Chương 571: Chương 570: Bộ Lâm Phàm Ta, Dễ Bắt Nạt Lắm Sao?
Tân Phong
25/08/2018
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bên trong Tàng Thư Các, Lâm Phàm khẽ mở mắt, kim quang lấp lóe, xuyên thấu thiên địa.
Khí tức dâng trào, tạo cho người khác một cảm giác không thể chống đối, Lâm Phàm cảm thấy tia biến hóa này chính là do Động Thiên đang đạt đến sự hoàn mỹ.
-Trấn áp những sách linh này không ngờ lại có thể khiến mình tiến hóa nhanh như vậy.
Lâm Phàm cười lớn, hưng phấn cực kì.
Đến giờ, hắn không đếm mình rốt cục đã trấn áp được bao nhiêu sách linh, nhưng có lẽ rất nhiều, vì trong lúc hắn bận trấn áp sách linh thì hệ thống cứ liên tục thông báo, kinh nghiệm thì không ngừng tăng lên.
Bất quá, thời điểm hắn tiến vào Thần Thiên Vị cảnh giới Bất Tử tầng bốn, hắn phát hiện cơ thể mình có biến hóa không nhỏ.
Huyết Hải Ma Công cùng Vĩnh Hằng Thần Khu đều phát sinh biến hóa.
Thân thể bất diệt, thần thức bất diệt.
Mỗi một khối thịt trong cơ thể đều tràn đầy vô thượng pháp lực, mênh mông vô tận.
Lão thủ sách cảm nhận khí tức Lâm Phàm đã thay đối, so với trước đây càng cường đại hơn, sắc mặt càng thêm kinh hãi.
Ông không nghĩ tới, tên này đọc sách thôi mà có thể tăng tu vi.
Chuyện như vậy, ông sống đến chừng tuổi này rồi mà vẫn chưa từng nghe qua chứ đừng nói gì nhìn thấy.
Nhưng ông lại không biết, Lâm Phàm chỉ cần trấn áp những sách linh là có được kinh nghiệm.
Ở đây, có lượng lớn các loại thư tịch, cũng có vô số sách linh để Lâm Phàm trấn áp, kinh nghiệm tự nhiên vô cùng phong phú, nâng cao tu vi chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ Tàng Thư Các đối với Lâm Phàm mà nói, đã không còn tác dụng gì. Nên hắn cất bước rời đi, đến khi nhìn lại thì hắn đã đi đến cửa từ bao giờ.
-Đa tạ đã chăm sóc!
Lúc rời đi, Lâm Phàm không quên xoay người lại chắp tay hướng về hư không.
Lão thủ sách một lần nữa giật mình.
-Không ngờ hắn lại phát hiện ra mình, đúng là không thể tin được.
………………
-Không biết mình đã ở Tàng Thư Các bao lâu rồi?
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, trong lòng nghi hoặc.
Nhưng thời điểm hắn trở về gian phòng mình, thì mặt hoàn toàn biến sắc.
Nhìn tình cảnh trước mắt, đúng là thương tâm mà, phòng ốc đẹp đẽ, nguyên vẹn của hắn trước kia đâu không thấy, mà thay vào đó là một đống phế tích.
Lâm Phàm phát hiện ra các đệ tử đi ngang qua chỉ trỏ mình mà bàn tán.
-Hắn chính là Lâm Phàm, sao hắn lại biến mất trong thời gian lâu như vậy?
-Phương sư huynh mỗi ngày đều đến, mỗi lần đều đứng nhìn đống phế tích kia mà tức giận mắng chửi một lát.
-Ta thấy hắn sợ nên mới trốn lâu như vậy á.
…………………..
Lâm Phàm nghe được đoạn đối thoại của các đệ tử này, sắc mặt khẽ thay đổi.
Nơi ở mình trở thành thế này, nhất định do Phương Vĩ Phong làm.
Thời khắc này, Lâm Phàm cảm thấy vô cùng tức giận, hắn cảm thấy tính tình của mình đã quá tốt rồi.
Chưa bao giờ có người nào trước mặt hắn làm càn nhiều lần như vậy.
Năm lần bảy lượt khiêu khích, lẽ ra phải chém chết ngay từ đầu.
Trên người Lâm Phàm dần hiện lên một cỗ sát ý.
-Lâm huynh, cuối cùng ngươi cũng đã ra ngoài.
Lúc này, Thiên Vân xuất hiện từ đằng xa, khi thấy thân ảnh của Lâm Phàm, hắn lập tức tiến đến.
Hắn biết Phàm đã vào Tàng Thư Các, chỉ là không ngờ lại ở đó lâu như vậy.
Lâm Phàm có chút không vui nên ngữ khí có phần buồn bực:
-Thiên Vân huynh, rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?
Thiên Vân nghe hỏi, sắc mặt có chút lúng túng, nhưng vẫn nói thật:
-Lâm huynh, sau khi ngươi vào Tàng Thư Các thì Phương Vĩ Phong dẫn Đại sư huynh đến báo thù, Đại sư huynh không chờ ngươi được nên liền phá hủy nơi đây.
Nghe xong, Lâm Phàm cười lạnh một tiếng:
-Xem ra bọn họ nghĩ rằng Lâm Phàm ta dễ bị bắt nạt a.
-Lâm huynh, ngươi không nên vọng động.
Thiên Vân thấy sắc mặt Lâm Phàm âm trầm đáng sợ, thì sắc mặt hắn cũng biến theo.
Lâm Phàm phất tay áo, không muốn nói nhiều:
-Tên Đại sư huynh kia ở nơi nào? Ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết.
Thiên Vân thấy Lâm Phàm nhất định muốn đi tìm Đại sư huynh báo thù, nhưng thực lực của Đại sư huynh rất mạnh, còn Lâm Phàm thì hắn không tin tưởng lắm.
Thậm chí, nếu hai phân cao thấp thì hắn nghĩ Lâm Phàm sẽ không mạnh bằng sư huynh.
-Lâm huynh, chuyện này….
Thiên Vân vốn định nói thêm điều gì nhưng bị Lâm Phàm cắt ngang:
-Nói cho ta biết, Đại sư huynh kia đang ở nơi nào?
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, bản thân bị bắt nạt mà không hay biết, ra ngoài lâu rồi không về làm người khác nghĩ hắn kiêng kị, không dám xuất hiện, nếu còn như thế sẽ có nhiều người đến bắt nạt hắn.
Thế giới rộng lớn như vậy, trước đây chưa ai dám chọc giận hắn, vậy mà bây giờ lại có người làm càn như thế.
Bỏ qua cho ngươi lần một là xem thường nên không giết ngươi, bỏ qua lần hai cũng là xem thường việc giết ngươi, nhưng đến lần thứ ba thì ta sẽ mặc kệ người khác khinh thường hay chê ta nhỏ nhen, nhất định phải chém chết m ngươi mới được.
-Ngọn núi kia, đó là nơi ở của Đại sư huynh.
Thiên Vân bị sát khí trên người của Lâm Phàm dọa té đái, chỉ về hướng một ngọn núi.
-Hừ, dám bắt nạt ta, không lẽ coi ta là quả hồng mềm cho các ngươi muốn làm gì thì làm sao.
Lâm Phàm không nói gì thêm, lập tức bay lên, hướng về ngọn núi kia.
-Lâm huynh…
Giờ khắc này, Thiên Vân vô cùng hoảng hốt, nên hắn không chút do dự mà chạy đi tìm Hồng Vân sư muội cùng Vân Hà trưởng lão.
Chuyện này nhất định phải ngăn cản, vạn lần cũng không để bất cứ chuyện gì xảy ra a.
……………..
-Mẹ nó, đám cẩu vật các ngươi thật cho rằng tiểu gia ta dễ bắt nạt sao, thừa dịp ta không có nhà lại phá hủy phòng của ta, hôm nay tiểu gia liền giúp cho các ngươi hiểu rõ, người nào nên chọc, người nào không thể đụng, đúng là bọn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy dzú sệ chưa hết hồn mà.
Lâm Phàm nổi giận, không kiềm chế được.
Coi như sau khi chém chết đám cẩu vật này mà bị Vân Tông truy sát thì hắn cũng không hối hận.
Tiểu gia ta hành tẩu giang hồ bao lâu, loại người nào mà chưa gặp qua, dù tu vi có cao thì sao chứ, ta hôm nay muốn vượt cấp đánh quái đây.
Lâm Phàm bay đến ngọn núi của Liễu Ngân, mọi người đều nhìn thấy.
Đối với các đệ tử thì đây là lớn a. Vì vậy, thông tin này được truyền đi rất nhanh.
Đệ tử Vân Tông đều biết, Đại sư huynh đã phá phòng của Lâm Phàm, hiện tại thì hắn đã ra khỏi Tàng Thư Các và đang hướng đến chỗ của Đại sư huynh.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng thì toàn bộ Vân Tông đều biết chuyện này.
-Nhân tộc kia đi tìm Liễu Ngân, mau qua xem xem có chuyện gì xảy ra a.
-Liễu Ngân tự cho thực lực bản thân cao cường, không hề nể mặt ai, chỉ là không biết hắn đối với tên Nhân tộc này sẽ như thế nào.
Những đệ tử luôn cạnh tranh cùng Liễu Ngân lập tức bàn tán.
Chuyện như vậy, bọn họ rất muốn xem, tốt nhất là đánh cho lưỡng bại câu thương.
Theo cái nhìn của bọn họ, tên Nhân tộc đang gặp nguy hiểm trùng trùng, dù sao bên cạnh Liễu Ngân có rất nhiều cao thủ.
Mà cù có chuyện gì xãy ra, bọn họ vẫn rất háo hức đi xem náo nhiệt a.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bên trong Tàng Thư Các, Lâm Phàm khẽ mở mắt, kim quang lấp lóe, xuyên thấu thiên địa.
Khí tức dâng trào, tạo cho người khác một cảm giác không thể chống đối, Lâm Phàm cảm thấy tia biến hóa này chính là do Động Thiên đang đạt đến sự hoàn mỹ.
-Trấn áp những sách linh này không ngờ lại có thể khiến mình tiến hóa nhanh như vậy.
Lâm Phàm cười lớn, hưng phấn cực kì.
Đến giờ, hắn không đếm mình rốt cục đã trấn áp được bao nhiêu sách linh, nhưng có lẽ rất nhiều, vì trong lúc hắn bận trấn áp sách linh thì hệ thống cứ liên tục thông báo, kinh nghiệm thì không ngừng tăng lên.
Bất quá, thời điểm hắn tiến vào Thần Thiên Vị cảnh giới Bất Tử tầng bốn, hắn phát hiện cơ thể mình có biến hóa không nhỏ.
Huyết Hải Ma Công cùng Vĩnh Hằng Thần Khu đều phát sinh biến hóa.
Thân thể bất diệt, thần thức bất diệt.
Mỗi một khối thịt trong cơ thể đều tràn đầy vô thượng pháp lực, mênh mông vô tận.
Lão thủ sách cảm nhận khí tức Lâm Phàm đã thay đối, so với trước đây càng cường đại hơn, sắc mặt càng thêm kinh hãi.
Ông không nghĩ tới, tên này đọc sách thôi mà có thể tăng tu vi.
Chuyện như vậy, ông sống đến chừng tuổi này rồi mà vẫn chưa từng nghe qua chứ đừng nói gì nhìn thấy.
Nhưng ông lại không biết, Lâm Phàm chỉ cần trấn áp những sách linh là có được kinh nghiệm.
Ở đây, có lượng lớn các loại thư tịch, cũng có vô số sách linh để Lâm Phàm trấn áp, kinh nghiệm tự nhiên vô cùng phong phú, nâng cao tu vi chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ Tàng Thư Các đối với Lâm Phàm mà nói, đã không còn tác dụng gì. Nên hắn cất bước rời đi, đến khi nhìn lại thì hắn đã đi đến cửa từ bao giờ.
-Đa tạ đã chăm sóc!
Lúc rời đi, Lâm Phàm không quên xoay người lại chắp tay hướng về hư không.
Lão thủ sách một lần nữa giật mình.
-Không ngờ hắn lại phát hiện ra mình, đúng là không thể tin được.
………………
-Không biết mình đã ở Tàng Thư Các bao lâu rồi?
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, trong lòng nghi hoặc.
Nhưng thời điểm hắn trở về gian phòng mình, thì mặt hoàn toàn biến sắc.
Nhìn tình cảnh trước mắt, đúng là thương tâm mà, phòng ốc đẹp đẽ, nguyên vẹn của hắn trước kia đâu không thấy, mà thay vào đó là một đống phế tích.
Lâm Phàm phát hiện ra các đệ tử đi ngang qua chỉ trỏ mình mà bàn tán.
-Hắn chính là Lâm Phàm, sao hắn lại biến mất trong thời gian lâu như vậy?
-Phương sư huynh mỗi ngày đều đến, mỗi lần đều đứng nhìn đống phế tích kia mà tức giận mắng chửi một lát.
-Ta thấy hắn sợ nên mới trốn lâu như vậy á.
…………………..
Lâm Phàm nghe được đoạn đối thoại của các đệ tử này, sắc mặt khẽ thay đổi.
Nơi ở mình trở thành thế này, nhất định do Phương Vĩ Phong làm.
Thời khắc này, Lâm Phàm cảm thấy vô cùng tức giận, hắn cảm thấy tính tình của mình đã quá tốt rồi.
Chưa bao giờ có người nào trước mặt hắn làm càn nhiều lần như vậy.
Năm lần bảy lượt khiêu khích, lẽ ra phải chém chết ngay từ đầu.
Trên người Lâm Phàm dần hiện lên một cỗ sát ý.
-Lâm huynh, cuối cùng ngươi cũng đã ra ngoài.
Lúc này, Thiên Vân xuất hiện từ đằng xa, khi thấy thân ảnh của Lâm Phàm, hắn lập tức tiến đến.
Hắn biết Phàm đã vào Tàng Thư Các, chỉ là không ngờ lại ở đó lâu như vậy.
Lâm Phàm có chút không vui nên ngữ khí có phần buồn bực:
-Thiên Vân huynh, rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?
Thiên Vân nghe hỏi, sắc mặt có chút lúng túng, nhưng vẫn nói thật:
-Lâm huynh, sau khi ngươi vào Tàng Thư Các thì Phương Vĩ Phong dẫn Đại sư huynh đến báo thù, Đại sư huynh không chờ ngươi được nên liền phá hủy nơi đây.
Nghe xong, Lâm Phàm cười lạnh một tiếng:
-Xem ra bọn họ nghĩ rằng Lâm Phàm ta dễ bị bắt nạt a.
-Lâm huynh, ngươi không nên vọng động.
Thiên Vân thấy sắc mặt Lâm Phàm âm trầm đáng sợ, thì sắc mặt hắn cũng biến theo.
Lâm Phàm phất tay áo, không muốn nói nhiều:
-Tên Đại sư huynh kia ở nơi nào? Ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết.
Thiên Vân thấy Lâm Phàm nhất định muốn đi tìm Đại sư huynh báo thù, nhưng thực lực của Đại sư huynh rất mạnh, còn Lâm Phàm thì hắn không tin tưởng lắm.
Thậm chí, nếu hai phân cao thấp thì hắn nghĩ Lâm Phàm sẽ không mạnh bằng sư huynh.
-Lâm huynh, chuyện này….
Thiên Vân vốn định nói thêm điều gì nhưng bị Lâm Phàm cắt ngang:
-Nói cho ta biết, Đại sư huynh kia đang ở nơi nào?
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, bản thân bị bắt nạt mà không hay biết, ra ngoài lâu rồi không về làm người khác nghĩ hắn kiêng kị, không dám xuất hiện, nếu còn như thế sẽ có nhiều người đến bắt nạt hắn.
Thế giới rộng lớn như vậy, trước đây chưa ai dám chọc giận hắn, vậy mà bây giờ lại có người làm càn như thế.
Bỏ qua cho ngươi lần một là xem thường nên không giết ngươi, bỏ qua lần hai cũng là xem thường việc giết ngươi, nhưng đến lần thứ ba thì ta sẽ mặc kệ người khác khinh thường hay chê ta nhỏ nhen, nhất định phải chém chết m ngươi mới được.
-Ngọn núi kia, đó là nơi ở của Đại sư huynh.
Thiên Vân bị sát khí trên người của Lâm Phàm dọa té đái, chỉ về hướng một ngọn núi.
-Hừ, dám bắt nạt ta, không lẽ coi ta là quả hồng mềm cho các ngươi muốn làm gì thì làm sao.
Lâm Phàm không nói gì thêm, lập tức bay lên, hướng về ngọn núi kia.
-Lâm huynh…
Giờ khắc này, Thiên Vân vô cùng hoảng hốt, nên hắn không chút do dự mà chạy đi tìm Hồng Vân sư muội cùng Vân Hà trưởng lão.
Chuyện này nhất định phải ngăn cản, vạn lần cũng không để bất cứ chuyện gì xảy ra a.
……………..
-Mẹ nó, đám cẩu vật các ngươi thật cho rằng tiểu gia ta dễ bắt nạt sao, thừa dịp ta không có nhà lại phá hủy phòng của ta, hôm nay tiểu gia liền giúp cho các ngươi hiểu rõ, người nào nên chọc, người nào không thể đụng, đúng là bọn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy dzú sệ chưa hết hồn mà.
Lâm Phàm nổi giận, không kiềm chế được.
Coi như sau khi chém chết đám cẩu vật này mà bị Vân Tông truy sát thì hắn cũng không hối hận.
Tiểu gia ta hành tẩu giang hồ bao lâu, loại người nào mà chưa gặp qua, dù tu vi có cao thì sao chứ, ta hôm nay muốn vượt cấp đánh quái đây.
Lâm Phàm bay đến ngọn núi của Liễu Ngân, mọi người đều nhìn thấy.
Đối với các đệ tử thì đây là lớn a. Vì vậy, thông tin này được truyền đi rất nhanh.
Đệ tử Vân Tông đều biết, Đại sư huynh đã phá phòng của Lâm Phàm, hiện tại thì hắn đã ra khỏi Tàng Thư Các và đang hướng đến chỗ của Đại sư huynh.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng thì toàn bộ Vân Tông đều biết chuyện này.
-Nhân tộc kia đi tìm Liễu Ngân, mau qua xem xem có chuyện gì xảy ra a.
-Liễu Ngân tự cho thực lực bản thân cao cường, không hề nể mặt ai, chỉ là không biết hắn đối với tên Nhân tộc này sẽ như thế nào.
Những đệ tử luôn cạnh tranh cùng Liễu Ngân lập tức bàn tán.
Chuyện như vậy, bọn họ rất muốn xem, tốt nhất là đánh cho lưỡng bại câu thương.
Theo cái nhìn của bọn họ, tên Nhân tộc đang gặp nguy hiểm trùng trùng, dù sao bên cạnh Liễu Ngân có rất nhiều cao thủ.
Mà cù có chuyện gì xãy ra, bọn họ vẫn rất háo hức đi xem náo nhiệt a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.