Chương 245: Người Nhu Nhược
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Ôn gia và Tốn Phong kiếm phái tỷ thí hàng năm một lần, năm trước Ngũ Thanh Vân chỉ mới đả thông nhãn khiếu mà thôi, hiện tại mới qua một năm hắn cũng đã đả thông bốn khiếu.
Bản thân Ôn Thanh Hòa chỉ đả thông nhãn khiếu mà thôi, chỉ có một tia chênh lệch nhỏ bé như vậy nhưng Ngũ Thanh Vân hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Kiếm khí cuồng bạo trực tiếp áp chế Ôn Thanh Hòa, Đại Triền Ti Thủ không thể dính tới bên cạnh Ngũ Thanh Vân.
Hơn nữa Ôn gia có vũ kỹ thành danh là Đoạn Mạch thần chỉ lại sử dụng kèm theo với Đại Triền Ti Thủ.
Ban đầu sẽ dùng Đại Triền Ti Thủ vây khốn đối thủ, sau đó dùng Đoạn Mạch thần chỉ cắt đứt kinh mạch đối phương, đây chính là sát chiêu.
Nhưng không biết tại sao hiện tại Ôn Thanh Hòa không thể tới gần đối phương, càng không cần nói thi triển Đoạn Mạch thần chỉ.
Mọi người lúc này lắc đầu, xem ra lần này Ôn Thanh Hòa thua chắc rồi.
Ngũ Thanh Vân vẫn bình thản không có việc gì, Tốn Phong kiếm phái đối nghịch với Ôn gia thời gian rất lâu, hơn nữa Ôn Thanh Hòa hai ngày trước còn khiêu khích hắn, nói muốn hắn đẹp mặt trên lôi đài.
Tuy trở ngại tông môn võ lâm Giang Nam nên không thể giết hắn, nếu không sẽ làm hai phái kết đại thù sinh tử không chết không thôi, nhưng Ngũ Thanh Vân lại không nghĩ sẽ buông tha hắn.
Thời điểm bức Ôn Thanh Hòa đến biên giới lôi đài, bỗng nhiên kiếm thế của Ngũ Thanh Vân xoay chuyển, tốn phong xé rách chân khí hộ thân của Ôn Thanh Hòa, trường kiếm trực tiếp đâm vào đan điền khí hải của Ôn Thanh Hòa!
Ngũ Thanh Vân vừa làm như vậy liền có người Ôn gia kêu to.
Nếu trúng một kiếm này, nặng thì khí hải Ôn Thanh Hòa bị phế, đời này chỉ có thể thành phế nhân, nhẹ thù phải tu dưỡng vài năm khôi phục thực lực nhưng chậm trễ mấy năm chẳng khác gì phế cả đời.
Mọi người ở đây không ai nghĩ tới Ngũ Thanh Vân lại ra tay hạ sát thủ, ngay cả tên trưởng lão Thần Cung Cảnh của Ôn gia cũng không nghĩ tới.
Dù sao hai người bọn họ đã phái người điều tiết, ngày bình thường có ma sát là thật nhưng không xuất thủ quá nặng.
Hiện tại Ngũ Thanh Vân đột nhiên ra tay độc ác nên võ giả Thần Cung Cảnh Ôn gia không kịp phản ứng.
Mắt thấy kiếm của Ngũ Thanh Vân sắp đâm vào đan điền khí hải Ôn Thanh Hòa, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Ôn Thanh Hòa, hắn duỗi ngón tay trực tiếp kẹp lấy trường kiếm trong tay Ngũ Thanh Vân, thanh kiếm không cách nào tiến thêm mảy may.
Người vừa xuất hiện là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, gương mặt đường hoàng, râu dài phất phơ, thân mặc áo bào màu trắng mang theo khí chất tiên phong đạo cốt.
Đạo nhân này chính là Tô Tín dịch dung cách ăn mặc, hắn đã giấu mình trong đám người từ trước, mãi tới khi nhìn thấy Ngũ Thanh Vân ra tay độc ác thì hắn mới ra tay cứu Ôn Thanh Hòa.
Lúc này mọi người nhìn thấy Tô Tín xuất thủ liền sững sờ, sau đó đám người chung quanh xôn xao.
Tô Tín sử dụng Phong Thần Thối tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức hai tên trưởng lão Thần Cung Cảnh không có nhìn thấy Tô Tín ra tay thế nào trên lôi đài.
Hơn nữa Tô Tín lại dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm, dễ dàng đánh tan kiếm cương của Ngũ Thanh Vân mà không hề hấn gì, thực lực như vậy mạnh bao nhiêu?
Tối thiểu trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia và Tốn Phong kiếm phái không nhìn thấu thực lực Tô Tín, cũng không cảm thấy khí tức của đối phương, chẳng lẽ người nọ là cường giả Nguyên Thần Cảnh hay sao?
Hiển nhiên mọi người nhìn ra điểm này nên khiếp sợ không thôi.
Ngũ Thanh Vân lúc này mặc kệ người nọ có phải cường giả Nguyên Thần Cảnh hay không, mục đích của hắn là phế Ôn Thanh Hòa, kết quả lại có người chọc vào một tay, Ngũ Thanh Vân làm sao cam tâm chứ?
Hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy, còn muốn ra tay nhưng Tô Tín kẹp lấy trường kiếm của hắn và dùng lực một chút, trường kiếm làm bằng thép tinh nát vỡ tung tóe.
Ngũ Thanh Vân lập tức sợ hãi kêu to một tiếng, hắn vội vàng lui về phía sau.
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái cũng đi tới trước người Ngũ Thanh Vân, hắn cảnh giác chắp tay với Tô Tín:
- Vị tiền bối này, đây là Tốn Phong kiếm phái tỷ thí với Ôn gia, kính xin tiền bối không nên nhúng tay, nếu sau này tiền bối có thể đến Tốn Phong kiếm phái làm khách.
Tốn Phong kiếm phái của bọn họ chỉ có chưởng môn Ngũ Nguyên Đình là cường giả Nguyên Thần Cảnh, hắn nói lời này cũng muốn đối phương biết khó mà lui.
Tô Tín hất tay áo lên, dùng chân khí kích thích khẩu khiếu mô phỏng giọng nói trung niên.
- Các ngươi cũng không cần căng thẳng, chẳng qua thấy hắn ra tay độc ác cho nên mới đi ra ngăn lại mà thôi.
- Tốn Phong kiếm phái các ngươi có ân oán với Ôn gia thế nào ta cũng mặc kệ, đều là đồng đạo võ lâm Giang Nam, có thể hạ thủ lưu tình thì ngươi không nên tuyệt tình như thế.
Nói xong Tô Tín nhìn Ngũ Thanh Vân thật sâu, trưởng lão Tốn Phong kiếm phái vội vàng chắp tay nói:
- Tiền bối nói đúng, vừa rồi Thanh Vân chẳng qua không thu lực đạo kịp thời thiếu chút nữa ngộ thương Ôn công tử.
- Các ngươi tự giải quyết cho tốt, tỷ thí lôi đài chứ không phải đấu sinh tử, có thể lưu một đường thì lưu một đường.
Tô Tín đi một bước thân thể đã ở cách đó mười trượng, hắn thi triển khinh công cường đại làm đám người chung quanh khẳng định hắn là võ giả Nguyên Thần Cảnh.
Đợi đến lúc Tô Tín rời đi, tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái thở ra một hơi, xem như tốt, thì ra là cường giả Nguyên Thần Cảnh đi ngang qua, hắn còn tưởng rằng người nọ là Ôn gia tìm tới giúp đỡ.
Giang Nam đạo võ phong hưng thịnh, Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư không ít, tán tu cũng có vài người là Nguyên Thần Cảnh, ngẫu nhiên gặp được võ đạo tông sư tiềm tu nhiều năm mà mình không biết cũng bình thường.
Cho nên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái không có ý đắc tội, hắn đắc ý nói với Ôn gia:
- Thật có lỗi chư vị, lần này lại do Tốn Phong kiếm phái đắc thắng, Tốn Phong kiếm phái chúng ta phải dùng linh nhãn một năm rồi.
Sắc mặt đám người Ôn gia hết sức khó coi, linh nhãn có hay không chỉ là chuyện nhỏ, dù sao linh nhãn cũng chỉ có nguyên lực thiên địa nồng đậm hơn bên ngoài một ít mà thôi, tu luyện bên trong cũng không có nhanh bằng ăn đan dược tu luyện, Ôn gia không dùng một năm cũng chẳng có gì lớn.
Nhưng vấn đề Ôn gia đã thua liền hai năm, tính cả năm nay chính là ba năm, Ôn gia thua Tốn Phong kiếm phái trong ba năm như vậy quá mất mặt, nội tâm bọn họ không thoải mái.
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia không có trả lời, hắn chỉ hừ lạnh sau đó kéo Ôn Thanh Hòa rời đi, nhưng lúc này Ôn Thanh Hòa lại ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như bị đả kích và vẻ mặt đờ dẫn.
- Thiếu gia, không sao, ngươi hiện tại kém hắn nửa bước mà thôi. Chờ ngươi đột phá bốn khiếu, Đại Triền Ti Thủ Ôn gia chúng ta còn mạnh hơn kiếm pháp Tốn Phong kiếm phái nhiều.
Nhưng Ôn Thanh Hòa vẫn không nghe thấy, hắn chỉ theo tên trưởng lão Thần Cung Cảnh đờ đẫn đi xuống lôi đài.
Nhưng lúc này Ngũ Thanh Vân lại lớn tiếng nói:
- Chờ chút!
Ôn Thanh Hòa quay người lại, đã thấy Ngũ Thanh Vân trực tiếp đi đến bên người Trần gia tiểu thư, một tay ôm nàng vào ngực và cười nói:
- Đừng quên ngươi nói với ta cái gì, nếu ta thắng thì ngươi cút xa một chút, đừng có lắc lư trước mặt Thanh Nhi như con ghẻ ký sinh.
Tiểu thư Trần gia Trần Thanh Nhi bị Ngũ Thanh Vân ôm vào trong ngực, nàng hơi giãy dụa một chút nhưng không thoát liền không lộn xộn nữa, nàng chỉ đỏ mặt mắt cỡ nhưng kiều diễm không nói thành lời.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Ôn Thanh Hòa lập tức bộc phát, hắn quay người gào thét:
- Khốn kiếp! Buông Thanh Nhi ra!
Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:
- Tại sao phải buông ra? Nói cho ngươi biết, ta đã bảo phụ thân đặt sính lễ với Trần gia, qua ít ngày ta sẽ cưới Thanh Nhi về nhà, ngươi dây dưa không ngớt nữa cũng vô dụng.
Võ giả chung quanh lắc đầu, Ôn Thanh Hòa còn quá non, nhìn bộ dạng Trần Thanh Nhi như vậy, hiển nhiên đã sớm ái mộ Ngũ Thanh Vân, Ngũ Thanh Vân đang cố ý chọc giận ngươi, ngươi có náo thì được cái gì chứ?
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia ngăn cản Ôn Thanh Hòa, tận tình khuyên bảo an ủi:
- Thiếu gia, đại trượng phu lo gì không có thê tử? Ta sẽ bảo gia chủ lựa chọn hôn sự cho ngươi, cam đoan tốt hơn Trần gia trăm lần.
Nhưng Ôn Thanh Hòa không nghe lọt những lời như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Ngũ Thanh Vân đang dương dương đắc ý, hắn đẩy trưởng lão Thần Cung Cảnh ra sau đó chạy đi.
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia lắc đầu, cũng không đuổi theo, việc này đả kích Ôn Thanh Hòa rất lớn, hắn cần yên tĩnh một lúc.
Ôn Thanh Hòa một đường chạy tới sơn cốc bên ngoài Trạch Châu phủ, nội tâm bi phẫn và khuất nhục khó nói thành lời.
Bị người mình hận nhất xỉ nhục, còn bị hắn cướp đi nữ nhân mình thích nhất, đả kích như thế đối với Ôn Thanh Hòa ngại ngùng hướng nội mà nói đã làm hắn nổi điên.
Ôn Thanh Hòa điên cuồng dùng nắm đấm đánh vào tảng đá trong sơn cốc, không có sử dụng bất cứ chân khí nào, hắn chỉ dùng tay nện vào tảng đá mà thôi.
Bởi vì hắn không tu hành công pháp luyện thể, sau khi đánh ra một cái hố to thì tay cũng đẫm máu, hắn không có phát giác, tiếp tục phát tiết tại chỗ đó, dường như tảng đá trước mặt chính là Ngũ Thanh Vân.
- Thật sự là buồn cười quá, đánh không lại người khác cho nên bản thân mình chạy đi đánh nhau với tảng đá, dùng phương thức thương tổn bản thân để phát tiết, ha ha, người nhu nhược!
Một giọng nói khinh thường mang theo trào phúng vang lên bên tai Ôn Thanh Hòa.
- Ai!
Ôn Thanh Hòa quay người lại nhìn thấy trung niên mặc áo bào trắng với khí chất bất phàm, hắn nhận ra người này là người cứu mình trên lôi đài.
- Đa tạ tiền bối viện thủ lúc nãy.
Sắc mặt Ôn Thanh Hòa khó coi chắp tay hành lễ với Tô Tín.
Hắn cũng không phải loại người thị phi bất phân, nếu không có Tô Tín ra tay trên lôi đài thì hắn đã biến thành phế nhân.
Vừa rồi Tô Tín trào phúng hắn là người nhu nhược, Ôn Thanh Hòa vẫn nói cảm tạ Tô Tín.
Tô Tín gật gật đầu, hắn nhìn Ôn Thanh Hòa và nói:
- Ngươi hận Ngũ Thanh Vân?
Ôn Thanh Hòa căm hận nói:
- Đương nhiên hận!
Tô Tín khinh thường cười lạnh nói:
- Ngươi đã hận hắn thì càng phải khắc khổ tu luyện, chờ mong một ngày kia dùng thực lực của chính mình đến đánh bại đối phương, kết quả ngươi hiện tại chạy tới nơi này dùng phương pháp tự thương tổn phát tiết, loại hành vi như vậy nhu nhược tới cực điểm.
Bản thân Ôn Thanh Hòa chỉ đả thông nhãn khiếu mà thôi, chỉ có một tia chênh lệch nhỏ bé như vậy nhưng Ngũ Thanh Vân hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Kiếm khí cuồng bạo trực tiếp áp chế Ôn Thanh Hòa, Đại Triền Ti Thủ không thể dính tới bên cạnh Ngũ Thanh Vân.
Hơn nữa Ôn gia có vũ kỹ thành danh là Đoạn Mạch thần chỉ lại sử dụng kèm theo với Đại Triền Ti Thủ.
Ban đầu sẽ dùng Đại Triền Ti Thủ vây khốn đối thủ, sau đó dùng Đoạn Mạch thần chỉ cắt đứt kinh mạch đối phương, đây chính là sát chiêu.
Nhưng không biết tại sao hiện tại Ôn Thanh Hòa không thể tới gần đối phương, càng không cần nói thi triển Đoạn Mạch thần chỉ.
Mọi người lúc này lắc đầu, xem ra lần này Ôn Thanh Hòa thua chắc rồi.
Ngũ Thanh Vân vẫn bình thản không có việc gì, Tốn Phong kiếm phái đối nghịch với Ôn gia thời gian rất lâu, hơn nữa Ôn Thanh Hòa hai ngày trước còn khiêu khích hắn, nói muốn hắn đẹp mặt trên lôi đài.
Tuy trở ngại tông môn võ lâm Giang Nam nên không thể giết hắn, nếu không sẽ làm hai phái kết đại thù sinh tử không chết không thôi, nhưng Ngũ Thanh Vân lại không nghĩ sẽ buông tha hắn.
Thời điểm bức Ôn Thanh Hòa đến biên giới lôi đài, bỗng nhiên kiếm thế của Ngũ Thanh Vân xoay chuyển, tốn phong xé rách chân khí hộ thân của Ôn Thanh Hòa, trường kiếm trực tiếp đâm vào đan điền khí hải của Ôn Thanh Hòa!
Ngũ Thanh Vân vừa làm như vậy liền có người Ôn gia kêu to.
Nếu trúng một kiếm này, nặng thì khí hải Ôn Thanh Hòa bị phế, đời này chỉ có thể thành phế nhân, nhẹ thù phải tu dưỡng vài năm khôi phục thực lực nhưng chậm trễ mấy năm chẳng khác gì phế cả đời.
Mọi người ở đây không ai nghĩ tới Ngũ Thanh Vân lại ra tay hạ sát thủ, ngay cả tên trưởng lão Thần Cung Cảnh của Ôn gia cũng không nghĩ tới.
Dù sao hai người bọn họ đã phái người điều tiết, ngày bình thường có ma sát là thật nhưng không xuất thủ quá nặng.
Hiện tại Ngũ Thanh Vân đột nhiên ra tay độc ác nên võ giả Thần Cung Cảnh Ôn gia không kịp phản ứng.
Mắt thấy kiếm của Ngũ Thanh Vân sắp đâm vào đan điền khí hải Ôn Thanh Hòa, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Ôn Thanh Hòa, hắn duỗi ngón tay trực tiếp kẹp lấy trường kiếm trong tay Ngũ Thanh Vân, thanh kiếm không cách nào tiến thêm mảy may.
Người vừa xuất hiện là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, gương mặt đường hoàng, râu dài phất phơ, thân mặc áo bào màu trắng mang theo khí chất tiên phong đạo cốt.
Đạo nhân này chính là Tô Tín dịch dung cách ăn mặc, hắn đã giấu mình trong đám người từ trước, mãi tới khi nhìn thấy Ngũ Thanh Vân ra tay độc ác thì hắn mới ra tay cứu Ôn Thanh Hòa.
Lúc này mọi người nhìn thấy Tô Tín xuất thủ liền sững sờ, sau đó đám người chung quanh xôn xao.
Tô Tín sử dụng Phong Thần Thối tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức hai tên trưởng lão Thần Cung Cảnh không có nhìn thấy Tô Tín ra tay thế nào trên lôi đài.
Hơn nữa Tô Tín lại dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm, dễ dàng đánh tan kiếm cương của Ngũ Thanh Vân mà không hề hấn gì, thực lực như vậy mạnh bao nhiêu?
Tối thiểu trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia và Tốn Phong kiếm phái không nhìn thấu thực lực Tô Tín, cũng không cảm thấy khí tức của đối phương, chẳng lẽ người nọ là cường giả Nguyên Thần Cảnh hay sao?
Hiển nhiên mọi người nhìn ra điểm này nên khiếp sợ không thôi.
Ngũ Thanh Vân lúc này mặc kệ người nọ có phải cường giả Nguyên Thần Cảnh hay không, mục đích của hắn là phế Ôn Thanh Hòa, kết quả lại có người chọc vào một tay, Ngũ Thanh Vân làm sao cam tâm chứ?
Hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy, còn muốn ra tay nhưng Tô Tín kẹp lấy trường kiếm của hắn và dùng lực một chút, trường kiếm làm bằng thép tinh nát vỡ tung tóe.
Ngũ Thanh Vân lập tức sợ hãi kêu to một tiếng, hắn vội vàng lui về phía sau.
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái cũng đi tới trước người Ngũ Thanh Vân, hắn cảnh giác chắp tay với Tô Tín:
- Vị tiền bối này, đây là Tốn Phong kiếm phái tỷ thí với Ôn gia, kính xin tiền bối không nên nhúng tay, nếu sau này tiền bối có thể đến Tốn Phong kiếm phái làm khách.
Tốn Phong kiếm phái của bọn họ chỉ có chưởng môn Ngũ Nguyên Đình là cường giả Nguyên Thần Cảnh, hắn nói lời này cũng muốn đối phương biết khó mà lui.
Tô Tín hất tay áo lên, dùng chân khí kích thích khẩu khiếu mô phỏng giọng nói trung niên.
- Các ngươi cũng không cần căng thẳng, chẳng qua thấy hắn ra tay độc ác cho nên mới đi ra ngăn lại mà thôi.
- Tốn Phong kiếm phái các ngươi có ân oán với Ôn gia thế nào ta cũng mặc kệ, đều là đồng đạo võ lâm Giang Nam, có thể hạ thủ lưu tình thì ngươi không nên tuyệt tình như thế.
Nói xong Tô Tín nhìn Ngũ Thanh Vân thật sâu, trưởng lão Tốn Phong kiếm phái vội vàng chắp tay nói:
- Tiền bối nói đúng, vừa rồi Thanh Vân chẳng qua không thu lực đạo kịp thời thiếu chút nữa ngộ thương Ôn công tử.
- Các ngươi tự giải quyết cho tốt, tỷ thí lôi đài chứ không phải đấu sinh tử, có thể lưu một đường thì lưu một đường.
Tô Tín đi một bước thân thể đã ở cách đó mười trượng, hắn thi triển khinh công cường đại làm đám người chung quanh khẳng định hắn là võ giả Nguyên Thần Cảnh.
Đợi đến lúc Tô Tín rời đi, tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái thở ra một hơi, xem như tốt, thì ra là cường giả Nguyên Thần Cảnh đi ngang qua, hắn còn tưởng rằng người nọ là Ôn gia tìm tới giúp đỡ.
Giang Nam đạo võ phong hưng thịnh, Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư không ít, tán tu cũng có vài người là Nguyên Thần Cảnh, ngẫu nhiên gặp được võ đạo tông sư tiềm tu nhiều năm mà mình không biết cũng bình thường.
Cho nên trưởng lão Thần Cung Cảnh Tốn Phong kiếm phái không có ý đắc tội, hắn đắc ý nói với Ôn gia:
- Thật có lỗi chư vị, lần này lại do Tốn Phong kiếm phái đắc thắng, Tốn Phong kiếm phái chúng ta phải dùng linh nhãn một năm rồi.
Sắc mặt đám người Ôn gia hết sức khó coi, linh nhãn có hay không chỉ là chuyện nhỏ, dù sao linh nhãn cũng chỉ có nguyên lực thiên địa nồng đậm hơn bên ngoài một ít mà thôi, tu luyện bên trong cũng không có nhanh bằng ăn đan dược tu luyện, Ôn gia không dùng một năm cũng chẳng có gì lớn.
Nhưng vấn đề Ôn gia đã thua liền hai năm, tính cả năm nay chính là ba năm, Ôn gia thua Tốn Phong kiếm phái trong ba năm như vậy quá mất mặt, nội tâm bọn họ không thoải mái.
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia không có trả lời, hắn chỉ hừ lạnh sau đó kéo Ôn Thanh Hòa rời đi, nhưng lúc này Ôn Thanh Hòa lại ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như bị đả kích và vẻ mặt đờ dẫn.
- Thiếu gia, không sao, ngươi hiện tại kém hắn nửa bước mà thôi. Chờ ngươi đột phá bốn khiếu, Đại Triền Ti Thủ Ôn gia chúng ta còn mạnh hơn kiếm pháp Tốn Phong kiếm phái nhiều.
Nhưng Ôn Thanh Hòa vẫn không nghe thấy, hắn chỉ theo tên trưởng lão Thần Cung Cảnh đờ đẫn đi xuống lôi đài.
Nhưng lúc này Ngũ Thanh Vân lại lớn tiếng nói:
- Chờ chút!
Ôn Thanh Hòa quay người lại, đã thấy Ngũ Thanh Vân trực tiếp đi đến bên người Trần gia tiểu thư, một tay ôm nàng vào ngực và cười nói:
- Đừng quên ngươi nói với ta cái gì, nếu ta thắng thì ngươi cút xa một chút, đừng có lắc lư trước mặt Thanh Nhi như con ghẻ ký sinh.
Tiểu thư Trần gia Trần Thanh Nhi bị Ngũ Thanh Vân ôm vào trong ngực, nàng hơi giãy dụa một chút nhưng không thoát liền không lộn xộn nữa, nàng chỉ đỏ mặt mắt cỡ nhưng kiều diễm không nói thành lời.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Ôn Thanh Hòa lập tức bộc phát, hắn quay người gào thét:
- Khốn kiếp! Buông Thanh Nhi ra!
Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:
- Tại sao phải buông ra? Nói cho ngươi biết, ta đã bảo phụ thân đặt sính lễ với Trần gia, qua ít ngày ta sẽ cưới Thanh Nhi về nhà, ngươi dây dưa không ngớt nữa cũng vô dụng.
Võ giả chung quanh lắc đầu, Ôn Thanh Hòa còn quá non, nhìn bộ dạng Trần Thanh Nhi như vậy, hiển nhiên đã sớm ái mộ Ngũ Thanh Vân, Ngũ Thanh Vân đang cố ý chọc giận ngươi, ngươi có náo thì được cái gì chứ?
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia ngăn cản Ôn Thanh Hòa, tận tình khuyên bảo an ủi:
- Thiếu gia, đại trượng phu lo gì không có thê tử? Ta sẽ bảo gia chủ lựa chọn hôn sự cho ngươi, cam đoan tốt hơn Trần gia trăm lần.
Nhưng Ôn Thanh Hòa không nghe lọt những lời như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Ngũ Thanh Vân đang dương dương đắc ý, hắn đẩy trưởng lão Thần Cung Cảnh ra sau đó chạy đi.
Tên trưởng lão Thần Cung Cảnh Ôn gia lắc đầu, cũng không đuổi theo, việc này đả kích Ôn Thanh Hòa rất lớn, hắn cần yên tĩnh một lúc.
Ôn Thanh Hòa một đường chạy tới sơn cốc bên ngoài Trạch Châu phủ, nội tâm bi phẫn và khuất nhục khó nói thành lời.
Bị người mình hận nhất xỉ nhục, còn bị hắn cướp đi nữ nhân mình thích nhất, đả kích như thế đối với Ôn Thanh Hòa ngại ngùng hướng nội mà nói đã làm hắn nổi điên.
Ôn Thanh Hòa điên cuồng dùng nắm đấm đánh vào tảng đá trong sơn cốc, không có sử dụng bất cứ chân khí nào, hắn chỉ dùng tay nện vào tảng đá mà thôi.
Bởi vì hắn không tu hành công pháp luyện thể, sau khi đánh ra một cái hố to thì tay cũng đẫm máu, hắn không có phát giác, tiếp tục phát tiết tại chỗ đó, dường như tảng đá trước mặt chính là Ngũ Thanh Vân.
- Thật sự là buồn cười quá, đánh không lại người khác cho nên bản thân mình chạy đi đánh nhau với tảng đá, dùng phương thức thương tổn bản thân để phát tiết, ha ha, người nhu nhược!
Một giọng nói khinh thường mang theo trào phúng vang lên bên tai Ôn Thanh Hòa.
- Ai!
Ôn Thanh Hòa quay người lại nhìn thấy trung niên mặc áo bào trắng với khí chất bất phàm, hắn nhận ra người này là người cứu mình trên lôi đài.
- Đa tạ tiền bối viện thủ lúc nãy.
Sắc mặt Ôn Thanh Hòa khó coi chắp tay hành lễ với Tô Tín.
Hắn cũng không phải loại người thị phi bất phân, nếu không có Tô Tín ra tay trên lôi đài thì hắn đã biến thành phế nhân.
Vừa rồi Tô Tín trào phúng hắn là người nhu nhược, Ôn Thanh Hòa vẫn nói cảm tạ Tô Tín.
Tô Tín gật gật đầu, hắn nhìn Ôn Thanh Hòa và nói:
- Ngươi hận Ngũ Thanh Vân?
Ôn Thanh Hòa căm hận nói:
- Đương nhiên hận!
Tô Tín khinh thường cười lạnh nói:
- Ngươi đã hận hắn thì càng phải khắc khổ tu luyện, chờ mong một ngày kia dùng thực lực của chính mình đến đánh bại đối phương, kết quả ngươi hiện tại chạy tới nơi này dùng phương pháp tự thương tổn phát tiết, loại hành vi như vậy nhu nhược tới cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.