Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 57: Chuyện gì đang xảy ra?
Dao Quang Lân Y
10/07/2019
Cô nương tên là gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại lưu lạc tới Ngọa Đương này?
Lăng Huyền Phong liên tiếp hỏi ra 3 vấn đề, thiếu nữ kia nói:
- Bẩm công tử, tiểu nữ tên Hứa Như Yên, người ở thôn Mã Dương, cách thành này khoảng 30 dặm về phía Bắc. Còn về việc tại sao tiểu nữ lưu lạc tới nơi này....
- Cô nương cứ nói, không ngại.
- Tiểu nữ nếu nói ra e rằng công tử sẽ không tin.
- Ồ? Có chuyện gì mà ta sẽ không tin? Cô cứ nói thử, bản thiếu gia đã từng gặp nhiều chuyện kỳ quái, chắc cũng không có gì quá bất ngờ.
- Nếu công tử đã nói vậy... Tiểu nữ đến từ thôn Mã Dương, cách đó không xa trên một sơn cốc tên Hướng Dương Pha, không hiểu sao những năm gần đây trong đó luôn vang vọng tiếng sói tru liên miên, vang vọng khắp vùng. Dân cư của thôn vô cùng lo lắng, lập ra các đội hương dũng binh để bảo vệ làng, xem như cũng có chút an ổn. Nhưng cách đây 1 tháng, bọn chúng tấn công làng của ta, bách tính trong thôn bị giết hại dã man, tiểu nữ được phụ thân đưa ra khỏi nơi đó, song người lại quay lại để kiếm tỷ tỷ, tiểu nữ chờ ở đó suốt 4 ngày liền, chỉ có thể sống qua ngày nhờ chút lương khô và nước uống mang theo, cho đến khi gặp Hà Hữu Tài, bị hắn mang về đây.
- Hừm, theo như cô nương nói thì thôn bị sói tấn công, nhưng thứ cho bản thiếu gia nói thẳng, chuyện dã thú tấn công làng không phải việc gì lạ, vì sao cô nương lúc nãy ngập ngừng?
- Hồi công tử, đó không phải là những con sói bình thường.
- Ồ?
- Bọn chúng giống như là yêu quái thì đúng hơn!
- Nghĩa là sao? Cô nương xin nói rõ?
- Bọn chúng... Bọn chúng... Bọn chúng có khuôn mặt là một con sói, nhưng thân hình không khác gì một con người, hơn nữa bọn chúng còn có cầm theo vũ khí, nói tiếng người nữa.
- Cái gì??!!
Lăng Huyền Phong cùng Mục Uyển Thanh trợn mắt há hốc mồm lên nhìn, không thể nào tin được vào lỗ tai của mình nữa.
- Cô nương! Cô xác định không nói đùa? - Lăng Huyền Phong trầm giọng nói. Việc này có chút nghiêm trọng, hết cương thi, nay lại đến yêu quái, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Hắn không hề nghi ngờ lời nói của Hứa Như Yên, bởi vì nàng không việc gì phải nói dối hắn cả, hơn nữa, hắn cũng đã nhờ hệ thống quan sát nàng, hiển nhiên hệ thống xác nhận nàng không nói dối.
- Tiểu nữ lấy tính mạng của mình ra xin thề đấy là lời nói thật!
Ngồi trên ghế trầm ngâm, không nói một hồi khá lâu, không khí có vẻ trầm tĩnh, sau cùng, Lăng Huyền Phong chậm rãi nói:
- Cô nương! Chuyện này quá mức phi thường, bản thiếu gia tin cô..
- THật sao?
- Cô nương từ từ nghe ta nói. Bản thiếu gia tin cô, may ra cũng có một số người sẽ tin, tuy nhiên cũng chỉ là một số người mà thôi, ta nghĩ chuyện này ngoài chúng ta ra, cô nương không nên kể với ai khác.
- Vì sao?
- Rất đơn giản, chuyện này nếu kể ra quá mức hoang đường. Đại lục mấy vạn năm tồn tại, nhưng chưa bao giờ có ghi chép lại việc có yêu quái hiện thân cả, rất có thể mọi người sẽ coi cô là người mê nói sảng.
- Thế nhưng....
- Không cần lo, chuyện này ta đã có cách giải quyết, việc chính là chuyện này phải giữ kín.
- Ta...
- Hứa cô nương, ngươi cứ tin tướng công ta là được, hắn nói có cách thì nhất định sẽ có cách. - Mục Uyển Thanh an ủi nói.
Mặc dù trong lòng vẫn không tin, nhưng dù sao người ta đã nói như vậy, chắc cũng phải có vài phần bản sự, cho nên nàng cũng đành gật đầu, sau đó cáo từ lui ra.
- Sao? Biết nhiệm vụ tiếp theo phải đi đâu chưa?
- Ý đại ca là em sẽ phải tới Mã Dương thôn một chuyến?
- Đúng thế! Tới nơi đó, giải quyết mọi chuyện, kết thúc nhiệm vụ lần này!
- Được, trong vòng 3 ngày ta sẽ xuất phát.
Lăng Huyền Phong quay sang Mục Uyển Thanh:
- Ta sẽ tới nơi đó một chuyến, đi một mình.
- Không được! Quá nguy hiểm, thiếp không cho chàng đi! Nếu đi thì chúng ta cùng đi!
- Nói bậy! Chính vì lần này quá nguy hiểm nên ta mới quyết định đi một mình, nếu như có biến động thì có thể toàn thân trở ra. Nếu đem theo người thì sẽ không còn bí mật nữa, hơn nữa, ta cần nàng ở lại, bảo vệ Hứa cô nương. Nàng nghĩ tên béo kia sẽ thực sự bỏ qua cho cô ấy sao?
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả, ta đã quyết định rồi.
Mục Uyển Thanh thấy hắn quyết tâm như vậy thì đành thỏa hiệp, nàng không có cách nào cấm đoán hắn được.
- ----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Lăng Huyền Phong tìm Trần Thương nói chuyện
- Lão đệ, chuyện này là thật sao?
Trần Thương lúc đầu không dám tin, nhưng sau đó thấy Lăng Huyền Phong nghiêm túc thì cũng tin bảy phần.
- Nói thật với đệ, lần này lão Trần ta hữu tâm vô lực. Mấy hôm trước Dương tướng quân có tới tìm gặp ta nói chuyện, sau khi nghe kể sự việc trong hậu sơn động, hắn đã nhờ ta ở lại giúp hắn một tay, lão Trần không tiện từ chối, nay không ngờ lại xảy ra cơ sự này.
- Ta hiểu, với cả ta cũng tính chỉ đi một mình, hành tung sẽ bí mật hơn, quá nhiều người ngược lại có chút không ổn.
- Cũng đúng. Hay là thế này, lão ca ta có một vài bằng hữu trên giang hồ, bọn hắn cũng thuộc loại người nghĩa hiệp, ta sẽ gửi thư cho họ, bảo họ đến tiếp ứng đệ nếu cần.
- Như vậy cũng được, đa tạ lão ca!
Lăng Huyền Phong liên tiếp hỏi ra 3 vấn đề, thiếu nữ kia nói:
- Bẩm công tử, tiểu nữ tên Hứa Như Yên, người ở thôn Mã Dương, cách thành này khoảng 30 dặm về phía Bắc. Còn về việc tại sao tiểu nữ lưu lạc tới nơi này....
- Cô nương cứ nói, không ngại.
- Tiểu nữ nếu nói ra e rằng công tử sẽ không tin.
- Ồ? Có chuyện gì mà ta sẽ không tin? Cô cứ nói thử, bản thiếu gia đã từng gặp nhiều chuyện kỳ quái, chắc cũng không có gì quá bất ngờ.
- Nếu công tử đã nói vậy... Tiểu nữ đến từ thôn Mã Dương, cách đó không xa trên một sơn cốc tên Hướng Dương Pha, không hiểu sao những năm gần đây trong đó luôn vang vọng tiếng sói tru liên miên, vang vọng khắp vùng. Dân cư của thôn vô cùng lo lắng, lập ra các đội hương dũng binh để bảo vệ làng, xem như cũng có chút an ổn. Nhưng cách đây 1 tháng, bọn chúng tấn công làng của ta, bách tính trong thôn bị giết hại dã man, tiểu nữ được phụ thân đưa ra khỏi nơi đó, song người lại quay lại để kiếm tỷ tỷ, tiểu nữ chờ ở đó suốt 4 ngày liền, chỉ có thể sống qua ngày nhờ chút lương khô và nước uống mang theo, cho đến khi gặp Hà Hữu Tài, bị hắn mang về đây.
- Hừm, theo như cô nương nói thì thôn bị sói tấn công, nhưng thứ cho bản thiếu gia nói thẳng, chuyện dã thú tấn công làng không phải việc gì lạ, vì sao cô nương lúc nãy ngập ngừng?
- Hồi công tử, đó không phải là những con sói bình thường.
- Ồ?
- Bọn chúng giống như là yêu quái thì đúng hơn!
- Nghĩa là sao? Cô nương xin nói rõ?
- Bọn chúng... Bọn chúng... Bọn chúng có khuôn mặt là một con sói, nhưng thân hình không khác gì một con người, hơn nữa bọn chúng còn có cầm theo vũ khí, nói tiếng người nữa.
- Cái gì??!!
Lăng Huyền Phong cùng Mục Uyển Thanh trợn mắt há hốc mồm lên nhìn, không thể nào tin được vào lỗ tai của mình nữa.
- Cô nương! Cô xác định không nói đùa? - Lăng Huyền Phong trầm giọng nói. Việc này có chút nghiêm trọng, hết cương thi, nay lại đến yêu quái, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Hắn không hề nghi ngờ lời nói của Hứa Như Yên, bởi vì nàng không việc gì phải nói dối hắn cả, hơn nữa, hắn cũng đã nhờ hệ thống quan sát nàng, hiển nhiên hệ thống xác nhận nàng không nói dối.
- Tiểu nữ lấy tính mạng của mình ra xin thề đấy là lời nói thật!
Ngồi trên ghế trầm ngâm, không nói một hồi khá lâu, không khí có vẻ trầm tĩnh, sau cùng, Lăng Huyền Phong chậm rãi nói:
- Cô nương! Chuyện này quá mức phi thường, bản thiếu gia tin cô..
- THật sao?
- Cô nương từ từ nghe ta nói. Bản thiếu gia tin cô, may ra cũng có một số người sẽ tin, tuy nhiên cũng chỉ là một số người mà thôi, ta nghĩ chuyện này ngoài chúng ta ra, cô nương không nên kể với ai khác.
- Vì sao?
- Rất đơn giản, chuyện này nếu kể ra quá mức hoang đường. Đại lục mấy vạn năm tồn tại, nhưng chưa bao giờ có ghi chép lại việc có yêu quái hiện thân cả, rất có thể mọi người sẽ coi cô là người mê nói sảng.
- Thế nhưng....
- Không cần lo, chuyện này ta đã có cách giải quyết, việc chính là chuyện này phải giữ kín.
- Ta...
- Hứa cô nương, ngươi cứ tin tướng công ta là được, hắn nói có cách thì nhất định sẽ có cách. - Mục Uyển Thanh an ủi nói.
Mặc dù trong lòng vẫn không tin, nhưng dù sao người ta đã nói như vậy, chắc cũng phải có vài phần bản sự, cho nên nàng cũng đành gật đầu, sau đó cáo từ lui ra.
- Sao? Biết nhiệm vụ tiếp theo phải đi đâu chưa?
- Ý đại ca là em sẽ phải tới Mã Dương thôn một chuyến?
- Đúng thế! Tới nơi đó, giải quyết mọi chuyện, kết thúc nhiệm vụ lần này!
- Được, trong vòng 3 ngày ta sẽ xuất phát.
Lăng Huyền Phong quay sang Mục Uyển Thanh:
- Ta sẽ tới nơi đó một chuyến, đi một mình.
- Không được! Quá nguy hiểm, thiếp không cho chàng đi! Nếu đi thì chúng ta cùng đi!
- Nói bậy! Chính vì lần này quá nguy hiểm nên ta mới quyết định đi một mình, nếu như có biến động thì có thể toàn thân trở ra. Nếu đem theo người thì sẽ không còn bí mật nữa, hơn nữa, ta cần nàng ở lại, bảo vệ Hứa cô nương. Nàng nghĩ tên béo kia sẽ thực sự bỏ qua cho cô ấy sao?
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả, ta đã quyết định rồi.
Mục Uyển Thanh thấy hắn quyết tâm như vậy thì đành thỏa hiệp, nàng không có cách nào cấm đoán hắn được.
- ----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Lăng Huyền Phong tìm Trần Thương nói chuyện
- Lão đệ, chuyện này là thật sao?
Trần Thương lúc đầu không dám tin, nhưng sau đó thấy Lăng Huyền Phong nghiêm túc thì cũng tin bảy phần.
- Nói thật với đệ, lần này lão Trần ta hữu tâm vô lực. Mấy hôm trước Dương tướng quân có tới tìm gặp ta nói chuyện, sau khi nghe kể sự việc trong hậu sơn động, hắn đã nhờ ta ở lại giúp hắn một tay, lão Trần không tiện từ chối, nay không ngờ lại xảy ra cơ sự này.
- Ta hiểu, với cả ta cũng tính chỉ đi một mình, hành tung sẽ bí mật hơn, quá nhiều người ngược lại có chút không ổn.
- Cũng đúng. Hay là thế này, lão ca ta có một vài bằng hữu trên giang hồ, bọn hắn cũng thuộc loại người nghĩa hiệp, ta sẽ gửi thư cho họ, bảo họ đến tiếp ứng đệ nếu cần.
- Như vậy cũng được, đa tạ lão ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.