Chương 93: Trộm ngọc thâu hương
Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
22/02/2013
Diệp Mi nằm ở bên cạnh Đỗ Thừa, cô bỗng phát hiện đã từ rất lâu rồi mình chưa có được phát tiết ra như thế này, bây giờ cô cảm thấy trong lòng thực nhẹ nhàng.
Diệp Mỵ nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt đã rơi vào khuôn mặt tuấn lãng và tràn ngập tự tin của Đỗ Thừa.
Nam nhân tự tin có thể nói là mười phần mê người, đặc biệt ánh mắt thâm thúy giống như ánh sao đêm của Đỗ Thừa để Diệp Mỵ bỗng nhiên có một loại cảm giác bị lạc trong đó, cũng may Diệp Mỵ cũng không phải tiểu cô nương bình thường, rất nhanh liền khôi phục lại.
"Đỗ Thừa, cám ơn cậu”.
Diệp Mỵ nhẹ giọng hướng phía Đỗ Thừa nói một tiếng cám ơn.
Cô tự nhiên biết Đỗ Thừa giúp mình cho nên căn bản là sẽ không thực sự tức giận, ngược lại là mười phần cảm kích.
"Không sao, thật ra tôi có thể hiểu cảm giác cô đơn này của chị" Đỗ Thừa lắc lắc đầu, ánh mắt cũng nhìn hướng về phía bầu trời đầy sao.
Không có bằng hữu, thân nhân duy nhất nằm ở trên giường bệnh, cô đơn của Đỗ Thừa thật ra so với Diệp Mỵ cũng không kém, hắn có thể nhận thức cái loại cô đơn tịch mịch này, thậm chí còn có một loại cộng hưởng.
Diệp Mỵ cũng đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, cô biết Đỗ Thừa không nói dối.
Hồi lâu sau Diệp Mỵ bỗng nhiên nói: "Thật ra chị cũng rất muốn tìm một người đàn ông đê gả đi nhưng mà đáng tiếc không có nhiều người chị ưng ý lắm, nhưng mà những người chị ưng ý thì không có một người nào dám đụng đến chị, ha ha, ngay cả Hoàng Phổ Đông cũng chỉ dám nhìn chị, không hề có ý niệm đúng đến chị trong đầu”.
"Vì sao?"
Đỗ Thừa xoay đầu lại, có chút tò mò.
"Bởi vì”.
Diệp Mỵ dừng một chút, mười phần dễ thương nhìn Đỗ Thừa, cười duyên nói: "Chị không nói cho cậu, dù sao cậu cũng không dám động thủ, cậu biết cũng không có lợi".
"Chị tiếp tục chọc tôi. Tôi sẽ động cho chị xem”.
Đỗ Thừa tức giận, hung tợn nói.
"Vậy cậu đến đây, chị nằm bên cạnh nè" Diệp Mỵ hướng phía Đỗ Thừa nhẹ nhàng ngoéo tay một cái, vô cùng động lòng người.
Đỗ Thừa nguyên bản trong lòng đã nóng lên, bị Diệp Mỵ làm vậy, trong ánh mắt nhất thời hiện lên một tia sáng, trực tiếp xoay người một cái đem Diệp Mỵ trực tiếp đặt ở dưới thân.
Cái loại cảm giác này mười phần thoải mái, Đỗ Thừa có thể rõ ràng cảm giác được, bộ ngực đầy đặn của Diệp Mỵ đang áp lên chính mình, mười phần mềm mại, co dãn kinh người, giống như là đem đem chính mình đánh văng ra ngoài vậy, còn lại là hai chân thì cùng cặp đùi thon dài áp sát lại, cảm giác mềm nhẵn kia làm cho Đỗ Thừa một trận thoải mái.
Diệp Mỵ thật không ngờ Đỗ Thừa thế nhưng sẽ làm thật, thời điểm thấy ánh mắt Đỗ Thừa đã tràn ngập dục hỏa nàng lại có chút luống cuống, trên khuôn mặt thành thục diễm lệ không ngờ là hiện lên một màu đỏ ửng, may mà khu cây xanh này hiện nay bốn phía cũng không có người nào.
Chẳng qua, rất nhanh Diệp Mỵ liền cảm giác được có chút không ổn, bởi vì cô có thể cảm giác được mười phần rõ ràng, một vật nóng rực đang nhanh chóng bành trướng, hơn nữa đang đính vào chỗ tư mật giữa hai chân của mình, một cỗ cảm giác nháy mắt truyền khắp toàn thân.
"Đỗ Thừa, không được".
Diệp Mỵ hiển nhiên đã có thể cảm nhận được dục hỏa Đỗ Thừa đang không ngừng phát ra, ánh mắt càng luống cuống vội nói.
Chẳng qua thanh âm kiều mỵ cùng mang theo mang theo vài phần kinh hoảng đối với Đỗ Thừa chẳng những không có nửa điểm hiệu quả, ngược lại là càng thêm kích thích Đỗ Thừa.
Thân mình Đỗ Thừa bắt đầu nhẹ nhàng cử động, cảm thụ được thân hình mê người của Diệp Mỵ mang đến một cảm giác hưng phấn kết hợp với cây hỏa côn đang bị hai chân nàng kẹp chặt càng khiến hắn hưng phấn hơn.
Đồng thời, hai tay Đỗ Thừa dần dần lần mò lên trên bộ ngực lớn kinh người của Diệp Mỵ mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm nhận được động tác Đỗ Thừa cùng với thân thể mình ngày càng nóng lên, Diệp Mỵ đã hai mắt mơ hồ, hai tay vô lực chống cự lại, thân thể giống như là có vô số con kiến đang không ngừng bò lên vậy, vô cùng đã, vô cùng ngứa.
Đặc biệt hai bàn tay trước ngực kia để thân mình Diệp Mỵ nhẹ nhàng rung động lên, hơn nữa càng ngày càng mạnh, mà thân dưới chỗ tư mật cũng dần dần có chút cảm giác lầy lội, có chút dinh dính, lại có chút ngứa ngáy.
Ngay sau đó, Diệp Mỵ có thể mười phần rõ ràng cảm giác được, hai tay của Đỗ Thừa đang tìm cách thoát ra khỏi y phục của mình, cảm giác hơi hơi có chút lạnh lẻo để Diệp Mỵ giựt mình tỉnh lại, sau đó cũng không biết khí lực đến từ đâu, không ngờ là đem Đỗ Thừa đẩy ra.
"Đỗ Thừa" Sau khi đẩy ra Diệp Mỵ nổi giận nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, chẳng qua Diệp Mỵ chợt phát hiện, nguyên bản nhìn có vẻ đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế, trong hai mắt Đỗ Thừa đã tràn ngập dục hỏa giờ phút này ánh mắt không ngờ là vô cùng trong suốt.
"Tốt lắm, không đùa giỡn với chị nữa, ta đi thôi".
Khóe miệng Đỗ Thừa hơi mỉm cười, nói xong liền đứng dậy ly khai.
Dáng người của Diệp Mỵ ở trong mắt Đỗ Thừa đã có thể dùng hoàn mỹ để hình dung, cảm giác thành thục độ cong hoàn hảo cũng làm cho Đỗ Thừa thiếu chút nữa không thể kiềm chế, hơn nữa giờ phút này Đỗ Thừa có thể rõ ràng cảm giác được dục hỏa từ trong cơ thể đang điên cuồng đốt lên, nếu như mình không rời đi, lúc sau sẽ biến thành dạng gì thì chỉ sợ không ai có thể biết được.
Nhìn thấy Đỗ Thừa cố gắng chạy trốn, Diệp Mỵ oán hận không thôi bất quá bất quá khuôn mặt lập tức đỏ lên bởi vì cô phát hiện tuy rằng đã đẩy ra Đỗ Thừa, nhưng thân thể cô cũng đã phản bội cô.
Chẳng qua, trừ bỏ thẹn thùng thì trong ánh mắt Diệp Mỵ còn nhiều thêm một ít thần sắc khác thường, sau đó liền nhìn về một phía góc tối, nơi đó tựa như có một bóng đen vừa biến mất.
Diệp Mỵ trong ánh mắt bỗng nhiên nổi lên một tia lạnh lẽo, sau đó tự nhủ: "Đỗ Thanh Vũ, tôi bây giờ xem ngươi có còn dám động đến hắn hay không".
Sau khi tách khỏi Diệp Mỵ, Đỗ Thừa liền chọn một chỗ không có ai mà đi đến, hai tay còn bỏ ở trong túi quần, bởi vì "tiểu Đỗ Thừa" hiện giờ đang còn chào cờ.
Hên là lúc này đã là hơn mười hai giờ khuya, bốn phía cũng không có người nào.
Đỗ Thừa không có hướng phía nhà của mình bởi vì Đỗ Thừa biết Đỗ Thanh Vũ nếu bắt không được mình nhất định là sẽ phục sẵn ở chỗ trọ, cho nên bây giờ trở về không thể nghi ngờ là chui đầu vô lưới.
Cho nên, sau khi suy nghĩ Đỗ Thừa liền gọi taxi gọi taxi sau đó chạy ra vùng ngoại thành phía tây.
Bất quá, Đỗ Thừa cũng không phải là đến căn biệt thự đang sửa chữa kia mà là đến nơi ở của Cố Giai Nghi cùng Cố Tư Hân.
Đỗ Thừa xuống xe, xác định bốn phía không người, lúc này mới lặng lẽ hướng phía biệt thự đi đến, xa xa Đỗ Thừa liền nhìn thấy đèn trong phòng Cố Tư Hân đã muốn tắt, hiển nhiên là đang ngủ nhưng đèn trong phòng Cố Giai Nghi vẫn còn sáng, hiển nhiên là còn làm việc.
Đỗ Thừa đi tới bên ngoài biệt thự, nhìn thoáng qua bức tường cao gần ba thước, thân thể bật lên một cái liền bám vào trên tường, hai tay sau đó dùng lực liền thoải mái đi vào trong Cố Gia biệt thự.
Ngay sau đó, Đỗ Thừa lẳng lặng đi tới phòng Cố Giai Nghi, sau đó hai tay bám vào cái ống nước rồi hướng hướng phía lầu hai bò lên.
Loại này động tác độ khó cao này chỉ sợ cũng chỉ có Đỗ Thừa hiện tại mới có thể làm ra.
Cố Giai Nghi đã đóng cửa sổ, bên trong chắn tấm màn, sau khi Đỗ Thừa đứng vững trên cửa sổ liền lấy ra di động, bấm số điện thoại Cố Giai Nghi.
Cho dù là ở ngoài cửa sổ, Đỗ Thừa cũng có thể nghe thấy chuông điện thoại di động bên trong của Cố Giai Nghi.
Ngay sau đó bên trong điện thoại truyền ra thanh âm Cố Giai Nghi, tiếng rất nhỏ.
Đỗ Thừa có thể tưởng tượng ra Cố Giai Nghi Nhất định là đang dùng tay che lại miệng, Sau khi mỉm cười liền nói: "Anh nhớ em. Anh muốn gặp em”.
"Em không tin".
Đỗ Thừa có thể đoán rằng Cố Giai Nghi lúc này nhất định là mười phần thẹn thùng, tại thời điểm đêm dài yên tĩnh này mà nói "muốn em" thì thật là trần trụi, cho nên Đỗ Thừa hỏi tiếp: "Vậy em cần như thế nào mới tin anh?"
"Để em suy nghĩ đã”.
Cố Giai Nghi trầm tư một lát rồi nói: "Nếu anh có thể ở trong ba giây xuất hiện ở trước mắt em mà nói, em sẽ tin tưởng anh nói thật, bằng không thì em đi ngủ".
Ba giây đồng hồ, Cố Giai Nghi khẳng định nghĩ là chuyện không có khả năng, chẳng qua cô làm sao có thể sẽ nghĩ tới, Đỗ Thừa đêm nay căn bản là không về nhà được, đành phải chạy đến nơi đây trộm ngọc thâu hương.
"Đơn giản, em mở rèm cửa ra là có thể thấy anh" Đỗ Thừa cười thần bí.
Trong phòng Cố Giai Nghi hiển nhiên là không tin, Bất quá cô vẫn là đi ra phía cửa sổ, chẳng qua, lúc nàng mở tấm rèm thì đã đã phát hiện Đỗ Thừa đang ngồi xổm ở cửa sổ, vẻ mặt cười cười.
"A…"
Cố Giai Nghi thét một tiếng chói tai, không ngờ là bị dọa cho giật mình, sau đó liền ngay lập tức khép lại tấm màn.
Đỗ Thừa thật không ngờ Cố Giai Nghi thế nhưng sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, ngay sau đó Đỗ Thừa còn nghe thấy được bên trong truyền ra một trận đập cửa, sau đó liền vang lên thanh âm giải thích của Cố Giai Nghi đối với Cố Tư Hân, lý do là thấy con gián.
Sau đó liền là một tiếng đóng cửa, hiển nhiên là Cố Tư Hân rời đi.
Đỗ Thừa có chút cười khổ, không ngờ chính mình lại thành con gián.
Diệp Mỵ nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt đã rơi vào khuôn mặt tuấn lãng và tràn ngập tự tin của Đỗ Thừa.
Nam nhân tự tin có thể nói là mười phần mê người, đặc biệt ánh mắt thâm thúy giống như ánh sao đêm của Đỗ Thừa để Diệp Mỵ bỗng nhiên có một loại cảm giác bị lạc trong đó, cũng may Diệp Mỵ cũng không phải tiểu cô nương bình thường, rất nhanh liền khôi phục lại.
"Đỗ Thừa, cám ơn cậu”.
Diệp Mỵ nhẹ giọng hướng phía Đỗ Thừa nói một tiếng cám ơn.
Cô tự nhiên biết Đỗ Thừa giúp mình cho nên căn bản là sẽ không thực sự tức giận, ngược lại là mười phần cảm kích.
"Không sao, thật ra tôi có thể hiểu cảm giác cô đơn này của chị" Đỗ Thừa lắc lắc đầu, ánh mắt cũng nhìn hướng về phía bầu trời đầy sao.
Không có bằng hữu, thân nhân duy nhất nằm ở trên giường bệnh, cô đơn của Đỗ Thừa thật ra so với Diệp Mỵ cũng không kém, hắn có thể nhận thức cái loại cô đơn tịch mịch này, thậm chí còn có một loại cộng hưởng.
Diệp Mỵ cũng đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, cô biết Đỗ Thừa không nói dối.
Hồi lâu sau Diệp Mỵ bỗng nhiên nói: "Thật ra chị cũng rất muốn tìm một người đàn ông đê gả đi nhưng mà đáng tiếc không có nhiều người chị ưng ý lắm, nhưng mà những người chị ưng ý thì không có một người nào dám đụng đến chị, ha ha, ngay cả Hoàng Phổ Đông cũng chỉ dám nhìn chị, không hề có ý niệm đúng đến chị trong đầu”.
"Vì sao?"
Đỗ Thừa xoay đầu lại, có chút tò mò.
"Bởi vì”.
Diệp Mỵ dừng một chút, mười phần dễ thương nhìn Đỗ Thừa, cười duyên nói: "Chị không nói cho cậu, dù sao cậu cũng không dám động thủ, cậu biết cũng không có lợi".
"Chị tiếp tục chọc tôi. Tôi sẽ động cho chị xem”.
Đỗ Thừa tức giận, hung tợn nói.
"Vậy cậu đến đây, chị nằm bên cạnh nè" Diệp Mỵ hướng phía Đỗ Thừa nhẹ nhàng ngoéo tay một cái, vô cùng động lòng người.
Đỗ Thừa nguyên bản trong lòng đã nóng lên, bị Diệp Mỵ làm vậy, trong ánh mắt nhất thời hiện lên một tia sáng, trực tiếp xoay người một cái đem Diệp Mỵ trực tiếp đặt ở dưới thân.
Cái loại cảm giác này mười phần thoải mái, Đỗ Thừa có thể rõ ràng cảm giác được, bộ ngực đầy đặn của Diệp Mỵ đang áp lên chính mình, mười phần mềm mại, co dãn kinh người, giống như là đem đem chính mình đánh văng ra ngoài vậy, còn lại là hai chân thì cùng cặp đùi thon dài áp sát lại, cảm giác mềm nhẵn kia làm cho Đỗ Thừa một trận thoải mái.
Diệp Mỵ thật không ngờ Đỗ Thừa thế nhưng sẽ làm thật, thời điểm thấy ánh mắt Đỗ Thừa đã tràn ngập dục hỏa nàng lại có chút luống cuống, trên khuôn mặt thành thục diễm lệ không ngờ là hiện lên một màu đỏ ửng, may mà khu cây xanh này hiện nay bốn phía cũng không có người nào.
Chẳng qua, rất nhanh Diệp Mỵ liền cảm giác được có chút không ổn, bởi vì cô có thể cảm giác được mười phần rõ ràng, một vật nóng rực đang nhanh chóng bành trướng, hơn nữa đang đính vào chỗ tư mật giữa hai chân của mình, một cỗ cảm giác nháy mắt truyền khắp toàn thân.
"Đỗ Thừa, không được".
Diệp Mỵ hiển nhiên đã có thể cảm nhận được dục hỏa Đỗ Thừa đang không ngừng phát ra, ánh mắt càng luống cuống vội nói.
Chẳng qua thanh âm kiều mỵ cùng mang theo mang theo vài phần kinh hoảng đối với Đỗ Thừa chẳng những không có nửa điểm hiệu quả, ngược lại là càng thêm kích thích Đỗ Thừa.
Thân mình Đỗ Thừa bắt đầu nhẹ nhàng cử động, cảm thụ được thân hình mê người của Diệp Mỵ mang đến một cảm giác hưng phấn kết hợp với cây hỏa côn đang bị hai chân nàng kẹp chặt càng khiến hắn hưng phấn hơn.
Đồng thời, hai tay Đỗ Thừa dần dần lần mò lên trên bộ ngực lớn kinh người của Diệp Mỵ mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm nhận được động tác Đỗ Thừa cùng với thân thể mình ngày càng nóng lên, Diệp Mỵ đã hai mắt mơ hồ, hai tay vô lực chống cự lại, thân thể giống như là có vô số con kiến đang không ngừng bò lên vậy, vô cùng đã, vô cùng ngứa.
Đặc biệt hai bàn tay trước ngực kia để thân mình Diệp Mỵ nhẹ nhàng rung động lên, hơn nữa càng ngày càng mạnh, mà thân dưới chỗ tư mật cũng dần dần có chút cảm giác lầy lội, có chút dinh dính, lại có chút ngứa ngáy.
Ngay sau đó, Diệp Mỵ có thể mười phần rõ ràng cảm giác được, hai tay của Đỗ Thừa đang tìm cách thoát ra khỏi y phục của mình, cảm giác hơi hơi có chút lạnh lẻo để Diệp Mỵ giựt mình tỉnh lại, sau đó cũng không biết khí lực đến từ đâu, không ngờ là đem Đỗ Thừa đẩy ra.
"Đỗ Thừa" Sau khi đẩy ra Diệp Mỵ nổi giận nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, chẳng qua Diệp Mỵ chợt phát hiện, nguyên bản nhìn có vẻ đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế, trong hai mắt Đỗ Thừa đã tràn ngập dục hỏa giờ phút này ánh mắt không ngờ là vô cùng trong suốt.
"Tốt lắm, không đùa giỡn với chị nữa, ta đi thôi".
Khóe miệng Đỗ Thừa hơi mỉm cười, nói xong liền đứng dậy ly khai.
Dáng người của Diệp Mỵ ở trong mắt Đỗ Thừa đã có thể dùng hoàn mỹ để hình dung, cảm giác thành thục độ cong hoàn hảo cũng làm cho Đỗ Thừa thiếu chút nữa không thể kiềm chế, hơn nữa giờ phút này Đỗ Thừa có thể rõ ràng cảm giác được dục hỏa từ trong cơ thể đang điên cuồng đốt lên, nếu như mình không rời đi, lúc sau sẽ biến thành dạng gì thì chỉ sợ không ai có thể biết được.
Nhìn thấy Đỗ Thừa cố gắng chạy trốn, Diệp Mỵ oán hận không thôi bất quá bất quá khuôn mặt lập tức đỏ lên bởi vì cô phát hiện tuy rằng đã đẩy ra Đỗ Thừa, nhưng thân thể cô cũng đã phản bội cô.
Chẳng qua, trừ bỏ thẹn thùng thì trong ánh mắt Diệp Mỵ còn nhiều thêm một ít thần sắc khác thường, sau đó liền nhìn về một phía góc tối, nơi đó tựa như có một bóng đen vừa biến mất.
Diệp Mỵ trong ánh mắt bỗng nhiên nổi lên một tia lạnh lẽo, sau đó tự nhủ: "Đỗ Thanh Vũ, tôi bây giờ xem ngươi có còn dám động đến hắn hay không".
Sau khi tách khỏi Diệp Mỵ, Đỗ Thừa liền chọn một chỗ không có ai mà đi đến, hai tay còn bỏ ở trong túi quần, bởi vì "tiểu Đỗ Thừa" hiện giờ đang còn chào cờ.
Hên là lúc này đã là hơn mười hai giờ khuya, bốn phía cũng không có người nào.
Đỗ Thừa không có hướng phía nhà của mình bởi vì Đỗ Thừa biết Đỗ Thanh Vũ nếu bắt không được mình nhất định là sẽ phục sẵn ở chỗ trọ, cho nên bây giờ trở về không thể nghi ngờ là chui đầu vô lưới.
Cho nên, sau khi suy nghĩ Đỗ Thừa liền gọi taxi gọi taxi sau đó chạy ra vùng ngoại thành phía tây.
Bất quá, Đỗ Thừa cũng không phải là đến căn biệt thự đang sửa chữa kia mà là đến nơi ở của Cố Giai Nghi cùng Cố Tư Hân.
Đỗ Thừa xuống xe, xác định bốn phía không người, lúc này mới lặng lẽ hướng phía biệt thự đi đến, xa xa Đỗ Thừa liền nhìn thấy đèn trong phòng Cố Tư Hân đã muốn tắt, hiển nhiên là đang ngủ nhưng đèn trong phòng Cố Giai Nghi vẫn còn sáng, hiển nhiên là còn làm việc.
Đỗ Thừa đi tới bên ngoài biệt thự, nhìn thoáng qua bức tường cao gần ba thước, thân thể bật lên một cái liền bám vào trên tường, hai tay sau đó dùng lực liền thoải mái đi vào trong Cố Gia biệt thự.
Ngay sau đó, Đỗ Thừa lẳng lặng đi tới phòng Cố Giai Nghi, sau đó hai tay bám vào cái ống nước rồi hướng hướng phía lầu hai bò lên.
Loại này động tác độ khó cao này chỉ sợ cũng chỉ có Đỗ Thừa hiện tại mới có thể làm ra.
Cố Giai Nghi đã đóng cửa sổ, bên trong chắn tấm màn, sau khi Đỗ Thừa đứng vững trên cửa sổ liền lấy ra di động, bấm số điện thoại Cố Giai Nghi.
Cho dù là ở ngoài cửa sổ, Đỗ Thừa cũng có thể nghe thấy chuông điện thoại di động bên trong của Cố Giai Nghi.
Ngay sau đó bên trong điện thoại truyền ra thanh âm Cố Giai Nghi, tiếng rất nhỏ.
Đỗ Thừa có thể tưởng tượng ra Cố Giai Nghi Nhất định là đang dùng tay che lại miệng, Sau khi mỉm cười liền nói: "Anh nhớ em. Anh muốn gặp em”.
"Em không tin".
Đỗ Thừa có thể đoán rằng Cố Giai Nghi lúc này nhất định là mười phần thẹn thùng, tại thời điểm đêm dài yên tĩnh này mà nói "muốn em" thì thật là trần trụi, cho nên Đỗ Thừa hỏi tiếp: "Vậy em cần như thế nào mới tin anh?"
"Để em suy nghĩ đã”.
Cố Giai Nghi trầm tư một lát rồi nói: "Nếu anh có thể ở trong ba giây xuất hiện ở trước mắt em mà nói, em sẽ tin tưởng anh nói thật, bằng không thì em đi ngủ".
Ba giây đồng hồ, Cố Giai Nghi khẳng định nghĩ là chuyện không có khả năng, chẳng qua cô làm sao có thể sẽ nghĩ tới, Đỗ Thừa đêm nay căn bản là không về nhà được, đành phải chạy đến nơi đây trộm ngọc thâu hương.
"Đơn giản, em mở rèm cửa ra là có thể thấy anh" Đỗ Thừa cười thần bí.
Trong phòng Cố Giai Nghi hiển nhiên là không tin, Bất quá cô vẫn là đi ra phía cửa sổ, chẳng qua, lúc nàng mở tấm rèm thì đã đã phát hiện Đỗ Thừa đang ngồi xổm ở cửa sổ, vẻ mặt cười cười.
"A…"
Cố Giai Nghi thét một tiếng chói tai, không ngờ là bị dọa cho giật mình, sau đó liền ngay lập tức khép lại tấm màn.
Đỗ Thừa thật không ngờ Cố Giai Nghi thế nhưng sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, ngay sau đó Đỗ Thừa còn nghe thấy được bên trong truyền ra một trận đập cửa, sau đó liền vang lên thanh âm giải thích của Cố Giai Nghi đối với Cố Tư Hân, lý do là thấy con gián.
Sau đó liền là một tiếng đóng cửa, hiển nhiên là Cố Tư Hân rời đi.
Đỗ Thừa có chút cười khổ, không ngờ chính mình lại thành con gián.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.