Chương 42
Mặt trời ^_^
19/08/2023
Du Hàn cứ vậy ngẩn ngơ trầm tư một lúc lâu. Mãi cho đến khi tiếng gọi của chú Chu vang lên: "Cậu Du Hàn, bên này."
Du Hàn nhìn quanh một vòng rồi mới xác định được hướng của chú Chu. Cậu ngạc nhiên mà cảm thán trong lòng: "Vậy mà Lục Phong thật sự đến bãi phế liệu này."
"Vâng, đợi cháu chút ạ." Du Hàn gấp gáp trả tiền xe rồi chạy lại hướng chú Chu.
Vừa chạy đến nơi, Du Hàn vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Lục Phong, cậu ấy ở đâu vậy chú?"
"Giám đốc, ngài ấy ở bên kia." Chú Chu vừa nói vừa đưa tay chỉ sang bên trái Du Hàn.
Du Hàn nương theo đó mà nhìn theo. Kết quả khiến cậu đứng sững cả người, bất động tại chỗ.
Không biết vì lí do gì mà bây giờ trông Lục Phong nhếch nhác vô cùng. Hơn nữa anh còn đang điên cuồng mà tìm kiếm thứ gì đó.
Đây là lần đầu tiên Du Hàn nhìn thấy bộ dáng mất kiểm soát như thế này của Lục Phong. Nên đó là lý do tại sao cậu lại đứng bất động rất lâu.
Du Hàn đứng nhìn chăm chú rất lâu mới có thể xác nhận đó là Lục Phong. Sau khi hoàn toàn chắc chắn với suy nghĩ của mình thì cậu mới lên tiếng khuyên anh: "Cậu tìm gì vậy? Nếu quan trọng thì gọi người qua tìm. Còn bây giờ thì chúng ta về nhà thôi."
Tận mấy phút trôi qua mà Du Hàn cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của Lục Phong. Có lẽ vì anh đang rất chuyên tâm để tìm kiếm. Nên ngay cả giọng của Du Hàn mà anh cũng chẳng nghe thấy.
Đợi mãi mà đối phương vẫn không chịu lên tiếng nên Du Hàn quyết định tiến lại gần Lục Phong khiến khoảng cách giữa cậu và anh bây giờ đã trở nên rất gần.
Du Hàn hiện tại chỉ đứng ngay sau Lục Phong và chỉ cách anh khoảng hơn một bước chân.
Lúc này, Du Hàn mới lên tiếng nói tiếp với Lục Phong: "Lục Phong, cậu có đang nghe tôi nói không?"
Kết quả lần này cũng vậy, anh cũng không trả lời. Mà thay vào đó lại càng mãnh liệt lấy tay bới tìm thứ gì đó trong đống đồ phế liệu cũ kĩ kia.
Thấy vậy Du Hàn chỉ đành tiến tới kéo giữ tay Lục Phong lại. Mục đích là để ngăn hành động mất kiểm soát này của anh.
Tuy nhiên ngay khi tay Du Hàn vừa chạm vào tay Lục Phong thì đã bị anh dứt khoát hất ra. Vì lực tay Lục Phong vốn đã mạnh cộng thêm trạng thái không ổn định bây giờ. Nên Du Hàn theo đó mà ngã mạnh một cái xuống đất.
Du Hàn theo bản năng mà la lên một tiếng "đau". Mặc dù âm lượng cậu phát ra không lớn lắm nhưng không biết tại sao Lục Phong lại nghe thấy được.
Ngay lập tức sau đó Lục Phong dừng lại hành động bới lung tung tìm đồ. Thay vào đó anh lại hốt hoảng quay người tiến tới chỗ Du Hàn.
"Tôi xin lỗi, cậu đau lắm hả?" Lục Phong nhanh chóng ngồi xuống rồi ân cần mà hỏi Du Hàn.
"Không đau, chỉ là tôi bị làm cho giật mình nên mới ngã thôi." Du Hàn vừa lắc đầu vừa dịu giọng trấn an Lục Phong.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết người giữ tay tôi lại là cậu." Lục Phong vừa cúi gầm mặt vừa dùng giọng điệu vô cùng có lỗi mà nói.
Du Hàn nghe vậy lập tức xua xua tay nói: "Tôi không sao thật mà." Dứt lời Du Hàn liền chống tay đứng lên.
Lục Phong nương theo hành động đó, theo bản năng anh cũng liền đưa tay ra đỡ. Nhưng vừa đưa tay ra được một nửa, tay còn chưa chạm vào Du Hàn thì Lục Phong bỗng dưng không biết vì sao lại thu tay lại.
Lát sau Du Hàn mới nghe Lục Phong lúng túng mà lên tiếng: "Tôi xin lỗi, tôi quên mất tay tôi bây giờ rất bẩn."
"Cậu nói tôi mới nhớ. Tại sao đang yên đang lành cậu lại chạy đến bãi phế liệu này. Hơn nữa cậu còn điên cuồng bới tìm thứ gì đó. Là gì vậy? Rất quan trọng hả?" Du Hàn lấy hơi rồi hỏi Lục Phong liên tục.
"Ừm, rất quan trọng." Lục Phong nhìn Du Hàn đầy ý vị rồi mới dịu dàng trả lời Du Hàn.
"Là thứ gì vậy? Tôi có thể biết không." Du Hàn thắc mắc hỏi lại.
Nhưng đáng tiếc Lục Phong lại không hé răng trả lời. Mà anh lại quay qua nói chuyện khác: "Trời tối rồi, cậu về trước đi. Tôi ở đây tìm thêm một lát nữa."
"Rốt cuộc là thứ gì vậy?" Du Hàn bất mãn mà hỏi lại.
Thấy tình hình cũng không khả thi hơn hồi nãy là bao nên Du Hàn lại tiếp tục lên tiếng nói tiếp. Nhưng lần này giọng điệu của cậu lại pha thêm chút giận dỗi: "Nếu cậu không nói cho tôi biết vậy thì tôi không quan tâm đến cậu nữa."
Dứt lời, Du Hàn liền giận dỗi quay người đi. Nhưng cậu còn chưa kịp đi được bước nào thì đã bị bàn tay to lớn của Lục Phong kéo lại.
Do vậy, Du Hàn chỉ đành bất mãn mà dừng lại. Ngay lúc cậu đứng yên thì Lục Phong bỗng dưng lên tiếng: "Thứ tôi tìm là một cái rương nhỏ."
Du Hàn vừa quay đầu trong trạng thái ngạc nhiên vừa nhìn Lục Phong đầy kinh ngạc mà hỏi: "Cái rương? Trong đó có thứ quan trọng lắm hả?"
Lục Phong gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, trong đó chứa đồ mà "thế giới của tôi" tặng cho tôi."
Không biết vô tình hay cố ý mà cụm từ "thế giới của tôi" lại được Lục Phong nhấn nhá với ý vị vô cùng sâu xa.
Du Hàn nhìn quanh một vòng rồi mới xác định được hướng của chú Chu. Cậu ngạc nhiên mà cảm thán trong lòng: "Vậy mà Lục Phong thật sự đến bãi phế liệu này."
"Vâng, đợi cháu chút ạ." Du Hàn gấp gáp trả tiền xe rồi chạy lại hướng chú Chu.
Vừa chạy đến nơi, Du Hàn vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Lục Phong, cậu ấy ở đâu vậy chú?"
"Giám đốc, ngài ấy ở bên kia." Chú Chu vừa nói vừa đưa tay chỉ sang bên trái Du Hàn.
Du Hàn nương theo đó mà nhìn theo. Kết quả khiến cậu đứng sững cả người, bất động tại chỗ.
Không biết vì lí do gì mà bây giờ trông Lục Phong nhếch nhác vô cùng. Hơn nữa anh còn đang điên cuồng mà tìm kiếm thứ gì đó.
Đây là lần đầu tiên Du Hàn nhìn thấy bộ dáng mất kiểm soát như thế này của Lục Phong. Nên đó là lý do tại sao cậu lại đứng bất động rất lâu.
Du Hàn đứng nhìn chăm chú rất lâu mới có thể xác nhận đó là Lục Phong. Sau khi hoàn toàn chắc chắn với suy nghĩ của mình thì cậu mới lên tiếng khuyên anh: "Cậu tìm gì vậy? Nếu quan trọng thì gọi người qua tìm. Còn bây giờ thì chúng ta về nhà thôi."
Tận mấy phút trôi qua mà Du Hàn cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của Lục Phong. Có lẽ vì anh đang rất chuyên tâm để tìm kiếm. Nên ngay cả giọng của Du Hàn mà anh cũng chẳng nghe thấy.
Đợi mãi mà đối phương vẫn không chịu lên tiếng nên Du Hàn quyết định tiến lại gần Lục Phong khiến khoảng cách giữa cậu và anh bây giờ đã trở nên rất gần.
Du Hàn hiện tại chỉ đứng ngay sau Lục Phong và chỉ cách anh khoảng hơn một bước chân.
Lúc này, Du Hàn mới lên tiếng nói tiếp với Lục Phong: "Lục Phong, cậu có đang nghe tôi nói không?"
Kết quả lần này cũng vậy, anh cũng không trả lời. Mà thay vào đó lại càng mãnh liệt lấy tay bới tìm thứ gì đó trong đống đồ phế liệu cũ kĩ kia.
Thấy vậy Du Hàn chỉ đành tiến tới kéo giữ tay Lục Phong lại. Mục đích là để ngăn hành động mất kiểm soát này của anh.
Tuy nhiên ngay khi tay Du Hàn vừa chạm vào tay Lục Phong thì đã bị anh dứt khoát hất ra. Vì lực tay Lục Phong vốn đã mạnh cộng thêm trạng thái không ổn định bây giờ. Nên Du Hàn theo đó mà ngã mạnh một cái xuống đất.
Du Hàn theo bản năng mà la lên một tiếng "đau". Mặc dù âm lượng cậu phát ra không lớn lắm nhưng không biết tại sao Lục Phong lại nghe thấy được.
Ngay lập tức sau đó Lục Phong dừng lại hành động bới lung tung tìm đồ. Thay vào đó anh lại hốt hoảng quay người tiến tới chỗ Du Hàn.
"Tôi xin lỗi, cậu đau lắm hả?" Lục Phong nhanh chóng ngồi xuống rồi ân cần mà hỏi Du Hàn.
"Không đau, chỉ là tôi bị làm cho giật mình nên mới ngã thôi." Du Hàn vừa lắc đầu vừa dịu giọng trấn an Lục Phong.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết người giữ tay tôi lại là cậu." Lục Phong vừa cúi gầm mặt vừa dùng giọng điệu vô cùng có lỗi mà nói.
Du Hàn nghe vậy lập tức xua xua tay nói: "Tôi không sao thật mà." Dứt lời Du Hàn liền chống tay đứng lên.
Lục Phong nương theo hành động đó, theo bản năng anh cũng liền đưa tay ra đỡ. Nhưng vừa đưa tay ra được một nửa, tay còn chưa chạm vào Du Hàn thì Lục Phong bỗng dưng không biết vì sao lại thu tay lại.
Lát sau Du Hàn mới nghe Lục Phong lúng túng mà lên tiếng: "Tôi xin lỗi, tôi quên mất tay tôi bây giờ rất bẩn."
"Cậu nói tôi mới nhớ. Tại sao đang yên đang lành cậu lại chạy đến bãi phế liệu này. Hơn nữa cậu còn điên cuồng bới tìm thứ gì đó. Là gì vậy? Rất quan trọng hả?" Du Hàn lấy hơi rồi hỏi Lục Phong liên tục.
"Ừm, rất quan trọng." Lục Phong nhìn Du Hàn đầy ý vị rồi mới dịu dàng trả lời Du Hàn.
"Là thứ gì vậy? Tôi có thể biết không." Du Hàn thắc mắc hỏi lại.
Nhưng đáng tiếc Lục Phong lại không hé răng trả lời. Mà anh lại quay qua nói chuyện khác: "Trời tối rồi, cậu về trước đi. Tôi ở đây tìm thêm một lát nữa."
"Rốt cuộc là thứ gì vậy?" Du Hàn bất mãn mà hỏi lại.
Thấy tình hình cũng không khả thi hơn hồi nãy là bao nên Du Hàn lại tiếp tục lên tiếng nói tiếp. Nhưng lần này giọng điệu của cậu lại pha thêm chút giận dỗi: "Nếu cậu không nói cho tôi biết vậy thì tôi không quan tâm đến cậu nữa."
Dứt lời, Du Hàn liền giận dỗi quay người đi. Nhưng cậu còn chưa kịp đi được bước nào thì đã bị bàn tay to lớn của Lục Phong kéo lại.
Do vậy, Du Hàn chỉ đành bất mãn mà dừng lại. Ngay lúc cậu đứng yên thì Lục Phong bỗng dưng lên tiếng: "Thứ tôi tìm là một cái rương nhỏ."
Du Hàn vừa quay đầu trong trạng thái ngạc nhiên vừa nhìn Lục Phong đầy kinh ngạc mà hỏi: "Cái rương? Trong đó có thứ quan trọng lắm hả?"
Lục Phong gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, trong đó chứa đồ mà "thế giới của tôi" tặng cho tôi."
Không biết vô tình hay cố ý mà cụm từ "thế giới của tôi" lại được Lục Phong nhấn nhá với ý vị vô cùng sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.