Chương 3
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
- À, anh ta lại đến kìa - Hải Yến chạm nhẹ vào tay tôi, nhắc khẽ.
Từ xa, một chàng trai mặc áo blouse trắng, mắt đeo kiếng vuông đang từ tốn tiến lại. Trên cổ anh ta đeo một cái ống nghe, túi cài viết đen và tay cầm theo một cuốn hồ sơ bệnh án. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt người đó thì ba chữ "Võ Văn Kỳ" trên bảng tên đã đập vào mắt.
Lại là hắn!
Ba từ đó như muốn nhảy xổ ra từ miệng nhưng tôi đã kịp thời ngăn mình lại.
- Giúp tôi cho em gái cô ngậm cái này - Bác sĩ Kỳ đưa cho chị tôi cây nhiệt kế.
Chỉ chờ chị cúi đầu xuống gần mình, tôi liền nói:
- Người này là em trai của Võ Thế Anh.
- Cái gì? - Chị tôi bắn người dậy.
Rõ ràng cặp kính vuông cùng bộ đồ bác sĩ kia đã thành công trong việc che mắt chị tôi. Nhưng cũng khó trách Hải Yến, báo chí chỉ nhắc đến Văn Kỳ với tư cách một bác sĩ có tài chứ không hề đề cập xuất thân của anh ta. Tôi không biết đó là một sơ sót hay dụng ý gì đặc biệt nhưng rõ ràng, Võ Văn Kỳ không hề có được sự nổi tiếng như anh mình.
- Chị chỉ biết Thế Anh có một cậu em trai chứ chưa bao giờ thấy mặt - Hải Yến thì thào như người hết hơi.
- Vì anh ta có khi nào xuất hiện ở mục Giải trí đâu- Tôi chép miệng trước khi ngậm lấy cây nhiệt kế từ tay chị.
- Chắc em vẫn còn nhớ anh? - Chàng bác sĩ hỏi giọng gần gũi.
Tôi gật đầu nhè nhẹ trong khi mắt lại dán chặt bàn tay có vết sẹo lớn đang thay cho mình một chai nước biển mới của anh ta.
- Anh đoán cơn mưa chiều nay là lí do làm em bị sốt.
Đôi mắt tôi lập tức chuyển từ chai nước biển xuống gương mặt Văn Kỳ. Một cách thật từ tốn, tôi lại gật đầu.
- Xin lỗi vì khi ấy đã làm em hoảng hốt...
Anh ta chậm rãi kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống cạnh giường.
- ...Nhưng lúc đó em gái anh đang bị bệnh. Trong lòng anh chỉ muốn nghĩ cách đưa nó về nhà thật nhanh...
Tôi vẫn không nói lời nào mà chỉ tiếp tục giương mắt nhìn. Thái độ ân cần này quả thật khiến người ta bất ngờ quá đỗi. Có khi nào Văn Kỳ đã nhớ ra điều gì đó?
Chúng tôi im lặng nhìn nhau trong vài giây trước khi con người đó lại mỉm cười:
- Em có vẻ ít nói... - Chàng bác sĩ đưa tay cầm lấy cái nhiệt kế và giơ lên chỗ nhiều ánh sáng - Tình hình khả quan hơn rồi. Hết đêm nay, hai chị em có thể về nhà.
- Thật sao? - Chị Yến chợt thở phào nhẹ nhỏm - Xin cảm ơn bác sĩ.
- Nếu không có gì thì tôi đi đây. Còn rất nhiều bệnh nhân khác đang đợi.
- Vâng vâng, anh cứ đi đi...
- Chúc em sớm lành bệnh - Anh bác sĩ vẫy tay chào lần cuối rồi lẳng lặng quay bước.
Tôi bỗng ngẩn ngơ như người từ cõi tiên rơi xuống. Một người quanh năm khỏe mạnh như mình lại có lúc vào viện vì một trận mưa. Một người mười ba năm không gặp trong chớp mắt lại xuất hiện hai lần liên tiếp trong ngày. Việc quá khỏe mạnh phải chăng đã cướp đi cơ hội gặp mặt anh ta của tôi? Biết trước thế này đáng lẽ nên bệnh sớm hơn mới phải.
- Nè, keo dán miệng em rồi hả? - Hải Yến huých vào tay tôi một cái nhẹ - Hai người nói gì, chị nghe không hiểu?
- Chiều nay, chiếc xe chở anh ta và Võ Tú Nhi suýt đâm vào em...
Suốt buổi tối hôm đó, tôi và chị hai nằm trằn trọc trên chiếc giường nhỏ. Mấy lần Hải Yến chồm người dậy để sờ lên trán tôi. Dù chưa ngủ nhưng tôi vẫn giả vờ nằm im, lòng ao ước bàn tay nhỏ bé ấy có thể ở lại lâu thêm chút nữa.
- Con bé ngoan cố ! - Chị khẽ thở dài rồi lại nằm xuống, cố nép người cho vừa cái giường chật hẹp.
Cũng may là mình không mang sợi dây chuyền đó đến đây
Tôi khẽ thở phào trong tâm tưởng. Có lẽ vì anh ta là một bác sĩ nên không thể không tỏ ra ân cần với bệnh nhân. Nếu gặp lại tôi ở hoàn cảnh khác, chắc gì thái độ của người con trai đó vẫn như vậy. Tôi tự đinh ninh với mình như thế.
- Dù ngoại hình em có ra sao... - Những lời của chị như nghẹn lại-...Em vẫn xứng đáng được mọi người đối xử tử tế...
Tuy hai mắt đang nhắm chặt nhưng tôi vẫn nhận ra chị vừa trở mình.
Hải Yến biết tôi vẫn còn thức.
Chị hai nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi.
Có lẽ tôi không nên phản đối việc chỉ làm người đại diện cho mỹ phẩm Ngọc Dung gay gắt như vậy. Có lẽ tôi không nên suốt ngày chỉ biết đến sự nghi ngờ và tự ti của mình. Tôi đã vô tình lãng quên cảm xúc của chị ấy, vô tình làm chị có cảm giác bị xem thường.
Cửa sổ đầu giường lại vang lên tiếng của những giọt mưa. Tiếng mưa nghe thật buồn nhưng giờ đây chúng tôi lại ở bên nhau. Chị hai là người lấp đầy trong tôi mọi nỗi cô đơn và trống trải. Dù mọi thứ đã mất đi, tôi biết mình vẫn còn có chị.
Chúc chị hai ngủ ngon"
Từ xa, một chàng trai mặc áo blouse trắng, mắt đeo kiếng vuông đang từ tốn tiến lại. Trên cổ anh ta đeo một cái ống nghe, túi cài viết đen và tay cầm theo một cuốn hồ sơ bệnh án. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt người đó thì ba chữ "Võ Văn Kỳ" trên bảng tên đã đập vào mắt.
Lại là hắn!
Ba từ đó như muốn nhảy xổ ra từ miệng nhưng tôi đã kịp thời ngăn mình lại.
- Giúp tôi cho em gái cô ngậm cái này - Bác sĩ Kỳ đưa cho chị tôi cây nhiệt kế.
Chỉ chờ chị cúi đầu xuống gần mình, tôi liền nói:
- Người này là em trai của Võ Thế Anh.
- Cái gì? - Chị tôi bắn người dậy.
Rõ ràng cặp kính vuông cùng bộ đồ bác sĩ kia đã thành công trong việc che mắt chị tôi. Nhưng cũng khó trách Hải Yến, báo chí chỉ nhắc đến Văn Kỳ với tư cách một bác sĩ có tài chứ không hề đề cập xuất thân của anh ta. Tôi không biết đó là một sơ sót hay dụng ý gì đặc biệt nhưng rõ ràng, Võ Văn Kỳ không hề có được sự nổi tiếng như anh mình.
- Chị chỉ biết Thế Anh có một cậu em trai chứ chưa bao giờ thấy mặt - Hải Yến thì thào như người hết hơi.
- Vì anh ta có khi nào xuất hiện ở mục Giải trí đâu- Tôi chép miệng trước khi ngậm lấy cây nhiệt kế từ tay chị.
- Chắc em vẫn còn nhớ anh? - Chàng bác sĩ hỏi giọng gần gũi.
Tôi gật đầu nhè nhẹ trong khi mắt lại dán chặt bàn tay có vết sẹo lớn đang thay cho mình một chai nước biển mới của anh ta.
- Anh đoán cơn mưa chiều nay là lí do làm em bị sốt.
Đôi mắt tôi lập tức chuyển từ chai nước biển xuống gương mặt Văn Kỳ. Một cách thật từ tốn, tôi lại gật đầu.
- Xin lỗi vì khi ấy đã làm em hoảng hốt...
Anh ta chậm rãi kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống cạnh giường.
- ...Nhưng lúc đó em gái anh đang bị bệnh. Trong lòng anh chỉ muốn nghĩ cách đưa nó về nhà thật nhanh...
Tôi vẫn không nói lời nào mà chỉ tiếp tục giương mắt nhìn. Thái độ ân cần này quả thật khiến người ta bất ngờ quá đỗi. Có khi nào Văn Kỳ đã nhớ ra điều gì đó?
Chúng tôi im lặng nhìn nhau trong vài giây trước khi con người đó lại mỉm cười:
- Em có vẻ ít nói... - Chàng bác sĩ đưa tay cầm lấy cái nhiệt kế và giơ lên chỗ nhiều ánh sáng - Tình hình khả quan hơn rồi. Hết đêm nay, hai chị em có thể về nhà.
- Thật sao? - Chị Yến chợt thở phào nhẹ nhỏm - Xin cảm ơn bác sĩ.
- Nếu không có gì thì tôi đi đây. Còn rất nhiều bệnh nhân khác đang đợi.
- Vâng vâng, anh cứ đi đi...
- Chúc em sớm lành bệnh - Anh bác sĩ vẫy tay chào lần cuối rồi lẳng lặng quay bước.
Tôi bỗng ngẩn ngơ như người từ cõi tiên rơi xuống. Một người quanh năm khỏe mạnh như mình lại có lúc vào viện vì một trận mưa. Một người mười ba năm không gặp trong chớp mắt lại xuất hiện hai lần liên tiếp trong ngày. Việc quá khỏe mạnh phải chăng đã cướp đi cơ hội gặp mặt anh ta của tôi? Biết trước thế này đáng lẽ nên bệnh sớm hơn mới phải.
- Nè, keo dán miệng em rồi hả? - Hải Yến huých vào tay tôi một cái nhẹ - Hai người nói gì, chị nghe không hiểu?
- Chiều nay, chiếc xe chở anh ta và Võ Tú Nhi suýt đâm vào em...
Suốt buổi tối hôm đó, tôi và chị hai nằm trằn trọc trên chiếc giường nhỏ. Mấy lần Hải Yến chồm người dậy để sờ lên trán tôi. Dù chưa ngủ nhưng tôi vẫn giả vờ nằm im, lòng ao ước bàn tay nhỏ bé ấy có thể ở lại lâu thêm chút nữa.
- Con bé ngoan cố ! - Chị khẽ thở dài rồi lại nằm xuống, cố nép người cho vừa cái giường chật hẹp.
Cũng may là mình không mang sợi dây chuyền đó đến đây
Tôi khẽ thở phào trong tâm tưởng. Có lẽ vì anh ta là một bác sĩ nên không thể không tỏ ra ân cần với bệnh nhân. Nếu gặp lại tôi ở hoàn cảnh khác, chắc gì thái độ của người con trai đó vẫn như vậy. Tôi tự đinh ninh với mình như thế.
- Dù ngoại hình em có ra sao... - Những lời của chị như nghẹn lại-...Em vẫn xứng đáng được mọi người đối xử tử tế...
Tuy hai mắt đang nhắm chặt nhưng tôi vẫn nhận ra chị vừa trở mình.
Hải Yến biết tôi vẫn còn thức.
Chị hai nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi.
Có lẽ tôi không nên phản đối việc chỉ làm người đại diện cho mỹ phẩm Ngọc Dung gay gắt như vậy. Có lẽ tôi không nên suốt ngày chỉ biết đến sự nghi ngờ và tự ti của mình. Tôi đã vô tình lãng quên cảm xúc của chị ấy, vô tình làm chị có cảm giác bị xem thường.
Cửa sổ đầu giường lại vang lên tiếng của những giọt mưa. Tiếng mưa nghe thật buồn nhưng giờ đây chúng tôi lại ở bên nhau. Chị hai là người lấp đầy trong tôi mọi nỗi cô đơn và trống trải. Dù mọi thứ đã mất đi, tôi biết mình vẫn còn có chị.
Chúc chị hai ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.