Chương 8: Chuyện Này... Về Sau Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Em
Mật Vũ Điềm Ngôn
06/01/2023
Edit + Beta: Mỹ Nữ Ái Đường (yrmusicsomt)
Hai người bình thường ở phòng chiếu phim tỉ lệ gặp nhau đã rất hiếm rồi, huống hồ là tỉ lệ ngồi chung một cái ghế tình nhân.
Dịch Huyên tự nghĩ trong đầu "chính là oan gia ngõ hẹp".
Ninh Khang an an tĩnh tĩnh ngồi bên cô xem điện thoại, nửa điểm đều không có ý nói chuyện với cô. Sofa cũng không phải nhỏ, hai người cách nhau ít nhất khoảng 30cm, nhưng Dịch Huyên vẫn là cảm nhận được cảm giác tồn tại của anh, làm cô có chút không được tự nhiên.
Thật may mắn, ánh đèn trong phòng chiếu phim nhanh chóng liền tối sầm.
Trừ bỏ nguồn sáng là màn hình lớn ra, chung quanh đều đen thùi lùi, Dịch Huyên lập tức liền thoải mái.
Màn hình lớn đang phát quảng cáo, Dịch Huyên một bên hút trà sữa một bên nhìn chằm chằm phía trước.
Ninh Khang hai chân dài vắt lên nhau, tay phải nhàn hạ đặt trên ghế sofa, một tay đặt ở trên đùi.
Quảng cáo quá nhàm chán, anh cảm thấy không thú vị chút nào, lơ đãng liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt của cô, lông mi dài cong vút, đôi mắt vừa to vừa trong tựa như khảm sao, lấp lánh tỏa sáng. Môi cô ngậm ống hút, kinh diễm đến độ làm người khác không sao rời mắt được.
Ninh Khang khụ khụ hai tiếng, ngước mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Phim được phát sóng, toàn bộ phòng chiếu phim không khí xác thật là không tồi, trừ bỏ tiếng cười cùng tiếng ăn bỏng, Dịch Huyên cảm thấy phòng chiếu phim này cùng với mấy cái phòng bình thường khác không có gì khác nhau.
Cốt truyện chặt chẽ, Dịch Huyên xem đến mê mẩn, quên mất bên cạnh có người nào đó tên là Ninh Khang.
Theo cốt truyện cao trào, nam nữ chính xác nhận quan hệ, dắt tay, ôm, hôn môi, đến khi hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn xuất hiện, Dịch Huyên mới cảm thấy được cái phim này chính xác là ngược cẩu độc thân như cô.
Hết đợt này đến đợt khác thanh âm hôn nhau, còn có tiếng "Hừ" của nữ chính, đủ để mặt Dịch Huyên phiếm hồng.
Rõ ràng diễn viên mới nên e lệ thẹn thùng a, cô rốt cục có phải đóng phim đâu, nhưng tại sao lại thấy ngài ngại zậy trời??
Cô trộm nghiêng mắt sang xem bạn học Ninh bên cạnh, xem anh có giống cô cảm thấy ngại ngùng không.
Kết quả lại đụng phải ánh mắt anh.
Nhìn trộm con gái nhà người ta còn bị bắt được, Ninh Khang phải nói là số hơi đen.
Còn về phía Dịch Huyên, cô mà làm như không thấy thì sẽ hơi giả tạo, liền khụ một tiếng, nói: "Em muốn đi vệ sinh, anh nhường đường một chút."
"Ừ". Ninh Khang bình tĩnh lên tiếng, sau đó dọn đôi chân dài đi.
Tuy rằng ghế ngồi hai người rất rộng rãi thoải mái, nhưng giữa hai hàng ghế với nhau lại có chút chật, Dịch Huyên chỉ có thể nghiêng thân mình qua đi.
Dùng mông đối với Ninh Khang thật có chút không phải phép, cô chỉ có thể chính diện quay sang.
Cô bước bên phải một bước liền đứng trước mặt Ninh Khang, không hiểu làm sao mà có chút quẫn bách, chân liền muốn nhanh hơn chút.
Lại lần nữa cất bước, đột nhiên dưới chân bị vướng, ngay sau đó mất đi cân bằng, ngã ập xuống người anh.
Chuẩn bị không kịp, còn nhào vào ngực người ta, Dịch Huyên tức khắc ngốc luôn, đại não trống rỗng.
"Thực xin lỗi". Chờ cô tỉnh táo lại, hoang mang rối loạn bật dậy khỏi người Ninh Khang, vừa nhấc đầu, môi lập tức nhẹ nhàng đụng phải một chỗ nào đó mềm mại.
Hình ảnh của Ninh Khang phóng đại trước mặt, bởi vì bản thân đã che mất ánh đèn rồi, nên cô nhìn không rõ biểu tình của người này, nhưng cô biết, anh nhất định giận rồi.
"Còn không đứng dậy?" Ninh Khang thanh âm lãnh đạm, làm Dịch Huyên chợt lạnh sống lưng.
Cô vô cùng lo lắng mà lăn sang bên cạnh, lăn trở về vị trí lúc đầu của mình, Dịch Huyên lại thẹn thùng cúi đầu, vô lực nói một câu: "Thực xin lỗi, em không có cố ý."
Xung quanh đều là các cặp tình nhân mặn nồng thắm thiết, huống chi hai người còn ngồi chung một chỗ, mọi người đều không phát hiện ra động tĩnh chỗ này.
Cho đến khi phim kết thúc, Dịch Huyên vẫn cúi đầu không dám nhìn Ninh Khang, vừa tức vừa xấu hổ. Thứ nhất là bị ba ba mama chọn cho chỗ ngồi như thế này, thứ hai là nụ hôn đầu tiên của mình, như thế nào liền không để lại cho chồng iu cơ chứ!!
Phòng lập tức liền sáng lên, bốn phía đều là tiếng bước chân rời đi.
Dịch Huyên đang ủ rũ cúi đầu, một lúc sau liền nghe thấy tiếng Ninh Khang: "Có đi hay không?"
Âm thanh nhàn nhạt, nghe không ra ý vị gì khác, Dịch Huyên ngẩng đầu nhìn anh: "Đi."
Hai người một trước một sau mà đi theo đám người ra ngoài, Dịch Huyên nhìn chằm chằm Ninh Khang phía trước, suy nghĩ nên làm thế nào để xin lỗi người ta.
Đi ra khỏi phòng chiếu phim, thấy có một nhà ba người đang cùng nhau ăn kem, Dịch Huyên liền đi theo sau anh, nói: "Em mời anh ăn kem, coi như là xin lỗi nha."
Cô nhớ khi còn nhỏ, Ninh Khang ở nhà bị Ninh viện trưởng chèn ép, hình như còn chưa có ăn qua đồ ăn vặt. Mà cô thì không khác nào một tiệm tạp hóa di động, thường xuyên trộm một ít cho anh, trong đó kem là thứ anh thích nhất.
Không đợi Ninh Khang trả lời, Dịch Huyên đã hướng về quán bán kem, nói với ông chủ: "Cho cháu hai cây ạ."
"Một cây được rồi." Vừa dứt lời, Ninh Khang liền ở sau nói.
"Anh không ăn sao?" Dịch Huyên ủy khuất nhìn anh, không ăn nghĩa là sẽ không tha thứ cho cô.
Ông chủ lấy kem trong tủ đông ra, "Thật sự không cần sao? Đêm nay còn thừa hai cây, bán xong liền không còn gì nữa rồi.:
"Không cần đâu ạ." Ninh Khang không chút do dự nói.
Dứt lời, một bạn nhỏ liền mua luôn cây kem cuối cùng.
Bởi vì Ninh Khang không chịu ăn kem, Dịch Huyên cảm thấy thật thất vọng, nhận kem từ tay chủ tiệm xong cũng không ăn liền, thất thần bước về phía trước.
"Em không ăn sao, kem muốn chảy hết rồi kìa."
Bị Ninh Khang nhắc nhở, Dịch Huyên mới phát hiện kem đã chảy tới ngón trỏ.
"Ai ya!" Cô lập tức liếm vài miếng ở bên ngoài, sau đó đổi tay cầm kem, sau đó lại đem ngón trỏ vào trong miệng mút chụt một cái.
Ninh Khang nhàn nhạt xem cô xử lí hiện trường hỗn loạn này, hai cánh môi phấn nộn vào giờ phút này cứ như phóng đại ra, cảm giác vừa mềm vừa xốp vẫn còn đọng lại trên bờ môi, anh không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Một màn này lại bị Dịch Huyên thấy được.
Cô cười ra tiếng, liếc mắt nhìn anh, nói: "Muốn ăn thì anh cứ nói đi chứ, sợ gì nào? Trưởng thành rồi không thể ăn kem sao?". Cô đưa que kem ra phía trước, "Anh ăn đi."
Ninh Khang "A" một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, nói với cô: "Dịch Huyên, lúc nãy em cưỡng hôn anh còn chưa đủ, hiện giờ còn muốn cùng anh gián tiếp hôn môi?"
"Không có..." Dịch Huyên phủ nhận theo bản năng, nhưng Ninh Khang trực tiếp ngắt lời, thẳng lăng lăng mà nhìn cô, con người ý vị thâm trường làm lòng người không khỏi rét run.
Sau đó, cô nghe anh nói: "Chuyện này... về sau sẽ từ từ tính sổ với em."
Đêm khuya, Diệp Tiểu Hà gọi điện thoại hỏi han, "Huyên Huyên, con về KTX an toàn không?"
Dịch Huyên "umk" một tiếng, nhớ lại chính vì hai vị nhà mình mà làm mất lòng đại Phật Ninh Khang này, cô liền cảm thấy tủi thân, "Mẹ, từ nay về sau phải đối xử tốt với con, bằng không một ngày nào đó đột nhiên mất đi con cũng đừng có hối hận."
Dựa theo thái độ của Ninh Khang, phỏng chừng đem cô chỉnh muốn chết.
"Mẹ chỉ có một đứa con gái là mày, không tốt với mày thì tốt với ai hả con? Cả ngày không ốm mà rên, mẹ thấy mày là ngứa da ngứa thịt đi."
Diệp Tiểu Hà ngắt điện thoại, chớp mắt liền lộ ra ý cười.
Vừa rồi nghe qua loa điện thoại, Dịch Hải Lập cũng nghe rõ được lời Dịch Huyên nói. Cô rõ ràng là một bụng oán khí, nhưng chẳng hiểu sao bà xã nhà mình phản ứng như chẳng có gì xảy ra cả vậy.
"Bà xã, em cười gì vậy?" Dịch Hải Lập không rõ nguyên do.
"Nói anh cũng không hiểu." Diệp Tiểu Hà thu ý cười, nói: "Anh không nghe ra Dịch Huyên câu nói kia có ý gì sao? Nó nói cẩn thận mất đi nó, ý chính là không lâu sau sẽ phải gả chồng a."
"Cho nên, em là nói Huyên Huyên nhìn Ninh Khang vừa mắt rồi?" Dịch Hải Lập nghĩ một vòng mới hiểu ý của vợ yêu.
"Đương nhiên, em nói rồi, hai đứa nó cực kì hợp, chỉ là thiếu một cái cơ hội."
Diệp Tiểu Hà vì kế hoạch thành công mà cười đắc ý, nhưng Dịch Hải Lập thì không biết nói sao, củ cải trắng mình nuôi hơn hai mươi năm lại bị gặm mất, có tức không chứ!!
"Anh còn muốn gì nữa." Diệp Tiểu Hà chọc chọc bụng bia của ông.
Dịch Hải Lập dừng lại một chút, cảm thán nói: "Xem ra Huyên Huyên nhiều năm không tìm bạn trai như vậy, đối với Ninh Khang chắc chắn rất ưng ý."
Diệp Tiểu Hà: "... Phải không? Nhìn kiểu gì cũng thấy con gái chúng ta si tình giống anh!"
"Ừ thì" Dịch Hải Lập vẻ mặt chắc chắn "Con bé bề ngoài giống em, gen si tình giống anh."
Dịch Huyên không biết chính mình bị ba mẹ đào cho một cái hố siêu to khổng lồ.
Hôm sau, lúc cô đang ăn cơm ở nhà ăn, liền gặp Ninh viện trưởng đang đứng múc canh.
Ninh viện trưởng đối với cô trước nay vẫn rất hòa ái, nhưng hôm nay hình như còn đặc biệt nhiệt tình, còn tính ngồi chung bàn ăn với cô nữa.
"Huyên Huyên, sao cháu lại gầy vậy a, ăn nhiều một chút." Ninh viện trưởng đem canh của mình đẩy sang cho Dịch Huyên.
"Không cần đâu ạ, cháu hiện đang muốn giảm béo, canh này quá bổ rồi." Dịch Huyên vội đẩy trở về.
Ninh viện trưởng lại khăng khăng muốn cô uống, còn nói: "Tuy rằng bây giờ thịnh hành trào lưu thân hình mảnh khảnh, nhưng cháu là con gái, đừng mù quáng theo đuổi nó mà không xem trọng sức khỏe. Hiện tại có thể chưa cảm thấy gì, nhưng tương lai mang thai sinh con, chắc chắn sẽ rất khổ."
Dịch Huyên: "... Ninh thúc thúc, cháu biết sai rồi, cháu uống đây."
Lại còn nói đến chuyện mang thai đẻ con nữa, Dịch Huyên sợ tới mức không dám từ chối.
Hôm nay Dịch Huyên không ăn bữa sáng, uống một chút canh liền bắt đầu ăn cơm, Ninh viện trưởng thấy cô như vậy, liền cảm thấy nhà ăn hầm canh không ngon, nói: "Nhà ăn hầm canh chắc hẳn không ngon bằng của nhà làm, hôm nay cháu cứ uống tạm, hôm nào lại tới nhà chú, a dì hầm canh ngon cho."
Dịch Huyên đang gặm đùi gà, thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Ninh viện trưởng: "... Ninh thúc, sao chú... khách khí vậy..."
Ninh viện trưởng cười hiền, "Khách khí cái gì, đều là người một nhà.:
Người một nhà?!
Dịch Huyên liền cảm thấy xúc động trong lòng, xem ra Ninh viện trưởng thật sự thích Diệp Tiểu Hà nhà cô. Nếu không nhiều năm qua đi rồi, đã cùng a dì sinh ra một Ninh Khang mát lòng mát dạ như vậy (vừa có nhan sắc vừa có học vấn), vẫn còn chiếu cố cô.
Lần này ăn cơm, hai ngươi đều ăn rất ngon miệng, dù sao Dịch Huyên cảm thấy, so với Ninh Khang, cùng Ninh giáo sư ở chung quả thật tốt hơn nhiều.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, Ninh giáo sư còn nói với Dịch Huyên: "Chú nghe nói giáo viên hướng dẫn của cháu là giáo sư Lâm, hôm nào chú sẽ đi chào hỏi một cái, để lão ta chiếu cố cháu."
Qua Ninh gia ăn cơm thì hơi ngại một chút, nhưng về việc này đương nhiên Dịch Huyên sẽ vui vẻ đồng ý.
Tính ra cô cũng không phải là thanh liêm chính trực gì hihi.
"Cảm ơn Ninh thúc." Dịch Huyên chào tạm biệt Ninh viện trưởng, nhìn ông rời đi khỏi rồi mới xoay người về KTX.
Hai ngày sau, Dịch Huyên nhận được một cuộc điện thoại của Lâm giáo sư, nói đã giúp cô kiếm việc làm ngoài giờ, bảo cô nhanh đến văn phòng.
Dịch Huyên trong lòng nghĩ, có người quen nói giúp mấy câu, hiệu quả thật không giống bình thường.
Cô lập tức bò dậy, mặc đồ liền đi qua tòa nhà chính.
Cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ, lúc tới văn phòng của Lâm giáo sư, trừ bỏ bên trong có ông ra, còn có một người cô cực kì đang không muốn nhìn thấy.
Lâm giáo sư gọi cô vào, nói: "Dịch Huyên, đây là giáo sư mới ở học viện Người Máy, Ninh giáo sư Ninh Khang."
"Ninh Khang, đây là nghiên cứu sinh thực tập dưới trướng tôi, Dịch Huyên."
Ninh Khang ngồi ở trên sofa, một bộ dáng cao cao tại thượng, Dịch Huyên trong lòng thầm chửi một phen, sau đó mặt cười banh nhưng lòng như chó rách chào hỏi: "Ninh giáo sư, xin chào."
Ninh Khang nhẹ "ừ" một tiếng, khóe miệng cong cong, nói: "Từ lúc thông báo tuyển dụng của công ty anh được phát ra, đã có rất nhiều bạn học top đầu muốn xin vào làm. Nhưng em là người Lâm giáo sư nhiệt liệt đề cử, anh sẽ suy xét."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Ngày của ba, giáo viên mầm non dạy các bạn nhỏ làm quà thủ công tặng cho ba ba.
Nhất Nhất: Cô ơi, cô dạy bé xếp hoa hồng được không ạ?
Cô giáo:... Papa bé thích hoa hồng sao?
Nhất Nhất: Mama bé thích.
Cô giáo: Nhưng hôm nay là ngày của ba, bé phải đưa cho papa đồ mà papa thích.
Nhất Nhất: Papa bé thích nhất là mama bé vui vẻ a. Bé làm cho mama vui vẻ, papa liền cười ngốc luôn.
Cô giáo:... Chiêu này độc a Nhất Nhất...
Có tiểu tiên nữ nói chính văn trước mắt hiếm thấy rải cẩu lương, đó chính là do mấy người hong hiểu được cẩu lương ẩn hình của Ninh giáo sư mà thôi. Bị quỳ sầu riêng còn quan tâm đến ngón tay của người nào đó, vì người nào đó mà cặp mông cũng hiến dâng cho bé chó gặm,... chẳng lẽ mấy người không cảm nhận được Ninh giáo sư nồng đậm tình ái sao?
Ai ya, Tiểu Mật cũng không trách mấy người, bởi vì những lúc đó à nha, Ninh giáo sư cũng không tự nhận thấy được, đều là xuất phát từ vô thức.
Nhưng, hiện tại người cũng bị đè ra rồi, có ai dám bảo cái chân làm cho Huyên Huyên bị vướng không phải là Ninh giáo sư cố ý đi?
Okay, ta nói nhiều như vậy rồi, tới lượt các ngươi làm bùng nổ bình luận nào!
Hai người bình thường ở phòng chiếu phim tỉ lệ gặp nhau đã rất hiếm rồi, huống hồ là tỉ lệ ngồi chung một cái ghế tình nhân.
Dịch Huyên tự nghĩ trong đầu "chính là oan gia ngõ hẹp".
Ninh Khang an an tĩnh tĩnh ngồi bên cô xem điện thoại, nửa điểm đều không có ý nói chuyện với cô. Sofa cũng không phải nhỏ, hai người cách nhau ít nhất khoảng 30cm, nhưng Dịch Huyên vẫn là cảm nhận được cảm giác tồn tại của anh, làm cô có chút không được tự nhiên.
Thật may mắn, ánh đèn trong phòng chiếu phim nhanh chóng liền tối sầm.
Trừ bỏ nguồn sáng là màn hình lớn ra, chung quanh đều đen thùi lùi, Dịch Huyên lập tức liền thoải mái.
Màn hình lớn đang phát quảng cáo, Dịch Huyên một bên hút trà sữa một bên nhìn chằm chằm phía trước.
Ninh Khang hai chân dài vắt lên nhau, tay phải nhàn hạ đặt trên ghế sofa, một tay đặt ở trên đùi.
Quảng cáo quá nhàm chán, anh cảm thấy không thú vị chút nào, lơ đãng liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt của cô, lông mi dài cong vút, đôi mắt vừa to vừa trong tựa như khảm sao, lấp lánh tỏa sáng. Môi cô ngậm ống hút, kinh diễm đến độ làm người khác không sao rời mắt được.
Ninh Khang khụ khụ hai tiếng, ngước mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Phim được phát sóng, toàn bộ phòng chiếu phim không khí xác thật là không tồi, trừ bỏ tiếng cười cùng tiếng ăn bỏng, Dịch Huyên cảm thấy phòng chiếu phim này cùng với mấy cái phòng bình thường khác không có gì khác nhau.
Cốt truyện chặt chẽ, Dịch Huyên xem đến mê mẩn, quên mất bên cạnh có người nào đó tên là Ninh Khang.
Theo cốt truyện cao trào, nam nữ chính xác nhận quan hệ, dắt tay, ôm, hôn môi, đến khi hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn xuất hiện, Dịch Huyên mới cảm thấy được cái phim này chính xác là ngược cẩu độc thân như cô.
Hết đợt này đến đợt khác thanh âm hôn nhau, còn có tiếng "Hừ" của nữ chính, đủ để mặt Dịch Huyên phiếm hồng.
Rõ ràng diễn viên mới nên e lệ thẹn thùng a, cô rốt cục có phải đóng phim đâu, nhưng tại sao lại thấy ngài ngại zậy trời??
Cô trộm nghiêng mắt sang xem bạn học Ninh bên cạnh, xem anh có giống cô cảm thấy ngại ngùng không.
Kết quả lại đụng phải ánh mắt anh.
Nhìn trộm con gái nhà người ta còn bị bắt được, Ninh Khang phải nói là số hơi đen.
Còn về phía Dịch Huyên, cô mà làm như không thấy thì sẽ hơi giả tạo, liền khụ một tiếng, nói: "Em muốn đi vệ sinh, anh nhường đường một chút."
"Ừ". Ninh Khang bình tĩnh lên tiếng, sau đó dọn đôi chân dài đi.
Tuy rằng ghế ngồi hai người rất rộng rãi thoải mái, nhưng giữa hai hàng ghế với nhau lại có chút chật, Dịch Huyên chỉ có thể nghiêng thân mình qua đi.
Dùng mông đối với Ninh Khang thật có chút không phải phép, cô chỉ có thể chính diện quay sang.
Cô bước bên phải một bước liền đứng trước mặt Ninh Khang, không hiểu làm sao mà có chút quẫn bách, chân liền muốn nhanh hơn chút.
Lại lần nữa cất bước, đột nhiên dưới chân bị vướng, ngay sau đó mất đi cân bằng, ngã ập xuống người anh.
Chuẩn bị không kịp, còn nhào vào ngực người ta, Dịch Huyên tức khắc ngốc luôn, đại não trống rỗng.
"Thực xin lỗi". Chờ cô tỉnh táo lại, hoang mang rối loạn bật dậy khỏi người Ninh Khang, vừa nhấc đầu, môi lập tức nhẹ nhàng đụng phải một chỗ nào đó mềm mại.
Hình ảnh của Ninh Khang phóng đại trước mặt, bởi vì bản thân đã che mất ánh đèn rồi, nên cô nhìn không rõ biểu tình của người này, nhưng cô biết, anh nhất định giận rồi.
"Còn không đứng dậy?" Ninh Khang thanh âm lãnh đạm, làm Dịch Huyên chợt lạnh sống lưng.
Cô vô cùng lo lắng mà lăn sang bên cạnh, lăn trở về vị trí lúc đầu của mình, Dịch Huyên lại thẹn thùng cúi đầu, vô lực nói một câu: "Thực xin lỗi, em không có cố ý."
Xung quanh đều là các cặp tình nhân mặn nồng thắm thiết, huống chi hai người còn ngồi chung một chỗ, mọi người đều không phát hiện ra động tĩnh chỗ này.
Cho đến khi phim kết thúc, Dịch Huyên vẫn cúi đầu không dám nhìn Ninh Khang, vừa tức vừa xấu hổ. Thứ nhất là bị ba ba mama chọn cho chỗ ngồi như thế này, thứ hai là nụ hôn đầu tiên của mình, như thế nào liền không để lại cho chồng iu cơ chứ!!
Phòng lập tức liền sáng lên, bốn phía đều là tiếng bước chân rời đi.
Dịch Huyên đang ủ rũ cúi đầu, một lúc sau liền nghe thấy tiếng Ninh Khang: "Có đi hay không?"
Âm thanh nhàn nhạt, nghe không ra ý vị gì khác, Dịch Huyên ngẩng đầu nhìn anh: "Đi."
Hai người một trước một sau mà đi theo đám người ra ngoài, Dịch Huyên nhìn chằm chằm Ninh Khang phía trước, suy nghĩ nên làm thế nào để xin lỗi người ta.
Đi ra khỏi phòng chiếu phim, thấy có một nhà ba người đang cùng nhau ăn kem, Dịch Huyên liền đi theo sau anh, nói: "Em mời anh ăn kem, coi như là xin lỗi nha."
Cô nhớ khi còn nhỏ, Ninh Khang ở nhà bị Ninh viện trưởng chèn ép, hình như còn chưa có ăn qua đồ ăn vặt. Mà cô thì không khác nào một tiệm tạp hóa di động, thường xuyên trộm một ít cho anh, trong đó kem là thứ anh thích nhất.
Không đợi Ninh Khang trả lời, Dịch Huyên đã hướng về quán bán kem, nói với ông chủ: "Cho cháu hai cây ạ."
"Một cây được rồi." Vừa dứt lời, Ninh Khang liền ở sau nói.
"Anh không ăn sao?" Dịch Huyên ủy khuất nhìn anh, không ăn nghĩa là sẽ không tha thứ cho cô.
Ông chủ lấy kem trong tủ đông ra, "Thật sự không cần sao? Đêm nay còn thừa hai cây, bán xong liền không còn gì nữa rồi.:
"Không cần đâu ạ." Ninh Khang không chút do dự nói.
Dứt lời, một bạn nhỏ liền mua luôn cây kem cuối cùng.
Bởi vì Ninh Khang không chịu ăn kem, Dịch Huyên cảm thấy thật thất vọng, nhận kem từ tay chủ tiệm xong cũng không ăn liền, thất thần bước về phía trước.
"Em không ăn sao, kem muốn chảy hết rồi kìa."
Bị Ninh Khang nhắc nhở, Dịch Huyên mới phát hiện kem đã chảy tới ngón trỏ.
"Ai ya!" Cô lập tức liếm vài miếng ở bên ngoài, sau đó đổi tay cầm kem, sau đó lại đem ngón trỏ vào trong miệng mút chụt một cái.
Ninh Khang nhàn nhạt xem cô xử lí hiện trường hỗn loạn này, hai cánh môi phấn nộn vào giờ phút này cứ như phóng đại ra, cảm giác vừa mềm vừa xốp vẫn còn đọng lại trên bờ môi, anh không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Một màn này lại bị Dịch Huyên thấy được.
Cô cười ra tiếng, liếc mắt nhìn anh, nói: "Muốn ăn thì anh cứ nói đi chứ, sợ gì nào? Trưởng thành rồi không thể ăn kem sao?". Cô đưa que kem ra phía trước, "Anh ăn đi."
Ninh Khang "A" một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, nói với cô: "Dịch Huyên, lúc nãy em cưỡng hôn anh còn chưa đủ, hiện giờ còn muốn cùng anh gián tiếp hôn môi?"
"Không có..." Dịch Huyên phủ nhận theo bản năng, nhưng Ninh Khang trực tiếp ngắt lời, thẳng lăng lăng mà nhìn cô, con người ý vị thâm trường làm lòng người không khỏi rét run.
Sau đó, cô nghe anh nói: "Chuyện này... về sau sẽ từ từ tính sổ với em."
Đêm khuya, Diệp Tiểu Hà gọi điện thoại hỏi han, "Huyên Huyên, con về KTX an toàn không?"
Dịch Huyên "umk" một tiếng, nhớ lại chính vì hai vị nhà mình mà làm mất lòng đại Phật Ninh Khang này, cô liền cảm thấy tủi thân, "Mẹ, từ nay về sau phải đối xử tốt với con, bằng không một ngày nào đó đột nhiên mất đi con cũng đừng có hối hận."
Dựa theo thái độ của Ninh Khang, phỏng chừng đem cô chỉnh muốn chết.
"Mẹ chỉ có một đứa con gái là mày, không tốt với mày thì tốt với ai hả con? Cả ngày không ốm mà rên, mẹ thấy mày là ngứa da ngứa thịt đi."
Diệp Tiểu Hà ngắt điện thoại, chớp mắt liền lộ ra ý cười.
Vừa rồi nghe qua loa điện thoại, Dịch Hải Lập cũng nghe rõ được lời Dịch Huyên nói. Cô rõ ràng là một bụng oán khí, nhưng chẳng hiểu sao bà xã nhà mình phản ứng như chẳng có gì xảy ra cả vậy.
"Bà xã, em cười gì vậy?" Dịch Hải Lập không rõ nguyên do.
"Nói anh cũng không hiểu." Diệp Tiểu Hà thu ý cười, nói: "Anh không nghe ra Dịch Huyên câu nói kia có ý gì sao? Nó nói cẩn thận mất đi nó, ý chính là không lâu sau sẽ phải gả chồng a."
"Cho nên, em là nói Huyên Huyên nhìn Ninh Khang vừa mắt rồi?" Dịch Hải Lập nghĩ một vòng mới hiểu ý của vợ yêu.
"Đương nhiên, em nói rồi, hai đứa nó cực kì hợp, chỉ là thiếu một cái cơ hội."
Diệp Tiểu Hà vì kế hoạch thành công mà cười đắc ý, nhưng Dịch Hải Lập thì không biết nói sao, củ cải trắng mình nuôi hơn hai mươi năm lại bị gặm mất, có tức không chứ!!
"Anh còn muốn gì nữa." Diệp Tiểu Hà chọc chọc bụng bia của ông.
Dịch Hải Lập dừng lại một chút, cảm thán nói: "Xem ra Huyên Huyên nhiều năm không tìm bạn trai như vậy, đối với Ninh Khang chắc chắn rất ưng ý."
Diệp Tiểu Hà: "... Phải không? Nhìn kiểu gì cũng thấy con gái chúng ta si tình giống anh!"
"Ừ thì" Dịch Hải Lập vẻ mặt chắc chắn "Con bé bề ngoài giống em, gen si tình giống anh."
Dịch Huyên không biết chính mình bị ba mẹ đào cho một cái hố siêu to khổng lồ.
Hôm sau, lúc cô đang ăn cơm ở nhà ăn, liền gặp Ninh viện trưởng đang đứng múc canh.
Ninh viện trưởng đối với cô trước nay vẫn rất hòa ái, nhưng hôm nay hình như còn đặc biệt nhiệt tình, còn tính ngồi chung bàn ăn với cô nữa.
"Huyên Huyên, sao cháu lại gầy vậy a, ăn nhiều một chút." Ninh viện trưởng đem canh của mình đẩy sang cho Dịch Huyên.
"Không cần đâu ạ, cháu hiện đang muốn giảm béo, canh này quá bổ rồi." Dịch Huyên vội đẩy trở về.
Ninh viện trưởng lại khăng khăng muốn cô uống, còn nói: "Tuy rằng bây giờ thịnh hành trào lưu thân hình mảnh khảnh, nhưng cháu là con gái, đừng mù quáng theo đuổi nó mà không xem trọng sức khỏe. Hiện tại có thể chưa cảm thấy gì, nhưng tương lai mang thai sinh con, chắc chắn sẽ rất khổ."
Dịch Huyên: "... Ninh thúc thúc, cháu biết sai rồi, cháu uống đây."
Lại còn nói đến chuyện mang thai đẻ con nữa, Dịch Huyên sợ tới mức không dám từ chối.
Hôm nay Dịch Huyên không ăn bữa sáng, uống một chút canh liền bắt đầu ăn cơm, Ninh viện trưởng thấy cô như vậy, liền cảm thấy nhà ăn hầm canh không ngon, nói: "Nhà ăn hầm canh chắc hẳn không ngon bằng của nhà làm, hôm nay cháu cứ uống tạm, hôm nào lại tới nhà chú, a dì hầm canh ngon cho."
Dịch Huyên đang gặm đùi gà, thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Ninh viện trưởng: "... Ninh thúc, sao chú... khách khí vậy..."
Ninh viện trưởng cười hiền, "Khách khí cái gì, đều là người một nhà.:
Người một nhà?!
Dịch Huyên liền cảm thấy xúc động trong lòng, xem ra Ninh viện trưởng thật sự thích Diệp Tiểu Hà nhà cô. Nếu không nhiều năm qua đi rồi, đã cùng a dì sinh ra một Ninh Khang mát lòng mát dạ như vậy (vừa có nhan sắc vừa có học vấn), vẫn còn chiếu cố cô.
Lần này ăn cơm, hai ngươi đều ăn rất ngon miệng, dù sao Dịch Huyên cảm thấy, so với Ninh Khang, cùng Ninh giáo sư ở chung quả thật tốt hơn nhiều.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, Ninh giáo sư còn nói với Dịch Huyên: "Chú nghe nói giáo viên hướng dẫn của cháu là giáo sư Lâm, hôm nào chú sẽ đi chào hỏi một cái, để lão ta chiếu cố cháu."
Qua Ninh gia ăn cơm thì hơi ngại một chút, nhưng về việc này đương nhiên Dịch Huyên sẽ vui vẻ đồng ý.
Tính ra cô cũng không phải là thanh liêm chính trực gì hihi.
"Cảm ơn Ninh thúc." Dịch Huyên chào tạm biệt Ninh viện trưởng, nhìn ông rời đi khỏi rồi mới xoay người về KTX.
Hai ngày sau, Dịch Huyên nhận được một cuộc điện thoại của Lâm giáo sư, nói đã giúp cô kiếm việc làm ngoài giờ, bảo cô nhanh đến văn phòng.
Dịch Huyên trong lòng nghĩ, có người quen nói giúp mấy câu, hiệu quả thật không giống bình thường.
Cô lập tức bò dậy, mặc đồ liền đi qua tòa nhà chính.
Cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ, lúc tới văn phòng của Lâm giáo sư, trừ bỏ bên trong có ông ra, còn có một người cô cực kì đang không muốn nhìn thấy.
Lâm giáo sư gọi cô vào, nói: "Dịch Huyên, đây là giáo sư mới ở học viện Người Máy, Ninh giáo sư Ninh Khang."
"Ninh Khang, đây là nghiên cứu sinh thực tập dưới trướng tôi, Dịch Huyên."
Ninh Khang ngồi ở trên sofa, một bộ dáng cao cao tại thượng, Dịch Huyên trong lòng thầm chửi một phen, sau đó mặt cười banh nhưng lòng như chó rách chào hỏi: "Ninh giáo sư, xin chào."
Ninh Khang nhẹ "ừ" một tiếng, khóe miệng cong cong, nói: "Từ lúc thông báo tuyển dụng của công ty anh được phát ra, đã có rất nhiều bạn học top đầu muốn xin vào làm. Nhưng em là người Lâm giáo sư nhiệt liệt đề cử, anh sẽ suy xét."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Ngày của ba, giáo viên mầm non dạy các bạn nhỏ làm quà thủ công tặng cho ba ba.
Nhất Nhất: Cô ơi, cô dạy bé xếp hoa hồng được không ạ?
Cô giáo:... Papa bé thích hoa hồng sao?
Nhất Nhất: Mama bé thích.
Cô giáo: Nhưng hôm nay là ngày của ba, bé phải đưa cho papa đồ mà papa thích.
Nhất Nhất: Papa bé thích nhất là mama bé vui vẻ a. Bé làm cho mama vui vẻ, papa liền cười ngốc luôn.
Cô giáo:... Chiêu này độc a Nhất Nhất...
Có tiểu tiên nữ nói chính văn trước mắt hiếm thấy rải cẩu lương, đó chính là do mấy người hong hiểu được cẩu lương ẩn hình của Ninh giáo sư mà thôi. Bị quỳ sầu riêng còn quan tâm đến ngón tay của người nào đó, vì người nào đó mà cặp mông cũng hiến dâng cho bé chó gặm,... chẳng lẽ mấy người không cảm nhận được Ninh giáo sư nồng đậm tình ái sao?
Ai ya, Tiểu Mật cũng không trách mấy người, bởi vì những lúc đó à nha, Ninh giáo sư cũng không tự nhận thấy được, đều là xuất phát từ vô thức.
Nhưng, hiện tại người cũng bị đè ra rồi, có ai dám bảo cái chân làm cho Huyên Huyên bị vướng không phải là Ninh giáo sư cố ý đi?
Okay, ta nói nhiều như vậy rồi, tới lượt các ngươi làm bùng nổ bình luận nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.