Chương 205: Gia Cát Thanh Thiên
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Định vị thế lực nhất lưu rõ ràng hơn nhiều, tối thiểu cũng phải có hơn năm tên võ giả Hóa Thần Cảnh hoặc một võ giả Dung Thần Cảnh là có thể xem như thế lực nhất lưu, ví dụ như Lũng Tây Lý thị cũng là thế lực nhất lưu, hơn nữa còn tương đối cường đại.
Bảo Tô Tín đi diệt năm thế lực nhị lưu, có nghĩa là hắn thậm chí phải giao thủ với võ giả Hóa Thần Cảnh.
Thế lực võ lâm có hơn mười tên Tiên Thiên Thần Cung Cảnh cũng khó đối phó, trừ phi Tô Tín vận dụng phản phái trị hối đoái tiêu hao phẩm tứ tinh mới giết được nhiều Thần Cung Cảnh như thế.
Nhưng cho dù Tô Tín hối đoái vũ kỹ tiêu hao phẩm nhưng tông môn nhị lưu lại không chỉ có hơn mười tên võ giả Thần Cung Cảnh, nội lực của hắn không phải vô hạn, sau khi đánh chết hơn mười võ giả Thần Cung Cảnh nhưng không thể đánh bại những võ giả Tiên Thiên khác.
Như vậy tính ra Tô Tín cảm giác nhiệm vụ này không có khả năng hoàn thành trong thời gian ngắn, may mà nhiệm vụ cho hắn thời gian đủ dài, hắn có thời gian hai năm chuẩn bị.
Sáng sớm ngày hôm sau Tô Tín liền dẫn theo Thiết Dao Hoa đi tới nơi ở của Vương Thế Phong.
Vừa ra khỏi khách trạm, Tô Tín đã cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đánh giá mình.
Có người cảm thấy quái dị, có người khinh bỉ, còn có chút ánh mắt mang theo hận ý, Tô Tín cũng không quan tâm bọn chúng.
Thời gian mới qua một đêm nhưng thân phận thật của Tô Tín cũng truyền khắp cả Giang Nam phủ.
Thân phận tay sai triều đình nói không dễ nghe, có rất nhiều người đang âm thầm nói thầm, thật vất vả tán tu mới có một cường giả, kết quả còn vì ham phú quý đầu nhập vào Lục Phiến Môn, trở thành tay sai triều đình.
Hèn gì tên này ra tay tàn nhẫn với tán tu như thế, thì ra hắn không phải người cùng một đường với bọn họ.
Những người này chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
Tối hôm qua có người nghe nói Tô Tín đã giết một võ giả nói năng lỗ mảng tại chỗ, căn bản không cố kỵ, cuối cùng ngay cả trưởng lão Tiêu gia chỉ có thể tức giận phất tay áo bỏ đi, bọn hắn cũng không dám nói những lời như thế trước mặt Tô Tín.
Vương Thế Phong thân là đệ tử Tạ Quận Vương thị, đương nhiên không có khả năng ở trong khách trạm, Vương gia có nhà cửa tại Giang Nam phủ.
Đợi đến lúc Tô Tín và Thiết Dao Hoa đến cầu kiến, đệ tử Vương gia đang thủ vệ không đồng ý, không muốn cho bọn họ đi vào.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, Vương gia bọn họ có quan hệ với Lục Phiến Môn thì những đệ tử cấp thấp không biết, nhưng bọn họ lại biết Vương gia thế nào cũng có nhiều tộc nhân làm quan trong triều đình Đại Chu, trở mặt với Lục Phiến Môn cũng không phải hành vi sáng suốt.
Cho nên hắn cũng dẫn Tô Tín và Thiết Dao Hoa vào trong đại sảnh, sau đó bản thân đi mời Vương Thế Phong đến đây.
Một lúc sau Vương Thế Phong đi vào đại sảnh, hắn đang tươi cười.
- Tô huynh, không nghĩ chúng ta gặp mặt nhanh như vậy, lần trước ngươi nói những lời kia làm ta suy nghĩ rất nhiều, ta trở về cẩn thận suy nghĩ thật lâu, hôm nay chúng ta ngồi nói xem ai nói đúng.
Tô Tín lúc này hơi đau đầu vỗ đầu mình một cái, hắn không phải tới nơi này biện luận với Vương Thế Phong.
- Vương huynh, hôm nay ta còn có việc tìm ngươi hỗ trợ, luận đạo gì đó chờ sau đi.
Nói xong Tô Tín chỉ vào Thiết Dao Hoa nói:
- Vị này là đệ tử Thiết gia Lục Phiến Môn, tập sự mật thám Thiết Dao Hoa Thiết cô nương.
Vừa nghe đến Thiết Dao Hoa là người Lục Phiến Môn, Vương Thế Phong lập tức chắp tay nói:
- Thì ra là Thiết cô nương, thật sự thất kính, không biết hai vị tới đây có việc gì không?
Thân là đệ tử đích truyền Tạ Quận Vương thị, đương nhiên Vương Thế Phong biết rõ chuyện năm xưa giữa Lục Phiến Môn và Thiết gia.
Đệ tử Thiết gia và Tô Tín truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn cùng tới tìm hắn, trong đó chắc chắn có chuyện quan trọng đang diễn ra.
Tô Tín đưa ra mảnh vỡ kia giao cho Vương Thế Phong, nói:
- Chúng ta muốn mượn tài nguyên tình báo Vương gia điều tra một chút, chúng ta muốn biết mảnh vỡ này là thứ gì.
Vương Thế Phong cầm mảnh vỡ và quan sát cẩn thận, một lúc sau hắn mới nói:
- Thứ này là một góc của lệnh bài hoặc thẻ bài, xem chất liệu không phải ngọc thạch, mà là ngà voi hoặc sừng tê chế tạo thành, giá cả còn đắt hơn ngọc thạch nhiều, phía trên còn có dấu vết thời gian, hiển nhiên là vật xưa cũ.
Nói xong Vương Thế Phong cau mày nói:
- Ta nhìn hoa văn trên lệnh bài có phần quen mắt, nhưng ta lại nhớ không ra, ta kêu người kiểm tra một chút xem.
Vương Thế Phong quay người hô:
- Trung thúc, vào đây!
Một lão bộc tuổi chừng năm mươi đi vào, nói:
- Thiếu gia có gì phân phó?
Vương Thế Phong nói:
- Đi mời Cửu thúc trông coi Văn Uyên các tới đây, hắn kiến thức rộng rãi, hắn là người kiểm soát tư liệu tình báo của Vương gia ta tại Giang Nam đạo.
Lão bộc trung thúc cười khổ nói:
- Thiếu gia, chỉ sợ không được, ba ngày trước Cửu tiên sinh đã quay về gia tộc báo cáo rồi, cũng không ở nơi này.
Vương Thế Phong nói thầm:
- Có tình báo gì cần Cửu thúc phải tự mình hộ tống?
Hắn quay người suy nghĩ và nói với Thiết Dao Hoa và Tô Tín:
- Cửu thúc ta không có ở đây cũng không sao, ta dẫn các ngươi đi tìm hảo hữu khác, hắn mới thật sự là người kiến thức rộng rãi, hắn sẽ nhận ra thứ này là gì.
Thiết Dao Hoa hiếu kỳ nói:
- Đệ tử Tạ Quận Vương thị học cứu thiên nhân, ai có thể có kiến thức rộng rãi hơn ngươi chứ?
Vương Thế Phong cười nói:
- Thứ mười Nhân Bảng, Lang Gia Gia Cát thị Gia Cát Thanh Thiên.
Tô Tín có nghe nói qua Lang Gia Gia Cát thị, Gia Cát thị cho Tô Tín cảm giác đơn giản hơn Vương thị nhiều, chỉ là gia tộc thông minh nước chảy bèo trôi mà thôi.
Lang Gia Gia Cát thị quật khởi không phải dựa vào võ công, mà bọn họ dựa vào tài cán và mưu lược nổi danh, cho nên mỗi một thời đại hoàng triều Trung Nguyên thành lập đất nước sẽ trọng dụng Gia Cát gia.
Hơn nữa Gia Cát thị biểu hiện rất rõ ràng, gia tộc này có tính chất như gia tộc lính đánh thuê, vương triều ngươi vững chắc thì ta đầu nhập dưới trướng của ngươi, tận tâm tận lực làm việc vì ngươi.
Trái lại tình trạng vương triều của ngươi vô vọng, thật có lỗi, Gia Cát thị ta cũng không ngu trung với ngươi, cùng lắm chúng ta không bỏ đá xuống giếng là được.
Gia Cát thị có thái độ nửa công khai như thế không làm các vương triều Trung Nguyên phẫn nộ, ngược lại bọn họ càng yên tâm về Gia Cát thị, tối thiểu lý do của bọn họ rất đơn giản, còn đơn thuần hơn Tạ Quận Vương thị nhiều.
Vương Thế Phong dẫn theo hai người Tô Tín đi tìm Gia Cát Thanh Thiên, vị cường giả Nhân Bảng này rất biết hưởng thụ cuộc sống, hắn trực tiếp ngồi trên thuyền hoa xa hoa.
Trên thuyền hoa trừ người chèo thuyền ra, tất cả còn lại là thị nữ xinh đẹp, có hương vị phong nguyệt bao phủ cả con thuyền.
Vương Thế Phong tương giao với Gia Cát Thanh Thiên không phải một hai ngày, hắn vừa mới tới, thị nữ Cầm Nhi của Gia Cát Thanh Thiên lập tức đón bọn họ lên thuyền hoa.
Gia Cát Thanh Thiên mặc áo trắng đang ở mũi thuyền uống trà, bộ dạng phong thần tuấn lãng, dung mạo bất phàm, ngay cả Tô Tín cũng không thể không thừa nhận dung mạo vẻ ngoài của đối phương rất tốt.
- Vô sự không lên điện tam bảo, Vương huynh, sao hôm nay ngươi tới tìm ta?
Trên môi Gia Cát Thanh Thiên nở nụ cười vui vẻ.
Vương Thế Phong không trả lời hắn, hắn chỉ vào Tô Tín cùng Thiết Dao Hoa và giới thiệu với Gia Cát Thanh Thiên.
- Vị này là hai mươi hai Nhân Bảng ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ’ Tô Tín Tô huynh, vị cô nương này chính là Lục Phiến Môn Thiết gia Thiết Dao Hoa.
- Hai vị hữu lễ, mời ngồi.
Gia Cát Thanh Thiên vung tay ra tư thế mời.
Trước mặt hắn có cái lò nhỏ đang nấu trà.
Đợi đến lúc đám người Tô Tín an vị, Gia Cát Thanh Thiên mới nói:
- Tô huynh người có thể không biết, kỳ thật chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, kỳ thật thời điểm ngươi giao thủ với Lý Trần Phong, ta cũng đã nhìn thấy, chỉ có điều người không có nhìn thấy ta mà thôi.
- Lý Trần Phong là đền thờ được Đại Chu vương triều dựng lên, thực lực của hắn không mạnh, không xứng với vị trí hai mươi ba Nhân Bảng, nhưng ta cảm thấy hạng của Tô huynh người cũng không đúng.
Vương Thế Phong bên cạnh lại sững sờ, hắn và Gia Cát Thanh Thiên xem như tương giao tâm đầu ý hợp, mặc dù tên này có nhiều tật xấu, nói chuyện bình thường ưa thích nửa giấu nửa mở, thích nói lời sắc bén nhưng hắn chưa từng não tàn đắc tội người khác, tại sao hiện tại hắn nói như thế?
Tô Tín mỉm cười hỏi ngược lại:
- Hạng của ta không đúng thế nào?
Gia Cát Thanh Thiên nghiêm túc nói:
- Lục Phiến Môn tuyệt đối đánh giá thấp hạng của ngươi.
Vương Thế Phong lập tức thở ra một hơi, thì ra tên này nịnh Tô Tín, vì sao hắn nịnh Tô Tín? Chỉ sợ cho dù đệ nhất Nhân Bảng ‘Đạo Si’ Lâm Trường Hà ở nơi này, Gia Cát Thanh Thiên cũng sẽ không nịnh hắn như thế.
- Ồ? Vậy ngươi cho rằng ta nên xếp vị trí thứ mấy?
Lò than đang nấu trà, hương trà bay chung quanh, Gia Cát Thanh Thiên rót một ly trà đặt trước mặt Tô Tín, Tô Tín vừa định muốn tiếp nhận, hắn cảm giác trong tay Gia Cát Thanh Thiên có sức mạnh lớn ập tới làm hắn suýt chút nữa rơi chén trà.
Tô Tín cau mày, hắn hắn triển Long Tượng Bàn Nhược Công và lực đạo hai tay như Thái Sơn áp đỉnh bao phủ Gia Cát Thanh Thiên.
Gương mặt Gia Cát Thanh Thiên quái dị, hai tay trắng nõn như ngọc thu lại và không làm gì được Tô Tín, làm cho hắn kinh hãi chính là năng lực khống chế lực đạo của Tô Tín.
Sức mạnh hai bên giằng co rất cường đại nhưng chén trà không bị hư hao chút nào, ngay cả nước trà cũng không đổ ra một giọt.
Gia Cát Thanh Thiên mỉm cười, hắn thu sức mạnh trên tay và nói:
- Dùng thực lực Tô huynh đừng nói vị trí hai mươi hai, ta thấy mười hai là ổn.
Tô Tín tiếp nhận trà uống một ngụm, nói:
- Gia Cát huynh khen nhầm, lại nói hạng Nhân Bảng là do Lục Phiến Môn quyết định, tại hạ không dám nghi vấn lãnh đạo trực tiếp của mình.
Tô Tín nói thú vị, Gia Cát Thanh Thiên lập tức cười, hắn cười nhưng chưa bao giờ cười to khoa trương, vẫn là nụ cười phong đạm vân khinh.
Vương Thế Phong chen miệng nói:
- Gia Cát huynh, lần này chúng ta tới tìm ngươi là có việc cần hỗ trợ, ngươi nhìn thứ này một lát, lai lịch của nó thế nào?
Nói xong Vương Thế Phong tiếp nhận mảnh vỡ trong tay Thiết Dao Hoa và đưa vào tay Gia Cát Thanh Thiên.
Bảo Tô Tín đi diệt năm thế lực nhị lưu, có nghĩa là hắn thậm chí phải giao thủ với võ giả Hóa Thần Cảnh.
Thế lực võ lâm có hơn mười tên Tiên Thiên Thần Cung Cảnh cũng khó đối phó, trừ phi Tô Tín vận dụng phản phái trị hối đoái tiêu hao phẩm tứ tinh mới giết được nhiều Thần Cung Cảnh như thế.
Nhưng cho dù Tô Tín hối đoái vũ kỹ tiêu hao phẩm nhưng tông môn nhị lưu lại không chỉ có hơn mười tên võ giả Thần Cung Cảnh, nội lực của hắn không phải vô hạn, sau khi đánh chết hơn mười võ giả Thần Cung Cảnh nhưng không thể đánh bại những võ giả Tiên Thiên khác.
Như vậy tính ra Tô Tín cảm giác nhiệm vụ này không có khả năng hoàn thành trong thời gian ngắn, may mà nhiệm vụ cho hắn thời gian đủ dài, hắn có thời gian hai năm chuẩn bị.
Sáng sớm ngày hôm sau Tô Tín liền dẫn theo Thiết Dao Hoa đi tới nơi ở của Vương Thế Phong.
Vừa ra khỏi khách trạm, Tô Tín đã cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đánh giá mình.
Có người cảm thấy quái dị, có người khinh bỉ, còn có chút ánh mắt mang theo hận ý, Tô Tín cũng không quan tâm bọn chúng.
Thời gian mới qua một đêm nhưng thân phận thật của Tô Tín cũng truyền khắp cả Giang Nam phủ.
Thân phận tay sai triều đình nói không dễ nghe, có rất nhiều người đang âm thầm nói thầm, thật vất vả tán tu mới có một cường giả, kết quả còn vì ham phú quý đầu nhập vào Lục Phiến Môn, trở thành tay sai triều đình.
Hèn gì tên này ra tay tàn nhẫn với tán tu như thế, thì ra hắn không phải người cùng một đường với bọn họ.
Những người này chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
Tối hôm qua có người nghe nói Tô Tín đã giết một võ giả nói năng lỗ mảng tại chỗ, căn bản không cố kỵ, cuối cùng ngay cả trưởng lão Tiêu gia chỉ có thể tức giận phất tay áo bỏ đi, bọn hắn cũng không dám nói những lời như thế trước mặt Tô Tín.
Vương Thế Phong thân là đệ tử Tạ Quận Vương thị, đương nhiên không có khả năng ở trong khách trạm, Vương gia có nhà cửa tại Giang Nam phủ.
Đợi đến lúc Tô Tín và Thiết Dao Hoa đến cầu kiến, đệ tử Vương gia đang thủ vệ không đồng ý, không muốn cho bọn họ đi vào.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, Vương gia bọn họ có quan hệ với Lục Phiến Môn thì những đệ tử cấp thấp không biết, nhưng bọn họ lại biết Vương gia thế nào cũng có nhiều tộc nhân làm quan trong triều đình Đại Chu, trở mặt với Lục Phiến Môn cũng không phải hành vi sáng suốt.
Cho nên hắn cũng dẫn Tô Tín và Thiết Dao Hoa vào trong đại sảnh, sau đó bản thân đi mời Vương Thế Phong đến đây.
Một lúc sau Vương Thế Phong đi vào đại sảnh, hắn đang tươi cười.
- Tô huynh, không nghĩ chúng ta gặp mặt nhanh như vậy, lần trước ngươi nói những lời kia làm ta suy nghĩ rất nhiều, ta trở về cẩn thận suy nghĩ thật lâu, hôm nay chúng ta ngồi nói xem ai nói đúng.
Tô Tín lúc này hơi đau đầu vỗ đầu mình một cái, hắn không phải tới nơi này biện luận với Vương Thế Phong.
- Vương huynh, hôm nay ta còn có việc tìm ngươi hỗ trợ, luận đạo gì đó chờ sau đi.
Nói xong Tô Tín chỉ vào Thiết Dao Hoa nói:
- Vị này là đệ tử Thiết gia Lục Phiến Môn, tập sự mật thám Thiết Dao Hoa Thiết cô nương.
Vừa nghe đến Thiết Dao Hoa là người Lục Phiến Môn, Vương Thế Phong lập tức chắp tay nói:
- Thì ra là Thiết cô nương, thật sự thất kính, không biết hai vị tới đây có việc gì không?
Thân là đệ tử đích truyền Tạ Quận Vương thị, đương nhiên Vương Thế Phong biết rõ chuyện năm xưa giữa Lục Phiến Môn và Thiết gia.
Đệ tử Thiết gia và Tô Tín truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn cùng tới tìm hắn, trong đó chắc chắn có chuyện quan trọng đang diễn ra.
Tô Tín đưa ra mảnh vỡ kia giao cho Vương Thế Phong, nói:
- Chúng ta muốn mượn tài nguyên tình báo Vương gia điều tra một chút, chúng ta muốn biết mảnh vỡ này là thứ gì.
Vương Thế Phong cầm mảnh vỡ và quan sát cẩn thận, một lúc sau hắn mới nói:
- Thứ này là một góc của lệnh bài hoặc thẻ bài, xem chất liệu không phải ngọc thạch, mà là ngà voi hoặc sừng tê chế tạo thành, giá cả còn đắt hơn ngọc thạch nhiều, phía trên còn có dấu vết thời gian, hiển nhiên là vật xưa cũ.
Nói xong Vương Thế Phong cau mày nói:
- Ta nhìn hoa văn trên lệnh bài có phần quen mắt, nhưng ta lại nhớ không ra, ta kêu người kiểm tra một chút xem.
Vương Thế Phong quay người hô:
- Trung thúc, vào đây!
Một lão bộc tuổi chừng năm mươi đi vào, nói:
- Thiếu gia có gì phân phó?
Vương Thế Phong nói:
- Đi mời Cửu thúc trông coi Văn Uyên các tới đây, hắn kiến thức rộng rãi, hắn là người kiểm soát tư liệu tình báo của Vương gia ta tại Giang Nam đạo.
Lão bộc trung thúc cười khổ nói:
- Thiếu gia, chỉ sợ không được, ba ngày trước Cửu tiên sinh đã quay về gia tộc báo cáo rồi, cũng không ở nơi này.
Vương Thế Phong nói thầm:
- Có tình báo gì cần Cửu thúc phải tự mình hộ tống?
Hắn quay người suy nghĩ và nói với Thiết Dao Hoa và Tô Tín:
- Cửu thúc ta không có ở đây cũng không sao, ta dẫn các ngươi đi tìm hảo hữu khác, hắn mới thật sự là người kiến thức rộng rãi, hắn sẽ nhận ra thứ này là gì.
Thiết Dao Hoa hiếu kỳ nói:
- Đệ tử Tạ Quận Vương thị học cứu thiên nhân, ai có thể có kiến thức rộng rãi hơn ngươi chứ?
Vương Thế Phong cười nói:
- Thứ mười Nhân Bảng, Lang Gia Gia Cát thị Gia Cát Thanh Thiên.
Tô Tín có nghe nói qua Lang Gia Gia Cát thị, Gia Cát thị cho Tô Tín cảm giác đơn giản hơn Vương thị nhiều, chỉ là gia tộc thông minh nước chảy bèo trôi mà thôi.
Lang Gia Gia Cát thị quật khởi không phải dựa vào võ công, mà bọn họ dựa vào tài cán và mưu lược nổi danh, cho nên mỗi một thời đại hoàng triều Trung Nguyên thành lập đất nước sẽ trọng dụng Gia Cát gia.
Hơn nữa Gia Cát thị biểu hiện rất rõ ràng, gia tộc này có tính chất như gia tộc lính đánh thuê, vương triều ngươi vững chắc thì ta đầu nhập dưới trướng của ngươi, tận tâm tận lực làm việc vì ngươi.
Trái lại tình trạng vương triều của ngươi vô vọng, thật có lỗi, Gia Cát thị ta cũng không ngu trung với ngươi, cùng lắm chúng ta không bỏ đá xuống giếng là được.
Gia Cát thị có thái độ nửa công khai như thế không làm các vương triều Trung Nguyên phẫn nộ, ngược lại bọn họ càng yên tâm về Gia Cát thị, tối thiểu lý do của bọn họ rất đơn giản, còn đơn thuần hơn Tạ Quận Vương thị nhiều.
Vương Thế Phong dẫn theo hai người Tô Tín đi tìm Gia Cát Thanh Thiên, vị cường giả Nhân Bảng này rất biết hưởng thụ cuộc sống, hắn trực tiếp ngồi trên thuyền hoa xa hoa.
Trên thuyền hoa trừ người chèo thuyền ra, tất cả còn lại là thị nữ xinh đẹp, có hương vị phong nguyệt bao phủ cả con thuyền.
Vương Thế Phong tương giao với Gia Cát Thanh Thiên không phải một hai ngày, hắn vừa mới tới, thị nữ Cầm Nhi của Gia Cát Thanh Thiên lập tức đón bọn họ lên thuyền hoa.
Gia Cát Thanh Thiên mặc áo trắng đang ở mũi thuyền uống trà, bộ dạng phong thần tuấn lãng, dung mạo bất phàm, ngay cả Tô Tín cũng không thể không thừa nhận dung mạo vẻ ngoài của đối phương rất tốt.
- Vô sự không lên điện tam bảo, Vương huynh, sao hôm nay ngươi tới tìm ta?
Trên môi Gia Cát Thanh Thiên nở nụ cười vui vẻ.
Vương Thế Phong không trả lời hắn, hắn chỉ vào Tô Tín cùng Thiết Dao Hoa và giới thiệu với Gia Cát Thanh Thiên.
- Vị này là hai mươi hai Nhân Bảng ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ’ Tô Tín Tô huynh, vị cô nương này chính là Lục Phiến Môn Thiết gia Thiết Dao Hoa.
- Hai vị hữu lễ, mời ngồi.
Gia Cát Thanh Thiên vung tay ra tư thế mời.
Trước mặt hắn có cái lò nhỏ đang nấu trà.
Đợi đến lúc đám người Tô Tín an vị, Gia Cát Thanh Thiên mới nói:
- Tô huynh người có thể không biết, kỳ thật chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, kỳ thật thời điểm ngươi giao thủ với Lý Trần Phong, ta cũng đã nhìn thấy, chỉ có điều người không có nhìn thấy ta mà thôi.
- Lý Trần Phong là đền thờ được Đại Chu vương triều dựng lên, thực lực của hắn không mạnh, không xứng với vị trí hai mươi ba Nhân Bảng, nhưng ta cảm thấy hạng của Tô huynh người cũng không đúng.
Vương Thế Phong bên cạnh lại sững sờ, hắn và Gia Cát Thanh Thiên xem như tương giao tâm đầu ý hợp, mặc dù tên này có nhiều tật xấu, nói chuyện bình thường ưa thích nửa giấu nửa mở, thích nói lời sắc bén nhưng hắn chưa từng não tàn đắc tội người khác, tại sao hiện tại hắn nói như thế?
Tô Tín mỉm cười hỏi ngược lại:
- Hạng của ta không đúng thế nào?
Gia Cát Thanh Thiên nghiêm túc nói:
- Lục Phiến Môn tuyệt đối đánh giá thấp hạng của ngươi.
Vương Thế Phong lập tức thở ra một hơi, thì ra tên này nịnh Tô Tín, vì sao hắn nịnh Tô Tín? Chỉ sợ cho dù đệ nhất Nhân Bảng ‘Đạo Si’ Lâm Trường Hà ở nơi này, Gia Cát Thanh Thiên cũng sẽ không nịnh hắn như thế.
- Ồ? Vậy ngươi cho rằng ta nên xếp vị trí thứ mấy?
Lò than đang nấu trà, hương trà bay chung quanh, Gia Cát Thanh Thiên rót một ly trà đặt trước mặt Tô Tín, Tô Tín vừa định muốn tiếp nhận, hắn cảm giác trong tay Gia Cát Thanh Thiên có sức mạnh lớn ập tới làm hắn suýt chút nữa rơi chén trà.
Tô Tín cau mày, hắn hắn triển Long Tượng Bàn Nhược Công và lực đạo hai tay như Thái Sơn áp đỉnh bao phủ Gia Cát Thanh Thiên.
Gương mặt Gia Cát Thanh Thiên quái dị, hai tay trắng nõn như ngọc thu lại và không làm gì được Tô Tín, làm cho hắn kinh hãi chính là năng lực khống chế lực đạo của Tô Tín.
Sức mạnh hai bên giằng co rất cường đại nhưng chén trà không bị hư hao chút nào, ngay cả nước trà cũng không đổ ra một giọt.
Gia Cát Thanh Thiên mỉm cười, hắn thu sức mạnh trên tay và nói:
- Dùng thực lực Tô huynh đừng nói vị trí hai mươi hai, ta thấy mười hai là ổn.
Tô Tín tiếp nhận trà uống một ngụm, nói:
- Gia Cát huynh khen nhầm, lại nói hạng Nhân Bảng là do Lục Phiến Môn quyết định, tại hạ không dám nghi vấn lãnh đạo trực tiếp của mình.
Tô Tín nói thú vị, Gia Cát Thanh Thiên lập tức cười, hắn cười nhưng chưa bao giờ cười to khoa trương, vẫn là nụ cười phong đạm vân khinh.
Vương Thế Phong chen miệng nói:
- Gia Cát huynh, lần này chúng ta tới tìm ngươi là có việc cần hỗ trợ, ngươi nhìn thứ này một lát, lai lịch của nó thế nào?
Nói xong Vương Thế Phong tiếp nhận mảnh vỡ trong tay Thiết Dao Hoa và đưa vào tay Gia Cát Thanh Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.