Tôi Có Thể Nhìn Thấy Giá Trị Sinh Mệnh

Chương 8:

Bút Tiêm Đích Thủ Thuật Đao

22/03/2023

Từ mới vừa bắt đầu, Viên Hạo đứng dậy từ trên ghế, Lục Thần đã phát hiện cái gì đó không đúng.

Sắc mặt của anh ta có chút thiếu sức sống, bước chân không vững, thậm chí lúc đi bộ còn hơi lắc lư.

Lúc Viên Hào mua coca trước quầy, nửa người của anh ta hoàn toàn dựa vào trên quầy, cả người đều không có tinh thần sức lực.

Ngay lúc Lục Thần còn đang suy nghĩ, đột nhiên, mặt đất chấn động mạnh một cái!

Trong tầm mắt của Lục Thần, đột nhiên cả người Viên Hạo mất trọng tâm, sau đó ngã mạnh xuống đất.

"A? Xảy ra chuyện gì? Động đất?"

Chu Vĩ đang chơi trò chơi cảm nhận được mặt đất chấn động, cậu ta vội vàng tháo tai nghe xuống, nhìn Lục Thần.

Lúc này Lục Thần đã không còn ở chỗ ngồi nữa, chạy thật nhanh đến quầy tiệm net.

Trên mặt đất trước quầy tiệm net, đang có một người đang nằm, chính là Viên Hạo 'nhân vật truyền kỳ!

"Có người té xỉu!"

Tiểu Lệ ở đằng trước cũng phát hiện tình huống không đúng, lập tức thét lên một tiếng.

Tất cả mọi người trong tiệm đều bị hấp dẫn bởi Viên Hạo ngã xuống đất.

Lập tức trước quầy có một vòng người vây quanh.

"Anh ta sao vậy? Té xỉu?"

"Viên Hạo là ai?'



"Cậu lại không biết Viên Hạo sao? Anh ta chính là nhân vật truyền kỳ của tiệm nét Hưng Hân..."

Mà Lục Thần đi tới bên cạnh Viên Hạo, ngồi xổm xuống, quay mặt Viên Hào về phía mình.

Trán của Viên Hạo có chút sưng đỏ, đã sưng lên một cục, nhưng không có chảy máu, nhưng khóe miệng có bài tiết vật màu trắng.

Lục Thần nhẹ nhàng đánh bả vai của anh ta một cái.

"Này, người anh em, anh có nghe thấy không?"

Viên Hạo nhắm mắt, không có đáp lại.

“Người anh em! Người anh em! Nghe được tôi nói chuyện không?"

Vẫn không có đáp lại.

Lục Thần cảm giác được tình huống này có chút nghiêm trọng!

Anh lập tức quỳ xuống bên cạnh Lục Thần, dùng ngón trỏ và ngón giữa chạm vào động mạch cảnh bên cổ của anh ta, đồng thời quan sát trình độ nhấp nhô của lồng ngực.

[Động mạch cảnh: là động mạch chính ở cổ cung cấp máu cho não, mặt và cổ]

Sau 10 giây.

"Động mạch cảnh đã không còn đập nữa!"

"Lồng ngực cũng không còn phập phồng nữa!"

Nguy rồi!

Hô hấp, nhịp tim ngừng đập!



Loại chuyện này cần phải lập tức tiến hành hồi sức cho tim phổi (ép tim lồng ngực và hô hấp nhân tạo)!

Lục Thần hoảng hốt trong lòng, sau đó lập tức hô với mọi người xung quanh: “Nhanh chóng gọi 120!"

Trước quầy cô em Tiểu Lệ lập tức cầm điện thoại lên, run rẩy gọi cho 120.

Mọi người xung quanh thấy chuyện không ổn, không ít người bắt đầu rời đi.

...

Thật ra thì, cũng không phải tất cả bệnh nhân bị ngất xỉu đều cần phải hồi sức tim phổi.

Nhưng một khi đoán được hô hấp, nhịp tim ngừng đập, chính là lúc cần phải hồi sức cho tim phổi.

Làm một người tốt nghiệp ngành y khóa này, hồi sức tim phổi là kỹ năng đầu tiên cần phải nắm giữ.

Chẳng qua, Lục Thần vẫn luôn tiến hành huấn luyện trên người giả, còn chưa bao giờ thử trên người thật.

Cho dù anh thi được một 100 điểm trong kỹ năng 'hồi sức tim phổi' này, nhưng trên thực tế và lúc thi chênh lệch vấn rất lớn.

Lục Thần cắn rắng, nắm chặt hai tay thành nắm đấm trong tay áo.

Tình huống bây giờ không để cho anh phải suy nghĩ nhiều.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, bệnh nhân sẽ có một phần nguy hiểm!

Trong đầu của anh, nhanh chóng thoáng qua chương trình toàn thể của hồi sức tim phổi.

Trước tiên Lục Thần đặt vị trí thân thể đàng hoàng, lại tháo lưng quần của Viên Hạo, sau đó cởi áo của Viên Hào, lộ ra lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Thể Nhìn Thấy Giá Trị Sinh Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook