Chương 237: Hỏi Tội
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Võ kỹ nhất mạch tương thừa không cần đổi, dựa vào bản thân mình tu luyện cũng lĩnh ngộ ra, Tô Tín sớm biết việc này.
Ban đầu khi đổi Huyết Hà Thần Kiếm, hệ thống đã từng nói qua Huyết Hà Thần Kiếm tu luyện đến đại thành có thể tự lĩnh ngộ Huyết Hà Thần Chỉ.
Hiện tại Tô Tín sử dụng Tam Chỉ Đạn Thiên cũng gia tăng độ thuần thục của Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, nó cũng có chung ý nghĩa với Huyết Hà Thần Kiếm.
Tam Chỉ Đạn Thiên vốn chính là bậc cuối cùng khi tu hành Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ đến đại thành, hiện tại Tô Tín sử dụng vật phẩm tiêu hao nhưng bởi vì có nội tình Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ nên có không ít lĩnh ngộ.
Tương đương với lão sư tinh thông võ kỹ này thi triển trước mặt ngươi, hơn nữa còn sinh động hơn rất nhiều, dù nó chỉ là vật phẩm tiêu hao cũng do thân thể Tô Tín thi triển ra, cho dù không còn sử dụng được nữa nhưng cảm ngộ không biến mất.
Việc này chính là đường tắt của hệ thống, có chút công pháp không cần đổi vẫn có thể tự mình lĩnh ngộ ra, cũng giống như tình huống Tam Chỉ Đạn Thiên.
Tô Tín gia tăng độ thành thục Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ lên tiếp cận 100%, tu luyện một thời gian ngắn có khả năng sẽ lĩnh ngộ Tam Chỉ Đạn Thiên, cũng là bậc cuối cùng của Kinh Thần chỉ.
Tô Tín khôi phục thể lực không bao lâu, tin tức hắn một mình xông vào Thu đàn Niên Bang và đón đỡ ba chiêu của Đổng Bất Nghi, lại giành được thuế má và quyền giám sát thủy vận cũng truyền đi khắp Giang Nam đạo, lập tức khiến hơn phân nửa Giang Nam đạo chấn động.
Bọn họ nghe qua thực lực của Đổng Bất Nghi, hiện tại Tô Tín có thể đơn thương độc mã đoạt thức ăn trong miệng hắn, điều này cũng làm cho một vài tông môn võ lâm Giang Nam đạo kinh ngạc.
Nhưng cả Giang Nam đạo trừ những thế lực tam lưu cảm giác không tốt, các thế lực nhị lưu trở lên không thèm quan tâm tin tức này.
Đón đỡ ba chiêu Nguyên Thần Cảnh cũng không phải đối chiến sinh tử với Nguyên Thần Cảnh, việc này khó khăn nhưng không phải không làm được.
Khả năng lớn nhất Đổng Bất Nghi sợ ra tay trọng tướng Tô Tín và giết hắn tại chỗ, vì ngăn việc vạch mặt với Lục Phiến Môn cho nên hắn lưu tình, lúc này Tô Tín mới có thể giao thủ ba chiêu với hắn.
Hiện tại mọi người khó hiểu không phải việc Tô Tín đón ba chiêu của Đổng Bất Nghi, mà là Đổng Bất Nghi lại giao thuế và quyền giám sát thủy vận trả lại cho Lục Phiến Môn, bọn họ khó hiểu việc này nhất.
Dù sao đàn chủ Thu đàn Niên Bang ‘Cửu Sơn Thần’ Đổng Bất Nghi là người nổi danh không dễ nói chuyện.
Nhưng bọn họ không biết Tô Tín có thể đoạt được thuế và quyền giám sát trong miệng Đổng Bất Nghi cũng không phải vì hắn tiếp ba chiêu của đối phương.
Tô Tín nói những câu thật thật giả giả mới đả động Đổng Bất Nghi, nhưng cuối cùng Tô Tín không tiếp nổi ba chiêu của Đổng Bất Nghi thì Đổng Bất Nghi nhìn ra hắn ngoài mạnh trong yếu, chỉ sợ hắn không bước ra khỏi Niên Bang.
Đúng như Đổng Bất Nghi đã nói, nắm đấm có thể chứng minh tất cả.
Tin tức truyền khắp Giang Nam đạo trong nửa ngày, trong Giang Nam phủ Lục Phiến Môn, tin tức vẫn chưa truyền vào nơi đây.
Hoàng Bính Thành và Lý Hoại chờ đợi trong lo lắng, Lôi Viễn lại gọi Lưu Hạo cùng Trần Bách tới chỗ mình.
Lôi Viễn lúc này vui vẻ nói:
- Hai vị, Tô Tín đã tiến vào Thu đàn Niên Bang, ta đoán thời điểm hắn có thể nhảy nhót không còn bao lâu, chúng ta chuẩn bị đi.
Lưu Hạo lười biếng nói:
- Ngươi còn muốn chuẩn bị cái gì? Đánh nhau ngươi đánh không lại Tô Tín, ngươi còn muốn chúng ta dĩ hạ phạm thượng làm loạn sao? Ta cũng không muốn cùng chết với ngươi.
Sắc mặt Lôi Viễn trầm xuống, hắn cười nói:
- Không phải chơi mạnh bạo, sau lần này uy danh Tô Tín tổn hao nhiều, hắn làm những việc kia tại Giang Nam đạo đã làm mất mặt Lục Phiến Môn chúng ta.
- Ta chuẩn bị liên hợp cùng mọi người trực tiếp báo cáo vạch tội Tô Tín tới tổng bộ Lục Phiến Môn tại thành Thịnh Kinh.
- Ta là phó tổng bổ đầu một đạo, cộng thêm các ngươi là tổng bổ đầu châu phủ, ta kéo thêm những tỏng bổ đầu khác cũng có hơn mười người cùng tố cáo.
- Gần một nửa số người vạch tội Tô Tín, cộng thêm chúng ta nói sự thật, cấp trên có thể tùy ý bảo mật thám tại Giang Nam đạo chứng thực.
Lôi Viễn cười lạnh nói:
- Kể từ đó, cho dù Tô Tín thật sự là con riêng của Thiết Ngạo, cấp trên cũng không để Tô Tín làm xằng làm bậy tại Giang Nam đạo, cho dù không tháo cái mũ tổng bổ đầu của hắn cũng sẽ điều hắn khỏi Giang Nam đạo.
Trần Bách gật đầu, kế hoạch của Lôi Viễn rất hợp lý nghiêm túc, việc này hơn phân nửa có thể thành.
Lưu Hạo không quan tâm, nói:
- Ngươi đừng quên điều kiện của ta lúc trước, ta muốn tên họ Phùng kia xéo khỏi Tiểu Ngọc, cũng đừng có dây dưa với nàng.
Lôi Viễn cười nói:
- Lưu huynh ngươi yên tâm, chờ chuyện này hoàn thành, ta sẽ đi Phùng gia nói chuyện, thuận tiện chuộc thân hoa khôi kia tặng ngươi.
Lúc bọn họ nói chuyện, một tên bổ khoái của Lôi Viễn xông vào và nói:
- Không tốt! Tô Tín trở lại!
Lôi Viễn nhíu mày quát lớn:
- Ai bảo ngươi đi vào! Tô Tín trở lại thì trở lại, ngươi vội cái gì?
Tên bộ khoái lo lắng nói:
- Bên ngoài đã truyền khắp nơi, Tô Tín một mình xông vào Thu đàn Niên Bang, đón đỡ ba chiêu của ‘Cửu Sơn Thần’ Đổng Bất Nghi bất bại, hắn đoạt lại tiền thuế và quyền giám sát của Lục Phiến Môn.
Đám người Lôi Viễn không tin, bởi vì việc này không khác gì đầm rồng hang hổ.
- Ngươi xác định tin tức này không phải Tô Tín tự thêu dệt vô cớ truyền ra?
Lôi Viễn hỏi.
Tên bổ khoái kia vội vàng lắc đầu nói:
- Tin tức này là Niên Bang truyền ra, hơn một nửa Giang Nam đạo cũng biết, Giang Nam phủ chúng ta biết trễ nhất, hiện tại Tô Tín đã trở lại, đang muốn mời các vị sang gặp hắn.
Đám người Lôi Viễn suýt nữa thổ huyết, bọn họ đang ở nơi này tính kế Tô Tín, không nghĩ hắn hoàn thành chuyến đi Niên Bang và đạt được mục đích.
Lôi Viễn có thể tưởng tượng được, sau khi việc này qua đi, Tô Tín sẽ có uy danh to lớn trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, loại người như Triệu Nhất Minh chắc chắn sẽ theo phe Tô Tín.
Lúc này trong đại sảnh nghị sự Lục Phiến Môn, trừ mấy người Lôi Viễn ra, tất cả bổ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đều tới đông đủ, ánh mắt mọi người nhìn Tô Tín mang theo kinh hãi xen lẫn kính sợ.
Tất cả mọi người chờ chê cười Tô Tín sau chuyến đi Niên Bang, kết quả cuối cùng mới biết được thì ra kẻ đáng bị cười là bọn họ.
Đặc biệt là Lục Tục và Triệu Nhất Minh, hiện tại bọn họ đã biết rõ vì sao Tô Tín đi mời chào bọn họ lại có tự tin như vậy.
Chỉ bằng việc Tô Tín một thân một mình xông vào Niên Bang, cướp lấy lợi ích vốn thuộc về Lục Phiến Môn, Lục Tục và Triệu Nhất Minh lập tức không do dự theo phe Tô Tín.
Tăng thêm trước kia Tô Tín thành tâm thành ý mời chào, bọn họ có cảm giác tự nhiên, cũng tận lực liều mạng vì Tô Tín.
Lúc này đám người Lôi Viễn đi vào đại sảnh, sắc mặt bọn họ cực kỳ không tự nhiên, Lôi Viễn chắp tay nói:
- Chúc mừng Tô đại nhân đắc thắng, thắng ngay trận đầu, không ngờ ngươi có thể cướp được lợi ích thuộc về Lục Phiến Môn trong miệng Niên Bang.
Trong mắt Tô Tín hiện ra một tia đăm chiêu:
- Ngươi chúc mừng ta? Ha ha, ta cũng không có gì đáng chúc mừng, ta phải chúc mừng Lôi phó tổng bổ đầu ngươi mới đúng, tháng trước ngươi đạt được không ít tài nguyên tu luyện từ Niên Bang? Sao không phân cho mọi người một ít?
Nghe được Tô Tín nói câu này, đầu hai người Lôi Viễn và Vương Kinh Bình đổ mồ hôi lạnh như mưa, ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Tín.
- Tô đại nhân, ngươi có ý gì? Tại sao ta không hiểu?
Lôi Viễn miễn cưỡng cười cười nói.
- Nghe không rõ?
Tô Tín cười lạnh và nói:
- Hai người các ngươi có quan hệ mật thiết với Kim Vũ Lâm làm phản triều đình, bán đứng lợi ích triều đình cho Niên Bang đổi được tài nguyên tu luyện, vấn đề này các ngươi cho rằng có thể giấu giếm cả đời sao?
Các tổng bộ đầu châu phủ lập tức sững sờ nhìn hai người, liên tục dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lôi Viễn và Vương Kinh Bình, nếu thật là như vậy lá gan hai người quá lớn.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Niên Bang bỗng nhiên nuốt thuế của triều đình, đuổi bổ khoái giám sát thủy vận trở về là vì Lục Phiến Môn Giang Nam đạo suy yếu, là Niên Bang quá mức bá đạo.
Hiện tại xem ra là có ẩn tình, Lôi Viễn và Vương Kinh Bình quá to gan lớn mật, một khi vạch tội chắc chắn sẽ bị tru diệt cửu tộc.
Lôi Viễn thấy tình hình không đúng, vội vàng quát lớn:
- Vu oan! Tô Tín ngươi đang vu oan! Ngươi có chứng cớ gì nói chuyện này là chúng ta làm?
- Ngươi đang kiếm cớ bài trừ đối lập, ta muốn đến tổng bộ Lục Phiến Môn tại thành Thịnh Kinh vạch tội ngươi.
Tô Tín đưa ra tập sách Đổng Bất Nghi cho hắn và nói:
- Mỗi lần Niên Bang giao dịch đều có ghi chép lại, nếu ngươi không tin ta có thể tìm vài bang chúng Niên Bang giao dịch với các ngươi tới đây đối chứng, các ngươi thấy thế nào?
Nhìn thấy tập sách trong tay Tô Tín, sắc mặt Lôi Viễn cùng Vương Kinh Bình xám như tro tàn.
Bọn họ giao dịch với người Niên Bang lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Niên Bang làm sổ sách là có ý gì.
Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Tô Tín lại có thể nhổ răng cọp Niên Bang và thu lợi ích trở về, Niên Bang phải hận hắn thấu xương mới đúng, tại sao giao chứng cớ cho hắn?
Lúc này các tổng bổ đầu châu phủ nhìn thấy sắc mặt Lôi Viễn và Vương Kinh Bình thay đổi liền biết rõ Tô Tín làm những việc này không phải bài trừ đối lập, mà là chuyện thật.
Tất cả mọi người lập tức lắc đầu, đám người Lôi Viễn không còn cơ hội xoay người.
Chuyện dư nghiệt Ngô quốc náo loạn xôn xao, cấp trên chỉ một lần diệt hơn một nửa người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, lúc này đám người Lôi Viễn lại có vấn đề tới việc này, bọn họ không có khả năng thoát chết.
Lúc này Lôi Viễn vẫn cúi đầu giống như tuyệt vọng lại hành động, hắn lập tức chạy ra bên ngoài.
Tất cả mọi người trong đại sảnh không kịp phản ứng, đặc biệt là đám người Vương Kinh Bình còn mang theo thần thái tuyệt vọng nên không kịp chạy cùng Lôi Viễn.
Lôi Viễn chạy cũng vô dụng, hắn nhanh, có người còn nhanh hơn hắn.
Lúc Lôi Viễn vừa mới chạy đi không lâu, bên người Tô Tín có một thân ảnh màu đen đi sau mà đến trước, kiếm quang lạnh thấu xương chém về phía Lôi Viễn!
Ban đầu khi đổi Huyết Hà Thần Kiếm, hệ thống đã từng nói qua Huyết Hà Thần Kiếm tu luyện đến đại thành có thể tự lĩnh ngộ Huyết Hà Thần Chỉ.
Hiện tại Tô Tín sử dụng Tam Chỉ Đạn Thiên cũng gia tăng độ thuần thục của Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, nó cũng có chung ý nghĩa với Huyết Hà Thần Kiếm.
Tam Chỉ Đạn Thiên vốn chính là bậc cuối cùng khi tu hành Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ đến đại thành, hiện tại Tô Tín sử dụng vật phẩm tiêu hao nhưng bởi vì có nội tình Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ nên có không ít lĩnh ngộ.
Tương đương với lão sư tinh thông võ kỹ này thi triển trước mặt ngươi, hơn nữa còn sinh động hơn rất nhiều, dù nó chỉ là vật phẩm tiêu hao cũng do thân thể Tô Tín thi triển ra, cho dù không còn sử dụng được nữa nhưng cảm ngộ không biến mất.
Việc này chính là đường tắt của hệ thống, có chút công pháp không cần đổi vẫn có thể tự mình lĩnh ngộ ra, cũng giống như tình huống Tam Chỉ Đạn Thiên.
Tô Tín gia tăng độ thành thục Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ lên tiếp cận 100%, tu luyện một thời gian ngắn có khả năng sẽ lĩnh ngộ Tam Chỉ Đạn Thiên, cũng là bậc cuối cùng của Kinh Thần chỉ.
Tô Tín khôi phục thể lực không bao lâu, tin tức hắn một mình xông vào Thu đàn Niên Bang và đón đỡ ba chiêu của Đổng Bất Nghi, lại giành được thuế má và quyền giám sát thủy vận cũng truyền đi khắp Giang Nam đạo, lập tức khiến hơn phân nửa Giang Nam đạo chấn động.
Bọn họ nghe qua thực lực của Đổng Bất Nghi, hiện tại Tô Tín có thể đơn thương độc mã đoạt thức ăn trong miệng hắn, điều này cũng làm cho một vài tông môn võ lâm Giang Nam đạo kinh ngạc.
Nhưng cả Giang Nam đạo trừ những thế lực tam lưu cảm giác không tốt, các thế lực nhị lưu trở lên không thèm quan tâm tin tức này.
Đón đỡ ba chiêu Nguyên Thần Cảnh cũng không phải đối chiến sinh tử với Nguyên Thần Cảnh, việc này khó khăn nhưng không phải không làm được.
Khả năng lớn nhất Đổng Bất Nghi sợ ra tay trọng tướng Tô Tín và giết hắn tại chỗ, vì ngăn việc vạch mặt với Lục Phiến Môn cho nên hắn lưu tình, lúc này Tô Tín mới có thể giao thủ ba chiêu với hắn.
Hiện tại mọi người khó hiểu không phải việc Tô Tín đón ba chiêu của Đổng Bất Nghi, mà là Đổng Bất Nghi lại giao thuế và quyền giám sát thủy vận trả lại cho Lục Phiến Môn, bọn họ khó hiểu việc này nhất.
Dù sao đàn chủ Thu đàn Niên Bang ‘Cửu Sơn Thần’ Đổng Bất Nghi là người nổi danh không dễ nói chuyện.
Nhưng bọn họ không biết Tô Tín có thể đoạt được thuế và quyền giám sát trong miệng Đổng Bất Nghi cũng không phải vì hắn tiếp ba chiêu của đối phương.
Tô Tín nói những câu thật thật giả giả mới đả động Đổng Bất Nghi, nhưng cuối cùng Tô Tín không tiếp nổi ba chiêu của Đổng Bất Nghi thì Đổng Bất Nghi nhìn ra hắn ngoài mạnh trong yếu, chỉ sợ hắn không bước ra khỏi Niên Bang.
Đúng như Đổng Bất Nghi đã nói, nắm đấm có thể chứng minh tất cả.
Tin tức truyền khắp Giang Nam đạo trong nửa ngày, trong Giang Nam phủ Lục Phiến Môn, tin tức vẫn chưa truyền vào nơi đây.
Hoàng Bính Thành và Lý Hoại chờ đợi trong lo lắng, Lôi Viễn lại gọi Lưu Hạo cùng Trần Bách tới chỗ mình.
Lôi Viễn lúc này vui vẻ nói:
- Hai vị, Tô Tín đã tiến vào Thu đàn Niên Bang, ta đoán thời điểm hắn có thể nhảy nhót không còn bao lâu, chúng ta chuẩn bị đi.
Lưu Hạo lười biếng nói:
- Ngươi còn muốn chuẩn bị cái gì? Đánh nhau ngươi đánh không lại Tô Tín, ngươi còn muốn chúng ta dĩ hạ phạm thượng làm loạn sao? Ta cũng không muốn cùng chết với ngươi.
Sắc mặt Lôi Viễn trầm xuống, hắn cười nói:
- Không phải chơi mạnh bạo, sau lần này uy danh Tô Tín tổn hao nhiều, hắn làm những việc kia tại Giang Nam đạo đã làm mất mặt Lục Phiến Môn chúng ta.
- Ta chuẩn bị liên hợp cùng mọi người trực tiếp báo cáo vạch tội Tô Tín tới tổng bộ Lục Phiến Môn tại thành Thịnh Kinh.
- Ta là phó tổng bổ đầu một đạo, cộng thêm các ngươi là tổng bổ đầu châu phủ, ta kéo thêm những tỏng bổ đầu khác cũng có hơn mười người cùng tố cáo.
- Gần một nửa số người vạch tội Tô Tín, cộng thêm chúng ta nói sự thật, cấp trên có thể tùy ý bảo mật thám tại Giang Nam đạo chứng thực.
Lôi Viễn cười lạnh nói:
- Kể từ đó, cho dù Tô Tín thật sự là con riêng của Thiết Ngạo, cấp trên cũng không để Tô Tín làm xằng làm bậy tại Giang Nam đạo, cho dù không tháo cái mũ tổng bổ đầu của hắn cũng sẽ điều hắn khỏi Giang Nam đạo.
Trần Bách gật đầu, kế hoạch của Lôi Viễn rất hợp lý nghiêm túc, việc này hơn phân nửa có thể thành.
Lưu Hạo không quan tâm, nói:
- Ngươi đừng quên điều kiện của ta lúc trước, ta muốn tên họ Phùng kia xéo khỏi Tiểu Ngọc, cũng đừng có dây dưa với nàng.
Lôi Viễn cười nói:
- Lưu huynh ngươi yên tâm, chờ chuyện này hoàn thành, ta sẽ đi Phùng gia nói chuyện, thuận tiện chuộc thân hoa khôi kia tặng ngươi.
Lúc bọn họ nói chuyện, một tên bổ khoái của Lôi Viễn xông vào và nói:
- Không tốt! Tô Tín trở lại!
Lôi Viễn nhíu mày quát lớn:
- Ai bảo ngươi đi vào! Tô Tín trở lại thì trở lại, ngươi vội cái gì?
Tên bộ khoái lo lắng nói:
- Bên ngoài đã truyền khắp nơi, Tô Tín một mình xông vào Thu đàn Niên Bang, đón đỡ ba chiêu của ‘Cửu Sơn Thần’ Đổng Bất Nghi bất bại, hắn đoạt lại tiền thuế và quyền giám sát của Lục Phiến Môn.
Đám người Lôi Viễn không tin, bởi vì việc này không khác gì đầm rồng hang hổ.
- Ngươi xác định tin tức này không phải Tô Tín tự thêu dệt vô cớ truyền ra?
Lôi Viễn hỏi.
Tên bổ khoái kia vội vàng lắc đầu nói:
- Tin tức này là Niên Bang truyền ra, hơn một nửa Giang Nam đạo cũng biết, Giang Nam phủ chúng ta biết trễ nhất, hiện tại Tô Tín đã trở lại, đang muốn mời các vị sang gặp hắn.
Đám người Lôi Viễn suýt nữa thổ huyết, bọn họ đang ở nơi này tính kế Tô Tín, không nghĩ hắn hoàn thành chuyến đi Niên Bang và đạt được mục đích.
Lôi Viễn có thể tưởng tượng được, sau khi việc này qua đi, Tô Tín sẽ có uy danh to lớn trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, loại người như Triệu Nhất Minh chắc chắn sẽ theo phe Tô Tín.
Lúc này trong đại sảnh nghị sự Lục Phiến Môn, trừ mấy người Lôi Viễn ra, tất cả bổ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đều tới đông đủ, ánh mắt mọi người nhìn Tô Tín mang theo kinh hãi xen lẫn kính sợ.
Tất cả mọi người chờ chê cười Tô Tín sau chuyến đi Niên Bang, kết quả cuối cùng mới biết được thì ra kẻ đáng bị cười là bọn họ.
Đặc biệt là Lục Tục và Triệu Nhất Minh, hiện tại bọn họ đã biết rõ vì sao Tô Tín đi mời chào bọn họ lại có tự tin như vậy.
Chỉ bằng việc Tô Tín một thân một mình xông vào Niên Bang, cướp lấy lợi ích vốn thuộc về Lục Phiến Môn, Lục Tục và Triệu Nhất Minh lập tức không do dự theo phe Tô Tín.
Tăng thêm trước kia Tô Tín thành tâm thành ý mời chào, bọn họ có cảm giác tự nhiên, cũng tận lực liều mạng vì Tô Tín.
Lúc này đám người Lôi Viễn đi vào đại sảnh, sắc mặt bọn họ cực kỳ không tự nhiên, Lôi Viễn chắp tay nói:
- Chúc mừng Tô đại nhân đắc thắng, thắng ngay trận đầu, không ngờ ngươi có thể cướp được lợi ích thuộc về Lục Phiến Môn trong miệng Niên Bang.
Trong mắt Tô Tín hiện ra một tia đăm chiêu:
- Ngươi chúc mừng ta? Ha ha, ta cũng không có gì đáng chúc mừng, ta phải chúc mừng Lôi phó tổng bổ đầu ngươi mới đúng, tháng trước ngươi đạt được không ít tài nguyên tu luyện từ Niên Bang? Sao không phân cho mọi người một ít?
Nghe được Tô Tín nói câu này, đầu hai người Lôi Viễn và Vương Kinh Bình đổ mồ hôi lạnh như mưa, ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Tín.
- Tô đại nhân, ngươi có ý gì? Tại sao ta không hiểu?
Lôi Viễn miễn cưỡng cười cười nói.
- Nghe không rõ?
Tô Tín cười lạnh và nói:
- Hai người các ngươi có quan hệ mật thiết với Kim Vũ Lâm làm phản triều đình, bán đứng lợi ích triều đình cho Niên Bang đổi được tài nguyên tu luyện, vấn đề này các ngươi cho rằng có thể giấu giếm cả đời sao?
Các tổng bộ đầu châu phủ lập tức sững sờ nhìn hai người, liên tục dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lôi Viễn và Vương Kinh Bình, nếu thật là như vậy lá gan hai người quá lớn.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Niên Bang bỗng nhiên nuốt thuế của triều đình, đuổi bổ khoái giám sát thủy vận trở về là vì Lục Phiến Môn Giang Nam đạo suy yếu, là Niên Bang quá mức bá đạo.
Hiện tại xem ra là có ẩn tình, Lôi Viễn và Vương Kinh Bình quá to gan lớn mật, một khi vạch tội chắc chắn sẽ bị tru diệt cửu tộc.
Lôi Viễn thấy tình hình không đúng, vội vàng quát lớn:
- Vu oan! Tô Tín ngươi đang vu oan! Ngươi có chứng cớ gì nói chuyện này là chúng ta làm?
- Ngươi đang kiếm cớ bài trừ đối lập, ta muốn đến tổng bộ Lục Phiến Môn tại thành Thịnh Kinh vạch tội ngươi.
Tô Tín đưa ra tập sách Đổng Bất Nghi cho hắn và nói:
- Mỗi lần Niên Bang giao dịch đều có ghi chép lại, nếu ngươi không tin ta có thể tìm vài bang chúng Niên Bang giao dịch với các ngươi tới đây đối chứng, các ngươi thấy thế nào?
Nhìn thấy tập sách trong tay Tô Tín, sắc mặt Lôi Viễn cùng Vương Kinh Bình xám như tro tàn.
Bọn họ giao dịch với người Niên Bang lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Niên Bang làm sổ sách là có ý gì.
Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Tô Tín lại có thể nhổ răng cọp Niên Bang và thu lợi ích trở về, Niên Bang phải hận hắn thấu xương mới đúng, tại sao giao chứng cớ cho hắn?
Lúc này các tổng bổ đầu châu phủ nhìn thấy sắc mặt Lôi Viễn và Vương Kinh Bình thay đổi liền biết rõ Tô Tín làm những việc này không phải bài trừ đối lập, mà là chuyện thật.
Tất cả mọi người lập tức lắc đầu, đám người Lôi Viễn không còn cơ hội xoay người.
Chuyện dư nghiệt Ngô quốc náo loạn xôn xao, cấp trên chỉ một lần diệt hơn một nửa người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, lúc này đám người Lôi Viễn lại có vấn đề tới việc này, bọn họ không có khả năng thoát chết.
Lúc này Lôi Viễn vẫn cúi đầu giống như tuyệt vọng lại hành động, hắn lập tức chạy ra bên ngoài.
Tất cả mọi người trong đại sảnh không kịp phản ứng, đặc biệt là đám người Vương Kinh Bình còn mang theo thần thái tuyệt vọng nên không kịp chạy cùng Lôi Viễn.
Lôi Viễn chạy cũng vô dụng, hắn nhanh, có người còn nhanh hơn hắn.
Lúc Lôi Viễn vừa mới chạy đi không lâu, bên người Tô Tín có một thân ảnh màu đen đi sau mà đến trước, kiếm quang lạnh thấu xương chém về phía Lôi Viễn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.