Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 110

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

26/01/2020

Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ lúc này lại tăng cao, có thể là vì bật điều hòa, cũng có thể là vì nguyên nhân khác.

Bầu không khí như ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, cứ tiếp tục như vậy thì không được, nhất định phải có một người phá vỡ sự lúng túng trước.

“Em…”

“Anh…”

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật lên tiếng cùng lúc rồi lại dừng lại cùng lúc luôn, cả hai đều chờ đối phương nói trước.

“Anh nói trước đi…”

“Em nói trước đi…”

Hai người lại một lần nữa nói giống nhau, khiến cho bầu không khí lại như ngưng tụ, chìm trong sự yên tĩnh.

Thẩm Thuật nói trước: “Vừa rồi em có vẻ rất sợ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Tuệ không dám nhìn Thẩm Thuật, chỉ dám cố định tầm mắt ở cái mũi cao của anh: “Trong phòng có ma, nhưng em không nhìn thấy.”

Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy sự thay đổi từ cái gương phía sau lưng anh.

Vì tắm nước nóng nên trên gương được phủ một lớp hơi nước, bây giờ trên đó hiện một hàng chữ: “Edward.”

Là một cái tên.

Diệp Tuệ kinh ngạc, theo bản năng túm lấy áo choàng tắm của Thẩm Thuật, kéo anh đến bên cạnh mình, cô chưa từng nhìn thấy ma nước ngoài, ai biết là bọn họ có sợ Thẩm Thuật hay không.

Động tác của cô rất gấp gáp, Thẩm Thuật không kịp phản ứng thì đã bị cô lôi kéo, bước lảo đảo về phía trước mấy bước.

Thẩm Thuật bị kéo thì không nói, vấn đề là áo choàng tắm của anh cũng bị cô kéo xuống rồi, cả phần vai và nửa lồng ngực của anh đều lộ ra bên ngoài, hơn nữa vì anh bước đến gần cô, tạo thành khoảng cách rất gần giữa hai người, nên hơi thở của Diệp Tuệ cứ thế phả vào da thịt anh, gần trong gang tấc.

Diệp Tuệ lập tức luống cuống muốn kéo áo lại cho anh, hành động này không thể tránh khỏi việc động chạm vào da anh, tạo thành cảm giác nhột nhột.

Cô đã hoàn toàn quên mất rằng chỉ cần chạm vào da anh là cô sẽ không nhìn thấy ma nữa.

Đầu ngón tay cô lạnh như băng, mà Thẩm Thuật thì mới tắm xong, toàn thân đều đang tỏa ra hơi nóng.

Anh nhìn gương mặt đỏ lựng của cô, khẽ cười một tiếng, chỉ nắm chặt cái áo, không có ý định làm giúp Diệp Tuệ.

Chờ đến khi Diệp Tuệ chỉnh lại áo cho anh xong, trên trán cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Vượt qua quá trình này, Diệp Tuệ đã mệt mỏi cả về tâm và sức, tình huống hiện giờ khiến cho cô thấy khó thở: “Anh mặc quần áo vào đi.”

Thẩm Thuật đột nhiên khom lưng xuống, nâng gương mặt nóng bừng của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người dậy.

Diệp Tuệ đỏ mặt che môi anh lại, cảm nhận nhiệt độ ấm nóng dưới lòng bàn tay: “Bây giờ không cho anh hôn, anh vào thay quần áo đi đã.”

Thẩm Thuật nghe lời quay về nhà tắm, Diệp Tuệ lại la lên: “Đợi đã, anh đừng đóng cửa!”

Thẩm Thuật ngơ ngẩn, Diệp Tuệ cứng đờ người, lắp bắp giải thích: “Em quay…quay lưng lại, anh đừng…đừng đóng cửa.”

Cô vẫn còn đang thấy sợ vì mấy chữ hiện lên trên gương, cho nên không muốn một mình đợi ở ngoài.

Nói xong, cô liền quay lưng đi, đằng sau truyền đến tiếng mặc quần áo.

“Xong rồi.” Thẩm Thuật mặc đồ rất nhanh, nhưng Diệp Tuệ vẫn chưa xoay người lại, anh đành phải đi tới trước mặt cô, buồn cười nói: “Anh mặc đồ xong rồi.”

Diệp Tuệ hít sâu một hơi, vẫn không dám nhìn anh, cô tránh không chạm vào da anh, kéo áo lôi anh đến trước gương nhìn.

Anh nhíu mày nói: “Là tên của con ma.”

Diệp Tuệ nhìn xung quanh phòng một lượt, vẫn không tìm thấy bóng dáng của con ma đâu, lúc này cô mới nhớ ra là cô mới vừa đụng chạm Thẩm Thuật, chắc phải một lát nữa mới có thể nhìn thấy ma.

Anh và cô ngồi ở đuôi giường đợi con ma xuất hiện, không thì tối nay cả hai sẽ ngủ không ngon giấc.

Không biết là con ma kia e dè dương khí của Thẩm Thuật hay là có nguyên nhân gì khác mà mấy hiện tượng kỳ lạ lúc trước đã không còn xuất hiện lại nữa.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ngồi đợi hơn tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy nó đâu.

Diệp Tuệ ngồi máy bay cả ngày, buồn ngủ không mở nổi mắt rồi, Thẩm Thuật thấy bộ dạng của cô thì đột nhiên đứng dậy.

Cô nhìn anh hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Thuật đi tới chỗ công tắc đèn, bấm nút công tắc, nói: “Anh tắt đèn cho em ngủ.”

Tạch một cái, đèn trên trần tắt, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ đầu giường.

Diệp Tuệ nhìn hành động của Thẩm Thuật, không nói gì, chỉ yên lặng vén chăn lên nằm ở một bên giường.

Cơn buồn ngủ ban nãy của cô đã tản đi một chút, ngược lại cô còn thấy tỉnh táo hơn theo từng bước chân anh lại gần.

Cô nằm thẳng đuỗn trên giường, không dám trở mình, không dám nhúc nhích, cho đến khi Thẩm Thuật nằm xuống bên cạnh cô, toàn thân cô đã cứng ngắc đến cực điểm.

Thẩm Thuật tắt đèn ngủ đi, cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa dày cộm che mất cả ánh trăng bên ngoài.

Diệp Tuệ nhận thấy Thẩm Thuật nằm bên cạnh đang trở mình, cô nín thở chú ý đến từng động tác của anh.

Một giây sau, bàn tay cô bị anh nắm lấy, sự ấm áp truyền đến từng đầu ngón tay cô.

Thẩm Thuật nhẹ nhàng cầm tay cô, nói: “Ngủ đi.”



Anh lo cô vẫn còn thấy sợ con ma kia, cho nên mới nắm tay cô, như vậy thì dù có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến cô.

Diệp Tuệ thoáng tĩnh tâm lại, hướng về bóng tối cười nói: “Anh ngủ ngon.”

Thẩm Thuật đáp lại ngay: “Em ngủ ngon.”

Một đêm mộng đẹp.

Trước liên hoan phim Berlin, Diệp Tuệ có rất nhiều việc phải chuẩn bị.

Dior đã cấp cho Diệp Tuệ một bộ lễ phục nằm trong thiết kế mới nhất, bọn họ cực kỳ thiên vị cô, bộ lễ phục màu đen này cả thế giới còn chưa có ai được mặc đâu.

Vốn đã có một ngôi sao nữ nước ngoài muốn có chiếc váy này, nhưng nhà thiết kế vừa nhìn thấy Diệp Tuệ thì đã biết khí chất của cô mới là phù hợp nhất.

Hoa Thụy đã vẽ một con đường cho Diệp Tuệ trở thành ngôi sao quốc tế, ở lần đầu tiên cô xuất hiện ở lễ trao giải liên hoan phim ở nước ngoài, công ty đã nâng đỡ hết mình, cho truyền thông và khán giả phải lưu lại một ấn tượng sâu sắc về cô.

Dior đã chọn riêng cho Diệp Tuệ một bộ váy màu đen, làn váy được thêu rất cẩn thận tỉ mỉ, không quá rườm rà, làm tăng thêm sự sang trọng và thanh lịch.

Lúc mặc váy, Thẩm Thuật cũng ở bên cạnh cô.

Diệp Tuệ đi vào phòng thay đồ, nhân viên của Dior giúp cô mặc váy, Thẩm Thuật ở bên ngoài đợi.

Lúc cô từ bên trong bước ra, làn váy đen đong đưa theo từng nhịp bước, Diệp Tuệ ngước lên nhìn vào mắt Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật ngồi trên ghế, ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt người, giống như chú rể đang chờ cô dâu thay váy vậy.

Đây là trang phục dạ hội với thiết kế hở vai, phô ra vùng xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, dưới ánh đèn chiếu rọi nhìn cực kỳ thu hút.

Diệp Tuệ mỉm cười nhìn Thẩm Thuật, cô liếc nhìn xung quanh một lượt, tranh thủ lúc người bên cạnh không để ý, liền ngoắc ngoắc ngón tay với anh, mắt cười tinh nghịch.

Yết hầu Thẩm Thuật chuyển động, anh chỉ khẽ cười một tiếng, không nói gì.

Diệp Tuệ phải đi công việc, Thẩm Thuật không thể đi cùng cô nữa, phía thảm đỏ tập trung quá nhiều truyền thông, huống hồ các phóng viên đều đang nhắm vào Diệp Tuệ.

Xe hơi chậm rãi rời đi, di chuyển đến khu vực sảnh diễn ra liên hoan phim.

Lúc Diệp Tuệ thay váy xong, có một nữ minh tinh cũng đã tới Berlin.

Đoàn đội của Đặng Trĩ đã thu xếp ổn thỏa, sẽ để cho Đặng Trĩ và Diệp Tuệ chạm mặt nhau trên thảm đỏ.

Dĩ nhiên, Đặng Trĩ chỉ là một người mới, không thể mượn được đồ của Dior, các nhãn hàng cao cấp khác cũng sẽ không cấp trang phục cho cô ta.

Đặng Trĩ chưa có tác phẩm nào, cho nên không có bất kỳ nhãn hàng nào muốn mời cô ta, thư mời tham dự liên hoan phim cũng là đoàn đội của cô ta đi mua mới có.

Từ lần trước dựa hơi Diệp Tuệ để lăng xê tên tuổi trên show truyền hình đã làm cho tài nguyên show giải trí của cô ta bị cắt hết, nếu cô ta không tiếp tục cố gắng thì sẽ không thể nổi lên được dù chỉ một chút.

Đơn giản mà nói thì, mục đích Đặng Trĩ tới đây không phải để cọ thảm đỏ, mà là cọ nhiệt của Diệp Tuệ.

Vì muốn chạm mặt Diệp Tuệ trên thảm đỏ mà xe của Đặng Trĩ đã phải đợi rất lâu, lúc thấy xe của Diệp Tuệ đi tới, Đặng Trĩ mới bước xuống đặt chân lên thảm đỏ.

Bộ trang phục mà cô ta mặc cũng khá giống chiếc váy hoa của Dior mà Diệp Tuệ đã từng mặc, đoàn đội của cô ta đã thuê nhà thiết kế làm một bộ gần giống vậy. Thường thì những tiểu minh tinh khi bước lên thảm đỏ, vì muốn thu hút ống kính máy ảnh nên thường hay mặc những bộ đồ sặc sỡ như vậy.

Đặng Trĩ đã đứng ở khu vực chụp ảnh năm phút rồi mà vẫn chưa thấy Diệp Tuệ đâu, cho nên cô ta cứ phải đứng nguyên tại chỗ.

Truyền thông nước ngoài chẳng ai biết cái người đang đứng lì trên thảm đỏ không chịu đi này là ai, ngoại hình thì rất thanh thuần, nhưng đặt giữa các minh tinh thì không có gì đặc biệt cả.

Đặng Trĩ là người khó xử hơn cả, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của cánh phóng viên nước ngoài, cô ta vẫn phải cố duy trì nụ cười.

Công ty của Đặng Trĩ đã chi mấy chục vạn thì mới có được thư mời tham dự liên hoan phim Berlin, vì giữ thể diện nên chiếc xe đưa Đặng Trĩ tới khu vực thảm đỏ cũng là xe thuê khi đến đây.

Số tiền đó sẽ không hề lãng phí nếu Đặng Trĩ có thể tạo dựng được danh hiệu “Tiểu Diệp Tuệ” khi ở Berlin.

Diệp Tuệ vẫn ngồi trong xe chưa xuống, các tin tức về “Tiểu Diệp Tuệ” đến Berlin đã được đăng đầy trên mạng, cô nhìn điện thoại, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Cô nhận được tin nhắn của Thẩm Thuật: “Có cần anh ra tay không?”

Diệp Tuệ không muốn anh phải đích thân xử lý một chuyện nhỏ nhặt như thế này, nếu Hoa Thụy chèn ép Đặng Trĩ thì người ta sẽ nắm được nhược điểm, sẽ nói Hoa Thụy cậy thế ép người, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội mua bài bêu xấu Hoa Thụy.

Nếu muốn tồn tại lâu dài trong giới giải trí thì phải biết đương đầu với sóng to gió lớn, huống hồ chỉ là một Đặng Trĩ nhỏ bé, không cần Hoa Thụy phải ra tay làm gì.

“Anh yên tâm, em có cách trị cô ta.” Diệp Tuệ nhắn lại cho anh rồi đưa điện thoại cho trợ lý.

Mặc trang phục mà cô đã từng mặc trên thảm đỏ đúng không? Chơi xấu ở lì trên đó không chịu đi đúng không? Xem ra là đang chờ cô đây mà.

Diệp Tuệ không ngần ngại đứng chung sân khấu với “Tiểu Diệp Tuệ” này đâu, cô cũng muốn xem xem rốt cuộc thì Đặng Trĩ muốn làm gì.

Trên thảm đỏ, lực lượng an ninh đang đi về phía Đặng Trĩ, chuẩn bị đuổi cô ta ra ngoài, đúng lúc này chợt vang lên tiếng hô hào rất lớn.

Các phóng viên đồng loạt giơ máy ảnh lên bấm điên cuồng, đồng loạt to tiếng hô lên với người phía sau Đặng Trĩ.

“Nhìn đây nào nhìn đây nào!”

“Xin cô tiến gần lại phía tôi được không ạ?”

Các phóng viên đột nhiên trở nên điên rồ, không phải vì sự xuất hiện của ngôi sao nổi tiếng thế giới, mà là vì…

Diệp Tuệ tới rồi.

Đoạn trailer của phim “Ninh Linh” đã được phát sóng ở nước ngoài từ lâu, khai mạc liên hoan phim Berlin lần này, nữ chính Diệp Tuệ là người được chú ý nhất.



Mọi người đều biết Ninh Linh là nữ diễn viên nổi tiếng nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Hoa, Tịch Điềm và Ninh Linh là cặp đôi vàng trong làng điện ảnh, Ninh Linh rời khỏi trần thế, Tịch Điềm cũng lui về ở ẩn, cho nên khi đạo diễn Tịch quay trở lại màn ảnh với bộ phim điện ảnh về hồi ký của Ninh Linh thì đã nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Trong giai đoạn chuẩn bị cho bộ phim, truyền thông nước ngoài cũng đã chú ý đến hướng đi của phim, sau khi công bố tên diễn viên đảm nhận vai nữ chính, tất cả mọi người đều không thể ngờ.

Nữ chính thế mà lại là một diễn viên mới chưa có tên tuổi.

Rốt cuộc đó là ai mà lại khiến cho đạo diễn Tịch công nhận và lựa chọn vào vai Ninh Linh?

Truyền thông nước ngoài cũng chỉ có thể nhìn ảnh và các cảnh quay trong phim của Diệp Tuệ để biết thêm về cô.

Gương mặt của Diệp Tuệ có đẹp không, có đủ để khiến cho người ta ấn tượng khi xem phim không? Diễn xuất của cô ấy có đủ để diễn tả sinh động về một nữ diễn viên nằm trong ba diễn viên lớn của làng điện ảnh thế giới hay không?

Khi bọn họ xem xong đoạn trailer thì mọi hoài nghi đều đã tan biến. Sẽ không có một ai phù hợp với vai Ninh Linh hơn Diệp Tuệ, chỉ có cô ấy mới có thể diễn được những cảm xúc phức tạp của Ninh Linh thôi.

Có thể nói là mọi người đều đang mong chờ đến buổi liên hoan phim Berlin, như vậy thì có thể tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của Diệp Tuệ trên thảm đỏ rồi.

Dưới sự chờ mong của mọi người, Diệp Tuệ, nữ diễn viên mới trên thị trường quốc tế, lần đầu tiên được ra mắt với giới truyền thông nước ngoài.

Khác với bộ váy rực rỡ của Đặng Trĩ, Diệp Tuệ mặc một bộ lễ phục màu đen, làm tôn lên làn da trắng hơn tuyết của cô, mái tóc dài được búi lên, tạo hình rất đơn giản, trang phục và kiểu tóc đều không khoa trương, nhưng lớp trang điểm trên gương mặt thì lại tinh xảo và sắc nét, thợ makeup đã trang điểm cho cô rất đẹp, làm rung động lòng người.

Lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, các phóng viên đều có một suy nghĩ giống nhau, ý nghĩ này mãnh liệt hơn nhiều so với lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tuệ qua ảnh.

Đẹp quá.

Sau khi truyền thông nước ngoài chụp ảnh Diệp Tuệ, khi viết bài để đăng, bọn họ đã gọi cô là “Thiên nga đen đến từ phương Đông”.

“Diệp Tuệ!” Các phóng viên nước ngoài phát âm tiếng Trung ngọng líu để gọi cô.

Trong sự hô hào nhiệt liệt từ phía truyền thông, Đặng Trĩ biết, người đang đi phía sau cô ta chính là Diệp Tuệ.

Biết Diệp Tuệ đã xuất hiện, Đặng Trĩ lúc này mới bắt đầu nhấc chân đi, an ninh cũng không đuổi cô ta nữa. Diệp Tuệ đi tới khu vực chụp ảnh, Đặng Trĩ hờ hững xoay người lại.

Chiều cao của Đặng Trĩ và Diệp Tuệ có chút chênh lệch, cô ta đi giày cao gót, ngẩng đầu, miễn cưỡng nhìn vào mắt Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ không nhìn Đặng Trĩ mà tiếp tục mỉm cười với phía truyền thông, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Đặng Trĩ.

Một giây sau, Đặng Trĩ đi về phía Diệp Tuệ, cô ta cố ý ngả bàn chân đang đi giày cao gót, cả người đổ về trước, ngã xuống trước mặt Diệp Tuệ.

Cú ngã này làm như vô tình, nhưng sẽ giúp cô ta có cơ hội đối diện với Diệp Tuệ.

Đặng Trĩ tỏ ra bối rối, còn cố gắng giữ hình tượng, cô ta ngửa đầu lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Tuệ, trong mắt còn rưng rưng nước mắt.

Diệp Tuệ thầm cười lạnh trong lòng, mặt không thể hiện cảm xúc gì, cô bước nhanh đến chỗ Đặng Trĩ, làn váy đen đung đưa theo từng nhịp bước.

Đường cong thướt tha, làn da tuyết trắng, mỗi một bước đều khiến cho lòng người rung động.

Diệp Tuệ đi tới trước mặt Đặng Trĩ, cô đưa một tay ra, cánh tay trắng nõn tạo thành một đường cong rất đẹp.

Bức ảnh Đặng Trĩ ngã xuống lập tức bị đăng lên mạng, tin tức mà đoàn đội của cô ta mua sớm đã chuẩn bị xong, chỉ việc tung hết lên thôi.

[“Tiểu Diệp Tuệ” ngã trên thảm đỏ liên hoan phim Berlin.]

[“Tiểu Diệp Tuệ” Đặng Trĩ xinh đẹp hút hồn, trang phục tươi sáng trên thảm đỏ thể hiện mười phần tiên khí.]

Diệp Tuệ đi đâu thì Đặng Trĩ theo đó, cô ta chẳng những bắt chước trang phục của Diệp Tuệ mà còn cố chơi chiêu trên thảm đỏ.

Cái thuốc cao da chó này làm thế nào cũng không vứt đi được hay sao?

Bộ phận PR của Hoa Thụy tuyệt đối không thể dung túng cho chuyện này.

Trên thảm đỏ, hành động của Diệp Tuệ đã hóa giải được sự lúng túng, có thể tranh thủ xây dựng hình tượng tốt đẹp của cô ngay tại đây.

Đặng Trĩ vì Diệp Tuệ mà tới, nếu trên mạng đang quan tâm về các bài đăng liên quan đến hai người thì Hoa Thụy sẽ tận dụng điểm này để phản đòn.

[Diệp Tuệ giúp đỡ một nữ nghệ sỹ người Hoa trên thảm đỏ, bộc lộ nhân phẩm quá tốt.]

[Truyền thông nước ngoài không tiếc lời ca ngợi sắc đẹp của Diệp Tuệ, thiên nga đen đến từ phương Đông.]

Hoa Thụy không muốn tạo nhiệt cho Đặng Trĩ, trong bài đăng chỉ gọi cô ta là nữ nghệ sỹ người Hoa, dù sao dân mạng cũng chỉ muốn xem Diệp Tuệ thôi, nào biết Đặng Trĩ là ai.

Việc này cũng nhằm tỏ thái độ của phía Hoa Thụy với đoàn đội của Đặng Trĩ, muốn dựa hơi nữ minh tinh nổi nhất của công ty chúng tôi á? Thật ngại quá, ngay cả Đặng Trĩ là ai chúng tôi còn không biết nữa là.

Nhân đây cũng chính là lời cảnh cáo của Hoa Thụy với Đặng Trĩ, hành động lần trước đã làm cô ta mất hết tài nguyên show thực tế rồi, sau lần bẽ mặt này nữa thì e là từ nay về sau cô ta sẽ chẳng nhận được một tài nguyên nào nữa đâu.

Diệp Tuệ lần đầu tiên bước trên thảm đỏ liên hoan phim Berlin, đây là một chủ đề rất nóng, trên mọi diễn đàn đều đang chú ý tới chủ đề này.

Những tin tức trên mạng đều phải có tên Diệp Tuệ và ảnh của cô thì mới có người bấm vào xem, cho nên ảnh bọn họ đăng đều là ảnh Diệp Tuệ chụp một mình, ảnh Diệp Tuệ ở chung khung hình với Đặng Trĩ, ảnh Đặng Trĩ nhìn chằm chằm Diệp Tuệ…

Mà tấm ảnh được đăng nhiều nhất là ảnh Diệp Tuệ giơ tay ra trước mặt Đặng Trĩ.

Váy của Đặng Trĩ trải ra thảm đỏ, giống như một đóa hoa nở rộ, dáng vẻ cô ta hiền lành đáng yêu nhìn Diệp Tuệ, trông như vừa bị bắt nạt.

Mà biểu cảm của Diệp Tuệ thì rất bình thản, bộ váy đen khiến cho cô càng thêm nhã nhặn đoan trang, cô đi tới trước mặt Đặng Trĩ, cúi người đưa một tay ra, tay còn lại thì giữ ngực áo.

Đặng Trĩ ở trong trường là hoa khôi, nhưng không thể so được với Diệp Tuệ cũng như các nữ nghệ sỹ khác trong giới giải trí.

Động tác ngã xuống của Đặng Trĩ trước mặt Diệp Tuệ diễn rất thật, cực kỳ khó coi, cổ vươn ra đằng trước, ngược lại còn để lộ ra khuyết điểm trên thân hình.

Chỉ muốn những ai xem xong tấm ảnh này sẽ hiểu rõ một chuyện.

Đó là ai mới thật sự là một con thiên nga đen cao quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Mắt Âm Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook