Chương 180: Lăng Châu Phủ
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Tô Tín tạm thời không biết Nhân Bảng chấn động, hắn cũng không có hứng thú biết rõ, chuyện duy nhất hắn muốn làm hiện tại chính là chữa thương thế của mình tốt lên đã.
Tuy Tô Tín thắng trong trận chiến này nhưng là thắng thảm.
Những ngoại thương cũng bỏ đi, với cường độ thân thể Tô Tín hiện tại dưỡng vài ngày là có thể khỏi hẳn nhưng nội thương lại khó giải quyết.
Kinh mạch trong cơ thể Tô Tín hiện tại đã vỡ vụn, Tô Tín có thể điều động chân khí trong cơ thể không vượt qua Hậu Thiên sơ kỳ, chỉ cần vượt qua giới hạn thì kinh mạch vỡ ra, như vậy hắn cách cái chết không xa.
Hiện tại Tô Tín trên cơ bản nói là phế nhân cũng không sai, gần nửa kinh mạch đứt gãy, cho dù có thuốc chữa thương của Kiếm tôn giả La Vân nhưng khó có khả năng tốt lên trong thời gian ngắn.
Lúc này bị cướp giết, Tô Tín thừa nhận bản thân mình khinh địch, hắn không khinh thường thực lực Chúc Trạch Phương nhưng khinh thường quyết tâm muốn giết mình của hắn.
Hai tên đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự không tính, hắn còn mời thêm sát thủ thanh y Huyết Y Lâu, điểm này làm Tô Tín lâm vào bị động ngay từ đầu, lúc này mới liều mạng như thế.
Đương nhiên nếu như được làm lại lần nữa, Tô Tín vẫn lựa chọn dẫn Chúc Trạch Phương xuất hiện.
“Không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương”, có người đang âm thầm rình mò muốn lấy mạng mình, cảm giác này không tốt chút nào.
Nếu có thể làm lại lần nữa, Tô Tín nhất định sẽ bố cục một phen, đến lúc đó hắn không ngại ai tới giết mình cả
Tô Tín trọng thương nên không thể đi xa, hiện tại hắn ở lại nơi hoang dã cách phủ Tương Dương không xa, hắn đã xử lý xong ngoại thương trên người, chí ít nhìn như bình thường và không có chật vật.
Thay bộ quần áo dự bị, Tô Tín lấy mặt nạ da người của Vương Liên Hoa đeo lên mặt, hắn biến thành thanh niên tướng mạo văn nhã, hắn thu Du long kiếm vào trong túi giới tử, ít ra nhìn vẻ ngoài không có quan hệ gì với Tô Tín.
Trong phủ Tương Dương có không ít võ giả nên không thích hợp dưỡng thương, Tô Tín lựa chọn tạm thời đi tới phủ Lăng Châu bên cạnh phủ Tương Dương tạm lánh một thời gian.
Phủ Lăng Châu chỉ là châu phủ nhỏ bình thường tại Hán Nam đạo, thậm chí chung quanh còn không có tông môn, nơi này thích hợp mình dưỡng thương.
Tuy Hán Nam đạo là một phần của Trung Nguyên nhưng nó không phồn hoa, có điều nếu so với Tương Nam đạo, ít ra châu phủ trong Hán Nam đạo còn lớn hơn rất nhiều, cho dù châu phủ nhỏ như phủ Lăng Châu cũng có diện tích lớn hơn phủ Thường Ninh gần gấp đôi.
Tô Tín không bị ai chú ý tiến vào trong phủ Lăng Châu, hắn chuẩn bị đi tìm nơi yên lặng dưỡng thương.
Nhưng lúc này Tô Tín lại nhìn thấy người đi trên đường không ngừng chỉ trỏ một căn trạch viện và vây chật như nêm cối.
Tô Tín vỗ vỗ một tên trung niên cõng kiếm bên cạnh và hỏi:
- Vị huynh đài này, thỉnh hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Trung niên kia quay đầu lại, nhìn thấy là một thanh niên văn nhã, hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải người phủ Lăng Châu?
Tô Tín cười lắc đầu.
Trung niên kia thần bí chỉ vào trạch viện và nói:
- Tòa nhà trước mặt là trạch viện của Lăng gia đại tộc trong phủ Lăng Châu, hôm nay có nhiều người vây tại đây là vì có người muốn tìm thầy võ đạo cho con trai Lâm gia chủ Lâm Thanh, mỗi tháng ra giá mười lượng.
Tô Tín lập tức sững sờ, Lâm gia cần vui đùa vậy không?
Một vài gia tộc nhỏ trong châu phủ thường thích mời võ giả bên ngoài về nhà dạy con cháu của mình, nguyên nhân rất đơn giản, cũng bởi vì dạy người khác cũng là nghệ thuật sống, người thực lực mạnh chưa hẳn là người am hiểu dạy người khác.
Giống như tại Thương Sơn thành, võ giả Tiên Thiên không chỉ có một mình Đào Thiên nhưng võ giả Tiên Thiên muốn sinh sống lại không có nghề nào đành phải đầu nhập dưới trướng Yến Hoàng Cửu hoặc con của hắn, hoặc chỉ có thể làm tiêu sư là những nghề có yêu cầu kỹ thuật thấp mà sống.
Đào Thiên lại có thể mở Đông Lâm võ quán, một đống võ giả có thực lực ngang hắn hoặc cao hơn đều gửi con cháu của mình cho hắn dạy.
Cho nên nói dạy võ công cho người khác cũng không phải ai cũng có thể làm được, đồng thời trả lương cũng không thấp, Lâm gia thân là đại tộc trong phủ Lăng Châu lại bỏ ra mười lượng bạc mời thầy cho con của gia chủ, đây không phải đùa giỡn thì gọi là cái gì?
Chẳng lẽ cho rằng võ giả là rau cải trắng trên đường, có thể mua được bằng cân?
Trung niên nhân kia nhìn ra suy nghĩ của Tô Tín, hắn thở dài nói:
- Cũng không phải Lâm gia cố ý trêu đùa người khác, người ta hoàn toàn bị buộc bất đắc dĩ.
- Tuy Lâm gia là đại tộc trong Lăng Châu nhưng nhân khẩu không vượng, gia chủ thế hệ này là Lâm Vạn Trạch, tuy thực lực không tốt, chỉ có tu vi Hậu Thiên Đại viên mãn nhưng cũng xem là người hiền lành, người khác bình luận không tệ.
- Về sau Lâm Vạn Trạch cưỡi ba thê tử nhưng nửa đường chết non, liền có người nói Lâm Vạn Trạch có mệnh khắc thê, cuối cùng vẫn là mỹ nữ nổi danh phố đông, đậu hủ tây thi Phương Xảo Hoa vì an táng phụ thân nên gả cho Lâm Vạn trạch.
- Không ngờ Phương Xảo Hoa không bị sao, lại còn sinh ra một đứa con trai cho Lâm Vạn Trạch, tên là Lâm Thanh.
- Mọi chuyện vốn rất tốt nhưng ai biết Lâm Vạn Trạch luyện công xảy ra ngoài ý muốn, trùng kích Khí Hải cảnh thất bại cho nên chết đi lưu lại hai mẫu tử.
- Lâm gia chủ hiện tại do đệ đệ Lâm Vạn Trạch là Lâm Vạn Thành đảm đương, kẻ này không phải thứ tốt.
Trung niên lúc này cười lạnh nói:
- Lâm Vạn Thành lên làm gia chủ liền khi dễ đại tẩu, nhưng Phương Xảo Hoa liều chết phản kháng, cuối cùng náo toàn thành đều biết, Lâm gia mất sạch mặt mũi.
Trung niên nhìn chung quanh, người phủ Lăng Châu đều nghe được hắn nói như vậy cũng lộ ra thần sắc tán thành, liên tục phỉ nhổ cách làm người của Lâm Vạn Thành.
Vây xem ở nơi này không đơn thuần chỉ có đầu gấu, phần nhiều là võ giả tại phủ Lăng Châu, mặc dù đại bộ phận không tới Hậu Thiên sơ nhưng cũng tự nhận là người giang hồ, Lâm Vạn Thành làm ra hành vi không bằng súc sinh nên mọi người liên tục tỏ vẻ oán giận.
Trung niên kia tiếp tục nói:
- Đây không phải là hành vi ác liệt nhất, lão bà Lâm Vạn Thành chính là Niếp Hàn Mai.
- Nhìn thấy trượng phu của mình “tinh trùng lên não” khi dễ đại tẩu, nàng lại cho rằng là Phương Xảo Hoa câu dẫn trượng phu của mình, liền bắt đầu nhắm vào nàng ở mọi việc.
Phụ thân Niếp Hàn Mai chính là quán chủ Chấn Uy võ quán tại phủ Lăng Châu, là Bôn Lôi kiếm Niếp Viễn, hắn là võ giả Tiên Thiên hàng thật giá thật.
Trước kia Lâm Vạn trạch còn sống Niếp Hàn Mai còn không dám xằng bậy, hiện tại Lâm Vạn trạch chết, Niếp Hàn Mai có tiếng nói trong Lâm gia còn hơn cả Lâm Vạn Thành.
Từ nay về sau cuộc sống của Phương Xảo Hoa thê thảm, tiền lệ hàng tháng của hai mẫu tử chỉ hơn mười lượng bạc, ấm no đầy đủ nhưng muốn học võ cũng chỉ có võ công gia truyền Lâm gia song hắn không có tư cách học.
Hiện tại Lâm Thanh đã mười tuổi, nếu còn không chính thức tu luyện võ đạo đã sắp hết tuổi tốt nhất.
Mặt khác các đệ tử Lâm gia đều tới Chấn Uy võ quán học tập võ công, Lâm Thanh chỉ có thể nhìn mà thôi. Phương Xảo Hoa không còn cách nào hơn, lại không đành lòng nhìn hài tử bị phế, nàng ra giá mười lượng bạc mời thầy cũng là bị ép bất đắc dĩ.
Lâm dán bố cáo trên cửa lớn nhưng không có ai bóc lấy làm thầy Lâm Thành, nơi này có không ít võ giả đồng tình với mẫu tử Phương Xảo Hoa, khinh bỉ phu thê Lâm Vạn Thành làm người đáng giận nhưng không dám làm gì.
Đồng tình và khinh bỉ là một việc, nhưng nếu bảo bọn họ công nhiên vì Phương Xảo Hoa mà đối đầu với Lâm gia, bọn họ không dám làm như vậy.
Dù nói thế nào Lâm gia cũng là đại tộc trong phủ Lăng Châu, những võ giả giang hồ như bọn họ không dám xen vào.
Huống hồ sau lưng Niếp Hàn Mai còn có Chấn Uy võ quán Bôn Lôi kiếm Niếp Viễn, hắn là một trong số ít võ giả Tiên Thiên tại phủ Lăng Châu.
Bọn họ đi giúp Phương Xảo Hoa sẽ đắc tội với Niếp Hàn Mai, đắc tội Niếp Hàn Mai tương đương đắc tội Niếp Viễn, trừ phi ngươi không muốn lăn lộn tại phủ Lăng Châu, bằng không có ai dám trêu chọc Niếp Viễn?
Cửa lớn Lâm phủ mở ra, một phu nhân xinh đẹp chừng ba mươi dẫn theo một tiểu hài tử mười tuổi đi ra, ánh mắt tha thiết nhìn võ giả túm tụm chung quanh Lâm phủ, nhưng mọi người xấu hổ cúi đầu xuống.
Phía sau còn có hai tên mặc trang phục gia đinh canh giữ cửa vào, trên mặt còn lộ ra ánh mắt cười cợt.
Có chủ mẫu ở đây, nữ nhân này còn muốn tìm thầy cho con sao? Nằm mơ!
Lúc này trong mắt Tô Tín xuất hiện thần thái hứng thú.
Hắn muốn tìm nơi dưỡng thương mấy tháng tại phủ Lăng Châu, dưỡng thương không phải tu luyện, tìm một mật thất ở lại vận hành chân khí là được, quá trình này buồn tẻ, chí ít không có việc gì làm cả.
Với thương thế của Tô Tín, vận hành chân khí thì được nhưng nếu hơi vận hành chân khí thì kinh mạch sẽ có nguy cơ vỡ ra.
Phương thức dưỡng thương của hắn là ăn đi nằm ngủ, ngẫu nhiên lại phục dụng đan dược thúc đẩy quá trình khôi phục nhanh hơn, từ đó làm kinh mạch trong người khép lại.
Suốt ngày ăn đi nằm ngủ cũng không làm gì thì rất nhàm chán, hiện tại nhìn thấy chuyện tại Lâm phủ, ngược lại cũng làm Tô Tín hứng thú, hắn xem như giết thời gian.
Huống hồ Tô Tín cũng muốn thử một chút, chính mình có thể làm thầy dạy người khác hay không.
Dù sao chính thức truyền thụ võ công không giống truyền thụ võ công cho bang chúng tại phủ Thường Ninh, thứ hai quá thô ráp, quả thực chính là nhét chiêu thức vào đầu của bang chúng, trên căn bản thì ai cũng có thể làm được.
Nghĩ như vậy kết quả trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tô Tín đi lên bóc bố cáo và nói:
- Ta tiếp phần việc này.
Mọi người nơi này đều sững sờ, bọn họ không biết tiểu nhi này tới từ đâu mà dám xen vào việc Lâm gia bọn họ?
Trung niên giải thích với Tô Tín chuyện Lâm gia lập tức vỗ đùi, hắn lại thở dài đáng tiếc.
Vị này nhìn còn không trẻ tuổi nhưng tại sao làm việc táo bạo như vậy chứ? Loại chuyện này ngươi có tư cách tham dự hay sao?
Niếp Hàn Mai hận mẫu tử Phương Xảo Hoa rất lớn, Lâm Vạn Thành cũng không phải thứ gì tốt, hiện tại sinh lòng trắc ẩn trợ giúp hai mẫu tử này, tương lai không dễ dàng thoát thân đâu.
Tuy Tô Tín thắng trong trận chiến này nhưng là thắng thảm.
Những ngoại thương cũng bỏ đi, với cường độ thân thể Tô Tín hiện tại dưỡng vài ngày là có thể khỏi hẳn nhưng nội thương lại khó giải quyết.
Kinh mạch trong cơ thể Tô Tín hiện tại đã vỡ vụn, Tô Tín có thể điều động chân khí trong cơ thể không vượt qua Hậu Thiên sơ kỳ, chỉ cần vượt qua giới hạn thì kinh mạch vỡ ra, như vậy hắn cách cái chết không xa.
Hiện tại Tô Tín trên cơ bản nói là phế nhân cũng không sai, gần nửa kinh mạch đứt gãy, cho dù có thuốc chữa thương của Kiếm tôn giả La Vân nhưng khó có khả năng tốt lên trong thời gian ngắn.
Lúc này bị cướp giết, Tô Tín thừa nhận bản thân mình khinh địch, hắn không khinh thường thực lực Chúc Trạch Phương nhưng khinh thường quyết tâm muốn giết mình của hắn.
Hai tên đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự không tính, hắn còn mời thêm sát thủ thanh y Huyết Y Lâu, điểm này làm Tô Tín lâm vào bị động ngay từ đầu, lúc này mới liều mạng như thế.
Đương nhiên nếu như được làm lại lần nữa, Tô Tín vẫn lựa chọn dẫn Chúc Trạch Phương xuất hiện.
“Không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương”, có người đang âm thầm rình mò muốn lấy mạng mình, cảm giác này không tốt chút nào.
Nếu có thể làm lại lần nữa, Tô Tín nhất định sẽ bố cục một phen, đến lúc đó hắn không ngại ai tới giết mình cả
Tô Tín trọng thương nên không thể đi xa, hiện tại hắn ở lại nơi hoang dã cách phủ Tương Dương không xa, hắn đã xử lý xong ngoại thương trên người, chí ít nhìn như bình thường và không có chật vật.
Thay bộ quần áo dự bị, Tô Tín lấy mặt nạ da người của Vương Liên Hoa đeo lên mặt, hắn biến thành thanh niên tướng mạo văn nhã, hắn thu Du long kiếm vào trong túi giới tử, ít ra nhìn vẻ ngoài không có quan hệ gì với Tô Tín.
Trong phủ Tương Dương có không ít võ giả nên không thích hợp dưỡng thương, Tô Tín lựa chọn tạm thời đi tới phủ Lăng Châu bên cạnh phủ Tương Dương tạm lánh một thời gian.
Phủ Lăng Châu chỉ là châu phủ nhỏ bình thường tại Hán Nam đạo, thậm chí chung quanh còn không có tông môn, nơi này thích hợp mình dưỡng thương.
Tuy Hán Nam đạo là một phần của Trung Nguyên nhưng nó không phồn hoa, có điều nếu so với Tương Nam đạo, ít ra châu phủ trong Hán Nam đạo còn lớn hơn rất nhiều, cho dù châu phủ nhỏ như phủ Lăng Châu cũng có diện tích lớn hơn phủ Thường Ninh gần gấp đôi.
Tô Tín không bị ai chú ý tiến vào trong phủ Lăng Châu, hắn chuẩn bị đi tìm nơi yên lặng dưỡng thương.
Nhưng lúc này Tô Tín lại nhìn thấy người đi trên đường không ngừng chỉ trỏ một căn trạch viện và vây chật như nêm cối.
Tô Tín vỗ vỗ một tên trung niên cõng kiếm bên cạnh và hỏi:
- Vị huynh đài này, thỉnh hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Trung niên kia quay đầu lại, nhìn thấy là một thanh niên văn nhã, hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải người phủ Lăng Châu?
Tô Tín cười lắc đầu.
Trung niên kia thần bí chỉ vào trạch viện và nói:
- Tòa nhà trước mặt là trạch viện của Lăng gia đại tộc trong phủ Lăng Châu, hôm nay có nhiều người vây tại đây là vì có người muốn tìm thầy võ đạo cho con trai Lâm gia chủ Lâm Thanh, mỗi tháng ra giá mười lượng.
Tô Tín lập tức sững sờ, Lâm gia cần vui đùa vậy không?
Một vài gia tộc nhỏ trong châu phủ thường thích mời võ giả bên ngoài về nhà dạy con cháu của mình, nguyên nhân rất đơn giản, cũng bởi vì dạy người khác cũng là nghệ thuật sống, người thực lực mạnh chưa hẳn là người am hiểu dạy người khác.
Giống như tại Thương Sơn thành, võ giả Tiên Thiên không chỉ có một mình Đào Thiên nhưng võ giả Tiên Thiên muốn sinh sống lại không có nghề nào đành phải đầu nhập dưới trướng Yến Hoàng Cửu hoặc con của hắn, hoặc chỉ có thể làm tiêu sư là những nghề có yêu cầu kỹ thuật thấp mà sống.
Đào Thiên lại có thể mở Đông Lâm võ quán, một đống võ giả có thực lực ngang hắn hoặc cao hơn đều gửi con cháu của mình cho hắn dạy.
Cho nên nói dạy võ công cho người khác cũng không phải ai cũng có thể làm được, đồng thời trả lương cũng không thấp, Lâm gia thân là đại tộc trong phủ Lăng Châu lại bỏ ra mười lượng bạc mời thầy cho con của gia chủ, đây không phải đùa giỡn thì gọi là cái gì?
Chẳng lẽ cho rằng võ giả là rau cải trắng trên đường, có thể mua được bằng cân?
Trung niên nhân kia nhìn ra suy nghĩ của Tô Tín, hắn thở dài nói:
- Cũng không phải Lâm gia cố ý trêu đùa người khác, người ta hoàn toàn bị buộc bất đắc dĩ.
- Tuy Lâm gia là đại tộc trong Lăng Châu nhưng nhân khẩu không vượng, gia chủ thế hệ này là Lâm Vạn Trạch, tuy thực lực không tốt, chỉ có tu vi Hậu Thiên Đại viên mãn nhưng cũng xem là người hiền lành, người khác bình luận không tệ.
- Về sau Lâm Vạn Trạch cưỡi ba thê tử nhưng nửa đường chết non, liền có người nói Lâm Vạn Trạch có mệnh khắc thê, cuối cùng vẫn là mỹ nữ nổi danh phố đông, đậu hủ tây thi Phương Xảo Hoa vì an táng phụ thân nên gả cho Lâm Vạn trạch.
- Không ngờ Phương Xảo Hoa không bị sao, lại còn sinh ra một đứa con trai cho Lâm Vạn Trạch, tên là Lâm Thanh.
- Mọi chuyện vốn rất tốt nhưng ai biết Lâm Vạn Trạch luyện công xảy ra ngoài ý muốn, trùng kích Khí Hải cảnh thất bại cho nên chết đi lưu lại hai mẫu tử.
- Lâm gia chủ hiện tại do đệ đệ Lâm Vạn Trạch là Lâm Vạn Thành đảm đương, kẻ này không phải thứ tốt.
Trung niên lúc này cười lạnh nói:
- Lâm Vạn Thành lên làm gia chủ liền khi dễ đại tẩu, nhưng Phương Xảo Hoa liều chết phản kháng, cuối cùng náo toàn thành đều biết, Lâm gia mất sạch mặt mũi.
Trung niên nhìn chung quanh, người phủ Lăng Châu đều nghe được hắn nói như vậy cũng lộ ra thần sắc tán thành, liên tục phỉ nhổ cách làm người của Lâm Vạn Thành.
Vây xem ở nơi này không đơn thuần chỉ có đầu gấu, phần nhiều là võ giả tại phủ Lăng Châu, mặc dù đại bộ phận không tới Hậu Thiên sơ nhưng cũng tự nhận là người giang hồ, Lâm Vạn Thành làm ra hành vi không bằng súc sinh nên mọi người liên tục tỏ vẻ oán giận.
Trung niên kia tiếp tục nói:
- Đây không phải là hành vi ác liệt nhất, lão bà Lâm Vạn Thành chính là Niếp Hàn Mai.
- Nhìn thấy trượng phu của mình “tinh trùng lên não” khi dễ đại tẩu, nàng lại cho rằng là Phương Xảo Hoa câu dẫn trượng phu của mình, liền bắt đầu nhắm vào nàng ở mọi việc.
Phụ thân Niếp Hàn Mai chính là quán chủ Chấn Uy võ quán tại phủ Lăng Châu, là Bôn Lôi kiếm Niếp Viễn, hắn là võ giả Tiên Thiên hàng thật giá thật.
Trước kia Lâm Vạn trạch còn sống Niếp Hàn Mai còn không dám xằng bậy, hiện tại Lâm Vạn trạch chết, Niếp Hàn Mai có tiếng nói trong Lâm gia còn hơn cả Lâm Vạn Thành.
Từ nay về sau cuộc sống của Phương Xảo Hoa thê thảm, tiền lệ hàng tháng của hai mẫu tử chỉ hơn mười lượng bạc, ấm no đầy đủ nhưng muốn học võ cũng chỉ có võ công gia truyền Lâm gia song hắn không có tư cách học.
Hiện tại Lâm Thanh đã mười tuổi, nếu còn không chính thức tu luyện võ đạo đã sắp hết tuổi tốt nhất.
Mặt khác các đệ tử Lâm gia đều tới Chấn Uy võ quán học tập võ công, Lâm Thanh chỉ có thể nhìn mà thôi. Phương Xảo Hoa không còn cách nào hơn, lại không đành lòng nhìn hài tử bị phế, nàng ra giá mười lượng bạc mời thầy cũng là bị ép bất đắc dĩ.
Lâm dán bố cáo trên cửa lớn nhưng không có ai bóc lấy làm thầy Lâm Thành, nơi này có không ít võ giả đồng tình với mẫu tử Phương Xảo Hoa, khinh bỉ phu thê Lâm Vạn Thành làm người đáng giận nhưng không dám làm gì.
Đồng tình và khinh bỉ là một việc, nhưng nếu bảo bọn họ công nhiên vì Phương Xảo Hoa mà đối đầu với Lâm gia, bọn họ không dám làm như vậy.
Dù nói thế nào Lâm gia cũng là đại tộc trong phủ Lăng Châu, những võ giả giang hồ như bọn họ không dám xen vào.
Huống hồ sau lưng Niếp Hàn Mai còn có Chấn Uy võ quán Bôn Lôi kiếm Niếp Viễn, hắn là một trong số ít võ giả Tiên Thiên tại phủ Lăng Châu.
Bọn họ đi giúp Phương Xảo Hoa sẽ đắc tội với Niếp Hàn Mai, đắc tội Niếp Hàn Mai tương đương đắc tội Niếp Viễn, trừ phi ngươi không muốn lăn lộn tại phủ Lăng Châu, bằng không có ai dám trêu chọc Niếp Viễn?
Cửa lớn Lâm phủ mở ra, một phu nhân xinh đẹp chừng ba mươi dẫn theo một tiểu hài tử mười tuổi đi ra, ánh mắt tha thiết nhìn võ giả túm tụm chung quanh Lâm phủ, nhưng mọi người xấu hổ cúi đầu xuống.
Phía sau còn có hai tên mặc trang phục gia đinh canh giữ cửa vào, trên mặt còn lộ ra ánh mắt cười cợt.
Có chủ mẫu ở đây, nữ nhân này còn muốn tìm thầy cho con sao? Nằm mơ!
Lúc này trong mắt Tô Tín xuất hiện thần thái hứng thú.
Hắn muốn tìm nơi dưỡng thương mấy tháng tại phủ Lăng Châu, dưỡng thương không phải tu luyện, tìm một mật thất ở lại vận hành chân khí là được, quá trình này buồn tẻ, chí ít không có việc gì làm cả.
Với thương thế của Tô Tín, vận hành chân khí thì được nhưng nếu hơi vận hành chân khí thì kinh mạch sẽ có nguy cơ vỡ ra.
Phương thức dưỡng thương của hắn là ăn đi nằm ngủ, ngẫu nhiên lại phục dụng đan dược thúc đẩy quá trình khôi phục nhanh hơn, từ đó làm kinh mạch trong người khép lại.
Suốt ngày ăn đi nằm ngủ cũng không làm gì thì rất nhàm chán, hiện tại nhìn thấy chuyện tại Lâm phủ, ngược lại cũng làm Tô Tín hứng thú, hắn xem như giết thời gian.
Huống hồ Tô Tín cũng muốn thử một chút, chính mình có thể làm thầy dạy người khác hay không.
Dù sao chính thức truyền thụ võ công không giống truyền thụ võ công cho bang chúng tại phủ Thường Ninh, thứ hai quá thô ráp, quả thực chính là nhét chiêu thức vào đầu của bang chúng, trên căn bản thì ai cũng có thể làm được.
Nghĩ như vậy kết quả trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tô Tín đi lên bóc bố cáo và nói:
- Ta tiếp phần việc này.
Mọi người nơi này đều sững sờ, bọn họ không biết tiểu nhi này tới từ đâu mà dám xen vào việc Lâm gia bọn họ?
Trung niên giải thích với Tô Tín chuyện Lâm gia lập tức vỗ đùi, hắn lại thở dài đáng tiếc.
Vị này nhìn còn không trẻ tuổi nhưng tại sao làm việc táo bạo như vậy chứ? Loại chuyện này ngươi có tư cách tham dự hay sao?
Niếp Hàn Mai hận mẫu tử Phương Xảo Hoa rất lớn, Lâm Vạn Thành cũng không phải thứ gì tốt, hiện tại sinh lòng trắc ẩn trợ giúp hai mẫu tử này, tương lai không dễ dàng thoát thân đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.