Chương 156: Miểu sát
Phong Thất Nguyệt
24/05/2018
Võ giả bị Tô Tín giữ lại bị dọa run rẩy nghe Tô Tín chỉ muốn hỏi đường, hắn lúc này mới run rẩy nói chỗ ở của Lưu Bách Tuế cho Tô Tín biết. Những người khác nhìn thấy Tô Tín muốn đi tìm Lưu Bách Tuế, cảm giác trong đó sẽ có việc, lập tức đi theo sau lưng Tô Tín bọn họ muốn xem Tô Tín sẽ làm gì.
Tô Tín ngày hôm qua xem tư liệu Lục Phiến Môn viết về Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, tư liệu ghi rõ Địch Vân Phi đi vào Tương Nam liền tìm tới Bách Độc Đồng Tử, Lưu Bách Tuế tất cả tư liệu ghi rất kỹ càng.
So với Khổng Thu Nhân làm người âm hiểm độc ác, Bách Độc Đồng Tử từng dùng người sống thử độc, Lưu Bách Tuế xem như một người tốt.
Võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh đi tới châu phủ nào trong Tương Nam cũng được xem là nhân vật cấp bá chủ.
Bách Độc Đồng Tử am hiểu dùng độc và xây dựng Ngũ Độc Sơn Trang, nếu hắn bồi dưỡng ra vài tên đệ tử cảnh giới Tiên Thiên. Ngũ Độc Sơn Trang của hắn khi đó sẽ được xem là thế lực võ lâm.
Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế còn kém xa Bách Độc Đồng Tử.
Hắn từng kinh doanh tiêu cục, cũng từng xây dựng võ quán. Bởi vì không am hiểu kinh doanh cho nên sụp đổ, thậm chí đường đường võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh còn phải thiếu bạc người khác.
Kỳ thật với thực lực Lưu Bách Tuế trực tiếp kéo người thành lập bang phái, mỗi ngày thu tiền lệ cũng có thể xưng bá một châu phủ.
Cho dù hắn không am hiểu quản lý bang phái tìm người am hiểu là đủ, hắn chỉ cần ngồi phía sau thu bạc là được, nhưng hắn lăn lộn thê thảm như vậy đúng là kỳ hoa.
Có thể nói Lưu Bách Tuế những năm qua không có làm chuyện tốt, không tính là hiệp sĩ giang hồ nhưng hắn cũng không làm ra chuyện ác gì, tại địa phương như Tương Nam không có làm qua chuyện ác đã xem như người tốt.
Hắn tốt hay xấu không có chút quan hệ gì với Tô Tín, hiện tại hắn đứng bên phía Địch Vân Phi cũng chỉ có thể trách hắn không biết nhìn người.
Địch Vân Phi chiếm cứ phủ Đông Lâm, thế lực phủ Đông Lâm đều bị quét dọn không còn, một nhóm nhà cửa ở trung tâm phường thị lớn nhất Đông Lâm phủ cũng bị Địch Vân Phi chiếm cứ. Thủ hạ của hắn cũng vào ở lại nhà của Lưu Bách Tuế cũng ở nơi này.
Tô Tín đứng ở cửa sân, hắn điểm ra một chỉ liền xuất hiện âm thanh hư bôn lôi, một đạo chỉ kình mang theo chân khí cường đại đánh nửa cửa sân lớn hơn một trượng.
- Ai? Là hỗn đản nào dám gây sự trước phủ Lưu Bách Tuế ta?
Trong trạch viện có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Đổi thành ai sáng sớm bị đánh tới tận cửa đều không có tâm tình tốt.
Một tên trung niên tay cầm thương thép từ trong trạch viện xông ra ngoài, sau khi nhìn thấy Tô Tín đứng ở cửa liền sững sờ.
Chuyện ngày hôm qua truyền xôn xao cả phủ Đông Lâm, hắn tự nhiên cũng nghe người ta nói, cũng nhận ra hình dạng Tô Tín.
Lưu Bách Tuế cau mày nói:
- Tô Tín, ngươi tới chỗ của ta làm gì? Ngươi muốn gây phiền toái cho Địch công tử thì ở lại phủ Đông Lâm mấy người, ngươi gây sự với ta được gì chứ?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chờ Địch Vân Phi trở lại liền nhìn một đám Linh Khiếu cảnh các ngươi bao vây tấn công ta sao? Ngươi cho rằng ta ngốc?
- Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội rời khỏi phủ Đông Lâm, hoặc là chết tại đây. Ngươi chọn một đi cẩn thận một chút, cái mạng chỉ có một trừ mẹ ruột lão tử, bán cho ai cũng thiệt thòi.
- Cuồng vọng.
Lưu Bách Tuế tức giận quát lớn trong mắt sinh ra sát cơ.
Hắn là người thành thật nhưng cho dù vào lúc thất vọng nhất cũng không có làm ra chuyện quá phận gì.
Nhưng người thành thật không có nghĩa người ta dễ chọc.
Hôm nay Tô Tín ở trước mặt nhiều người bảo hắn cút ra khỏi phủ Đông Lâm. Cho dù sau này Địch Vân Phi không tính sổ hắn lâm trận bỏ chạy, về sau Lưu Bách Tuế hắn cũng đừng nên lăn lộn tại Tương Nam chi địa nữa.
Bị một câu nói của hậu bối giang hồ liền xám xịt rời khỏi phủ Đông Lâm, sau này Lưu Bách Tuế hắn còn thể diện gì gặp người?
Tô Tín lắc đầu:
- Nếu như vậy ta chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.
Lưu Bách Tuế cười lạnh một tiếng:
- Ta thật muốn xem hôm nay là ai không biết sống chết. Thực nghĩ ngươi giết được phế vật Khổng Thu Nhân là có thể vô địch Linh Khiếu cảnh?
Thương thép điểm lên mặt đất trên người Lưu Bách Tuế sinh ra khí thế đáng sợ.
Lưu Bách Tuế không muốn động thủ với Tô Tín nhưng không có nghĩa hắn sẽ sợ Tô Tín.
Tô Tín hôm qua đánh chết Khổng Thu Nhân nhưng Lưu Bách Tuế xem ra không phải chuyện quan trọng. Dù sao trong mấy võ giả Linh Khiếu cảnh bọn họ, thực lực Khổng Thu Nhân là yếu nhất.
Luyện hai tay thành quỷ thủ độc công không ra độc công, chưởng pháp không giống chưởng pháp. Mỗi dạng đều dính một ít nhưng tổng kết lại tạp mà không tinh, cuối cùng không ra cái gì cả.
Đương nhiên Lưu Bách Tuế cũng không hề xem thường Tô Tín, hắn dự tính mình giao thủ với Khổng Thu Nhân cũng cần hơn trăm chiêu mới có thể phân ra thắng bại.
Nhưng hắn nghe nói Tô Tín chỉ giao thủ hai chiêu với Khổng Thu Nhân, thậm chí chiêu thứ hai Khổng Thu Nhân đã sử dụng đòn sát thủ nhưng bị Tô Tín đánh chết, hắn không làm được việc này.
Chính bởi vì như vậy hắn không xem thường Tô Tín, Lưu Bách Tuế đoạt động thủ trước.
Thương thép trong tay đâm tới, Lưu Vân Thương đâm tới và khí thế bạo phát.
Mũi thương mang theo khí lưu cực kỳ cường đại, không khí chung quanh tụ tập trên đầu thương và hình thành khí xoáy như mũi khoan và bộc phát uy năng vô cùng khủng bố.
Võ giả giang hồ sử dụng thương rất ít, bởi vì thương pháp nặng nhất khí thế, chém giết trên chiến trường có ta vô địch.
Cho nên từ trước tới nay các chiêu thức thương pháp vô cùng đơn giản nhưng đại khí khoáng đạt và bá đạo tới cực điểm.
Lưu Bách Tuế có danh hiệu Thiên Vân Thương, đó là bởi vì lúc hắn mở tiêu cục hộ tống hàng hóa bị đạo phỉ Tương Nam ăn cướp. Hắn trực tiếp một thương xuyên qua mười trượng, trực tiếp đánh chết hơn mười tên đạo phỉ.
Cho nên liền có người nói Lưu Bách Tuế tu hành thương pháp đại thành, thậm chí có thể một thương xuyên mây. Từ nay về sau Lưu Bách Tuế bị người ta gọi là Thiên Vân Thương.
Tinh quang xuất hiện trong mắt Tô Tín, hai tay hắn như nhiễm một tầng huyết sắc đỏ rực tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải xuất kiếm. Du Long kiếm bị bao phủ trong một tầng huyết sắc, từng tơ máu bao phủ thân kiếm với màu sắc quỷ dị.
Trạng thái Tô Tín lúc này càng yêu dị hơn, không riêng gì tay hắn nhiễm một tầng huyết sắc, trong mắt hắn bao phủ trong một tầng huyết khí.
Tô Tín rút kiếm đỏ rực, mắt cũng đỏ rực, kiếm ra khỏi vỏ kiếm khí như máu.
Trong chớp mắt kiếm quang đỏ rực xuyên qua không gian, trong mắt mọi người không có thứ gì khác. Chỉ có Tô Tín và kiếm trong tay hắn còn có máu tươi đầy trời.
Xùy.
Tiếng vang nhỏ sinh ra, đó là âm thanh xé rách.
Huyết quang biến mất, trường thương trong tay Lưu Bách Tuế rơi xuống đất, trong mắt hắn mang theo thần thái không dám tin. Mi tâm của hắn có một tơ máu chảy ra, thân thể lập tức ngã xuống đất.
Miểu sát.
Tất cả mọi người âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ là miểu sát.
Một kiếm đầy yêu dị nhưng đó cũng là một kiếm vô cùng cường đại, không ngờ lại miểu sát Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế.
Cùng cấp vô địch.
Không biết vì sao nội tâm tất cả mọi người sinh ra bốn chữ này.
Lưu Bách Tuế cũng là một nhân vật trong Tương Nam, hắn luyện võ cả đời nhưng không tiếp được một chiêu của tiểu bối như Tô Tín.
Tô Tín thu kiếm, huyết khí trong mắt và trên thân thể biến mất không thấy gì nữa.
Hắn rất hài lòng uy lực chiêu kiếm này, không biết có phải là do học được Huyết Hà thần chỉ hay không. Hiện tại Huyết Hà Thần kiếm của hắn có độ thuần thục đã đạt tới một nửa.
- Nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành ở nơi nào?
Tô Tín tùy tiện bắt một tên võ giả hỏi.
Tên võ giả kia thầm mắng một tiếng mình không may, nơi này có nhiều người như vậy. Lão nhân gia chọn ai không chọn, chọn mình làm gì chứ?
Hiện tại hắn ở trước mặt nhiều người nói cho Tô Tín biết nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành, về sau Địch Vân Phi mang thủ hạ về sẽ buông tha cho hắn?
Cho dù Địch Vân Phi không có chú ý tới tiểu nhân vật như hắn, nói không chừng thủ hạ của Địch Vân Phi muốn lập công đi gây phiền toái cho hắn đấy.
Hiện tại đối mặt hung nhân như Tô Tín nên hắn không dám có chút giấu diếm, ngoan ngoãn nói nơi ở của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành cho Tô Tín biết, thuận tiện trực tiếp nói cả nơi ở của Bách Độc Đồng Tử ra.
Hắn đã hạ quyết tâm, hắn không thể sống tại phủ Đông Lâm được nữa, phải đi nhất định phải đi, đi càng xa càng tốt.
Tô Tín buông tên võ giả ra, hắn đi tới nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành.
Đi tới trước cửa Đoạn Hành, Tô Tín trực tiếp đánh nát cửa Đoạn Hành cũng dẫn Đoạn Hành ra ngoài.
Tô Tín đánh chết Lưu Bách Tuế trong thời gian quá ngắn, cho dù có người muốn đưa tin cho Đoạn Hành cũng không kịp.
Bị Tô Tín đánh phá cửa sân, sắc mặt Đoạn Hành âm trầm đi ra ngoài, hắn phát hiện là Tô Tín thì lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi có ý gì?
- Ngươi giết Khổng Thu Nhân đắc tội Địch công tử, chúng ta không gây phiền toái cho ngươi đã là may mắn cho ngươi rồi. Kết quả hiện tại ngươi còn dám đánh tới tận cửa, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?
Tô Tín lắc đầu:
- Muốn chết không phải ta, hiện tại ta hỏi ngươi một câu ta muốn đối phó Địch Vân Phi. Hiện tại ngươi cút ra khỏi phủ Đông Lâm hay ta ném thi thể ngươi ra khỏi phủ Đông Lâm?
Đoạn Hành không hiểu Tô Tín nói như vậy có ý nghĩa là gì, hắn sững sờ một lúc sau đó cười to.
- Ta vốn cho rằng Tô Tín ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới lại là tiểu bối cuồng vọng vô tri như vậy?
- Nếu ngươi không biết tốt xấu, hôm nay ta trói ngươi đưa tới trước mặt Địch công tử, nói không chừng còn có thể được ban thưởng không tồi đấy.
Nếu như Tô Tín thật sự là người có tâm cơ âm trầm, là thiên tài tu hành trong núi và mới ra giang hồ, cho dù Đoạn Hành nói khó nghe hơn nữa Tô Tín cũng sẽ nhịn xuống.
Hiện tại hắn là người từng trải, Tô Tín là cường giả Nhân Bảng được mọi người biết tới. Tô Tín cũng là người duy nhất trong Tương Nam leo lên Nhân Bảng trong mười mấy năm qua, hắn không ngờ Tô Tín là kẻ cuồng vọng như vậy.
Đoạn Hành không biết rằng Tô Tín không phải cuồng vọng mà là tự tin, bởi vì Tô Tín tin tưởng mình làm được.
- Vậy thì tốt, nếu ngươi đã lựa chọn thì hôm nay ta sẽ giết ngươi.
Đối mặt Đoạn Hành, thực lực Đoạn Hành cao hơn Lưu Bách Tuế một đoạn. Tô Tín không có lựa chọn hậu phát chế nhân, hắn trực tiếp ra tay khí huyết như cầu vồng, Tô Tín rút Du long kiếm ra khỏi vỏ.
Tô Tín ngày hôm qua xem tư liệu Lục Phiến Môn viết về Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, tư liệu ghi rõ Địch Vân Phi đi vào Tương Nam liền tìm tới Bách Độc Đồng Tử, Lưu Bách Tuế tất cả tư liệu ghi rất kỹ càng.
So với Khổng Thu Nhân làm người âm hiểm độc ác, Bách Độc Đồng Tử từng dùng người sống thử độc, Lưu Bách Tuế xem như một người tốt.
Võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh đi tới châu phủ nào trong Tương Nam cũng được xem là nhân vật cấp bá chủ.
Bách Độc Đồng Tử am hiểu dùng độc và xây dựng Ngũ Độc Sơn Trang, nếu hắn bồi dưỡng ra vài tên đệ tử cảnh giới Tiên Thiên. Ngũ Độc Sơn Trang của hắn khi đó sẽ được xem là thế lực võ lâm.
Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế còn kém xa Bách Độc Đồng Tử.
Hắn từng kinh doanh tiêu cục, cũng từng xây dựng võ quán. Bởi vì không am hiểu kinh doanh cho nên sụp đổ, thậm chí đường đường võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh còn phải thiếu bạc người khác.
Kỳ thật với thực lực Lưu Bách Tuế trực tiếp kéo người thành lập bang phái, mỗi ngày thu tiền lệ cũng có thể xưng bá một châu phủ.
Cho dù hắn không am hiểu quản lý bang phái tìm người am hiểu là đủ, hắn chỉ cần ngồi phía sau thu bạc là được, nhưng hắn lăn lộn thê thảm như vậy đúng là kỳ hoa.
Có thể nói Lưu Bách Tuế những năm qua không có làm chuyện tốt, không tính là hiệp sĩ giang hồ nhưng hắn cũng không làm ra chuyện ác gì, tại địa phương như Tương Nam không có làm qua chuyện ác đã xem như người tốt.
Hắn tốt hay xấu không có chút quan hệ gì với Tô Tín, hiện tại hắn đứng bên phía Địch Vân Phi cũng chỉ có thể trách hắn không biết nhìn người.
Địch Vân Phi chiếm cứ phủ Đông Lâm, thế lực phủ Đông Lâm đều bị quét dọn không còn, một nhóm nhà cửa ở trung tâm phường thị lớn nhất Đông Lâm phủ cũng bị Địch Vân Phi chiếm cứ. Thủ hạ của hắn cũng vào ở lại nhà của Lưu Bách Tuế cũng ở nơi này.
Tô Tín đứng ở cửa sân, hắn điểm ra một chỉ liền xuất hiện âm thanh hư bôn lôi, một đạo chỉ kình mang theo chân khí cường đại đánh nửa cửa sân lớn hơn một trượng.
- Ai? Là hỗn đản nào dám gây sự trước phủ Lưu Bách Tuế ta?
Trong trạch viện có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Đổi thành ai sáng sớm bị đánh tới tận cửa đều không có tâm tình tốt.
Một tên trung niên tay cầm thương thép từ trong trạch viện xông ra ngoài, sau khi nhìn thấy Tô Tín đứng ở cửa liền sững sờ.
Chuyện ngày hôm qua truyền xôn xao cả phủ Đông Lâm, hắn tự nhiên cũng nghe người ta nói, cũng nhận ra hình dạng Tô Tín.
Lưu Bách Tuế cau mày nói:
- Tô Tín, ngươi tới chỗ của ta làm gì? Ngươi muốn gây phiền toái cho Địch công tử thì ở lại phủ Đông Lâm mấy người, ngươi gây sự với ta được gì chứ?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chờ Địch Vân Phi trở lại liền nhìn một đám Linh Khiếu cảnh các ngươi bao vây tấn công ta sao? Ngươi cho rằng ta ngốc?
- Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội rời khỏi phủ Đông Lâm, hoặc là chết tại đây. Ngươi chọn một đi cẩn thận một chút, cái mạng chỉ có một trừ mẹ ruột lão tử, bán cho ai cũng thiệt thòi.
- Cuồng vọng.
Lưu Bách Tuế tức giận quát lớn trong mắt sinh ra sát cơ.
Hắn là người thành thật nhưng cho dù vào lúc thất vọng nhất cũng không có làm ra chuyện quá phận gì.
Nhưng người thành thật không có nghĩa người ta dễ chọc.
Hôm nay Tô Tín ở trước mặt nhiều người bảo hắn cút ra khỏi phủ Đông Lâm. Cho dù sau này Địch Vân Phi không tính sổ hắn lâm trận bỏ chạy, về sau Lưu Bách Tuế hắn cũng đừng nên lăn lộn tại Tương Nam chi địa nữa.
Bị một câu nói của hậu bối giang hồ liền xám xịt rời khỏi phủ Đông Lâm, sau này Lưu Bách Tuế hắn còn thể diện gì gặp người?
Tô Tín lắc đầu:
- Nếu như vậy ta chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.
Lưu Bách Tuế cười lạnh một tiếng:
- Ta thật muốn xem hôm nay là ai không biết sống chết. Thực nghĩ ngươi giết được phế vật Khổng Thu Nhân là có thể vô địch Linh Khiếu cảnh?
Thương thép điểm lên mặt đất trên người Lưu Bách Tuế sinh ra khí thế đáng sợ.
Lưu Bách Tuế không muốn động thủ với Tô Tín nhưng không có nghĩa hắn sẽ sợ Tô Tín.
Tô Tín hôm qua đánh chết Khổng Thu Nhân nhưng Lưu Bách Tuế xem ra không phải chuyện quan trọng. Dù sao trong mấy võ giả Linh Khiếu cảnh bọn họ, thực lực Khổng Thu Nhân là yếu nhất.
Luyện hai tay thành quỷ thủ độc công không ra độc công, chưởng pháp không giống chưởng pháp. Mỗi dạng đều dính một ít nhưng tổng kết lại tạp mà không tinh, cuối cùng không ra cái gì cả.
Đương nhiên Lưu Bách Tuế cũng không hề xem thường Tô Tín, hắn dự tính mình giao thủ với Khổng Thu Nhân cũng cần hơn trăm chiêu mới có thể phân ra thắng bại.
Nhưng hắn nghe nói Tô Tín chỉ giao thủ hai chiêu với Khổng Thu Nhân, thậm chí chiêu thứ hai Khổng Thu Nhân đã sử dụng đòn sát thủ nhưng bị Tô Tín đánh chết, hắn không làm được việc này.
Chính bởi vì như vậy hắn không xem thường Tô Tín, Lưu Bách Tuế đoạt động thủ trước.
Thương thép trong tay đâm tới, Lưu Vân Thương đâm tới và khí thế bạo phát.
Mũi thương mang theo khí lưu cực kỳ cường đại, không khí chung quanh tụ tập trên đầu thương và hình thành khí xoáy như mũi khoan và bộc phát uy năng vô cùng khủng bố.
Võ giả giang hồ sử dụng thương rất ít, bởi vì thương pháp nặng nhất khí thế, chém giết trên chiến trường có ta vô địch.
Cho nên từ trước tới nay các chiêu thức thương pháp vô cùng đơn giản nhưng đại khí khoáng đạt và bá đạo tới cực điểm.
Lưu Bách Tuế có danh hiệu Thiên Vân Thương, đó là bởi vì lúc hắn mở tiêu cục hộ tống hàng hóa bị đạo phỉ Tương Nam ăn cướp. Hắn trực tiếp một thương xuyên qua mười trượng, trực tiếp đánh chết hơn mười tên đạo phỉ.
Cho nên liền có người nói Lưu Bách Tuế tu hành thương pháp đại thành, thậm chí có thể một thương xuyên mây. Từ nay về sau Lưu Bách Tuế bị người ta gọi là Thiên Vân Thương.
Tinh quang xuất hiện trong mắt Tô Tín, hai tay hắn như nhiễm một tầng huyết sắc đỏ rực tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải xuất kiếm. Du Long kiếm bị bao phủ trong một tầng huyết sắc, từng tơ máu bao phủ thân kiếm với màu sắc quỷ dị.
Trạng thái Tô Tín lúc này càng yêu dị hơn, không riêng gì tay hắn nhiễm một tầng huyết sắc, trong mắt hắn bao phủ trong một tầng huyết khí.
Tô Tín rút kiếm đỏ rực, mắt cũng đỏ rực, kiếm ra khỏi vỏ kiếm khí như máu.
Trong chớp mắt kiếm quang đỏ rực xuyên qua không gian, trong mắt mọi người không có thứ gì khác. Chỉ có Tô Tín và kiếm trong tay hắn còn có máu tươi đầy trời.
Xùy.
Tiếng vang nhỏ sinh ra, đó là âm thanh xé rách.
Huyết quang biến mất, trường thương trong tay Lưu Bách Tuế rơi xuống đất, trong mắt hắn mang theo thần thái không dám tin. Mi tâm của hắn có một tơ máu chảy ra, thân thể lập tức ngã xuống đất.
Miểu sát.
Tất cả mọi người âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ là miểu sát.
Một kiếm đầy yêu dị nhưng đó cũng là một kiếm vô cùng cường đại, không ngờ lại miểu sát Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế.
Cùng cấp vô địch.
Không biết vì sao nội tâm tất cả mọi người sinh ra bốn chữ này.
Lưu Bách Tuế cũng là một nhân vật trong Tương Nam, hắn luyện võ cả đời nhưng không tiếp được một chiêu của tiểu bối như Tô Tín.
Tô Tín thu kiếm, huyết khí trong mắt và trên thân thể biến mất không thấy gì nữa.
Hắn rất hài lòng uy lực chiêu kiếm này, không biết có phải là do học được Huyết Hà thần chỉ hay không. Hiện tại Huyết Hà Thần kiếm của hắn có độ thuần thục đã đạt tới một nửa.
- Nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành ở nơi nào?
Tô Tín tùy tiện bắt một tên võ giả hỏi.
Tên võ giả kia thầm mắng một tiếng mình không may, nơi này có nhiều người như vậy. Lão nhân gia chọn ai không chọn, chọn mình làm gì chứ?
Hiện tại hắn ở trước mặt nhiều người nói cho Tô Tín biết nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành, về sau Địch Vân Phi mang thủ hạ về sẽ buông tha cho hắn?
Cho dù Địch Vân Phi không có chú ý tới tiểu nhân vật như hắn, nói không chừng thủ hạ của Địch Vân Phi muốn lập công đi gây phiền toái cho hắn đấy.
Hiện tại đối mặt hung nhân như Tô Tín nên hắn không dám có chút giấu diếm, ngoan ngoãn nói nơi ở của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành cho Tô Tín biết, thuận tiện trực tiếp nói cả nơi ở của Bách Độc Đồng Tử ra.
Hắn đã hạ quyết tâm, hắn không thể sống tại phủ Đông Lâm được nữa, phải đi nhất định phải đi, đi càng xa càng tốt.
Tô Tín buông tên võ giả ra, hắn đi tới nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành.
Đi tới trước cửa Đoạn Hành, Tô Tín trực tiếp đánh nát cửa Đoạn Hành cũng dẫn Đoạn Hành ra ngoài.
Tô Tín đánh chết Lưu Bách Tuế trong thời gian quá ngắn, cho dù có người muốn đưa tin cho Đoạn Hành cũng không kịp.
Bị Tô Tín đánh phá cửa sân, sắc mặt Đoạn Hành âm trầm đi ra ngoài, hắn phát hiện là Tô Tín thì lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi có ý gì?
- Ngươi giết Khổng Thu Nhân đắc tội Địch công tử, chúng ta không gây phiền toái cho ngươi đã là may mắn cho ngươi rồi. Kết quả hiện tại ngươi còn dám đánh tới tận cửa, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?
Tô Tín lắc đầu:
- Muốn chết không phải ta, hiện tại ta hỏi ngươi một câu ta muốn đối phó Địch Vân Phi. Hiện tại ngươi cút ra khỏi phủ Đông Lâm hay ta ném thi thể ngươi ra khỏi phủ Đông Lâm?
Đoạn Hành không hiểu Tô Tín nói như vậy có ý nghĩa là gì, hắn sững sờ một lúc sau đó cười to.
- Ta vốn cho rằng Tô Tín ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới lại là tiểu bối cuồng vọng vô tri như vậy?
- Nếu ngươi không biết tốt xấu, hôm nay ta trói ngươi đưa tới trước mặt Địch công tử, nói không chừng còn có thể được ban thưởng không tồi đấy.
Nếu như Tô Tín thật sự là người có tâm cơ âm trầm, là thiên tài tu hành trong núi và mới ra giang hồ, cho dù Đoạn Hành nói khó nghe hơn nữa Tô Tín cũng sẽ nhịn xuống.
Hiện tại hắn là người từng trải, Tô Tín là cường giả Nhân Bảng được mọi người biết tới. Tô Tín cũng là người duy nhất trong Tương Nam leo lên Nhân Bảng trong mười mấy năm qua, hắn không ngờ Tô Tín là kẻ cuồng vọng như vậy.
Đoạn Hành không biết rằng Tô Tín không phải cuồng vọng mà là tự tin, bởi vì Tô Tín tin tưởng mình làm được.
- Vậy thì tốt, nếu ngươi đã lựa chọn thì hôm nay ta sẽ giết ngươi.
Đối mặt Đoạn Hành, thực lực Đoạn Hành cao hơn Lưu Bách Tuế một đoạn. Tô Tín không có lựa chọn hậu phát chế nhân, hắn trực tiếp ra tay khí huyết như cầu vồng, Tô Tín rút Du long kiếm ra khỏi vỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.