Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 16: Càng Hồng Càng Giết Người Tàn Nhẫn (1)

Miên Hoa Thảng

27/04/2024

Chủ quán bên cạnh bán thịt cuộn om ở đây đã hai năm, chứng kiến ​​quá nhiều bạn trẻ thất bại trong kinh doanh.

Bệnh chung của bọn họ là quá mơ mộng, không chịu nổi tịch mịch, nóng lòng nhanh chóng tích lũy, cho nên lúc đến thì sôi nổi, mới lạ và khoa trương, lúc đi thì ảm đạm, tinh thần sa sút.

Có lẽ xuất phát từ lòng thương hại cho những thanh niên non kinh nghiệm nhưng đầy nhiệt huyết trên con đường xây dựng sự nghiệp này, cô ấy không khỏi nói: “Phố ăn vặt của bọn chị chủ yếu đánh vào cái lợi thực tế, giá bình cả bình dân. Loại đồ như như xúc xích nướng này, đều có hương vị giống nhau, nếu định giá quá đắt, sẽ cạnh tranh không nổi. Muốn buôn bán lâu dài phải tuân theo nguyên tắc dòng chảy ổn định, lãi ít tiêu thụ lớn, dựa vào việc tích lũy từng chút một, không được vội vàng."

Cẩm Ninh nghe ra ý tốt của cô ấy, nhưng cô đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt, thân bất do kỷ.

*Thân bất do kỷ: có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Cô mỉm cười nói: “Em tự tin với món xúc xích của mình. Cảm ơn chị đã góp ý”.

Thấy cô kiên quyết như vậy, người phụ nữ cũng không nói gì nữa, chờ khi va vào tường rồi thì cô tự nhiên sẽ quay đầu, dù sao các quầy hàng cũng thay đổi liên tục ở phố ăn vặt này.

Người phụ nữ mỉm cười với Cẩm Ninh, tiếp tục làm việc của mình.

Đúng lúc này, có hai học sinh nữ đi đến quán thịt cuộn om, một người trong đó muốn một phần thịt cuộn om 10 tệ, nữ học sinh còn lại thì vừa hút trà sữa vừa nhìn các hàng quán xung quanh.



Chợt nhìn thấy chiếc xe bán đồ ăn màu hồng phấn của Cẩm Ninh, đôi mắt sáng ngời.

Cô ấy tò mò bước sang bên cạnh hai bước, lẩm bẩm: "Ồ, lần đầu tiên thấy một xe bán đồ ăn có màu hồng phấn, bán cái gì vậy?"

Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa nhìn quanh xe của Cẩm Ninh, khi nhìn thấy bảng giá phía trên xe, động tác mút trà sữa dừng lại, ngập ngừng mà không khỏi thì thầm: “Xúc xích nướng, 20 tệ một cây?”

Cẩm Ninh đứng sau gian hàng, đang chuẩn bị bóc hai cây xúc xích ra nướng, định dùng hương thơm để thu hút khách hàng.

Sự xuất hiện đột ngột của cô bé này khiến cô trở tay không kịp.

Đối mặt với nghi ngờ, cô không biết phải trả lời thế nào, mạnh mẽ khẳng định xúc xích nướng của mình rất ngon sao?

Liệu bộ dáng nỗ lực tiếp thị của mình, có khiến mọi người đề phòng hơn không?

Trong lúc cô đang rối rắm thì cô bé quay người bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook