Chương 38: Lại Thêm Dấu Hiệu Khiến Khách Hàng Hiểu Lầm Cô Là Ngạo Kiều :) (1)
Miên Hoa Thảng
10/05/2024
*Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ.
Người đàn ông cụp mắt nhìn thời gian, đã 5:55 chiều rồi, anh ấy có thể chờ được, nếu có người xếp hàng thì anh ấy cũng sẽ là người đầu tiên.
"Cảm ơn, vậy tôi ở đây đợi một lát." Anh ấy mỉm cười cảm ơn người phụ nữ.
Người phụ nữ đoán anh ấy hẳn là khách quen nên hỏi: "Anh từng ăn xúc xích nướng của cô ấy chưa?"
"Ăn rồi, cách đây 4 tiếng trước."
Khi người đàn ông nói ra điều đó, tự cảm thấy kỳ quái vì mình lại nhớ rõ như vậy.
Sau khi xác nhận anh ấy là khách quen, người phụ nữ rất ngạc nhiên mà bắt đầu cảm thấy tiếc hận cho Cẩm Ninh.
Thời gian ngắn như vậy mà đã khách quen, chứng tỏ hương vị đồ ăn thực sự rất ngon, nên nhắc cô bé lưu ý mới được.
Người kinh doanh sợ nhất là bị khách hàng quay lưng, này khác gì đuổi khách đâu?
Than ôi, người trẻ làm việc vẫn còn quá bốc đồng.
Người phụ nữ nhìn thời gian rồi nói với anh ấy: "Gần 6 giờ rồi, cô ấy sẽ về sớm thôi. Nếu anh không vội thì đợi thêm một lát nữa."
Xuất phát từ lòng quý mến với cô bé, cô ấy hỗ trợ cô giữ chân khách hàng.
"Vâng, cảm ơn cô."
"Không có gì."
Người đàn ông quay người nhìn về phía lối vào phố ăn vặt, nhón châm mong chờ Cẩm Ninh về.
Lúc này Cẩm Ninh đang chạy như điên đến phố ăn vặt.
Cô nghĩ 20 phút là đủ, nhưng không ngờ công viên cách phố ăn vặt nửa tiếng đi bộ nên cô phải chạy suốt cả quãng đường.
Giờ đây mỗi phút mở quán đều rất quý giá, nếu lãng phí dù chỉ một giây thôi, đều khiến cô đau lòng.
Lúc cô thở hổn hển chạy đến nơi, chỉ còn đúng 1 phút là đến 6h.
"Ai da, cô đến rồi, mau mau, tôi muốn một cây xúc xích nướng, không không không, hai cây, hai cây!"
Như nhìn thấy vị cứu tinh, người đàn ông vội vàng order, lời nói còn kèm theo tiếng nuốt nước miếng, rõ ràng là rất muốn ăn.
Thấy khách quen xuất hiện, Cẩm Ninh kinh hỉ không thôi, dù vẫn đang thở hổn hển nhưng vẫn bắt tay dọn đồ mở quán luôn: "Chờ một lát, tôi sẽ nướng cho anh ngay."
Cẩm Ninh nhanh chóng mở cửa cuốn, gian hàng vừa mới mở ra, toàn bộ than củi và nguyên liệu biến mất trước đó đã được đưa về chỗ cũ. Cẩm Ninh tức giận đến muốn trợn mắt, nhưng cẩu hệ thống vẫn rất thủ ước.
Cô rửa sạch tay, nhanh chóng lấy hai cây ra nướng, hương thơm ngày nhớ đêm mong lại truyền đến chóp mũi của người đàn ông lần nữa, tâm tình nặng trĩu trong lòng anh ấy mới mạnh mẽ rơi xuống.
“A~~” Anh ấy hít một hơi thật sâu mà cảm khái: “Chính là hương vị này, cả buổi chiều tôi đều nghĩ đến đây ăn, đếm từng giây tan tầm, kết quả cô lại không có ở đây, đúng là muốn mệnh của tôi mà.”
Cẩm Ninh bị lời nói khoa trương của anh ấy chọc cười: "Xin lỗi, về nhà tôi sẽ làm thêm cái bản giờ giấc, như vậy anh đến sẽ không phải về tay không.”
"Thời gian buôn bán chẳng lẽ không phải cả ngày sao?"
Người đàn ông cụp mắt nhìn thời gian, đã 5:55 chiều rồi, anh ấy có thể chờ được, nếu có người xếp hàng thì anh ấy cũng sẽ là người đầu tiên.
"Cảm ơn, vậy tôi ở đây đợi một lát." Anh ấy mỉm cười cảm ơn người phụ nữ.
Người phụ nữ đoán anh ấy hẳn là khách quen nên hỏi: "Anh từng ăn xúc xích nướng của cô ấy chưa?"
"Ăn rồi, cách đây 4 tiếng trước."
Khi người đàn ông nói ra điều đó, tự cảm thấy kỳ quái vì mình lại nhớ rõ như vậy.
Sau khi xác nhận anh ấy là khách quen, người phụ nữ rất ngạc nhiên mà bắt đầu cảm thấy tiếc hận cho Cẩm Ninh.
Thời gian ngắn như vậy mà đã khách quen, chứng tỏ hương vị đồ ăn thực sự rất ngon, nên nhắc cô bé lưu ý mới được.
Người kinh doanh sợ nhất là bị khách hàng quay lưng, này khác gì đuổi khách đâu?
Than ôi, người trẻ làm việc vẫn còn quá bốc đồng.
Người phụ nữ nhìn thời gian rồi nói với anh ấy: "Gần 6 giờ rồi, cô ấy sẽ về sớm thôi. Nếu anh không vội thì đợi thêm một lát nữa."
Xuất phát từ lòng quý mến với cô bé, cô ấy hỗ trợ cô giữ chân khách hàng.
"Vâng, cảm ơn cô."
"Không có gì."
Người đàn ông quay người nhìn về phía lối vào phố ăn vặt, nhón châm mong chờ Cẩm Ninh về.
Lúc này Cẩm Ninh đang chạy như điên đến phố ăn vặt.
Cô nghĩ 20 phút là đủ, nhưng không ngờ công viên cách phố ăn vặt nửa tiếng đi bộ nên cô phải chạy suốt cả quãng đường.
Giờ đây mỗi phút mở quán đều rất quý giá, nếu lãng phí dù chỉ một giây thôi, đều khiến cô đau lòng.
Lúc cô thở hổn hển chạy đến nơi, chỉ còn đúng 1 phút là đến 6h.
"Ai da, cô đến rồi, mau mau, tôi muốn một cây xúc xích nướng, không không không, hai cây, hai cây!"
Như nhìn thấy vị cứu tinh, người đàn ông vội vàng order, lời nói còn kèm theo tiếng nuốt nước miếng, rõ ràng là rất muốn ăn.
Thấy khách quen xuất hiện, Cẩm Ninh kinh hỉ không thôi, dù vẫn đang thở hổn hển nhưng vẫn bắt tay dọn đồ mở quán luôn: "Chờ một lát, tôi sẽ nướng cho anh ngay."
Cẩm Ninh nhanh chóng mở cửa cuốn, gian hàng vừa mới mở ra, toàn bộ than củi và nguyên liệu biến mất trước đó đã được đưa về chỗ cũ. Cẩm Ninh tức giận đến muốn trợn mắt, nhưng cẩu hệ thống vẫn rất thủ ước.
Cô rửa sạch tay, nhanh chóng lấy hai cây ra nướng, hương thơm ngày nhớ đêm mong lại truyền đến chóp mũi của người đàn ông lần nữa, tâm tình nặng trĩu trong lòng anh ấy mới mạnh mẽ rơi xuống.
“A~~” Anh ấy hít một hơi thật sâu mà cảm khái: “Chính là hương vị này, cả buổi chiều tôi đều nghĩ đến đây ăn, đếm từng giây tan tầm, kết quả cô lại không có ở đây, đúng là muốn mệnh của tôi mà.”
Cẩm Ninh bị lời nói khoa trương của anh ấy chọc cười: "Xin lỗi, về nhà tôi sẽ làm thêm cái bản giờ giấc, như vậy anh đến sẽ không phải về tay không.”
"Thời gian buôn bán chẳng lẽ không phải cả ngày sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.