Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 11: Không Có 996 Và 007, Chỉ Có Ngày Làm Việc Và Ngày Nghỉ Hợp Pháp Thôi :) (1)

Miên Hoa Thảng

23/04/2024

*996: văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần.

*007: văn hoá làm việc 24/7, không có ngày nghỉ.

Sau khi cân nhắc, Cẩm Ninh vui vẻ với hình thức phân chia của hệ thống.

Chỉ là vẫn hơi lo lắng về giá cả, 20 tệ có thể mua một hộp cơm trưa gồm bốn món mặn và một canh, mọi người hẳn là không dễ dàng tiếp nhận một cây xúc xích đắt như vậy.

Hơn nữa, ăn cơm hộp thì no, còn xúc xích nướng chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm.

Nhưng hệ thống đã cưỡng chế trói buộc cô, hơn nữa lại trang hoàng xe bán đồ ăn miễn phí, cho nên không làm thì cũng phải làm.

Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, một khi đã thử món xúc xích nướng của cô, tất nhiên sẽ không bao giờ quên được hương vị tuyệt vời này.

Cẩm Ninh lại hừng hực khí thế chiến đấu, nếu mọi thứ đã sẵn sàng, vậy trực tiếp mở quán thôi.

Mẹ cô bán xúc xích nướng và xiên chiên ở một con phố ăn vặt cách tiểu khu 3 km. Khách hàng chủ yếu là người dân và sinh viên lân cận. Theo thời gian, cũng có nhóm khách quen.

Nếu cô tiếp tục mở quán ở đó, một tháng vẫn có thể đảm bảo kiếm được 7,8 ngàn.



Chẳng qua, hiện tại cô đang bán xúc xích nướng giá cao, dù phố ăn vặt có lượng người qua lại đông nhưng sức tiêu thụ nhìn chung không cao.

Sẽ không ai chú ý đến một cây xúc xích nướng 3 tệ, nhưng với 20 tệ mà nói, nhất định sẽ không có trong thị trường.

Có khi còn bị nghi ngờ là tăng giá vô tội vạ, hủy hoại danh tiếng với khách quen, cô không muốn làm tổn hại đến hình ảnh tốt đẹp mà mẹ cô đã tạo dựng trước đây.

Nếu là sản phẩm mới, chi bằng bắt đầu bán cho người lạ, chuyển đến khu vực có sức chi tiêu cao, độ tiếp nhận của thực khách hẳn sẽ tốt hơn chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô dự định đến phố ăn vặt Thịnh Hưng, cách đây 8 km, nằm phía sau làng đại học, đối diện với khu thương mại sầm uất, cách đó không xa cũng có nhiều tòa cao ốc văn phòng, người ở đó đều có thu nhập cao, nên sức tiêu dùng tương đối lớn.

Chỉ cần kiếm được tiền, cô có thể kéo dài thời gian mở quán, tranh thủ thời gian trả nợ càng sớm càng tốt.

"Hệ thống, tôi có thể tự do lựa chọn địa điểm và thời gian bán hàng đúng không?"

Để đảm bảo an toàn, Cẩm Ninh vẫn lắm miệng hỏi một câu.

[ Ký chủ có thể tự mình lựa chọn địa điểm bày quán, nhưng thời gian làm việc phải tuân thủ nghiêm ngặt theo luật lao động, thời gian mỗi ngày làm việc không quá 8 tiếng, không được làm việc liên tục trong suốt 8 tiếng, được nghỉ hai ngày cuối tuần và các ngày lễ tết. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook