Chương 92: Cô đơn
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Diệp Mỵ lái chiếc Porsche chậm rãi dừng ở bãi đỗ xe của quán bar Thu Diệp, sau đó cùng Đỗ Thừa xuống xe.
Cái chỗ này Đỗ Thừa đã tới một lần, cũng là ở trong này lần thứ hai đụng tới Lý Ân Tuệ, cho nên Đỗ Thừa đối với nơi này ấn tượng khá sâu, chẳng qua để hắn thật không ngờ là Diệp Mỵ thế nhưng sẽ dẫn hắn đến cái chỗ này.
Dưới cái nhìn của hai cái mỹ nữ tiếp tân, Đỗ Thừa cùng Diệp Mỵ đi vào quán bar.
Sau khi cùng Diệp Mỵ đi đến, Đỗ Thừa mới chợt phát hiện, đêm nay Diệp Mỵ mặc rất đơn giản nhưng lại thực gợi cảm, màu đen váy ngắn điểm xuyết lên vô số đồ hình trừu tượng, ngực hơi hơi lộ ra, mà thân dưới bên trong cái váy hơi mỏng là một cái quần bó sát như ẩn như hiện, mười phần mê người, hơn nữa cộng với thần sắc dễ thương chỉ sợ Diệp Mỵ nguyện ý mà nói, cả thành phố có chín phần nam nhân đều không thể cự tuyệt hấp dẫn của cô.
Mà đối với Đỗ Thừa, kẻ vừa mới hưởng qua mùi vị nam nữ mà nói, sức hấp dẫn của Diệp Mỵ không thể nghi ngờ so với bình thường càng mạnh hơn.
Diệp Mỵ hiển nhiên cũng cảm thấy ánh mắt lửa nóng của Đỗ Thừa, bất quá cô phản ứng cùng những cô gái khác cũng bất đồng, mười phần dễ thương nhìn Đỗ Thừa một cái, cười quyến rũ nói: "Làm sao vậy, cậu em, trúng ý chị sao?"
"Còn thiếu chút nữa, còn chưa đủ gợi cảm".
Đỗ Thừa không có trả lời liền, sau một phân nghiêm túc liền nói một câu đáp án để Diệp Mỵ thiếu chút nữa nổi giận.
Diệp Mỵ liếc Đỗ Thừa một cái nhưng trong lòng là có chút tò mò.
Thời điểm gặp mặt Lần đầu tiên, Đỗ Thừa tuy rằng định lực tốt lắm nhưng là Diệp Mỵ lại là có thể cảm giác được mười phần rõ ràng Đỗ Thừa đối với phụ nữ còn có chút nhát gan, ánh mắt cũng không có gì, nhưng là tiếp xúc nhiều hơn Diệp Mỵ liền phát hiện tính cách Đỗ Thừa tựa hồ đang không ngừng biến hóa.
Cô phát hiện Đỗ Thừa càng ngày càng tùy ý cùng hờ hững, một loại biểu hiện tràn ngập tự tin đối với chính mình, cùng trước kia có thể nói là có sai lệch rất nhiều.
Ý nghĩ này ở trong đầu Diệp Mỵ chỉ là lướt qua một chút, cô cùng Đỗ Thừa thì tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.
Thật ra cũng không trách Diệp Mỵ tò mò, ngay cả Đỗ Thừa cũng hay biết tính cách chính mình trong bất tri bất giác mà thay đổi, từ khi hắn có thêm thực lực, so với trước kia thì hắn ngày càng thêm tin tưởng vào chính mình, con người cũng dần vui vẻ hơn.
Diệp Mỵ xuất hiện, không thể nghi ngờ là đã trở thành tiêu điểm trong quán rượu, Đỗ Thừa có thể cảm giác được mười phần rõ ràng từ khi Diệp Mỵ tiến vào, tuyệt đại bộ phận ánh mắt bên trong quán rượu cơ hồ đều đã rơi vào trên người Diệp Mỵ, nếu không có Đỗ Thừa ở bên cạnh thì xung quanh Diệp Mỵ Chỉ sợ đã ngồi đầy người.
"Uống rượu gì?"
Sau khi ngồi xuống, Diệp Mỵ vỗ tay phát ra tiếng ý bảo một nữ phục vụ đi tới, liền hướng phía Đỗ Thừa hỏi một tiếng.
"Sao cũng được".
Đỗ Thừa mỉm cười, hắn đối với chuyện này không có gì chú ý, bất quá trong lòng lại là có chút tò mò, Diệp Mỵ tìm chính mình tới nơi này là vì sao.
Nếu đơn thuần chỉ là muốn làm cho mình tránh khỏi mai phục của Đỗ Thanh Vũ thì căn bản là không cần tới nơi này.
"Lấy bình Hương Tây Tạng, ghi cho tôi"
Diệp Mỵ cũng không có nói thêm, trực tiếp gọi một bình Hương Tây Tạng giá trị mười ngàn. Bất quá lấy thân gia của cô cũng xem như là giá rẻ, bởi vậy có thể thấy được Diệp Mỵ đối với uống rượu cũng không có quá mức chú ý.
"Hảo, Diệp tiểu thư." Người phục vụ lên tiếng, hiển nhiên là nhận thức Diệp Mỵ, hoặc có thể nói Hoặc có thể nói Diệp Mỵ hẳn là khách quen nơi này.
"Cậu nhất định là đang tự hỏi vì sao tôi đưa cậu tới nơi này phải không?"
Sau khi Gọi rượu, ánh mắt Diệp Mỵ đã rơi vào trên người Đỗ Thừa, mỉm cười hỏi.
"Có một chút "Đỗ Thừa không có trả lời thẳng.
"Cậu đó".
Diệp Mỵ mỉm cười, trong ánh mắt lại là có chút lạc lõng, sau đó có chút xuất thần nói: "Đỗ Thừa, cậu có biết vì sao tôi chọn ở tiểu khu đó không?"
"Trước kia không biết, bất quá hiện tại có lẽ đã biết một chút".
Ánh mặt buồn của Diệp Mỵ đã bị Đỗ Thừa nhìn thấy, ở một khắc này Đỗ Thừa thật ra đã hiểu được đáp án của Diệp Mỵ.
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng cười, sau đó có chút tự giễu nói: "Thật ra tôi rất sợ cô đơn".
Bởi vì sợ cô đơn cho nên Diệp Mỵ ở cái tiểu khu náo nhiệt nhất mua xuống một căn phòng, Diệp Mỵ sợ nhìn thấy một đám phòng trống trải, cho nên đem tất cả vách tường của tầng lầu đả thông, để cả tầng lầu đều biến thành một phòng, hơn nữa cô còn bảo người ta làm hai cửa sổ thật lớn, như vậy cô có thể dễ dàng thấy xe cộ di chuyển náo nhiệt bên ngoài, điều này sẽ làm trong lòng nàng vui hơn một chút.
"Chị có thể cưới một người, như vậy có lẽ sẽ không còn cô đơn". Đỗ Thừa là thật tâm nói nói chẳng qua trong lòng Đỗ Thừa rõ ràng, sự tình chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
"Đàn ông".
Diệp Mỵ bỗng nhiên cười duyên một tiếng, đúng lúc này người phục vụ vừa lúc mang rượu đi tới.
Diệp Mỵ không có tiếp tục nói tiếp cái gì mà là rót cho mình một ly, lúc này mới nói: "Loại nữ nhân giống tôi chỉ sợ là không có đàn ông sẽ trúng ý tôi, cho dù có thì cũng là..."
"Không nhất định" Đỗ Thừa lắc lắc đầu nói: "Mỗi người trên mặt đều có một lớp mặt nạ, chỉ là sau khi kéo xuống lớp mặt nạ này thì bên trong là cái gì thì không ai có thể biết được".
Diệp Mỵ không có nói mà nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, tựa như đang kiểm tra xem Đỗ Thừa có thật tâm an ủi cô hay không.
Đỗ Thừa mỉm cười, mười phần hờ hững cầm lên bình rượu, cũng tự rót cho mình một ly.
Diệp Mỵ phát hiện mình không thể nhìn ra cái gì, sau khi suy nghĩ Diệp Mỵ bỗng nhiên hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Đỗ Thừa, nếu tôi nói tôi vẫn là xử nữ cậu có tin hay không?"
"Khụ, khụ khụ".
Đỗ Thừa đang uống vào Hồng Tửu, nghe được Diệp Mỵ nói như vậy bỗng bị sặc, mãnh liệt ho khan dồn dập.
Nhìn thấy Đỗ Thừa như vậy, Diệp Mỵ nhất thời cười không thôi, tựa hồ là mười phần đắc ý.
Sau khi ho xong, mặt Đỗ Thừa có chút hồng, bất quá cũng hung tợn đáp: "Tôi không tin".
Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Diệp Mỵ tuy rằng còn cười, chẳng qua thần sắc đã là nhiều vài phần thất vọng.
Chẳng qua, Đỗ Thừa còn chưa nói hết, sau khi đem số rượu còn lại một hơi uống hết Đỗ Thừa bỗng nhiên lại nói tiếp: "Bất quá, nếu chịu để cho tôi kiểm chứng một chút, có lẽ tôi sẽ chịu tin".
"Vậy cần kiểm chứng như thế nào?" Diệp Mỵ thật không ngờ là Đỗ Thừa vẫn đang cùng chính mình vui đùa nhất thời có chút tức giận hướng phía Đỗ Thừa hỏi, bất quá thần sắc cô đơn thất vọng trên mặt cũng đã trở thành hư không.
"Đó là đương nhiên".
Nét mặt Đỗ Thừa hơi mang theo vài phần tà ý, chẳng qua sau khi nhìn thấy Diệp Mỵ có chút tức giận bỗng nhiên biến thành cười nhẹ, hơn nữa nói tiếp: "Đó là đi bệnh viện kiểm tra một chút, kiểm tra xong chẳng phải sẽ biết kết quả hay sao".
"Vậy cạu có muốn tự mình đến kiểm tra không?" Diệp Mỵ liền giả vờ mười phần dễ thương mà hỏi.
"Không muốn" Đỗ Thừa trực tiếp lắc đầu, rất là rõ ràng, không do dự chút nào.
Diệp Mỵ thật là có chút ngây ngẩn cả người hỏi: "Vì sao, chẳng lẽ tôi mị lực không đủ sao?"
"Không phải".
Đỗ Thừa tiếp tục lắc lắc đầu, sau đó rất là nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi còn không muốn tìm cái chết".
Nói xong, Đỗ Thừa cũng không để cơ hội cho Diệp Mỵ tức giận, liền hướng phía ngoài mà chạy.
Quả nhiên, Diệp Mỵ sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, vẻ mặt tức giận, xách túi lên và đuổi theo Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa chạy cũng không nhanh, mà là hướng phía một khu cây cối bên cạnh quán bar Lá Cây Mùa Thu, thấy Diệp Mỵ đang đuổi theo sau liền cười nói: "Chị Diệp, chỉ đùa một chút mà thôi nha, không cần nghiêm túc như vậy".
Khi nói chuyện, ánh mắt Đỗ Thừa cũng dán mắt vào trên bộ ngực sữa của Diệp Mỵ bởi vì chạy mà rung rung mạnh mẽ. Cái này chỉ sợ so sánh với Cố Giai Nghi còn muốn lớn hơn một chút, rung rung theo tiết tấu của nhịp chạy nhìn mười phần mê người.
"Chị hiện tại sẽ giết cậu".
Nhìn thấy bộ dáng híp mắt của Đỗ Thừa Diệp Mỵ lại càng giận dữ.
Chẳng qua Diệp Mỵ làm sao có thể đuổi kịp Đỗ Thừa khi hắn đã tập chạy bộ trong chế độ không gian ngụy trọng lực gấp ba, nếu không phải Đỗ Thừa cố ý chậm lại mà nói, Diệp Mỵ chỉ sợ sớm đã bị Đỗ Thừa bỏ ở phía xa.
Sự chịu đựng của Diệp Mỵ cũng là hết sức kinh người chẳng qua so sánh với cùng Đỗ Thừa thì vẫn kém rất nhiều. Cho nên dần dần, thể lực Diệp Mỵ bắt đầu theo không kịp, bắt đầu thở gấp nhưng là Đỗ Thừa vẫn mười phần thoải mái, hơn nữa ánh mắt thưởng thức lại càng không kiêng nể gì.
"Không được, cậu không cho được phép, chị chạy không nổi nữa".
Diệp Mỵ biết mình lùa không được Đỗ Thừa, mà cô cũng biết Đỗ Thừa là cố ý không chạy xa, dứt khoát trực tiếp hướng Đỗ Thừa rồi mười phần vô lại nói một tiếng, sau đó ngừng lại, hai tay chống lên đầu gối thở gấp không thôi.
Đỗ Thừa cũng ngừng lại, chẳng qua ánh mắt Đỗ Thừa cũng đã rơi vào Diệp Mỵ, bởi vì thân mình Diệp Mỵ vì cúi xuống mà lộ ra một khoảng ngực khá lớn.
"Đỗ Thừa, cậu…"
Diệp Mỵ giận run rẩy hết cả người, Chẳng qua cô thật sự là quá mệt mỏi, cô đã lâu không có vận động như vậy, Trong lúc nhất thời thế nhưng đứng thẳng không nổi.
Đỗ Thừa mỉm cười, từ lúc cùng Cố Giai Nghi thân mật, hắn phát hiện mình tựa hồ đối với phương diện này trở nên quá mức mẫn cảm. Trong lòng cũng là có chút bất đắc dĩ, sau khi thu hồi ánh mắt liền trực tiếp nằm xuống bãi cỏ.
Thật ra, Đỗ Thừa vốn không biết cảm giác cô đơn, cho nên Đỗ Thừa lúc này mới cố ý chọc giận Diệp Mỵ, để Diệp Mỵ có thể phát tiết cảm xúc của chính mình, bất quá Đỗ Thừa có thể khẳng định Diệp Mỵ căn bản là không phải thực sự tức giận.
Cái chỗ này Đỗ Thừa đã tới một lần, cũng là ở trong này lần thứ hai đụng tới Lý Ân Tuệ, cho nên Đỗ Thừa đối với nơi này ấn tượng khá sâu, chẳng qua để hắn thật không ngờ là Diệp Mỵ thế nhưng sẽ dẫn hắn đến cái chỗ này.
Dưới cái nhìn của hai cái mỹ nữ tiếp tân, Đỗ Thừa cùng Diệp Mỵ đi vào quán bar.
Sau khi cùng Diệp Mỵ đi đến, Đỗ Thừa mới chợt phát hiện, đêm nay Diệp Mỵ mặc rất đơn giản nhưng lại thực gợi cảm, màu đen váy ngắn điểm xuyết lên vô số đồ hình trừu tượng, ngực hơi hơi lộ ra, mà thân dưới bên trong cái váy hơi mỏng là một cái quần bó sát như ẩn như hiện, mười phần mê người, hơn nữa cộng với thần sắc dễ thương chỉ sợ Diệp Mỵ nguyện ý mà nói, cả thành phố có chín phần nam nhân đều không thể cự tuyệt hấp dẫn của cô.
Mà đối với Đỗ Thừa, kẻ vừa mới hưởng qua mùi vị nam nữ mà nói, sức hấp dẫn của Diệp Mỵ không thể nghi ngờ so với bình thường càng mạnh hơn.
Diệp Mỵ hiển nhiên cũng cảm thấy ánh mắt lửa nóng của Đỗ Thừa, bất quá cô phản ứng cùng những cô gái khác cũng bất đồng, mười phần dễ thương nhìn Đỗ Thừa một cái, cười quyến rũ nói: "Làm sao vậy, cậu em, trúng ý chị sao?"
"Còn thiếu chút nữa, còn chưa đủ gợi cảm".
Đỗ Thừa không có trả lời liền, sau một phân nghiêm túc liền nói một câu đáp án để Diệp Mỵ thiếu chút nữa nổi giận.
Diệp Mỵ liếc Đỗ Thừa một cái nhưng trong lòng là có chút tò mò.
Thời điểm gặp mặt Lần đầu tiên, Đỗ Thừa tuy rằng định lực tốt lắm nhưng là Diệp Mỵ lại là có thể cảm giác được mười phần rõ ràng Đỗ Thừa đối với phụ nữ còn có chút nhát gan, ánh mắt cũng không có gì, nhưng là tiếp xúc nhiều hơn Diệp Mỵ liền phát hiện tính cách Đỗ Thừa tựa hồ đang không ngừng biến hóa.
Cô phát hiện Đỗ Thừa càng ngày càng tùy ý cùng hờ hững, một loại biểu hiện tràn ngập tự tin đối với chính mình, cùng trước kia có thể nói là có sai lệch rất nhiều.
Ý nghĩ này ở trong đầu Diệp Mỵ chỉ là lướt qua một chút, cô cùng Đỗ Thừa thì tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.
Thật ra cũng không trách Diệp Mỵ tò mò, ngay cả Đỗ Thừa cũng hay biết tính cách chính mình trong bất tri bất giác mà thay đổi, từ khi hắn có thêm thực lực, so với trước kia thì hắn ngày càng thêm tin tưởng vào chính mình, con người cũng dần vui vẻ hơn.
Diệp Mỵ xuất hiện, không thể nghi ngờ là đã trở thành tiêu điểm trong quán rượu, Đỗ Thừa có thể cảm giác được mười phần rõ ràng từ khi Diệp Mỵ tiến vào, tuyệt đại bộ phận ánh mắt bên trong quán rượu cơ hồ đều đã rơi vào trên người Diệp Mỵ, nếu không có Đỗ Thừa ở bên cạnh thì xung quanh Diệp Mỵ Chỉ sợ đã ngồi đầy người.
"Uống rượu gì?"
Sau khi ngồi xuống, Diệp Mỵ vỗ tay phát ra tiếng ý bảo một nữ phục vụ đi tới, liền hướng phía Đỗ Thừa hỏi một tiếng.
"Sao cũng được".
Đỗ Thừa mỉm cười, hắn đối với chuyện này không có gì chú ý, bất quá trong lòng lại là có chút tò mò, Diệp Mỵ tìm chính mình tới nơi này là vì sao.
Nếu đơn thuần chỉ là muốn làm cho mình tránh khỏi mai phục của Đỗ Thanh Vũ thì căn bản là không cần tới nơi này.
"Lấy bình Hương Tây Tạng, ghi cho tôi"
Diệp Mỵ cũng không có nói thêm, trực tiếp gọi một bình Hương Tây Tạng giá trị mười ngàn. Bất quá lấy thân gia của cô cũng xem như là giá rẻ, bởi vậy có thể thấy được Diệp Mỵ đối với uống rượu cũng không có quá mức chú ý.
"Hảo, Diệp tiểu thư." Người phục vụ lên tiếng, hiển nhiên là nhận thức Diệp Mỵ, hoặc có thể nói Hoặc có thể nói Diệp Mỵ hẳn là khách quen nơi này.
"Cậu nhất định là đang tự hỏi vì sao tôi đưa cậu tới nơi này phải không?"
Sau khi Gọi rượu, ánh mắt Diệp Mỵ đã rơi vào trên người Đỗ Thừa, mỉm cười hỏi.
"Có một chút "Đỗ Thừa không có trả lời thẳng.
"Cậu đó".
Diệp Mỵ mỉm cười, trong ánh mắt lại là có chút lạc lõng, sau đó có chút xuất thần nói: "Đỗ Thừa, cậu có biết vì sao tôi chọn ở tiểu khu đó không?"
"Trước kia không biết, bất quá hiện tại có lẽ đã biết một chút".
Ánh mặt buồn của Diệp Mỵ đã bị Đỗ Thừa nhìn thấy, ở một khắc này Đỗ Thừa thật ra đã hiểu được đáp án của Diệp Mỵ.
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng cười, sau đó có chút tự giễu nói: "Thật ra tôi rất sợ cô đơn".
Bởi vì sợ cô đơn cho nên Diệp Mỵ ở cái tiểu khu náo nhiệt nhất mua xuống một căn phòng, Diệp Mỵ sợ nhìn thấy một đám phòng trống trải, cho nên đem tất cả vách tường của tầng lầu đả thông, để cả tầng lầu đều biến thành một phòng, hơn nữa cô còn bảo người ta làm hai cửa sổ thật lớn, như vậy cô có thể dễ dàng thấy xe cộ di chuyển náo nhiệt bên ngoài, điều này sẽ làm trong lòng nàng vui hơn một chút.
"Chị có thể cưới một người, như vậy có lẽ sẽ không còn cô đơn". Đỗ Thừa là thật tâm nói nói chẳng qua trong lòng Đỗ Thừa rõ ràng, sự tình chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
"Đàn ông".
Diệp Mỵ bỗng nhiên cười duyên một tiếng, đúng lúc này người phục vụ vừa lúc mang rượu đi tới.
Diệp Mỵ không có tiếp tục nói tiếp cái gì mà là rót cho mình một ly, lúc này mới nói: "Loại nữ nhân giống tôi chỉ sợ là không có đàn ông sẽ trúng ý tôi, cho dù có thì cũng là..."
"Không nhất định" Đỗ Thừa lắc lắc đầu nói: "Mỗi người trên mặt đều có một lớp mặt nạ, chỉ là sau khi kéo xuống lớp mặt nạ này thì bên trong là cái gì thì không ai có thể biết được".
Diệp Mỵ không có nói mà nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, tựa như đang kiểm tra xem Đỗ Thừa có thật tâm an ủi cô hay không.
Đỗ Thừa mỉm cười, mười phần hờ hững cầm lên bình rượu, cũng tự rót cho mình một ly.
Diệp Mỵ phát hiện mình không thể nhìn ra cái gì, sau khi suy nghĩ Diệp Mỵ bỗng nhiên hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Đỗ Thừa, nếu tôi nói tôi vẫn là xử nữ cậu có tin hay không?"
"Khụ, khụ khụ".
Đỗ Thừa đang uống vào Hồng Tửu, nghe được Diệp Mỵ nói như vậy bỗng bị sặc, mãnh liệt ho khan dồn dập.
Nhìn thấy Đỗ Thừa như vậy, Diệp Mỵ nhất thời cười không thôi, tựa hồ là mười phần đắc ý.
Sau khi ho xong, mặt Đỗ Thừa có chút hồng, bất quá cũng hung tợn đáp: "Tôi không tin".
Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Diệp Mỵ tuy rằng còn cười, chẳng qua thần sắc đã là nhiều vài phần thất vọng.
Chẳng qua, Đỗ Thừa còn chưa nói hết, sau khi đem số rượu còn lại một hơi uống hết Đỗ Thừa bỗng nhiên lại nói tiếp: "Bất quá, nếu chịu để cho tôi kiểm chứng một chút, có lẽ tôi sẽ chịu tin".
"Vậy cần kiểm chứng như thế nào?" Diệp Mỵ thật không ngờ là Đỗ Thừa vẫn đang cùng chính mình vui đùa nhất thời có chút tức giận hướng phía Đỗ Thừa hỏi, bất quá thần sắc cô đơn thất vọng trên mặt cũng đã trở thành hư không.
"Đó là đương nhiên".
Nét mặt Đỗ Thừa hơi mang theo vài phần tà ý, chẳng qua sau khi nhìn thấy Diệp Mỵ có chút tức giận bỗng nhiên biến thành cười nhẹ, hơn nữa nói tiếp: "Đó là đi bệnh viện kiểm tra một chút, kiểm tra xong chẳng phải sẽ biết kết quả hay sao".
"Vậy cạu có muốn tự mình đến kiểm tra không?" Diệp Mỵ liền giả vờ mười phần dễ thương mà hỏi.
"Không muốn" Đỗ Thừa trực tiếp lắc đầu, rất là rõ ràng, không do dự chút nào.
Diệp Mỵ thật là có chút ngây ngẩn cả người hỏi: "Vì sao, chẳng lẽ tôi mị lực không đủ sao?"
"Không phải".
Đỗ Thừa tiếp tục lắc lắc đầu, sau đó rất là nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi còn không muốn tìm cái chết".
Nói xong, Đỗ Thừa cũng không để cơ hội cho Diệp Mỵ tức giận, liền hướng phía ngoài mà chạy.
Quả nhiên, Diệp Mỵ sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, vẻ mặt tức giận, xách túi lên và đuổi theo Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa chạy cũng không nhanh, mà là hướng phía một khu cây cối bên cạnh quán bar Lá Cây Mùa Thu, thấy Diệp Mỵ đang đuổi theo sau liền cười nói: "Chị Diệp, chỉ đùa một chút mà thôi nha, không cần nghiêm túc như vậy".
Khi nói chuyện, ánh mắt Đỗ Thừa cũng dán mắt vào trên bộ ngực sữa của Diệp Mỵ bởi vì chạy mà rung rung mạnh mẽ. Cái này chỉ sợ so sánh với Cố Giai Nghi còn muốn lớn hơn một chút, rung rung theo tiết tấu của nhịp chạy nhìn mười phần mê người.
"Chị hiện tại sẽ giết cậu".
Nhìn thấy bộ dáng híp mắt của Đỗ Thừa Diệp Mỵ lại càng giận dữ.
Chẳng qua Diệp Mỵ làm sao có thể đuổi kịp Đỗ Thừa khi hắn đã tập chạy bộ trong chế độ không gian ngụy trọng lực gấp ba, nếu không phải Đỗ Thừa cố ý chậm lại mà nói, Diệp Mỵ chỉ sợ sớm đã bị Đỗ Thừa bỏ ở phía xa.
Sự chịu đựng của Diệp Mỵ cũng là hết sức kinh người chẳng qua so sánh với cùng Đỗ Thừa thì vẫn kém rất nhiều. Cho nên dần dần, thể lực Diệp Mỵ bắt đầu theo không kịp, bắt đầu thở gấp nhưng là Đỗ Thừa vẫn mười phần thoải mái, hơn nữa ánh mắt thưởng thức lại càng không kiêng nể gì.
"Không được, cậu không cho được phép, chị chạy không nổi nữa".
Diệp Mỵ biết mình lùa không được Đỗ Thừa, mà cô cũng biết Đỗ Thừa là cố ý không chạy xa, dứt khoát trực tiếp hướng Đỗ Thừa rồi mười phần vô lại nói một tiếng, sau đó ngừng lại, hai tay chống lên đầu gối thở gấp không thôi.
Đỗ Thừa cũng ngừng lại, chẳng qua ánh mắt Đỗ Thừa cũng đã rơi vào Diệp Mỵ, bởi vì thân mình Diệp Mỵ vì cúi xuống mà lộ ra một khoảng ngực khá lớn.
"Đỗ Thừa, cậu…"
Diệp Mỵ giận run rẩy hết cả người, Chẳng qua cô thật sự là quá mệt mỏi, cô đã lâu không có vận động như vậy, Trong lúc nhất thời thế nhưng đứng thẳng không nổi.
Đỗ Thừa mỉm cười, từ lúc cùng Cố Giai Nghi thân mật, hắn phát hiện mình tựa hồ đối với phương diện này trở nên quá mức mẫn cảm. Trong lòng cũng là có chút bất đắc dĩ, sau khi thu hồi ánh mắt liền trực tiếp nằm xuống bãi cỏ.
Thật ra, Đỗ Thừa vốn không biết cảm giác cô đơn, cho nên Đỗ Thừa lúc này mới cố ý chọc giận Diệp Mỵ, để Diệp Mỵ có thể phát tiết cảm xúc của chính mình, bất quá Đỗ Thừa có thể khẳng định Diệp Mỵ căn bản là không phải thực sự tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.