Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 39: Lại Thêm Dấu Hiệu Khiến Khách Hàng Hiểu Lầm Cô Là Ngạo Kiều :) (2)

Miên Hoa Thảng

10/05/2024

Người đàn ông đã từng đến rất nhiều phố ăn vặt, tựa như quán nào cũng mở cả ngày, chỉ nghỉ ngơi mỗi khi vắng khách thôi.

Cẩm Ninh lắc đầu: “Tôi ngày mở 8 tiếng, sáng từ 11am đến 3pm, chiều từ 6pm đến 10pm, nghỉ thứ Bảy Chủ Nhật và các ngày lễ tết.”

Người đàn ông: "······"

Tốt lắm, bây giờ ngay cả tiểu thương cũng có giờ làm việc chính quy hơn cả người làm công ăn lương như anh ấy, muốn làm tức chết ai hả!

"Giờ làm việc của cô thật khiến người ta hâm mộ, cũng thật tùy hứng, nhưng với tay nghề của cô lại có vẻ như tư bản làm bộ làm tịch.”

Cẩm Ninh thường nghĩ: Không, không phải thế, tôi còn hận không thể 007 đây này!

Nếu một người đàn ông nghe được tiếng lòng của cô, phỏng chừng sẽ thật sự ngất xỉu.

Sau khi thanh toán và cầm xúc xích nướng như mong muốn, người đàn ông vô cùng hâm mộ giờ làm việc của Cẩm Ninh, giận dỗi mà cắn một miếng xúc xích nướng.

Tình cảnh này, chỉ có mỹ thực mới có thể chữa lành tổn thương (nhai nhai nhai).

Sau khi nhìn vị khách quen đầu tiên rời đi, Cẩm Ninh cuối cùng cũng có thời gian để thở.

Cô đang cân nhắc nên treo bảng thời gian giờ làm việc ở đâu, thì hệ thống đã trực tiếp giúp cô thực hiện điều đó.



Bảng thời gian làm việc có phong cách bắt mắt tương tự như bảng giá. Tấm biển nhỏ bằng gỗ có chữ Khải màu đen ở trên, được cố định ở mép cửa gian hàng gần phía khách đứng.

*Chữ khải: là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Khách hàng có thể nhìn thấy ngay khi đứng trước quầy hàng.

Tốt đấy, lại thêm dấu hiệu khiến khách hàng hiểu nhầm cô là ngạo kiều :)

Đối với một loạt hành động của hệ thống, mắt thường cũng thấy được Cẩm Ninh đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Rốt cuộc, cô cũng không thể phản kháng được.

Cô tiếp tục bóc hai cây xúc xích mới ra nướng, nghĩ trong khoảng thời gian tới, mới là giờ cao điểm ở phố ăn vặt, ngày hôm nay cô có thể kết thúc tốt đẹp hay không là còn tùy thuộc vào lượng khách hàng tiếp theo.

Vào 6h30, hai người phụ nữ không giống du khách nơi đây, cùng tiến vào phố ăn vặt.

Cả hai đều xách theo túi hiệu phiên bản giới hạn trị giá bảy con số, lối trang điểm tinh xảo làm dung mạo vốn đã xinh đẹp của họ càng trở nên xuất sắc hơn.

Trang phục cao cấp được cắt may khéo léo và chế tác tinh xảo, khiến họ trông thật lộng lẫy và quý phái, đứng trong đám đông thật giống như hạc giữa bầy gà.

Những người đi đường xung quanh ngay lập tức cảm nhận được khí chất bất đồng, theo bản năng mà duy trì khoảng cách với bọn họ, nhưng hương vị nhân gian khói lửa xung quanh cũng đều thu hút bọn họ như những người khác.

Đôi mắt cô gái mặc áo sơmi hồng cánh sen sáng ngời nhìn xung quanh một vòng, nhắm mắt hít một hơi thật sâu hương thơm xung quanh mình, mang theo sự hoài niệm và nỗi mong mỏi vô tận, cảm khái nói: "Cẩm Hải, Ôn Nguyệt Nguyệt ta, cuối cùng đã trở lại! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook