Chương 231: Ta Làm Chỗ Dựa Cho Ngươi
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Đối với người thông minh như Lục Tục, Tô Tín không cần nhiều lời, hắn tự biết phân biệt rõ tình huống.
Đợi đến lúc Lôi Viễn rớt đài, hơn nữa hôm nay Tô Tín nói những lời kia thì hắn cũng biết nên làm như thế nào.
Triệu Nhất Minh có chút vấn đề, Hoàng Bính Thành tự mình đi mời Triệu Nhất Minh nhưng hắn không tới.
Hoàng Bính Thành tức giận nói:
- Triệu Nhất Minh thật sự không thức thời, hắn cho rằng mình là thứ gì, lão đại tự mình mời mà hắn không tới.
Vừa rồi Hoàng Bính Thành đi mời Lục Tục, thái độ Lục Tục với hắn không tệ, kết quả đến mời Triệu Nhất Minh bị người ta đuổi đi.
Tô Tín khoát khoát tay nói:
- Bỏ đi, ta tự mình đi một chuyến, nói với người như Triệu Nhất Minh có mạnh bạo vô dụng thôi.
Tô Tín đã xem qua tư liệu Triệu Nhất Minh, dựa theo tư liệu thì biết thực lực hắn rất mạnh.
Tuy hắn xuất thân tán tu nhưng đã từng gia nhập thế lực, về sau phản bội, hình như hắn xung đột với người khác trong thế lực này, cuối cùng mới phải chạy tới gia nhập Lục Phiến Môn.
Tô Tín xem ra Triệu Nhất Minh là người kiêu ngạo, hắn không đặt Lôi Viễn vào trong mắt, hắn cũng không đặt Tô Tín vào trong mắt, đương nhiên Triệu Nhất Minh cũng có ưu điểm, đó chính là hắn rất chân thành.
Kim Vũ Lâm thống lĩnh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, tất cả bổ đầu và bổ khoái dưới trướng đều sinh ra tính trì trệ, ngày thường biếng nhác vẫn lĩnh tài nguyên tu luyện, ai rảnh mà vất vả đi chấp hành nhiệm vụ chứ?
Cả Lục Phiến Môn cũng chỉ có Triệu Nhất Minh và bổ khoái trong tay hắn làm như vậy, không chỉ không có người khen ngợi bọn họ, mọi người nói hắn đầu óc có vấn đề, nhưng Triệu Nhất Minh vẫn làm như cũ.
Một vài bổ khoái dưới trướng hắn vì việc này mà rời đi, Triệu Nhất Minh vẫn làm theo ý mình, hắn cẩn thận hoàn thành chức trách bản thân.
Loại người này bị gọi là ngu xuẩn, nhưng đối với người thượng vị mà nói, hắn cần chính là loại người như Triệu Nhất Minh.
Đi vào nhà của Triệu Nhất Minh, vài tên bổ khoái thủ vệ cửa nhìn thấy Tô Tín đến liền vội vàng mời Tô Tín vào trong.
Bọn họ không biết cao tầng tổng bộ tranh đấu gay gắt, bọn họ biết rõ thân phận và thực lực của vị này rất cao, lãnh đạo của bọn họ cũng không dám lãnh đạm.
Nhìn thấy Tô Tín đến đây, Triệu Nhất Minh cau mày nói:
- Tô đại nhân, ta đã nói trước rồi, ta không có hứng thú tham gia tranh đấu của các ngươi, ngươi đi đi.
Tô Tín cười nói:
- Triệu bổ đầu không chào đón ta sao?
Triệu Nhất Minh gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Thật không chào đón, Tô đại nhân, thực lực ngươi mạnh, ta thừa nhận điểm này, hạng mười lăm Nhân Bảng rất cao, ta không tiếp được mười chiêu của ngươi.
- Cho dù ngươi hiện tại dùng thực lực hay địa vị ép ta, Triệu Nhất Minh ta cũng không nguyện ý làm tay sai cho kẻ khác, ta cũng không muốn chơi trò tranh quyền đoạt lợi trong Lục Phiến Môn!
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Ta đã bao giờ nói cần ngươi gia nhập vào nội đấu giữa ta và Lôi Viễn? Hoàng Bính Thành đã từng nói qua lời này sao?
Triệu Nhất Minh sững sờ, Hoàng Bính Thành trước kia đi tìm hắn, Triệu Nhất Minh cho rằng Tô Tín nhất định muốn lôi kéo hắn đối phó đám người Lôi Viễn, dù sao rất nhiều người chơi trò này, Tô Tín mới đến khẳng định phải lôi kéo một nhóm người.
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng Triệu Nhất Minh:
- Dùng thực lực của ngươi nếu chỉ lục đục với người trong Lục Phiến Môn là hành vi lãng phí, trong cả Lục Phiến Môn cũng chỉ có một mình ngươi kiên trì làm nhiệm vụ và thực hiện chức trách Lục Phiến Môn.
Triệu Nhất Minh cười lạnh nói:
- Nhưng làm được gì chứ? Trước kia vào lúc Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cường thịnh nhất, giám sát tất cả tông môn Giang Nam đạo, có tông môn nào không nom nớp lo sợ phòng bị chúng ta?
- Kết quả hiện tại thì sao? Bổ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lăn lộn giang hồ còn không bằng tán tu.
- Tháng trước một tiểu tông môn tam lưu còn dám ra tay với thủ hạ của ta, thậm chí đánh người xong còn giam lại, thậm chí còn muốn ta đi nhận người thì bọn họ mới chịu thả, Lục Phiến Môn cả thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có Giang Nam đạo mới chịu uất ức như vậy.
Triệu Nhất Minh bình thường nói không nhiều, đoán chừng hắn nghĩ việc này đã lâu, đã sớm không chịu đựng nổi.
Tô Tín hỏi:
- Với thực lực của ngươi và những bổ khoái dưới tay mình phất tay là có thể diệt tông môn tam lưu, tại sao ngươi lại chịu uất ức như thế?
Sắc mặt Triệu Nhất Minh âm trầm nói:
- Ta đương nhiên không đặt tiểu tông môn tam lưu vào mắt, nhưng thế lực võ lâm cả Giang Nam đạo rắc rối khó gỡ, tiểu tông môn tam lưu này có giao hảo với không ít thế lực nhị lưu và nhất lưu.
- Thời điểm ta đi nhận người, đối phương có hai tên võ giả Thần Cung Cảnh xuất thân thế lực nhị lưu ‘trùng hợp’ tọa trấn trong tông môn này.
Đối phương có người làm chỗ dựa, ai làm chỗ dựa cho ta? Là Kim Vũ Lâm bị Bạch Liên giáo mê hoặc thần trí sao, hay là Lôi Viễn phế vật xách giày cho đám tông môn còn phải tươi cười lấy lòng?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta nói sau này ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi tin không?
Triệu Nhất Minh vẫn lắc đầu nói:
- Không tin, tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không phải người bình thường có thể ngồi vững, cho dù Tô đại nhân ngươi hạng mười lăm Nhân Bảng cũng không được.
- Không nói tới Tiêu gia có thực lực hùng bá cả Giang Nam đạo, tất cả thế lực lớn nhỏ trong Giang Nam đạo có thể xếp vào thế lực nhập lưu cũng hơn trăm, trừ phi có võ giả Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư tọa trấn thì bọn chúng mới kiêng kị không làm gì, nếu đổi thành ai tới cũng vô dụng.
Tô Tín cười cười nói:
- Chúng ta đánh bạc với nhau đi? Nếu ta khôi phục vinh quang ngày xưa của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, ngươi phải tham gia với ta vô điều kiện, thế nào?
Triệu Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không thể.
Tô Tín nói:
- Dù sao chỉ đánh bạc mà thôi, bất kể ta làm được hay không, ngươi đồng ý tham gia vào phe ta chứ?
Triệu Nhất Minh gật đầu nói:
- Đương nhiên ta đồng ý, huống chi ngươi thật sự có thể dẫn Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hồi phục vinh quang ngày xưa, ngồi vững vàng vị trí tổng bổ đầu Lục Phiến Môn, ta chính là thủ hạ của ngươi, cần gì tham gia chứ?
Tô Tín đứng lên nói:
- Thế thì tốt, ngươi chờ xem ngày đó tới là được.
Sau khi Tô Tín rời đi, Triệu Nhất Minh lắc đầu, nếu như Tô Tín là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, có lẽ hắn tin tưởng, Tô Tín chỉ là Thần Cung Cảnh, ha ha, đây là việc không thể nào.
Ngoài cửa, Hoàng Bính Thành chờ Tô Tín đi ra liền khó hiểu hỏi:
- Lão đại, hai tên này đều không biết tốt xấu như vậy, vậy chúng ta làm sao đối phó Lôi Viễn?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Từ xưa đến nay đều là dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, ai cũng biết rõ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ có báo đáp nhiều, vì sao không có bao nhiêu người làm?
Hoàng Bính Thành chần chờ nói:
- Là do không chắc chắn?
Tô Tín gật đầu nói:
- Ai cũng đặt cược bên phía có phần thắng lớn, nhưng ngươi xem phần thắng của ta lớn không?
Ừm.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức im lặng.
Bỏ đi lòng tin của hắn với Tô Tín từ trước tới nay, hiện tại Tô Tín không có bao nhiêu ưu thế.
Tuy Tô Tín biểu hiện rất cường thế nhưng không dùng được, ngươi mạnh hơn nữa cũng chỉ là thực lực mạnh mà thôi, thủ hạ không có người nào, Lôi Viễn dễ dàng làm mất quyền lực của Tô Tín.
Tô Tín thẹn quá hóa giận giết Lôi Viễn cũng vô dụng, đến cuối cùng các ngươi nội loạn quá mạnh, đối ngoại Tô Tín không có thành tích gì khi giám sát thế lực võ lâm Giang Nam đạo, đoán chừng không bao lâu Tô Tín sẽ phải xéo đi, lúc này có người nào chủ động đi liên hệ với Tô Tín mới là kẻ đần.
- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?
Hoàng Bính Thành hỏi.
- Chỉ một chữ: chờ!
Tô Tín nhìn vào tổng bộ Lục Phiến Môn vắng vẻ, nói:
- Chờ tới năm ngày sau, ta thật sự muốn xem có bao nhiêu ngươi sẽ cùng ngoi lên với Lôi Viễn.
- Còn có những kẻ ngồi không ăn bám cũng phải thanh lý sạch sẽ, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã nát lắm rồi, vậy thì chung ta phải móc những khối thịt thối ra, đau nhất thời nhưng có thể không đau lâu dài.
Tô Tín nói một câu mang theo mùi máu tươi đậm đặc, Hoàng Bính Thành lập tức run rẩy, lão đại không phải mới làm việc như vậy lần đầu.
Lúc đầu là ở Phi Ưng Bang, Tô Tín vừa mới tiêu diệt Sa Phi Ưng tiếp nhận bang chủ, những lão nhân trong Phi Ưng Bang trừ một số người chủ động gia nhập vào chiến đường của Phi Ưng Bang ra, những kẻ còn lại đều bị mất quyền lực, thậm chí còn đi về dưỡng lão.
Nhưng khi những lão nhân Phi Ưng Bang không tạo thành uy hiếp gì với Tô Tín, hơn nữa Tô Tín chỉ cần lấy cái cớ tốt cho nên cả đám đều về nhà dưỡng lão.
Hiện tại đám người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng như thế, Tô Tín sẽ không giữ đám người này ở lại, những kẻ nhoi càng mạnh vào năm ngày sau sẽ chết càng thảm.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không nhàn rỗi trong năm ngày đó, cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vừa kiến lập, tập sự mật thám mới cũng vào chỗ của mình, tốc độ của tổng bộ Lục Phiến Môn rất nhanh.
Tô Tín cầm một ít tư liệu các môn phái Giang Nam đạo, hắn và Hoàng Bính Thành nghiên cứu qua một lần, muốn đối ngoại phải an đối nội, sau khi xử lý nội bộ Lục Phiến Môn sẽ động thủ với bọn chúng.
Năm ngày sau tổng bổ đầu các châu phủ tới trình lên những sự vụ mà bọn họ cảm thấy khó khăn không giải quyết được.
Lúc này trong đại sảnh tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo im lặng, Tô Tín ngồi ở chính giữa, Lý Hoại và Hoàng Bính Thành đứng sau lưng hắn.
Tất cả tổng bổ đầu đều trình lên, Tô Tín cẩn thận xem xét.
Càng xem sắc mặt Tô Tín càng âm trầm, hắn nghĩ tới tình huống Giang Nam đạo rất không xong, xem tình huống Giang Nam đạo hiện tại còn không xong hơn cả tưởng tượng của hắn, cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hoàn toàn không có lực ép buộc với tông môn trong Giang Nam đạo..
Chức trách của Lục Phiến Môn châu phủ là giám sát, giám sát các tông môn địa phương có làm loạn hay làm chuyện mờ ám nhắm vào triều đình hay không.
Một là giám sát, một là phán xét.
Nếu như một tông môn phạm thượng làm loạn hoặc làm ra chuyện gì làm người người oán trách, như vậy Lục Phiến Môn sẽ ra tay thẩm phán bọn chúng.
Bổ khoái trong châu phủ nhắm vào người bình thường, mà bổ khoái Lục Phiến Môn nhắm vào các võ giả và tông môn.
Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, cho dù ngươi là tông môn võ lâm, phạm vào quy củ triều đình sẽ phải chịu phạt.
Đợi đến lúc Lôi Viễn rớt đài, hơn nữa hôm nay Tô Tín nói những lời kia thì hắn cũng biết nên làm như thế nào.
Triệu Nhất Minh có chút vấn đề, Hoàng Bính Thành tự mình đi mời Triệu Nhất Minh nhưng hắn không tới.
Hoàng Bính Thành tức giận nói:
- Triệu Nhất Minh thật sự không thức thời, hắn cho rằng mình là thứ gì, lão đại tự mình mời mà hắn không tới.
Vừa rồi Hoàng Bính Thành đi mời Lục Tục, thái độ Lục Tục với hắn không tệ, kết quả đến mời Triệu Nhất Minh bị người ta đuổi đi.
Tô Tín khoát khoát tay nói:
- Bỏ đi, ta tự mình đi một chuyến, nói với người như Triệu Nhất Minh có mạnh bạo vô dụng thôi.
Tô Tín đã xem qua tư liệu Triệu Nhất Minh, dựa theo tư liệu thì biết thực lực hắn rất mạnh.
Tuy hắn xuất thân tán tu nhưng đã từng gia nhập thế lực, về sau phản bội, hình như hắn xung đột với người khác trong thế lực này, cuối cùng mới phải chạy tới gia nhập Lục Phiến Môn.
Tô Tín xem ra Triệu Nhất Minh là người kiêu ngạo, hắn không đặt Lôi Viễn vào trong mắt, hắn cũng không đặt Tô Tín vào trong mắt, đương nhiên Triệu Nhất Minh cũng có ưu điểm, đó chính là hắn rất chân thành.
Kim Vũ Lâm thống lĩnh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, tất cả bổ đầu và bổ khoái dưới trướng đều sinh ra tính trì trệ, ngày thường biếng nhác vẫn lĩnh tài nguyên tu luyện, ai rảnh mà vất vả đi chấp hành nhiệm vụ chứ?
Cả Lục Phiến Môn cũng chỉ có Triệu Nhất Minh và bổ khoái trong tay hắn làm như vậy, không chỉ không có người khen ngợi bọn họ, mọi người nói hắn đầu óc có vấn đề, nhưng Triệu Nhất Minh vẫn làm như cũ.
Một vài bổ khoái dưới trướng hắn vì việc này mà rời đi, Triệu Nhất Minh vẫn làm theo ý mình, hắn cẩn thận hoàn thành chức trách bản thân.
Loại người này bị gọi là ngu xuẩn, nhưng đối với người thượng vị mà nói, hắn cần chính là loại người như Triệu Nhất Minh.
Đi vào nhà của Triệu Nhất Minh, vài tên bổ khoái thủ vệ cửa nhìn thấy Tô Tín đến liền vội vàng mời Tô Tín vào trong.
Bọn họ không biết cao tầng tổng bộ tranh đấu gay gắt, bọn họ biết rõ thân phận và thực lực của vị này rất cao, lãnh đạo của bọn họ cũng không dám lãnh đạm.
Nhìn thấy Tô Tín đến đây, Triệu Nhất Minh cau mày nói:
- Tô đại nhân, ta đã nói trước rồi, ta không có hứng thú tham gia tranh đấu của các ngươi, ngươi đi đi.
Tô Tín cười nói:
- Triệu bổ đầu không chào đón ta sao?
Triệu Nhất Minh gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Thật không chào đón, Tô đại nhân, thực lực ngươi mạnh, ta thừa nhận điểm này, hạng mười lăm Nhân Bảng rất cao, ta không tiếp được mười chiêu của ngươi.
- Cho dù ngươi hiện tại dùng thực lực hay địa vị ép ta, Triệu Nhất Minh ta cũng không nguyện ý làm tay sai cho kẻ khác, ta cũng không muốn chơi trò tranh quyền đoạt lợi trong Lục Phiến Môn!
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Ta đã bao giờ nói cần ngươi gia nhập vào nội đấu giữa ta và Lôi Viễn? Hoàng Bính Thành đã từng nói qua lời này sao?
Triệu Nhất Minh sững sờ, Hoàng Bính Thành trước kia đi tìm hắn, Triệu Nhất Minh cho rằng Tô Tín nhất định muốn lôi kéo hắn đối phó đám người Lôi Viễn, dù sao rất nhiều người chơi trò này, Tô Tín mới đến khẳng định phải lôi kéo một nhóm người.
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng Triệu Nhất Minh:
- Dùng thực lực của ngươi nếu chỉ lục đục với người trong Lục Phiến Môn là hành vi lãng phí, trong cả Lục Phiến Môn cũng chỉ có một mình ngươi kiên trì làm nhiệm vụ và thực hiện chức trách Lục Phiến Môn.
Triệu Nhất Minh cười lạnh nói:
- Nhưng làm được gì chứ? Trước kia vào lúc Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cường thịnh nhất, giám sát tất cả tông môn Giang Nam đạo, có tông môn nào không nom nớp lo sợ phòng bị chúng ta?
- Kết quả hiện tại thì sao? Bổ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lăn lộn giang hồ còn không bằng tán tu.
- Tháng trước một tiểu tông môn tam lưu còn dám ra tay với thủ hạ của ta, thậm chí đánh người xong còn giam lại, thậm chí còn muốn ta đi nhận người thì bọn họ mới chịu thả, Lục Phiến Môn cả thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có Giang Nam đạo mới chịu uất ức như vậy.
Triệu Nhất Minh bình thường nói không nhiều, đoán chừng hắn nghĩ việc này đã lâu, đã sớm không chịu đựng nổi.
Tô Tín hỏi:
- Với thực lực của ngươi và những bổ khoái dưới tay mình phất tay là có thể diệt tông môn tam lưu, tại sao ngươi lại chịu uất ức như thế?
Sắc mặt Triệu Nhất Minh âm trầm nói:
- Ta đương nhiên không đặt tiểu tông môn tam lưu vào mắt, nhưng thế lực võ lâm cả Giang Nam đạo rắc rối khó gỡ, tiểu tông môn tam lưu này có giao hảo với không ít thế lực nhị lưu và nhất lưu.
- Thời điểm ta đi nhận người, đối phương có hai tên võ giả Thần Cung Cảnh xuất thân thế lực nhị lưu ‘trùng hợp’ tọa trấn trong tông môn này.
Đối phương có người làm chỗ dựa, ai làm chỗ dựa cho ta? Là Kim Vũ Lâm bị Bạch Liên giáo mê hoặc thần trí sao, hay là Lôi Viễn phế vật xách giày cho đám tông môn còn phải tươi cười lấy lòng?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta nói sau này ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi tin không?
Triệu Nhất Minh vẫn lắc đầu nói:
- Không tin, tổng bổ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không phải người bình thường có thể ngồi vững, cho dù Tô đại nhân ngươi hạng mười lăm Nhân Bảng cũng không được.
- Không nói tới Tiêu gia có thực lực hùng bá cả Giang Nam đạo, tất cả thế lực lớn nhỏ trong Giang Nam đạo có thể xếp vào thế lực nhập lưu cũng hơn trăm, trừ phi có võ giả Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư tọa trấn thì bọn chúng mới kiêng kị không làm gì, nếu đổi thành ai tới cũng vô dụng.
Tô Tín cười cười nói:
- Chúng ta đánh bạc với nhau đi? Nếu ta khôi phục vinh quang ngày xưa của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, ngươi phải tham gia với ta vô điều kiện, thế nào?
Triệu Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không thể.
Tô Tín nói:
- Dù sao chỉ đánh bạc mà thôi, bất kể ta làm được hay không, ngươi đồng ý tham gia vào phe ta chứ?
Triệu Nhất Minh gật đầu nói:
- Đương nhiên ta đồng ý, huống chi ngươi thật sự có thể dẫn Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hồi phục vinh quang ngày xưa, ngồi vững vàng vị trí tổng bổ đầu Lục Phiến Môn, ta chính là thủ hạ của ngươi, cần gì tham gia chứ?
Tô Tín đứng lên nói:
- Thế thì tốt, ngươi chờ xem ngày đó tới là được.
Sau khi Tô Tín rời đi, Triệu Nhất Minh lắc đầu, nếu như Tô Tín là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, có lẽ hắn tin tưởng, Tô Tín chỉ là Thần Cung Cảnh, ha ha, đây là việc không thể nào.
Ngoài cửa, Hoàng Bính Thành chờ Tô Tín đi ra liền khó hiểu hỏi:
- Lão đại, hai tên này đều không biết tốt xấu như vậy, vậy chúng ta làm sao đối phó Lôi Viễn?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Từ xưa đến nay đều là dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, ai cũng biết rõ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ có báo đáp nhiều, vì sao không có bao nhiêu người làm?
Hoàng Bính Thành chần chờ nói:
- Là do không chắc chắn?
Tô Tín gật đầu nói:
- Ai cũng đặt cược bên phía có phần thắng lớn, nhưng ngươi xem phần thắng của ta lớn không?
Ừm.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức im lặng.
Bỏ đi lòng tin của hắn với Tô Tín từ trước tới nay, hiện tại Tô Tín không có bao nhiêu ưu thế.
Tuy Tô Tín biểu hiện rất cường thế nhưng không dùng được, ngươi mạnh hơn nữa cũng chỉ là thực lực mạnh mà thôi, thủ hạ không có người nào, Lôi Viễn dễ dàng làm mất quyền lực của Tô Tín.
Tô Tín thẹn quá hóa giận giết Lôi Viễn cũng vô dụng, đến cuối cùng các ngươi nội loạn quá mạnh, đối ngoại Tô Tín không có thành tích gì khi giám sát thế lực võ lâm Giang Nam đạo, đoán chừng không bao lâu Tô Tín sẽ phải xéo đi, lúc này có người nào chủ động đi liên hệ với Tô Tín mới là kẻ đần.
- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?
Hoàng Bính Thành hỏi.
- Chỉ một chữ: chờ!
Tô Tín nhìn vào tổng bộ Lục Phiến Môn vắng vẻ, nói:
- Chờ tới năm ngày sau, ta thật sự muốn xem có bao nhiêu ngươi sẽ cùng ngoi lên với Lôi Viễn.
- Còn có những kẻ ngồi không ăn bám cũng phải thanh lý sạch sẽ, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã nát lắm rồi, vậy thì chung ta phải móc những khối thịt thối ra, đau nhất thời nhưng có thể không đau lâu dài.
Tô Tín nói một câu mang theo mùi máu tươi đậm đặc, Hoàng Bính Thành lập tức run rẩy, lão đại không phải mới làm việc như vậy lần đầu.
Lúc đầu là ở Phi Ưng Bang, Tô Tín vừa mới tiêu diệt Sa Phi Ưng tiếp nhận bang chủ, những lão nhân trong Phi Ưng Bang trừ một số người chủ động gia nhập vào chiến đường của Phi Ưng Bang ra, những kẻ còn lại đều bị mất quyền lực, thậm chí còn đi về dưỡng lão.
Nhưng khi những lão nhân Phi Ưng Bang không tạo thành uy hiếp gì với Tô Tín, hơn nữa Tô Tín chỉ cần lấy cái cớ tốt cho nên cả đám đều về nhà dưỡng lão.
Hiện tại đám người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng như thế, Tô Tín sẽ không giữ đám người này ở lại, những kẻ nhoi càng mạnh vào năm ngày sau sẽ chết càng thảm.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không nhàn rỗi trong năm ngày đó, cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vừa kiến lập, tập sự mật thám mới cũng vào chỗ của mình, tốc độ của tổng bộ Lục Phiến Môn rất nhanh.
Tô Tín cầm một ít tư liệu các môn phái Giang Nam đạo, hắn và Hoàng Bính Thành nghiên cứu qua một lần, muốn đối ngoại phải an đối nội, sau khi xử lý nội bộ Lục Phiến Môn sẽ động thủ với bọn chúng.
Năm ngày sau tổng bổ đầu các châu phủ tới trình lên những sự vụ mà bọn họ cảm thấy khó khăn không giải quyết được.
Lúc này trong đại sảnh tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo im lặng, Tô Tín ngồi ở chính giữa, Lý Hoại và Hoàng Bính Thành đứng sau lưng hắn.
Tất cả tổng bổ đầu đều trình lên, Tô Tín cẩn thận xem xét.
Càng xem sắc mặt Tô Tín càng âm trầm, hắn nghĩ tới tình huống Giang Nam đạo rất không xong, xem tình huống Giang Nam đạo hiện tại còn không xong hơn cả tưởng tượng của hắn, cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hoàn toàn không có lực ép buộc với tông môn trong Giang Nam đạo..
Chức trách của Lục Phiến Môn châu phủ là giám sát, giám sát các tông môn địa phương có làm loạn hay làm chuyện mờ ám nhắm vào triều đình hay không.
Một là giám sát, một là phán xét.
Nếu như một tông môn phạm thượng làm loạn hoặc làm ra chuyện gì làm người người oán trách, như vậy Lục Phiến Môn sẽ ra tay thẩm phán bọn chúng.
Bổ khoái trong châu phủ nhắm vào người bình thường, mà bổ khoái Lục Phiến Môn nhắm vào các võ giả và tông môn.
Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, cho dù ngươi là tông môn võ lâm, phạm vào quy củ triều đình sẽ phải chịu phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.