Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 12: Không Có 996 Và 007, Chỉ Có Ngày Làm Việc Và Ngày Nghỉ Hợp Pháp Thôi :) (2)

Miên Hoa Thảng

23/04/2024

"······"

Nếu đi làm bình thường, cô sẽ giơ cả hai tay ủng hộ kiểu nghỉ ngơi này, nhưng vì cô bắt đầu tự chủ làm ăn, làm nhiều thì kiếm nhiều, nghỉ thì sao kiếm được tiền chứ.

Huống hồ, cô còn phải trả một đống nợ, chỉ cần cơ thể có thể chịu được, ngoài trừ ngủ ra, cô ước mình có thể dành thời gian còn lại để bày quán.

Hệ thống thực sự không lúc nào là không chọc tức cô.

"Hệ thống, tôi nóng lòng muốn trả nợ, mi không thể châm chước một chút sao?" Cẩm Ninh năn nỉ, cố gắng giành được chút lòng thương hại từ hệ thống vô tình.

[ Nợ của ký chủ không nằm trong phạm trù suy xét của hệ thống. ]

Cô quên mất, hệ thống không có trái tim :)

[ Xin ký chủ mau chóng xác nhận thời làm làm việc. ]

“Nhưng tôi vẫn chưa khảo sát thị trường, nếu chỉ có 8 tiếng, thì tôi phải lên kế hoạch cho hai khoảng thời gian có lưu lượng tốt nhất để buôn bán”.

Khi xe bán đồ ăn ra ngoài, trên đường sẽ không đóng cửa giữa chừng, dù sao thực khách ở phố ăn vặt không có giờ ăn cố định, khắc nào cũng có người ăn.

Hơn nữa, ngay khi mở và đóng cửa quán, mọi người dễ hiểu lầm là kinh doanh không tốt, điều này bất lợi cho việc giữ chân khách hàng.



Nói chung, lưu lượng người tập trung đông nhất là vào buổi trưa và buổi chiều tan học và tan tầm, tiếp theo là buổi tối.

Nhân viên văn phòng làm việc cả ngày sẽ tận dụng khoảng thời gian này để thư giãn, giảm bớt áp lực, đôi khi buổi tối còn náo nhiệt hơn ban ngày.

Dựa theo kinh nghiệm và thói quen sinh hoạt của cô, ăn cơm xong sẽ mở quán lúc 11h trưa, vừa kịp đón lưu lượng lớn đầu tiên, đóng quán lúc 11 giờ tối, lái xe trở lại bãi đậu xe, nằm xuống ngủ luôn, có thể nói là liền mạch.

Ngày hôm sau ngủ đến 8-9h, sau khi chuẩn bị xong, lại có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ. Điều này không chỉ đảm bảo giấc ngủ đầy đủ, mà còn không bị rơi vào giờ cao điểm buổi sáng, quả thực hoàn mỹ.

Bây giờ lại khen, hệ thống cưỡng chế một ngày làm việc 8 tiếng, còn không phải làm liên tục, vậy có nghĩa là cô có thể nghỉ ngơi giữa chừng. Thật ghê gớm!

[ Ký chủ có 10 phút để đưa ra quyết định của riêng mình, nếu không hệ thống sẽ cưỡng chế chấp hành theo khung giờ làm việc là từ 8am đến 5pm. ]

Cẩm Ninh cắn răng nói: “Mi cũng thật vô tình.”

Từ 8am đến 5pm, đại bộ phận thực khách đều bị mắc kẹt trong phòng làm việc và trường học, ai mà rảnh đi dạo phố ăn vặt?

Cẩm Ninh tức giận mà thở ra một hơi nặng nề.

Quên đi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Thấy hệ thống đã giúp cô tránh được không ít phiền phức, lại còn cung cấp nguyên liệu nấu ăn thượng hạng như vậy, cô nhịn.

*Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook