Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 27: Đúng Là Mỹ Vị Nhân Gian! (2)

Miên Hoa Thảng

28/04/2024

Người phụ nữ nhìn vào vỉ nướng, toàn thân xúc xích nướng chuyển sang màu vàng óng ả, nước thịt chảy uốn lượn trên thân kêu xèo xèo dưới nhiệt độ cao, chóp mũi tràn ngập mùi thịt nồng đậm, thoang thoảng trong đó mùi thơm của khói.

Muốn ăn!

“Vợ, mùi thơm quá, anh mua một cây đây.” Ánh mắt của người đàn ông bị mê hoặc.

Người phụ nữ im lặng cắn răng, sau vài giây giãy giụa, lớn tiếng nói: "Bà chủ, cho hai cây nữa!"

“Được.” Cẩm Ninh mỉm cười đồng ý, thuần thục đóng gói rồi đưa cho người phụ nữ.

Người đàn ông vội vàng lấy điện thoại ra trả tiền với tốc độ ánh sáng, như sợ vợ sẽ hối hận.

Bánh bao nhỏ lúc này đã ăn xong, hài lòng vỗ bụng, trầm ngâm nói: "Ba ba có thể thả con xuống, con sẽ ngoan ngoãn đi theo hai người, sẽ không quấy rầy hai người ăn đâu."

"Ừm ừm, cảm ơn con yêu. Vậy ba ba không khách khí nữa."

Người đàn ông nói xong liền đặt cô bé xuống, nắm tay bé, lấy xúc xích nướng từ trên tay vợ, gấp gáp cắn một miếng lớn.

Vừa vào miệng, cảm giác như nước thịt ứa ra tràn đầy khoang miệng. Miếng thịt xoay tròn giữa răng môi, mỗi lần nhai đều là hương vị cực đỉnh.

"Wow! Đỉnh, đỉnh quá!" Người đàn ông liên tục giơ ngón tay cái lên với Cẩm Ninh.

Người phụ nữ gật đầu đồng tình. Hương vị tuyệt diệu do xúc xích nướng mang lại đã trực tiếp phá vỡ kiến thức của cô ấy về xúc xích thịt nguyên chất. Đúng là mỹ vị nhân gian!



Cẩm Ninh càng mỉm cười chân thành hơn: "Cảm ơn sự ủng hộ của quý khách. Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm."

Người đàn ông lại cắn một miếng lớn nữa, ừm ừm hai tiếng, vẻ mặt sung sướng mà cùng vợ con rời đi.

Bánh bao nhỏ không quên vẫy tay chào Cẩm Ninh, lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn chị vì món thịt thơm ngon. Tạm biệt!"

"Tạm biệt bạn nhỏ đáng yêu."

Nhìn thấy cô bé nhảy nhót tung tăng, bím tóc hai bên lắc lư, trái tim của dì Cẩm Ninh dường như tan chảy.

Ôi~ Đứa bé đáng yêu quá đi mất!

Cẩm Ninh vui sướng, xem ra không có thực khách nào không hài lòng khi nếm qua xúc xích nướng, không tồi không tồi, một ngày khai trương tốt đẹp!

Bởi vì ba đợt khách hàng này, Cẩm Ninh lại lấy lại tự tin. Cô nhìn đồng hồ, đã 2h20, còn 40 phút nữa sẽ đóng cửa.

Sau khi cân nhắc một phen, cô tiếp tục lấy ra hai cây ra nướng, trong lòng tính toán nếu đến lúc đóng cửa quán vẫn không có người mua thì cô sẽ tự mình ăn, coi như là bữa trưa đi.

*

Trong một tiểu khu đối diện với phố ăn vặt, một cặp vợ chồng già nắm tay nhau bước ra khỏi cổng.

Ông lão nói với người bạn già: “Hôm nay chúng ta đi dạo phố ăn vặt Thịnh Hưng nhé. Chúng ta sống ở đây đã nhiều năm rồi mà chưa từng đến đó một lần, luôn ngửi thấy mùi thơm từ bên ngoài, chỉ biết ở đó bán đồ ăn, nhưng cũng không biết bán cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook