Chương 121: Thái độ yến hoàng cửu
Phong Thất Nguyệt
22/05/2018
Tô Tín nhìn thẳng ánh mắt Yến Khuynh Tuyết, hắn
cũng đã nói rõ quan hệ lợi hại với Yến Khuynh Tuyết, hiện tại hắn muốn
xem nàng sẽ lựa chọn như thế nào?
Yến Khuynh Tuyết bị ánh mắt Tô Tín nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác được nội tâm của mình bị Tô Tín nhìn thấu cho nên có phần bối rối.
Tô Tín nói những lời kia không ngừng quanh quẩn trong nội tâm Yến Khuynh Tuyết, tại sao mình không đi tranh giành?
Chính mình không tranh giành thì đám người Yến Trọng Hằng sẽ không bỏ qua chính mình. Chính mình đi tranh giành tất nhiên sẽ xung đột vũ lực với các huynh đệ tỷ muội khác.
Nhưng không tranh giành thì bị liên lụy không chỉ một mình nàng.
Nha hoàn Lục Ly sống với nàng từ nhỏ tới lớn tình như tỷ muội, còn có Lương bá chiếu cố nàng như trưởng bối, một lòng giữ gìn nàng, còn có A Nhượng bảo vệ nàng giống như huynh trưởng, còn có những thủ hạ nguyện ý theo sau mình, nếu như liên lụy bọn họ thì mình có day dứt hay không?
Yến Khuynh Tuyết thở dài một hơi, nàng khó khăn nói:
- Ta muốn đi tranh giành!
Nghe được nàng trả lời, Tô Tín lúc này mỉm cười.
- Biết rõ đáp án là tốt rồi, Yến tiểu thư ngươi yên tâm đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.
Yến Khuynh Tuyết phiền muộn rời đi, Tô Tín bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của hắn.
Hắn muốn giúp Yến Khuynh Tuyết đoạt được vị trí thành chủ của thành này không đơn giản chút nào.
Yến Khuynh Tuyết khởi điểm quá thấp, chính mình nhất định phải tính toán mưu đồ một phen mới được.
Huống chi địch nhân của mình cũng không phải là đám người Yến Trọng Hằng, những người này chỉ là quân cờ nhỏ mà thôi, địch nhân chân chính của hắn chính là toàn bộ võ lâm Tương Nam.
Thương Sơn thành sừng sững tại Tương Nam, có thể làm đại thành lớn nhất Tương Nam, cho dù là buôn bán lợi nhuận không đếm hế được và võ giả tán tu lưu trú đều làm thế lực trong Tương Nam đỏ mắt.
Bất đắc dĩ có Yến Hoàng Cửu tọa trấn, bọn họ chỉ có thể hợp tác với Yến Hoàng Cửu, hơn nữa Yến Hoàng Cửu cũng không phải người ngu, Thương Sơn thành cũng không có đảo hướng võ lâm Tương Nam, cũng sẽ không đảo hướng triều đình.
Hiện tại Yến Hoàng Cửu sắp vẫn lạc, người thừa kế Thương Sơn thành phải nằm trong tay của đại môn phái võ lâm Tương Nam, chính mình sớm muộn gì cũng phải giao đấu với bọn họ.
Cùng lúc này Lương bá cũng bị Yến Hoàng Cửu gọi tới báo cáo tình huống xảy ra vào ngày hôm qua.
Kỳ thật tình huống hôm qua đã bị thám tử của Yến Hoàng Cửu lấy được nhưng khẳng định không có chân thật như Lương bá đứng gần quan sát.
Sau khi nghe Lương bá kể lại, Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, Mạnh Thanh Trạch coi như không tệ, biết rõ đánh một trận khai hỏa thanh danh cho Yến Khuynh Tuyết mang đến chỗ tốt, đáng tiếc thực lực Yến Khuynh Tuyết hiện tại vẫn quá kém.
- Thời điểm trở về ngươi mang theo những đan dược này về, đan dược cao giai đưa cho Mạnh Thanh Trạch, những đan dược cấp thấp dùng mời chào võ giả cấp thấp.
Yến Hoàng Cửu vung tay lên, lúc này có người mang cái rương lớn tới, bên trong có đủ các loại đan dược tu luyện.
Với tài lực Thương Sơn thành, Yến Hoàng Cửu cũng không thiếu các dược liệu trân quý, những năm qua hắn cũng mời chào một ít luyện dược sư, hơn nữa dùng nhiều tiền mua được đan phương từ các tiểu tông môn trong Tương Nam, tự luyện chế những đan dược này cho nên sản xuất không ít, nhưng tối thiểu không cần giống như những lần trước bỏ giá cao mua sắm đan dược của người ta.
Trên mặt Lương bá xuất hiện vui mừng và sợ hãi, Yến Hoàng Cửu cho hắn những tài nguyên tu luyện này, chẳng phải nói hắn có khuynh hướng tiểu thư hay sao?
Đương nhiên Lương bá không dám nói lời này ra khỏi miệng, tâm tư thượng vị giả vĩnh viễn khó phỏng đoán nhất, hắn chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh là được rồi.
- Ài!
Đợi đến lúc Lương bá đi rồi Yến Hoàng Cửu mới thở dài một hơi, hắn cũng cảm giác được quyết sách của mình lúc trước sai rồi.
Chỉ bằng đám người Yến Trọng Hằng có thể bảo trụ Thương Sơn thành sao? Chỉ sợ chờ bọn chúng vừa mới kế vị thành chủ, Thương Sơn thành sẽ trở thành phụ thuộc của các tông môn Tương Nam.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tín vừa thức dậy, Yến Khuynh Tuyết đã phái người tới mời hắn.
Tô Tín đi tới phòng khách đã nhìn thấy đám người Lương bá vây quanh một cái rương và hưng phấn nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Tô Tín tới, Yến Khuynh Tuyết tự nhiên cười nói:
- Mạnh công tử, dùng một bức họa để lừa gạt ngươi tới chỗ của ta, ta cũng có cảm giác băn khoăn, vừa vặn những thứ này đền bù tổn thất cho ngươi.
Yến Khuynh Tuyết cầm mấy bình đan dược đưa qua, Tô Tín cầm trong tay xem xét, không ngờ là đan dược tu luyện, hắn lặng lẽ tiến vào hệ thống đánh giá, đan dược được đánh giá đẳng cấp nhị tinh, xem như không tệ.
- Không có gì lừa gạt hay không lừa gạt, bức họa kia đủ làm ta ra tay, ta hiếu kỳ những đan dược này tới từ nơi nào?
Lương bá đứng bên cạnh giải thích:
- Ngày hôm qua thành chủ bảo ta mang cho ngươi, trong đó mấy bình đan dược cao cấp là thành chủ điểm danh muốn giao cho Mạnh công tử ngươi, những đan dược khác dùng mời chào võ giả.
Tô Tín gật gật đầu, cũng không từ chối, hắn trực tiếp đem đan dược vào trong ngực:
- Ta từ chối thì bất kính.
Đan dược nhị tinh có giá trị hơn trăm phản phái trị, mấy bình đan dược này không rẻ, Tô Tín sẽ không có ngu ngốc đi từ chối.
Hắn ngạc nhiên chính là việc Yến Hoàng Cửu thay đổi toan tính, giờ đây hắn lại âm thầm ủng hộ Yến Khuynh Tuyết.
Đương nhiên đây là chuyện tốt, chỉ cần Yến Hoàng Cửu còn bảo trì trung lập, cũng không có đảo hướng thế lực võ lâm Tương Nam thì hắn có thể thi triển kế hoạch của mình.
Yến Khuynh Tuyết kiểm tra số lượng đan dược một chút, nàng nói:
- Có số đan dược này, ta ước chừng có thể mời chào hai mươi tên võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn, trăm tên võ giả Hậu Thiên trung kỳ, võ giả Tiên Thiên không phải ta có thể chiêu mộ được.
Võ giả Tiên Thiên cũng đã được xem là cao thủ trong Thương Sơn thành, muốn dùng những đan dược này kéo bọn họ đứng thành hàng không dễ dàng như vậy.
Nhưng võ giả Tiên Thiên mới là vũ lực trọng yếu khi tranh đoạt vị trí thành chủ.
Đừng nhìn hiện tại đám người Yến Trọng Hằng bị một mình Tô Tín áp chế không ngẩng đầu lên được, thủ hạ có một đám võ giả Tiên Thiên không phải đối thủ, nhưng kỳ thật đây không phải át chủ bài của bọn họ.
Đám người Yến Trọng Hằng dựa vào chính là lực lượng tông môn sau lưng, bọn họ không thiếu võ giả Tiên Thiên.
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, những việc này giao cho ta giải quyết.
Lương bá kinh ngạc nói:
- Mạnh công tử, không phải ta hoài nghi ngươi, nhưng võ giả Tiên Thiên trong Thương Sơn thành không phải chúng ta có thể chiêu mộ.
- Hiện tại đại đa số võ giả Tiên Thiên trong Thương Sơn thành đều tụ tập dưới trướng thành chủ, còn lại cũng đều bị đại công tử, nhị công tử mời chào, không còn người nào gia nhập chúng ta.
Tô Tín khẽ cười nói:
- Vậy thì không nhất định, có thể mời chào võ giả Tiên Thiên trên phong vân bảng chứ? Khẳng định sẽ còn thừa những người khác.
Lương bá nói:
- Những võ giả này căn bản không phải chúng ta có khả năng mời chào, những người này trời sinh tính tình không thích bị người khác câu thúc, cho nên cho dù là thành chủ mời chào hay đại công tử và nhị công tử mời chào đều không đáp ứng.
Tô Tín duỗi ngón tay lắc lắc trước mặt bọn họ, nói;
- Rất đơn giản, bọn họ không đáp ứng thì ta đánh cho đến khi bọn họ đáp ứng mới thôi.
Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, đây chính là Mạnh thiếu hiệp thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ sao? Vì sao hắn lại giống như ác bá thế?
Yến Khuynh Tuyết do dự nói:
- Chúng ta làm vậy có phải không tốt hay không?
Lục Ly nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy Mạnh công tử, người khác nói ngươi làm việc bá đạo thẹn với danh tiếng hiệp nghĩa.
Tô Tín lúc này nở nụ cười nhạt, hắn nói:
- Các ngươi còn nhớ ta đã từng nói với các ngươi hay không? Hiệp giả, vì nước vì dân. Ta cho tới bây giờ chưa từng nói bản thân mình là người hiệp nghĩa.
- Làm đại hiệp quá mệt mỏi, sư phụ ta không phải đại hiệp, ta cũng không phải, ta nhiều nhất chỉ là người thích xen vào việc của người khác mà thôi.
- Ngày đó ta nhìn thấy đám người Yến Trọng Hằng khi dễ Yến tiểu thư, cho nên ta không quen nhìn nên ra tay.
- Nếu hôm đó không phải Yến tiểu thư bị ta khi dễ, mà là một đại hán gãy chân, ha ha, cho dù hắn bị đánh chết ta cũng không quản.
Nghe Tô Tín nói thú vị, Lục Ly lúc này cười khẽ, Yến Khuynh Tuyết cũng buồn cười.
- Cho nên nói muốn hành hiệp trượng nghĩa, muốn gặp chuyện bất bình cũng phải xem đối tượng là ai, Mạnh Thanh Trạch ta nhiều lắm không làm ra chuyện khi dễ người khác, cho dù ta có áp chế người khác cũng không có gánh nặng tâm lý đâu.
- Chuyện này giao cho ta là được rồi, cam đoan trong vòng ba ngày sẽ mang người trở lại.
Nói xong Tô Tín đi khỏi nơi này.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Tín, mấy người lập tức nhìn nhau.
Nhìn thần thái Tô Tín tự tin như vậy, hắn có nắm chắc nhất định mới có thể làm, trải qua trận chiến lần trước, Tô Tín đã có thể nhất chiến chấn nhiếp toàn trường, bọn họ cũng sinh ra tín nhiệm mù quáng với Tô Tín.
Sau khi rời khỏi nhà, Tô Tín đi tới khách sạn tìm Phương Hạo.
Gia hỏa này ngây ngốc trong Thương Sơn thành nhiều năm, hắn quen thuộc người và chuyện trong Thương Sơn thành như lòng bàn tay, mang theo hắn đi nơi nào cũng có thể được việc.
Trong khách sạn, Phương Hạo vừa nhìn thấy Tô Tín đến thì hắn cung kính cúi chào.
- Công tử, ta còn tưởng rằng ngươi vứt bỏ ta đấy.
Tô Tín giả bộ như không phát hiện, hắn chỉ trầm giọng nói:
- Ngày hôm qua không mang ngươi theo chính là muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng nhìn thấy chuyện ngày hôm qua, ta chuẩn bị đi giúp Yến Khuynh Tuyết, ta đang đối địch với đám người Yến Trọng Hằng.
- Hiện tại không nói trước, về sau chắc chắn có không ít phiền toái, cho nên hôm qua ta không mang ngươi tới nhà Yến Khuynh Tuyết.
- Hiện tại ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi chuẩn bị tiếp tục đi theo ta hay rời đi?
- Ngươi muốn rời đi, ta sẽ không thu hồi bình đan dược, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng, ngày hôm qua ngươi theo ta cũng không có ai nhìn thấy, sẽ không lọt vào lỗ tai đám người Yến Trọng Hằng.
Đám người Yến Trọng Hằng có hung danh hiển hách trong Thương Sơn thành, đi theo Tô Tín gia nhập Yến Khuynh Tuyết có nguy hiểm cỡ nào không cần hắn nhiều lời thì Phương Hạo cũng rõ.
Nhưng Phương Hạo nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ, tu luyện hơn mười năm vẫn là Hậu Thiên trung kỳ, mỗi ngày sinh hoạt không lý tưởng trong Thương Sơn thành, cho dù mình gia nhập dưới trướng đám người Yến Trọng Hằng thì người ta cũng chướng mắt mình.
Thật vất vả ỷ vào da mặt dày dính lên cường giả Nhân Bảng Mạnh công tử, nếu bởi vì mình nhát gan rời đi như vậy thì hắn sẽ xem thường mình.
Cho nên Phương Hạo cũng chỉ do dự một lúc, hắn nói:
- Phương Hạo ta cũng không phải tiểu nhân bội bạc, ta lấy đan dược của công tử sẽ đi theo công tử, cho dù công tử bảo ta lên núi đao xuống vạc đầu ta cũng đi.
Tô Tín lúc này tươi cười, Phương Hạo ngày bình thường ưa thích miệng lưỡi trơn tru nhưng cũng là người thông minh.
Yến Khuynh Tuyết bị ánh mắt Tô Tín nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác được nội tâm của mình bị Tô Tín nhìn thấu cho nên có phần bối rối.
Tô Tín nói những lời kia không ngừng quanh quẩn trong nội tâm Yến Khuynh Tuyết, tại sao mình không đi tranh giành?
Chính mình không tranh giành thì đám người Yến Trọng Hằng sẽ không bỏ qua chính mình. Chính mình đi tranh giành tất nhiên sẽ xung đột vũ lực với các huynh đệ tỷ muội khác.
Nhưng không tranh giành thì bị liên lụy không chỉ một mình nàng.
Nha hoàn Lục Ly sống với nàng từ nhỏ tới lớn tình như tỷ muội, còn có Lương bá chiếu cố nàng như trưởng bối, một lòng giữ gìn nàng, còn có A Nhượng bảo vệ nàng giống như huynh trưởng, còn có những thủ hạ nguyện ý theo sau mình, nếu như liên lụy bọn họ thì mình có day dứt hay không?
Yến Khuynh Tuyết thở dài một hơi, nàng khó khăn nói:
- Ta muốn đi tranh giành!
Nghe được nàng trả lời, Tô Tín lúc này mỉm cười.
- Biết rõ đáp án là tốt rồi, Yến tiểu thư ngươi yên tâm đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.
Yến Khuynh Tuyết phiền muộn rời đi, Tô Tín bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của hắn.
Hắn muốn giúp Yến Khuynh Tuyết đoạt được vị trí thành chủ của thành này không đơn giản chút nào.
Yến Khuynh Tuyết khởi điểm quá thấp, chính mình nhất định phải tính toán mưu đồ một phen mới được.
Huống chi địch nhân của mình cũng không phải là đám người Yến Trọng Hằng, những người này chỉ là quân cờ nhỏ mà thôi, địch nhân chân chính của hắn chính là toàn bộ võ lâm Tương Nam.
Thương Sơn thành sừng sững tại Tương Nam, có thể làm đại thành lớn nhất Tương Nam, cho dù là buôn bán lợi nhuận không đếm hế được và võ giả tán tu lưu trú đều làm thế lực trong Tương Nam đỏ mắt.
Bất đắc dĩ có Yến Hoàng Cửu tọa trấn, bọn họ chỉ có thể hợp tác với Yến Hoàng Cửu, hơn nữa Yến Hoàng Cửu cũng không phải người ngu, Thương Sơn thành cũng không có đảo hướng võ lâm Tương Nam, cũng sẽ không đảo hướng triều đình.
Hiện tại Yến Hoàng Cửu sắp vẫn lạc, người thừa kế Thương Sơn thành phải nằm trong tay của đại môn phái võ lâm Tương Nam, chính mình sớm muộn gì cũng phải giao đấu với bọn họ.
Cùng lúc này Lương bá cũng bị Yến Hoàng Cửu gọi tới báo cáo tình huống xảy ra vào ngày hôm qua.
Kỳ thật tình huống hôm qua đã bị thám tử của Yến Hoàng Cửu lấy được nhưng khẳng định không có chân thật như Lương bá đứng gần quan sát.
Sau khi nghe Lương bá kể lại, Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, Mạnh Thanh Trạch coi như không tệ, biết rõ đánh một trận khai hỏa thanh danh cho Yến Khuynh Tuyết mang đến chỗ tốt, đáng tiếc thực lực Yến Khuynh Tuyết hiện tại vẫn quá kém.
- Thời điểm trở về ngươi mang theo những đan dược này về, đan dược cao giai đưa cho Mạnh Thanh Trạch, những đan dược cấp thấp dùng mời chào võ giả cấp thấp.
Yến Hoàng Cửu vung tay lên, lúc này có người mang cái rương lớn tới, bên trong có đủ các loại đan dược tu luyện.
Với tài lực Thương Sơn thành, Yến Hoàng Cửu cũng không thiếu các dược liệu trân quý, những năm qua hắn cũng mời chào một ít luyện dược sư, hơn nữa dùng nhiều tiền mua được đan phương từ các tiểu tông môn trong Tương Nam, tự luyện chế những đan dược này cho nên sản xuất không ít, nhưng tối thiểu không cần giống như những lần trước bỏ giá cao mua sắm đan dược của người ta.
Trên mặt Lương bá xuất hiện vui mừng và sợ hãi, Yến Hoàng Cửu cho hắn những tài nguyên tu luyện này, chẳng phải nói hắn có khuynh hướng tiểu thư hay sao?
Đương nhiên Lương bá không dám nói lời này ra khỏi miệng, tâm tư thượng vị giả vĩnh viễn khó phỏng đoán nhất, hắn chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh là được rồi.
- Ài!
Đợi đến lúc Lương bá đi rồi Yến Hoàng Cửu mới thở dài một hơi, hắn cũng cảm giác được quyết sách của mình lúc trước sai rồi.
Chỉ bằng đám người Yến Trọng Hằng có thể bảo trụ Thương Sơn thành sao? Chỉ sợ chờ bọn chúng vừa mới kế vị thành chủ, Thương Sơn thành sẽ trở thành phụ thuộc của các tông môn Tương Nam.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tín vừa thức dậy, Yến Khuynh Tuyết đã phái người tới mời hắn.
Tô Tín đi tới phòng khách đã nhìn thấy đám người Lương bá vây quanh một cái rương và hưng phấn nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Tô Tín tới, Yến Khuynh Tuyết tự nhiên cười nói:
- Mạnh công tử, dùng một bức họa để lừa gạt ngươi tới chỗ của ta, ta cũng có cảm giác băn khoăn, vừa vặn những thứ này đền bù tổn thất cho ngươi.
Yến Khuynh Tuyết cầm mấy bình đan dược đưa qua, Tô Tín cầm trong tay xem xét, không ngờ là đan dược tu luyện, hắn lặng lẽ tiến vào hệ thống đánh giá, đan dược được đánh giá đẳng cấp nhị tinh, xem như không tệ.
- Không có gì lừa gạt hay không lừa gạt, bức họa kia đủ làm ta ra tay, ta hiếu kỳ những đan dược này tới từ nơi nào?
Lương bá đứng bên cạnh giải thích:
- Ngày hôm qua thành chủ bảo ta mang cho ngươi, trong đó mấy bình đan dược cao cấp là thành chủ điểm danh muốn giao cho Mạnh công tử ngươi, những đan dược khác dùng mời chào võ giả.
Tô Tín gật gật đầu, cũng không từ chối, hắn trực tiếp đem đan dược vào trong ngực:
- Ta từ chối thì bất kính.
Đan dược nhị tinh có giá trị hơn trăm phản phái trị, mấy bình đan dược này không rẻ, Tô Tín sẽ không có ngu ngốc đi từ chối.
Hắn ngạc nhiên chính là việc Yến Hoàng Cửu thay đổi toan tính, giờ đây hắn lại âm thầm ủng hộ Yến Khuynh Tuyết.
Đương nhiên đây là chuyện tốt, chỉ cần Yến Hoàng Cửu còn bảo trì trung lập, cũng không có đảo hướng thế lực võ lâm Tương Nam thì hắn có thể thi triển kế hoạch của mình.
Yến Khuynh Tuyết kiểm tra số lượng đan dược một chút, nàng nói:
- Có số đan dược này, ta ước chừng có thể mời chào hai mươi tên võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn, trăm tên võ giả Hậu Thiên trung kỳ, võ giả Tiên Thiên không phải ta có thể chiêu mộ được.
Võ giả Tiên Thiên cũng đã được xem là cao thủ trong Thương Sơn thành, muốn dùng những đan dược này kéo bọn họ đứng thành hàng không dễ dàng như vậy.
Nhưng võ giả Tiên Thiên mới là vũ lực trọng yếu khi tranh đoạt vị trí thành chủ.
Đừng nhìn hiện tại đám người Yến Trọng Hằng bị một mình Tô Tín áp chế không ngẩng đầu lên được, thủ hạ có một đám võ giả Tiên Thiên không phải đối thủ, nhưng kỳ thật đây không phải át chủ bài của bọn họ.
Đám người Yến Trọng Hằng dựa vào chính là lực lượng tông môn sau lưng, bọn họ không thiếu võ giả Tiên Thiên.
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, những việc này giao cho ta giải quyết.
Lương bá kinh ngạc nói:
- Mạnh công tử, không phải ta hoài nghi ngươi, nhưng võ giả Tiên Thiên trong Thương Sơn thành không phải chúng ta có thể chiêu mộ.
- Hiện tại đại đa số võ giả Tiên Thiên trong Thương Sơn thành đều tụ tập dưới trướng thành chủ, còn lại cũng đều bị đại công tử, nhị công tử mời chào, không còn người nào gia nhập chúng ta.
Tô Tín khẽ cười nói:
- Vậy thì không nhất định, có thể mời chào võ giả Tiên Thiên trên phong vân bảng chứ? Khẳng định sẽ còn thừa những người khác.
Lương bá nói:
- Những võ giả này căn bản không phải chúng ta có khả năng mời chào, những người này trời sinh tính tình không thích bị người khác câu thúc, cho nên cho dù là thành chủ mời chào hay đại công tử và nhị công tử mời chào đều không đáp ứng.
Tô Tín duỗi ngón tay lắc lắc trước mặt bọn họ, nói;
- Rất đơn giản, bọn họ không đáp ứng thì ta đánh cho đến khi bọn họ đáp ứng mới thôi.
Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, đây chính là Mạnh thiếu hiệp thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ sao? Vì sao hắn lại giống như ác bá thế?
Yến Khuynh Tuyết do dự nói:
- Chúng ta làm vậy có phải không tốt hay không?
Lục Ly nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy Mạnh công tử, người khác nói ngươi làm việc bá đạo thẹn với danh tiếng hiệp nghĩa.
Tô Tín lúc này nở nụ cười nhạt, hắn nói:
- Các ngươi còn nhớ ta đã từng nói với các ngươi hay không? Hiệp giả, vì nước vì dân. Ta cho tới bây giờ chưa từng nói bản thân mình là người hiệp nghĩa.
- Làm đại hiệp quá mệt mỏi, sư phụ ta không phải đại hiệp, ta cũng không phải, ta nhiều nhất chỉ là người thích xen vào việc của người khác mà thôi.
- Ngày đó ta nhìn thấy đám người Yến Trọng Hằng khi dễ Yến tiểu thư, cho nên ta không quen nhìn nên ra tay.
- Nếu hôm đó không phải Yến tiểu thư bị ta khi dễ, mà là một đại hán gãy chân, ha ha, cho dù hắn bị đánh chết ta cũng không quản.
Nghe Tô Tín nói thú vị, Lục Ly lúc này cười khẽ, Yến Khuynh Tuyết cũng buồn cười.
- Cho nên nói muốn hành hiệp trượng nghĩa, muốn gặp chuyện bất bình cũng phải xem đối tượng là ai, Mạnh Thanh Trạch ta nhiều lắm không làm ra chuyện khi dễ người khác, cho dù ta có áp chế người khác cũng không có gánh nặng tâm lý đâu.
- Chuyện này giao cho ta là được rồi, cam đoan trong vòng ba ngày sẽ mang người trở lại.
Nói xong Tô Tín đi khỏi nơi này.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Tín, mấy người lập tức nhìn nhau.
Nhìn thần thái Tô Tín tự tin như vậy, hắn có nắm chắc nhất định mới có thể làm, trải qua trận chiến lần trước, Tô Tín đã có thể nhất chiến chấn nhiếp toàn trường, bọn họ cũng sinh ra tín nhiệm mù quáng với Tô Tín.
Sau khi rời khỏi nhà, Tô Tín đi tới khách sạn tìm Phương Hạo.
Gia hỏa này ngây ngốc trong Thương Sơn thành nhiều năm, hắn quen thuộc người và chuyện trong Thương Sơn thành như lòng bàn tay, mang theo hắn đi nơi nào cũng có thể được việc.
Trong khách sạn, Phương Hạo vừa nhìn thấy Tô Tín đến thì hắn cung kính cúi chào.
- Công tử, ta còn tưởng rằng ngươi vứt bỏ ta đấy.
Tô Tín giả bộ như không phát hiện, hắn chỉ trầm giọng nói:
- Ngày hôm qua không mang ngươi theo chính là muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng nhìn thấy chuyện ngày hôm qua, ta chuẩn bị đi giúp Yến Khuynh Tuyết, ta đang đối địch với đám người Yến Trọng Hằng.
- Hiện tại không nói trước, về sau chắc chắn có không ít phiền toái, cho nên hôm qua ta không mang ngươi tới nhà Yến Khuynh Tuyết.
- Hiện tại ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi chuẩn bị tiếp tục đi theo ta hay rời đi?
- Ngươi muốn rời đi, ta sẽ không thu hồi bình đan dược, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng, ngày hôm qua ngươi theo ta cũng không có ai nhìn thấy, sẽ không lọt vào lỗ tai đám người Yến Trọng Hằng.
Đám người Yến Trọng Hằng có hung danh hiển hách trong Thương Sơn thành, đi theo Tô Tín gia nhập Yến Khuynh Tuyết có nguy hiểm cỡ nào không cần hắn nhiều lời thì Phương Hạo cũng rõ.
Nhưng Phương Hạo nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ, tu luyện hơn mười năm vẫn là Hậu Thiên trung kỳ, mỗi ngày sinh hoạt không lý tưởng trong Thương Sơn thành, cho dù mình gia nhập dưới trướng đám người Yến Trọng Hằng thì người ta cũng chướng mắt mình.
Thật vất vả ỷ vào da mặt dày dính lên cường giả Nhân Bảng Mạnh công tử, nếu bởi vì mình nhát gan rời đi như vậy thì hắn sẽ xem thường mình.
Cho nên Phương Hạo cũng chỉ do dự một lúc, hắn nói:
- Phương Hạo ta cũng không phải tiểu nhân bội bạc, ta lấy đan dược của công tử sẽ đi theo công tử, cho dù công tử bảo ta lên núi đao xuống vạc đầu ta cũng đi.
Tô Tín lúc này tươi cười, Phương Hạo ngày bình thường ưa thích miệng lưỡi trơn tru nhưng cũng là người thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.