Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 131: Ngươi có hận hắn?
Dao Quang Lân Y
15/01/2020
Hít vào một hơi sâu, Thu Diệp Hương bắt đầu hồi tưởng:
- Nhà họ Thu của ta nổi lên là một đại gia tộc rèn binh khí có tiếng của đế quốc. Binh khí do Thu gia rèn ra loại sơ đẳng nhất cũng là chém sắt như bùn. Chính vì vậy mà chúng ta được Hoàng tộc vô cùng ưu ái. Cha của ta, Thu Nhậm Thủy, từng rèn ra Phong Ma Bảo Đao cho Đao Tây Thắng - một hiệp khách võ công cao cường của Phục Ma Hội. Mẫu thân của ta là Cát Thị, một người phụ nữ mẫu mực, hết sức thương yêu chồng con. Còn Thu Hồng Diệp, 3 tuổi ngưng tụ đấu khí, 5 tuổi tấn cấp thành công Võ Sĩ, 10 tuổi bước 1 chân vào Võ Sư. Năm 13 tuổi thì thành công đột phá Võ Sư để tiến lên Đại Võ Sư. Năm hắn 17 tuổi thì đã bước nửa bước vào Võ Vương. Võ Vương! Cấp độ mà bao nhiêu người mơ ước, có chết cũng không đột phát được, vậy mà hắn chỉ tiêu tốn có 14 năm! Và đến khi hắn 23 tuổi, đã thuận lợi tiến chân vào Võ Tông!
Tất cả mọi người xung quanh, kể cả Lăng Huyền Phong đều hít một ngụm khí lạnh. Quái vật! Tên này là quái vật! 23 tuổi đã là Võ Tông! Kỳ tích! Kỳ tích không tưởng!
Lăng Hiếu Kiệt len lén nhìn qua tam ca của mình, lẩm bẩm:
- 23 tuổi tiến Võ Tông, xem ra chỉ kém tam ca của ta một bậc.
Thu Diệp Hương nghe thấy vậy thì tò mò:
- Lăng tam thiếu, ngươi năm nay...
- Hắn năm nay mới 17 tuổi! - Lăng Hiếu Kiệt tự hào ưỡn ngực.
Thu Diệp Hương trợn mắt lên nhìn. Thật không thể tin nổi! Còn có người so với tên sát tinh kia còn yêu nghiệt hơn ư?
Lăng Huyền Phong nghe được, liền gõ đầu hắn mà mắng:
- Đệ đệ ngốc của ta! Tam ca của ngươi do được kỳ ngộ mới có thể thuận lợi tiến cấp Võ Tông ở cái tầm tuổi này. Có thể nói là ngoài ta ra sẽ không bao giờ có người thứ 2. Còn Thu Hồng Diệp mới chân chính là thiên tài! Từ cổ chí kim trong các điển tịch, những người đạt Võ Tông từ sớm thì con đường tu luyện sau này sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió. Những người như vậy ai ai không phải bá chủ một phương?
Lăng Hiếu Kiệt ôm đầu bất mãn. Chẳng qua ta muốn tâng bốc ngươi lên thôi mà, làm gì mà phản ứng dữ dội vậy?
- Không làm rộn nữa, nghe tiếp!
Thu Diệp Hương bình tâm lại, tiếp tục kể:
- Hắn.... đúng là một thiên tài bẩm sinh, thiên phú kinh người. Từ khi mới luyện võ, hắn đã có thể lĩnh ngộ được chiêu thức đầu tiên "Tiêu Đao Thức" của Thu gia "Đường Đao Tứ Quyết". Tộc nhân Thu gia bình thường muốn chân chính lĩnh ngộ áo nghĩa của từng chiêu phải mất ít nhất 40 năm, vậy mà hắn làm được chỉ với chưa tới 10 năm! Mà.. năm đó hắn mới 8 tuổi!
Cả 4 người nghe đều có xúc động muốn chửi mẹ nó. Một chiêu thức khiến người bình thường mất 40 năm để lĩnh ngộ. Mà con hàng này chỉ giống như đi dạo chơi, 8 tuổi đã thông thạo rồi?
- Nói ra thì xấu hổ, bản thân ta cho dù là có chút thiên phú, nhưng cho tới giờ cũng chưa chân chính lĩnh ngộ được 1 chiêu nào trong 4 chiêu. - Thu Diệp Hương sắc mặt buồn bã.
- Cô nương... ngươi đừng buồn, chỉ cần tiếp tục cố gắng, ta tin ngươi nhất định thành công!
Mọi người ngạc nhiên, bởi vì người lên tiếng lại là... Lăng Hiếu Kiệt. Tên tiểu tử này từ lúc mới gặp Thu Diệp Hương thì đã thần hồn điên đảo, ăn nói lộn xộn, lắp ba lắp bắp. Vậy mà không ngờ lúc này đây hắn có thể diễn đạt trôi chảy như vậy?
- Cảm ơn tứ công tử, ta sẽ cố gắng... - Thu Diệp Hương nở nụ cười hiếm hoi khiến cho Lăng Hiếu Kiệt tim đập như đánh trống. - Thu Hồng Diệp tính tình hào sảng, hết đỗi cung kính với cha mẹ và hết lòng yêu thương, bảo vệ ta. Với thiên phú võ công trác tuyệt, hắn đương nhiên lọt được vào mắt xanh của vô số giáo sư dạy học của Thiên Tinh học viện. Nghe nói ngày đó, vì muốn thu nạp hắn làm đồ đệ, mà các giáo sư đã gây gổ với nhau, xuýt chút nữa lao vào quyết đấu.
Lại còn có chuyện như vậy nữa? Tên Thu Hồng Diệp này không phải đại năng nào chuyển sinh vào đấy chứ?
- Thu Hồng Diệp tính tình hào sảng, hòa đồng, hết đỗi cung kính với cha mẹ, và vô cùng yêu thương, bảo vệ ta. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang...
Lăng Huyền Phong chăm chú nghe, hắn quyết tâm phải tìm được một cái gì đó liên quan đến Thu Hồng Diệp trong câu chuyện này.
- Năm ta lên 5 tuổi, có một Đao khách không rõ lai lịch từ đâu tới, lấy giết người mua vui làm mục đích sống. Quan binh, kể cả nhân sĩ giang hồ đều ra tay truy lùng hắn, nhưng tên này vô cùng xảo quyệt, chưa một lần nào có ai tóm được hắn. Vào ngày sinh nhật 5 tuổi của ta, Thu Hồng Diệp bế ta ra ngoài đi chơi, không ngờ gặp phải tên ác ma. Lúc đó, hắn vừa mới chém chết 6 tên nhân sĩ giang hồ cùng với hàng chục quan binh khác. Thu Hồng Diệp không còn cách nào khác, đành phải rút đao ra chiến đấu. Một trận ác chiến xảy ra giữa 2 người. Thân là Võ Tông cao thủ, nhưng Thu Hồng Diệp lại gần như bị tên ác ma đó chiếm thượng phong, bại lui liên tục. Đại ca... không, Thu Hồng Diệp đã cố gắng hết mức để bảo vệ ta. Nào ngờ đối phương tu vi mạnh mẽ, cuối cùng cũng chịu thua. 2 người chúng ta không còn chỗ thoát thân, ta lúc đó chỉ biết trơ mắt ra nhìn tên ác ma giơ đao chém xuống. Ta chỉ còn biết nhắm mắt trong vô vọng...
- Rồi sao nữa? - Lăng Hiếu Kiệt hồi hộp.
- Sau đó... ta lại không nghe thấy tiếng lưỡi đao vút qua bên tai... Tất cả... chỉ có một mảnh im lặng... Khi ta mở mắt ra, thanh đao của tên ác ma dừng lại cách khuôn mặt ta chưa tới 2 phân! Kẻ cầm đao giống như một bức tượng, đứng im không động đậy. Đôi mắt vốn cuồng bạo, giờ đây chỉ còn lại một màu trắng lạnh toát. Thu Hồng Diệp lúc đó đứng phía sau hắn, đứng dậy, thu kiếm. Ác ma đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn rơi rồi ngã quỵ. Ta chợt hiểu ra rằng, trong tình huống nguy cấp đó, Thu Hồng Diệp đột nhiên lĩnh ngộ được chiêu thức cuối cùng trong "Đường Đao Tứ Quyết" - "Thuấn Bộ Đao Thức". Chiêu thức này, hắn đã khổ luyện 10 năm chưa thành. Không ngờ tên ác ma lại là kẻ đầu tiên nếm được mùi chiêu thức này. Ta vội vàng chạy tới bên hắn, nhưng hắn chỉ đứng đó, im lặng. Người hắn phát ra một luồng khí tức đáng sợ khiến ta không thể nào tiến tới gần. Hắn.... kể từ lúc đó không còn là Thu Hồng Diệp mà ta biết nữa.
- Ồ? - Lăng Huyền Phong ồ lên một cách hứng thú.
- Sau hôm đó, Thu Hồng Diệp đã hoàn toàn thay đổi. Hắn trở nên ngày càng trầm mặc, lạnh lùng. Không còn năng nổ như ngày thường nữa. Cả ngày hắn chỉ biết đứng im một chỗ, hiếm khi thấy hắn ra khỏi phòng, ngày thường chỉ có nhận 3 bữa cơm, sau đó không thấy hình dáng. Trong người ta không hiểu sao dấy lên một nỗi sợ hãi không tên, sợ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra. Không ngờ nỗi sợ hãi của ta đã trở thành sự thật.
Hít sâu một hơi, Thu Diệp Hương rưng rưng nghĩ lại cái cảnh ngày hôm đó.
- Chỉ một năm sau ngày hắn giết tên ác ma. Ngày hôm đó không hiểu sao mây đen kéo tới đầy trời, mưa rơi liên miên không dứt, sấm sét đánh liên tục. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lúc đó ta đang ngủ trưa thì mẫu thân chạy xộc vào phòng, bế ta lên rồi mang ta chạy ra ngoài. Lúc đó ta đang muốn hỏi mẫu thân có chuyện gì, thì bỗng dưng nghe được tiếng hét thảm của cha ta. Ta vô cùng sợ hãi, không biết là chuyện gì. Mẫu thân nhanh chóng đem ta giấu vào một cái thùng lớn, sau đó ngụy trang kỹ càng, đồng thời dặn ta dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Ngay khi mẫu thân vừa quay lưng lại, Thu Hồng Diệp đã đứng sau lưng người. Ta không thể quên được cái cảnh mẫu thân cùng phụ thân ta chết thảm dưới lưỡi đao của hắn.
Thu Diệp Hương kể đến đây, sắc mặt biến thành đỏ bừng, 2 dòng nhiệt lệ tuôn rơi, nàng cúi mặt khóc lớn. Lăng Huyền Phong khẽ đánh mắt về phía Lăng Hiếu Kiệt. Lăng Hiếu Kiệt hiểu ý, chạy tới vỗ lưng an ủi nàng.
- Ta... ta lúc đó vô cùng sợ hãi, không thể phát ra âm thanh, chỉ biết lấy tay bịt miệng lại, nhìn mẫu thân bị hắn cắm thanh đao ngập sâu vào trái tim, từ từ đổ gục xuống nền đất. Sau khi giết mẫu thân, vốn ta nghĩ rằng sẽ tới lượt ta. Nhưng hắn lại đứng im một chỗ, vài phút sau hắn phi thân biến mất. Thu gia trong một đêm, ngoại trừ ta ra, già trẻ lớn bé trong gia tộc, hơn 600 người, đã bị hắn một tay giết hại.
Lăng Hiếu Kiệt, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ sững sờ. Một tay đồ sát cả một gia tộc, vậy mà hắn vẫn có thể nghênh ngang rời đi.
- Thật là tàn nhẫn - Tiểu long nữ thổn thức.
Lăng Huyền Phong ngồi im không nói. hắn dường như đã bắt được cái gì đó, nhưng vẫn còn quá mơ hồ. Hắn đột nhiên hỏi:
- Thu cô nương, cô hận hắn sao?
- Hận! Vì sao không hận! Nếu là ngươi, ngươi có thể không sao?
- Vậy... có lẽ ngươi cũng nên hận Lăng gia ta mới phải.
- Vì sao?
Lăng Huyền Phong từ tốn nói:
- Bởi vì... ngay sau khi đồ sát toàn Thu gia, Thu Hồng Diệp đã đến gặp gia gia ta, sau đó người đã hối thúc hắn rời đi...
- Cái gì??!!
Lần này Thu Diệp Hương, Lăng Hiếu Kiệt cùng Long, Dương 2 người kinh hãi. Lời nói này không khác gì tiếng sét giữa trời quang.
- Nhà họ Thu của ta nổi lên là một đại gia tộc rèn binh khí có tiếng của đế quốc. Binh khí do Thu gia rèn ra loại sơ đẳng nhất cũng là chém sắt như bùn. Chính vì vậy mà chúng ta được Hoàng tộc vô cùng ưu ái. Cha của ta, Thu Nhậm Thủy, từng rèn ra Phong Ma Bảo Đao cho Đao Tây Thắng - một hiệp khách võ công cao cường của Phục Ma Hội. Mẫu thân của ta là Cát Thị, một người phụ nữ mẫu mực, hết sức thương yêu chồng con. Còn Thu Hồng Diệp, 3 tuổi ngưng tụ đấu khí, 5 tuổi tấn cấp thành công Võ Sĩ, 10 tuổi bước 1 chân vào Võ Sư. Năm 13 tuổi thì thành công đột phá Võ Sư để tiến lên Đại Võ Sư. Năm hắn 17 tuổi thì đã bước nửa bước vào Võ Vương. Võ Vương! Cấp độ mà bao nhiêu người mơ ước, có chết cũng không đột phát được, vậy mà hắn chỉ tiêu tốn có 14 năm! Và đến khi hắn 23 tuổi, đã thuận lợi tiến chân vào Võ Tông!
Tất cả mọi người xung quanh, kể cả Lăng Huyền Phong đều hít một ngụm khí lạnh. Quái vật! Tên này là quái vật! 23 tuổi đã là Võ Tông! Kỳ tích! Kỳ tích không tưởng!
Lăng Hiếu Kiệt len lén nhìn qua tam ca của mình, lẩm bẩm:
- 23 tuổi tiến Võ Tông, xem ra chỉ kém tam ca của ta một bậc.
Thu Diệp Hương nghe thấy vậy thì tò mò:
- Lăng tam thiếu, ngươi năm nay...
- Hắn năm nay mới 17 tuổi! - Lăng Hiếu Kiệt tự hào ưỡn ngực.
Thu Diệp Hương trợn mắt lên nhìn. Thật không thể tin nổi! Còn có người so với tên sát tinh kia còn yêu nghiệt hơn ư?
Lăng Huyền Phong nghe được, liền gõ đầu hắn mà mắng:
- Đệ đệ ngốc của ta! Tam ca của ngươi do được kỳ ngộ mới có thể thuận lợi tiến cấp Võ Tông ở cái tầm tuổi này. Có thể nói là ngoài ta ra sẽ không bao giờ có người thứ 2. Còn Thu Hồng Diệp mới chân chính là thiên tài! Từ cổ chí kim trong các điển tịch, những người đạt Võ Tông từ sớm thì con đường tu luyện sau này sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió. Những người như vậy ai ai không phải bá chủ một phương?
Lăng Hiếu Kiệt ôm đầu bất mãn. Chẳng qua ta muốn tâng bốc ngươi lên thôi mà, làm gì mà phản ứng dữ dội vậy?
- Không làm rộn nữa, nghe tiếp!
Thu Diệp Hương bình tâm lại, tiếp tục kể:
- Hắn.... đúng là một thiên tài bẩm sinh, thiên phú kinh người. Từ khi mới luyện võ, hắn đã có thể lĩnh ngộ được chiêu thức đầu tiên "Tiêu Đao Thức" của Thu gia "Đường Đao Tứ Quyết". Tộc nhân Thu gia bình thường muốn chân chính lĩnh ngộ áo nghĩa của từng chiêu phải mất ít nhất 40 năm, vậy mà hắn làm được chỉ với chưa tới 10 năm! Mà.. năm đó hắn mới 8 tuổi!
Cả 4 người nghe đều có xúc động muốn chửi mẹ nó. Một chiêu thức khiến người bình thường mất 40 năm để lĩnh ngộ. Mà con hàng này chỉ giống như đi dạo chơi, 8 tuổi đã thông thạo rồi?
- Nói ra thì xấu hổ, bản thân ta cho dù là có chút thiên phú, nhưng cho tới giờ cũng chưa chân chính lĩnh ngộ được 1 chiêu nào trong 4 chiêu. - Thu Diệp Hương sắc mặt buồn bã.
- Cô nương... ngươi đừng buồn, chỉ cần tiếp tục cố gắng, ta tin ngươi nhất định thành công!
Mọi người ngạc nhiên, bởi vì người lên tiếng lại là... Lăng Hiếu Kiệt. Tên tiểu tử này từ lúc mới gặp Thu Diệp Hương thì đã thần hồn điên đảo, ăn nói lộn xộn, lắp ba lắp bắp. Vậy mà không ngờ lúc này đây hắn có thể diễn đạt trôi chảy như vậy?
- Cảm ơn tứ công tử, ta sẽ cố gắng... - Thu Diệp Hương nở nụ cười hiếm hoi khiến cho Lăng Hiếu Kiệt tim đập như đánh trống. - Thu Hồng Diệp tính tình hào sảng, hết đỗi cung kính với cha mẹ và hết lòng yêu thương, bảo vệ ta. Với thiên phú võ công trác tuyệt, hắn đương nhiên lọt được vào mắt xanh của vô số giáo sư dạy học của Thiên Tinh học viện. Nghe nói ngày đó, vì muốn thu nạp hắn làm đồ đệ, mà các giáo sư đã gây gổ với nhau, xuýt chút nữa lao vào quyết đấu.
Lại còn có chuyện như vậy nữa? Tên Thu Hồng Diệp này không phải đại năng nào chuyển sinh vào đấy chứ?
- Thu Hồng Diệp tính tình hào sảng, hòa đồng, hết đỗi cung kính với cha mẹ, và vô cùng yêu thương, bảo vệ ta. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang...
Lăng Huyền Phong chăm chú nghe, hắn quyết tâm phải tìm được một cái gì đó liên quan đến Thu Hồng Diệp trong câu chuyện này.
- Năm ta lên 5 tuổi, có một Đao khách không rõ lai lịch từ đâu tới, lấy giết người mua vui làm mục đích sống. Quan binh, kể cả nhân sĩ giang hồ đều ra tay truy lùng hắn, nhưng tên này vô cùng xảo quyệt, chưa một lần nào có ai tóm được hắn. Vào ngày sinh nhật 5 tuổi của ta, Thu Hồng Diệp bế ta ra ngoài đi chơi, không ngờ gặp phải tên ác ma. Lúc đó, hắn vừa mới chém chết 6 tên nhân sĩ giang hồ cùng với hàng chục quan binh khác. Thu Hồng Diệp không còn cách nào khác, đành phải rút đao ra chiến đấu. Một trận ác chiến xảy ra giữa 2 người. Thân là Võ Tông cao thủ, nhưng Thu Hồng Diệp lại gần như bị tên ác ma đó chiếm thượng phong, bại lui liên tục. Đại ca... không, Thu Hồng Diệp đã cố gắng hết mức để bảo vệ ta. Nào ngờ đối phương tu vi mạnh mẽ, cuối cùng cũng chịu thua. 2 người chúng ta không còn chỗ thoát thân, ta lúc đó chỉ biết trơ mắt ra nhìn tên ác ma giơ đao chém xuống. Ta chỉ còn biết nhắm mắt trong vô vọng...
- Rồi sao nữa? - Lăng Hiếu Kiệt hồi hộp.
- Sau đó... ta lại không nghe thấy tiếng lưỡi đao vút qua bên tai... Tất cả... chỉ có một mảnh im lặng... Khi ta mở mắt ra, thanh đao của tên ác ma dừng lại cách khuôn mặt ta chưa tới 2 phân! Kẻ cầm đao giống như một bức tượng, đứng im không động đậy. Đôi mắt vốn cuồng bạo, giờ đây chỉ còn lại một màu trắng lạnh toát. Thu Hồng Diệp lúc đó đứng phía sau hắn, đứng dậy, thu kiếm. Ác ma đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn rơi rồi ngã quỵ. Ta chợt hiểu ra rằng, trong tình huống nguy cấp đó, Thu Hồng Diệp đột nhiên lĩnh ngộ được chiêu thức cuối cùng trong "Đường Đao Tứ Quyết" - "Thuấn Bộ Đao Thức". Chiêu thức này, hắn đã khổ luyện 10 năm chưa thành. Không ngờ tên ác ma lại là kẻ đầu tiên nếm được mùi chiêu thức này. Ta vội vàng chạy tới bên hắn, nhưng hắn chỉ đứng đó, im lặng. Người hắn phát ra một luồng khí tức đáng sợ khiến ta không thể nào tiến tới gần. Hắn.... kể từ lúc đó không còn là Thu Hồng Diệp mà ta biết nữa.
- Ồ? - Lăng Huyền Phong ồ lên một cách hứng thú.
- Sau hôm đó, Thu Hồng Diệp đã hoàn toàn thay đổi. Hắn trở nên ngày càng trầm mặc, lạnh lùng. Không còn năng nổ như ngày thường nữa. Cả ngày hắn chỉ biết đứng im một chỗ, hiếm khi thấy hắn ra khỏi phòng, ngày thường chỉ có nhận 3 bữa cơm, sau đó không thấy hình dáng. Trong người ta không hiểu sao dấy lên một nỗi sợ hãi không tên, sợ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra. Không ngờ nỗi sợ hãi của ta đã trở thành sự thật.
Hít sâu một hơi, Thu Diệp Hương rưng rưng nghĩ lại cái cảnh ngày hôm đó.
- Chỉ một năm sau ngày hắn giết tên ác ma. Ngày hôm đó không hiểu sao mây đen kéo tới đầy trời, mưa rơi liên miên không dứt, sấm sét đánh liên tục. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lúc đó ta đang ngủ trưa thì mẫu thân chạy xộc vào phòng, bế ta lên rồi mang ta chạy ra ngoài. Lúc đó ta đang muốn hỏi mẫu thân có chuyện gì, thì bỗng dưng nghe được tiếng hét thảm của cha ta. Ta vô cùng sợ hãi, không biết là chuyện gì. Mẫu thân nhanh chóng đem ta giấu vào một cái thùng lớn, sau đó ngụy trang kỹ càng, đồng thời dặn ta dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Ngay khi mẫu thân vừa quay lưng lại, Thu Hồng Diệp đã đứng sau lưng người. Ta không thể quên được cái cảnh mẫu thân cùng phụ thân ta chết thảm dưới lưỡi đao của hắn.
Thu Diệp Hương kể đến đây, sắc mặt biến thành đỏ bừng, 2 dòng nhiệt lệ tuôn rơi, nàng cúi mặt khóc lớn. Lăng Huyền Phong khẽ đánh mắt về phía Lăng Hiếu Kiệt. Lăng Hiếu Kiệt hiểu ý, chạy tới vỗ lưng an ủi nàng.
- Ta... ta lúc đó vô cùng sợ hãi, không thể phát ra âm thanh, chỉ biết lấy tay bịt miệng lại, nhìn mẫu thân bị hắn cắm thanh đao ngập sâu vào trái tim, từ từ đổ gục xuống nền đất. Sau khi giết mẫu thân, vốn ta nghĩ rằng sẽ tới lượt ta. Nhưng hắn lại đứng im một chỗ, vài phút sau hắn phi thân biến mất. Thu gia trong một đêm, ngoại trừ ta ra, già trẻ lớn bé trong gia tộc, hơn 600 người, đã bị hắn một tay giết hại.
Lăng Hiếu Kiệt, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ sững sờ. Một tay đồ sát cả một gia tộc, vậy mà hắn vẫn có thể nghênh ngang rời đi.
- Thật là tàn nhẫn - Tiểu long nữ thổn thức.
Lăng Huyền Phong ngồi im không nói. hắn dường như đã bắt được cái gì đó, nhưng vẫn còn quá mơ hồ. Hắn đột nhiên hỏi:
- Thu cô nương, cô hận hắn sao?
- Hận! Vì sao không hận! Nếu là ngươi, ngươi có thể không sao?
- Vậy... có lẽ ngươi cũng nên hận Lăng gia ta mới phải.
- Vì sao?
Lăng Huyền Phong từ tốn nói:
- Bởi vì... ngay sau khi đồ sát toàn Thu gia, Thu Hồng Diệp đã đến gặp gia gia ta, sau đó người đã hối thúc hắn rời đi...
- Cái gì??!!
Lần này Thu Diệp Hương, Lăng Hiếu Kiệt cùng Long, Dương 2 người kinh hãi. Lời nói này không khác gì tiếng sét giữa trời quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.