Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 7: Chắc Chắn Cô Không Phải Là Con Ruột Của Hai Người Đi...

Mật Vũ Điềm Ngôn

06/01/2023

Edit+Beta: yrmusicsomt (aka Mỹ Nữ Ái Đường)

Buổi tối 10 giờ, cổng lớn Dịch gia cuối cùng cũng mở ra, Dịch Huyên nằm trườn lên sofa như cá muối hướng mắt nhìn, xác nhận chính xác là Dịch Hải Lập cùng Diệp Tiểu Hà, xong lại quay về nghịch điện thoại như cũ.

Cô lướt điện thoại hai phút mới thấy có gì đó sai sai, nhìn nhìn vài cái, hai người này thế mà lại không kề vai sát cánh ân ân ái ái.

Hai người kẻ trước người sau đi vào bên trong, sắc mặt đều nửa điểm tức giận, không khí an tĩnh đến mức quỷ dị.

"Ba, mẹ, hai người... đã về rồi?" Dịch Huyên vui vẻ chào hỏi, nhưng ba ba vẫn luôn tươi cười là Dịch Hải Lập hôm nay chỉ đơn giản mà "Ừ" một tiếng, mama cao quý Diệp Tiểu Hà đương nhiên lại càng chẳng ném cho cô một cái ánh mắt, lập tức trở về phòng ngủ chính.

Càng ly kỳ chính là, Dịch Hải Lập hôm nay không có ôm bà đi lên, mà là xoay người vào phòng dành cho khách.

Dịch Huyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mặt này, sau đó đưa ra kết luận: Ba mẹ mình 30 năm nay chỉ hận không thể "ngược" người ta đến chết đi, thế mà lần đầu tiên cãi nhau???

Không phải rất cao hứng ra ngoài ăn tết hay sao? Như thế nào đi một chuyến lại trở thành như vậy?

Dịch Huyên đoán không ra nguyên nhân vì sao hai người cãi nhau, bởi vì ba ba hiền như vậy, tám chín phần là ở trên người Diệp Tiểu Hà rồi.

Nhưng trừ bỏ chuyện bà cho ông đội nón xanh (aka cắm sừng cho những bạn nào hong biết nha), cô thật sự nghĩ không ra có lý do gì khác mà Dịch Hải Lập không thể dung túng Diệp Tiểu Hà.

Dịch Huyên căng da đầu đi gõ phòng ngủ chính cùng với phòng cho khách, kết quả chỉ là "Ba/mẹ ngủ rồi". Cô nhìn vào hai cánh cửa trợn trắng mắt, ba mẹ nghĩ cô mất não hay sao, đi ngủ rồi mà còn có thể trả lời được.

Nếu ngay cả cửa cũng không cho cô vào, Dịch Huyên cũng lười để ý bọn họ, dù sao cô nhất định không tin Dịch Hải Lập có thể nhịn được không ôm Diệp Tiểu Hà ngủ cả đêm.

Ai rõ ba mình bằng con gái nữa.

Một giờ sau, Dịch Hải Lập ở phòng ngủ cho khách tắm rửa xong xuôi, lén lút mở cửa ra, đầu tiên là đến phòng Dịch Huyên, xác định cô đã ngủ, liền lập tức nhắn WeChat cho Diệp Tiểu hà.

Một phút sau, phòng ngủ chính mở ra, Dịch Hải Lập bằng tốc độ ánh sáng chiu vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Bà xã". Dịch Hải Lập đem Diệp Tiểu Hà ôm vào lòng, làm nũng, "Bà xã, em muốn hai ta phải tiếp tục diễn sao?"

"Đương nhiên". Bà đẩy Dịch Hải Lập ra, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Em nói cho anh biết, anh đừng làm em diễn hỏng nha!"

"Nhưng, Huyên Huyên và Ninh Khang thật sự thích hợp sao?" Dịch Hải Lập bĩu môi nói.

"Như thế nào lại không thích hợp được?" Diệp Tiểu Hà lạnh lùng liếc Dịch Hải Lập một cái, nói: "Anh đừng cho là em không biết bụng dạ của anh, anh chính là luyến tiếc Huyên Huyên, chỉ ước có thể ở cạnh con bé mãi mãi đúng không?"

Dịch Hải Lập trước nay vẫn nghĩ rằng mình che giấu rất khá, không nghĩ tới Diệp Tiểu Hà chính là đi guốc trong bụng ông, đã sớm nhìn thấu. Cứ việc như thế đi, ông vẫn không đồng ý, "Bà xã, chuyện khác không nói, nhưng Ninh Học Lương lão ta từng gửi thư tình cho em, không thích hợp làm thông gia của chúng ta?"

"Vòng vo nửa ngày, nguyên lai anh vẫn để ý chuyện này a!" Diệp Tiểu Hà kinh ngạc nhìn ông.

Dịch Hải Lập hừ lạnh một tiếng, "Tuy rằng Ninh Học Lương đã bại dưới chân anh, nhưng..."

Diệp Tiểu Hà bị ông chọc cười, vỗ vỗ bờ vai ông, nói: "Chuyện này thực ra là hiểu lầm."

"Cái gì hiểu lầm cơ?"

Thật ra, năm đó Dịch Hải Lập thấy Ninh Học Lương đưa thư tình cho Diệp Tiểu Hà, thực chất là nhờ bà gửi thư tình.

Diệp Tiểu Hà cùng Ninh Học Lương và Du Nhàn vốn dĩ là bạn cao trung, Ninh Học Lương lúc đó trộm yêu đương, Diệp Tiểu Hà không chung lớp với bọn họ, nhưng vì một hôm thấy hai người hôn môi, liền biết chuyện.

Song cũng vì nguyên nhân gia đình, mẹ Ninh Khang sau khi tốt nghiệp liền ở thành phố Ngọc Lan công tác, còn Diệp Tiểu Hà và Ninh Học Lương đều thi đậu đại học, tới một thành phố khác học tập.

Ninh Học Lương rất ưu tú, Du Nhàn lại luôn tự ti, hai người hai phương nói chuyện liên tục xảy ra bất đồng. Lần đó hai bọn họ cãi, nhau, Ninh Học Lương có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại Du Nhàn vẫn không tiếp, chính vì thế chỉ nhờ Diệp Tiểu Hà đúng lúc có việc về Ngọc Lan đưa thư.

"Thế tại sao lúc anh hỏi Ninh Học Lương có phải đưa thư tình cho em không, em lại không phủ nhận?" Dịch Hải Lập nghi hoặc hỏi.

Nói tới đây, Diệp Tiểu Hà có chút không được tự nhiên, gương mặt đỏ ửng, ấp úng nói: "... Bởi vì... Em ở trước mặt anh cũng có điểm tự ti, vì thế tương kế tựu kế làm anh nhớ thương em."



Dịch Hải Lập kinh ngạc đến độ rớt hàm, "Em yêu à, sao em lại tự ti được chứ? Mọi người đều nói chúng ta là tổ hợp hoa nhài cắm bãi phân trâu."

Diệp Tiểu Hà liếc nhìn ông, cúi đầu nói, "Gia cảnh của anh tốt, là người thừa kế duy nhất của tiệm 'Dịch Ký', nhà em lúc đó kinh tế túng quẫn, nếu không phải ba em kiên quyết dạy bảo phải học mới có thể thoát nghèo, em chỉ có thể giống Du Nhàn, học xong cao trung liền đi làm."

"Đồ ngốc" Dịch Hải Lập cúi đầu hôn cái trán của bà, nói: "Anh cũng là người cố chấp, chỉ biết thích mỗi em thôi, những thứ khác đều không quan trọng."

"Em luôn biết mà" Diệp Tiểu Hà lấy lòng mà ôm lấy eo Dịch hải Lập, nhưng bởi vì bụng ông quá bự, căn bản một vòng ôm không xuể.

Dịch Hải Lập duỗi tay nhéo mũi bà, nói: "Nhưng em biết không? Em nháo như thế này, lỡ Huyên Huyên cùng Ninh Khang..."

Lời còn chưa nói xong, Diệp Tiểu Hà liền che miệng ông lại, nhẹ giọng nói: "Trước tiên đừng nói chuyện, hình như Huyên Huyên đang ra".

Có thể là cơm hộp đêm nay bột ngọt nhiều, Dịch Huyên ngủ một lát liền bị khát mà tỉnh, lúc uống nước, cửa phòng ngủ chính cùng phòng cho khách như cũ im lìm đóng chặt.

Bởi vì sớm tạo ra kế hoạch bài bản, Dịch Hải Lập sáng hôm sau liền tìm cớ đưa Dịch Huyên về trường, nếu như cô ở nhà suốt, Diệp Tiểu Hà cùng ông chỉ có thể giả vờ giận hờn, không thể ân ân ái ái được.

Dịch Huyên còn ngây thơ cho rằng ba ba đang giận mẹ, liền tìm cớ tránh đi, cho nên ăn qua cơm sáng, rất phối hợp cùng ông về trường, nguyên nhân hai người cãi nhau là gì cũng chưa kịp hỏi.

Ngồi thư viện hai hôm, lại sửa sang thêm tí luận văn, Dịch Huyên chiều chủ nhật lúc rời thư viện, ngoài ý muốn đụng phải Phương Trạch Chu.

Phương Trạch Chu là nghiên cứu sinh năm ba học viện Người Máy, vừa vặn là bạn với Tô Hữu Hằng nhà Lâm Nhược Vân.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, Dịch Huyên muốn trả ơn Phương Trạch Chu, liền mời anh đi ăn cơm Tây, anh ta liền vui vẻ đồng ý.

Không thể không nói, Phương Trạch Chu là một người đàn ông rất thân sĩ, lúc đến cửa tiệm cơm Tây, anh ta liền đi nhanh hai bước, kéo cửa, hướng Dịch Huyên làm động tác "mời vào".

Dịch Huyên cười nhạt, ngước mắt nhìn, đập ngay vào mắt chính là Ninh Khang đi từ trong ra.

Hai người chạm mắt nhau một giây.

"Huyên Huyên, vào đi thôi". Phương Trạch Chu gọi Dịch Huyên một tiếng, cô bèn không nhìn nữa, đi vào bên trong. Lúc nãy gặp Ninh Khang, cô rũ đầu, cũng không xem anh như thế nào.

Ninh Khang nhàn nhạt đi ra ngoài, liếc nhìn Phương Trạch Chu.

Hai người làm bộ không quen biết, điều này làm cho Dịch Huyên khá thất vọng, tuy rằng cô cũng chẳng biết mình thất vọng điều gì.

Phương Trạch Chu như cũ thân sĩ kéo ghế cho Dịch Huyên, cô cảm thấy có chút khoa trương lại sến sến, nhưng vẫn nói cảm ơn xã giao.

Bọn họ ăn xong cơm, đột nhiên ai đó kêu Dịch Huyên một tiếng, cô quay đầu lại vừa vặn thấy Lâm Nhược Vân cùng Tô Hữu Hằng tay trong tay đi về phía mình.

Bữa ăn hai người liền biến thành bữa ăn bốn người.

Lâm Nhược Vân lúc ngồi xuống kia, vẫn nhìn Dịch Huyên làm mặt quỷ, Dịch Huyên dùng ngón chân nghĩ cũng biết cô nàng ám chỉ cái gì.

Hôm nay ăn cơm tính ra cũng khá thoải mái, nguyên bản là Dịch Huyên mời khách, nhưng sau đó lại là Phương Trạch Chu trả tiền. Cô cũng có chút ngượng, chỉ có thể nói lần sau có dịp sẽ mời anh ta ăn cơm.

Cô thật ra là khách sáo chút, nhưng Phương Trạch Chu thế mà lại nhận lời.

Đi khỏi tiệm cơm Tây, Lâm Nhược Vân liền kéo Tô Hữu Hằng đi mua trái cây. Dịch Huyên biết rõ cô đang cho mình cùng Phương Trạch Chu cơ hội, không nhịn được trợn trắng mắt.

Hơn 10 giờ tối, Lâm Nhược Vân về phòng, liền lập tức trèo lên giường Dịch Huyên: "Huyên Huyên, tui đã hỏi thăm cho cậu rồi, Phương Trạch Chu trong nhà làm buôn bán, không có linh tinh với bé nào hết, là một người đáng tin cậy a."

Dịch Huyên còn buồn ngủ, tức giận nói: "So what?"

"Phương Trạch Chu muốn hot có hot, muôn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, đương nhiên là một đối tượng theo đuổi rất đáng để xem xét a."

Dịch Huyên bất đắc dĩ cười nói: "Ai nói với cậu là anh ta theo đuổi tui nha?"

Lâm Nhược Vân nhìn qua nhìn lại cô như một đứa thiểu năng, nói: "Người mù cũng nhìn ra được anh ta có ý với cậu, được chưa? Còn có, Hằng Hằng nhà tui nói, mấy năm nay người thích Phương Trạch Chu rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta cùng với một người khác giới ăn cơm trưa."

"Đây là tui muốn cảm ơn anh ta nên mới cùng nhau ăn cơm". Dịch Huyên kể lại chuyện hôm đó Phương Trạch Chu ở thư viện cứu mình như thế nào, đơn giản nói lại một chút.



Cô chủ yếu là muốn con bạn này bớt khùng một chút, ai ngờ Lâm Nhược Vân vừa nghe liền nảy ra N kịch bản phim thần tượng.

Tuy rằng Lâm Nhược Vân liệt kê hàng loạt chứng cứ chứng minh Phương Trạch Chu thích Dịch Huyên, như là cố ý trả tiền trước, đây là muốn tạo cơ hội gặp lại linh tinh, nhưng Dịch Huyên nghe xong liền quên sạch.

Ngày hôm sau giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Hà, nói hôm nay là ngày mình cùng Dịch Hải Lập kỉ niệm lần đầu đi xem phim chung, muốn mang Dịch Huyên cùng nhau ra ngoài vừa ăn cơm vừa xem phim.

"Không khoa học chút nào nha, hai người mỗi lần kỉ niệm, đều không phải vứt con sang bên tự giải quyết sao? Hôm nay nhất quyết mang con đi là có ý gì vậy?" Dịch Huyên rõ ràng không tin.

Diệp Tiểu Hà quên mất vụ này, hơi cạn lời một chút, bèn chữa cháy: "Không phải là mẹ chọc ba ba sinh khí hay sao, ba không thèm để ý đến mẹ, liền phải nhờ con gái điều tiết một chút, cho ông ấy nhớ lại hồi ức lãng mạn hai người, nói không chừng sẽ tha thứ."

Dịch Huyên thật sự phục thao tác của người trung niên này rồi, hỏi: "Mẹ, mẹ làm gì ba ba của con rồi?"

"... Việc này à... Dù sao không thể nói rõ ràng trong một chốc được, về sau mẹ lại giải thích cho con." Diệp Tiểu Hà liền lập tức nói sang chuyện khác, "Con gọi điện nói chuyện với ba đi."

Dịch Hải Lập vừa nghe đã đồng ý, Dịch Huyên cảm thấy có gì sai sai, nhưng sai chỗ nào thì chưa biết.

Buổi chiều 5 giờ Dịch Huyên ra cửa, tới rạp chiếu phim, Dịch Hải Lập cùng Diệp Tiểu Hà đã ôm nhau thắm thiết, thấy cô tới trực tiếp vứt cho cô một vé xem phim và 200 tệ, bỏ lại cô đi mất.

....

Đại khái, cô không phải là con ruột đi.

Vé Diệp Tiểu Hà đưa cho cô là bộ phim tình cảm hot nhất gần đây, cô ăn cơm gần đó xong, tính toán giờ vào, liền mua ly trà sữa thong dong bước.

Ai có ngờ được chờ cô là một cái ghế tình nhân cơ chứ?!

Bị N cặp tình nhân tấn công, cô trong lòng không nhịn được chửi thầm Diệp Tiểu Hà. Biết rõ con mình độc thân như thế, còn đưa cho cô vé ghế tình nhân, nhìn là biết tính kế rồi!!

Nhìn người khác không phải nắm tay chính là khoác vai nhau tiến vào, Dịch Huyên nếu như không phải đau lòng tiền vé, chắc chắn đã sớm bỏ chạy. Cô hút một ngụm trà sữa, sau đó gửi tin nhắn cho Diệp Tiểu Hà, oán hận bà.

Nhưng liên tiếp mười cái WeChat, Diệp Tiểu Hà cũng chưa rep.

Cô tức giận tắt điện thoại, ngẩng đầu muốn hút trà sữa, lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc nơi lối đi nhỏ.

Ninh Khang hôm nay mặc một cái áo polo màu đen, phối hợp cùng quần jeans và giày thể thao, tóc ngắn thoải mái, tuy rằng nhìn vẫn không thấy thân thiện chỗ nào, nhưng hôm nay nhờ cách ăn mặc này mà trông anh trẻ hơn vài phần. Hơn nữa cũng do có nhan sắc, không ít mấy nữ sinh cùng bạn trai tới xem phim phải nhìn chăm chú.

Dịch Huyên trong lòng phẫn nộ, một mình cô đơn ngồi trên ghế tình nhân xem phim thì thôi đi, còn đụng phải đối thủ một mất một còn, thật là siêu mất mặt. Cô liếc sang chỗ khác, làm bộ không nhìn thấy anh.

Cô cúi đầu làm như vô hình, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng rõ, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh.

Dịch Huyên chịu không nổi nữa, mặt đầy dấu chấm hỏi ngẩng nhìn Ninh Khang "Anh ngồi ở đây làm gì?"

Ninh Khang cầm tấm phiếu mà Du Nhàn đưa, nói: "Mặt trên viết chính là chỗ này."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Sau khi kết hôn Ninh Khang bá đạo đem nick WeChat của Dịch Huyên từ "Huyên Huyên" đổi thành "XX".

Dịch Huyên: Tại sao a?

Ninh Khang: Đây là tránh cho người ta cho rằng quen biết em liền có thể gọi em là Huyên Huyên, như một tên họ Phương nào đó chẳng hạn.

Dịch Huyên:.... Vậy đổi lại mọi người sẽ gọi em bằng cái tên XX đó sao?

Ninh Khang: "Dịch Huyên (bà xã của anh yêu Ninh Khang)" hoặc là "Ninh Dịch Huyên", em tự chọn một cái đi.

Dịch Huyên:... Vẫn là Dịch Huyên tốt hơn, ít ra cũng không phải mang họ của ai đó, làm người ta gọi ra liền thấy ngược cẩu.

Kết thúc nha, ngày mai đọc lại hai anh chị vẫn là trai đơn gái chiếc, khụ khụ,... các tiên nữ không được thích tiểu kịch trường không thích chính văn nha, nếu không ta làm sao có thể viết tiểu kịch trường? Phải là chính văn, tiểu kịch trường cùng tác giả Tiểu Mật đẹp như nhau nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook