trên những chiếc giường trắng xếp san sát. Trong ánh mắt đều mang ít nhiều nét ủ dột, đau đớn.
Tôi hơi nhíu mày khi cổ tay chợt nhói đau.
- Nằm im, coi chừng rớt cây kim ra đó - Chị hai lấy tay ấn tôi vào sâu trong gối
- Tại sao em lại ở đây?
- Chiều nay chị thấy em sốt cao quá nên không dám liều.
- Nhưng mình lấy đâu ra tiền để trả viện phí?
- Có người đã thay chị em mình lo việc đó rồi.
- Ai vậy?
- Một anh chàng bác sĩ đẹp trai. - Chị tôi bỗng mỉm cười tinh quái - Anh ta nói là quen biết em.
- Em có quen ai là bác sĩ đâu. Chị coi chừng người ta lầm mình với ai rồi đó.
- Không đâu. Từ lúc em nhập viện, chàng bác sĩ đó đã ghé qua mấy lần. Mỗi lần đều không quên kiểm tra tình trạng sức khỏe cho em.
- Nhưng em đã nhắc chị đừng bao giờ nhận sự giúp đỡ từ người lạ rồi mà.
- Lúc chị hỏi thì mấy cô y tá chỉ nói như thế. Em muốn chị phải làm thế nào? Đợi lát nữa người con trai đó đến, em muốn làm sao thì tùy.
Nghe giọng chị Yến hình như đang dỗi. Tôi biết bản tính khó chịu của mình lại khiến cho chị ấy buồn nữa rồi.
Cả hai chợt rơi vào trạng thái im lặng suốt nhiều phút.
Trong khi chị hai nhìn bâng quơ ai đó đi lại ngoài cửa thì tôi như bị cái quạt trên trần thôi miên. Nó cứ quay và quay liên tục. Còn tôi thì nỗ lực đếm xem trong khi vận hành như vậy, quạt có bao nhiêu cánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.