Chương 111
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
27/01/2020
Edit: Ngân Nhi
Chủ đề #Diệp Tuệ ở liên hoan phim Berlin# ngày càng hot trên Weibo, dân mạng khi tìm kiếm về Diệp Tuệ cũng sẽ thấy những bài về Đặng Trĩ mà đoàn đội của cô ta đăng lên.
Đặng Trĩ bị vấp ngã, Diệp Tuệ giơ tay đỡ, trong nháy mắt, bức ảnh này đã được lan truyền khắp các trang mạng internet.
“Ha ha ha ha Đặng Trĩ bị ngã là cái thể loại gì vậy, vẻ mặt kia của cô ta là để chuẩn bị đăng bài kể khổ đấy à? Vấn đề là ở thảm đỏ có rất nhiều người, ai cũng thấy là Diệp Tuệ không hề làm cô ta bị ngã.”
“Diệp Tuệ cũng giả tạo quá, tôi thấy cứ kiêu kiêu thế nào ý, tham dự được liên hoan phim Berlin là nghĩ mình giỏi lắm rồi đấy à?”
“Giả tạo? Lầu trên sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh nào vậy? Sống đến bây giờ vẫn chưa gặp được người tốt à? Diệp Tuệ chỉ có lòng đỡ Đặng Trĩ dậy thôi mà, sao lại suy diễn như thế? Mở to mắt ra mà nhìn đi, người đáng bị chửi phải là Đặng Trĩ đấy!”
“Hơ hơ, đó là một trong ba liên hoan phim lớn nhất của làng điện ảnh đấy, không phục thì bảo idol nhà cô đến tham dự cùng đi.”
“Đặng Trĩ sao không tự soi gương nhìn lại mình đi nhỉ, trình gì mà được gọi là Tiểu Diệp Tuệ, liêm sỉ vứt hết trên thảm đỏ nước ngoài rồi, xấu hổ chết đi được.”
Dân mạng trong nước đều đang tranh luận xem không biết có phải Đặng Trĩ cố tình ngã để tạo nhiệt không, nhưng truyền thông nước ngoài đều chỉ nhắm ống kính vào Diệp Tuệ thôi. Các bức ảnh được chụp đều chỉ chụp cảnh Diệp Tuệ đưa tay ra, Đặng Trĩ ngã bên dưới thì chẳng ai quan tâm.
Lúc cúi đầu trông Diệp Tuệ thật đẹp, trên insta dân mạng cũng like nhiệt tình, bọn họ đều hỏi không biết nữ minh tinh châu Á này là ai.
Ngoài dự kiến là, bức ảnh Diệp Tuệ khom lưng xuống lại là hình ảnh gây được ấn tượng lớn nhất.
trên mạng ngập tràn bình luận, còn Diệp Tuệ chỉ ở Berlin yên lặng chờ đợi công bố kết quả bình chọn, chú ý đến điểm số mà khán giả cùng truyền thông nước ngoài chấm cho “Ninh Linh”.
Sau khi phim được công chiếu, “Ninh Linh” đã tạo được một cú nổ lớn cho liên hoan phim Berlin!
Những người đi xem phim đều lên mạng bình luận, tỏ vẻ họ đã được xem một bộ phim xuất sắc với diễn xuất đỉnh cao ở liên hoan phim.
Càng ngày càng có nhiều khán giả ngoại quốc đến rạp xem phim rồi rơi nước mắt, bọn họ không biết Diệp Tuệ là ai, nhưng họ sẽ nhớ đến vai diễn Ninh Linh mà cô đã thể hiện rất tốt.
trên đời thật sự có người có thể diễn tả được hết mọi cảm xúc của Ninh Linh sao? Nếu câu hỏi này có từ một tháng trước thì chắc chắn mọi người sẽ không thể trả lời được.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ đây, ai cũng sẽ đồng loạt nhất trí trả lời rằng, chỉ có Diệp Tuệ mà thôi.
Mấy ngày sau, “Ninh Linh” đã trở thành bộ phim có số phiếu bầu cao nhất ở hạng mục “Bộ phim đáng xem nhất ở liên hoan phim Berlin”.
Đây là phim trong nước hiếm hoi được đánh giá cao ở nước ngoài, danh tiếng của Diệp Tuệ ở Berlin cũng tăng lên không ngừng, rất có khả năng một lần trở thành ảnh hậu Berlin.
Những tin tức ập tới khiến cho lòng người hưng phấn, những dân mạng không thể ra rạp xem phim đã vote cho “Ninh Linh” là phim mà họ muốn được xem online nhất.
Trò cười xảy ra trên thảm đỏ đã bị người ta quên lãng, mọi người đã sớm không nhớ Đặng Trĩ là ai nữa.
Ngày diễn ra lễ trao giải, Diệp Tuệ lại thay một bộ lễ phục khác.
Lần này cô không mặc đơn giản như lần trước, mà mặc một bộ váy màu xanh da trời với tà váy tung bay, đeo bông tai ngọc trai, nhìn vô cùng cuốn hút, nhưng vẫn không thiếu đi nét sang trọng và quý phái.
Ngồi trong hội trường, đoàn làm phim “Ninh Linh” ai cũng vui mừng khôn xiết, cả trên mạng lẫn bên ngoài đều nhất trí khen ngợi, chứng minh những cố gắng của họ là không hề uổng phí.
thật ra bọn họ cũng không quan tâm đến kết quả cho lắm, Tịch Điềm chỉ làm phim vì người mình yêu, cũng coi như một lời chào tạm biệt với điện ảnh.
Lúc công bố giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, ống kính hướng về Diệp Tuệ, biểu cảm của cô khá bình thản, có lẽ vì là lần đầu tiên được lọt vào đề cử nên cũng không hy vọng quá nhiều.
Lúc khách mời lên trao giải hô lớn tên của Diệp Tuệ, toàn trường lập tức vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, giải thưởng điện ảnh Berlin năm nay, lần đầu tiên được trao cho một người mới, Diệp Tuệ.
Tuy ngoài dự kiến, nhưng lại khiến cho người ta rất hài lòng.
Tin này nhanh chóng được dân mạng lan truyền: [Tin vui! Diệp Tuệ giành giải diễn viên xuất sắc ở liên quan phim Berlin rồi!]
“Aaaaaaa tôi phát điên mất, tôi biết rồi sẽ đến ngày này mà, tự hào quá đi Tuệ Tuệ ơi!”
“Đây là tiểu hoa đầu tiên nhận được giải thưởng nước ngoài nhỉ, Thường Huỳnh còn chưa làm được đâu, Diệp Tuệ đúng là có cả thực lực lẫn may mắn.”
“Tối nay đừng nhắc đến những người khác, tập trung chúc mừng Diệp Tuệ nhận giải thôi, mọi người đừng có gây war nhé.”
“Diệp Tuệ lúc mới ra mắt thì toàn bị hắc, đến khi đóng vai phụ trong phim Thế Tử thì mới thôi, sau lại là diễn viên đạt doanh thu phòng vé tốt, bây giờ còn nhận được giải thưởng lớn, cô ấy đã hồi sinh sau một quãng thời gian bị người ta chửi rủa.”
“thật không dám tưởng tượng là cô ấy đã cảm thấy như thế nào khi bị mọi người chỉ trích nhiều như thế, thương quá.”
Diệp Tuệ đã lấy được giải ảnh hậu Berlin, chứng minh được thực lực của bản thân, sẽ không có ai dám lấy lý do kỹ năng diễn xuất tệ để nói xấu cô nữa.
Suốt một ngày, những tin tức có liên quan đến Diệp Tuệ tràn ngập khắp các diễn đàn, trong top 10 hot search trên Weibo cũng phải có đến năm từ khóa có tên của cô.
Dior tranh thủ dịp này quảng cáo mẫu son môi mà Diệp Tuệ đại ngôn, số lượng đặt trước tại các cửa hàng chính hãng ước tính đã vượt quá một trăm ngàn thỏi son chỉ trong một tiếng đồng hồ!
Hộp quà hoa hồng Champagne của Luxury Garden do Diệp Tuệ đại ngôn cũng hết sạch hàng ở toàn bộ các cửa hàng trong thành phố.
Muốn doanh thu phòng vé có doanh thu phòng vé, muốn giải thưởng có giải thưởng, khả năng quảng cáo thu hút lượng tiêu thụ sản phẩm cũng đứng đầu, Diệp Tuệ trở thành người nổi nhất trong số các tiểu hoa mới ra mắt.
Liên hoan phim Berlin đã kết thúc, Diệp Tuệ không vội vã trở về ngay mà ở lại Đức thêm một ngày nữa.
cô chưa từng đi du lịch nước ngoài với Thẩm Thuật, muốn hẹn hò với anh một chút, thế nhưng buổi hẹn hò đã lại bị cắt ngang.
Mấy hôm trước, sau khi Diệp Tuệ bắt gặp hiện tượng kỳ quái trong phòng khách sạn, hai người liền đổi sang phòng khác, từ đấy thì không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Thẩm Thuật vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô cũng không nhìn thấy con ma nào, cho nên chuyện kỳ lạ kia đã bị cô vứt ra sau gáy.
Diệp Tuệ đọc hướng dẫn du lịch, vì chưa từng đi Đức nên cô không biết nên đi chơi chỗ nào, cho nên đành phải vừa xem hướng dẫn du lịch vừa lập hành trình cho buổi hẹn hò.
Thẩm Thuật có việc phải xử lý nên không ở trong phòng, Diệp Tuệ ngồi một mình.
“Chị Diệp.” một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, làm cô lạnh cả người.
Diệp Tuệ quay đầu lại theo bản năng, nhưng không nhìn thấy gì cả, cô có phần bối rối, lập tức đứng dậy bước nhanh đến chỗ cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ rất sáng, chỉ cần kéo rèm cửa ra là mấy con ma sẽ không dám lại gần, cách này cô đã học được từ Thẩm Thuật.
“Chờ chút, đừng kéo rèm ra mà.” Giọng con ma trở nên gấp gáp.
Diệp Tuệ nắm chặt rèm, chỉ cần con ma kia có hành động gì đáng sợ là cô sẽ mở rèm ra luôn.
Lần này thì cô cũng được nhìn thấy dáng vẻ của con ma kia, cậu ta núp đằng sau salon, lén lút e sợ nhìn Diệp Tuệ.
Có vẻ người này rất nhát gan, dường như chỉ một tiếng động vang lên thôi cũng đủ khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi.
“Chị Diệp, tên em là Edward.” Cậu ta nhẹ nhàng giới thiệu tên.
Diệp Tuệ nhớ lại, cái tên này đã từng hiện lên trong tấm gương ở căn phòng lần trước cô ở, vậy là cậu ta đi theo cô sang đây sao?
Hình như cậu ta là ma lai, có thể lẫn cả dòng máu của người châu Á, cho nên cậu ta mới dùng cả tiếng anh lẫn tiếng Trung để nói chuyện với cô.
“Sao cậu lại giả thần giả quỷ để dọa tôi như thế? Cậu cố ý phải không!”
Ma lai nghe xong liền cuống cuồng giải thích: “không phải em muốn hù dọa chị đâu, em chỉ muốn chị giúp em một việc thôi. Em không dám nói trực tiếp với chị vì sợ quấy rầy đến cuộc sống của chị.” Cậu không hề biết rằng chính cái cách làm mà cậu cho là tốt mới tạo thành khủng hoảng với Diệp Tuệ.
Còn chưa kịp nói tiếp thì cửa phòng khách sạn đột nhiên mở ra, Thẩm Thuật đã giải quyết xong chuyện công việc và quay về.
Thấy Diệp Tuệ đang đứng nép vào cửa sổ, tay nắm chặt rèm cửa, mắt nhìn vào một góc phòng, Thẩm Thuật liền nhìn theo tầm mắt cô, hỏi: “Nó ở đâu? Có cần anh xử lý giúp em không?”
Ma lai vừa trông thấy Thẩm Thuật thì sợ hết hồn, lại nghe Thẩm Thuật nói thế, cậu gần như muốn chui vào tường ngay lập tức luôn.
Diệp Tuệ vội thả lỏng tay rồi đi về phía anh: “không cần đâu, chuyện tối hôm trước là do cậu ta làm, hình như cậu ta có việc muốn em giúp.”
Thấy Thẩm Thuật ngồi xuống rồi, ma lai mới dám dịch người ra bên ngoài một chút.
“Em muốn tìm mẹ em.” Đáy mắt cậu tràn ngập khát vọng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thì ra sau khi sinh cậu ta, mẹ của cậu đã rời xa cậu để đi theo đuổi ước mơ, cậu ở bên bố từ nhỏ, nhưng về sau bố cậu gặp chuyện không may qua đời nên cậu được đưa đến viện phúc lợi.
Hồi trước hai mẹ con vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng từ sau khi cậu vào viện phúc lợi thì hai mẹ con đã hoàn toàn bị mất liên lạc.
Cậu không biết mẹ cậu không cần con trai nữa hay chỉ là không thể liên lạc được với cậu thôi.
Sau này, cậu tìm người tra số điện thoại mà mẹ vẫn thường gọi tới, biết được số điện thoại đó là từ khách sạn này gọi đến.
Cậu còn chưa kịp tích góp tiền đi nước ngoài thì đã mất mạng sau một tai nạn ngoài ý muốn, sau khi biến thành ma, cậu bay lượn khắp nơi, một đường tới nước Đức, đến đúng khách sạn này.
Vì cậu ma lai có mẹ là người Hoa, cho nên mỗi khi trong khách sạn này có người Hoa đến ở thì cậu nhất định sẽ chú ý tới người đó.
Cậu rất muốn được gặp lại mẹ mình.
Lúc Diệp Tuệ chưa đến thế giới này, hoàn cảnh của cô cũng có phần tương tự với cậu ma lai kia, cô cũng bị người ta đưa vào cô nhi viện, chưa từng được gặp mẹ ruột của mình.
cô đang định nói đồng ý thì Thẩm Thuật ngồi bên cạnh đã nói trước.
“Để anh tìm giúp em.” Thẩm Thuật không nhìn thấy cậu ta, nhưng sau khi nghe Diệp Tuệ truyền đạt lại, anh liền hướng về không khí nói một câu như vậy.
Diệp Tuệ thoáng cái đã đoán được tâm tư của Thẩm Thuật, từ nhỏ anh đã bị mẹ bỏ rơi, mặc dù anh đã không còn quan tâm đến chuyện mình có còn nhận được tình thương của mẹ hay không, nhưng anh muốn giúp cậu bé mười mấy tuổi này thực hiện được nguyện vọng ấy.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đồng lòng nhất trí, nếu mẹ của cậu ma lai này đã ở trong khách sạn gọi nhiều cuộc điện thoại như thế thì rất có thể là chị ấy đang làm việc ở đây.
Thẩm Thuật nhờ người quen ở đây lấy cho mình danh sách các nhân viên đã làm việc ở khách sạn này trong mấy năm qua. Cậu ma lai kích động đứng bên cạnh nhìn, nói mẹ của cậu tên là Lý Tố.
Thẩm Thuật gõ cái tên ấy vào, nhưng không hiện ra người mà bọn họ cần tìm.
Bầu không khí lúc này đột nhiên trầm xuống hẳn.
Diệp Tuệ yên lặng một lúc rồi suy đoán: “Liệu chị ấy có từng đánh đàn piano ở sảnh khách sạn không nhỉ?”
Mẹ của cậu ma lai đánh piano rất giỏi, vì theo đuổi đam mê nên mới tới nước Đức, cho nên rất có thể chị ấy đã kiếm tiền bằng nghề này.
May là khách sạn cũng cẩn thận lưu lại hết tên của những người được thuê làm việc, lần này bọn họ đã không phải thất vọng.
một thời gian sau khi mẹ của cậu ma lai đến nước Đức, chị vẫn luôn đánh đàn trong khách sạn, may mắn là năm ấy có một nhân viên khách sạn là người Hoa, từng làm bạn với chị, bây giờ vẫn còn đang làm việc ở đây.
Diệp Tuệ sợ người ta sẽ nhận ra mình nên không cho Thẩm Thuật đi theo mà một mình tới hỏi chuyện nhân viên kia.
“Chị có biết Lý Tố không ạ?” Giọng Diệp Tuệ có hơi gấp gáp, cậu ma lai đứng bên cạnh cũng đang chờ mong câu trả lời.
“Chị hỏi Lý ạ? cô ấy đã không làm việc ở đây từ lâu rồi, cô ấy đang phải đi tìm con mình ạ.”
Diệp Tuệ ngẩn ra: “Con? Chị ấy thật sự đã trở về tìm con sao?”
Người nhân viên gật đầu: “thật ra cô ấy vẫn luôn giữ liên lạc với con mình qua điện thoại, nhưng đột nhiên đến một ngày lại bị mất liên lạc, cô ấy rất lo sợ nên đã vay tiền người ta để về nước, nhưng hình như mãi vẫn không tìm được nên mới quay lại nơi này.”
Diệp Tuệ hỏi ngay: “Bây giờ chị ấy đang ở đâu ạ?”
Nhân viên nói: “cô ấy ở trong một căn hộ nhỏ đằng sau khách sạn ạ.”
Diệp Tuệ khó nén được sự mừng rỡ, sau khi hỏi được địa chỉ, liền lập tức về phòng tìm Thẩm Thuật.
“Thẩm Thuật.” Diệp Tuệ nói, “thì ra không phải mẹ của cậu bé kia bỏ rơi cậu bé đâu, chị ấy lại quay về đây tìm con rồi đấy.”
Diệp Tuệ hiểu nỗi tiếc nuối trong lòng mình cũng như Thẩm Thuật, bây giờ cô đã có cho mình một gia đình rồi, cũng mong rằng sự nuối tiếc trong lòng anh sẽ được vơi bớt đi.
Thẩm Thuật ngẩn người, nhưng sau đó cười ngay, anh hiểu ý cô muốn nói, hai người ngầm hiểu ý nhau nhưng không ai nói ra.
Diệp Tuệ nhanh chóng hóa trang cho mình hoàn toàn khác, cũng làm luôn cho cả Thẩm Thuật rồi cả hai mới rời khỏi khách sạn.
Hôm nay hơi nắng nên Diệp Tuệ phải che ô cho cậu ma lai không phải tiếp xúc với ánh mặt trời.
Thẩm Thuật đứng bên cạnh bỗng bật cười, nói: “Có một lần anh đi qua tập đoàn Vi thị, nhìn thấy một cô gái che ô lúc trời nhiều mây, chắc là em rồi.”
Diệp Tuệ biết anh đang nhắc đến lần cô giúp đỡ em gái ma fan cuồng, lúc ấy tuy rằng trời nhiều mây, nhưng đôi lúc lại hé ra ánh mặt trời, cho nên cô đành phải che ô.
Diệp Tuệ chỉ vào ô nói: “Hay anh cầm ô đi nhé?”
Thẩm Thuật còn chưa nói gì thì cậu ma lai đã yếu ớt phản bác: “Chị à, em nghĩ chị vẫn nên cầm ô thì hơn ạ.”
Diệp Tuệ: “…”
Căn hộ ở gần khách sạn nên bọn họ đi một tí là đến, Diệp Tuệ gõ cửa căn hộ, không lâu sau thì có một người phụ nữ ra mở.
Diệp Tuệ chưa xem ảnh Lý Tố nên không chắc chị ấy có phải Lý Tố không: “Xin hỏi chị có phải là Lý Tố không ạ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì không?”
Diệp Tuệ còn chưa kịp hỏi tiếp thì cậu ma lai đã nghi ngờ nói: “Người này nhìn không giống trong ảnh tí nào, bà ấy không phải mẹ em đâu.”
Diệp Tuệ sững người, phản ứng lại rất nhanh: “Tôi muốn hỏi chị một việc, có phải chị có một cậu con trai tên là Edward không ạ?”
Người phụ nữ kia cũng sững người, ngữ điệu trở nên gấp gáp: “cô biết nó sao? Chắc nó được ai nhận nuôi rồi, tôi không thể tìm được nó.”
Diệp Tuệ nói: “Cậu ấy đã qua đời rồi ạ, trước khi chết nguyện vọng của cậu ấy là được gặp mẹ mình lần cuối, nhưng hình như chị và Lý Tố trong ảnh của cậu ấy nhìn không giống nhau.”
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi tên Lý Tố, nhưng có một người khác cùng tên với tôi, cô ấy mới là mẹ của Edward. cô ấy và tôi cùng đi làm kiếm tiền, vừa học vừa làm để theo đuổi ước mơ, nhưng cả hai chúng tôi đều thất bại.”
“cô ấy mắc bệnh nặng nhưng lại không muốn tiêu số tiền đã kiếm được vào việc chữa trị, nên đã nhờ tôi chia ra nhiều khoản để gửi dần cho con trai cô ấy là Edward, rồi bảo tôi đóng giả làm cô ấy để gọi điện cho Edward.”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ đoán được kết cục của Lý Tố.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ kia lại nói: “Tôi không thể hoàn thành được ước mơ, liền nhận việc đánh đàn dương cầm ở khách sạn, cứ cách một thời gian tôi lại dùng điện thoại của khách sạn để gọi điện cho Edward, cho đến ngày nó được nhận nuôi.”
“Vì không thể tìm được nó, nên tôi lại trở về đây.”
Diệp Tuệ khó khăn lên tiếng: “Chị ấy bây giờ đang ở đâu ạ?” Hay nói rõ hơn là, chị ấy hiện đang được chôn cất ở đâu?
Người phụ nữ nói địa chỉ công viên nghĩa trang cho bọn họ, Thẩm Thuật lái xe, đỗ lại trước cửa vào. Trong công viên nghĩa trang rất yên tĩnh, lúc này trời cũng đã tối.
Cậu ma lai quay người nói lời cảm ơn với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật: “Em tự vào tìm được rồi ạ, cảm ơn anh chị nhiều lắm.”
Diệp Tuệ biết cậu bé đã không còn cần đến sự giúp đỡ của cô, theo đó, sự tiếc nuối trong lòng cậu cũng không còn nữa rồi.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật dừng bước, không đi vào.
Khu nghĩa trang có lẽ là nơi khiến cho nhiều người thấy sợ, nhưng đối với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thì đây là nơi có thể khiến cho niềm tiếc nuối trong lòng mỗi người tan biến hoàn toàn.
Bên cạnh khu nghĩa trang là công viên, phóng viên sẽ không mò tới đây, cho nên lúc này sẽ không có ai tới quấy rầy bọn họ hết.
Diệp Tuệ đưa tay ra với Thẩm Thuật: “Em muốn nắm tay.”
Thẩm Thuật ngẩn ra một lúc rồi cầm tay cô.
Diệp Tuệ kéo tay anh ra, cố ý nói lại lời mà mình đã nói lúc say rượu: “Thẩm Thuật, em muốn nắm tay thế này này!”
Thẩm Thuật cũng đã nhớ hết những chuyện xảy ra hôm đó, không cần cô hướng dẫn lại, anh nhanh chóng xòe tay đan vào giữa các ngón tay cô, mười ngón tay nắm chặt nhau.
không biết anh học được ở đâu, sau khi nắm tay cô, anh lại kéo tay hai người bỏ vào túi áo mình.
Diệp Tuệ nói một câu rất sát phong cảnh: “Thẩm Thuật, đảm bảo khi bọn mình chết sẽ không bị ai bắt nạt đâu.”
Thẩm Thuật nhìn cô, chờ cô nói tiếp câu sau.
Diệp Tuệ nghiêm túc nói tiếp: “Vì em cảm thấy, cho dù có biến thành ma thì anh cũng sẽ là một con ma lợi hại nhất, chắc chắn sẽ bảo vệ được em.”
Thẩm Thuật: “…”
Chủ đề #Diệp Tuệ ở liên hoan phim Berlin# ngày càng hot trên Weibo, dân mạng khi tìm kiếm về Diệp Tuệ cũng sẽ thấy những bài về Đặng Trĩ mà đoàn đội của cô ta đăng lên.
Đặng Trĩ bị vấp ngã, Diệp Tuệ giơ tay đỡ, trong nháy mắt, bức ảnh này đã được lan truyền khắp các trang mạng internet.
“Ha ha ha ha Đặng Trĩ bị ngã là cái thể loại gì vậy, vẻ mặt kia của cô ta là để chuẩn bị đăng bài kể khổ đấy à? Vấn đề là ở thảm đỏ có rất nhiều người, ai cũng thấy là Diệp Tuệ không hề làm cô ta bị ngã.”
“Diệp Tuệ cũng giả tạo quá, tôi thấy cứ kiêu kiêu thế nào ý, tham dự được liên hoan phim Berlin là nghĩ mình giỏi lắm rồi đấy à?”
“Giả tạo? Lầu trên sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh nào vậy? Sống đến bây giờ vẫn chưa gặp được người tốt à? Diệp Tuệ chỉ có lòng đỡ Đặng Trĩ dậy thôi mà, sao lại suy diễn như thế? Mở to mắt ra mà nhìn đi, người đáng bị chửi phải là Đặng Trĩ đấy!”
“Hơ hơ, đó là một trong ba liên hoan phim lớn nhất của làng điện ảnh đấy, không phục thì bảo idol nhà cô đến tham dự cùng đi.”
“Đặng Trĩ sao không tự soi gương nhìn lại mình đi nhỉ, trình gì mà được gọi là Tiểu Diệp Tuệ, liêm sỉ vứt hết trên thảm đỏ nước ngoài rồi, xấu hổ chết đi được.”
Dân mạng trong nước đều đang tranh luận xem không biết có phải Đặng Trĩ cố tình ngã để tạo nhiệt không, nhưng truyền thông nước ngoài đều chỉ nhắm ống kính vào Diệp Tuệ thôi. Các bức ảnh được chụp đều chỉ chụp cảnh Diệp Tuệ đưa tay ra, Đặng Trĩ ngã bên dưới thì chẳng ai quan tâm.
Lúc cúi đầu trông Diệp Tuệ thật đẹp, trên insta dân mạng cũng like nhiệt tình, bọn họ đều hỏi không biết nữ minh tinh châu Á này là ai.
Ngoài dự kiến là, bức ảnh Diệp Tuệ khom lưng xuống lại là hình ảnh gây được ấn tượng lớn nhất.
trên mạng ngập tràn bình luận, còn Diệp Tuệ chỉ ở Berlin yên lặng chờ đợi công bố kết quả bình chọn, chú ý đến điểm số mà khán giả cùng truyền thông nước ngoài chấm cho “Ninh Linh”.
Sau khi phim được công chiếu, “Ninh Linh” đã tạo được một cú nổ lớn cho liên hoan phim Berlin!
Những người đi xem phim đều lên mạng bình luận, tỏ vẻ họ đã được xem một bộ phim xuất sắc với diễn xuất đỉnh cao ở liên hoan phim.
Càng ngày càng có nhiều khán giả ngoại quốc đến rạp xem phim rồi rơi nước mắt, bọn họ không biết Diệp Tuệ là ai, nhưng họ sẽ nhớ đến vai diễn Ninh Linh mà cô đã thể hiện rất tốt.
trên đời thật sự có người có thể diễn tả được hết mọi cảm xúc của Ninh Linh sao? Nếu câu hỏi này có từ một tháng trước thì chắc chắn mọi người sẽ không thể trả lời được.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ đây, ai cũng sẽ đồng loạt nhất trí trả lời rằng, chỉ có Diệp Tuệ mà thôi.
Mấy ngày sau, “Ninh Linh” đã trở thành bộ phim có số phiếu bầu cao nhất ở hạng mục “Bộ phim đáng xem nhất ở liên hoan phim Berlin”.
Đây là phim trong nước hiếm hoi được đánh giá cao ở nước ngoài, danh tiếng của Diệp Tuệ ở Berlin cũng tăng lên không ngừng, rất có khả năng một lần trở thành ảnh hậu Berlin.
Những tin tức ập tới khiến cho lòng người hưng phấn, những dân mạng không thể ra rạp xem phim đã vote cho “Ninh Linh” là phim mà họ muốn được xem online nhất.
Trò cười xảy ra trên thảm đỏ đã bị người ta quên lãng, mọi người đã sớm không nhớ Đặng Trĩ là ai nữa.
Ngày diễn ra lễ trao giải, Diệp Tuệ lại thay một bộ lễ phục khác.
Lần này cô không mặc đơn giản như lần trước, mà mặc một bộ váy màu xanh da trời với tà váy tung bay, đeo bông tai ngọc trai, nhìn vô cùng cuốn hút, nhưng vẫn không thiếu đi nét sang trọng và quý phái.
Ngồi trong hội trường, đoàn làm phim “Ninh Linh” ai cũng vui mừng khôn xiết, cả trên mạng lẫn bên ngoài đều nhất trí khen ngợi, chứng minh những cố gắng của họ là không hề uổng phí.
thật ra bọn họ cũng không quan tâm đến kết quả cho lắm, Tịch Điềm chỉ làm phim vì người mình yêu, cũng coi như một lời chào tạm biệt với điện ảnh.
Lúc công bố giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, ống kính hướng về Diệp Tuệ, biểu cảm của cô khá bình thản, có lẽ vì là lần đầu tiên được lọt vào đề cử nên cũng không hy vọng quá nhiều.
Lúc khách mời lên trao giải hô lớn tên của Diệp Tuệ, toàn trường lập tức vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, giải thưởng điện ảnh Berlin năm nay, lần đầu tiên được trao cho một người mới, Diệp Tuệ.
Tuy ngoài dự kiến, nhưng lại khiến cho người ta rất hài lòng.
Tin này nhanh chóng được dân mạng lan truyền: [Tin vui! Diệp Tuệ giành giải diễn viên xuất sắc ở liên quan phim Berlin rồi!]
“Aaaaaaa tôi phát điên mất, tôi biết rồi sẽ đến ngày này mà, tự hào quá đi Tuệ Tuệ ơi!”
“Đây là tiểu hoa đầu tiên nhận được giải thưởng nước ngoài nhỉ, Thường Huỳnh còn chưa làm được đâu, Diệp Tuệ đúng là có cả thực lực lẫn may mắn.”
“Tối nay đừng nhắc đến những người khác, tập trung chúc mừng Diệp Tuệ nhận giải thôi, mọi người đừng có gây war nhé.”
“Diệp Tuệ lúc mới ra mắt thì toàn bị hắc, đến khi đóng vai phụ trong phim Thế Tử thì mới thôi, sau lại là diễn viên đạt doanh thu phòng vé tốt, bây giờ còn nhận được giải thưởng lớn, cô ấy đã hồi sinh sau một quãng thời gian bị người ta chửi rủa.”
“thật không dám tưởng tượng là cô ấy đã cảm thấy như thế nào khi bị mọi người chỉ trích nhiều như thế, thương quá.”
Diệp Tuệ đã lấy được giải ảnh hậu Berlin, chứng minh được thực lực của bản thân, sẽ không có ai dám lấy lý do kỹ năng diễn xuất tệ để nói xấu cô nữa.
Suốt một ngày, những tin tức có liên quan đến Diệp Tuệ tràn ngập khắp các diễn đàn, trong top 10 hot search trên Weibo cũng phải có đến năm từ khóa có tên của cô.
Dior tranh thủ dịp này quảng cáo mẫu son môi mà Diệp Tuệ đại ngôn, số lượng đặt trước tại các cửa hàng chính hãng ước tính đã vượt quá một trăm ngàn thỏi son chỉ trong một tiếng đồng hồ!
Hộp quà hoa hồng Champagne của Luxury Garden do Diệp Tuệ đại ngôn cũng hết sạch hàng ở toàn bộ các cửa hàng trong thành phố.
Muốn doanh thu phòng vé có doanh thu phòng vé, muốn giải thưởng có giải thưởng, khả năng quảng cáo thu hút lượng tiêu thụ sản phẩm cũng đứng đầu, Diệp Tuệ trở thành người nổi nhất trong số các tiểu hoa mới ra mắt.
Liên hoan phim Berlin đã kết thúc, Diệp Tuệ không vội vã trở về ngay mà ở lại Đức thêm một ngày nữa.
cô chưa từng đi du lịch nước ngoài với Thẩm Thuật, muốn hẹn hò với anh một chút, thế nhưng buổi hẹn hò đã lại bị cắt ngang.
Mấy hôm trước, sau khi Diệp Tuệ bắt gặp hiện tượng kỳ quái trong phòng khách sạn, hai người liền đổi sang phòng khác, từ đấy thì không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Thẩm Thuật vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô cũng không nhìn thấy con ma nào, cho nên chuyện kỳ lạ kia đã bị cô vứt ra sau gáy.
Diệp Tuệ đọc hướng dẫn du lịch, vì chưa từng đi Đức nên cô không biết nên đi chơi chỗ nào, cho nên đành phải vừa xem hướng dẫn du lịch vừa lập hành trình cho buổi hẹn hò.
Thẩm Thuật có việc phải xử lý nên không ở trong phòng, Diệp Tuệ ngồi một mình.
“Chị Diệp.” một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, làm cô lạnh cả người.
Diệp Tuệ quay đầu lại theo bản năng, nhưng không nhìn thấy gì cả, cô có phần bối rối, lập tức đứng dậy bước nhanh đến chỗ cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ rất sáng, chỉ cần kéo rèm cửa ra là mấy con ma sẽ không dám lại gần, cách này cô đã học được từ Thẩm Thuật.
“Chờ chút, đừng kéo rèm ra mà.” Giọng con ma trở nên gấp gáp.
Diệp Tuệ nắm chặt rèm, chỉ cần con ma kia có hành động gì đáng sợ là cô sẽ mở rèm ra luôn.
Lần này thì cô cũng được nhìn thấy dáng vẻ của con ma kia, cậu ta núp đằng sau salon, lén lút e sợ nhìn Diệp Tuệ.
Có vẻ người này rất nhát gan, dường như chỉ một tiếng động vang lên thôi cũng đủ khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi.
“Chị Diệp, tên em là Edward.” Cậu ta nhẹ nhàng giới thiệu tên.
Diệp Tuệ nhớ lại, cái tên này đã từng hiện lên trong tấm gương ở căn phòng lần trước cô ở, vậy là cậu ta đi theo cô sang đây sao?
Hình như cậu ta là ma lai, có thể lẫn cả dòng máu của người châu Á, cho nên cậu ta mới dùng cả tiếng anh lẫn tiếng Trung để nói chuyện với cô.
“Sao cậu lại giả thần giả quỷ để dọa tôi như thế? Cậu cố ý phải không!”
Ma lai nghe xong liền cuống cuồng giải thích: “không phải em muốn hù dọa chị đâu, em chỉ muốn chị giúp em một việc thôi. Em không dám nói trực tiếp với chị vì sợ quấy rầy đến cuộc sống của chị.” Cậu không hề biết rằng chính cái cách làm mà cậu cho là tốt mới tạo thành khủng hoảng với Diệp Tuệ.
Còn chưa kịp nói tiếp thì cửa phòng khách sạn đột nhiên mở ra, Thẩm Thuật đã giải quyết xong chuyện công việc và quay về.
Thấy Diệp Tuệ đang đứng nép vào cửa sổ, tay nắm chặt rèm cửa, mắt nhìn vào một góc phòng, Thẩm Thuật liền nhìn theo tầm mắt cô, hỏi: “Nó ở đâu? Có cần anh xử lý giúp em không?”
Ma lai vừa trông thấy Thẩm Thuật thì sợ hết hồn, lại nghe Thẩm Thuật nói thế, cậu gần như muốn chui vào tường ngay lập tức luôn.
Diệp Tuệ vội thả lỏng tay rồi đi về phía anh: “không cần đâu, chuyện tối hôm trước là do cậu ta làm, hình như cậu ta có việc muốn em giúp.”
Thấy Thẩm Thuật ngồi xuống rồi, ma lai mới dám dịch người ra bên ngoài một chút.
“Em muốn tìm mẹ em.” Đáy mắt cậu tràn ngập khát vọng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thì ra sau khi sinh cậu ta, mẹ của cậu đã rời xa cậu để đi theo đuổi ước mơ, cậu ở bên bố từ nhỏ, nhưng về sau bố cậu gặp chuyện không may qua đời nên cậu được đưa đến viện phúc lợi.
Hồi trước hai mẹ con vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng từ sau khi cậu vào viện phúc lợi thì hai mẹ con đã hoàn toàn bị mất liên lạc.
Cậu không biết mẹ cậu không cần con trai nữa hay chỉ là không thể liên lạc được với cậu thôi.
Sau này, cậu tìm người tra số điện thoại mà mẹ vẫn thường gọi tới, biết được số điện thoại đó là từ khách sạn này gọi đến.
Cậu còn chưa kịp tích góp tiền đi nước ngoài thì đã mất mạng sau một tai nạn ngoài ý muốn, sau khi biến thành ma, cậu bay lượn khắp nơi, một đường tới nước Đức, đến đúng khách sạn này.
Vì cậu ma lai có mẹ là người Hoa, cho nên mỗi khi trong khách sạn này có người Hoa đến ở thì cậu nhất định sẽ chú ý tới người đó.
Cậu rất muốn được gặp lại mẹ mình.
Lúc Diệp Tuệ chưa đến thế giới này, hoàn cảnh của cô cũng có phần tương tự với cậu ma lai kia, cô cũng bị người ta đưa vào cô nhi viện, chưa từng được gặp mẹ ruột của mình.
cô đang định nói đồng ý thì Thẩm Thuật ngồi bên cạnh đã nói trước.
“Để anh tìm giúp em.” Thẩm Thuật không nhìn thấy cậu ta, nhưng sau khi nghe Diệp Tuệ truyền đạt lại, anh liền hướng về không khí nói một câu như vậy.
Diệp Tuệ thoáng cái đã đoán được tâm tư của Thẩm Thuật, từ nhỏ anh đã bị mẹ bỏ rơi, mặc dù anh đã không còn quan tâm đến chuyện mình có còn nhận được tình thương của mẹ hay không, nhưng anh muốn giúp cậu bé mười mấy tuổi này thực hiện được nguyện vọng ấy.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đồng lòng nhất trí, nếu mẹ của cậu ma lai này đã ở trong khách sạn gọi nhiều cuộc điện thoại như thế thì rất có thể là chị ấy đang làm việc ở đây.
Thẩm Thuật nhờ người quen ở đây lấy cho mình danh sách các nhân viên đã làm việc ở khách sạn này trong mấy năm qua. Cậu ma lai kích động đứng bên cạnh nhìn, nói mẹ của cậu tên là Lý Tố.
Thẩm Thuật gõ cái tên ấy vào, nhưng không hiện ra người mà bọn họ cần tìm.
Bầu không khí lúc này đột nhiên trầm xuống hẳn.
Diệp Tuệ yên lặng một lúc rồi suy đoán: “Liệu chị ấy có từng đánh đàn piano ở sảnh khách sạn không nhỉ?”
Mẹ của cậu ma lai đánh piano rất giỏi, vì theo đuổi đam mê nên mới tới nước Đức, cho nên rất có thể chị ấy đã kiếm tiền bằng nghề này.
May là khách sạn cũng cẩn thận lưu lại hết tên của những người được thuê làm việc, lần này bọn họ đã không phải thất vọng.
một thời gian sau khi mẹ của cậu ma lai đến nước Đức, chị vẫn luôn đánh đàn trong khách sạn, may mắn là năm ấy có một nhân viên khách sạn là người Hoa, từng làm bạn với chị, bây giờ vẫn còn đang làm việc ở đây.
Diệp Tuệ sợ người ta sẽ nhận ra mình nên không cho Thẩm Thuật đi theo mà một mình tới hỏi chuyện nhân viên kia.
“Chị có biết Lý Tố không ạ?” Giọng Diệp Tuệ có hơi gấp gáp, cậu ma lai đứng bên cạnh cũng đang chờ mong câu trả lời.
“Chị hỏi Lý ạ? cô ấy đã không làm việc ở đây từ lâu rồi, cô ấy đang phải đi tìm con mình ạ.”
Diệp Tuệ ngẩn ra: “Con? Chị ấy thật sự đã trở về tìm con sao?”
Người nhân viên gật đầu: “thật ra cô ấy vẫn luôn giữ liên lạc với con mình qua điện thoại, nhưng đột nhiên đến một ngày lại bị mất liên lạc, cô ấy rất lo sợ nên đã vay tiền người ta để về nước, nhưng hình như mãi vẫn không tìm được nên mới quay lại nơi này.”
Diệp Tuệ hỏi ngay: “Bây giờ chị ấy đang ở đâu ạ?”
Nhân viên nói: “cô ấy ở trong một căn hộ nhỏ đằng sau khách sạn ạ.”
Diệp Tuệ khó nén được sự mừng rỡ, sau khi hỏi được địa chỉ, liền lập tức về phòng tìm Thẩm Thuật.
“Thẩm Thuật.” Diệp Tuệ nói, “thì ra không phải mẹ của cậu bé kia bỏ rơi cậu bé đâu, chị ấy lại quay về đây tìm con rồi đấy.”
Diệp Tuệ hiểu nỗi tiếc nuối trong lòng mình cũng như Thẩm Thuật, bây giờ cô đã có cho mình một gia đình rồi, cũng mong rằng sự nuối tiếc trong lòng anh sẽ được vơi bớt đi.
Thẩm Thuật ngẩn người, nhưng sau đó cười ngay, anh hiểu ý cô muốn nói, hai người ngầm hiểu ý nhau nhưng không ai nói ra.
Diệp Tuệ nhanh chóng hóa trang cho mình hoàn toàn khác, cũng làm luôn cho cả Thẩm Thuật rồi cả hai mới rời khỏi khách sạn.
Hôm nay hơi nắng nên Diệp Tuệ phải che ô cho cậu ma lai không phải tiếp xúc với ánh mặt trời.
Thẩm Thuật đứng bên cạnh bỗng bật cười, nói: “Có một lần anh đi qua tập đoàn Vi thị, nhìn thấy một cô gái che ô lúc trời nhiều mây, chắc là em rồi.”
Diệp Tuệ biết anh đang nhắc đến lần cô giúp đỡ em gái ma fan cuồng, lúc ấy tuy rằng trời nhiều mây, nhưng đôi lúc lại hé ra ánh mặt trời, cho nên cô đành phải che ô.
Diệp Tuệ chỉ vào ô nói: “Hay anh cầm ô đi nhé?”
Thẩm Thuật còn chưa nói gì thì cậu ma lai đã yếu ớt phản bác: “Chị à, em nghĩ chị vẫn nên cầm ô thì hơn ạ.”
Diệp Tuệ: “…”
Căn hộ ở gần khách sạn nên bọn họ đi một tí là đến, Diệp Tuệ gõ cửa căn hộ, không lâu sau thì có một người phụ nữ ra mở.
Diệp Tuệ chưa xem ảnh Lý Tố nên không chắc chị ấy có phải Lý Tố không: “Xin hỏi chị có phải là Lý Tố không ạ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì không?”
Diệp Tuệ còn chưa kịp hỏi tiếp thì cậu ma lai đã nghi ngờ nói: “Người này nhìn không giống trong ảnh tí nào, bà ấy không phải mẹ em đâu.”
Diệp Tuệ sững người, phản ứng lại rất nhanh: “Tôi muốn hỏi chị một việc, có phải chị có một cậu con trai tên là Edward không ạ?”
Người phụ nữ kia cũng sững người, ngữ điệu trở nên gấp gáp: “cô biết nó sao? Chắc nó được ai nhận nuôi rồi, tôi không thể tìm được nó.”
Diệp Tuệ nói: “Cậu ấy đã qua đời rồi ạ, trước khi chết nguyện vọng của cậu ấy là được gặp mẹ mình lần cuối, nhưng hình như chị và Lý Tố trong ảnh của cậu ấy nhìn không giống nhau.”
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi tên Lý Tố, nhưng có một người khác cùng tên với tôi, cô ấy mới là mẹ của Edward. cô ấy và tôi cùng đi làm kiếm tiền, vừa học vừa làm để theo đuổi ước mơ, nhưng cả hai chúng tôi đều thất bại.”
“cô ấy mắc bệnh nặng nhưng lại không muốn tiêu số tiền đã kiếm được vào việc chữa trị, nên đã nhờ tôi chia ra nhiều khoản để gửi dần cho con trai cô ấy là Edward, rồi bảo tôi đóng giả làm cô ấy để gọi điện cho Edward.”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ đoán được kết cục của Lý Tố.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ kia lại nói: “Tôi không thể hoàn thành được ước mơ, liền nhận việc đánh đàn dương cầm ở khách sạn, cứ cách một thời gian tôi lại dùng điện thoại của khách sạn để gọi điện cho Edward, cho đến ngày nó được nhận nuôi.”
“Vì không thể tìm được nó, nên tôi lại trở về đây.”
Diệp Tuệ khó khăn lên tiếng: “Chị ấy bây giờ đang ở đâu ạ?” Hay nói rõ hơn là, chị ấy hiện đang được chôn cất ở đâu?
Người phụ nữ nói địa chỉ công viên nghĩa trang cho bọn họ, Thẩm Thuật lái xe, đỗ lại trước cửa vào. Trong công viên nghĩa trang rất yên tĩnh, lúc này trời cũng đã tối.
Cậu ma lai quay người nói lời cảm ơn với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật: “Em tự vào tìm được rồi ạ, cảm ơn anh chị nhiều lắm.”
Diệp Tuệ biết cậu bé đã không còn cần đến sự giúp đỡ của cô, theo đó, sự tiếc nuối trong lòng cậu cũng không còn nữa rồi.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật dừng bước, không đi vào.
Khu nghĩa trang có lẽ là nơi khiến cho nhiều người thấy sợ, nhưng đối với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thì đây là nơi có thể khiến cho niềm tiếc nuối trong lòng mỗi người tan biến hoàn toàn.
Bên cạnh khu nghĩa trang là công viên, phóng viên sẽ không mò tới đây, cho nên lúc này sẽ không có ai tới quấy rầy bọn họ hết.
Diệp Tuệ đưa tay ra với Thẩm Thuật: “Em muốn nắm tay.”
Thẩm Thuật ngẩn ra một lúc rồi cầm tay cô.
Diệp Tuệ kéo tay anh ra, cố ý nói lại lời mà mình đã nói lúc say rượu: “Thẩm Thuật, em muốn nắm tay thế này này!”
Thẩm Thuật cũng đã nhớ hết những chuyện xảy ra hôm đó, không cần cô hướng dẫn lại, anh nhanh chóng xòe tay đan vào giữa các ngón tay cô, mười ngón tay nắm chặt nhau.
không biết anh học được ở đâu, sau khi nắm tay cô, anh lại kéo tay hai người bỏ vào túi áo mình.
Diệp Tuệ nói một câu rất sát phong cảnh: “Thẩm Thuật, đảm bảo khi bọn mình chết sẽ không bị ai bắt nạt đâu.”
Thẩm Thuật nhìn cô, chờ cô nói tiếp câu sau.
Diệp Tuệ nghiêm túc nói tiếp: “Vì em cảm thấy, cho dù có biến thành ma thì anh cũng sẽ là một con ma lợi hại nhất, chắc chắn sẽ bảo vệ được em.”
Thẩm Thuật: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.