Chương 181: Lộ tuyến võ đạo
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Tô Tín bóc bố cáo, đây là việc không ai ngờ tới.
Trên mặt Phương Xảo Hoa mang theo vui mừng lẫn sợ hãi, cầm thật chặt tay nhi tử, sau khi nhìn thấy bộ dáng Tô Tín thì nàng lại thất vọng.
Bộ dạng Tô Tín hiện tại giống như thanh niên nho sinh, dáng người gầy yếu, hào hoa phong nhã, nhìn thế nào cũng không giống võ giả.
Hai tên gia nô canh cổng sững sờ sau đó hung ác nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?
Hai người bọn họ đều là người của Lâm Vạn Thành, đi theo Phương Xảo Hoa tới nơi này không phải vì bảo hộ nàng, mà là xem nàng chê cười, sau đó về bẩm báo với gia chủ.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay có người không biết sống chết dám bóc bố cáo, đặc biệt gia hỏa này có bộ dạng tiểu bạch kiểm, nhìn bộ dạng không giống võ giả, chẳng lẽ bị sắc đẹp mê đảo nên lấy cớ làm thầy Lâm Thanh tiếp cận Phương Xảo Hoa?
Nghĩ đến đây hai tên gia nô càng dùng ánh mắt hung ác nhìn Tô Tín.
Quả phụ xinh đẹp này đã bị chủ nhân bọn họ độc chiếm, tuy nói chủ mẫu nhìn chằm chằm vào nhưng chủ nhân không cho phép ai nhúng chàm vào.
Tô Tín cầm bố cáo thản nhiên nói:
- Lâm gia các ngươi dán bố cáo thông báo tuyển dụng thầy võ đạo, tại hạ tự nhận có thực lực không tệ cho nên mới tới đây, có gì không ổn sao?
Một gã gia nô hừ lạnh nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi yếu ớt như vậy cũng không biết xấu hổ tới đây xin làm thầy võ đạo sao? Ta xem ngươi có tư cách này hay không?
Vừa mới dứt lời tên gia nô lập tức ra tay, hắn đánh ra một quyền đầy uy vũ về phía Tô Tín.
Lâm gia thân là đại tộc tại phủ Lăng Châu, trong gia tộc không chỉ người Lâm gia biết võ, một ít gia nô thủ hạ trung tâm cũng có tư cách được truyền thụ võ công.
Hai tên gia nô này là tâm phúc của Lâm Vạn Thành, được hắn truyền thụ võ công trụ cột, tuy không tới Hậu Thiên sơ kỳ nhưng cũng đả thông vài khiếu huyệt.
Phương Xảo Hoa kinh hô một tiếng:
- Công tử cẩn thận!
Người khác không đành lòng lắc đầu, vị này nhìn không giống võ giả, chỉ sợ trúng một quyền của gia nô Lâm gia sẽ bị đánh thổ huyết.
Tô Tín cười nhạt một tiếng, hắn duỗi ngón tay điểm tới, ngón tay chạm vào nắm đấm làm tên gia nô kêu thảm thiết lui về phía sau, một cánh tay của hắn bị Tô Tín điểm nát.
Cho dù võ giả Tiên Tiên không còn chút nội lực nào cũng là võ giả Tiên Thiên.
Tô Tín không sử dụng nội lực, đó là bởi vì thương thế của hắn là ở kinh mạch.
Nhưng xương cốt của Tô Tín vẫn hoàn hảo như cũ, sức mạnh khi tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công vẫn là cường độ thân thể sánh ngang võ giả Thần Cung cảnh.
Huống hồ kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, lúc động thủ khống chế phát lực không vì bị thương mà sinh ra biến hóa, đừng nói đối phó tiểu lâu la chưa tới Hậu Thiên sơ kỳ, cho dù là Hậu Thiên đại viên mãn cũng không thể thắng Tô Tín.
Mọi người ở nơi này trố mắt nhìn, vị này nhìn từ trên xuống dưới không giống võ giả nhưng không ngờ lại là người “giả heo ăn thịt hổ”, xem thực lực của hắn có lẽ là Hậu Thiên sơ kỳ.
Đại bộ phận võ giả đều dựa vào cường độ chân khí của đối phương mà phán đoán cấp độ, chân khí võ giả Hậu Thiên yếu, hơn nữa Tô Tín thật sự không sử dụng chân khí, dù sao trong mắt bọn họ võ giả văn nhược này chính là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ.
Tô Tín duỗi ngón tay điểm nhẹ vào sư tử đá trước cửa Lâm phủ, lập tức đâm vào như đâm đậu hủ, trên đầu sư tử đá xuất hiện lỗ nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tên gia nô sợ tới mức không dám nói lời nào, mang theo tên gia nô bị Tô Tín đánh nát cánh tay chạy đi thật nhanh.
Nói như vậy cho dù người không tu hành nội công nhưng luyện Thiết Sa chưởng đến đại thành cũng có thể dùng một chưởng đập nát sư tử đá.
Nhưng đập nát và việc Tô Tín như đâm vào đậu hủ là hai chuyện khác nhau, loại thực lực này vô cùng khủng khiếp.
Đám chân chó đã rời đi, những người khác cũng giải tán, Phương Xảo Hoa kéo nhi tử tới thi lễ với Tô Tín, nàng cảm kích nói:
- Đa tạ đại ân của công tử, thiếp thân vô cùng cảm kích, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?
Phương Xảo Hoa biết rõ mười lượng bạc của mình không thể mời được võ giả tới làm thầy, hành động hôm nay cũng bị buộc bất đắc dĩ, nàng dán hồ bố cáo cũng chỉ muốn xem có ai đồng tình với mẫu tử bọn họ mà duỗi tay viện thủ, không ngờ rằng thật sự có người giúp bọn họ, hơn nữa thực lực còn không yếu.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Phu nhân không cần phải khách khí, tại hạ Tô Thanh Trạch.
- Thanh nhi, nhanh lên dập đầu bái sư.
Phương Xảo Hoa thúc giục con mình.
Lâm Thanh ngơ ngác vội vàng muốn dập đầu nhưng bị Tô Tín ngăn lại:
- Ta chỉ là thầy mà không phải sư phụ, tại hạ tạm thời không có ý thu đồ dệ.
Tô Tín nói.
“Lão sư” và “sư phụ” tuy khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn, một gã võ giả có thể có nhiều thầy nhưng chỉ có một sư phụ.
Phương Xảo Hoa không phải người trong giang hồ, nàng cũng không biết lễ bái sư chú ý nhiều như thế.
Lại bảo Lâm Thanh hành lễ với Tô Tín, nàng lập tức mang theo Tô Tín tiến vào Lâm phủ, sắp xếp nơi ở cho hắn.
Sau khi Lâm Vạn trạch chết, mẫu tử Phương Xảo Hoa được an trí tại nơi hẻo lánh nhất Lâm phủ, tuy cũng có mấy gian phòng nhỏ nhưng không thể so sánh với trước kia.
Nội tâm Phương Xảo Hoa vẫn có vài phần cảnh giác với Tô Tín, dù sao có chuyện của Lâm Vạn Thành lúc trước, nàng vẫn ôm thái độ cảnh giác với bất cứ nam tử xa lạ, cho nên cũng sắp xếp Tô Tín ở nơi cách xa mẫu tử bọn họ.
Nhưng thật tình không biết Tô Tín hứng thú với nàng còn không lớn bằng với Lâm Thanh.
Lúc này tại đại trạch trung tâm Lâm gia, Lâm Vạn Thành và lão bà Niếp Hàn Mai của hắn đang nghe hạ nhân báo cáo.
Niếp Hàn Mai lạnh lùng mắng to:
- Tiện nhân kia còn không biết tốt xấu, nàng còn muốn tìm thầy cho con mình? Hôm nay ta sẽ hoàn toàn đuổi bọn chúng ra khỏi Lâm phủ.
Lâm Vạn Trạch vội vàng an ủi:
- Phu nhân nàng trước bớt giận, nữ nhân kia chỉ mời được một tên võ giả Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, hắn đi dạy Lâm Thanh thì có gì lớn chứ?
Niếp Hàn Mai lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Ngươi đang nói giúp nữ nhân kia, chẳng lẽ ngươi còn có ý gì với nữ nhân kia hay sao?
Lâm Vạn Thành vội vàng thề thốt:
- Đương nhiên không có khả năng! Tiện nhân kia làm thanh danh ta thối khắp phủ Lăng Châu, ta làm sao có thế che chở tiện nhân đó chứ?
- Nhưng nàng cũng biết nền móng Lâm gia chúng ta, Lâm Thanh nói như thế nào cũng là huyết mạch Lâm gia, nếu ta dám bức mẫu tử bọn họ đi, nàng cũng biết gia chủ như ta cũng không may.
Niếp Hàn Mai khinh thường bỉu môi nói:
- Ngươi nói gia chủ cái gì chứ, Lâm gia các ngươi ngây ngốc tại phủ Lăng Châu vài chục năm nhưng không có gặp ai như gia tộc các ngươi.
Lâm Vạn Thành cười làm lành nói:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng yên tâm, hiện tại ta làm Lâm gia chủ, tương lai cũng chỉ có nhi tử của ta làm gia chủ, Lâm Thanh muốn học võ thì cho võ giả Hậu Thiên dạy đi, có sóng gió gì chứ.
Lâm gia có thể dừng chân tại phủ Lăng Châu cũng dựa vào chủ gia hậu thuẫn, hiện tại phải nhờ vào lão bà Niếp Hàn Mai, cho nên Lâm Vạn Thành phải mềm giọng khuyên bảo Niếp Hàn Mai, cuối cùng hống nàng vui vẻ không đuổi mẫu tử Lâm Thanh ra khỏi phủ Lăng Châu.
Dù sao Lâm Vạn Thành thấy mẫu tử kia không đáng lo, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ mà trừng phạt nàng thì được không bù mất.
Nhất mạch bọn họ rời khỏi Lâm gia chủ gia hơn mười năm, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn không quên được gia quy sâm nghiêm của chủ gia.
Tô Tín được dàn xếp trong Lâm gia thì bắt đầu dạy bảo Lâm Thanh.
Đối với võ đạo trụ cột hắn có rất nhiều thứ cần xác minh thoáng một phát, dù sao chỗ có võ công hắn đều không trực tiếp học tập mà là hệ thống tặng thẳng 5% độ thuần thục.
Lâm Thanh vừa mới mười tuổi, cũng đến tuổi học tập võ đạo, Tô Tín cũng xem hắn như vật thí nghiệm xác minh một chút phỏng đoán của mình.
- Ngươi có học qua võ đạo trụ cột?
Tô Tín hỏi.
Lâm Thanh thành thật đáp:
- Chỉ học qua nội công sơ cấp gia truyền, đả thông một khiếu huyệt, còn có kiếm pháp gia truyền.
- Vậy ngươi thi triển ra cho ta xem.
Lâm Thanh gật gật đầu, hắn cầm lấy kiếm và bắt đầu múa may đâu ra đấy, trông rất không tồi.
Tô Tín chỉ nhìn một hồi liền lắc đầu, bộ kiếm pháp này không cao minh nhưng bị Lâm Thanh thi triển đông cứng như thế quả thực không khác gì tập thể dục.
- Được rồi, dừng lại!
Tô Tín bảo ngừng, cau mày nói:
- Ai dạy ngươi phương thức dùng kiếm như vậy?
- Phụ thân ta.
Tô Tín nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng đừng luyện thêm bộ kiếm pháp đó nữa.
Lâm Thanh sững sờ nói:
- Vậy ta luyện cái gì, sư phụ ngươi muốn dạy ta kiếm pháp mới sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không, ta muốn dạy ngươi phương thức dùng kiếm.
- Phương thức dùng kiếm?
Tô Tín cầm lấy kiếm gỗ của Lâm Thanh, hắn bắt đầu dùng kiếm pháp Lâm Thanh vừa dùng nhưng cảm giác khi thi triển khác nhau hoàn toàn.
Lâm Thanh hơi ngơ ngác gãi gãi đầu, hắn không rõ thầy dùng bộ kiếm pháp kia có phải kiếm pháp gia truyền hay không?
Tô Tín thu kiếm, chỉa chỉa vào ngực Lâm Thanh và nói:
- Võ công là chết, người là sống, một thức kiếm pháp này yêu cầu giơ lên thì tại sao lại đâm xuống? Trong chém giết sinh tử, địch nhân cũng không chiến đấu theo yêu cầu của ngươi.
- Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, khi đối chiến với người khác, động là tâm, biến là chiêu, tùy tâm sở dục, dẫn đối phương theo tiết tấu của ngươi mới thật sự là võ đạo của ngươi.
Tô Tín hướng dẫn Lâm Thanh cũng đang đối chiếu với võ học của bản thân mình.
Sở học của hắn pha tạp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp và công pháp luyện thể, đoán chừng trên giang hồ không tìm ra bao nhiêu người có sở học tạp như hắn.
Bởi vì biết nhiều môn không bằng tinh một môn, đây là thưởng thức, ngay cả tiểu hài tử cũng biết câu này.
Nhưng Tô Tín có hệ thống, trừ phi hắn có vô hạn điểm phản phái trị có thể mua sắm một loại vũ kỹ tạo thành hệ thống tu luyện thống nhất, bằng không vẫn còn rút thưởng thì không cần bàn đến tu luyện theo một hệ thống gì đó.
Nếu là vũ kỹ rác rưởi cũng thôi đi, nhưng nếu như đẳng cấp đủ cao, cho dù không hợp với lộ tuyến của Tô Tín hiện tại thì hắn vẫn kiên trì tu luyện.
Trên mặt Phương Xảo Hoa mang theo vui mừng lẫn sợ hãi, cầm thật chặt tay nhi tử, sau khi nhìn thấy bộ dáng Tô Tín thì nàng lại thất vọng.
Bộ dạng Tô Tín hiện tại giống như thanh niên nho sinh, dáng người gầy yếu, hào hoa phong nhã, nhìn thế nào cũng không giống võ giả.
Hai tên gia nô canh cổng sững sờ sau đó hung ác nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?
Hai người bọn họ đều là người của Lâm Vạn Thành, đi theo Phương Xảo Hoa tới nơi này không phải vì bảo hộ nàng, mà là xem nàng chê cười, sau đó về bẩm báo với gia chủ.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay có người không biết sống chết dám bóc bố cáo, đặc biệt gia hỏa này có bộ dạng tiểu bạch kiểm, nhìn bộ dạng không giống võ giả, chẳng lẽ bị sắc đẹp mê đảo nên lấy cớ làm thầy Lâm Thanh tiếp cận Phương Xảo Hoa?
Nghĩ đến đây hai tên gia nô càng dùng ánh mắt hung ác nhìn Tô Tín.
Quả phụ xinh đẹp này đã bị chủ nhân bọn họ độc chiếm, tuy nói chủ mẫu nhìn chằm chằm vào nhưng chủ nhân không cho phép ai nhúng chàm vào.
Tô Tín cầm bố cáo thản nhiên nói:
- Lâm gia các ngươi dán bố cáo thông báo tuyển dụng thầy võ đạo, tại hạ tự nhận có thực lực không tệ cho nên mới tới đây, có gì không ổn sao?
Một gã gia nô hừ lạnh nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi yếu ớt như vậy cũng không biết xấu hổ tới đây xin làm thầy võ đạo sao? Ta xem ngươi có tư cách này hay không?
Vừa mới dứt lời tên gia nô lập tức ra tay, hắn đánh ra một quyền đầy uy vũ về phía Tô Tín.
Lâm gia thân là đại tộc tại phủ Lăng Châu, trong gia tộc không chỉ người Lâm gia biết võ, một ít gia nô thủ hạ trung tâm cũng có tư cách được truyền thụ võ công.
Hai tên gia nô này là tâm phúc của Lâm Vạn Thành, được hắn truyền thụ võ công trụ cột, tuy không tới Hậu Thiên sơ kỳ nhưng cũng đả thông vài khiếu huyệt.
Phương Xảo Hoa kinh hô một tiếng:
- Công tử cẩn thận!
Người khác không đành lòng lắc đầu, vị này nhìn không giống võ giả, chỉ sợ trúng một quyền của gia nô Lâm gia sẽ bị đánh thổ huyết.
Tô Tín cười nhạt một tiếng, hắn duỗi ngón tay điểm tới, ngón tay chạm vào nắm đấm làm tên gia nô kêu thảm thiết lui về phía sau, một cánh tay của hắn bị Tô Tín điểm nát.
Cho dù võ giả Tiên Tiên không còn chút nội lực nào cũng là võ giả Tiên Thiên.
Tô Tín không sử dụng nội lực, đó là bởi vì thương thế của hắn là ở kinh mạch.
Nhưng xương cốt của Tô Tín vẫn hoàn hảo như cũ, sức mạnh khi tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công vẫn là cường độ thân thể sánh ngang võ giả Thần Cung cảnh.
Huống hồ kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, lúc động thủ khống chế phát lực không vì bị thương mà sinh ra biến hóa, đừng nói đối phó tiểu lâu la chưa tới Hậu Thiên sơ kỳ, cho dù là Hậu Thiên đại viên mãn cũng không thể thắng Tô Tín.
Mọi người ở nơi này trố mắt nhìn, vị này nhìn từ trên xuống dưới không giống võ giả nhưng không ngờ lại là người “giả heo ăn thịt hổ”, xem thực lực của hắn có lẽ là Hậu Thiên sơ kỳ.
Đại bộ phận võ giả đều dựa vào cường độ chân khí của đối phương mà phán đoán cấp độ, chân khí võ giả Hậu Thiên yếu, hơn nữa Tô Tín thật sự không sử dụng chân khí, dù sao trong mắt bọn họ võ giả văn nhược này chính là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ.
Tô Tín duỗi ngón tay điểm nhẹ vào sư tử đá trước cửa Lâm phủ, lập tức đâm vào như đâm đậu hủ, trên đầu sư tử đá xuất hiện lỗ nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tên gia nô sợ tới mức không dám nói lời nào, mang theo tên gia nô bị Tô Tín đánh nát cánh tay chạy đi thật nhanh.
Nói như vậy cho dù người không tu hành nội công nhưng luyện Thiết Sa chưởng đến đại thành cũng có thể dùng một chưởng đập nát sư tử đá.
Nhưng đập nát và việc Tô Tín như đâm vào đậu hủ là hai chuyện khác nhau, loại thực lực này vô cùng khủng khiếp.
Đám chân chó đã rời đi, những người khác cũng giải tán, Phương Xảo Hoa kéo nhi tử tới thi lễ với Tô Tín, nàng cảm kích nói:
- Đa tạ đại ân của công tử, thiếp thân vô cùng cảm kích, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?
Phương Xảo Hoa biết rõ mười lượng bạc của mình không thể mời được võ giả tới làm thầy, hành động hôm nay cũng bị buộc bất đắc dĩ, nàng dán hồ bố cáo cũng chỉ muốn xem có ai đồng tình với mẫu tử bọn họ mà duỗi tay viện thủ, không ngờ rằng thật sự có người giúp bọn họ, hơn nữa thực lực còn không yếu.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Phu nhân không cần phải khách khí, tại hạ Tô Thanh Trạch.
- Thanh nhi, nhanh lên dập đầu bái sư.
Phương Xảo Hoa thúc giục con mình.
Lâm Thanh ngơ ngác vội vàng muốn dập đầu nhưng bị Tô Tín ngăn lại:
- Ta chỉ là thầy mà không phải sư phụ, tại hạ tạm thời không có ý thu đồ dệ.
Tô Tín nói.
“Lão sư” và “sư phụ” tuy khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn, một gã võ giả có thể có nhiều thầy nhưng chỉ có một sư phụ.
Phương Xảo Hoa không phải người trong giang hồ, nàng cũng không biết lễ bái sư chú ý nhiều như thế.
Lại bảo Lâm Thanh hành lễ với Tô Tín, nàng lập tức mang theo Tô Tín tiến vào Lâm phủ, sắp xếp nơi ở cho hắn.
Sau khi Lâm Vạn trạch chết, mẫu tử Phương Xảo Hoa được an trí tại nơi hẻo lánh nhất Lâm phủ, tuy cũng có mấy gian phòng nhỏ nhưng không thể so sánh với trước kia.
Nội tâm Phương Xảo Hoa vẫn có vài phần cảnh giác với Tô Tín, dù sao có chuyện của Lâm Vạn Thành lúc trước, nàng vẫn ôm thái độ cảnh giác với bất cứ nam tử xa lạ, cho nên cũng sắp xếp Tô Tín ở nơi cách xa mẫu tử bọn họ.
Nhưng thật tình không biết Tô Tín hứng thú với nàng còn không lớn bằng với Lâm Thanh.
Lúc này tại đại trạch trung tâm Lâm gia, Lâm Vạn Thành và lão bà Niếp Hàn Mai của hắn đang nghe hạ nhân báo cáo.
Niếp Hàn Mai lạnh lùng mắng to:
- Tiện nhân kia còn không biết tốt xấu, nàng còn muốn tìm thầy cho con mình? Hôm nay ta sẽ hoàn toàn đuổi bọn chúng ra khỏi Lâm phủ.
Lâm Vạn Trạch vội vàng an ủi:
- Phu nhân nàng trước bớt giận, nữ nhân kia chỉ mời được một tên võ giả Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, hắn đi dạy Lâm Thanh thì có gì lớn chứ?
Niếp Hàn Mai lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Ngươi đang nói giúp nữ nhân kia, chẳng lẽ ngươi còn có ý gì với nữ nhân kia hay sao?
Lâm Vạn Thành vội vàng thề thốt:
- Đương nhiên không có khả năng! Tiện nhân kia làm thanh danh ta thối khắp phủ Lăng Châu, ta làm sao có thế che chở tiện nhân đó chứ?
- Nhưng nàng cũng biết nền móng Lâm gia chúng ta, Lâm Thanh nói như thế nào cũng là huyết mạch Lâm gia, nếu ta dám bức mẫu tử bọn họ đi, nàng cũng biết gia chủ như ta cũng không may.
Niếp Hàn Mai khinh thường bỉu môi nói:
- Ngươi nói gia chủ cái gì chứ, Lâm gia các ngươi ngây ngốc tại phủ Lăng Châu vài chục năm nhưng không có gặp ai như gia tộc các ngươi.
Lâm Vạn Thành cười làm lành nói:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng yên tâm, hiện tại ta làm Lâm gia chủ, tương lai cũng chỉ có nhi tử của ta làm gia chủ, Lâm Thanh muốn học võ thì cho võ giả Hậu Thiên dạy đi, có sóng gió gì chứ.
Lâm gia có thể dừng chân tại phủ Lăng Châu cũng dựa vào chủ gia hậu thuẫn, hiện tại phải nhờ vào lão bà Niếp Hàn Mai, cho nên Lâm Vạn Thành phải mềm giọng khuyên bảo Niếp Hàn Mai, cuối cùng hống nàng vui vẻ không đuổi mẫu tử Lâm Thanh ra khỏi phủ Lăng Châu.
Dù sao Lâm Vạn Thành thấy mẫu tử kia không đáng lo, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ mà trừng phạt nàng thì được không bù mất.
Nhất mạch bọn họ rời khỏi Lâm gia chủ gia hơn mười năm, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn không quên được gia quy sâm nghiêm của chủ gia.
Tô Tín được dàn xếp trong Lâm gia thì bắt đầu dạy bảo Lâm Thanh.
Đối với võ đạo trụ cột hắn có rất nhiều thứ cần xác minh thoáng một phát, dù sao chỗ có võ công hắn đều không trực tiếp học tập mà là hệ thống tặng thẳng 5% độ thuần thục.
Lâm Thanh vừa mới mười tuổi, cũng đến tuổi học tập võ đạo, Tô Tín cũng xem hắn như vật thí nghiệm xác minh một chút phỏng đoán của mình.
- Ngươi có học qua võ đạo trụ cột?
Tô Tín hỏi.
Lâm Thanh thành thật đáp:
- Chỉ học qua nội công sơ cấp gia truyền, đả thông một khiếu huyệt, còn có kiếm pháp gia truyền.
- Vậy ngươi thi triển ra cho ta xem.
Lâm Thanh gật gật đầu, hắn cầm lấy kiếm và bắt đầu múa may đâu ra đấy, trông rất không tồi.
Tô Tín chỉ nhìn một hồi liền lắc đầu, bộ kiếm pháp này không cao minh nhưng bị Lâm Thanh thi triển đông cứng như thế quả thực không khác gì tập thể dục.
- Được rồi, dừng lại!
Tô Tín bảo ngừng, cau mày nói:
- Ai dạy ngươi phương thức dùng kiếm như vậy?
- Phụ thân ta.
Tô Tín nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng đừng luyện thêm bộ kiếm pháp đó nữa.
Lâm Thanh sững sờ nói:
- Vậy ta luyện cái gì, sư phụ ngươi muốn dạy ta kiếm pháp mới sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không, ta muốn dạy ngươi phương thức dùng kiếm.
- Phương thức dùng kiếm?
Tô Tín cầm lấy kiếm gỗ của Lâm Thanh, hắn bắt đầu dùng kiếm pháp Lâm Thanh vừa dùng nhưng cảm giác khi thi triển khác nhau hoàn toàn.
Lâm Thanh hơi ngơ ngác gãi gãi đầu, hắn không rõ thầy dùng bộ kiếm pháp kia có phải kiếm pháp gia truyền hay không?
Tô Tín thu kiếm, chỉa chỉa vào ngực Lâm Thanh và nói:
- Võ công là chết, người là sống, một thức kiếm pháp này yêu cầu giơ lên thì tại sao lại đâm xuống? Trong chém giết sinh tử, địch nhân cũng không chiến đấu theo yêu cầu của ngươi.
- Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, khi đối chiến với người khác, động là tâm, biến là chiêu, tùy tâm sở dục, dẫn đối phương theo tiết tấu của ngươi mới thật sự là võ đạo của ngươi.
Tô Tín hướng dẫn Lâm Thanh cũng đang đối chiếu với võ học của bản thân mình.
Sở học của hắn pha tạp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp và công pháp luyện thể, đoán chừng trên giang hồ không tìm ra bao nhiêu người có sở học tạp như hắn.
Bởi vì biết nhiều môn không bằng tinh một môn, đây là thưởng thức, ngay cả tiểu hài tử cũng biết câu này.
Nhưng Tô Tín có hệ thống, trừ phi hắn có vô hạn điểm phản phái trị có thể mua sắm một loại vũ kỹ tạo thành hệ thống tu luyện thống nhất, bằng không vẫn còn rút thưởng thì không cần bàn đến tu luyện theo một hệ thống gì đó.
Nếu là vũ kỹ rác rưởi cũng thôi đi, nhưng nếu như đẳng cấp đủ cao, cho dù không hợp với lộ tuyến của Tô Tín hiện tại thì hắn vẫn kiên trì tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.