Chương 98: Nói Dối
Phong Thất Nguyệt
04/05/2018
Nghe Tô Tín đề nghị, đôi mắt Hạ Thiên lập tức sáng ngời, vội vàng nói:
- Đi, chúng ta đi tới cửa ra vào.
Tô Tín nhìn sang Mạnh Trường Hà, nói:
- Đưa hắn đi cùng.
Hạ Thiên lúc này giơ ngón cái với Tô Tín, nói:
- Tô bang chủ quả nhiên nhân nghĩa. Trước kia Mạnh Trường Hà nhắm vào ngươi như thế mà thời điểm này ngươi lại tha cho hắn.
Trên mặt Tô Tín đang mỉm cười nhưng trong lòng hắn không ngừng cười lạnh.
Nếu không phải hắn cần hai người này làm chứng thực lực Cung Thanh Phong rất mạnh, đủ để lưỡng bại câu thương với Phương Đông Đình và A Thất thì hắn chẳng muốn cứu hai người này làm gì cả.
Tô Tín cùng Hạ Thiên kéo Mạnh Trường Hà tới lối ra vào, vừa mới ngồi xuống một lát đã nhìn thấy có bóng dáng người đi tới.
Tâm thần hai người lập tức căng cứng, chờ nhìn rõ người xuất hiện. Người này chính là Tạ Chỉ Yến.
- Ngươi còn sống?
Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến đồng thời hỏi.
Tô Tín nói:
- Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất của hắn đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, ta lúc này mới nhặt được cái mạng.
Ánh mắt Tạ Chỉ Yến lộ ra một tia nghi kị. Dựa theo tầm hiểu biết của nàng về Phương Đông Đình thì gia hỏa này không giống kẻ có thể tử chiến với kẻ khác.
Tạ Chỉ Yến cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Giang Lăng cũng bị ta giết chết rồi.
Tô Tín gật gật đầu, cũng không hỏi nàng làm cách nào giết chết Giang Lăng.
Thân là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm môn, hơn nữa còn là đệ tử của chưởng môn Dịch Kiếm môn đương nhiệm, Tô Tín sẽ không tin trên người Tạ Chỉ Yến không có át chủ bài nào.
Tất cả mọi người im lặng, chờ thời gian qua đi, quả nhiên cánh cửa đóng kín cũng mở ra.
Tô Tín nhìn năm chìa khóa trên cửa lớn liền nói:
- Ngươi giữ chìa khóa đi.
Tạ Chỉ Yến gật đầu, cũng không chối từ mà lập tức thu năm chiếc chìa khóa.
Hiện tại trong Thường Ninh phủ không có ai tranh đoạt với nàng, lần này cũng chỉ có Dịch Kiếm môn xem như không uổng công.
Sau khi ra ngoài, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều chờ ở bên ngoài nhìn thấy chỉ có mấy người Tô Tín đi ra ngoài thì lập tức sững sờ, đang định hỏi gì đó nhưng bị Tô Tín vung tay ngăn lại.
Đầu tiên phái người đưa Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà bị trọng thương về bang phái của mình, Tô Tín và Tạ Chỉ Yến cũng trở về đường khẩu.
Tô Tín vì giả vờ một chút mà hắn đã đâm mình một kiếm, Tạ Chỉ Yến bởi vì sử dụng Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm mà hao hết chân khí động tới nguyên khí.
Sau khi trở về đường khẩu, Tô Tín vội vàng bảo Hoàng Bỉnh Thành lấy ra một ít đan dược chữa thương cho bọn họ. Sau khi ăn đan dược và tu dưỡng nửa canh giờ, sắc mặt hai người lúc này mới tốt hơn một chút.
Hoàng Bỉnh Thành nghẹn tới bây giờ liền không nhịn được hỏi:
- Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?
Tô Tín thở ra một hơi. Lần này Hoàng Bỉnh Thành đã đi qua địa cung, sau khi nghe xong hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cung Thanh Phong là bang chủ một bang hoạt động trong Thường Ninh phủ hơn ba mươi năm, vậy mà lại là dư nghiệt Tam Tương Vũ Lâm Minh chủ cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh, loại bí văn này quả nhiên nghe mà gai người.
Sau đó Hoàng Bỉnh Thành liền hưng phấn nói:
- Lão đại, sau khi Cung Thanh Phong chết, chẳng phải địa bàn Thần Phong vô chủ sao? Chúng ta trực tiếp nuốt địa bàn của Thần Phong hội thì thế nào?
Trong long Tô Tín thầm cười khổ. Hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ chiếm địa bàn. Nếu như không ứng phó với người Thanh Thành kiếm phái thì chỉ sợ mình vĩnh viễn ở lại trong Thường Ninh phủ này.
Hoàng Bỉnh Thành vừa muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy bên ngoài đường khẩu có tiếng ồn ào vang lên. Một đám người mạnh mẽ xông vào bên trong, bang chúng can đảm ngăn cản bị đánh bay qua một bên. Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi liền thay đổi.
Tô Tín quát:
- Những người này không phải các ngươi có thể đối phó, không nên vọng động!
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều cắn răng không nói.
Trước kia bọn họ là nhân vật có danh dự uy tín trong Thường Ninh phủ nhưng hiện tại tốt rồi, từ khi những đệ tử đại môn phái này tới đây đã tùy ý quát tháo bọn họ.
Có năm người xông vào đường khẩu. Một người là tùy tùng lúc trước của Phương Đông Đình, bốn người khác là trung niên hơn ba mươi tuổi, trừ tên tùy tùng thì bốn người này đều là võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Tô Tín nói thầm:
- Bọn chúng tới nhanh thật.
Từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào địa cung tới bây giờ cũng mới qua hai canh giờ mà thôi, thế mà những người này đã tới đây rồi.
Tên tùy tùng của Phương Đông Đình nói với một tên trung niên:
- Hầu Minh sư huynh, trước kia công tử đi theo bọn chúng tiến vào bên trong, hiện tại bọn họ còn vẫn chưa đi ra.
Hầu Minh nhìn Tô Tín, quát to:
- Nói! Sư đệ của ta đang ở đâu? Vì sao chỉ có các ngươi đi ra? Nếu ngươi dám nói dối, có tin ta huyết tẩy Thường Ninh phủ không?
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng. Động một chút lại muốn huyết tẩy một tòa châu phủ, vậy mà cũng là người chính đạo!
Nhưng không đợi Tô Tín nói chuyện, Tạ Chỉ Yến ở bên cạnh đã lạnh lùng nói:
- Hầu sư huynh của Thanh Thành kiếm phái uy phong thật lớn. Bọn ta cũng không phải bảo mẫu của Phương Đông Đình, hắn sống hay chết chẳng lẽ chúng ta phải phụ trách hay sao?
Hầu Minh trước đó bởi vì lo lắng chuyện Phương Đông Đình cho nên không nhìn thấy trong đường khẩu còn có người nào khác.
Bây giờ nghe Tạ Chỉ Yến mở miệng thì hắn liền nhìn sang, thiên nữ Tạ Chỉ Yến của Dịch Kiếm môn cũng ở nơi này.
Hầu Minh nói thầm một tiếng không tốt, liên quan đến Dịch Kiếm môn nên hắn không còn tùy ý và bá đạo như trước.
Đều là một trong ngũ phái cầm kiếm, thực lực của Dịch Kiếm môn không kém gì Thanh Thành kiếm phái, nếu bởi vì thái độ của hắn làm hai phái sinh ra thù oán thì hắn không thể gánh được trách nhiệm này.
Cho nên Hầu Minh lập tức thu lại thái độ hung hăng càn quấy vừa rồi, hắn cười nói:
- Thì ra là Tạ sư muội của Dịch Kiếm môn, ta đương nhiên không có ý này, ta chỉ lo lắng cho an nguy của Phương sư đệ mà thôi.
Nghe nói lúc trước có không ít người tiến vào địa cung, vì sao chỉ có mấy người các ngươi đi ra?
Câu nói sau cùng là Hầu Minh hỏi Tô Tín, hắn cũng không hi vọng Tạ Chỉ Yến trả lời mình.
Tô Tín rất phối hợp, đại khái nói cho Hầu Minh biết tình huống trong địa cung lúc đó và dựa theo kế hoạch của mình lúc trước.
Nghe thấy Phương Đông Đình đã chết, toàn thân Hầu Minh lạnh toát, sắc mặt của ba tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái khác cũng không tốt.
Thân phận của Phương Đông Đình không bình thường, hắn chính là nhi tử duy nhất của trưởng lão Thanh Thành kiếm phái “Thanh Khu Kiếm” Phương Thụy.
Mà đám người Hầu Minh chỉ là đệ tử của Phương Thụy.
Hiện tại nhi tử duy nhất của sư phụ chết tại Tương Nam, bọn họ không dám tưởng tượng sư phụ của mình sẽ tức giận cỡ nào cũng khó mà chắc chắn sẽ không liên quan tới bọn họ.
Cho nên đám người Hầu Minh nhất định phải tìm ra hung thủ bàn giao với Phương Thụy.
Huống hồ Thanh Thành kiếm phái của bọn họ thân là một trong ngũ phái cầm kiếm, nếu đệ tử dòng chính mà chết không minh bạch thì sẽ để cho môn phái khác chê cười.
Nhưng vấn đề hiện tại là dựa theo lời của Tô Tín thì người giết chết Phương Đông Đình là Cung Thanh Phong cũng đã chết, lấy người chết về báo cáo kết quả thì sư phụ của mình sẽ không thoải mái.
Nghĩ tới đây Hầu Minh liền nhìn về phía Tô Tín, lãnh đạm nói:
- Ngươi nói người cùng giao đấu với Cung Thanh Phong, trừ sư đệ và A Thất ra thì còn có ba bang chủ bang hội Thường Ninh phủ? Hai người khác đang ở đâu?
Đương nhiên Hầu Minh không tin lời Tô Tín nói, hắn nhất định phải tự mình kiểm tra thực hư mới được.
- Hai bang chủ khác bị thương nặng, cũng đã trở về dưỡng thương rồi. Tô Tín thành thật đáp.
Hầu Minh vung tay lên:
- Bảo người của ngươi dẫn bọn họ tới đây.
Tô Tín lập tức bảo người dẫn hai tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái đem Mạnh Trường Hà và Hạ Thiên đến.
Nói ra thì hai bang chủ này đúng là không may, lúc này mới vừa trở lại bang phái của mình dưỡng thương đã bị đệ tử Thanh Thành kiếm phái mang tới Kim Nguyệt phường.
Nhìn thấy mọi người đến, Hầu Minh lạnh lùng nói:
- Nói chi tiết những gì các ngươi trải qua, không được bỏ sót mảy may điều gì. Đúng rồi, tách ra thẩm vấn.
Hầu Minh xem như thông minh, biết tách ra hỏi có thể làm cho nội tâm của bọn họ áp lực, càng có thể phòng ngừa bọn họ thông đồng khai cung.
Đáng tiếc chiêu này lại nhất định vô dụng.
Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà biết có hạn. Bọn họ không ngừng miêu tả Cung Thanh Phong cường đại, người ta nghe như lọt vào sương mù.
Thực lực và tầm mắt bọn họ có hạn, chỉ có thể nhìn ra những việc này, sau đó là Tô Tín âm thầm nói chi tiết cho bọn họ biết, mỗi chi tiết đều tỉ mỉ và rõ ràng, khiến bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng Hầu Minh vẫn cảm giác có chút không đúng, hắn đuổi Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà đi rồi một mình hỏi Tô Tín:
- Thi thể sư đệ ta và A Thất ở đâu?
- Vẫn còn trong địa cung.
Tô Tín đáp.
Hầu Thông nhíu mày hỏi:
- Vì sao các ngươi không mang thi thể bọn họ ra?
Tô Tín cười khổ nói:
- Lúc đó chúng ta sợ Giang Lăng đuổi giết thì làm sao lo lắng chuyện khác được chứ.
Hầu Thông nghĩ lại cảm thấyTô Tín nói có lý, hắn nói thẳng:
- Vậy được, ngươi dẫn chúng ta đi xuống địa cung xem, nhân tiện mang thi thể sư đệ ta ra.
Tô Tín nói ra:
- Chìa khóa mở địa cung nằm trong tay Tạ cô nương.
Hầu Thông chau mày, hắn chỉ có thể tìm Tạ Chỉ Yến, thỉnh nàng mở cửa địa cung ra.
Về phần cướp lại cái chìa khóa thì cho dù thực lực bọn họ mạnh hơn Tạ Chỉ Yến cũng không dám làm như vậy.
Trong tình huống chìa khóa vô chủ, mọi người có thể tranh đoạt nhưng hiện tại chìa khóa rơi vào trong tay Tạ Chỉ Yến thì thứ này chỉ thuộc về Dịch Kiếm môn.
Nếu đám người Hầu Minh dám cướp thì chính là gây hấn với Dịch Kiếm môn, phá hỏng quy tắc của mọi người.
Trừ phi hai môn phái quan hệ đã tồi tệ đến mức thủy hỏa bất dung, nếu không sẽ không có chuyện trở mặt không lưu tình như vậy.
Tạ Chỉ Yến cũng không làm khó Hầu Thông mà thoải mái mở cửa địa cung để đám người Hầu Thông đi vào.
Theo sự chỉ dẫn của Tô Tín, quả nhiên đám người Hầu Thông tìm được thi thể của đám người Phương Đông Đình.
Thi thể ba người Cung Thanh Phong, A Thất, Phương Đông Đình đang cầm kiếm trong tay, thời điểm này vẫn duy trì bộ dạng công kích lẫn nhau, máu tươi trên mặt đất chảy thành dòng.
Hầu Minh nhíu mày, nói:
- Đừng gấp, tất cả mọi người đi thăm dò chung quanh, nhìn xem thi thể có gì khác thường hay không.
Mấy người kia đều xuất thân dòng chính Thanh Thành kiếm phái. Trước khi gia nhập Thanh Thành kiếm phái cũng xuất thân đại gia tộc, thân phận cao quý, tự nhiên không muốn kiểm tra thi thể.
Nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng biết nặng nhẹ, tuy chán ghét nhưng vẫn phải đến dò xét ba thi thể, kiểm tra xem có gì khác thường hay không.
***
- Đi, chúng ta đi tới cửa ra vào.
Tô Tín nhìn sang Mạnh Trường Hà, nói:
- Đưa hắn đi cùng.
Hạ Thiên lúc này giơ ngón cái với Tô Tín, nói:
- Tô bang chủ quả nhiên nhân nghĩa. Trước kia Mạnh Trường Hà nhắm vào ngươi như thế mà thời điểm này ngươi lại tha cho hắn.
Trên mặt Tô Tín đang mỉm cười nhưng trong lòng hắn không ngừng cười lạnh.
Nếu không phải hắn cần hai người này làm chứng thực lực Cung Thanh Phong rất mạnh, đủ để lưỡng bại câu thương với Phương Đông Đình và A Thất thì hắn chẳng muốn cứu hai người này làm gì cả.
Tô Tín cùng Hạ Thiên kéo Mạnh Trường Hà tới lối ra vào, vừa mới ngồi xuống một lát đã nhìn thấy có bóng dáng người đi tới.
Tâm thần hai người lập tức căng cứng, chờ nhìn rõ người xuất hiện. Người này chính là Tạ Chỉ Yến.
- Ngươi còn sống?
Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến đồng thời hỏi.
Tô Tín nói:
- Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất của hắn đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, ta lúc này mới nhặt được cái mạng.
Ánh mắt Tạ Chỉ Yến lộ ra một tia nghi kị. Dựa theo tầm hiểu biết của nàng về Phương Đông Đình thì gia hỏa này không giống kẻ có thể tử chiến với kẻ khác.
Tạ Chỉ Yến cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Giang Lăng cũng bị ta giết chết rồi.
Tô Tín gật gật đầu, cũng không hỏi nàng làm cách nào giết chết Giang Lăng.
Thân là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm môn, hơn nữa còn là đệ tử của chưởng môn Dịch Kiếm môn đương nhiệm, Tô Tín sẽ không tin trên người Tạ Chỉ Yến không có át chủ bài nào.
Tất cả mọi người im lặng, chờ thời gian qua đi, quả nhiên cánh cửa đóng kín cũng mở ra.
Tô Tín nhìn năm chìa khóa trên cửa lớn liền nói:
- Ngươi giữ chìa khóa đi.
Tạ Chỉ Yến gật đầu, cũng không chối từ mà lập tức thu năm chiếc chìa khóa.
Hiện tại trong Thường Ninh phủ không có ai tranh đoạt với nàng, lần này cũng chỉ có Dịch Kiếm môn xem như không uổng công.
Sau khi ra ngoài, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều chờ ở bên ngoài nhìn thấy chỉ có mấy người Tô Tín đi ra ngoài thì lập tức sững sờ, đang định hỏi gì đó nhưng bị Tô Tín vung tay ngăn lại.
Đầu tiên phái người đưa Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà bị trọng thương về bang phái của mình, Tô Tín và Tạ Chỉ Yến cũng trở về đường khẩu.
Tô Tín vì giả vờ một chút mà hắn đã đâm mình một kiếm, Tạ Chỉ Yến bởi vì sử dụng Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm mà hao hết chân khí động tới nguyên khí.
Sau khi trở về đường khẩu, Tô Tín vội vàng bảo Hoàng Bỉnh Thành lấy ra một ít đan dược chữa thương cho bọn họ. Sau khi ăn đan dược và tu dưỡng nửa canh giờ, sắc mặt hai người lúc này mới tốt hơn một chút.
Hoàng Bỉnh Thành nghẹn tới bây giờ liền không nhịn được hỏi:
- Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?
Tô Tín thở ra một hơi. Lần này Hoàng Bỉnh Thành đã đi qua địa cung, sau khi nghe xong hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cung Thanh Phong là bang chủ một bang hoạt động trong Thường Ninh phủ hơn ba mươi năm, vậy mà lại là dư nghiệt Tam Tương Vũ Lâm Minh chủ cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh, loại bí văn này quả nhiên nghe mà gai người.
Sau đó Hoàng Bỉnh Thành liền hưng phấn nói:
- Lão đại, sau khi Cung Thanh Phong chết, chẳng phải địa bàn Thần Phong vô chủ sao? Chúng ta trực tiếp nuốt địa bàn của Thần Phong hội thì thế nào?
Trong long Tô Tín thầm cười khổ. Hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ chiếm địa bàn. Nếu như không ứng phó với người Thanh Thành kiếm phái thì chỉ sợ mình vĩnh viễn ở lại trong Thường Ninh phủ này.
Hoàng Bỉnh Thành vừa muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy bên ngoài đường khẩu có tiếng ồn ào vang lên. Một đám người mạnh mẽ xông vào bên trong, bang chúng can đảm ngăn cản bị đánh bay qua một bên. Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi liền thay đổi.
Tô Tín quát:
- Những người này không phải các ngươi có thể đối phó, không nên vọng động!
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều cắn răng không nói.
Trước kia bọn họ là nhân vật có danh dự uy tín trong Thường Ninh phủ nhưng hiện tại tốt rồi, từ khi những đệ tử đại môn phái này tới đây đã tùy ý quát tháo bọn họ.
Có năm người xông vào đường khẩu. Một người là tùy tùng lúc trước của Phương Đông Đình, bốn người khác là trung niên hơn ba mươi tuổi, trừ tên tùy tùng thì bốn người này đều là võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Tô Tín nói thầm:
- Bọn chúng tới nhanh thật.
Từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào địa cung tới bây giờ cũng mới qua hai canh giờ mà thôi, thế mà những người này đã tới đây rồi.
Tên tùy tùng của Phương Đông Đình nói với một tên trung niên:
- Hầu Minh sư huynh, trước kia công tử đi theo bọn chúng tiến vào bên trong, hiện tại bọn họ còn vẫn chưa đi ra.
Hầu Minh nhìn Tô Tín, quát to:
- Nói! Sư đệ của ta đang ở đâu? Vì sao chỉ có các ngươi đi ra? Nếu ngươi dám nói dối, có tin ta huyết tẩy Thường Ninh phủ không?
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng. Động một chút lại muốn huyết tẩy một tòa châu phủ, vậy mà cũng là người chính đạo!
Nhưng không đợi Tô Tín nói chuyện, Tạ Chỉ Yến ở bên cạnh đã lạnh lùng nói:
- Hầu sư huynh của Thanh Thành kiếm phái uy phong thật lớn. Bọn ta cũng không phải bảo mẫu của Phương Đông Đình, hắn sống hay chết chẳng lẽ chúng ta phải phụ trách hay sao?
Hầu Minh trước đó bởi vì lo lắng chuyện Phương Đông Đình cho nên không nhìn thấy trong đường khẩu còn có người nào khác.
Bây giờ nghe Tạ Chỉ Yến mở miệng thì hắn liền nhìn sang, thiên nữ Tạ Chỉ Yến của Dịch Kiếm môn cũng ở nơi này.
Hầu Minh nói thầm một tiếng không tốt, liên quan đến Dịch Kiếm môn nên hắn không còn tùy ý và bá đạo như trước.
Đều là một trong ngũ phái cầm kiếm, thực lực của Dịch Kiếm môn không kém gì Thanh Thành kiếm phái, nếu bởi vì thái độ của hắn làm hai phái sinh ra thù oán thì hắn không thể gánh được trách nhiệm này.
Cho nên Hầu Minh lập tức thu lại thái độ hung hăng càn quấy vừa rồi, hắn cười nói:
- Thì ra là Tạ sư muội của Dịch Kiếm môn, ta đương nhiên không có ý này, ta chỉ lo lắng cho an nguy của Phương sư đệ mà thôi.
Nghe nói lúc trước có không ít người tiến vào địa cung, vì sao chỉ có mấy người các ngươi đi ra?
Câu nói sau cùng là Hầu Minh hỏi Tô Tín, hắn cũng không hi vọng Tạ Chỉ Yến trả lời mình.
Tô Tín rất phối hợp, đại khái nói cho Hầu Minh biết tình huống trong địa cung lúc đó và dựa theo kế hoạch của mình lúc trước.
Nghe thấy Phương Đông Đình đã chết, toàn thân Hầu Minh lạnh toát, sắc mặt của ba tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái khác cũng không tốt.
Thân phận của Phương Đông Đình không bình thường, hắn chính là nhi tử duy nhất của trưởng lão Thanh Thành kiếm phái “Thanh Khu Kiếm” Phương Thụy.
Mà đám người Hầu Minh chỉ là đệ tử của Phương Thụy.
Hiện tại nhi tử duy nhất của sư phụ chết tại Tương Nam, bọn họ không dám tưởng tượng sư phụ của mình sẽ tức giận cỡ nào cũng khó mà chắc chắn sẽ không liên quan tới bọn họ.
Cho nên đám người Hầu Minh nhất định phải tìm ra hung thủ bàn giao với Phương Thụy.
Huống hồ Thanh Thành kiếm phái của bọn họ thân là một trong ngũ phái cầm kiếm, nếu đệ tử dòng chính mà chết không minh bạch thì sẽ để cho môn phái khác chê cười.
Nhưng vấn đề hiện tại là dựa theo lời của Tô Tín thì người giết chết Phương Đông Đình là Cung Thanh Phong cũng đã chết, lấy người chết về báo cáo kết quả thì sư phụ của mình sẽ không thoải mái.
Nghĩ tới đây Hầu Minh liền nhìn về phía Tô Tín, lãnh đạm nói:
- Ngươi nói người cùng giao đấu với Cung Thanh Phong, trừ sư đệ và A Thất ra thì còn có ba bang chủ bang hội Thường Ninh phủ? Hai người khác đang ở đâu?
Đương nhiên Hầu Minh không tin lời Tô Tín nói, hắn nhất định phải tự mình kiểm tra thực hư mới được.
- Hai bang chủ khác bị thương nặng, cũng đã trở về dưỡng thương rồi. Tô Tín thành thật đáp.
Hầu Minh vung tay lên:
- Bảo người của ngươi dẫn bọn họ tới đây.
Tô Tín lập tức bảo người dẫn hai tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái đem Mạnh Trường Hà và Hạ Thiên đến.
Nói ra thì hai bang chủ này đúng là không may, lúc này mới vừa trở lại bang phái của mình dưỡng thương đã bị đệ tử Thanh Thành kiếm phái mang tới Kim Nguyệt phường.
Nhìn thấy mọi người đến, Hầu Minh lạnh lùng nói:
- Nói chi tiết những gì các ngươi trải qua, không được bỏ sót mảy may điều gì. Đúng rồi, tách ra thẩm vấn.
Hầu Minh xem như thông minh, biết tách ra hỏi có thể làm cho nội tâm của bọn họ áp lực, càng có thể phòng ngừa bọn họ thông đồng khai cung.
Đáng tiếc chiêu này lại nhất định vô dụng.
Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà biết có hạn. Bọn họ không ngừng miêu tả Cung Thanh Phong cường đại, người ta nghe như lọt vào sương mù.
Thực lực và tầm mắt bọn họ có hạn, chỉ có thể nhìn ra những việc này, sau đó là Tô Tín âm thầm nói chi tiết cho bọn họ biết, mỗi chi tiết đều tỉ mỉ và rõ ràng, khiến bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng Hầu Minh vẫn cảm giác có chút không đúng, hắn đuổi Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà đi rồi một mình hỏi Tô Tín:
- Thi thể sư đệ ta và A Thất ở đâu?
- Vẫn còn trong địa cung.
Tô Tín đáp.
Hầu Thông nhíu mày hỏi:
- Vì sao các ngươi không mang thi thể bọn họ ra?
Tô Tín cười khổ nói:
- Lúc đó chúng ta sợ Giang Lăng đuổi giết thì làm sao lo lắng chuyện khác được chứ.
Hầu Thông nghĩ lại cảm thấyTô Tín nói có lý, hắn nói thẳng:
- Vậy được, ngươi dẫn chúng ta đi xuống địa cung xem, nhân tiện mang thi thể sư đệ ta ra.
Tô Tín nói ra:
- Chìa khóa mở địa cung nằm trong tay Tạ cô nương.
Hầu Thông chau mày, hắn chỉ có thể tìm Tạ Chỉ Yến, thỉnh nàng mở cửa địa cung ra.
Về phần cướp lại cái chìa khóa thì cho dù thực lực bọn họ mạnh hơn Tạ Chỉ Yến cũng không dám làm như vậy.
Trong tình huống chìa khóa vô chủ, mọi người có thể tranh đoạt nhưng hiện tại chìa khóa rơi vào trong tay Tạ Chỉ Yến thì thứ này chỉ thuộc về Dịch Kiếm môn.
Nếu đám người Hầu Minh dám cướp thì chính là gây hấn với Dịch Kiếm môn, phá hỏng quy tắc của mọi người.
Trừ phi hai môn phái quan hệ đã tồi tệ đến mức thủy hỏa bất dung, nếu không sẽ không có chuyện trở mặt không lưu tình như vậy.
Tạ Chỉ Yến cũng không làm khó Hầu Thông mà thoải mái mở cửa địa cung để đám người Hầu Thông đi vào.
Theo sự chỉ dẫn của Tô Tín, quả nhiên đám người Hầu Thông tìm được thi thể của đám người Phương Đông Đình.
Thi thể ba người Cung Thanh Phong, A Thất, Phương Đông Đình đang cầm kiếm trong tay, thời điểm này vẫn duy trì bộ dạng công kích lẫn nhau, máu tươi trên mặt đất chảy thành dòng.
Hầu Minh nhíu mày, nói:
- Đừng gấp, tất cả mọi người đi thăm dò chung quanh, nhìn xem thi thể có gì khác thường hay không.
Mấy người kia đều xuất thân dòng chính Thanh Thành kiếm phái. Trước khi gia nhập Thanh Thành kiếm phái cũng xuất thân đại gia tộc, thân phận cao quý, tự nhiên không muốn kiểm tra thi thể.
Nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng biết nặng nhẹ, tuy chán ghét nhưng vẫn phải đến dò xét ba thi thể, kiểm tra xem có gì khác thường hay không.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.