Chương 230: Lôi Kéo
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Trần Bách cuối cùng vẫn đồng ý với Lôi Viễn, hiển nhiên những lời Lôi Viễn uy hiếp lúc ban đầu cũng có tác dụng.
Mà cuối cùng bọn họ đả động Lưu Hạo đơn giản hơn.
Lưu Hạo người này gia nhập Lục Phiến làm bổ đầu, trước kia hắn xuất thân tán tu thực lực bất phàm, danh khí trên giang hồ không nhỏ, về sau bởi vì đắc tội thế lực cho nên lúc này mới gia nhập Lục Phiến Môn tị nạn.
Lưu Hạo là người lười nhác, ngày thường ghét nhất đi chấp hành các loại nhiệm vụ Lục Phiến Môn, cho nên khi Tô Tín đến đây hắn mới chống lại, nhưng nếu như bảo hắn làm bia đỡ đạn đi đối địch với Tô Tín thì Lưu Hạo lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Hắn băn khoăn cũng giống với Trần Bách, hắn tự biết mình có bao nhiêu cân, ở phía sau phất cờ hò reo thì được, bảo hắn xông lên chọc Tô Tín là không có khả năng.
Đối với Lưu Hạo, Lôi Viễn vẫn dùng biện pháp cũ, bởi vì nhược điểm của Lưu Hạo càng rõ ràng, hắn tin tưởng chỉ cần mình ném ra mồi câu thì Lưu Hạo nhất định sẽ đón lấy, bởi vì Lưu Hạo có nhược điểm là háo sắc.
Lưu Hạo tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ công tử phong lưu nhưng không có thân thế.
Nhưng không thể phủ nhận Lưu Hạo vẫn có nhân duyên với nữ nhân, hơn nữa thân phận tổng bổ đầu Tĩnh Châu phủ của hắn giúp Lưu Hạo được không ít nữ nhân ưu ái.
Mặc dù nữ nhân bên cạnh hắn nhiều nhưng tiêu chuẩn hắn rất cao, hắn không muốn một nữ nhân bình thường.
Gần đây Lưu Hạo mê đắm hoa khôi đầu bảng của Thanh Phong lâu, đáng tiếc người bị công tử Đông Lăng Phùng gia nhìn trúng, Lưu Hạo không tranh lại người ta.
Tuy hắn là tổng bổ đầu Tĩnh Châu phủ nhưng Phùng gia lại là thế lực nhị lưu, hơn nữa còn có một võ giả Hóa Thần Cảnh tọa trấn, vì thế Lưu Hạo âm thầm cắn răng thật lâu.
Tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo suy thoái, ngày bình thường tổng bổ đầu châu phủ như hắn không ngóc đầu lên được, vị Phùng công tử kia cho tới bây giờ không đặt tổng bổ đầu châu phủ như hắn vào mắt.
Lôi Viễn cười nói với Lưu Hạo:
- Lưu huynh, lần này ngươi chịu ra tay giúp ta, ta sẽ giúp ngươi hòa giải chuyện Phùng gia, ta là bằng hữu cũ của gia chủ Phùng gia, hắn nhất định sẽ cho ta thể diện.
Đôi mắt Lưu Hạo sáng ngời:
- Lời này là thật?
- Đương nhiên là thật, ta cần lừa ngươi sao?
Lôi Viễn nói lời này không lừa gạt Lưu Hạo, hắn kinh doanh tại Giang Nam đạo vài chục năm, nhân mạch của Lôi Viễn còn mạnh hơn Lưu Hạo nhiều, đặc biệt hắn quen biết với các thế lực võ lâm, một nữ nhân mà thôi, đối phương nhất định sẽ cho hắn thể diện.
Lưu Hạo cắn răng một cái, hung ác nói:
- Được! Ta sẽ giúp ngươi một lần, nhưng ngươi không nên quên chuyện hôm nay.
Lôi Viễn và Vương Kinh Bình lập tức mỉm cười vui vẻ, như vậy có hơn phân nửa tổng bổ đầu thực quyền của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đứng về phía bọn họ.
Những tổng bổ đầu còn lại có thực quyền ít tới đáng thương, hoặc giống như Lục Tục và Triệu Nhất Minh bảo trì trung lập, sẽ không giúp bọn họ, cũng không nói chuyện vì Tô Tín.
Lôi Viễn và Vương Kinh Bình đang tính kế Tô Tín, Tô Tín cũng sớm đã ngờ tới.
Nếu như bọn họ không âm thầm mờ ám mới là không bình thường đấy.
Bọn họ càng làm như vậy Tô Tín càng vui vẻ.
Không tìm một cái cớ đường hoàng hốt gọn bọn chúng, về sau sẽ có phiền toái không nhỏ.
Hoặc là không động, muốn động thì phải một lần nhổ sạch những tên lòng mang hiểm ác, như vậy Tô Tín mới có tinh lực đi xử lý sự vụ bên ngoài.
Nhưng trong khoảng thời gian này Tô Tín cũng không có nhàn rỗi, người trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không thể chết hết, mọi người chết hết chỉ còn cái xác không, cho dù Tô Tín có thủ đoạn nhưng không bột đố gột nên hồ.
Huống chi Tô Tín dùng sức một mình đối địch với cả đám người mới gọi là đồ ngu, chính trị là trò chơi đoàn kết một đám người, chèn ép một đám người, tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có một số người đáng để Tô Tín lôi kéo.
- Lão Hoàng, mời Lục Tục tới gặp ta.
Tô Tín phân phó một câu.
Hắn muốn đoàn kết chỉ có hai người, một là Lục Tục, một là Triệu Nhất Minh.
Tô Tín nhìn trúng không phải bọn họ không đi chung đường với đám người Lôi Viễn, mà là nhìn trúng bọn họ còn trẻ, bối cảnh trong sạch, ít nhất có giá trị bồi dưỡng.
Tô Tín tổng bổ đầu Giang Nam đạo mời, Lục Tục không muốn cũng phải chạy tới.
Cho nên không đến nửa canh giờ, Lục Tục đã được Hoàng Bính Thành dẫn tới trước mặt Tô Tín, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ:
- Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì không?
- Lục bổ đầu ngồi đi.
Tô Tín chỉ vào cái ghế bên cạnh Lục Tục.
Lục Tục cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống hắn không nói một câu nào, hạ quyết tâm muốn xem Tô Tín làm gì để mời chào hắn.
Tô Tín bảo Hoàng Bính Thành đi tìm hắn tới đây, Lục Tục đại khái cũng đoán được xảy ra chuyện gì, không có việc gì khác ngoài việc Tô Tín muốn lôi kéo hắn mà thôi.
Nhưng nội tâm Lục Tục đã sớm hạ quyết tâm không tham dự vào chuyên hư hỏng của Tô Tín cùng Lôi Viễn.
Tô Tín là tổng bổ đầu Giang Nam đạo cũng được, hắn bị Lôi Viễn đuổi đi hoặc bị mất quyền lực cũng không sao, dù sao Lục gia hắn có thế lực thâm canh cố đế trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, cho dù ai lãnh đạo Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng không thể không quan tâm tới Lục gia.
- Lục bổ đầu, ngươi theo ta, vị trí phó tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sẽ có một chỗ cho ngươi.
Tô Tín thản nhiên nói.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Lục Tục lập tức sửng sốt, hắn không kịp phản ứng, bởi vì Tô Tín nói chuyện quá mức trực tiếp.
Theo lộ tuyến bình thường phải là tâm sự việc nhà, sau đó hiểu dùng tình, động dùng lợi, nói nhảm cả buổi sau đó mới vào chủ đề, rồi mới nhử mồi dụ hắn gia nhập.
Hiện tại không có một chút làm nền nào, vừa vào đã nói ra kết quả, Lục Tục có chút không thích ứng với cách nói chuyện như vậy..
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tục như vậy, Tô Tín cười nói:
- Sao? Ta nói có cái gì không đúng ư? Ta mới tới Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, trừ hai thủ hạ không có người nào khác.
- Lục gia ngươi ba đời làm trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, đặc biệt phụ thân và gia gia ngươi có danh vọng rất lớn, có một phần năm bổ khoái cấp thấp Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là do phụ thân và gia gia ngươi dạy dỗ.
- Thế lực mạnh như vậy, ta là tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo phải tranh thủ nắm trong tay.
- Thế lực Lục gia ngươi cũng là thực lực của Lục Tục ngươi, đáng để ta đưa ra bảng giá này, ta cũng không cần phải ném một đống lời nói nhảm với ngươi làm gì, ngươi nói đúng không?
Lục Tục gật gật đầu, cách nói chuyện công bằng như thế thật mới lạ, khiến hắn rơi vào tiết tấu của Tô Tín.
- Nếu như Tô đại nhân ngươi nói rõ như vậy, ta cũng không giấu giếm, Lục gia ta không muốn cuốn vào tranh đấu quyền lực trong Lục Phiến Môn, cho nên cho dù có vị trí phó tổng bổ đầu cũng không thể lay động ta.
Lục Tục thành khẩn nói một câu.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Sai rồi, ngươi không phải đang giúp ta, ngươi đang giúp chính ngươi đấy.
- Tô đại nhân ngươi có ý gì?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Lục Tục, ngươi năm nay mới ba mươi bảy tuổi đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong, thậm chí ngươi trẻ hơn một chút cũng có thể bước vào Nhân Bảng dương danh giang hồ.
Nhưng kết quả hiện tại ngươi bị nhốt vào nơi nhỏ hẹp như hiện tại, kinh doanh cái gọi là Lục gia an ổn, ngươi cho rằng đáng giá sao?
Thần sắc Lục Tục biến hóa, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Tô đại nhân, ta tâm nhận ý tốt của ngươi, nhưng vì Lục gia ta và các huynh đệ khác, ta lựa chọn yên ổn.
Lục Tục còn chưa tới bốn mươi tuổi, đối với võ giả Tiên Thiên mà nói tuổi này còn là thanh niên, chính là thời khắc đỉnh phong nhất, đúng như Tô Tín nói, hắn không leo lên Nhân Bảng chính là tiếc nuối lớn nhất.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Lục Tục, ngươi còn không hiểu, cái gọi là giàu không quá ba đời, Lục gia ngươi kinh doanh thế lực tại Giang Nam đạo thật sự vững chắc sao?
- Lục gia của ngươi, nếu như gia gia ngươi còn sống kinh doanh nhân mạch cùng trang lứa còn có tác dụng, nhưng gia gia của ngươi và phụ thân đã chết nhiều năm như vậy, hiện tại bọn họ chỉ còn chút tình hương khói với Lục gia mà thôi, ngươi vận dụng quan hệ này một lần còn có thể, nhưng nếu ngươi vận dụng lần thứ hai, ngươi cho rằng bọn họ còn tiếp tục giúp ngươi sao?
- Ngươi nhất định sẽ nói ngươi còn trẻ tuổi và kết bạn không ít nhân mạch trong Lục Phiến Môn, thực lực bổ khoái trẻ tuổi còn thấp, bọn họ có quyền nói chuyện trong Lục Phiến Môn sao?
Tô Tín chỉ vào ngực Lục Tục và nói:
- Thế lực người khác cho không phải thế lực của mình, thực lực của ngươi mới thật là của ngươi.
Lục Tục là người có tính yên ổn, cho nên trước khi hắn tới gặp Tô Tín đã có quyết định, hắn sẽ không tham dự vào tranh quyền đoạt lợi giữa Tô Tín và Lôi Viễn.
Nhưng hiện tại Tô Tín chỉ nói vài câu và điên đảo trình tự lại quấy rầy tiết tấu của hắn, còn đánh thẳng vào tâm tư Lục Tục.
Dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó.
Hiện tại dưới trướng Tô Tín không có người, nếu mình đầu nhập vào hắn chính là công lao to lớn đấy.
Lục Tục nghĩ như vậy, Tô Tín lại nói:
- Lục bổ đầu, ta mời chào ngươi không cần đáp ứng ngay, chờ mấy ngày nữa ngươi sẽ biết rõ ta rời khỏi Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hay nơi này do ta làm chủ.
Lục Tục sững sờ, Tô Tín đến mời chào mình chẳng lẽ không phải muốn mình giúp đối phó đám người Lôi Viễn sao?
Dù sao hiện tại trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có quá nhiều người ôm tâm tư căm thù Tô Tín, hơn nữa đám người này giao hảo với Lôi Viễn, có thể nói mệnh lệnh của Tô Tín không thể ra khỏi tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta nói rồi, Lôi Viễn không là gì, nếu ta muốn giết hắn thì hôm nay đã giết hắn.
- Mục đích cấp trên phái ta tới Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không phải tranh quyền đoạt lợi với Lôi Viễn, trọng chấn uy danh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, giám sát tông môn Giang Nam đạo mới là việc ta phải làm.
- Nếu ta không thể giải quyết một việc nhỏ như Lôi Viễn, ta cũng không cần ngươi giúp ta, Tô Tín ta sẽ cuốn gói rời đi.
Tô Tín nói những lời này lại làm Lục Tục ngạc nhiên, Tô Tín đã nói như vậy, hắn cũng không cần phải xoắn xuýt nữa, hắn bái biệt Tô Tín và rời đi.
Mà cuối cùng bọn họ đả động Lưu Hạo đơn giản hơn.
Lưu Hạo người này gia nhập Lục Phiến làm bổ đầu, trước kia hắn xuất thân tán tu thực lực bất phàm, danh khí trên giang hồ không nhỏ, về sau bởi vì đắc tội thế lực cho nên lúc này mới gia nhập Lục Phiến Môn tị nạn.
Lưu Hạo là người lười nhác, ngày thường ghét nhất đi chấp hành các loại nhiệm vụ Lục Phiến Môn, cho nên khi Tô Tín đến đây hắn mới chống lại, nhưng nếu như bảo hắn làm bia đỡ đạn đi đối địch với Tô Tín thì Lưu Hạo lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Hắn băn khoăn cũng giống với Trần Bách, hắn tự biết mình có bao nhiêu cân, ở phía sau phất cờ hò reo thì được, bảo hắn xông lên chọc Tô Tín là không có khả năng.
Đối với Lưu Hạo, Lôi Viễn vẫn dùng biện pháp cũ, bởi vì nhược điểm của Lưu Hạo càng rõ ràng, hắn tin tưởng chỉ cần mình ném ra mồi câu thì Lưu Hạo nhất định sẽ đón lấy, bởi vì Lưu Hạo có nhược điểm là háo sắc.
Lưu Hạo tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ công tử phong lưu nhưng không có thân thế.
Nhưng không thể phủ nhận Lưu Hạo vẫn có nhân duyên với nữ nhân, hơn nữa thân phận tổng bổ đầu Tĩnh Châu phủ của hắn giúp Lưu Hạo được không ít nữ nhân ưu ái.
Mặc dù nữ nhân bên cạnh hắn nhiều nhưng tiêu chuẩn hắn rất cao, hắn không muốn một nữ nhân bình thường.
Gần đây Lưu Hạo mê đắm hoa khôi đầu bảng của Thanh Phong lâu, đáng tiếc người bị công tử Đông Lăng Phùng gia nhìn trúng, Lưu Hạo không tranh lại người ta.
Tuy hắn là tổng bổ đầu Tĩnh Châu phủ nhưng Phùng gia lại là thế lực nhị lưu, hơn nữa còn có một võ giả Hóa Thần Cảnh tọa trấn, vì thế Lưu Hạo âm thầm cắn răng thật lâu.
Tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo suy thoái, ngày bình thường tổng bổ đầu châu phủ như hắn không ngóc đầu lên được, vị Phùng công tử kia cho tới bây giờ không đặt tổng bổ đầu châu phủ như hắn vào mắt.
Lôi Viễn cười nói với Lưu Hạo:
- Lưu huynh, lần này ngươi chịu ra tay giúp ta, ta sẽ giúp ngươi hòa giải chuyện Phùng gia, ta là bằng hữu cũ của gia chủ Phùng gia, hắn nhất định sẽ cho ta thể diện.
Đôi mắt Lưu Hạo sáng ngời:
- Lời này là thật?
- Đương nhiên là thật, ta cần lừa ngươi sao?
Lôi Viễn nói lời này không lừa gạt Lưu Hạo, hắn kinh doanh tại Giang Nam đạo vài chục năm, nhân mạch của Lôi Viễn còn mạnh hơn Lưu Hạo nhiều, đặc biệt hắn quen biết với các thế lực võ lâm, một nữ nhân mà thôi, đối phương nhất định sẽ cho hắn thể diện.
Lưu Hạo cắn răng một cái, hung ác nói:
- Được! Ta sẽ giúp ngươi một lần, nhưng ngươi không nên quên chuyện hôm nay.
Lôi Viễn và Vương Kinh Bình lập tức mỉm cười vui vẻ, như vậy có hơn phân nửa tổng bổ đầu thực quyền của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đứng về phía bọn họ.
Những tổng bổ đầu còn lại có thực quyền ít tới đáng thương, hoặc giống như Lục Tục và Triệu Nhất Minh bảo trì trung lập, sẽ không giúp bọn họ, cũng không nói chuyện vì Tô Tín.
Lôi Viễn và Vương Kinh Bình đang tính kế Tô Tín, Tô Tín cũng sớm đã ngờ tới.
Nếu như bọn họ không âm thầm mờ ám mới là không bình thường đấy.
Bọn họ càng làm như vậy Tô Tín càng vui vẻ.
Không tìm một cái cớ đường hoàng hốt gọn bọn chúng, về sau sẽ có phiền toái không nhỏ.
Hoặc là không động, muốn động thì phải một lần nhổ sạch những tên lòng mang hiểm ác, như vậy Tô Tín mới có tinh lực đi xử lý sự vụ bên ngoài.
Nhưng trong khoảng thời gian này Tô Tín cũng không có nhàn rỗi, người trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không thể chết hết, mọi người chết hết chỉ còn cái xác không, cho dù Tô Tín có thủ đoạn nhưng không bột đố gột nên hồ.
Huống chi Tô Tín dùng sức một mình đối địch với cả đám người mới gọi là đồ ngu, chính trị là trò chơi đoàn kết một đám người, chèn ép một đám người, tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có một số người đáng để Tô Tín lôi kéo.
- Lão Hoàng, mời Lục Tục tới gặp ta.
Tô Tín phân phó một câu.
Hắn muốn đoàn kết chỉ có hai người, một là Lục Tục, một là Triệu Nhất Minh.
Tô Tín nhìn trúng không phải bọn họ không đi chung đường với đám người Lôi Viễn, mà là nhìn trúng bọn họ còn trẻ, bối cảnh trong sạch, ít nhất có giá trị bồi dưỡng.
Tô Tín tổng bổ đầu Giang Nam đạo mời, Lục Tục không muốn cũng phải chạy tới.
Cho nên không đến nửa canh giờ, Lục Tục đã được Hoàng Bính Thành dẫn tới trước mặt Tô Tín, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ:
- Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì không?
- Lục bổ đầu ngồi đi.
Tô Tín chỉ vào cái ghế bên cạnh Lục Tục.
Lục Tục cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống hắn không nói một câu nào, hạ quyết tâm muốn xem Tô Tín làm gì để mời chào hắn.
Tô Tín bảo Hoàng Bính Thành đi tìm hắn tới đây, Lục Tục đại khái cũng đoán được xảy ra chuyện gì, không có việc gì khác ngoài việc Tô Tín muốn lôi kéo hắn mà thôi.
Nhưng nội tâm Lục Tục đã sớm hạ quyết tâm không tham dự vào chuyên hư hỏng của Tô Tín cùng Lôi Viễn.
Tô Tín là tổng bổ đầu Giang Nam đạo cũng được, hắn bị Lôi Viễn đuổi đi hoặc bị mất quyền lực cũng không sao, dù sao Lục gia hắn có thế lực thâm canh cố đế trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, cho dù ai lãnh đạo Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng không thể không quan tâm tới Lục gia.
- Lục bổ đầu, ngươi theo ta, vị trí phó tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sẽ có một chỗ cho ngươi.
Tô Tín thản nhiên nói.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Lục Tục lập tức sửng sốt, hắn không kịp phản ứng, bởi vì Tô Tín nói chuyện quá mức trực tiếp.
Theo lộ tuyến bình thường phải là tâm sự việc nhà, sau đó hiểu dùng tình, động dùng lợi, nói nhảm cả buổi sau đó mới vào chủ đề, rồi mới nhử mồi dụ hắn gia nhập.
Hiện tại không có một chút làm nền nào, vừa vào đã nói ra kết quả, Lục Tục có chút không thích ứng với cách nói chuyện như vậy..
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tục như vậy, Tô Tín cười nói:
- Sao? Ta nói có cái gì không đúng ư? Ta mới tới Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, trừ hai thủ hạ không có người nào khác.
- Lục gia ngươi ba đời làm trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, đặc biệt phụ thân và gia gia ngươi có danh vọng rất lớn, có một phần năm bổ khoái cấp thấp Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là do phụ thân và gia gia ngươi dạy dỗ.
- Thế lực mạnh như vậy, ta là tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo phải tranh thủ nắm trong tay.
- Thế lực Lục gia ngươi cũng là thực lực của Lục Tục ngươi, đáng để ta đưa ra bảng giá này, ta cũng không cần phải ném một đống lời nói nhảm với ngươi làm gì, ngươi nói đúng không?
Lục Tục gật gật đầu, cách nói chuyện công bằng như thế thật mới lạ, khiến hắn rơi vào tiết tấu của Tô Tín.
- Nếu như Tô đại nhân ngươi nói rõ như vậy, ta cũng không giấu giếm, Lục gia ta không muốn cuốn vào tranh đấu quyền lực trong Lục Phiến Môn, cho nên cho dù có vị trí phó tổng bổ đầu cũng không thể lay động ta.
Lục Tục thành khẩn nói một câu.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Sai rồi, ngươi không phải đang giúp ta, ngươi đang giúp chính ngươi đấy.
- Tô đại nhân ngươi có ý gì?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Lục Tục, ngươi năm nay mới ba mươi bảy tuổi đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong, thậm chí ngươi trẻ hơn một chút cũng có thể bước vào Nhân Bảng dương danh giang hồ.
Nhưng kết quả hiện tại ngươi bị nhốt vào nơi nhỏ hẹp như hiện tại, kinh doanh cái gọi là Lục gia an ổn, ngươi cho rằng đáng giá sao?
Thần sắc Lục Tục biến hóa, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Tô đại nhân, ta tâm nhận ý tốt của ngươi, nhưng vì Lục gia ta và các huynh đệ khác, ta lựa chọn yên ổn.
Lục Tục còn chưa tới bốn mươi tuổi, đối với võ giả Tiên Thiên mà nói tuổi này còn là thanh niên, chính là thời khắc đỉnh phong nhất, đúng như Tô Tín nói, hắn không leo lên Nhân Bảng chính là tiếc nuối lớn nhất.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Lục Tục, ngươi còn không hiểu, cái gọi là giàu không quá ba đời, Lục gia ngươi kinh doanh thế lực tại Giang Nam đạo thật sự vững chắc sao?
- Lục gia của ngươi, nếu như gia gia ngươi còn sống kinh doanh nhân mạch cùng trang lứa còn có tác dụng, nhưng gia gia của ngươi và phụ thân đã chết nhiều năm như vậy, hiện tại bọn họ chỉ còn chút tình hương khói với Lục gia mà thôi, ngươi vận dụng quan hệ này một lần còn có thể, nhưng nếu ngươi vận dụng lần thứ hai, ngươi cho rằng bọn họ còn tiếp tục giúp ngươi sao?
- Ngươi nhất định sẽ nói ngươi còn trẻ tuổi và kết bạn không ít nhân mạch trong Lục Phiến Môn, thực lực bổ khoái trẻ tuổi còn thấp, bọn họ có quyền nói chuyện trong Lục Phiến Môn sao?
Tô Tín chỉ vào ngực Lục Tục và nói:
- Thế lực người khác cho không phải thế lực của mình, thực lực của ngươi mới thật là của ngươi.
Lục Tục là người có tính yên ổn, cho nên trước khi hắn tới gặp Tô Tín đã có quyết định, hắn sẽ không tham dự vào tranh quyền đoạt lợi giữa Tô Tín và Lôi Viễn.
Nhưng hiện tại Tô Tín chỉ nói vài câu và điên đảo trình tự lại quấy rầy tiết tấu của hắn, còn đánh thẳng vào tâm tư Lục Tục.
Dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó.
Hiện tại dưới trướng Tô Tín không có người, nếu mình đầu nhập vào hắn chính là công lao to lớn đấy.
Lục Tục nghĩ như vậy, Tô Tín lại nói:
- Lục bổ đầu, ta mời chào ngươi không cần đáp ứng ngay, chờ mấy ngày nữa ngươi sẽ biết rõ ta rời khỏi Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hay nơi này do ta làm chủ.
Lục Tục sững sờ, Tô Tín đến mời chào mình chẳng lẽ không phải muốn mình giúp đối phó đám người Lôi Viễn sao?
Dù sao hiện tại trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có quá nhiều người ôm tâm tư căm thù Tô Tín, hơn nữa đám người này giao hảo với Lôi Viễn, có thể nói mệnh lệnh của Tô Tín không thể ra khỏi tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta nói rồi, Lôi Viễn không là gì, nếu ta muốn giết hắn thì hôm nay đã giết hắn.
- Mục đích cấp trên phái ta tới Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không phải tranh quyền đoạt lợi với Lôi Viễn, trọng chấn uy danh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, giám sát tông môn Giang Nam đạo mới là việc ta phải làm.
- Nếu ta không thể giải quyết một việc nhỏ như Lôi Viễn, ta cũng không cần ngươi giúp ta, Tô Tín ta sẽ cuốn gói rời đi.
Tô Tín nói những lời này lại làm Lục Tục ngạc nhiên, Tô Tín đã nói như vậy, hắn cũng không cần phải xoắn xuýt nữa, hắn bái biệt Tô Tín và rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.