Chương 243: Lợi Ích
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Người có thể được Tô Tín giữ ở bên người đều là người trẻ tuổi trong đạo phỉ, hơn nữa có tâm truy cầu võ đạo cao hơn quyền thế, chỉ có người như vậy mới có thể ở bên người Tô Tín.
Tô Tín có ấn tượng với Cốc lão nhị bị Hàn Thiên điểm danh chất vấn, hắn vốn tên là Cốc Thịnh, đại khái chừng ba mươi tuổi, thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, sau khi hắn biết rõ đãi ngộ ở bên cạnh Tô Tín, hắn lập tức chủ động thỉnh cầu ở lại bên người Tô Tín.
Bây giờ nghe lão đại của mình hỏi như vậy, Cốc Thịnh lập tức do dự.
Hắn thật sự được Hàn Thiên đề bạt nhưng khi làm thủ hạ của Hàn Thiên không có quyền lợi gì, hơn nữa hắn tu tập công pháp muộn, cũng không có công pháp gì tốt, cho nên mặc dù thiên phú của hắn tốt hơn nhiều so với võ giả khác cũng phải gần ba mươi tuổi mới đột phá Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Vào tổng bộ Lục Phiến Môn mấy ngày, hắn nhìn thấy những công pháp cất chữa trong tổng bộ Lục Phiến Môn, chỉ cần ngươi đủ công lao sẽ có tư cách hối đoái.
Hơn nữa đi theo bên người Tô Tín còn có thể đạt được cường giả Nhân Bảng như Tô Tín chỉ điểm và truyền thụ tu hành, những việc này hấp dẫn Cốc Thịnh hơn nhiều.
Lại nhìn quan phục màu đỏ uy phong lẫm liệt trên người, Cốc Thịnh lúc này quyết đoán lắc đầu, nói:
- Thật có lỗi Hàn trại chủ, ta không muốn trở về, ta muốn ở bên Tô đại nhân.
Nhìn thấy Cốc Thịnh lên tiếng, những tên võ giả Hậu Thiên còn lại chắp tay nói với Hàn Thiên:
- Hàn trại chủ, ân tình ngày xưa ngươi bồi dưỡng chúng ta nhớ kỹ, nhưng chúng ta muốn ở lại trong Lục Phiến Môn.
Nghe được bọn họ nói như vậy, Hàn Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt phóng hỏa nhìn mấy người bọn họ.
Đối với bọn họ, trở về cùng Hàn Thiên tiếp tục làm đạo phỉ, tương lai cao lắm chỉ làm thủ lĩnh đạo phỉ mà thôi.
Hiện tại đi theo Tô Tín gia nhập Lục Phiến Môn, mặc dù bọn họ chỉ là tiểu bộ khoái nhưng không chừng tương lai có thể làm bộ đầu, tổng bộ đầu châu phủ, thậm chí còn rất cao, một là quan, một là tặc, không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.
Những võ giả Thần Cung Cảnh kéo tới đây đòi câu trả lời lập tức cảm giác không tốt, chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra, hiện tại cho dù bọn họ mang theo thủ hạ trở về phá núi lập trại, đoán chừng cũng không có mấy người nguyện ý đi theo bọn họ, bởi vì không có tiền đồ.
Hàn Thiên chỉ vào đám người Cốc Thịnh và nói:
- Được, được, các ngươi được lắm! Một đám tham lợi vong nghĩa!
Hàn Thiên xem như vẫn còn lý trí, nơi này là Giang Nam phủ, nếu như hắn dám động thủ với đám Cốc Thịnh, Tô Tín luyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Cho nên Hàn Thiên đành phải hậm hực lên tiếng sau đó quay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới quay người, Tô Tín đã rút Du long kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang huyết sắc xuyên qua không khí, Hàn Thiên vừa mới kịp phản ứng, đôi bao tay thép trong tay nâng lên muốn ngăn cản kiếm này.
Nhưng dưới Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, đôi bao tay của hắn bị kiếm quang cắt nát cực nhanh, dư uy kiếm quang đâm xuyên qua ngực hắn, Hàn Thiên khí tuyệt bỏ mình.
Những võ giả Thần Cung Cảnh còn lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Tín, Hàn Thiên đã muốn rời đi, tại sao ngươi còn động thủ giết người.
Tô Tín thu kiếm, thản nhiên nói:
- Cởi quần áo Lục Phiến Môn chính là đạo phỉ tội ác tày trời, ta đương nhiên phải giết loại người như vậy.
Mọi người nơi đây run rẩy, sau khi nhìn thấy hai việc tại đây, bọn họ không có tâm tư kháng nghị gì đó.
- Các vị, gia nhập Lục Phiến Môn thì phải tuân thủ quy củ Lục Phiến Môn, ngươi tuân thủ quy củ, chỗ tốt không thiếu ngươi, trái lại các ngươi cũng nhìn thấy hậu quả.
Tô Tín duỗi ba ngón tay ra, nói:
- Ta không biết quy củ Lục Phiến Môn nơi khác, ta cũng không muốn biết, trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, các ngươi chỉ cần làm tốt ba điểm, đó chính là phục tùng, phục tùng, và phục tùng!
Đôi mắt Tô Tín nhìn sang mọi người, tâm thần bọn họ đang run rẩy.
- Ta không ghét người có lòng tham, ta chỉ chán ghét kẻ lòng tham không đáy, các ngươi phục tùng ta trong Lục Phiến Môn, thứ các ngươi nên có sẽ không thiếu bao giờ.
- Ta đã sớm ứng một tháng bổng lộc cho các ngươi, các ngươi có thể nhìn ra đồ vật các ngươi đạt được còn nhiều hơn khi làm đạo phỉ nhiều.
Mọi người im lặng, Tô Tín đã sớm tính kỹ mọi bước đi, bọn họ đều nhận được bổng lộc một tháng, lúc bọn họ làm đạo phỉ cũng không thể tích lũy bằng tài nguyên vừa nhận được, đặc biệt có một ít đan dược bí chế, bọn họ lúc trước chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bọn họ rất hài lòng với đãi ngộ Lục Phiến Môn, lần này tới đây là vì tức giận Tô Tín phân tán quyền lợi trong tay bọn họ mà thôi.
Tô Tín tiếp tục nói:
- Cho nên được cái này sẽ mất cái khác, các ngươi đạt được còn nhiều hơn mất đi, tương lai các ngươi có thể đạt được nhiều hơn nữa, nếu các ngươi lòng tham không đáy muốn có nhiều hơn nữa, vậy thì đừng trách Tô Tín ta không cho mặt mũi.
Phần đông võ giả Thần Cung Cảnh lập tức hành lễ với Tô Tín:
- Vâng, đại nhân!
Về sau bọn họ thế nào còn chưa biết, tối thiểu hiện tại bọn họ không có tâm tư tiếp tục đối nghịch với Tô Tín.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đi rồi, Lục Tục do dự nói:
- Đại nhân, hôm nay ngươi bức bách bọn họ nhìn rõ hiện trạng, bọn họ biểu hiện trung thực nhưng ta đoán có không ít người không phục, sau này sẽ là hậu hoạn ah.
Tô Tín nhìn Lục Tục, hắn cũng tính là thủ hạ không tồi, không phải loại người a dua nịnh hót.
Đổi lại Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi sẽ không hỏi việc này, bởi vì bọn họ tin tưởng vào Tô Tín trăm phần trăm, lão đại làm việc gì cũng là chân lý.
Tô Tín hỏi Lục Tục:
- Ngươi biết loại người nào trung thành nhất hay không?
- Người được bồi dưỡng từ nhỏ.
Lục Tục suy nghĩ và nói.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không, người thủ hộ lợi ích bản thân sẽ trung thành nhất, bọn họ không phải trung thành với ta, bọn họ trung với lợi ích.
- Làm tổng bộ đầu châu phủ Lục Phiến Môn, trên người mang thanh danh tay sai triều đình, nhất định phải trở mặt với các thế lực võ lâm nhưng tối thiểu còn tốt hơn làm đạo phỉ người hô người đánh như chuột chạy qua đường, hơn nữa bọn họ có thể đạt được lợi ích còn lớn hơn nữa.
- Chính bởi vì như thế bọn họ sẽ dùng lực lượng lớn nhất bảo vệ lợi ích của mình, chờ thêm một thời gian ngắn, cho dù ta đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng không đi, ngược lại sẽ liều mạng thủ hộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, bởi vì nơi này là lợi ích của bọn họ.
- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, Tô Tín ta vẫn tin tưởng chỉ có lợi ích mới có thể ràng buộc mọi người, nếu không các loại khẩu hiệu và tẩy não cũng sẽ có người sinh ra nhị tâm.
- Lão Hoàng, lần trước ngươi đi thông tri những tông môn võ lâm tông môn đến Giang Nam phủ nghị sự, có người đến không?
Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành cười khổ lắc đầu:
- Không có thế lực nào tới, lần này ta thậm chí còn không gặp được đương gia của bọn họ.
- Vậy thì tốt, ngươi đưa thiệp mời cho bọn họ lần nữa.
Tô Tín nói.
- Còn đưa lần nữa?
Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành lúc này suy sụp, lần thứ hai còn không gặp được người chủ sự nói chuyện, còn phải đưa lần ba, không phải tự tìm phiền phức cho mình hay sao?
- Quá tam ba bận, dù thế nào cũng phải cho người ta ba cơ hội.
Tô Tín thản nhiên nói một câu.
Nghe thấy Tô Tín nói như thế, Hoàng Bỉnh Thành đành phải đi giao thiếp mời cho các tông môn lần thứ ba.
Sau khi nhận được những thiếp mời kia, đám cao tầng các tông môn võ lâm lập tức ngạc nhiên không thôi.
Tô Tín đưa thiếp mời lần đầu, bọn họ cho rằng Tô Tín quá cuồng vọng không biết mình là ai.
Tô Tín đưa thiếp mời lần hai, bọn họ cho rằng Tô Tín còn chưa từ bỏ ý định, quá mức xem trọng chính mình.
Sau khi nhận được thiệp mời lần thứ ba, lúc này mọi người không rõ nó ra làm sao, chẳng lẽ Tô Tín này thật sự ngu ngốc hay sao? Tất cả tông môn Giang Nam đạo hoàn toàn không xem hắn là việc quan trọng, hắn còn chấp nhất đưa thiệp mời làm gì.
Lúc này có người cảm giác không đúng.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín xử lý vài việc sau khi đến Giang Nam đạo, cho dù một mình xông Niên Bang thu hồi thuế và quyền giám sát thủy vận Giang Nam đạo, hay thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết bài trừ đối lập, hoặc là gần đây hắn đi lối tắt khác mời chào đạo phỉ Giang Nam đạo, từ những việc này thấy rõ Tô Tín không phải người ngu, thậm chí hắn hữu dũng hữu mưu, là kẻ thủ đoạn khá cao.
HIện tại hắn lại làm ra chuyện chỉ có kẻ ngu si cuồng vọng tự đại mới làm, hiện tại nhiều người cảm thấy không đúng.
Đáng tiếc mọi người không nghĩ nhiều, dù sao thực lực đại phái bọn họ vẫn còn đó, cho dù Tô Tín mời chào nhiều đạo phỉ như vậy, đối với bọn họ mà nói không có tác dụng gì.
Tất cả đại tông môn Giang Nam đạo quan hệ rắc rối khó gỡ, Tô Tín đối phó một môn phái, hắn sẽ gặp phải tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo chống cự.
Cho nên trừ khi hắn có thể một mẻ hốt gọn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo, nếu không hắn nửa bước khó đi trong Giang Nam đạo.
Tô Tín đưa thiếp mời cho bọn họ hạn trong thời gian mười ngày. Qua mười ngày vẫn không thấy có người nào xuất hiện tại Lục Phiến Môn, trong đại sảnh nghị sự to như vậy chỉ có đám người Tô Tín đang chờ đợi.
- Ta thật không nghĩ tới tông môn võ lâm Giang Nam đạo rất đoàn kết với nhau đấy.
Trên mặt Tô Tín không có một chút thần sắc khó chịu, hắn mỉm cười vui vẻ.
Sau khi chiêu an các đạo phỉ, thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trừ không có võ giả Nguyên Thần Cảnh ra, những phương diện khác đã sánh bằng thế lực nhị lưu, thậm chí có thể so sánh với thế lực nhất lưu yếu nhất.
Thực lực như vậy dễ dàng tiêu diệt thế lực tam lưu, kết quả Tô Tín đưa thiếp mời vẫn không có người nào tới, có thể nghĩ ngay cả thế lực tam lưu cũng không đặt Tô Tín vào trong mắt.
Nếu Lục Phiến Môn dám đối phó bọn họ, thế lực giang hồ Giang Nam đạo sẽ không đứng ngoài quan sát.
Cho nên hiện tại thế lực võ lâm Giang Nam đạo không thể bị công phá từ bên ngoài, trừ phi ngươi có thể trực tiếp tiêu diệt thế lực võ lâm Giang Nam đạo.
- Lão Hoàng, lần trước môn phái đánh ngươi có phải tên là Tốn Phong kiếm phái hay không?
Đột nhiên Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành sững sờ một lúc, sau đó gật gật đầu.
Tô Tín vung tay lên nói:
- Vậy thì tốt, chuyện này các ngươi cũng không cần quản, thời gian kế tiếp các ngươi phụ trách giám sát các võ giả mới gia nhập Lục Phiến Môn, hảo hảo dạy bọn họ quy củ và chức trách Lục Phiến Môn, đừng cho bọn chúng gây ra nhiễu loạn gì đó.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành không hiểu hắn định làm gì, nếu lão đại nói như thế thì bọn họ cứ làm theo.
Tô Tín có ấn tượng với Cốc lão nhị bị Hàn Thiên điểm danh chất vấn, hắn vốn tên là Cốc Thịnh, đại khái chừng ba mươi tuổi, thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, sau khi hắn biết rõ đãi ngộ ở bên cạnh Tô Tín, hắn lập tức chủ động thỉnh cầu ở lại bên người Tô Tín.
Bây giờ nghe lão đại của mình hỏi như vậy, Cốc Thịnh lập tức do dự.
Hắn thật sự được Hàn Thiên đề bạt nhưng khi làm thủ hạ của Hàn Thiên không có quyền lợi gì, hơn nữa hắn tu tập công pháp muộn, cũng không có công pháp gì tốt, cho nên mặc dù thiên phú của hắn tốt hơn nhiều so với võ giả khác cũng phải gần ba mươi tuổi mới đột phá Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Vào tổng bộ Lục Phiến Môn mấy ngày, hắn nhìn thấy những công pháp cất chữa trong tổng bộ Lục Phiến Môn, chỉ cần ngươi đủ công lao sẽ có tư cách hối đoái.
Hơn nữa đi theo bên người Tô Tín còn có thể đạt được cường giả Nhân Bảng như Tô Tín chỉ điểm và truyền thụ tu hành, những việc này hấp dẫn Cốc Thịnh hơn nhiều.
Lại nhìn quan phục màu đỏ uy phong lẫm liệt trên người, Cốc Thịnh lúc này quyết đoán lắc đầu, nói:
- Thật có lỗi Hàn trại chủ, ta không muốn trở về, ta muốn ở bên Tô đại nhân.
Nhìn thấy Cốc Thịnh lên tiếng, những tên võ giả Hậu Thiên còn lại chắp tay nói với Hàn Thiên:
- Hàn trại chủ, ân tình ngày xưa ngươi bồi dưỡng chúng ta nhớ kỹ, nhưng chúng ta muốn ở lại trong Lục Phiến Môn.
Nghe được bọn họ nói như vậy, Hàn Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt phóng hỏa nhìn mấy người bọn họ.
Đối với bọn họ, trở về cùng Hàn Thiên tiếp tục làm đạo phỉ, tương lai cao lắm chỉ làm thủ lĩnh đạo phỉ mà thôi.
Hiện tại đi theo Tô Tín gia nhập Lục Phiến Môn, mặc dù bọn họ chỉ là tiểu bộ khoái nhưng không chừng tương lai có thể làm bộ đầu, tổng bộ đầu châu phủ, thậm chí còn rất cao, một là quan, một là tặc, không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.
Những võ giả Thần Cung Cảnh kéo tới đây đòi câu trả lời lập tức cảm giác không tốt, chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra, hiện tại cho dù bọn họ mang theo thủ hạ trở về phá núi lập trại, đoán chừng cũng không có mấy người nguyện ý đi theo bọn họ, bởi vì không có tiền đồ.
Hàn Thiên chỉ vào đám người Cốc Thịnh và nói:
- Được, được, các ngươi được lắm! Một đám tham lợi vong nghĩa!
Hàn Thiên xem như vẫn còn lý trí, nơi này là Giang Nam phủ, nếu như hắn dám động thủ với đám Cốc Thịnh, Tô Tín luyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Cho nên Hàn Thiên đành phải hậm hực lên tiếng sau đó quay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới quay người, Tô Tín đã rút Du long kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang huyết sắc xuyên qua không khí, Hàn Thiên vừa mới kịp phản ứng, đôi bao tay thép trong tay nâng lên muốn ngăn cản kiếm này.
Nhưng dưới Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, đôi bao tay của hắn bị kiếm quang cắt nát cực nhanh, dư uy kiếm quang đâm xuyên qua ngực hắn, Hàn Thiên khí tuyệt bỏ mình.
Những võ giả Thần Cung Cảnh còn lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Tín, Hàn Thiên đã muốn rời đi, tại sao ngươi còn động thủ giết người.
Tô Tín thu kiếm, thản nhiên nói:
- Cởi quần áo Lục Phiến Môn chính là đạo phỉ tội ác tày trời, ta đương nhiên phải giết loại người như vậy.
Mọi người nơi đây run rẩy, sau khi nhìn thấy hai việc tại đây, bọn họ không có tâm tư kháng nghị gì đó.
- Các vị, gia nhập Lục Phiến Môn thì phải tuân thủ quy củ Lục Phiến Môn, ngươi tuân thủ quy củ, chỗ tốt không thiếu ngươi, trái lại các ngươi cũng nhìn thấy hậu quả.
Tô Tín duỗi ba ngón tay ra, nói:
- Ta không biết quy củ Lục Phiến Môn nơi khác, ta cũng không muốn biết, trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, các ngươi chỉ cần làm tốt ba điểm, đó chính là phục tùng, phục tùng, và phục tùng!
Đôi mắt Tô Tín nhìn sang mọi người, tâm thần bọn họ đang run rẩy.
- Ta không ghét người có lòng tham, ta chỉ chán ghét kẻ lòng tham không đáy, các ngươi phục tùng ta trong Lục Phiến Môn, thứ các ngươi nên có sẽ không thiếu bao giờ.
- Ta đã sớm ứng một tháng bổng lộc cho các ngươi, các ngươi có thể nhìn ra đồ vật các ngươi đạt được còn nhiều hơn khi làm đạo phỉ nhiều.
Mọi người im lặng, Tô Tín đã sớm tính kỹ mọi bước đi, bọn họ đều nhận được bổng lộc một tháng, lúc bọn họ làm đạo phỉ cũng không thể tích lũy bằng tài nguyên vừa nhận được, đặc biệt có một ít đan dược bí chế, bọn họ lúc trước chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bọn họ rất hài lòng với đãi ngộ Lục Phiến Môn, lần này tới đây là vì tức giận Tô Tín phân tán quyền lợi trong tay bọn họ mà thôi.
Tô Tín tiếp tục nói:
- Cho nên được cái này sẽ mất cái khác, các ngươi đạt được còn nhiều hơn mất đi, tương lai các ngươi có thể đạt được nhiều hơn nữa, nếu các ngươi lòng tham không đáy muốn có nhiều hơn nữa, vậy thì đừng trách Tô Tín ta không cho mặt mũi.
Phần đông võ giả Thần Cung Cảnh lập tức hành lễ với Tô Tín:
- Vâng, đại nhân!
Về sau bọn họ thế nào còn chưa biết, tối thiểu hiện tại bọn họ không có tâm tư tiếp tục đối nghịch với Tô Tín.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đi rồi, Lục Tục do dự nói:
- Đại nhân, hôm nay ngươi bức bách bọn họ nhìn rõ hiện trạng, bọn họ biểu hiện trung thực nhưng ta đoán có không ít người không phục, sau này sẽ là hậu hoạn ah.
Tô Tín nhìn Lục Tục, hắn cũng tính là thủ hạ không tồi, không phải loại người a dua nịnh hót.
Đổi lại Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi sẽ không hỏi việc này, bởi vì bọn họ tin tưởng vào Tô Tín trăm phần trăm, lão đại làm việc gì cũng là chân lý.
Tô Tín hỏi Lục Tục:
- Ngươi biết loại người nào trung thành nhất hay không?
- Người được bồi dưỡng từ nhỏ.
Lục Tục suy nghĩ và nói.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không, người thủ hộ lợi ích bản thân sẽ trung thành nhất, bọn họ không phải trung thành với ta, bọn họ trung với lợi ích.
- Làm tổng bộ đầu châu phủ Lục Phiến Môn, trên người mang thanh danh tay sai triều đình, nhất định phải trở mặt với các thế lực võ lâm nhưng tối thiểu còn tốt hơn làm đạo phỉ người hô người đánh như chuột chạy qua đường, hơn nữa bọn họ có thể đạt được lợi ích còn lớn hơn nữa.
- Chính bởi vì như thế bọn họ sẽ dùng lực lượng lớn nhất bảo vệ lợi ích của mình, chờ thêm một thời gian ngắn, cho dù ta đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng không đi, ngược lại sẽ liều mạng thủ hộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, bởi vì nơi này là lợi ích của bọn họ.
- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, Tô Tín ta vẫn tin tưởng chỉ có lợi ích mới có thể ràng buộc mọi người, nếu không các loại khẩu hiệu và tẩy não cũng sẽ có người sinh ra nhị tâm.
- Lão Hoàng, lần trước ngươi đi thông tri những tông môn võ lâm tông môn đến Giang Nam phủ nghị sự, có người đến không?
Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành cười khổ lắc đầu:
- Không có thế lực nào tới, lần này ta thậm chí còn không gặp được đương gia của bọn họ.
- Vậy thì tốt, ngươi đưa thiệp mời cho bọn họ lần nữa.
Tô Tín nói.
- Còn đưa lần nữa?
Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành lúc này suy sụp, lần thứ hai còn không gặp được người chủ sự nói chuyện, còn phải đưa lần ba, không phải tự tìm phiền phức cho mình hay sao?
- Quá tam ba bận, dù thế nào cũng phải cho người ta ba cơ hội.
Tô Tín thản nhiên nói một câu.
Nghe thấy Tô Tín nói như thế, Hoàng Bỉnh Thành đành phải đi giao thiếp mời cho các tông môn lần thứ ba.
Sau khi nhận được những thiếp mời kia, đám cao tầng các tông môn võ lâm lập tức ngạc nhiên không thôi.
Tô Tín đưa thiếp mời lần đầu, bọn họ cho rằng Tô Tín quá cuồng vọng không biết mình là ai.
Tô Tín đưa thiếp mời lần hai, bọn họ cho rằng Tô Tín còn chưa từ bỏ ý định, quá mức xem trọng chính mình.
Sau khi nhận được thiệp mời lần thứ ba, lúc này mọi người không rõ nó ra làm sao, chẳng lẽ Tô Tín này thật sự ngu ngốc hay sao? Tất cả tông môn Giang Nam đạo hoàn toàn không xem hắn là việc quan trọng, hắn còn chấp nhất đưa thiệp mời làm gì.
Lúc này có người cảm giác không đúng.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín xử lý vài việc sau khi đến Giang Nam đạo, cho dù một mình xông Niên Bang thu hồi thuế và quyền giám sát thủy vận Giang Nam đạo, hay thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết bài trừ đối lập, hoặc là gần đây hắn đi lối tắt khác mời chào đạo phỉ Giang Nam đạo, từ những việc này thấy rõ Tô Tín không phải người ngu, thậm chí hắn hữu dũng hữu mưu, là kẻ thủ đoạn khá cao.
HIện tại hắn lại làm ra chuyện chỉ có kẻ ngu si cuồng vọng tự đại mới làm, hiện tại nhiều người cảm thấy không đúng.
Đáng tiếc mọi người không nghĩ nhiều, dù sao thực lực đại phái bọn họ vẫn còn đó, cho dù Tô Tín mời chào nhiều đạo phỉ như vậy, đối với bọn họ mà nói không có tác dụng gì.
Tất cả đại tông môn Giang Nam đạo quan hệ rắc rối khó gỡ, Tô Tín đối phó một môn phái, hắn sẽ gặp phải tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo chống cự.
Cho nên trừ khi hắn có thể một mẻ hốt gọn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo, nếu không hắn nửa bước khó đi trong Giang Nam đạo.
Tô Tín đưa thiếp mời cho bọn họ hạn trong thời gian mười ngày. Qua mười ngày vẫn không thấy có người nào xuất hiện tại Lục Phiến Môn, trong đại sảnh nghị sự to như vậy chỉ có đám người Tô Tín đang chờ đợi.
- Ta thật không nghĩ tới tông môn võ lâm Giang Nam đạo rất đoàn kết với nhau đấy.
Trên mặt Tô Tín không có một chút thần sắc khó chịu, hắn mỉm cười vui vẻ.
Sau khi chiêu an các đạo phỉ, thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trừ không có võ giả Nguyên Thần Cảnh ra, những phương diện khác đã sánh bằng thế lực nhị lưu, thậm chí có thể so sánh với thế lực nhất lưu yếu nhất.
Thực lực như vậy dễ dàng tiêu diệt thế lực tam lưu, kết quả Tô Tín đưa thiếp mời vẫn không có người nào tới, có thể nghĩ ngay cả thế lực tam lưu cũng không đặt Tô Tín vào trong mắt.
Nếu Lục Phiến Môn dám đối phó bọn họ, thế lực giang hồ Giang Nam đạo sẽ không đứng ngoài quan sát.
Cho nên hiện tại thế lực võ lâm Giang Nam đạo không thể bị công phá từ bên ngoài, trừ phi ngươi có thể trực tiếp tiêu diệt thế lực võ lâm Giang Nam đạo.
- Lão Hoàng, lần trước môn phái đánh ngươi có phải tên là Tốn Phong kiếm phái hay không?
Đột nhiên Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành sững sờ một lúc, sau đó gật gật đầu.
Tô Tín vung tay lên nói:
- Vậy thì tốt, chuyện này các ngươi cũng không cần quản, thời gian kế tiếp các ngươi phụ trách giám sát các võ giả mới gia nhập Lục Phiến Môn, hảo hảo dạy bọn họ quy củ và chức trách Lục Phiến Môn, đừng cho bọn chúng gây ra nhiễu loạn gì đó.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành không hiểu hắn định làm gì, nếu lão đại nói như thế thì bọn họ cứ làm theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.