Chương 15: Không Có 996 Và 007, Chỉ Có Ngày Làm Việc Và Ngày Nghỉ Hợp Pháp Thôi :) (5)
Miên Hoa Thảng
23/04/2024
Quán kế bên Cẩm Ninh bán thịt cuộn om, chủ quán là một phụ nữ khoảng 40 tuổi.
Cô ấy vừa mới gói xong một phần thịt cuộn om cho vị khách cuối cùng, liếc mắt nhìn đã phát hiện ra người mới đến là Cẩm Ninh.
Cô gái nhỏ đang mặc một chiếc áo hoodie có mũ và quần jean, búi tóc cao, khuôn mặt thanh tú, mặt mày trẻ trung, thoạt nhìn trông như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Cô ấy đã thấy rất nhiều doanh nhân trẻ như thế này trong vài tháng qua.
Vì lòng tò mò và phép lịch sự, cô ấy chủ động chào hỏi: “Cô bé là người mới hả? Chị trông có vẻ vậy.”
Cẩm Ninh đang đứng trước gian hàng, quan sát bảng hiệu mới được treo của hệ thống, muốn nhìn từ góc độ khách hàng xem liệu họ bỏ đi trong nháy mắt hay không.
Nếu vậy thì cô cần phải treo nó ở nơi khác, ít nhất để không ai thấy điềm mà sợ hãi trước giá cả.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chào hỏi bên cạnh, cô vội vàng quay lại nhìn người phụ nữ đang tươi cười, mà nồng nhiệt đáp lại: “Hôm nay là ngày đầu em đến đây, trước đó em bán hàng ở nơi khác.”
Người phụ nữ trung niên nhìn chiếc xe bán đồ ăn màu hồng, đoán: "Màu sắc xe của em có vẻ được giới trẻ ưa thích. Em có bán đồ ăn hot trend trên mạng không?"
Quán thịt om nằm cạnh quán Cẩm Ninh. Từ góc nhìn của cô ấy, cô ấy không nhìn thấy bảng giá của Cẩm Ninh nên chỉ có thể đoán mặt hàng kinh doanh qua hình dáng của xe bán đồ ăn.
“Không, em bán xúc xích nướng.”
“Xúc xích nướng rất ngon, dễ khởi nghiệp và không quá mệt mỏi. Các quán xúc xích nướng ở đây làm ăn rất phát đạt, tuy vị trí của em hơi xa, nhưng xung quanh không có đối thủ cạnh tranh nên em độc quyền đấy.”
Cẩm Ninh mỉm cười. Nếu giá chỉ 3 tệ thì đúng là có lợi thế, còn 20 tệ…..
Cẩm Ninh lặng lẽ thở dài, tâm trạng treo lơ lửng cùng với bảng giá.
Người phụ nữ nói thêm: “Chỉ cần giá cả hợp lý, lợi nhuận nhỏ nhưng doanh số bán hàng cao, sẽ có khách hàng quay lại. Đó là cách chị sống sót. Nhân tiện, em bán được bao nhiêu một cây?”
Cẩm Ninh do dự một chút, giơ tay lên: “20.”
Nụ cười của người phụ nữ cứng đờ, không chắc chắn lắm mà hỏi lại: “20 tệ cho một cây xúc xích nướng?!”
Cẩm Ninh gật đầu, người phụ nữ nhìn về phía gian hàng, nơi chỉ có ba chiếc xúc xích nhựa màu đỏ trang trí.
Người phụ nữ nhìn cây xúc xích nướng rồi nhìn Cẩm Ninh. Trong một khoảnh khắc, cô ấy không biết nên phản ứng thế nào.
Cô ấy vừa mới gói xong một phần thịt cuộn om cho vị khách cuối cùng, liếc mắt nhìn đã phát hiện ra người mới đến là Cẩm Ninh.
Cô gái nhỏ đang mặc một chiếc áo hoodie có mũ và quần jean, búi tóc cao, khuôn mặt thanh tú, mặt mày trẻ trung, thoạt nhìn trông như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Cô ấy đã thấy rất nhiều doanh nhân trẻ như thế này trong vài tháng qua.
Vì lòng tò mò và phép lịch sự, cô ấy chủ động chào hỏi: “Cô bé là người mới hả? Chị trông có vẻ vậy.”
Cẩm Ninh đang đứng trước gian hàng, quan sát bảng hiệu mới được treo của hệ thống, muốn nhìn từ góc độ khách hàng xem liệu họ bỏ đi trong nháy mắt hay không.
Nếu vậy thì cô cần phải treo nó ở nơi khác, ít nhất để không ai thấy điềm mà sợ hãi trước giá cả.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chào hỏi bên cạnh, cô vội vàng quay lại nhìn người phụ nữ đang tươi cười, mà nồng nhiệt đáp lại: “Hôm nay là ngày đầu em đến đây, trước đó em bán hàng ở nơi khác.”
Người phụ nữ trung niên nhìn chiếc xe bán đồ ăn màu hồng, đoán: "Màu sắc xe của em có vẻ được giới trẻ ưa thích. Em có bán đồ ăn hot trend trên mạng không?"
Quán thịt om nằm cạnh quán Cẩm Ninh. Từ góc nhìn của cô ấy, cô ấy không nhìn thấy bảng giá của Cẩm Ninh nên chỉ có thể đoán mặt hàng kinh doanh qua hình dáng của xe bán đồ ăn.
“Không, em bán xúc xích nướng.”
“Xúc xích nướng rất ngon, dễ khởi nghiệp và không quá mệt mỏi. Các quán xúc xích nướng ở đây làm ăn rất phát đạt, tuy vị trí của em hơi xa, nhưng xung quanh không có đối thủ cạnh tranh nên em độc quyền đấy.”
Cẩm Ninh mỉm cười. Nếu giá chỉ 3 tệ thì đúng là có lợi thế, còn 20 tệ…..
Cẩm Ninh lặng lẽ thở dài, tâm trạng treo lơ lửng cùng với bảng giá.
Người phụ nữ nói thêm: “Chỉ cần giá cả hợp lý, lợi nhuận nhỏ nhưng doanh số bán hàng cao, sẽ có khách hàng quay lại. Đó là cách chị sống sót. Nhân tiện, em bán được bao nhiêu một cây?”
Cẩm Ninh do dự một chút, giơ tay lên: “20.”
Nụ cười của người phụ nữ cứng đờ, không chắc chắn lắm mà hỏi lại: “20 tệ cho một cây xúc xích nướng?!”
Cẩm Ninh gật đầu, người phụ nữ nhìn về phía gian hàng, nơi chỉ có ba chiếc xúc xích nhựa màu đỏ trang trí.
Người phụ nữ nhìn cây xúc xích nướng rồi nhìn Cẩm Ninh. Trong một khoảnh khắc, cô ấy không biết nên phản ứng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.