Chương 43
Mặt trời ^_^
19/08/2023
Du Hàn ngơ ngác mà hỏi lại: "Cậu nói gì vậy? Tôi nghe hoàn toàn không hiểu."
Lục Phong nở một nụ cười dịu dàng với Du Hàn rồi mới trả lời: "Có lẽ cậu không hiểu đâu."
"Ừm, mặc dù tôi không biết thứ cậu tìm có ý nghĩa với cậu như thế nào. Nhưng tôi biết nó rất quan trọng với cậu nên tôi sẽ cùng cậu tìm." Du Hàn dùng giọng điệu vô cùng chân thành mà đáp lời Lục Phong.
Lục Phong nghe vậy lập tức lên tiếng ngăn cản: "Ở đây bẩn lắm, cậu về trước đi. Tôi bẩn một mình là được rồi, tôi không muốn cậu cũng vậy."
Du Hàn tất nhiên sẽ không nghe lời Lục Phong khuyên ngăn. Bằng chứng là ngay sau đó cậu liền xắn tay áo lên bắt đầu bắt chước Lục Phong lục lọi, tìm kiếm.
Lục Phong thấy Du Hàn bướng bỉnh như vậy thì đành chịu thua. Nên tiếp đó anh không lên tiếng ngăn cản cậu nữa. Mà thay vào đó anh lại cùng Du Hàn tìm kiếm cái rương bảo bối.
Sau hơn 30 phút tìm kiếm nhưng cũng chẳng có chút tiến triển nào. Bỗng dưng Du Hàn la lên hỏi Lục Phong: "Cậu nhìn thử cái rương này đi, coi nó có phải cái cậu đang tìm không?"
Lục Phong uể oải nhìn sang, vẻ mặt anh tiều tụy trông thấy rất rõ ràng. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy cái rương nhỏ trên tay Du Hàn tất cả biểu cảm đó đêu đồng loạt được rũ bỏ. Thay vào đó là một khuôn mặt có sức sống hơn hẳn.
"Đúng, đúng vậy." Lục Phong gấp gáp mà lên tiếng.
Du Hàn nghe vậy cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi đưa cái rương nhỏ trên tay sang cho Lục Phong.
Lục Phong vội vàng nhận lấy với nụ cười phấn khởi trên môi. Sau khi ngắm nghía đủ đường cái rương thì anh mới lên tiếng cảm ơn Du Hàn: "Lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
Du Hàn còn chưa kịp đáp lời thì không hiểu sao Lục Phong lại nhỏ giọng nói tiếp: "Nhưng cũng thật xin lỗi cậu....." Xin lỗi vì đã xuýt chút nữa đã làm mất những món đồ mà cậu đã tặng cho tôi.
"Hả? Tại sao lại xin lỗi tôi." Du Hàn khó hiểu mà hỏi lại.
"Không có gì, bây giờ chúng ta về nhà thôi." Lục Phong nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện khác.
"Ừm, về nhà thôi."
Dứt lời cả hai người đều nhanh chóng bước đến xe rồi lên xe.
Trong xe
"Cậu làm gì mà lại để một thứ đồ quan trọng như vậy lẫn lộn trong bãi phế liệu thế? Du Hàn tò mò mà hỏi.
"Đây là vì có người cố tình vứt nó vào đó." Lục Phong lạnh lùng mà nói.
"Tại sao? Ai mà lại không có lí lẽ như vậy?" Du Hàn bức xúc mà hỏi lại.
"Ba tôi." Lục Phong lạnh nhạt mà nói lên hai chữ này.
"Ba cậu?" Du Hàn không tin vào tai mình nên liền hỏi lại.
Lục Phong gật đầu nhằm khẳng định những gì Du Hàn nghe là đúng.
"Tại sao ông ấy lại làm vậy chứ? Dù có tức giận như thế nào thì hành động vứt đồ của người khác cũng rất bất lịch sự." Du Hàn bức xúc mà nói một tràn dài.
"Có vẻ cậu còn tức giận, bất bình hơn tôi. Cậu không cần lo cho tôi đâu vì tôi quen rồi."
Du Hàn phụng phịu mà đáp lời: "Cậu thật tội nghiệp, bị ấm ức như vậy mà không phản khán."
Lục Phong chỉ cười không rõ ý gì một cái rồi cũng chẳng lên tiếng.
...***...
Nói đến chuyện tại sao cái rương Lục Phong coi như bảo bối lại bị vứt đi như vậy thì phải quay lại lúc trưa, lúc mà Lục Phong rời bệnh viện sau khi nghe điện thoại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hướng Lục Phong đi chính là nhà của ba anh.
Nhà ba Lục Phong
"Mày cuối cùng cũng chịu về rồi hả?" Vừa trông thấy Lục Phong bước vào cửa thì ông Trần lập tức lớn tiếng mà chất vấn. Ông Trần ở đây chính là ba của Lục Phong.
Lục Phong không trả lời cũng chẳng hề quan tâm đến những gì ông ta vừa nói. Mà anh chỉ hờ hững nói đến chuyện khác: "Cái rương của tôi đâu?"
"Mày nói chuyện với ba mày như vậy hả?" Ông ta lập tức quát lớn.
"Tôi về đây chính là muốn lấy đồ của tôi đi, cái rương của tôi đâu?" Lục Phong vừa ngả tay ra trước mặt ba mình vừa hờ hững nói.
"Tao vứt rồi." Ông ta giận dữ mà nói lớn.
"Ai cho phép ba đụng vào đồ của tôi?" Lục Phong bây giờ không còn duy trì trạng thái hờ hững nữa. Mà thay vào đó anh lại trở nên vô cùng giận dữ mà hỏi.
"Chỉ là một món đồ cũ kĩ, mày có cần làm quá lên như vậy hay không?" Ông ta thản nhiên mà nói chuyện, cứ như chính ông ta chẳng có lỗi gì cả.
"Cũ kĩ? Làm quá?" Lục Phong lạnh lùng mà chất vấn ngược lại ba của anh.
"Tao còn chưa tính sổ chuyện mày ôm ấp tình nhân bên ngoài mà mày còn dám chất vấn tao?"
Lục Phong lạnh lùng mà đáp trả: "Ba quả nhiên già rồi nên trí nhớ cũng không còn tốt nữa. Tôi đã nói là em ấy không phải tình nhân, em ấy là vợ của tôi."
"Mày được lắm, mày dám nói ba mày như vậy. Tao chỉ chấp nhận con gái nhà họ Tạ làm con dâu. Còn cái thằng tình nhân của mày thì đừng hòng." Ông ta lớn tiếng mà nói.
"Ai cần ông chấp nhận? Hơn nữa tôi không có tình nhân, tôi chỉ có vợ." Lục Phong lạnh nhạt mà trả lời.
Dừng một lát, Lục Phong lại lên tiếng nói tiếp. Lần này giọng anh dịu dàng có độ ấm hơn hẳn: "Em ấy là vợ hợp pháp của tôi."
Lục Phong nở một nụ cười dịu dàng với Du Hàn rồi mới trả lời: "Có lẽ cậu không hiểu đâu."
"Ừm, mặc dù tôi không biết thứ cậu tìm có ý nghĩa với cậu như thế nào. Nhưng tôi biết nó rất quan trọng với cậu nên tôi sẽ cùng cậu tìm." Du Hàn dùng giọng điệu vô cùng chân thành mà đáp lời Lục Phong.
Lục Phong nghe vậy lập tức lên tiếng ngăn cản: "Ở đây bẩn lắm, cậu về trước đi. Tôi bẩn một mình là được rồi, tôi không muốn cậu cũng vậy."
Du Hàn tất nhiên sẽ không nghe lời Lục Phong khuyên ngăn. Bằng chứng là ngay sau đó cậu liền xắn tay áo lên bắt đầu bắt chước Lục Phong lục lọi, tìm kiếm.
Lục Phong thấy Du Hàn bướng bỉnh như vậy thì đành chịu thua. Nên tiếp đó anh không lên tiếng ngăn cản cậu nữa. Mà thay vào đó anh lại cùng Du Hàn tìm kiếm cái rương bảo bối.
Sau hơn 30 phút tìm kiếm nhưng cũng chẳng có chút tiến triển nào. Bỗng dưng Du Hàn la lên hỏi Lục Phong: "Cậu nhìn thử cái rương này đi, coi nó có phải cái cậu đang tìm không?"
Lục Phong uể oải nhìn sang, vẻ mặt anh tiều tụy trông thấy rất rõ ràng. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy cái rương nhỏ trên tay Du Hàn tất cả biểu cảm đó đêu đồng loạt được rũ bỏ. Thay vào đó là một khuôn mặt có sức sống hơn hẳn.
"Đúng, đúng vậy." Lục Phong gấp gáp mà lên tiếng.
Du Hàn nghe vậy cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi đưa cái rương nhỏ trên tay sang cho Lục Phong.
Lục Phong vội vàng nhận lấy với nụ cười phấn khởi trên môi. Sau khi ngắm nghía đủ đường cái rương thì anh mới lên tiếng cảm ơn Du Hàn: "Lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
Du Hàn còn chưa kịp đáp lời thì không hiểu sao Lục Phong lại nhỏ giọng nói tiếp: "Nhưng cũng thật xin lỗi cậu....." Xin lỗi vì đã xuýt chút nữa đã làm mất những món đồ mà cậu đã tặng cho tôi.
"Hả? Tại sao lại xin lỗi tôi." Du Hàn khó hiểu mà hỏi lại.
"Không có gì, bây giờ chúng ta về nhà thôi." Lục Phong nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện khác.
"Ừm, về nhà thôi."
Dứt lời cả hai người đều nhanh chóng bước đến xe rồi lên xe.
Trong xe
"Cậu làm gì mà lại để một thứ đồ quan trọng như vậy lẫn lộn trong bãi phế liệu thế? Du Hàn tò mò mà hỏi.
"Đây là vì có người cố tình vứt nó vào đó." Lục Phong lạnh lùng mà nói.
"Tại sao? Ai mà lại không có lí lẽ như vậy?" Du Hàn bức xúc mà hỏi lại.
"Ba tôi." Lục Phong lạnh nhạt mà nói lên hai chữ này.
"Ba cậu?" Du Hàn không tin vào tai mình nên liền hỏi lại.
Lục Phong gật đầu nhằm khẳng định những gì Du Hàn nghe là đúng.
"Tại sao ông ấy lại làm vậy chứ? Dù có tức giận như thế nào thì hành động vứt đồ của người khác cũng rất bất lịch sự." Du Hàn bức xúc mà nói một tràn dài.
"Có vẻ cậu còn tức giận, bất bình hơn tôi. Cậu không cần lo cho tôi đâu vì tôi quen rồi."
Du Hàn phụng phịu mà đáp lời: "Cậu thật tội nghiệp, bị ấm ức như vậy mà không phản khán."
Lục Phong chỉ cười không rõ ý gì một cái rồi cũng chẳng lên tiếng.
...***...
Nói đến chuyện tại sao cái rương Lục Phong coi như bảo bối lại bị vứt đi như vậy thì phải quay lại lúc trưa, lúc mà Lục Phong rời bệnh viện sau khi nghe điện thoại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hướng Lục Phong đi chính là nhà của ba anh.
Nhà ba Lục Phong
"Mày cuối cùng cũng chịu về rồi hả?" Vừa trông thấy Lục Phong bước vào cửa thì ông Trần lập tức lớn tiếng mà chất vấn. Ông Trần ở đây chính là ba của Lục Phong.
Lục Phong không trả lời cũng chẳng hề quan tâm đến những gì ông ta vừa nói. Mà anh chỉ hờ hững nói đến chuyện khác: "Cái rương của tôi đâu?"
"Mày nói chuyện với ba mày như vậy hả?" Ông ta lập tức quát lớn.
"Tôi về đây chính là muốn lấy đồ của tôi đi, cái rương của tôi đâu?" Lục Phong vừa ngả tay ra trước mặt ba mình vừa hờ hững nói.
"Tao vứt rồi." Ông ta giận dữ mà nói lớn.
"Ai cho phép ba đụng vào đồ của tôi?" Lục Phong bây giờ không còn duy trì trạng thái hờ hững nữa. Mà thay vào đó anh lại trở nên vô cùng giận dữ mà hỏi.
"Chỉ là một món đồ cũ kĩ, mày có cần làm quá lên như vậy hay không?" Ông ta thản nhiên mà nói chuyện, cứ như chính ông ta chẳng có lỗi gì cả.
"Cũ kĩ? Làm quá?" Lục Phong lạnh lùng mà chất vấn ngược lại ba của anh.
"Tao còn chưa tính sổ chuyện mày ôm ấp tình nhân bên ngoài mà mày còn dám chất vấn tao?"
Lục Phong lạnh lùng mà đáp trả: "Ba quả nhiên già rồi nên trí nhớ cũng không còn tốt nữa. Tôi đã nói là em ấy không phải tình nhân, em ấy là vợ của tôi."
"Mày được lắm, mày dám nói ba mày như vậy. Tao chỉ chấp nhận con gái nhà họ Tạ làm con dâu. Còn cái thằng tình nhân của mày thì đừng hòng." Ông ta lớn tiếng mà nói.
"Ai cần ông chấp nhận? Hơn nữa tôi không có tình nhân, tôi chỉ có vợ." Lục Phong lạnh nhạt mà trả lời.
Dừng một lát, Lục Phong lại lên tiếng nói tiếp. Lần này giọng anh dịu dàng có độ ấm hơn hẳn: "Em ấy là vợ hợp pháp của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.