Chương 122: Mời chào
Phong Thất Nguyệt
22/05/2018
- Phương Hạo, võ giả Tiên Thiên trên phong vân bảng có thực lực như thế nào? Có bao nhiêu người không bị Yến thành chủ và
đám người Yến Trọng Hằng mời chào?
Tô Tín hỏi.
Hắn muốn đánh chủ ý lên phong vân bảng, đương nhiên hắn phải thu thập tư liệu trước tiên, bằng không lèm nhèm sẽ hỏng đại sự.
Những việc này với Phương Hạo sống trong Thương Sơn thành hơn mười năm lại rõ như lòng bàn tay, hắn không hề suy nghĩ liền nói:
- Võ giả top mười phong vân bảng đều là Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, nhưng cụ thể đả thông mấy khiếu thì không ai biết.
- Đệ nhất phong vân bảng “đoạn phong đao” Liệt Tử Trọng vào hai năm trước đã thất khiếu viên mãn, cảnh giới Linh Khiếu đỉnh phong, hiện tại Liệt Tử Trọng được thành chủ thu vào dưới trướng, cũng là đệ nhất cao thủ của thành chủ.
- Trên Tiên Thiên Khí Hải Cảnh chính là Linh Khiếu Cảnh, Linh Khiếu Cảnh chủ yếu đả thông “tai mắt mũi miệng” thất khiếu, khi đó linh giác bản thân tăng vọt, đợi tới khi thất khiếu viên mãn là có được lực lượng câu thông thiên địa, luyện hóa thần cung trong mi tâm, tiến vào Thần Cung Cảnh.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Phong vân bảng không có võ giả Thần Cung Cảnh?
Phương Hạo giải thích:
- Trước kia cũng có nhưng sau khi tấn thăng đến Thần Cung Cảnh sẽ không ở lại Thương Sơn thành, bọn họ đều đi vào Trung Nguyên tìm cơ duyên đột phá Thần Cung Cảnh, cho nên bọn họ vừa đi thì tên của bọn họ cũng biến mất khỏi phong vân bảng.
Tô Tín gật gật đầu, Thần Cung Cảnh tấn chức Nguyên Thần Cảnh cũng không phải dựa vào khổ tu mà hoàn thành, nhất định phải cơ duyên đốn ngộ mới được.
Cho dù đệ tử đại phái cũng cần du lịch giang hồ, tìm kiếm cơ duyên đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Ngồi trong nhà bế tử quan, cho dù ngươi bế đến chết cũng không thể bước vào Nguyên Thần Cảnh.
Cho nên chỉ cần có bước vào Thần Cung Cảnh lại muốn đột phá Nguyên Thần Cảnh chắc chắn sẽ không ngây ngốc tại một nơi quá lâu.
Phương Hạo tiếp tục nói:
- Top ba tới top hai mươi phong vân bảng đều là võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, trong đó đại bộ phận bị thành chủ và các công tử mời chào, không có bị mời chào chỉ có ba người.
- Trong đó một người xếp thứ mười sáu “Đoạn Đao Thủ” Niếp Phương, người này xuất thân thợ rèn nhưng thiên phú vô cùng tốt, được một dị nhân giang hồ thu làm đệ tử và truyền thụ võ nghệ.
- Sau khi dị nhân giang hồ chết đi liền tới Thương Sơn thành pha trộn, ngày bình thường hắn chế tạo binh khí đặc thù, không thu bạc, chuyên thu các loại tài nguyên đan dược, hắn sống rất giàu có, cho nên ai đến mời chào thì hắn cũng không đáp ứng.
- Thứ hai là Đông Lâm võ quán quán chủ Đào Thiên, hắn bài danh hai mươi mốt trong phong vân bảng.
- Đông Lâm võ quán lúc trước chính là võ quán lớn nhất đại thành ở Đông Lâm phủ Tương Nam đạo, trong Đông Lâm phủ cũng là thế lực không kém, nếu không cũng không dám lấy tên là Đông Lâm võ quán.
- Hắn năm đó không cẩn thận đắc tội với Tương Nam đại phái Thiên Cơ Thần Đao môn, bị người ta làm tan nhà nát cửa, bản thân hắn trọng thương thoát khỏi Đông Lâm phủ và đi vào Thương Sơn thành kiếm ăn.
- A, đúng rồi, hiện tại mẫu thân Cửu công tử Yến Thịnh Hằng xuất thân từ Thiên Cơ Thần Đao môn.
- Đào Thiên hiện tại trùng kiến Đông Lâm võ quán, bởi vì hắn có thực lực Tiên Thiên và danh tiếng cường giả phong vân bảng, có không ít người tới học võ, cho nên cho dù là tài nguyên tu luyện hay bạc đều không thiếu, hắn cũng cự tuyệt những người khác mời chào.
Tô Tín như có điều suy nghĩ và gật gật đầu, hai người này cự tuyệt thành chủ cùng Yến Trọng Hằng mời chào đều có điểm giống nhau, nguyên nhân là do bọn họ có thể tự cấp tự túc, thành chủ và đám người Yến Trọng Hằng không có lấy ra đồ vật làm cho bọn họ động tâm.
Chính bởi vì như vậy mới có tin tưởng cự tuyệt thành chủ và đám người Yến Trọng Hằng mời chào.
- Người thứ ba có tình huống như thế nào?
Sắc mặt Phương Hạo cổ quái nói:
- Người thứ ba không bị mời chào là Hồng Liệt Đào, thực lực mạnh nhất, hắn bài danh thứ mười ba trên phong vân bảng, danh hiệu là “khi bại khi thắng”, là người tương đối cổ quái.
Tô Tín kỳ quái hỏi:
- Danh hiệu này thú vị, tại sao hắn có cái tên cổ quái như vậy?
Lũ chiến lũ bại không có gì phải nói nhưng khi bại khi thắng dùng để hình dung người có tính tình bất khuất nhưng đặt lên người võ giả lại có phần không ổn.
Mặc kệ người này khi bại khi thắng hay lũ chiến lũ bại cũng không phải lời gì hay, dù sao danh hiệu này cũng chứng minh hắn phế vật, là kẻ thường xuyên bại.
Phương Hạo nói ra:
- Người trên phong vân bảng khiêu chiến người bài danh cao hơn mình là bình thường nhưng người ta bình thường chỉ khiêu chiến người cao hơn mình một vị trí.
- Mà hắn không làm vậy, hắn không nên đi khiêu chiến cường giả top mười, nói là cái gì có thắng cùng giai cũng không vẻ vang, hắn muốn khiêu chiến vượt cấp
- Hắn dùng tu vi Khí Hải Cảnh khiêu chiến Linh Khiếu Cảnh, tự nhiên không thắng qua trận nào nhưng hắn hết lần này tới lần khác không biết mệt, cho nên liền bị người ta gọi là khi bại khi thắng.
- Hơn nữa hắn cũng không phải cự tuyệt mời chào, điều kiện mời chào rất cổ quái, ngươi nhất định phải đánh thắng hắn thì hắn mới đồng ý gia nhập dưới trướng đối phương
Tô Tín kinh ngạc:
- Chuyện này có gì khó chứ? Chẳng lẽ thành chủ hay đám người Yến Trọng Hằng không tìm ra một cường giả Linh Khiếu Cảnh hay sao?
Phương Hạo cười khổ nói:
- Tìm ra thì tìm ra, cho dù ngươi dùng thực lực Linh Khiếu Cảnh đánh thắng hắn, hắn cũng không phục, hắn nói phải là võ giả đồng cấp đánh thắng hắn thì hắn mới chịu phục.
- Về sau nhị công tử mời một võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh của Ly Hỏa giáo tới, thật vất vả đánh thắng đối phương, kết quả hắn nói điều kiện của đối phương tốt hơn hắn, dùng binh khí tốt hơn hắn, sử dụng vũ kỹ tốt hơn hắn, bảo tên võ giả Ly Hỏa giáo thay đổi binh khí bình thường, không cho phép dùng những vũ kỹ cường đại đánh với hắn.
- Đệ tử Ly Hỏa giáo cũng là người, bảo hắn ném binh khí chuyên môn thích hợp với mình đi, lại không cho phép dùng vũ kỹ cường đại của Ly Hỏa giáo thì làm sao đánh thắng Hồng Liệt Đào.
- Hắn có thể xếp thứ mười ba phong vân bảng, thực lực Hồng Liệt Đào kém hơn những đệ tử đại phái nhưng cũng không kém quá nhiều.
- Bởi như vậy hắn trực tiếp chọc giận đám người nhị công tử, những người khác biết rõ đức hạnh của hắn nên không ai mời chào.
Tô Tín gật gật đầu, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
- Đi trước dẫn đường, đầu tiên đi gặp Đông Lâm võ quán Đào quán chủ.
Phương Hạo gật gật đầu, hắn đi trước dẫn đường tới Đông Lâm võ quán.
Diện tích Đông Lâm võ quán không nhỏ, nhìn quy mô chừng bốn tòa nhà lớn, bên trong có thể thu nạp hơn năm trăm người luyện võ.
Lúc này ở giữa sân có hơn trăm đệ tử đang tu luyện, nhỏ nhất chỉ có bảy, tám tuổi, lớn chừng hai mươi tuổi.
Lúc này có một võ giả trung niên chừng bốn năm mươi tuổi đang đi lại xem xét, không ngừng chỉ ra chỗ sai lầm của đệ tử, người này chính là Đông Lâm võ quán quán chủ Đào Thiên.
Kỳ thật võ quán này không tốt lắm, biết võ công rất nhiều nhưng không có bao nhiêu người biết dạy người khác.
Biết luyện sẽ không dạy, đây là vấn đề của rất nhiều võ giả, cho nên thậm chí có chút ít võ giả cả đời không thu đồ đệ, không phải bọn họ không thu, mà là bọn họ không biết dạy.
Giống như Tô Tín kiếp trước, chức nghiệp giáo viên không phải ai cũng làm được, bằng cấp cao nhưng không có nghĩa ngươi là giáo viên tốt.
Đám người Tô Tín đi vào trong võ quán, Đào Thiên đã phát giác, đồng thời hắn cũng nhận ra khí tức trên người Tô Tín hoàn toàn không kém gì hắn.
Đào Thiên lập tức đi tới, chắp tay nói:
- Không biết hai vị tới võ quán có chuyện gì không?
Dĩ vãng trong Thương Sơn thành có võ giả Tiên Thiên đưa đệ tử của mình tới đây nhờ hắn dạy trụ cột cho bọn họ, dù sao hắn có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng hai vị này cho thấy một là tùy tùng, một mới hơn hai mươi tuổi nhưng khí thế không kém, hiển nhiên không phải tùy tùng.
Tô Tín cười ha hả nói:
- Ta tới đây muốn mời Đào quán chủ hiệu lực tiểu thư ta…
Đào Thiên híp mắt:
- Không biết tiểu thư của ngươi là ai?
- Yến Khuynh Tuyết.
Đào Thiên lập tức mở to mắt:
- Ngươi là Mạnh Thanh Trạch! Cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch?
Ngày hôm qua Mạnh Thanh Trạch gia nhập dưới trướng Yến Khuynh Tuyết, hơn nữa dùng lực lượng một người độc chiến ba tên võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh lại thắng dễ như trở bàn tay, tin tức này đã truyền khắp Thương Sơn thành, Đào Thiên cũng biết tới.
Tô Tín chắp tay nói:
- Cường giả Nhân Bảng thì không dám, không biết ngươi có bằng lòng hiệu lực vì tiểu thư nhà ta hay không?
Đào Thiên không hề suy nghĩ nói thẳng:
- Đào Thiên ta tâm lĩnh hảo ý của Yến tiểu thư, tại hạ thật sự không muốn gia nhập vào tranh đấu của Thương Sơn thành, mời Mạnh công tử ngươi trở về đi.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Không muốn liên lụy vào tranh đấu Thương Sơn thành? Đào quán chủ, vấn đề này không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi đã liên lụy vào trong đó rồi.
Đào Thiên biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Tô Tín nhìn qua phần đông đệ tử đang luyện võ, thản nhiên nói:
- Bí mật khó giữ khi nhiều người biết, có nơi nào nói chuyện không?
Đào Thiên nhìn Tô Tín thật sâu, hắn dẫn hai người Tô Tín vào trong phòng khách:
- Mạnh công tử, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi có ý gì?
Tô Tín dừng trước mặt Đào Thiên, nói:
- Đào quán chủ, ta đã từng nghe nói qua chuyện của ngươi.
- Lúc trước Đông Lâm võ quán của ngươi là một trong mấy thế lực lớn nhất Đông Lâm phủ, kết quả lại bởi vì ngươi đắc tội người Thiên Cơ Thần Đao môn nên cửa nát nhà tan, cuối cùng trọng thương chạy trốn tới Thương Sơn thành.
- Bởi vì đang ở trong Thương Sơn thành nên Thiên Cơ Thần Đao môn cũng không dám làm ẩu, kỳ thật ngươi vốn có thể mai danh ẩn tích nhưng ngươi lại xây dựng võ quán lần nữa, hơn nữa còn gọi là Đông Lâm võ quán, chỉ sợ ngươi còn chưa bỏ qua chuyện lúc trước?
Nghe được Tô Tín nhắc tới chuyện cũ, trong mắt Đào Thiên bắn ra hào quang đỏ rực.
Phá gia diệt tộc, hắn có thù không đội trời chung với Thiên Cơ Thần Đao môn.
Nhưng đáng tiếc song phương chênh lệch thật sự quá lớn, đối phương chính là danh môn đại phái trong Tương Nam đạo, thủ hạ võ giả Tiên Thiên có hơn trăm người, trong tông môn còn có Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư tọa trấn, hắn một ít tiểu quán chủ võ quán vốn không cùng một cấp bậc với dối phương.
Cho nên cho dù nội tâm hận đối phương thật sâu nhưng Đào Thiên cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn tại Thương Sơn thành.
Nhưng đúng như Tô Tín nói, hắn không cam lòng buông tất cả, cho nên hắn mới dùng tất cả tích lũy của mình trùng kiến Đông Lâm võ quán tại Thương Sơn thành, hơn nữa còn lấy tên giống như đúc.
Tô Tín hỏi.
Hắn muốn đánh chủ ý lên phong vân bảng, đương nhiên hắn phải thu thập tư liệu trước tiên, bằng không lèm nhèm sẽ hỏng đại sự.
Những việc này với Phương Hạo sống trong Thương Sơn thành hơn mười năm lại rõ như lòng bàn tay, hắn không hề suy nghĩ liền nói:
- Võ giả top mười phong vân bảng đều là Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, nhưng cụ thể đả thông mấy khiếu thì không ai biết.
- Đệ nhất phong vân bảng “đoạn phong đao” Liệt Tử Trọng vào hai năm trước đã thất khiếu viên mãn, cảnh giới Linh Khiếu đỉnh phong, hiện tại Liệt Tử Trọng được thành chủ thu vào dưới trướng, cũng là đệ nhất cao thủ của thành chủ.
- Trên Tiên Thiên Khí Hải Cảnh chính là Linh Khiếu Cảnh, Linh Khiếu Cảnh chủ yếu đả thông “tai mắt mũi miệng” thất khiếu, khi đó linh giác bản thân tăng vọt, đợi tới khi thất khiếu viên mãn là có được lực lượng câu thông thiên địa, luyện hóa thần cung trong mi tâm, tiến vào Thần Cung Cảnh.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Phong vân bảng không có võ giả Thần Cung Cảnh?
Phương Hạo giải thích:
- Trước kia cũng có nhưng sau khi tấn thăng đến Thần Cung Cảnh sẽ không ở lại Thương Sơn thành, bọn họ đều đi vào Trung Nguyên tìm cơ duyên đột phá Thần Cung Cảnh, cho nên bọn họ vừa đi thì tên của bọn họ cũng biến mất khỏi phong vân bảng.
Tô Tín gật gật đầu, Thần Cung Cảnh tấn chức Nguyên Thần Cảnh cũng không phải dựa vào khổ tu mà hoàn thành, nhất định phải cơ duyên đốn ngộ mới được.
Cho dù đệ tử đại phái cũng cần du lịch giang hồ, tìm kiếm cơ duyên đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Ngồi trong nhà bế tử quan, cho dù ngươi bế đến chết cũng không thể bước vào Nguyên Thần Cảnh.
Cho nên chỉ cần có bước vào Thần Cung Cảnh lại muốn đột phá Nguyên Thần Cảnh chắc chắn sẽ không ngây ngốc tại một nơi quá lâu.
Phương Hạo tiếp tục nói:
- Top ba tới top hai mươi phong vân bảng đều là võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, trong đó đại bộ phận bị thành chủ và các công tử mời chào, không có bị mời chào chỉ có ba người.
- Trong đó một người xếp thứ mười sáu “Đoạn Đao Thủ” Niếp Phương, người này xuất thân thợ rèn nhưng thiên phú vô cùng tốt, được một dị nhân giang hồ thu làm đệ tử và truyền thụ võ nghệ.
- Sau khi dị nhân giang hồ chết đi liền tới Thương Sơn thành pha trộn, ngày bình thường hắn chế tạo binh khí đặc thù, không thu bạc, chuyên thu các loại tài nguyên đan dược, hắn sống rất giàu có, cho nên ai đến mời chào thì hắn cũng không đáp ứng.
- Thứ hai là Đông Lâm võ quán quán chủ Đào Thiên, hắn bài danh hai mươi mốt trong phong vân bảng.
- Đông Lâm võ quán lúc trước chính là võ quán lớn nhất đại thành ở Đông Lâm phủ Tương Nam đạo, trong Đông Lâm phủ cũng là thế lực không kém, nếu không cũng không dám lấy tên là Đông Lâm võ quán.
- Hắn năm đó không cẩn thận đắc tội với Tương Nam đại phái Thiên Cơ Thần Đao môn, bị người ta làm tan nhà nát cửa, bản thân hắn trọng thương thoát khỏi Đông Lâm phủ và đi vào Thương Sơn thành kiếm ăn.
- A, đúng rồi, hiện tại mẫu thân Cửu công tử Yến Thịnh Hằng xuất thân từ Thiên Cơ Thần Đao môn.
- Đào Thiên hiện tại trùng kiến Đông Lâm võ quán, bởi vì hắn có thực lực Tiên Thiên và danh tiếng cường giả phong vân bảng, có không ít người tới học võ, cho nên cho dù là tài nguyên tu luyện hay bạc đều không thiếu, hắn cũng cự tuyệt những người khác mời chào.
Tô Tín như có điều suy nghĩ và gật gật đầu, hai người này cự tuyệt thành chủ cùng Yến Trọng Hằng mời chào đều có điểm giống nhau, nguyên nhân là do bọn họ có thể tự cấp tự túc, thành chủ và đám người Yến Trọng Hằng không có lấy ra đồ vật làm cho bọn họ động tâm.
Chính bởi vì như vậy mới có tin tưởng cự tuyệt thành chủ và đám người Yến Trọng Hằng mời chào.
- Người thứ ba có tình huống như thế nào?
Sắc mặt Phương Hạo cổ quái nói:
- Người thứ ba không bị mời chào là Hồng Liệt Đào, thực lực mạnh nhất, hắn bài danh thứ mười ba trên phong vân bảng, danh hiệu là “khi bại khi thắng”, là người tương đối cổ quái.
Tô Tín kỳ quái hỏi:
- Danh hiệu này thú vị, tại sao hắn có cái tên cổ quái như vậy?
Lũ chiến lũ bại không có gì phải nói nhưng khi bại khi thắng dùng để hình dung người có tính tình bất khuất nhưng đặt lên người võ giả lại có phần không ổn.
Mặc kệ người này khi bại khi thắng hay lũ chiến lũ bại cũng không phải lời gì hay, dù sao danh hiệu này cũng chứng minh hắn phế vật, là kẻ thường xuyên bại.
Phương Hạo nói ra:
- Người trên phong vân bảng khiêu chiến người bài danh cao hơn mình là bình thường nhưng người ta bình thường chỉ khiêu chiến người cao hơn mình một vị trí.
- Mà hắn không làm vậy, hắn không nên đi khiêu chiến cường giả top mười, nói là cái gì có thắng cùng giai cũng không vẻ vang, hắn muốn khiêu chiến vượt cấp
- Hắn dùng tu vi Khí Hải Cảnh khiêu chiến Linh Khiếu Cảnh, tự nhiên không thắng qua trận nào nhưng hắn hết lần này tới lần khác không biết mệt, cho nên liền bị người ta gọi là khi bại khi thắng.
- Hơn nữa hắn cũng không phải cự tuyệt mời chào, điều kiện mời chào rất cổ quái, ngươi nhất định phải đánh thắng hắn thì hắn mới đồng ý gia nhập dưới trướng đối phương
Tô Tín kinh ngạc:
- Chuyện này có gì khó chứ? Chẳng lẽ thành chủ hay đám người Yến Trọng Hằng không tìm ra một cường giả Linh Khiếu Cảnh hay sao?
Phương Hạo cười khổ nói:
- Tìm ra thì tìm ra, cho dù ngươi dùng thực lực Linh Khiếu Cảnh đánh thắng hắn, hắn cũng không phục, hắn nói phải là võ giả đồng cấp đánh thắng hắn thì hắn mới chịu phục.
- Về sau nhị công tử mời một võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh của Ly Hỏa giáo tới, thật vất vả đánh thắng đối phương, kết quả hắn nói điều kiện của đối phương tốt hơn hắn, dùng binh khí tốt hơn hắn, sử dụng vũ kỹ tốt hơn hắn, bảo tên võ giả Ly Hỏa giáo thay đổi binh khí bình thường, không cho phép dùng những vũ kỹ cường đại đánh với hắn.
- Đệ tử Ly Hỏa giáo cũng là người, bảo hắn ném binh khí chuyên môn thích hợp với mình đi, lại không cho phép dùng vũ kỹ cường đại của Ly Hỏa giáo thì làm sao đánh thắng Hồng Liệt Đào.
- Hắn có thể xếp thứ mười ba phong vân bảng, thực lực Hồng Liệt Đào kém hơn những đệ tử đại phái nhưng cũng không kém quá nhiều.
- Bởi như vậy hắn trực tiếp chọc giận đám người nhị công tử, những người khác biết rõ đức hạnh của hắn nên không ai mời chào.
Tô Tín gật gật đầu, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
- Đi trước dẫn đường, đầu tiên đi gặp Đông Lâm võ quán Đào quán chủ.
Phương Hạo gật gật đầu, hắn đi trước dẫn đường tới Đông Lâm võ quán.
Diện tích Đông Lâm võ quán không nhỏ, nhìn quy mô chừng bốn tòa nhà lớn, bên trong có thể thu nạp hơn năm trăm người luyện võ.
Lúc này ở giữa sân có hơn trăm đệ tử đang tu luyện, nhỏ nhất chỉ có bảy, tám tuổi, lớn chừng hai mươi tuổi.
Lúc này có một võ giả trung niên chừng bốn năm mươi tuổi đang đi lại xem xét, không ngừng chỉ ra chỗ sai lầm của đệ tử, người này chính là Đông Lâm võ quán quán chủ Đào Thiên.
Kỳ thật võ quán này không tốt lắm, biết võ công rất nhiều nhưng không có bao nhiêu người biết dạy người khác.
Biết luyện sẽ không dạy, đây là vấn đề của rất nhiều võ giả, cho nên thậm chí có chút ít võ giả cả đời không thu đồ đệ, không phải bọn họ không thu, mà là bọn họ không biết dạy.
Giống như Tô Tín kiếp trước, chức nghiệp giáo viên không phải ai cũng làm được, bằng cấp cao nhưng không có nghĩa ngươi là giáo viên tốt.
Đám người Tô Tín đi vào trong võ quán, Đào Thiên đã phát giác, đồng thời hắn cũng nhận ra khí tức trên người Tô Tín hoàn toàn không kém gì hắn.
Đào Thiên lập tức đi tới, chắp tay nói:
- Không biết hai vị tới võ quán có chuyện gì không?
Dĩ vãng trong Thương Sơn thành có võ giả Tiên Thiên đưa đệ tử của mình tới đây nhờ hắn dạy trụ cột cho bọn họ, dù sao hắn có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng hai vị này cho thấy một là tùy tùng, một mới hơn hai mươi tuổi nhưng khí thế không kém, hiển nhiên không phải tùy tùng.
Tô Tín cười ha hả nói:
- Ta tới đây muốn mời Đào quán chủ hiệu lực tiểu thư ta…
Đào Thiên híp mắt:
- Không biết tiểu thư của ngươi là ai?
- Yến Khuynh Tuyết.
Đào Thiên lập tức mở to mắt:
- Ngươi là Mạnh Thanh Trạch! Cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch?
Ngày hôm qua Mạnh Thanh Trạch gia nhập dưới trướng Yến Khuynh Tuyết, hơn nữa dùng lực lượng một người độc chiến ba tên võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh lại thắng dễ như trở bàn tay, tin tức này đã truyền khắp Thương Sơn thành, Đào Thiên cũng biết tới.
Tô Tín chắp tay nói:
- Cường giả Nhân Bảng thì không dám, không biết ngươi có bằng lòng hiệu lực vì tiểu thư nhà ta hay không?
Đào Thiên không hề suy nghĩ nói thẳng:
- Đào Thiên ta tâm lĩnh hảo ý của Yến tiểu thư, tại hạ thật sự không muốn gia nhập vào tranh đấu của Thương Sơn thành, mời Mạnh công tử ngươi trở về đi.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Không muốn liên lụy vào tranh đấu Thương Sơn thành? Đào quán chủ, vấn đề này không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi đã liên lụy vào trong đó rồi.
Đào Thiên biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Tô Tín nhìn qua phần đông đệ tử đang luyện võ, thản nhiên nói:
- Bí mật khó giữ khi nhiều người biết, có nơi nào nói chuyện không?
Đào Thiên nhìn Tô Tín thật sâu, hắn dẫn hai người Tô Tín vào trong phòng khách:
- Mạnh công tử, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi có ý gì?
Tô Tín dừng trước mặt Đào Thiên, nói:
- Đào quán chủ, ta đã từng nghe nói qua chuyện của ngươi.
- Lúc trước Đông Lâm võ quán của ngươi là một trong mấy thế lực lớn nhất Đông Lâm phủ, kết quả lại bởi vì ngươi đắc tội người Thiên Cơ Thần Đao môn nên cửa nát nhà tan, cuối cùng trọng thương chạy trốn tới Thương Sơn thành.
- Bởi vì đang ở trong Thương Sơn thành nên Thiên Cơ Thần Đao môn cũng không dám làm ẩu, kỳ thật ngươi vốn có thể mai danh ẩn tích nhưng ngươi lại xây dựng võ quán lần nữa, hơn nữa còn gọi là Đông Lâm võ quán, chỉ sợ ngươi còn chưa bỏ qua chuyện lúc trước?
Nghe được Tô Tín nhắc tới chuyện cũ, trong mắt Đào Thiên bắn ra hào quang đỏ rực.
Phá gia diệt tộc, hắn có thù không đội trời chung với Thiên Cơ Thần Đao môn.
Nhưng đáng tiếc song phương chênh lệch thật sự quá lớn, đối phương chính là danh môn đại phái trong Tương Nam đạo, thủ hạ võ giả Tiên Thiên có hơn trăm người, trong tông môn còn có Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư tọa trấn, hắn một ít tiểu quán chủ võ quán vốn không cùng một cấp bậc với dối phương.
Cho nên cho dù nội tâm hận đối phương thật sâu nhưng Đào Thiên cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn tại Thương Sơn thành.
Nhưng đúng như Tô Tín nói, hắn không cam lòng buông tất cả, cho nên hắn mới dùng tất cả tích lũy của mình trùng kiến Đông Lâm võ quán tại Thương Sơn thành, hơn nữa còn lấy tên giống như đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.