Tôi Biết Bí Mật Của Bạn

Chương 4: Bệnh Trạng Của Anh Chồng

Vi Tử Tức Tức

24/10/2024

Tôi cảm thấy có chút xấu hổ vì sự vô lễ của Vệ Viên, nhưng trong lòng cũng không muốn chấp nhặt với cô gái nhỏ. Mặc dù vậy, tôi vẫn hơi bối rối. Vệ Tĩnh thì ngơ ngác đứng đó, không dám nói lời nào, chỉ biết cúi đầu cắn môi. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn và tội nghiệp của cô bé, tôi thấy thương xót, nhưng cũng không biết phải làm gì để giúp cô trong tình huống này.

Vệ Tĩnh bĩu môi, ủy khuất đến nước mắt sắp rơi xuống, tôi nghĩ thầm, đều cùng một người mẹ sinh ra, sao chênh lệch lớn như vậy, có lẽ bình thường Vệ Tĩnh bị cô ta khi dễ không ít.

Từ tận đáy lòng thương tiếc em chồng nhỏ Vệ Tĩnh này, tôi nắm tay cô bé thần bí nói: "Chị còn chuẩn bị cho em một món quà khác. ”

Bộ dáng Vệ Tĩnh mười bốn mười lăm tuổi, đơn thuần lại dễ dỗ dành, nghe xong lời nói của tôi trong nháy mắt nín khóc mà cười, ngạc nhiên hỏi: "Thật sao? ”

"Đi theo chị."

Tôi dẫn cô ấy vào phòng, lấy từ rương ra một chiếc kẹp tóc nạm kim cương lắc lư trước mặt cô ấy, "Thích không? ”

Những viên pha lê phản chiếu ánh sáng lung linh, tinh xảo và cao quý. Đây là món đồ tôi nhờ người mua từ nước ngoài về, rất hiếm gặp ở vùng thôn quê này. Đôi mắt của Vệ Tĩnh như sáng rực lên, cô cầm lấy món quà mà ngắm nghía không ngừng, vô cùng thích thú không nỡ buông tay: “Đẹp quá ạ, em chưa từng thấy chiếc kẹp tóc nào đẹp như thế này. Thật sự là cho em sao?”

"Đương nhiên, chị đeo cho em." Tôi vuốt gọn mái tóc dài của cô ấy lại, sau đó kẹp nó bằng kẹp, kéo cô ấy đi soi gương, nhìn cô ấy rất thích vui mừng khôn xiết.

Nhà Vệ Tri Hành có năm anh chị em, còn có một em trai tên Vệ Thông không có ở đây, nghe nói là đi ra ngoài chơi mạt chược, mãi đến bữa tối cũng không thấy trở về.

Lúc ăn cơm tối, ánh mắt Vệ Tĩnh đỏ hồng từ trong phòng đi ra, ngay sau đó tôi nhìn thấy chiếc kẹp tóc pha lê kia đang đeo trên đầu Vệ Viên, cô ta vừa đi vừa lắc lư, đung đưa đuôi tóc như đu quay, tỏ ra vẻ tự đắc khiến tôi thực sự khó chịu, mức độ ngang ngược tham lam này của cô ta thật đáng ghét, nhưng tôi không biết phải làm gì ngoài im lặng.

Mẹ chồng ngã rất nghiêm trọng, phải khâu ba mũi, Vệ Tri Hành cảm thấy vô cùng áy náy, nói vừa rồi quá nóng giận, nói mẹ đừng tức giận. Mẹ chồng với vẻ rộng lượng không so đo, bà bảo: “Con là máu mủ của mẹ, mẹ con nào có giận nhau. Mọi chuyện qua rồi thì không nhắc lại nữa.”

Trước mặt mẹ, Vệ Tri Hành tỏ ra hối lỗi, nhưng vừa quay lưng đi, nét mặt ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. Tôi nhìn từ xa, trong lòng âm thầm sợ hãi. Khi anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh mỉm cười nhẹ như để trấn an. Tôi thầm nghĩ có lẽ anh vẫn còn giận mẹ vì đã đánh anh chồng quá nặng, nhưng dù sao họ cũng là mẹ con, không thể có mối hận nào quá sâu sắc, vì vậy cũng đè xuống không nghĩ nhiều nữa.



Tuy rằng lúc trước xảy ra chuyện không vui, cũng may mẹ chồng cố ý xin lỗi, trong lúc ăn không ngừng gắp thức ăn cho anh chồng để lấy lòng, Vệ Tri Hành cũng áy náy vì vết thương của mẹ chồng, hơn nữa hai cô em Vệ Viên với Vệ Tĩnh đối với Vệ Tri Hành và tôi rất nhiệt tình, một bữa cơm này coi như vui vẻ. Trong lúc ăn có mấy người hàng xóm đến thăm, nói là nghe Vệ Tri Hành mang vợ trở về, cho nên tò mò, bất quá thấy chúng tôi đang ăn cơm, nhìn nhìn hai lần cũng biết điều rời đi.

Trước khi ngủ, tôi hỏi vài thứ về gia đình, đặc biệt là về bệnh tình của anh chồng. Nhìn thấy anh ấy bị mẹ chồng đánh đến bầm dập tím tái khắp người, tôi không khỏi thương cảm. Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Bệnh của anh trai là sao vậy?”

Vệ Tri Hành tựa vào đầu giường, ôm tôi vào lòng, trầm mặc một chút mới nói: "Hồi nhỏ sốt cao, làm tổn thương não, yên tâm, không phải bệnh di truyền trong gia đình đâu. ”

Không nghĩ tới lại làm anh ta hiểu lầm, tôi bật cười, "Em không phải lo lắng chuyện này, nếu có thể trị, chúng ta có thể dẫn anh ấy đến bệnh viện lớn thăm khám một chút. ”

Vệ Tri Hành ánh mắt cảm kích nắm lấy tay tôi, nhưng lại bất đắc dĩ nói với giọng đượm buồn: "Đã hơn hai mươi năm rồi, rất khó mà chữa được." Không hiểu sao thất thần vài giây, thở dài một hơi, "Thôi, như vậy cũng không sao, sống ngây ngô như vậy có lẽ lại là điều tốt cho anh ấy. ”

Tôi kỳ quái nhìn anh ta, "Đang yên đang lành, sao đột nhiên tiêu cực như vậy? ”

Vẻ mặt của anh ta, tựa hồ có một loại đau đớn nói không nên lời, làm cho trái tim tôi cũng căng thẳng theo, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo: liệu rằng bệnh của anh chồng thực sự là do sốt cao? Hay là còn nguyên nhân nào khác, ví dụ như là bị kích thích? Đây cũng là nguyên nhân phổ biến.

Tôi giật mình bởi phỏng đoán của chính mình.

"Không sao đâu, ngủ sớm đi em." Vệ Tri Hành không muốn nói nhiều, kéo tôi nằm xuống, cũng ôm tôi vào trong ngực.

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu lặp đi lặp lại đều là những chuyện xảy ra hôm nay. Người một nhà Vệ Tri Hành bề ngoài nhìn như rất thân thiết, nhưng suy nghĩ kỹ một chút liền cảm thấy rất kỳ quái, nhất là quan hệ giữa Vệ Tri Hành và bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng quá khách khí xa cách với anh, giống như là đối đãi với một vị khách tôn quý, thậm chí còn có chút e dè. Vệ Tri Hành thì đối với bọn họ quá lạnh lùng, không, không chỉ là lạnh lùng, tựa hồ còn mang theo cảm xúc khó hiểu nào đó. Mặc dù trong lúc ăn cơm đều là hòa thuận, nhưng cái loại lạnh lùng này như ăn sâu vào xương cốt, không phải năm ba câu đối thoại ôn nhu cùng một bàn cơm thịnh soạn là có thể che dấu, nhất là mới vào cửa khi mẹ chồng đánh anh chồng, một đẩy kia của Vệ Tri Hành cũng không giống như tình cảm giữa hai mẹ con bình thường, con trai nhà ai có thể tiện tay đẩy mẹ ruột một cái liền bị khâu ba mũi? Lại còn có mẹ nhà ai đối với hành động này của con trai không tổn thương cũng không trách cứ, nước mắt không rơi một giọt mà còn bình thường tha thứ? Nếu mà mẹ tôi bị anh trai tôi đối xử như vậy, bà khẳng định sẽ khóc mù mắt, giận dỗi không ăn không uống nằm trên giường mấy ngày, nhưng mẹ chồng tôi hoàn toàn xem như không có chuyện gì, vui vẻ hòa giải như vậy, thật sự là làm cho tôi mở rộng tầm mắt.

Có lẽ, trước đây anh ta nói bản thân không quá gần gũi với cha mẹ, là không phải nói dối, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề không giải thích hết được.

Không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, ngồi trên xe lâu thật quá mệt mỏi, tôi ngủ một mạch cả đêm không tỉnh. Đến khi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập, tôi nghe thấy tiếng bố chồng hô to: “Hành! Hành! Mau dậy! Gọi vợ con dậy luôn! Có chuyện lớn rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Biết Bí Mật Của Bạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook