Chương 99: Bàn Giao Hậu Sự
Phong Thất Nguyệt
04/05/2018
Bốn người Thanh Thành kiếm phái không ngừng khám nghiệm tử thi, Tô Tín đứng ở phía sau không tỏ vẻ gì khác thường.
Tuy hắn đã bố trí ba thi thể nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần đụng phải người giang hồ có kinh nghiệm tuyệt đối không giấu giếm được.
Tô Tín cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Tinh thần của hắn tập trung cao độ vào đám người Hầu Minh, một khi bọn chúng phát hiện không đúng thì chính mình lập tức hối đoái vũ kỹ tiêu hao phẩm trốn chạy để thoát chết.
Đúng vậy, không phải liều mạng mà là trốn chạy để thoát chết.
Trước mặt có tới bốn tên võ giả Tiên Thiên, cho dù vũ kỹ tiêu hao phẩm uy lực lớn nhưng Tô Tín cũng không chắc sẽ đánh chết được tất cả bọn chúng.
May mà đám người Hầu Minh cũng không phát hiện ra cái gì không đúng, bọn họ chỉ xem xét vết thương một chút liền coi như là đã kiểm tra xong thi thể.
Bọn họ cho rằng ba cỗ thi thể này đúng như lời của Tô Tín nói, đều là chém giết lẫn nhau, ngay cả chi tiết cũng đúng như Tô Tín nói.
Sau khi xem xong, Hầu Minh nói:
- Mang ba thi thể này quay về, chờ Ngô sư thúc đến lại bàn giao cho hắn.
Ba người còn lại gật đầu, chuyển ba thi thể ra ngoài, quá trình này khiến nội tâm Tô Tín rất căng thẳng.
Kinh mạch trong cơ thể Cung Thanh Phong đã vỡ vụn, nếu như dùng lực lớn thì kinh mạch của hắn sẽ triệt để nát bấy, khi đó toàn thân biến thành huyết nhân.
Bởi như vậy cho dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra trong đó khẳng định có điều không đúng.
Nhưng may mắn là đám người Thanh Thành kiếm phái cũng chỉ mang thi thể ra, cũng không làm gì hơn cả.
Sau khi ra ngoài, Hầu Minh phân phó Tô Tín:
- Chuẩn bị cho chúng ta mấy gian phòng khách điếm tốt nhất, đợi ngày mai sư thúc ta tới chúng ta còn phải báo cáo với hắn, như vậy chuyện Thường Ninh phủ mới xem như chính thức được giải quyết.
Tô Tín vội vàng nói:
- Ta đã bao một gian khách điếm tốt nhất là Khoái Hoạt Lâm, giờ mời các vị đi tới đó.
Hầu Minh thoả mãn gật gật đầu. Bang chủ tiểu bang phái này xem như hiểu chuyện.
Sau đó Tô Tín còn gọi mấy người tới lưu giữ thi thể trong nghĩa trang Thường Ninh phủ, hắn tự mình dẫn đám người Hầu Minh đến khách điếm nghỉ ngơi.
Sau khi an bài đám người Hầu Minh, Tô Tín lập tức quay người chạy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất quay về Kim Nguyệt phường.
Vấn đề này còn chưa kết thúc, Thanh Thành kiếm phái sẽ có sư thúc của Hầu Minh hỏi tới.
Có thể được Hầu Minh xưng là sư thúc thì thực lực và trí tuệ của hắn không kém, kinh nghiệm giang hồ cũng không phải đám người Hầu Minh có thể so sánh.
Huống hồ, cho dù sư thúc Hầu Minh không nhìn ra Tô Tín gian lận thi thể Cung Thanh Phong thì sau một thời gian thi thể sẽ có biến hóa, cũng không biết thời gian này là một ngày hay hai ngày, không ai có thể biết được.
Chờ tới lúc mọi người nhìn thấy thi thể biến thành huyết nhân thì mọi việc sẽ bại lộ.
Không cần tra xét, không cần hoài nghi, nhất định là Tô Tín giở trò quỷ.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể ở lại Thường Ninh phủ được nữa, nhất định phải rời khỏi Thường Ninh phủ trước khi Ngô sư thúc của Thanh Thành kiếm phái tới nơi này.
Sau khi chạy về Kim Nguyệt phường, Tô Tín đi đến trường tư thục gọi Hinh Nhi.
Nhìn thấy ca ca đến tìm mình, Hinh Nhi nghi ngờ hỏi:
- Ca ca, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi, nói:
- Không, đi cùng ca ca gặp Tạ tỷ tỷ.
Hinh Nhi nhu thuận gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Chỉ Yến dạy nàng không ít, Hinh Nhi cũng có hảo cảm với vị tỷ tỷ nhu hòa kia.
Trên đường dẫn theo Hinh Nhi đi vào khách điếm của Tạ Chỉ Yến, lúc này Tạ Chỉ Yến đang đốc xúc đám tiểu Thất luyện kiếm.
Tô Tín đi vào, trầm giọng nói:
- Tạ cô nương, ta có thể nói với ngươi vài lời được không?
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu rồi bảo đám người tiểu Thất đi ra ngoài.
Đợi mọi người đi rồi, Tô Tín nói:
- Cung Thanh Phong, Phương Đông Đình và A Thất đều là do ta giết.
Tạ Chỉ Yến không nói gì nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia chấn kinh.
Trước kia nàng cũng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Phương Đông Đình, bởi vì tính cách của hắn căn bản không có thể dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Thông thường, nếu Phương Đông Đình chạy trốn Cung Thanh Phong giết chết mới là bình thường, nhưng Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, việc này đã làm Tạ Chỉ Yến hoài nghi.
Cho dù nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ Tô Tín lại giết Cung Thanh Phong, bang chủ tiểu bang phái Thường Ninh phủ bình thường trước mặt quả thật không hề đơn giản.
- Ngươi định qua mắt đám người Hầu Minh đi trốn sao? Sư thúc đám người Hầu Minh có lẽ là võ giả Thần Cung Cảnh trong Thanh Thành kiếm phái, là Tứ Linh Kiếm Ngô Đạo Viễn, nguyên thần của hắn đã chạm tới biên giới nguyên thần cảnh, cũng đạt tới cảnh giới tông sư.
Cho dù ngươi có thể giết chết Cung Thanh Phong nhưng ngươi khó tiếp được ba chiêu của Ngô Đạo Viễn, hơn nữa ngươi làm những thủ đoạn kia, đoán chừng cũng rất khó giấu giếm được Ngô Đạo Viễn.
Dù thế nào cũng là quen biết một khoảng thời gian, Tạ Chỉ Yến có ý tốt nhắc nhở Tô Tín một câu.
Tô Tín gật đầu nói:
- Ta đều biết, lần này ta muốn cầu xin Tạ cô nương một việc.
Tạ Chỉ Yến ngẫm lại nói:
- Lần này ngươi giúp ta rất nhiều, chỉ cần việc ta có thể giúp đỡ, ngươi cứ nói, nhưng ta không thể giúp ngươi đối phó Ngô Đạo Viễn.
Hắn là tiền bối giang hồ, cho dù ta là đệ tử của chưởng môn Dịch Kiếm môn cũng không là gì trong mắt hắn.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Ta biết việc này. Ta muốn phó thác Hinh Nhi cho ngươi, cho nàng gia nhập Dịch Kiếm môn.
Ta giết nhi tử trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, hơn nữa còn lừa gạt đám người Hầu Minh như vậy, Thanh Thành kiếm phái sẽ không bỏ qua cho ta, ta không thể mang Hinh Nhi đi theo ta mà bị đuổi giết khắp bốn phương.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Hinh Nhi đang ở trong lòng hắn khóc váng lên:
- Hu hu! Ca ca, người không quan tâm muội sao? Không sao, Hinh Nhi không sợ khổ, chỉ cần có thể ở cạnh ca ca thì Hinh Nhi không sợ gì cả.
- A mẫu đi rồi, Hinh Nhi không thể lại rời xa ca ca!
- Ca ca, xin người, người đừngvứt bỏ Hinh Nhi được không? Hinh Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn học bài.
Mũi Tô Tín chua xót nhưng hắn vẫn lau nước mắt trên mặt Hinh Nhi, ôn nhu nói:
- Hinh Nhi nghe lời, ca ca sẽ không bỏ muội, chờ có cơ hội ca ca sẽ gặp muội.
Không phải Hinh Nhi nói tương lai muốn học kiếm pháp tốt để bảo vệ ca ca sao? Vậy lần này muội đi theo Tạ tỷ tỷ chăm chỉ học kiếm pháp. Chờ muội lợi hại là có thể bảo vệ ca ca, đến lúc đó chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.
Tuy Tô Tín nói như vậy nhưng Hinh Nhi vẫn khóc lóc đứt ruột đứt gan, cho dù thế nào cũng không ngăn được.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi nói:
- Cho dù ngươi không nói, ta tuyệt đối không cho phép bọn họ tổn thương Hinh Nhi.
Huống hồ ngươi không phải nhờ ta giúp đỡ, mà là tặng đại lễ cho ta.
Hinh Nhi có kiếm tâm trời sinh, chỉ cần đệ tử ngũ phái cầm kiếm gặp được nàng nhất định sẽ hô hào muốn thu nàng làm đồ đệ.
Ngươi có thể cho phép Hinh Nhi gia nhập Dịch Kiếm môn, ta thiếu nợ nhân tình của ngươi mới đúng.
Tô Tín nói:
- Vậy được, ta còn có một yêu cầu quá đáng, muốn mời ngươi giúp ta chiếu cố Phi Ưng bang.
Nếu hiện tại ta đi, chờ đến lúc người Thanh Thành kiếm phái phát hiện chân tướng sự việc, nói không chừng bọn chúng sẽ ra tay với Phi Ưng bang.
Những huynh đệ trong bang theo ta thời gian dài như vậy, nếu bởi vì nguyên nhân của ta mà bị Thanh Thành kiếm phái đồ sát thì ta không đành lòng.
Tạ Chỉ Yến gật đầu nói:
- Đây là việc nhỏ, không có vấn đề.
Nếu bảo nàng bảo vệ Tô Tín là đầu sỏ giết Phương Đông Đình thì nàng không làm được, Thanh Thành kiếm phái cũng không nể mặt nàng.
Nhưng chỉ giữ tiểu bang phái Thường Ninh phủ thì không có vấn đề gì.
Được Tạ Chỉ Yến hứa hẹn, Tô Tín quay người đẩy cửa rời đi, hắn không dám quay mặt nhìn sang Hinh Nhi đang khóc lớn.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi rồi ngồi xuống vươn tay lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của Hinh Nhi.
Giang hồ chính là như thế, chỉ có ân oán tình thù, không có thị phi đúng sai.
Thanh Thành kiếm phái chỉ biết Tô Tín giết Phương Đông Đình, cũng không hỏi hắn tại sao lại giết Phương Đông Đình.
Chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Việc này không chỉ là phương pháp làm việc của Thanh Thành kiếm phái, trên thực tế đại đa số môn phái giang hồ đều là như thế.
Tô Tín chỉ là tiểu bối vô danh nhưng lại dám giết đệ tử đích truyền của Thanh Thành kiếm phái, hơn nữa còn là nhi tử trưởng lão.
Nếu Thanh Thành kiếm phái không cầm đầu của hắn về thì mất mặt vô cùng.
Cho nên Tạ Chỉ Yến có thể tưởng tượng ra được, Tô Tín kế tiếp sẽ gánh chịu cường độ đuổi giết lớn cỡ nào.
Nếu lần này hắn không chết thì hắn sẽ không còn là tiểu bối vô danh trong giang hồ nữa.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi rồi nàng vỗ nhẹ vào cổ Hinh Nhi, Hinh Nhi lập tức bất tỉnh ngủ thật say.
Hiện tại cảm xúc của Hinh Nhi hơi kích động, nên cho nàng ngủ một giấc.
Lúc này Tô Tín cũng không sốt ruột rời đi, hắn lại gọi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành còn có Lý Thanh đến.
Ba người này phải nói là ba người mà Tô Tín tốn công sức nhiều nhất để bồi dưỡng trong Phi Ưng bang, cũng là tâm phúc của hắn.
Hoàng Bỉnh Thành vừa vào đã hưng phấn nói:
- Lão đại, chúng ta chuẩn bị tiến công địa bàn của Thần Phong hội sao?
Từ khi Cung Thanh Phong chết đi, hiện tại Thần Phong hội đã là quần long vô thủ, đã sớm loạn thành đống hỗn tạp.
Chúng ta có thể ra tay nhanh một chút, nếu không sẽ bị Thiết Đao hội và Tam Anh hội động thủ trước.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta sắp rời khỏi Thường Ninh phủ.
Ba người lập tức sững sờ. Hoàng Bỉnh Thành cả kinh kêu lên:
- Lão đại, người nói cái gì? Người rời khỏi Thường Ninh phủ làm gì?
Tô Tín trầm giọng nói:
- Trong cung điện dưới đất, Phương Đông Đình của Thanh Thành kiếm phái là ta giết, ta chỉ lừa dối đám người Hầu Minh mà thôi.
Vấn đề này chỉ có thể giấu nhất thời không thể giấu mãi được. Ngày mai cao thủ Thanh Thành kiếm phái sẽ đến, đoán chừng kế tiếp ta sẽ bị Thanh Thành kiếm phái toàn lực đuổi giết.
Ba người Hoàng Bỉnh Thành lập tức cảm thấy khí lạnh xông lên đỉnh đầu, ngay cả Lý Phôi trước giờ bình tĩnh cũng kinh hãi không thôi.
Trước kia bọn họ chỉ có thể xem như ếch ngồi đáy giếng trong Thường Ninh phủ, không biết nhân sĩ võ lâm bên ngoài mạnh bao nhiêu.
Nhưng trong khoảng thời gian này, những người đại phái giang hồ liên tục đi vào Thường Ninh phủ, bọn họ mới biết mình yếu hơn người ta cỡ nào.
Những đệ tử xuất thân đại phái niên kỷ đều hơn hai mươi tuổi hoặc là hơn ba mươi tuổi, thực lực của bọn họ đều là cảnh giới Tiên Thiên.
Lại nhìn bản thân mình, luyện võ công nửa đời người nhưng không sờ được cánh cửa Tiên Thiên.
Nhưng đây chỉ là đệ tử trẻ tuổi của đại phái mà thôi, lực lượng trung tâm của đối phương khủng bố cỡ nào, thậm chí đám người Hoàng Bỉnh Thành không dám nghĩ thêm.
Hiện tại lão đại sẽ bị đại phái như Thanh Thành kiếm phái đuổi giết, cũng khó trách bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
***
Tuy hắn đã bố trí ba thi thể nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần đụng phải người giang hồ có kinh nghiệm tuyệt đối không giấu giếm được.
Tô Tín cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Tinh thần của hắn tập trung cao độ vào đám người Hầu Minh, một khi bọn chúng phát hiện không đúng thì chính mình lập tức hối đoái vũ kỹ tiêu hao phẩm trốn chạy để thoát chết.
Đúng vậy, không phải liều mạng mà là trốn chạy để thoát chết.
Trước mặt có tới bốn tên võ giả Tiên Thiên, cho dù vũ kỹ tiêu hao phẩm uy lực lớn nhưng Tô Tín cũng không chắc sẽ đánh chết được tất cả bọn chúng.
May mà đám người Hầu Minh cũng không phát hiện ra cái gì không đúng, bọn họ chỉ xem xét vết thương một chút liền coi như là đã kiểm tra xong thi thể.
Bọn họ cho rằng ba cỗ thi thể này đúng như lời của Tô Tín nói, đều là chém giết lẫn nhau, ngay cả chi tiết cũng đúng như Tô Tín nói.
Sau khi xem xong, Hầu Minh nói:
- Mang ba thi thể này quay về, chờ Ngô sư thúc đến lại bàn giao cho hắn.
Ba người còn lại gật đầu, chuyển ba thi thể ra ngoài, quá trình này khiến nội tâm Tô Tín rất căng thẳng.
Kinh mạch trong cơ thể Cung Thanh Phong đã vỡ vụn, nếu như dùng lực lớn thì kinh mạch của hắn sẽ triệt để nát bấy, khi đó toàn thân biến thành huyết nhân.
Bởi như vậy cho dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra trong đó khẳng định có điều không đúng.
Nhưng may mắn là đám người Thanh Thành kiếm phái cũng chỉ mang thi thể ra, cũng không làm gì hơn cả.
Sau khi ra ngoài, Hầu Minh phân phó Tô Tín:
- Chuẩn bị cho chúng ta mấy gian phòng khách điếm tốt nhất, đợi ngày mai sư thúc ta tới chúng ta còn phải báo cáo với hắn, như vậy chuyện Thường Ninh phủ mới xem như chính thức được giải quyết.
Tô Tín vội vàng nói:
- Ta đã bao một gian khách điếm tốt nhất là Khoái Hoạt Lâm, giờ mời các vị đi tới đó.
Hầu Minh thoả mãn gật gật đầu. Bang chủ tiểu bang phái này xem như hiểu chuyện.
Sau đó Tô Tín còn gọi mấy người tới lưu giữ thi thể trong nghĩa trang Thường Ninh phủ, hắn tự mình dẫn đám người Hầu Minh đến khách điếm nghỉ ngơi.
Sau khi an bài đám người Hầu Minh, Tô Tín lập tức quay người chạy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất quay về Kim Nguyệt phường.
Vấn đề này còn chưa kết thúc, Thanh Thành kiếm phái sẽ có sư thúc của Hầu Minh hỏi tới.
Có thể được Hầu Minh xưng là sư thúc thì thực lực và trí tuệ của hắn không kém, kinh nghiệm giang hồ cũng không phải đám người Hầu Minh có thể so sánh.
Huống hồ, cho dù sư thúc Hầu Minh không nhìn ra Tô Tín gian lận thi thể Cung Thanh Phong thì sau một thời gian thi thể sẽ có biến hóa, cũng không biết thời gian này là một ngày hay hai ngày, không ai có thể biết được.
Chờ tới lúc mọi người nhìn thấy thi thể biến thành huyết nhân thì mọi việc sẽ bại lộ.
Không cần tra xét, không cần hoài nghi, nhất định là Tô Tín giở trò quỷ.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể ở lại Thường Ninh phủ được nữa, nhất định phải rời khỏi Thường Ninh phủ trước khi Ngô sư thúc của Thanh Thành kiếm phái tới nơi này.
Sau khi chạy về Kim Nguyệt phường, Tô Tín đi đến trường tư thục gọi Hinh Nhi.
Nhìn thấy ca ca đến tìm mình, Hinh Nhi nghi ngờ hỏi:
- Ca ca, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi, nói:
- Không, đi cùng ca ca gặp Tạ tỷ tỷ.
Hinh Nhi nhu thuận gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Chỉ Yến dạy nàng không ít, Hinh Nhi cũng có hảo cảm với vị tỷ tỷ nhu hòa kia.
Trên đường dẫn theo Hinh Nhi đi vào khách điếm của Tạ Chỉ Yến, lúc này Tạ Chỉ Yến đang đốc xúc đám tiểu Thất luyện kiếm.
Tô Tín đi vào, trầm giọng nói:
- Tạ cô nương, ta có thể nói với ngươi vài lời được không?
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu rồi bảo đám người tiểu Thất đi ra ngoài.
Đợi mọi người đi rồi, Tô Tín nói:
- Cung Thanh Phong, Phương Đông Đình và A Thất đều là do ta giết.
Tạ Chỉ Yến không nói gì nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia chấn kinh.
Trước kia nàng cũng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Phương Đông Đình, bởi vì tính cách của hắn căn bản không có thể dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Thông thường, nếu Phương Đông Đình chạy trốn Cung Thanh Phong giết chết mới là bình thường, nhưng Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, việc này đã làm Tạ Chỉ Yến hoài nghi.
Cho dù nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ Tô Tín lại giết Cung Thanh Phong, bang chủ tiểu bang phái Thường Ninh phủ bình thường trước mặt quả thật không hề đơn giản.
- Ngươi định qua mắt đám người Hầu Minh đi trốn sao? Sư thúc đám người Hầu Minh có lẽ là võ giả Thần Cung Cảnh trong Thanh Thành kiếm phái, là Tứ Linh Kiếm Ngô Đạo Viễn, nguyên thần của hắn đã chạm tới biên giới nguyên thần cảnh, cũng đạt tới cảnh giới tông sư.
Cho dù ngươi có thể giết chết Cung Thanh Phong nhưng ngươi khó tiếp được ba chiêu của Ngô Đạo Viễn, hơn nữa ngươi làm những thủ đoạn kia, đoán chừng cũng rất khó giấu giếm được Ngô Đạo Viễn.
Dù thế nào cũng là quen biết một khoảng thời gian, Tạ Chỉ Yến có ý tốt nhắc nhở Tô Tín một câu.
Tô Tín gật đầu nói:
- Ta đều biết, lần này ta muốn cầu xin Tạ cô nương một việc.
Tạ Chỉ Yến ngẫm lại nói:
- Lần này ngươi giúp ta rất nhiều, chỉ cần việc ta có thể giúp đỡ, ngươi cứ nói, nhưng ta không thể giúp ngươi đối phó Ngô Đạo Viễn.
Hắn là tiền bối giang hồ, cho dù ta là đệ tử của chưởng môn Dịch Kiếm môn cũng không là gì trong mắt hắn.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Ta biết việc này. Ta muốn phó thác Hinh Nhi cho ngươi, cho nàng gia nhập Dịch Kiếm môn.
Ta giết nhi tử trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, hơn nữa còn lừa gạt đám người Hầu Minh như vậy, Thanh Thành kiếm phái sẽ không bỏ qua cho ta, ta không thể mang Hinh Nhi đi theo ta mà bị đuổi giết khắp bốn phương.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Hinh Nhi đang ở trong lòng hắn khóc váng lên:
- Hu hu! Ca ca, người không quan tâm muội sao? Không sao, Hinh Nhi không sợ khổ, chỉ cần có thể ở cạnh ca ca thì Hinh Nhi không sợ gì cả.
- A mẫu đi rồi, Hinh Nhi không thể lại rời xa ca ca!
- Ca ca, xin người, người đừngvứt bỏ Hinh Nhi được không? Hinh Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn học bài.
Mũi Tô Tín chua xót nhưng hắn vẫn lau nước mắt trên mặt Hinh Nhi, ôn nhu nói:
- Hinh Nhi nghe lời, ca ca sẽ không bỏ muội, chờ có cơ hội ca ca sẽ gặp muội.
Không phải Hinh Nhi nói tương lai muốn học kiếm pháp tốt để bảo vệ ca ca sao? Vậy lần này muội đi theo Tạ tỷ tỷ chăm chỉ học kiếm pháp. Chờ muội lợi hại là có thể bảo vệ ca ca, đến lúc đó chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.
Tuy Tô Tín nói như vậy nhưng Hinh Nhi vẫn khóc lóc đứt ruột đứt gan, cho dù thế nào cũng không ngăn được.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi nói:
- Cho dù ngươi không nói, ta tuyệt đối không cho phép bọn họ tổn thương Hinh Nhi.
Huống hồ ngươi không phải nhờ ta giúp đỡ, mà là tặng đại lễ cho ta.
Hinh Nhi có kiếm tâm trời sinh, chỉ cần đệ tử ngũ phái cầm kiếm gặp được nàng nhất định sẽ hô hào muốn thu nàng làm đồ đệ.
Ngươi có thể cho phép Hinh Nhi gia nhập Dịch Kiếm môn, ta thiếu nợ nhân tình của ngươi mới đúng.
Tô Tín nói:
- Vậy được, ta còn có một yêu cầu quá đáng, muốn mời ngươi giúp ta chiếu cố Phi Ưng bang.
Nếu hiện tại ta đi, chờ đến lúc người Thanh Thành kiếm phái phát hiện chân tướng sự việc, nói không chừng bọn chúng sẽ ra tay với Phi Ưng bang.
Những huynh đệ trong bang theo ta thời gian dài như vậy, nếu bởi vì nguyên nhân của ta mà bị Thanh Thành kiếm phái đồ sát thì ta không đành lòng.
Tạ Chỉ Yến gật đầu nói:
- Đây là việc nhỏ, không có vấn đề.
Nếu bảo nàng bảo vệ Tô Tín là đầu sỏ giết Phương Đông Đình thì nàng không làm được, Thanh Thành kiếm phái cũng không nể mặt nàng.
Nhưng chỉ giữ tiểu bang phái Thường Ninh phủ thì không có vấn đề gì.
Được Tạ Chỉ Yến hứa hẹn, Tô Tín quay người đẩy cửa rời đi, hắn không dám quay mặt nhìn sang Hinh Nhi đang khóc lớn.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi rồi ngồi xuống vươn tay lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của Hinh Nhi.
Giang hồ chính là như thế, chỉ có ân oán tình thù, không có thị phi đúng sai.
Thanh Thành kiếm phái chỉ biết Tô Tín giết Phương Đông Đình, cũng không hỏi hắn tại sao lại giết Phương Đông Đình.
Chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Việc này không chỉ là phương pháp làm việc của Thanh Thành kiếm phái, trên thực tế đại đa số môn phái giang hồ đều là như thế.
Tô Tín chỉ là tiểu bối vô danh nhưng lại dám giết đệ tử đích truyền của Thanh Thành kiếm phái, hơn nữa còn là nhi tử trưởng lão.
Nếu Thanh Thành kiếm phái không cầm đầu của hắn về thì mất mặt vô cùng.
Cho nên Tạ Chỉ Yến có thể tưởng tượng ra được, Tô Tín kế tiếp sẽ gánh chịu cường độ đuổi giết lớn cỡ nào.
Nếu lần này hắn không chết thì hắn sẽ không còn là tiểu bối vô danh trong giang hồ nữa.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi rồi nàng vỗ nhẹ vào cổ Hinh Nhi, Hinh Nhi lập tức bất tỉnh ngủ thật say.
Hiện tại cảm xúc của Hinh Nhi hơi kích động, nên cho nàng ngủ một giấc.
Lúc này Tô Tín cũng không sốt ruột rời đi, hắn lại gọi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành còn có Lý Thanh đến.
Ba người này phải nói là ba người mà Tô Tín tốn công sức nhiều nhất để bồi dưỡng trong Phi Ưng bang, cũng là tâm phúc của hắn.
Hoàng Bỉnh Thành vừa vào đã hưng phấn nói:
- Lão đại, chúng ta chuẩn bị tiến công địa bàn của Thần Phong hội sao?
Từ khi Cung Thanh Phong chết đi, hiện tại Thần Phong hội đã là quần long vô thủ, đã sớm loạn thành đống hỗn tạp.
Chúng ta có thể ra tay nhanh một chút, nếu không sẽ bị Thiết Đao hội và Tam Anh hội động thủ trước.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta sắp rời khỏi Thường Ninh phủ.
Ba người lập tức sững sờ. Hoàng Bỉnh Thành cả kinh kêu lên:
- Lão đại, người nói cái gì? Người rời khỏi Thường Ninh phủ làm gì?
Tô Tín trầm giọng nói:
- Trong cung điện dưới đất, Phương Đông Đình của Thanh Thành kiếm phái là ta giết, ta chỉ lừa dối đám người Hầu Minh mà thôi.
Vấn đề này chỉ có thể giấu nhất thời không thể giấu mãi được. Ngày mai cao thủ Thanh Thành kiếm phái sẽ đến, đoán chừng kế tiếp ta sẽ bị Thanh Thành kiếm phái toàn lực đuổi giết.
Ba người Hoàng Bỉnh Thành lập tức cảm thấy khí lạnh xông lên đỉnh đầu, ngay cả Lý Phôi trước giờ bình tĩnh cũng kinh hãi không thôi.
Trước kia bọn họ chỉ có thể xem như ếch ngồi đáy giếng trong Thường Ninh phủ, không biết nhân sĩ võ lâm bên ngoài mạnh bao nhiêu.
Nhưng trong khoảng thời gian này, những người đại phái giang hồ liên tục đi vào Thường Ninh phủ, bọn họ mới biết mình yếu hơn người ta cỡ nào.
Những đệ tử xuất thân đại phái niên kỷ đều hơn hai mươi tuổi hoặc là hơn ba mươi tuổi, thực lực của bọn họ đều là cảnh giới Tiên Thiên.
Lại nhìn bản thân mình, luyện võ công nửa đời người nhưng không sờ được cánh cửa Tiên Thiên.
Nhưng đây chỉ là đệ tử trẻ tuổi của đại phái mà thôi, lực lượng trung tâm của đối phương khủng bố cỡ nào, thậm chí đám người Hoàng Bỉnh Thành không dám nghĩ thêm.
Hiện tại lão đại sẽ bị đại phái như Thanh Thành kiếm phái đuổi giết, cũng khó trách bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.