Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 26: Đúng Là Mỹ Vị Nhân Gian! (1)

Miên Hoa Thảng

27/04/2024

"Cảm ơn chị gái." Bánh bao nhỏ sốt rột nói cảm ơn, sau đó mở miệng cắn một miếng lớn.

Vừa cắn vào, cô bé sững người tại chỗ, chỉ cảm thấy rất nhiều tiểu tinh linh của hương thơm đang nhảy múa trong miệng mình, khắp nơi đều nồng đậm vị thịt.

Thấy con gái đột nhiên cứng đờ, người mẹ tưởng con bị bỏng nên lo lắng cúi người xuống kiểm tra: "Sao vậy, Y Y, con bị bỏng sao, mau nhổ ra!"

Người phụ nữ xòe lòng bàn tay, đặt lên cằm bé ra hiệu.

Bánh bao nhỏ đột nhiên ngậm miệng lại, lắc đầu rồi nhanh chóng nhai, đôi má phúng phính chuyển động theo từng động tác nhai.

Mãi đến khi nuốt vào, cô bé sáng mắt khen ngợi: "Thơm quá. Đây là cây xúc xích nướng thơm nhất mà con từng ăn. Ngon quá, ngoàm!"

Bánh bao nhỏ cắn một miếng lớn nữa, lần này cái miệng nhỏ đã nhét đầy.

Cẩm Ninh lập tức nghĩ đến chú hamster nhỏ đang ăn, trong lòng đều nhũn ra.

"Ăn từ từ, cẩn thận kẻo bị nghẹn. Thật sự ngon như vậy sao?" Người mẹ dở khóc dở cười.

Cô bé luôn là kiểu no bụng đói con mắt, mỗi lần ăn xúc xích nướng chỉ ăn được một hai miếng là bỏ. Hôm nay là lần đầu tiên bé lại ăn vội vàng như vậy.

Ông bố nhìn cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ của bé, ngửi thấy mùi xúc xích nướng ở cự ly gần. Nước bọt của anh ấy túa ra như nước lũ, không cách nào ngăn được, tức khắc vô cùng thèm thuồng.

“Vợ, anh cũng muốn ăn.” Người đàn ông trông mong nhìn cô ấy.

Người vợ lường anh ấy một cái: "Sao anh lại tham gia vậy, đắt quá, Y Y khẳng định sẽ không ăn hết được, đừng lãng phí."



Ý bảo anh chờ ăn đồ thừa của con gái đúng không.

"······"

Người đàn ông bĩu môi, oán giận nhìn cô ấy một cái.

Kỳ thực, vừa mới đến gần con gái, cô ấy cũng đã ngửi thấy mùi thơm đó, tựa như một cái móc câu nhỏ, khiến tâm can ngứa ngáy, nhưng cái giá thật sự không hề rẻ.

20 tệ có thể mua được hơn một cân thịt lợn.

Tính toán như vậy, tiếc tiền ăn lắm.

Tuy nhiên, mùi hương không buông tha bọn họ, mà cứ xộc thẳng vào mũi, như thể đang cố ý thử thách sức chịu đựng của bọn họ, mang theo tư thế không chết không ngừng.

Không thể chịu được nữa, hai người nhìn cây xúc xích trên tay con gái, ánh mắt dần dần hiện lên một tia mong đợi, đứa bé chắc chắn sẽ không ăn hết được.

Bánh bao nhỏ bỗng nhiên cảm thấy không ổn: "..."

Cô bé vội vàng nuốt xuống, lại hung hăng cắn một miếng lớn, vừa ăn vừa nói: “Con có thể ăn hết được. Bố mẹ muốn ăn thì có thể tự mua, bảo bối khẳng định không giành ăn.”

Hai vợ chồng bị nhìn thấu: "······"

"Vợ, ăn không?" Người đàn ông nói xong, không khỏi nuốt nước bọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook