Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 132: Ngươi có hận hắn? (tiếp theo)
Dao Quang Lân Y
21/01/2020
Thu Diệp Hương bật dậy, lắp bắp nói:
- Ngươi... ý ngươi là... Thu Hồng Diệp đến gặp Lăng bá bá, sau đó cứ vậy mà người đã thả hắn đi?
- Chính xác! - Lăng Huyền Phong thừa nhận.
- Chuyện này...
Thu Diệp Hương ngã ngồi xuống ghế, thần sắc suy sụp. Không ngờ... không ngờ hắn đã đến Lăng gia. Lúc đó Lăng gia biết được sự thật, nhưng không hề bắt hắn lại, mà lại thả hắn rời đi... tại sao?? Tại sao???
- Tại... tại sao? Tam ca.. ngươi nói sự thật? - Lăng Hiếu Kiệt run giọng.
- Ta không nói đùa. - Lăng Huyền Phong điềm đạm nói.
Lăng Hiếu Kiệt ngồi xuống ghế, sắc mặt thẫn thờ. Không ngờ, Lăng gia lại tiếp tay cho Thu Hồng Diệp chạy thoát.. không ngờ... nàng cùng chúng ta, lại có khúc mắc to như vậy.
Thu Diệp Hương sắc mặt vô cùng đau đớn, nàng không ngờ, Lăng bá bá mà nàng vô cùng kính trọng, lại có thể thản nhiên để cho Thu Hồng Diệp chạy thoát, ngay cả khi biết hắn đã một tay đồ sát toàn bộ Thu gia. Như vậy khác gì Lăng Gia đồng lõa với Thu Hồng Diệp đâu? Như vậy khác nào Lăng gia phản bội lại Thu gia?
Nàng ôm mặt khóc. Trong thâm tâm nàng bùng lên một nỗi hận thấu xương. Lăng Gia... Lăng Gia... Thu Hồng Diệp....
Dường như cảm ứng được tâm tình của Thu Diệp Hương, Lăng Huyền Phong vẫn thản nhiên, nói nhỏ:
- Thu cô nương, ngươi hận sao? Có phải ngươi nghĩ là Lăng gia là đồng lõa với Thu Hồng Diệp sao?
Cũng may là bọn hắn dùng bữa tại phòng riêng, cách âm vô cùng tốt, nên có thể yên tâm bàn luận rất nhiều vấn đề.
- Hận? Hận ư? Đúng thế, ta hận! Cực kỳ hận! Tại sao các ngươi có thể làm như vậy? Thu gia với Lăng gia kết giao bằng hữu bao nhiêu thế hệ, vậy mà tại sao các ngươi có thể... Ta hận các ngươi!
Thu Diệp Hương uất ức hét lên, nàng không biết phải làm gì lúc này. Lăng Huyền Phong vẻ mặt vẫn đạm nhiên, cầm chén trả uống một ngụm, sau đó nói:
- Cô nương hận Lăng gia chúng ta? Được, vậy thì ở đây có 2 hậu nhân của Lăng gia, chính xác hơn là 2 người có khả năng thừa kế vị trí gia chủ Lăng gia tương lai. Cô... có muốn giết không?
Lời nói của Lăng Huyền Phong khiến những người xung quanh giật mình. Lăng tam thiếu... hắn nói như vậy là có ý gì? Không phải não hắn bị nhúng nước đó chứ? Người ngồi đối diện ngươi đang có thù với Lăng gia chúng ta nha, sao ngươi có thể thản nhiên nhắc nàng nổi sát tâm như vậy?
Quả nhiên, sau khi nghe Lăng Huyền Phong nói, Thu Diệp Hương như bừng tỉnh:
- Đúng! Các ngươi là hậu nhân của Lăng gia, là đệ tử trung tâm của Lăng gia...
- Nếu muốn báo thù, cô nương cứ việc tìm đến chúng ta. - Lăng Huyền Phong thản nhiên nói
- Tam ca! Huynh..... Thu cô nương! Xin ngươi hãy bình tĩnh lại... chuyện này... - Lăng Hiếu Kiệt sợ hãi vội vàng giải thích.
- Im miệng! Ở đây không có việc của đệ! - Lăng Huyền Phong quát.
- Huynh....!!!
Lăng Hiếu Kiệt ngón tay run run chỉ về phía tam ca của mình, Lăng Huyền Phong coi như không khí, quay sang Thu Diệp Hương nói:
- Thu cô nương, hiện tại là thời khắc không thể hoàn hảo hơn để báo thù đó.
- Đúng, báo thù! Ta phải báo thù!
Càng nghe lời Lăng Huyền Phong nói, Thu Diệp Hương càng cảm thấy kích động. Đúng vậy, hậu nhân của kẻ năm xưa thông đồng với tên sát nhân đó hiện đang ở đây. Vì sao ta không giết chúng, để cho bọn hắn nếm mùi đau khổ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Thu Diệp Hương sát khí trong lòng càng lúc càng lớn.
- Thu cô nương, nếu muốn báo thù, chi bằng chúng ta ra ngoài thành. Ở đây dù sao nếu như ra tay đánh nhau, cũng hơi bất tiện! Hẹn nhau ở cánh rừng phía Tây thành trong vòng 1 canh giờ nữa!
Lăng Huyền Phong nhanh chóng túm lấy cổ áo của Lăng Hiếu Kiệt, phi thân ra ngoài, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ cũng chạy theo. Thu Diệp Hương ở lại cảm thấy có gì đó không ổn. Vì sao lại có kẻ muốn được chết đến vậy? Hơn nữa lại còn hẹn giờ với kẻ truy sát bản thân? Tuy nhiên, ham muốn báo thù đã che lấp đi băn khoăn trong lòng, nàng xách đao đi theo không một chút do dự.
- ---------------------------------------------------
Ngoại thành....
- Chà chà.... ở đây được rồi!
Sau khi đánh giá một khoảng đất trống khá rộng rãi trong rừng, Lăng Huyền Phong gật đầu ưng ý. Phịch một tiếng, hắn ném Lăng Hiếu Kiệt ra một bên.
- Tam ca! Huynh làm vậy là có ý gì? Vì sao lại chủ động yêu cầu nàng giết chúng ta?
Lăng Hiếu Kiệt bất mãn hỏi. Chuyện này rất nghiêm trọng. Nó liên quan đến chung thân đại sự của hắn không nói, mà một lát nữa cả nhóm còn sống sót rời đi hay không mới là quan trọng.
- Không cần đệ nhiều chuyện! Lát nữa cùng 2 người bọn họ đứng một bên quan sát là được.
Lăng Huyền Phong nhẹ nhàng cắt đứt lời của Lăng Hiếu Kiệt, vẫn lạnh nhạt nói mà không hề giải thích. Dương Quá cùng tiểu Long nữ thì luôn luôn mù quáng tin tưởng tam thiếu gia, cũng không lên tiếng hỏi mặc dù trong lòng cũng có nghi hoặc.
- Nàng đã đến!
Lăng Huyền Phong ngước nhìn lên thân hình yểu điệu mặc hồng y trước mặt. Hiện tại, Thu Diệp Hương sát khí đại thịnh, vũ khí đã rút ra từ lâu.
- Hôm nay, trước tiên ta sẽ giết các ngươi, sau đó ta sẽ từ từ tính sổ với Lăng Gia!
- Ngươi... ý ngươi là... Thu Hồng Diệp đến gặp Lăng bá bá, sau đó cứ vậy mà người đã thả hắn đi?
- Chính xác! - Lăng Huyền Phong thừa nhận.
- Chuyện này...
Thu Diệp Hương ngã ngồi xuống ghế, thần sắc suy sụp. Không ngờ... không ngờ hắn đã đến Lăng gia. Lúc đó Lăng gia biết được sự thật, nhưng không hề bắt hắn lại, mà lại thả hắn rời đi... tại sao?? Tại sao???
- Tại... tại sao? Tam ca.. ngươi nói sự thật? - Lăng Hiếu Kiệt run giọng.
- Ta không nói đùa. - Lăng Huyền Phong điềm đạm nói.
Lăng Hiếu Kiệt ngồi xuống ghế, sắc mặt thẫn thờ. Không ngờ, Lăng gia lại tiếp tay cho Thu Hồng Diệp chạy thoát.. không ngờ... nàng cùng chúng ta, lại có khúc mắc to như vậy.
Thu Diệp Hương sắc mặt vô cùng đau đớn, nàng không ngờ, Lăng bá bá mà nàng vô cùng kính trọng, lại có thể thản nhiên để cho Thu Hồng Diệp chạy thoát, ngay cả khi biết hắn đã một tay đồ sát toàn bộ Thu gia. Như vậy khác gì Lăng Gia đồng lõa với Thu Hồng Diệp đâu? Như vậy khác nào Lăng gia phản bội lại Thu gia?
Nàng ôm mặt khóc. Trong thâm tâm nàng bùng lên một nỗi hận thấu xương. Lăng Gia... Lăng Gia... Thu Hồng Diệp....
Dường như cảm ứng được tâm tình của Thu Diệp Hương, Lăng Huyền Phong vẫn thản nhiên, nói nhỏ:
- Thu cô nương, ngươi hận sao? Có phải ngươi nghĩ là Lăng gia là đồng lõa với Thu Hồng Diệp sao?
Cũng may là bọn hắn dùng bữa tại phòng riêng, cách âm vô cùng tốt, nên có thể yên tâm bàn luận rất nhiều vấn đề.
- Hận? Hận ư? Đúng thế, ta hận! Cực kỳ hận! Tại sao các ngươi có thể làm như vậy? Thu gia với Lăng gia kết giao bằng hữu bao nhiêu thế hệ, vậy mà tại sao các ngươi có thể... Ta hận các ngươi!
Thu Diệp Hương uất ức hét lên, nàng không biết phải làm gì lúc này. Lăng Huyền Phong vẻ mặt vẫn đạm nhiên, cầm chén trả uống một ngụm, sau đó nói:
- Cô nương hận Lăng gia chúng ta? Được, vậy thì ở đây có 2 hậu nhân của Lăng gia, chính xác hơn là 2 người có khả năng thừa kế vị trí gia chủ Lăng gia tương lai. Cô... có muốn giết không?
Lời nói của Lăng Huyền Phong khiến những người xung quanh giật mình. Lăng tam thiếu... hắn nói như vậy là có ý gì? Không phải não hắn bị nhúng nước đó chứ? Người ngồi đối diện ngươi đang có thù với Lăng gia chúng ta nha, sao ngươi có thể thản nhiên nhắc nàng nổi sát tâm như vậy?
Quả nhiên, sau khi nghe Lăng Huyền Phong nói, Thu Diệp Hương như bừng tỉnh:
- Đúng! Các ngươi là hậu nhân của Lăng gia, là đệ tử trung tâm của Lăng gia...
- Nếu muốn báo thù, cô nương cứ việc tìm đến chúng ta. - Lăng Huyền Phong thản nhiên nói
- Tam ca! Huynh..... Thu cô nương! Xin ngươi hãy bình tĩnh lại... chuyện này... - Lăng Hiếu Kiệt sợ hãi vội vàng giải thích.
- Im miệng! Ở đây không có việc của đệ! - Lăng Huyền Phong quát.
- Huynh....!!!
Lăng Hiếu Kiệt ngón tay run run chỉ về phía tam ca của mình, Lăng Huyền Phong coi như không khí, quay sang Thu Diệp Hương nói:
- Thu cô nương, hiện tại là thời khắc không thể hoàn hảo hơn để báo thù đó.
- Đúng, báo thù! Ta phải báo thù!
Càng nghe lời Lăng Huyền Phong nói, Thu Diệp Hương càng cảm thấy kích động. Đúng vậy, hậu nhân của kẻ năm xưa thông đồng với tên sát nhân đó hiện đang ở đây. Vì sao ta không giết chúng, để cho bọn hắn nếm mùi đau khổ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Thu Diệp Hương sát khí trong lòng càng lúc càng lớn.
- Thu cô nương, nếu muốn báo thù, chi bằng chúng ta ra ngoài thành. Ở đây dù sao nếu như ra tay đánh nhau, cũng hơi bất tiện! Hẹn nhau ở cánh rừng phía Tây thành trong vòng 1 canh giờ nữa!
Lăng Huyền Phong nhanh chóng túm lấy cổ áo của Lăng Hiếu Kiệt, phi thân ra ngoài, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ cũng chạy theo. Thu Diệp Hương ở lại cảm thấy có gì đó không ổn. Vì sao lại có kẻ muốn được chết đến vậy? Hơn nữa lại còn hẹn giờ với kẻ truy sát bản thân? Tuy nhiên, ham muốn báo thù đã che lấp đi băn khoăn trong lòng, nàng xách đao đi theo không một chút do dự.
- ---------------------------------------------------
Ngoại thành....
- Chà chà.... ở đây được rồi!
Sau khi đánh giá một khoảng đất trống khá rộng rãi trong rừng, Lăng Huyền Phong gật đầu ưng ý. Phịch một tiếng, hắn ném Lăng Hiếu Kiệt ra một bên.
- Tam ca! Huynh làm vậy là có ý gì? Vì sao lại chủ động yêu cầu nàng giết chúng ta?
Lăng Hiếu Kiệt bất mãn hỏi. Chuyện này rất nghiêm trọng. Nó liên quan đến chung thân đại sự của hắn không nói, mà một lát nữa cả nhóm còn sống sót rời đi hay không mới là quan trọng.
- Không cần đệ nhiều chuyện! Lát nữa cùng 2 người bọn họ đứng một bên quan sát là được.
Lăng Huyền Phong nhẹ nhàng cắt đứt lời của Lăng Hiếu Kiệt, vẫn lạnh nhạt nói mà không hề giải thích. Dương Quá cùng tiểu Long nữ thì luôn luôn mù quáng tin tưởng tam thiếu gia, cũng không lên tiếng hỏi mặc dù trong lòng cũng có nghi hoặc.
- Nàng đã đến!
Lăng Huyền Phong ngước nhìn lên thân hình yểu điệu mặc hồng y trước mặt. Hiện tại, Thu Diệp Hương sát khí đại thịnh, vũ khí đã rút ra từ lâu.
- Hôm nay, trước tiên ta sẽ giết các ngươi, sau đó ta sẽ từ từ tính sổ với Lăng Gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.