Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 56: Cướp dâu (Tiếp theo)
Dao Quang Lân Y
09/07/2019
- Hừ! Muốn cưỡng đoạt dân nữ, tên béo ngươi đã hỏi qua ta chưa?
Nương theo tiếng hừ lạnh, có 2 thân ảnh mặc đồ đen, che kín mặt phi thân từ trên nóc nhà xuống, nhìn chằm chằm vào Hà Hữu Tài. Tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên, không ngờ có người dám đến cướp dâu, hơn nữa là cướp ngay tại nhà của tân lang!
- Các ngươi là ai? Vì sao đến đây phá đám cưới của Hà mỗ?
Hà Hữu Tài tức giận, mấy ngày hôm nay hắn xuất hành không được thuận lợi. Mới ngày hôm trước tinh trùng thượng não, cuối cùng chọc phải một đầu nữ la sát, làm cho hắn sợ đến kêu cha gọi mẹ. Đến ngày hôm nay hỷ sự, lại có người đến phá đám.
- Quản chi ta là ai, hôm nay, có bọn ta ở đây, tên béo ngươi đừng mong lấy vợ, hắc hắc! - Nam tử mặc áo đen lên tiếng
- Hừ! Ta cũng không cần biết ngươi là ai! Hôm nay các ngươi đều lưu lại đây đi! Còn nữ tử đi bên cạnh ngươi dáng vẻ không tồi, lưu lại tối cho ta thị tẩm, hắc hắc! Người đâu, bắt chúng!
Bốn phía nghe tiếng "Dạ" vô cùng rõ rệt, lập tức gia đinh Hà Phủ từ bốn phía chạy tới, quan khách thấy có biến lập tức chạy ra ngoài, có rất nhiều người hiếu kỳ, muốn ở lại xem nên không có chạy đi.
Trong chốc lát, cả 2 người bị gia đinh Hà Phủ vây quanh, không chỉ Hà Phủ, mà còn có gia đinh của một số nhà khác, có vẻ là bằng hữu tốt của Hà Hữu Tài, thấy bằng hữu mình bị người phá đám, nên cũng gọi người tới giúp một tay.
2 người mặc đồ đen cũng không bị nhiều người vây quanh làm cho sợ hãi, vẫn thản nhiên như không, hơn nữa còn chỉ mặt Hà Hữu Tài hét lớn:
- Tên béo kia, hôm nay tân nương bản tọa sẽ cướp, còn ngươi, mau ngoan ngoãn chờ bản tọa đến xét xử đi, ha ha!
- Phế thoại, thân các ngươi lo cho xong đi đã! Còn chờ gì nữa, mau lên cho ta!
Không chờ cho đám gia đinh lao lên, 2 người đã động, chỉ thấy bọn họ phi thân thẳng vào trong đám người, tả xung hữu đột, Đông một cước, Tây một quyền, đám gia đinh chỉ là thường nhân, cùng lắm thì to lớn hơn tráng đinh bình thường mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của 2 tu luyện giả được đây? Trong chốc lát chỉ thấy bóng người nằm la liệt. Đây tuyệt đối là hổ xông vào bầy dê, hơn nữa lại còn là 2 đầu mãnh hổ!
Lăng Huyền Phong không thúc động nội lực, chỉ sử dụng công phu quyền cước căn bản. Đầu tiên là đấm thẳng vào mặt tên gia đinh trước mặt, làm cho lỗ mũi hắn ăn trầu, trước mặt chỉ thấy chim hót sao bay đầy trời, sau đó ngã xuống đất, không thấy động đậy. Tiếp theo, một cùi trỏ giật về sau, làm cho một tên gia đinh gầy còm đằng sau "hàm ơi ở lại răng đi nhé". Chân của hắn cũng không ngừng nghỉ, một cước tung ra, vốn ý định muốn đạp vào bụng của một tên gia đinh, ai ngờ mục tiêu lại tiến lên vài bước, và sau đó.... à mà không còn sau đó nữa. Chỉ thấy vị gia đinh xui xẻo kia ôm tiểu đệ đệ thống khổ nằm vật xuống đất, người cong như con tôm, miệng hít thở không thông, sắc mặt xanh tím, như vậy là từ nay về sau họa mi không còn hót nữa.
- Cái này không phải tại ta a! Ai kêu ngươi tiến lên làm chi! Tự làm tự chịu thôi á!
Ở phía bên kia thì Mục Uyển Thanh đánh người dữ dội không kém. Chỉ thấy nàng tay cầm một khúc đoản côn đã chuẩn bị trước, cứ có tên nào lao lên là không chút lưu tình đánh cho thất điên bát đảo, chỉ để lại phía sau lưng một đống người không gãy tay thì gãy chân, nằm kêu rên một chỗ. Mấy tên còn lại thấy nàng hung mãnh như vậy thì sợ hãi, đồng loạt dừng lại, không tên nào dám lao lên, sắc mặt tái mét nhìn đầu sư tử cái phát uy. Bọn hắn nghĩ rằng chỉ cần không lao tới thì sẽ không sao, nào ngờ mộng tưởng thì đẹp đẽ, sự thật lại tàn khốc. Không thấy tên nào lao lên, Mục Uyển Thanh liền xông vào phía chúng, nhất thời tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên mạnh mẽ, người ngoài nếu không biết chuyện thì lại nghĩ ở đây đang mở lò sát sinh.
Chúng nhân bốn phía xung quanh quan sát thì hít vào một ngụm khí lạnh. Mạnh như vậy! Chỉ có 2 người thôi mà đánh cho mấy chục tên gia đinh răng rơi đầy đất! Có nhiều hương thân phụ lão vừa xem vừa chảy nước mắt, trong lòng vui vẻ khôn nguôi, thầm hô: Đánh hay lắm! Đánh nữa đi! Lũ du côn ác bá thường ngày bây giờ đã có người trị!
Thấy 2 người trong đám gia đinh đánh nhau như chỗ không người, Hà Hữu Tài xanh mặt, 2 chân béo núc của hắn run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, sợ tới mức hồn bất phụ thể, hắn tự hỏi là hôm nay có phải bước chân trái xuống giường hay không mà lại đi đắc tội tới 2 sát tinh này, bây giờ thì hắn chỉ có cảm giác muốn quỳ xuống xin tha mà thôi.
Qua một hồi, tên gia đinh cuối cùng bị 2 người đánh cho thành đầu heo, ngã vật xuống đất. 2 người cùng tiến lại chỗ Hà Hữu Tài cùng tân nương. Tên béo giờ này liêm sỉ cũng không để lại làm gì, quỳ xuống khóc thét:
- 2 vị đại hiệp, các vị xin tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân không nhớ là đã chọc phải hai vị a!
- Hừ! Đừng phí lời, hôm nay ta đến là đưa tân nương đi, ngươi có ý kiến?
- Dạ không không! Nàng là của các vị, xin tha cho tiểu nhân một mạng.
Hà Hữu Tài lắc đầu như trống bỏi, vội vàng đẩy tân nương ra, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Từ đó về sau hắn có vẻ tu thân dưỡng tính, không đi cưỡng ép dân nữ nữa, đây cũng là một điều tốt.
- Vị cô nương này, đi theo chúng ta!
Mục Uyển Thanh quay sang tân nương, không đợi nàng trả lời liền kéo lấy tay nàng, Lăng Huyền Phong lấy trong người ra mấy quả cầu nhỏ, ném mạnh xuống đất.
Bùm! Xì!!!!!!!!!!!!
Chốc lát, một làn khói trắng xóa bao trùm, sau khi khói tan đi thì bóng dáng 3 người đã không còn nữa...
- -------------------------------------------------------
Trở về Quy Lai khách điếm...
- Đa tạ công tử, tiểu thư đã cứu tiểu nữ, đại ân đại đức, tiểu nữ đời đời không dám quên.
Trước mặt Lăng Huyền Phong và Mục Uyển Thanh là một tiểu nữ nhi tầm 16-17 tuổi, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt không tính là xinh đẹp, nhưng mày mỏng, miệng nhỏ, cũng tính là mi thanh mục tú.
- Không cần đa lễ! Cô nương tên là gì? Nhà ở đâu? Vì sao lại bị Hà Hữu Tài bắt đi?
Vốn nghĩ rằng sắc tâm của tướng công nhà mình nổi lên, Mục Uyển Thanh trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên khi quay sang nhìn, thấy trong mắt hắn không có dục vọng, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, nàng biết là nàng đã hiểu lầm hắn, liền yên tâm không ít.
Nương theo tiếng hừ lạnh, có 2 thân ảnh mặc đồ đen, che kín mặt phi thân từ trên nóc nhà xuống, nhìn chằm chằm vào Hà Hữu Tài. Tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên, không ngờ có người dám đến cướp dâu, hơn nữa là cướp ngay tại nhà của tân lang!
- Các ngươi là ai? Vì sao đến đây phá đám cưới của Hà mỗ?
Hà Hữu Tài tức giận, mấy ngày hôm nay hắn xuất hành không được thuận lợi. Mới ngày hôm trước tinh trùng thượng não, cuối cùng chọc phải một đầu nữ la sát, làm cho hắn sợ đến kêu cha gọi mẹ. Đến ngày hôm nay hỷ sự, lại có người đến phá đám.
- Quản chi ta là ai, hôm nay, có bọn ta ở đây, tên béo ngươi đừng mong lấy vợ, hắc hắc! - Nam tử mặc áo đen lên tiếng
- Hừ! Ta cũng không cần biết ngươi là ai! Hôm nay các ngươi đều lưu lại đây đi! Còn nữ tử đi bên cạnh ngươi dáng vẻ không tồi, lưu lại tối cho ta thị tẩm, hắc hắc! Người đâu, bắt chúng!
Bốn phía nghe tiếng "Dạ" vô cùng rõ rệt, lập tức gia đinh Hà Phủ từ bốn phía chạy tới, quan khách thấy có biến lập tức chạy ra ngoài, có rất nhiều người hiếu kỳ, muốn ở lại xem nên không có chạy đi.
Trong chốc lát, cả 2 người bị gia đinh Hà Phủ vây quanh, không chỉ Hà Phủ, mà còn có gia đinh của một số nhà khác, có vẻ là bằng hữu tốt của Hà Hữu Tài, thấy bằng hữu mình bị người phá đám, nên cũng gọi người tới giúp một tay.
2 người mặc đồ đen cũng không bị nhiều người vây quanh làm cho sợ hãi, vẫn thản nhiên như không, hơn nữa còn chỉ mặt Hà Hữu Tài hét lớn:
- Tên béo kia, hôm nay tân nương bản tọa sẽ cướp, còn ngươi, mau ngoan ngoãn chờ bản tọa đến xét xử đi, ha ha!
- Phế thoại, thân các ngươi lo cho xong đi đã! Còn chờ gì nữa, mau lên cho ta!
Không chờ cho đám gia đinh lao lên, 2 người đã động, chỉ thấy bọn họ phi thân thẳng vào trong đám người, tả xung hữu đột, Đông một cước, Tây một quyền, đám gia đinh chỉ là thường nhân, cùng lắm thì to lớn hơn tráng đinh bình thường mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của 2 tu luyện giả được đây? Trong chốc lát chỉ thấy bóng người nằm la liệt. Đây tuyệt đối là hổ xông vào bầy dê, hơn nữa lại còn là 2 đầu mãnh hổ!
Lăng Huyền Phong không thúc động nội lực, chỉ sử dụng công phu quyền cước căn bản. Đầu tiên là đấm thẳng vào mặt tên gia đinh trước mặt, làm cho lỗ mũi hắn ăn trầu, trước mặt chỉ thấy chim hót sao bay đầy trời, sau đó ngã xuống đất, không thấy động đậy. Tiếp theo, một cùi trỏ giật về sau, làm cho một tên gia đinh gầy còm đằng sau "hàm ơi ở lại răng đi nhé". Chân của hắn cũng không ngừng nghỉ, một cước tung ra, vốn ý định muốn đạp vào bụng của một tên gia đinh, ai ngờ mục tiêu lại tiến lên vài bước, và sau đó.... à mà không còn sau đó nữa. Chỉ thấy vị gia đinh xui xẻo kia ôm tiểu đệ đệ thống khổ nằm vật xuống đất, người cong như con tôm, miệng hít thở không thông, sắc mặt xanh tím, như vậy là từ nay về sau họa mi không còn hót nữa.
- Cái này không phải tại ta a! Ai kêu ngươi tiến lên làm chi! Tự làm tự chịu thôi á!
Ở phía bên kia thì Mục Uyển Thanh đánh người dữ dội không kém. Chỉ thấy nàng tay cầm một khúc đoản côn đã chuẩn bị trước, cứ có tên nào lao lên là không chút lưu tình đánh cho thất điên bát đảo, chỉ để lại phía sau lưng một đống người không gãy tay thì gãy chân, nằm kêu rên một chỗ. Mấy tên còn lại thấy nàng hung mãnh như vậy thì sợ hãi, đồng loạt dừng lại, không tên nào dám lao lên, sắc mặt tái mét nhìn đầu sư tử cái phát uy. Bọn hắn nghĩ rằng chỉ cần không lao tới thì sẽ không sao, nào ngờ mộng tưởng thì đẹp đẽ, sự thật lại tàn khốc. Không thấy tên nào lao lên, Mục Uyển Thanh liền xông vào phía chúng, nhất thời tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên mạnh mẽ, người ngoài nếu không biết chuyện thì lại nghĩ ở đây đang mở lò sát sinh.
Chúng nhân bốn phía xung quanh quan sát thì hít vào một ngụm khí lạnh. Mạnh như vậy! Chỉ có 2 người thôi mà đánh cho mấy chục tên gia đinh răng rơi đầy đất! Có nhiều hương thân phụ lão vừa xem vừa chảy nước mắt, trong lòng vui vẻ khôn nguôi, thầm hô: Đánh hay lắm! Đánh nữa đi! Lũ du côn ác bá thường ngày bây giờ đã có người trị!
Thấy 2 người trong đám gia đinh đánh nhau như chỗ không người, Hà Hữu Tài xanh mặt, 2 chân béo núc của hắn run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, sợ tới mức hồn bất phụ thể, hắn tự hỏi là hôm nay có phải bước chân trái xuống giường hay không mà lại đi đắc tội tới 2 sát tinh này, bây giờ thì hắn chỉ có cảm giác muốn quỳ xuống xin tha mà thôi.
Qua một hồi, tên gia đinh cuối cùng bị 2 người đánh cho thành đầu heo, ngã vật xuống đất. 2 người cùng tiến lại chỗ Hà Hữu Tài cùng tân nương. Tên béo giờ này liêm sỉ cũng không để lại làm gì, quỳ xuống khóc thét:
- 2 vị đại hiệp, các vị xin tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân không nhớ là đã chọc phải hai vị a!
- Hừ! Đừng phí lời, hôm nay ta đến là đưa tân nương đi, ngươi có ý kiến?
- Dạ không không! Nàng là của các vị, xin tha cho tiểu nhân một mạng.
Hà Hữu Tài lắc đầu như trống bỏi, vội vàng đẩy tân nương ra, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Từ đó về sau hắn có vẻ tu thân dưỡng tính, không đi cưỡng ép dân nữ nữa, đây cũng là một điều tốt.
- Vị cô nương này, đi theo chúng ta!
Mục Uyển Thanh quay sang tân nương, không đợi nàng trả lời liền kéo lấy tay nàng, Lăng Huyền Phong lấy trong người ra mấy quả cầu nhỏ, ném mạnh xuống đất.
Bùm! Xì!!!!!!!!!!!!
Chốc lát, một làn khói trắng xóa bao trùm, sau khi khói tan đi thì bóng dáng 3 người đã không còn nữa...
- -------------------------------------------------------
Trở về Quy Lai khách điếm...
- Đa tạ công tử, tiểu thư đã cứu tiểu nữ, đại ân đại đức, tiểu nữ đời đời không dám quên.
Trước mặt Lăng Huyền Phong và Mục Uyển Thanh là một tiểu nữ nhi tầm 16-17 tuổi, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt không tính là xinh đẹp, nhưng mày mỏng, miệng nhỏ, cũng tính là mi thanh mục tú.
- Không cần đa lễ! Cô nương tên là gì? Nhà ở đâu? Vì sao lại bị Hà Hữu Tài bắt đi?
Vốn nghĩ rằng sắc tâm của tướng công nhà mình nổi lên, Mục Uyển Thanh trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên khi quay sang nhìn, thấy trong mắt hắn không có dục vọng, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, nàng biết là nàng đã hiểu lầm hắn, liền yên tâm không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.