Chương 2: Giống Như Mẹ Kế Nhưng Mà Lại Là Mẹ Ruột
Vi Tử Tức Tức
24/10/2024
Dọc theo đường đi gặp không ít bà con hàng xóm, Vệ Tri Hành nhiệt tình chào hỏi, trì hoãn một khoảng thời gian, sau mười mấy phút vào thôn thì mới về đến nhà.
Nhà Vệ Tri Hành xây nhà hai tầng, nhìn rất rộng rãi sáng sủa, tôi biết mấy năm nay Vệ Tri Hành luôn gửi tiền về, xem ra cuộc sống trong nhà rất tốt.
Vừa dừng xe lại ở cửa, đã nghe thấy tiếng gào khóc dữ dội từ trong sân.
“Xem mày làm được trò trống gì đây? Gần ba mươi tuổi đầu mà còn ngu như heo, không biết phải trái, sống làm gì cho phí cơm, thà chết đi cho rồi, sống chỉ làm người ta chán ghét. Hôm nay tao phải đánh chết mày, đánh chết mày!” Giọng một người phụ nữ chói tai như dùi đâm vào tim, kèm theo đó là tiếng khóc thảm thiết của một người đàn ông.
Tôi nhìn sang Vệ Tri Hành, sắc mặt anh ta thoáng cái trở nên đặc biệt khó coi, ánh mắt sắc bén dọa người, đập mạnh cửa xe xông vô nhà, tôi ngơ ngác một chút, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong sân, một người đàn ông thoạt nhìn rất to lớn đang ôm đầu co ro lại vào góc tường, người đàn bà dáng người thấp bé đang cầm cây cán bột giơ cao giáng xuống vai cánh tay và chân hắn, hắn đau đến mức gào khóc lớn, giống như một đứa trẻ, nhưng cũng không dám chống cự, chỉ đem toàn thân co rút thành một đoàn nhỏ hơn.
Người đàn bà đó hoàn toàn không để ý đến tiếng khóc của hắn, càng đánh càng hăng, vừa đánh vừa mắng chửi: "Mày còn dám khóc, tao cho mày khóc, đánh chết mày thì kéo ra ngoài cho chó ăn, nuôi mày nhiều năm như vậy chả được tích sự gì. ”
Cảnh tượng này có chút quái dị, làm cho người ta phẫn nộ, lại càng khó hiểu chính là, ngay tại cánh cửa chỉ cách hai ba thước phía sau bọn họ, có một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi đang ngồi xổm, đầu cúi rụp, từng hơi từng hơi hút thuốc, khói thuốc bao phủ cả người ông ta, trông ông ta có vẻ có chút cô đơn, thế nhưng ông ta cũng không lên tiếng gì đối với cảnh bạo lực trước mắt.
Vệ Tri Hành bước thẳng về phía trước, giật mạnh cây cán bột trong tay người đàn bà kia quăng ra xa, rồi hung bạo đẩy bà ta. Cú đẩy mạnh tới mức làm bà ta ngã chổng vó, đầu đập xuống mặt đất xi măng, một tiếng “cộp” phát ra rõ ràng, đau đến mức bà ta kêu to, nền xi măng lập tức đổi thành màu máu, đúng là máu chảy ra từ đầu bà ta.
“Ai da, đau chết mất! Đứa nào vô phép vô tắc xen vào việc người khác, lão già chết tiệt kia, còn không đến đỡ tôi dậy! Máu! Chảy máu rồi! Trời ơi, sắp chết rồi, tôi mà chết thì phải có người đền mạng!” Người đàn bà vừa hét vừa chửi, thể hiện rõ nét hình ảnh người đàn bà nông thôn quê mùa một cách rõ rệt.
Bà ta chỉ lo cho vết thương của mình, chờ bà ta nhìn thấy Vệ Tri Hành, cổ họng giống như đột nhiên bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thốt nên lời nào.
Vệ Tri Hành cũng không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, vọt tới đỡ người đàn ông kia lên, mặt đầy đau lòng, người đàn ông vẫn đang khóc lớn. Vệ Tri Hành đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, ánh mắt cũng đỏ lên, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh, đừng khóc, em về rồi, em là A Hành đây. ”
Lúc này tôi mới biết đây là anh trai của Vệ Tri Hành.
Anh trai nghe được tên anh, dừng lại tiếng khóc, nước mắt mông lung nhìn anh, sửng sốt nói: "Em về rồi, em trai cuối cùng cũng về rồi.” Rồi nhào đầu vào trong ngực Vệ Tri Hành, lại khóc lên, vừa khóc vừa tố cáo, "Bà ấy đánh anh, bà ấy luôn đánh anh, ô ô, đau lắm…máu…nhiều máu lắm... Mẹ ơi...".
Lúc này tôi mới hiểu ra, có vẻ tâm trí anh chồng có chút không bình thường, việc này từ trước tới bây giờ tôi chưa từng nghe Vệ Tri Hành nhắc tới, tôi đứng nhìn ngơ ngác, không biết trong lòng mình cảm thấy trách móc hay là đồng tình.
Vệ Tri Hành vuốt ve đầu anh trai trấn an cảm xúc của hắn, mím môi không nói một câu, trên cánh tay anh chồng xanh một mảng tím, vô cùng dọa người, đáy mắt Vệ Tri Hành ánh lên nét đau lòng, hai giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống từ má anh, nhưng anh nhanh chóng cúi đầu, rồi lại dán mặt lên đầu anh chồng cọ cọ hai cái, lúc ngẩng đầu đầu lên gương mặt đã khô ráo.
Người đàn bà bị ngã kinh hãi há to miệng, quên cả kêu la, người đàn ông đang hút thuốc cũng quên cả hút, một lúc lâu sau, bờ môi run rẩy, ông lắp bắp nói: "Hành... A Hành, con về rồi, ừ, đã về rồi. ”
Sau đó ông ta mới nhớ tới người đàn bà ngã trên mặt đất, vứt bỏ điếu thuốc trong tay, vội vàng đứng dậy kéo bà ta lên, nhìn thấy máu trên mặt đất, ông ta hoảng sợ: "Trời đất, chảy máu rồi, mau đi tìm bác sĩ. ”
Sắc mặt người đàn bà kia trắng bệch đến mức có chút dọa người, không để ý tới ông ta, càng không để ý đến vết thương trên đầu, che đầu bước hai bước tới, hướng Vệ Tri Hành xấu hổ cười nói: "A Hành? Đúng là Hành rồi, con về thật rồi, sao lại về đột ngột vậy? Cũng không nói trước với gia đình một tiếng để mẹ và ba con giết gà, mua thịt chờ con. ”
Bà ta dừng một chút, thấy Vệ Tri Hành không để ý tới mình, liền kéo cổ họng hướng trong nhà kêu to, "Tiểu Viên, Tiểu Tĩnh, anh hai các con về rồi, mau ra đây. ”
Sắc mặt Vệ Tri Hành vô cùng khó coi, liếc bà ta một cái không nói gì, bà ta chỉ biết đứng lúng túng cười.
Anh chồng nhìn thấy bà ta tiến lên, không khỏi lui về phía sau Vệ Tri Hành, bà ta càng lúng túng, lấy lòng cười nói: "Mẹ cũng là giận quá mất khôn, con nhìn hắn đem sô pha trong nhà làm dơ, chẳng phải để mẹ lau dọn sao? Một mình mẹ lo liệu việc đồng áng, thấy cảnh đó nhất thời tức giận liền ra tay không biết nặng nhẹ, mẹ biết con và anh trai con tình cảm tốt, nhưng con cũng phải thông cảm cho mẹ, mẹ không dễ dàng gì..."
Thì ra thật sự là mẹ của Vệ Tri Hành, vừa vặn xác nhận những suy đoán của tôi, vậy thì cũng thật kỳ lạ, nhìn cách bà ta đối xử tàn nhẫn với anh chồng, hoàn toàn không giống mẹ ruột chút nào, mà Vệ Tri Hành đối với bà ta, càng không có chút thương xót hay tôn trọng nào. Tôi chưa bao giờ nghe Vệ Tri Hành nói mẹ anh ta là mẹ kế cả, nhìn kỹ mặt mày bà ta, quả thật có vài phần giống Vệ Tri Hành, điều này lại càng kỳ lạ hơn.
Nhà Vệ Tri Hành xây nhà hai tầng, nhìn rất rộng rãi sáng sủa, tôi biết mấy năm nay Vệ Tri Hành luôn gửi tiền về, xem ra cuộc sống trong nhà rất tốt.
Vừa dừng xe lại ở cửa, đã nghe thấy tiếng gào khóc dữ dội từ trong sân.
“Xem mày làm được trò trống gì đây? Gần ba mươi tuổi đầu mà còn ngu như heo, không biết phải trái, sống làm gì cho phí cơm, thà chết đi cho rồi, sống chỉ làm người ta chán ghét. Hôm nay tao phải đánh chết mày, đánh chết mày!” Giọng một người phụ nữ chói tai như dùi đâm vào tim, kèm theo đó là tiếng khóc thảm thiết của một người đàn ông.
Tôi nhìn sang Vệ Tri Hành, sắc mặt anh ta thoáng cái trở nên đặc biệt khó coi, ánh mắt sắc bén dọa người, đập mạnh cửa xe xông vô nhà, tôi ngơ ngác một chút, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong sân, một người đàn ông thoạt nhìn rất to lớn đang ôm đầu co ro lại vào góc tường, người đàn bà dáng người thấp bé đang cầm cây cán bột giơ cao giáng xuống vai cánh tay và chân hắn, hắn đau đến mức gào khóc lớn, giống như một đứa trẻ, nhưng cũng không dám chống cự, chỉ đem toàn thân co rút thành một đoàn nhỏ hơn.
Người đàn bà đó hoàn toàn không để ý đến tiếng khóc của hắn, càng đánh càng hăng, vừa đánh vừa mắng chửi: "Mày còn dám khóc, tao cho mày khóc, đánh chết mày thì kéo ra ngoài cho chó ăn, nuôi mày nhiều năm như vậy chả được tích sự gì. ”
Cảnh tượng này có chút quái dị, làm cho người ta phẫn nộ, lại càng khó hiểu chính là, ngay tại cánh cửa chỉ cách hai ba thước phía sau bọn họ, có một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi đang ngồi xổm, đầu cúi rụp, từng hơi từng hơi hút thuốc, khói thuốc bao phủ cả người ông ta, trông ông ta có vẻ có chút cô đơn, thế nhưng ông ta cũng không lên tiếng gì đối với cảnh bạo lực trước mắt.
Vệ Tri Hành bước thẳng về phía trước, giật mạnh cây cán bột trong tay người đàn bà kia quăng ra xa, rồi hung bạo đẩy bà ta. Cú đẩy mạnh tới mức làm bà ta ngã chổng vó, đầu đập xuống mặt đất xi măng, một tiếng “cộp” phát ra rõ ràng, đau đến mức bà ta kêu to, nền xi măng lập tức đổi thành màu máu, đúng là máu chảy ra từ đầu bà ta.
“Ai da, đau chết mất! Đứa nào vô phép vô tắc xen vào việc người khác, lão già chết tiệt kia, còn không đến đỡ tôi dậy! Máu! Chảy máu rồi! Trời ơi, sắp chết rồi, tôi mà chết thì phải có người đền mạng!” Người đàn bà vừa hét vừa chửi, thể hiện rõ nét hình ảnh người đàn bà nông thôn quê mùa một cách rõ rệt.
Bà ta chỉ lo cho vết thương của mình, chờ bà ta nhìn thấy Vệ Tri Hành, cổ họng giống như đột nhiên bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thốt nên lời nào.
Vệ Tri Hành cũng không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, vọt tới đỡ người đàn ông kia lên, mặt đầy đau lòng, người đàn ông vẫn đang khóc lớn. Vệ Tri Hành đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, ánh mắt cũng đỏ lên, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh, đừng khóc, em về rồi, em là A Hành đây. ”
Lúc này tôi mới biết đây là anh trai của Vệ Tri Hành.
Anh trai nghe được tên anh, dừng lại tiếng khóc, nước mắt mông lung nhìn anh, sửng sốt nói: "Em về rồi, em trai cuối cùng cũng về rồi.” Rồi nhào đầu vào trong ngực Vệ Tri Hành, lại khóc lên, vừa khóc vừa tố cáo, "Bà ấy đánh anh, bà ấy luôn đánh anh, ô ô, đau lắm…máu…nhiều máu lắm... Mẹ ơi...".
Lúc này tôi mới hiểu ra, có vẻ tâm trí anh chồng có chút không bình thường, việc này từ trước tới bây giờ tôi chưa từng nghe Vệ Tri Hành nhắc tới, tôi đứng nhìn ngơ ngác, không biết trong lòng mình cảm thấy trách móc hay là đồng tình.
Vệ Tri Hành vuốt ve đầu anh trai trấn an cảm xúc của hắn, mím môi không nói một câu, trên cánh tay anh chồng xanh một mảng tím, vô cùng dọa người, đáy mắt Vệ Tri Hành ánh lên nét đau lòng, hai giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống từ má anh, nhưng anh nhanh chóng cúi đầu, rồi lại dán mặt lên đầu anh chồng cọ cọ hai cái, lúc ngẩng đầu đầu lên gương mặt đã khô ráo.
Người đàn bà bị ngã kinh hãi há to miệng, quên cả kêu la, người đàn ông đang hút thuốc cũng quên cả hút, một lúc lâu sau, bờ môi run rẩy, ông lắp bắp nói: "Hành... A Hành, con về rồi, ừ, đã về rồi. ”
Sau đó ông ta mới nhớ tới người đàn bà ngã trên mặt đất, vứt bỏ điếu thuốc trong tay, vội vàng đứng dậy kéo bà ta lên, nhìn thấy máu trên mặt đất, ông ta hoảng sợ: "Trời đất, chảy máu rồi, mau đi tìm bác sĩ. ”
Sắc mặt người đàn bà kia trắng bệch đến mức có chút dọa người, không để ý tới ông ta, càng không để ý đến vết thương trên đầu, che đầu bước hai bước tới, hướng Vệ Tri Hành xấu hổ cười nói: "A Hành? Đúng là Hành rồi, con về thật rồi, sao lại về đột ngột vậy? Cũng không nói trước với gia đình một tiếng để mẹ và ba con giết gà, mua thịt chờ con. ”
Bà ta dừng một chút, thấy Vệ Tri Hành không để ý tới mình, liền kéo cổ họng hướng trong nhà kêu to, "Tiểu Viên, Tiểu Tĩnh, anh hai các con về rồi, mau ra đây. ”
Sắc mặt Vệ Tri Hành vô cùng khó coi, liếc bà ta một cái không nói gì, bà ta chỉ biết đứng lúng túng cười.
Anh chồng nhìn thấy bà ta tiến lên, không khỏi lui về phía sau Vệ Tri Hành, bà ta càng lúng túng, lấy lòng cười nói: "Mẹ cũng là giận quá mất khôn, con nhìn hắn đem sô pha trong nhà làm dơ, chẳng phải để mẹ lau dọn sao? Một mình mẹ lo liệu việc đồng áng, thấy cảnh đó nhất thời tức giận liền ra tay không biết nặng nhẹ, mẹ biết con và anh trai con tình cảm tốt, nhưng con cũng phải thông cảm cho mẹ, mẹ không dễ dàng gì..."
Thì ra thật sự là mẹ của Vệ Tri Hành, vừa vặn xác nhận những suy đoán của tôi, vậy thì cũng thật kỳ lạ, nhìn cách bà ta đối xử tàn nhẫn với anh chồng, hoàn toàn không giống mẹ ruột chút nào, mà Vệ Tri Hành đối với bà ta, càng không có chút thương xót hay tôn trọng nào. Tôi chưa bao giờ nghe Vệ Tri Hành nói mẹ anh ta là mẹ kế cả, nhìn kỹ mặt mày bà ta, quả thật có vài phần giống Vệ Tri Hành, điều này lại càng kỳ lạ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.