Chương 240: Yêu Vô Tà muốn đổi vận
Tân Phong
30/06/2017
- Cao nhân, ngài có thoải mái không?
Một đám đệ tử đang chia nhau xoa bóp chân tay cho Lâm Phàm, mặt ai nấy đều một vẻ lấy lòng, hỏi. - Ờ, thủ pháp thuần thục, rất không tồi.
Lâm Phàm lim dim mắt, đáp. Giờ phút này, đệ tử sáu tông đang xem hắn như là lão tổ mà hầu hạ, thật sự là quá tuyệt vời.
- Múa rất đẹp.
Ở trước mặt Lâm Phàm, còn có vài nữ đệ tử Tiên Linh Tông đang múa kiếm.
- Ò ó o...
Gà Con cũng đập đập cánh, xoa xoa cái bụng phệ, vẻ mặt mê say, kêu mấy tiếng như đồng tình.
- Ài, thoải mái, Thông Thiên Đảo các ngươi chẳng lẽ còn dạy cả mát xa sao? Thủ pháp của ngươi cũng không tệ.
Lâm Phàm nhìn đệ tử đang bóp bắp chân cho mình, nói.
Đệ tử Thông Thiên Đảo kia bẽn lẽn cười cười:
- Cao nhân, không sợ ngài cười, trước khi ta vào tông môn, kỳ thật chính là một người hầu, chuyên mát xa chân cho các lão gia, sau lại dưới cơ duyên xảo hợp, mới vào tông môn, từ đó trở đi được ngao du thiên địa.
- A.... Cao sư huynh, không ngờ huynh còn có quá khứ như vậy a.
Một đệ tử Thông Thiên Đảo khác kinh ngạc nói, vẻ mặt không dám tin.
Cao sư huynh ở tông môn là thiên kiêu nổi danh, tuy không phải nhân vật đứng đầu, nhưng cũng có tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ thân phận ngày xưa của Cao sư huynh từng là một người hầu.
Lâm Phàm buồn mồm trò chuyện phiếm với đám đệ tử này, chốc lại moi được vài quá khứ đáng ngạc nhiên.
Mà ở trong mắt đám đệ tử sáu tông, hình tượng của Lâm Phàm cũng dần dần cải biến. Cả bọn bắt đầu cho rằng cao nhân giống như cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.
Hơn nữa, có thể mát xa cho cao nhân cũng là phúc khí của bọn họ.
Nhìn ánh mắt u oán của đồng môn bên kia xem, là muốn hầu hạ cao nhân, nhưng không đủ kỹ năng, không được đấy.
. . . .
Giờ phút này, hư không hơi hơi chấn động, người Yêu gia đến.
Gia chủ Yêu gia nhìn cao nhân đang lim dim mắt nghỉ ngơi, cũng thật cẩn thận nhẹ giọng đánh tiếng:
- Cao nhân, món ngon đã chuẩn bị xong.
- Ừm, các ngươi dọn cả ra đi, xong xuôi thì gọi ta.
Lâm Phàm uể oải nói. Đại chiến một trận hết sạch sức, giờ là lúc để hưởng thụ rồi.
Mà theo lời thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ, Lâm Phàm quyết định nghỉ ngơi xong sẽ tới Cửu Tiêu Tông. Mặc kệ là chuyện gì, nhất định phải nhìn tận mắt mới được.
Bất kể thế nào, hảo hữu của hắn đang ở chỗ đó.
Sáu thiếu gia của Yêu gia cũng tò mò, kiễng chân muốn nhìn rõ cao nhân, nhưng lại bị đám người đang mát xa xung quanh che kín.
- Nhanh lên cả cho ta, mau dọn thức ăn ra.
Yêu Thiên thấp giọng nói, chính là để nhắc nhở đám con trai của mình, đặc biệt là Yêu Vô Tà.
Yêu Vô Tà nhìn thấy cao nhân được vây quanh kia, cũng rất hâm mộ, trong lòng nghĩ rằng đây là một người rất biết hưởng thụ người. Đợi lát nữa sau khi trở về, gã cũng phải thử một lần mới được.
Loại này phục vụ, gã cũng còn chưa từng hưởng thụ qua.
- Phế vật, còn không nhanh một chút.
Tam ca Yêu Hành Phong đi qua bên người Yêu Vô Tà, rít nhỏ.
Yêu Vô Tà run lên, bê đồ ăn. Gã không ngờ tới nơi này lại phải làm mấy việc này. Thế nhưng phụ thân và tổ gia gia đều ở đây, gã cũng không dám nhàn hạ.
Yêu Thiên Và Yêu gia lão tổ đứng im quan sát, hai người liếc nhau, không biết nên bắt chuyện với cao nhân như thế nào. Việc cho sáu thiếu gia Yêu gia đến cũng chỉ là để thử thời vận mà thôi.
"Xoảng..."
Đúng lúc này, một âm thanh chát chúa vang lên. Yêu Vô Tã ngã úp sấp trên mặt đất, bình rượu trong tay đã rơi xuống vỡ tan.
Năm huynh đệ Yêu gia nhìn thấy bộ dạng vụng về của Yêu Vô Tà thì cùng cười lạnh một tiếng.
Tu vi cũng tới Nhập Thần rồi, lại phạm loại sai lầm sơ đẳng này, quả thực là óc heo.
Yêu Thiên và lão tổ tức thì biến sắc, muốn lên tiếng quở mắng, nhưng thấy cao nhân không có phản ứng gì, cũng chỉ lườm Yêu Vô Tà một cái, lại để người nhanh chóng dọn dẹp.
- Lão tổ, con đã nói, nó không được mà.
Yêu Thiên cố nén tức giận, còn may cao nhân không có để ý.
Yêu gia lão tổ cũng chỉ biết thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác có chút bất đắc dĩ, sau đó vẫy vẫy tay gọi Yêu Vô Tà lại.
Lão muốn cấp cho Yêu Vô Tà một lần cơ hội, nhưng theo tình huống hiện giờ, lão sợ xảy ra chuyện.
Yêu Vô Tà cúi đầu. Gã cũng tự trách bản thân, một bình rượu cũng không cầm nổi, vẻ mặt thẫn thờ đi ra đứng im cạnh lão tổ.
Năm huynh đệ Yêu gia thấy một màn trước mắt thì đều vui vẻ nở nụ cười. Phế vật này đi là tốt nhất, ở lại chỉ thêm phiền a.
Theo thời gian trôi qua, năm huynh đệ Yêu gia đã sắp xếp xong bàn tiệc, sau đó lặng lẽ đi tới trước mặt phụ thân.
Gia chủ Yêu gia gật gật đầu:
- Lão tổ, tất cả đều đã xong.
Yêu gia lão tổ gật đầu, sau đó tiến đến, đi tới cạnh Lâm Phàm, nói nhỏ:
- Tiền bối, tất cả đã chuẩn bị xong.
Lâm Phàm đứng lên, đi tới cái bàn ăn đặt gần đó, hít một hơi, thấy toàn những mùi thơm mê người.
Giờ phút này, hắn giống như đế vương chốn nhân gian, một mình một bàn đại tiệc, sau đó cầm đũa lên.
- Ơ... Là huynh sao.
Mùa vừa lúc này, Yêu Vô Tà đang cô đơn đứng sau đám người, nhìn thấy bóng người ngồi động đũa thì bỗng nhiên hưng phấn hô.
Yêu Thiên cùng lão tổ lập tức biến sắc, cảm thấy không ổn.
Mà đám thiếu gia yêu gia, ngoại trừ lão ngũ, tất cả đều mừng thầm như điên.
Phế vật ngu ngốc này, lại muốn rước lấy phiền phức.
- Tiền bối... Cái này...
Yêu Thiên luống cuống, không ngừng nháy mắt với Yêu Vô Tà, ý bảo không được làm càn.
Mà Yêu gia lão tổ thở dài, xong rồi.
Thế nhưng một giây sau, cao nhân đáp lời, để bọn họ trợn mắt há hốc mồm...
Một đám đệ tử đang chia nhau xoa bóp chân tay cho Lâm Phàm, mặt ai nấy đều một vẻ lấy lòng, hỏi. - Ờ, thủ pháp thuần thục, rất không tồi.
Lâm Phàm lim dim mắt, đáp. Giờ phút này, đệ tử sáu tông đang xem hắn như là lão tổ mà hầu hạ, thật sự là quá tuyệt vời.
- Múa rất đẹp.
Ở trước mặt Lâm Phàm, còn có vài nữ đệ tử Tiên Linh Tông đang múa kiếm.
- Ò ó o...
Gà Con cũng đập đập cánh, xoa xoa cái bụng phệ, vẻ mặt mê say, kêu mấy tiếng như đồng tình.
- Ài, thoải mái, Thông Thiên Đảo các ngươi chẳng lẽ còn dạy cả mát xa sao? Thủ pháp của ngươi cũng không tệ.
Lâm Phàm nhìn đệ tử đang bóp bắp chân cho mình, nói.
Đệ tử Thông Thiên Đảo kia bẽn lẽn cười cười:
- Cao nhân, không sợ ngài cười, trước khi ta vào tông môn, kỳ thật chính là một người hầu, chuyên mát xa chân cho các lão gia, sau lại dưới cơ duyên xảo hợp, mới vào tông môn, từ đó trở đi được ngao du thiên địa.
- A.... Cao sư huynh, không ngờ huynh còn có quá khứ như vậy a.
Một đệ tử Thông Thiên Đảo khác kinh ngạc nói, vẻ mặt không dám tin.
Cao sư huynh ở tông môn là thiên kiêu nổi danh, tuy không phải nhân vật đứng đầu, nhưng cũng có tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ thân phận ngày xưa của Cao sư huynh từng là một người hầu.
Lâm Phàm buồn mồm trò chuyện phiếm với đám đệ tử này, chốc lại moi được vài quá khứ đáng ngạc nhiên.
Mà ở trong mắt đám đệ tử sáu tông, hình tượng của Lâm Phàm cũng dần dần cải biến. Cả bọn bắt đầu cho rằng cao nhân giống như cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.
Hơn nữa, có thể mát xa cho cao nhân cũng là phúc khí của bọn họ.
Nhìn ánh mắt u oán của đồng môn bên kia xem, là muốn hầu hạ cao nhân, nhưng không đủ kỹ năng, không được đấy.
. . . .
Giờ phút này, hư không hơi hơi chấn động, người Yêu gia đến.
Gia chủ Yêu gia nhìn cao nhân đang lim dim mắt nghỉ ngơi, cũng thật cẩn thận nhẹ giọng đánh tiếng:
- Cao nhân, món ngon đã chuẩn bị xong.
- Ừm, các ngươi dọn cả ra đi, xong xuôi thì gọi ta.
Lâm Phàm uể oải nói. Đại chiến một trận hết sạch sức, giờ là lúc để hưởng thụ rồi.
Mà theo lời thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ, Lâm Phàm quyết định nghỉ ngơi xong sẽ tới Cửu Tiêu Tông. Mặc kệ là chuyện gì, nhất định phải nhìn tận mắt mới được.
Bất kể thế nào, hảo hữu của hắn đang ở chỗ đó.
Sáu thiếu gia của Yêu gia cũng tò mò, kiễng chân muốn nhìn rõ cao nhân, nhưng lại bị đám người đang mát xa xung quanh che kín.
- Nhanh lên cả cho ta, mau dọn thức ăn ra.
Yêu Thiên thấp giọng nói, chính là để nhắc nhở đám con trai của mình, đặc biệt là Yêu Vô Tà.
Yêu Vô Tà nhìn thấy cao nhân được vây quanh kia, cũng rất hâm mộ, trong lòng nghĩ rằng đây là một người rất biết hưởng thụ người. Đợi lát nữa sau khi trở về, gã cũng phải thử một lần mới được.
Loại này phục vụ, gã cũng còn chưa từng hưởng thụ qua.
- Phế vật, còn không nhanh một chút.
Tam ca Yêu Hành Phong đi qua bên người Yêu Vô Tà, rít nhỏ.
Yêu Vô Tà run lên, bê đồ ăn. Gã không ngờ tới nơi này lại phải làm mấy việc này. Thế nhưng phụ thân và tổ gia gia đều ở đây, gã cũng không dám nhàn hạ.
Yêu Thiên Và Yêu gia lão tổ đứng im quan sát, hai người liếc nhau, không biết nên bắt chuyện với cao nhân như thế nào. Việc cho sáu thiếu gia Yêu gia đến cũng chỉ là để thử thời vận mà thôi.
"Xoảng..."
Đúng lúc này, một âm thanh chát chúa vang lên. Yêu Vô Tã ngã úp sấp trên mặt đất, bình rượu trong tay đã rơi xuống vỡ tan.
Năm huynh đệ Yêu gia nhìn thấy bộ dạng vụng về của Yêu Vô Tà thì cùng cười lạnh một tiếng.
Tu vi cũng tới Nhập Thần rồi, lại phạm loại sai lầm sơ đẳng này, quả thực là óc heo.
Yêu Thiên và lão tổ tức thì biến sắc, muốn lên tiếng quở mắng, nhưng thấy cao nhân không có phản ứng gì, cũng chỉ lườm Yêu Vô Tà một cái, lại để người nhanh chóng dọn dẹp.
- Lão tổ, con đã nói, nó không được mà.
Yêu Thiên cố nén tức giận, còn may cao nhân không có để ý.
Yêu gia lão tổ cũng chỉ biết thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác có chút bất đắc dĩ, sau đó vẫy vẫy tay gọi Yêu Vô Tà lại.
Lão muốn cấp cho Yêu Vô Tà một lần cơ hội, nhưng theo tình huống hiện giờ, lão sợ xảy ra chuyện.
Yêu Vô Tà cúi đầu. Gã cũng tự trách bản thân, một bình rượu cũng không cầm nổi, vẻ mặt thẫn thờ đi ra đứng im cạnh lão tổ.
Năm huynh đệ Yêu gia thấy một màn trước mắt thì đều vui vẻ nở nụ cười. Phế vật này đi là tốt nhất, ở lại chỉ thêm phiền a.
Theo thời gian trôi qua, năm huynh đệ Yêu gia đã sắp xếp xong bàn tiệc, sau đó lặng lẽ đi tới trước mặt phụ thân.
Gia chủ Yêu gia gật gật đầu:
- Lão tổ, tất cả đều đã xong.
Yêu gia lão tổ gật đầu, sau đó tiến đến, đi tới cạnh Lâm Phàm, nói nhỏ:
- Tiền bối, tất cả đã chuẩn bị xong.
Lâm Phàm đứng lên, đi tới cái bàn ăn đặt gần đó, hít một hơi, thấy toàn những mùi thơm mê người.
Giờ phút này, hắn giống như đế vương chốn nhân gian, một mình một bàn đại tiệc, sau đó cầm đũa lên.
- Ơ... Là huynh sao.
Mùa vừa lúc này, Yêu Vô Tà đang cô đơn đứng sau đám người, nhìn thấy bóng người ngồi động đũa thì bỗng nhiên hưng phấn hô.
Yêu Thiên cùng lão tổ lập tức biến sắc, cảm thấy không ổn.
Mà đám thiếu gia yêu gia, ngoại trừ lão ngũ, tất cả đều mừng thầm như điên.
Phế vật ngu ngốc này, lại muốn rước lấy phiền phức.
- Tiền bối... Cái này...
Yêu Thiên luống cuống, không ngừng nháy mắt với Yêu Vô Tà, ý bảo không được làm càn.
Mà Yêu gia lão tổ thở dài, xong rồi.
Thế nhưng một giây sau, cao nhân đáp lời, để bọn họ trợn mắt há hốc mồm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.