Chương 297: Phế Vật
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Người mang đặc điểm Tây Vực tên là Thái Lô Tây, hắn cung kính hành lễ với Tô Tín, sau đó nhìn thấy người tuổi trẻ kia và Thanh Liên vẫn còn ngơ ngác nhìn Tô Tín thì hắn quát lớn:
- Các ngươi thất thần làm gì? Còn không mau tới bái kiến đại nhân!
Lúc này người tuổi trẻ kia và Thanh Liên mới kịp phản ứng, bọn họ cung kính hành lễ với Tô Tín, hô một tiếng Sở Giang Vương đại nhân.
Đặc biệt là người tuổi trẻ kia, vừa rồi hắn còn nghi ngờ Tất An có lừa gạt bọn họ hay không, sau lưng của hắn đổ mồ hôi lạnh như mưa, kết quả hiện tại người ta đã đi tới trước mặt.
Nội tâm Thái Lô Tây có phần tinh thần bất định.
Phụ thân hắn là võ giả Tây Vực, hắn cũng xuất thân đại tộc nhưng từ nhỏ bị người ta khinh bỉ và nhục mạ cho nên mới dưỡng thành tính cách cẩn thận, hắn vô cùng sợ Sở Giang Vương đại nhân sẽ trách tội hắn.
Nhưng may mắn vị đại nhân trước mặt không có so đo với bọn họ làm gì.
Tô Tín mô phỏng ra giọng nói khàn khàn:
- Được rồi, không cần đa lễ, các ngươi là người Bạch Vô Thường chọn trúng, đều là thành viên vòng ngoài địa phủ, cũng xem như người một nhà, nói đi, các ngươi hiện tại gặp chuyện gì.
Thái Lô Tây gật gật đầu, hắn lớn tuổi nhất cũng trầm ổn nhất, hắn liền giới thiệu đám người mình sau đó mang sự việc giảng giải một lần.
Đám người Thái Lô Tây vốn có bốn người, bọn họ có xuất thân của mình, về sau bởi vì cơ duyên xảo hợp tiến chân vào trong giang hồ.
Thái Lô Tây chính là đệ tử đại tộc Sơn Nam đạo, mẫu thân của nàng chính là trưởng nữ dòng chính đại tộc, nhưng phụ thân hắn chính là nô lệ Tây Vực, hai người mến nhau sau đó có hắn.
Phụ thân hắn về sau bị đại tộc chém giết, mẫu thân sau khi sinh hạ hắn không lâu liền buồn bực mà chết, cảnh này càng làm hắn từ nhỏ bị nhục mạ và khinh bỉ lớn lên, thẳng đến sau khi thành niên mới thoát ly gia tộc bước chân vào giang hồ, cũng nhận được một ít cơ duyên.
Người trẻ tuổi kia tên là Phương Tầm, trước kia hắn là đạo tặc tại Giang Dương đạo, thân thủ không tệ, kết quả bởi vì trộm đồ nhìn thấy chuyện không nên nhìn thấy nên bị Nguyên Thần cảnh của tông môn nhị lưu đuổi giết mấy trăm dặm, cuối cùng bị Thái Lô Tây cứu.
Nữ tử tên là Địch Thanh Liên, bản thân thiên phú không tệ nhưng sinh ra trong tiểu gia tộc nhỏ bé.
Phụ mẫu trưởng bối không muốn bồi dưỡng nàng, lại muốn dùng nàng thông gia với một tên đệ tử phế vật của gia tộc khác, Địch Thanh Liên vẫn nhẫn nhục chịu đựng đã phản kháng, nàng thành công đào hôn trước khi tổ chức hôn lễ, về sau gặp được nguy hiểm và được hai người Thái Lô Tây cứu.
Trong bọn họ còn có một người tên là Sở Lâm, thân thế của hắn không có gì kỳ lạ, từ nhỏ theo sau một sư phụ tán tu hành tẩu giang hồ, thậm chí sư phụ hắn còn là võ giả Hóa Thần cảnh đỉnh phong, về sau trùng kích Dung Thần cảnh thất bại mà tử vong.
Về sau Sở Lâm hành tẩu giang hồ một mình gặp được đám người Thái Lô Tây, bởi vì tính cách tương hợp cho nên theo đám người bọn họ hành tẩu giang hồ.
Sau khi nghe được thân thế của đám người này, Tô Tín cảm giác ngạc nhiên, một đám gia hỏa có quan hệ đại bác bắn không tới lại tụ tập với nhau.
Một là hậu duệ người Hồ thân thế thê thảm, một là đạo tặc bị người ta đuổi giết không đường để đi, còn có một nữ tử ngoan ngoãn có can đảm đào hôn, cộng thêm một thái điểu giang hồ, tổ hợp như vậy quá ly kỳ.
Thật hiếm thấy khi Bạch Vô Thường lại tìm được bọn họ, còn phát triển bọn họ thành thành viên vòng ngoài.
Tô Tín nhìn ra thực lực đám người không tệ, có lẽ tương lai có một hai người bước vào Nguyên Thần.
Chuyện của bọn họ càng đơn giản, có thể nói bằng một câu: bọn họ bị người ta gài bẫy.
Bốn người này trước kia ngao du giang hồ, trong lúc vô tình có được tin tức một vị thượng cổ luyện khí tông sư lưu lại truyền thừa, bọn họ muốn đi thử thời vận một lần, lỡ như đạt được mấy thanh binh khí thượng đẳng thì lời lớn.
Truyền thừa chôn sâu trong núi, nhất định phải có người tinh thông ngũ hành khảo sát mới tìm được địa điểm, nếu không ngươi cũng chỉ có thể ngây ngốc đào rỗng nửa ngọn núi mới được.
Bọn họ có ý định đào rỗng nửa ngọn núi, kết quả lúc này Địch Thanh Liên lại mang đến một người, nói hắn am hiểu khảo sát, có thể giúp bọn họ, bọn họ đạt được chỗ tốt phải phân cho hắn một phần.
Người nọ tên là Lâm Nguyệt Minh, tự xưng xuất thân tán tu, dung mạo tuấn mỹ, tính cách hào sảng, hơn nữa tự xưng tương giao với mấy đệ tử đại môn phái, Địch Thanh Liên cũng nảy sinh một ít ái mộ với hắn.
Nhưng không ngờ tới tên này sau khi đạt được chỗ tốt liền liên lạc với một đường chủ Kim Ngọc Lâu trong thiên hạ thất bang mai phục bên ngoài, chuẩn bị hốt gọn bọn họ.
Sau khi bọn họ tìm được nơi truyền thừa, quả nhiên bên trong là nơi luyện khí tông sư lưu lại truyền thừa, còn có năm thanh binh khí hoàng cấp do luyện khí tông sư tự tay chế tạo, hơn nữa còn có hài cốt thiên binh trân quý!
Binh khí chia làm bốn đẳng thiên địa huyền hoàng, binh khí ba đẳng cấp dưới thiên binh đều chắc chắn và mang theo một ít công năng kỳ dị, thiên binh đã có khí linh.
Bởi vì cái gọi là thiên binh có linh, trong binh khí có khí linh là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tuy binh khí thiên binh chỉ còn là hài cốt nhưng khí linh không mất đi, chỉ cần tu bổ nó trọn vẹo, cho dù uy lực có hạ thấp nhưng thừa sức trở thành bảo vật trấn tông.
Kết quả chờ bọn họ đi ra liền bị người Kim Ngọc Lâu vây công, Địch Thanh Liên yếu nhất bị bọn chúng đả thương, Sở Lâm vẫn ái mộ Địch Thanh Liên vì cứu nàng mà bị người Kim Ngọc Lâu bắt làm tù binh.
Kim Ngọc Lâu ý định trắng trợn lùng bắt đám người Thái Lô Tây, đám người Thái Lô Tây là võ giả Thần Cung cảnh, hơn nữa Phương Tầm khi còn là đạo tặc thường xuyên bị người khác đuổi giết rất có kinh nghiệm chạy trốn, lực lượng một đường Kim Ngọc Lâu không thể bắt được bọn họ.
Về sau Lâm Nguyệt Minh sử dụng độc kế, hắn biết rõ đám người Thái Lô Tây tình như huynh muội, cho nên dùng Sở Lâm làm mồi nhử, buộc bọn họ phải giao hài cốt thiên binh và binh khí hoàng cấp ra.
Vốn dựa theo tính cách đám người Thái Lô Tây, cho dù hài cốt thiên binh giá trị liên thành cũng không bằng Sở Lâm.
Nhưng không nghĩ tới hài cốt thiên binh được thiên địa nguyên lực tẩm bổ nên do đó tiến hóa thành yêu linh có ý thức tự chủ, vậy mà thừa dịp bọn họ không chú ý chạy đi, mấy người bọn họ lâm vào đường cùng chỉ có thể cầu viện Tất An.
Tô Tín nghe xong sự việc xảy ra hắn liền hứng thú với hài cốt thiên binh.
Nhớ rõ Tạ Chỉ Yến từng nói qua với hắn, sau khi binh khí thiên cấp rời khỏi chủ nhân, đại bộ phận đều bởi vì thời gian dài không có chân khí tẩm bổ mà linh trí biến mất, từ đó trở thành binh khí địa cấp.
Nhưng có một số nhỏ binh khí thiên cấp được thiên địa nguyên khí tẩm bộ nên sinh ra ý thức tự chủ, do đó không còn là binh khí của người khác và biến thành yêu linh.
Bất kể yêu linh hay là khí linh, chỉ cần có thể dung nhập chúng vào binh khí địa cấp và luyện hóa, vậy nó lập tức có thể trở thành binh khí thiên cấp.
Đáng tiếc đám người Thái Lô Tây quá mức phế vật, bọn họ lại thả thứ tốt như vậy chạy mất.
Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng nó đổi lấy Sở Lâm phế vật lại ngu xuẩn, Tô Tín cũng phải im lặng không thể nói gì với đám người này.
Sau khi nói xong tất cả, tâm trạng đám người Thái Lô Tây bất định nhìn Tô Tín, không biết trước vị đại nhân này có ý định gì.
Nhìn đám người nơi này, Tô Tín cười quái dị một tiếng sau đó nói:
- Bốn tên phế vật! Thật không biết lúc trước Bạch Vô Thường làm sao nhìn trúng các ngươi, lại còn phát triển các ngươi thành thành viên vòng ngoài.
Tô Tín vừa nói lời này sắc mặt đám người Thái Lô Tây lập tức trở nên khó coi, dù sao không có người nguyện ý bị người khác nói là phế vật.
Phương Tầm tuổi trẻ khí thịnh, lúc này muốn đứng lên phản bác nhưng lại bị Thái Lô Tây đè xuống.
Hắn biết rõ Bạch Vô Thường tạ Tất An khủng khiếp, vị đại nhân kia tính cách khó sống chung nhưng tuyệt đối là võ giả Nguyên Thần cảnh mạnh nhất hắn từng nhìn thấy.
Thân phận của vị đại nhân này chính là Thập Điện Diêm La Sở Giang Vương, có thể nghĩ thực lực và địa vị của hắn cao cỡ nào.
Tuy đám người Thái Lô Tây cũng xem như là thành viên tổ chức địa phủ nhưng thành viên vòng ngoài và thành viên vòng trong có khác biệt lớn.
Những thành viên vòng ngoài của bọn họ được người địa phủ xem trọng, cho bọn họ một ít cơ duyên, xem ngày sau có quật khởi hay không, cho nên có nhiều thứ đương nhiên không thể như Thôi phán quan nói với Tô Tín, sẽ không ai nói kỹ càng với bọn họ.
Cho nên Thái Lô Tây không biết trong địa phủ danh xưng không có quan hệ với địa vị và thực lực.
- Như thế nào, nói các ngươi phế vật còn không đúng sao?
Tô Tín cười lạnh chỉ vào Địch Thanh Liên nói:
- Đều nói nữ nhân ngực to không có não, đáng tiếc ngươi ngực không lớn, đầu óc không dùng được.
- Thượng cổ luyện khí tông sư truyền thừa đại biểu cho khả năng vô hạn, ngươi lại nói tin tức với người ngoài, như vậy ngươi đang đánh đồng người ngươi ái mộ với những người đồng sanh cộng tử với ngươi.
- Chẳng lẽ trong cảm nhận của ngươi sẽ có một nam nhân vì ngươi mà bỏ qua tất cả hay sao?
Địch Thanh Liên vội vàng khóc lóc lắc đầu:
- Đương nhiên không có khả năng! Ta cũng không biết Lâm Nguyệt Minh là loại người này.
Tô Tín lại quay sang nhìn Thái Lô Tây và Phương Tầm:
- Các ngươi là phế vật lại ngu xuẩn! Vì một kẻ gọi là huynh đệ lại giao ra hài cốt thiên binh trân quý, đầu óc các ngươi bị nước vô sao? Huynh đệ giá trị mấy đồng tiền? Có trân quý bằng thiên binh không?
Thái Lô Tây hít sâu một hơi nói:
- Đại nhân, trong lòng ta, huynh đệ chính là vô giá, ta thuở nhỏ bị người kỳ thị khi dễ, chỉ có đám người Phương Tầm xem ta như huynh trưởng, cũng không có ý kỳ thị, đừng nói là thiên binh không trọn vẹn, cho dù là thần binh không trọn vẹn ta cũng giao ra.
Phương Tầm và Địch Thanh Liên cảm động, bọn họ ở chung lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Thái Lô Tây không phải nói suông.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Cho nên ta nói các ngươi là phế vật lại ngu xuẩn, ngươi vì cứu một huynh đệ liền muốn cầm thiên binh không trọn vẹn đi đổi, nhưng chờ ngươi giao thiên binh không trọn vẹn ra là lúc các ngươi chết trong tay người ta.
- Các ngươi thất thần làm gì? Còn không mau tới bái kiến đại nhân!
Lúc này người tuổi trẻ kia và Thanh Liên mới kịp phản ứng, bọn họ cung kính hành lễ với Tô Tín, hô một tiếng Sở Giang Vương đại nhân.
Đặc biệt là người tuổi trẻ kia, vừa rồi hắn còn nghi ngờ Tất An có lừa gạt bọn họ hay không, sau lưng của hắn đổ mồ hôi lạnh như mưa, kết quả hiện tại người ta đã đi tới trước mặt.
Nội tâm Thái Lô Tây có phần tinh thần bất định.
Phụ thân hắn là võ giả Tây Vực, hắn cũng xuất thân đại tộc nhưng từ nhỏ bị người ta khinh bỉ và nhục mạ cho nên mới dưỡng thành tính cách cẩn thận, hắn vô cùng sợ Sở Giang Vương đại nhân sẽ trách tội hắn.
Nhưng may mắn vị đại nhân trước mặt không có so đo với bọn họ làm gì.
Tô Tín mô phỏng ra giọng nói khàn khàn:
- Được rồi, không cần đa lễ, các ngươi là người Bạch Vô Thường chọn trúng, đều là thành viên vòng ngoài địa phủ, cũng xem như người một nhà, nói đi, các ngươi hiện tại gặp chuyện gì.
Thái Lô Tây gật gật đầu, hắn lớn tuổi nhất cũng trầm ổn nhất, hắn liền giới thiệu đám người mình sau đó mang sự việc giảng giải một lần.
Đám người Thái Lô Tây vốn có bốn người, bọn họ có xuất thân của mình, về sau bởi vì cơ duyên xảo hợp tiến chân vào trong giang hồ.
Thái Lô Tây chính là đệ tử đại tộc Sơn Nam đạo, mẫu thân của nàng chính là trưởng nữ dòng chính đại tộc, nhưng phụ thân hắn chính là nô lệ Tây Vực, hai người mến nhau sau đó có hắn.
Phụ thân hắn về sau bị đại tộc chém giết, mẫu thân sau khi sinh hạ hắn không lâu liền buồn bực mà chết, cảnh này càng làm hắn từ nhỏ bị nhục mạ và khinh bỉ lớn lên, thẳng đến sau khi thành niên mới thoát ly gia tộc bước chân vào giang hồ, cũng nhận được một ít cơ duyên.
Người trẻ tuổi kia tên là Phương Tầm, trước kia hắn là đạo tặc tại Giang Dương đạo, thân thủ không tệ, kết quả bởi vì trộm đồ nhìn thấy chuyện không nên nhìn thấy nên bị Nguyên Thần cảnh của tông môn nhị lưu đuổi giết mấy trăm dặm, cuối cùng bị Thái Lô Tây cứu.
Nữ tử tên là Địch Thanh Liên, bản thân thiên phú không tệ nhưng sinh ra trong tiểu gia tộc nhỏ bé.
Phụ mẫu trưởng bối không muốn bồi dưỡng nàng, lại muốn dùng nàng thông gia với một tên đệ tử phế vật của gia tộc khác, Địch Thanh Liên vẫn nhẫn nhục chịu đựng đã phản kháng, nàng thành công đào hôn trước khi tổ chức hôn lễ, về sau gặp được nguy hiểm và được hai người Thái Lô Tây cứu.
Trong bọn họ còn có một người tên là Sở Lâm, thân thế của hắn không có gì kỳ lạ, từ nhỏ theo sau một sư phụ tán tu hành tẩu giang hồ, thậm chí sư phụ hắn còn là võ giả Hóa Thần cảnh đỉnh phong, về sau trùng kích Dung Thần cảnh thất bại mà tử vong.
Về sau Sở Lâm hành tẩu giang hồ một mình gặp được đám người Thái Lô Tây, bởi vì tính cách tương hợp cho nên theo đám người bọn họ hành tẩu giang hồ.
Sau khi nghe được thân thế của đám người này, Tô Tín cảm giác ngạc nhiên, một đám gia hỏa có quan hệ đại bác bắn không tới lại tụ tập với nhau.
Một là hậu duệ người Hồ thân thế thê thảm, một là đạo tặc bị người ta đuổi giết không đường để đi, còn có một nữ tử ngoan ngoãn có can đảm đào hôn, cộng thêm một thái điểu giang hồ, tổ hợp như vậy quá ly kỳ.
Thật hiếm thấy khi Bạch Vô Thường lại tìm được bọn họ, còn phát triển bọn họ thành thành viên vòng ngoài.
Tô Tín nhìn ra thực lực đám người không tệ, có lẽ tương lai có một hai người bước vào Nguyên Thần.
Chuyện của bọn họ càng đơn giản, có thể nói bằng một câu: bọn họ bị người ta gài bẫy.
Bốn người này trước kia ngao du giang hồ, trong lúc vô tình có được tin tức một vị thượng cổ luyện khí tông sư lưu lại truyền thừa, bọn họ muốn đi thử thời vận một lần, lỡ như đạt được mấy thanh binh khí thượng đẳng thì lời lớn.
Truyền thừa chôn sâu trong núi, nhất định phải có người tinh thông ngũ hành khảo sát mới tìm được địa điểm, nếu không ngươi cũng chỉ có thể ngây ngốc đào rỗng nửa ngọn núi mới được.
Bọn họ có ý định đào rỗng nửa ngọn núi, kết quả lúc này Địch Thanh Liên lại mang đến một người, nói hắn am hiểu khảo sát, có thể giúp bọn họ, bọn họ đạt được chỗ tốt phải phân cho hắn một phần.
Người nọ tên là Lâm Nguyệt Minh, tự xưng xuất thân tán tu, dung mạo tuấn mỹ, tính cách hào sảng, hơn nữa tự xưng tương giao với mấy đệ tử đại môn phái, Địch Thanh Liên cũng nảy sinh một ít ái mộ với hắn.
Nhưng không ngờ tới tên này sau khi đạt được chỗ tốt liền liên lạc với một đường chủ Kim Ngọc Lâu trong thiên hạ thất bang mai phục bên ngoài, chuẩn bị hốt gọn bọn họ.
Sau khi bọn họ tìm được nơi truyền thừa, quả nhiên bên trong là nơi luyện khí tông sư lưu lại truyền thừa, còn có năm thanh binh khí hoàng cấp do luyện khí tông sư tự tay chế tạo, hơn nữa còn có hài cốt thiên binh trân quý!
Binh khí chia làm bốn đẳng thiên địa huyền hoàng, binh khí ba đẳng cấp dưới thiên binh đều chắc chắn và mang theo một ít công năng kỳ dị, thiên binh đã có khí linh.
Bởi vì cái gọi là thiên binh có linh, trong binh khí có khí linh là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tuy binh khí thiên binh chỉ còn là hài cốt nhưng khí linh không mất đi, chỉ cần tu bổ nó trọn vẹo, cho dù uy lực có hạ thấp nhưng thừa sức trở thành bảo vật trấn tông.
Kết quả chờ bọn họ đi ra liền bị người Kim Ngọc Lâu vây công, Địch Thanh Liên yếu nhất bị bọn chúng đả thương, Sở Lâm vẫn ái mộ Địch Thanh Liên vì cứu nàng mà bị người Kim Ngọc Lâu bắt làm tù binh.
Kim Ngọc Lâu ý định trắng trợn lùng bắt đám người Thái Lô Tây, đám người Thái Lô Tây là võ giả Thần Cung cảnh, hơn nữa Phương Tầm khi còn là đạo tặc thường xuyên bị người khác đuổi giết rất có kinh nghiệm chạy trốn, lực lượng một đường Kim Ngọc Lâu không thể bắt được bọn họ.
Về sau Lâm Nguyệt Minh sử dụng độc kế, hắn biết rõ đám người Thái Lô Tây tình như huynh muội, cho nên dùng Sở Lâm làm mồi nhử, buộc bọn họ phải giao hài cốt thiên binh và binh khí hoàng cấp ra.
Vốn dựa theo tính cách đám người Thái Lô Tây, cho dù hài cốt thiên binh giá trị liên thành cũng không bằng Sở Lâm.
Nhưng không nghĩ tới hài cốt thiên binh được thiên địa nguyên lực tẩm bổ nên do đó tiến hóa thành yêu linh có ý thức tự chủ, vậy mà thừa dịp bọn họ không chú ý chạy đi, mấy người bọn họ lâm vào đường cùng chỉ có thể cầu viện Tất An.
Tô Tín nghe xong sự việc xảy ra hắn liền hứng thú với hài cốt thiên binh.
Nhớ rõ Tạ Chỉ Yến từng nói qua với hắn, sau khi binh khí thiên cấp rời khỏi chủ nhân, đại bộ phận đều bởi vì thời gian dài không có chân khí tẩm bổ mà linh trí biến mất, từ đó trở thành binh khí địa cấp.
Nhưng có một số nhỏ binh khí thiên cấp được thiên địa nguyên khí tẩm bộ nên sinh ra ý thức tự chủ, do đó không còn là binh khí của người khác và biến thành yêu linh.
Bất kể yêu linh hay là khí linh, chỉ cần có thể dung nhập chúng vào binh khí địa cấp và luyện hóa, vậy nó lập tức có thể trở thành binh khí thiên cấp.
Đáng tiếc đám người Thái Lô Tây quá mức phế vật, bọn họ lại thả thứ tốt như vậy chạy mất.
Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng nó đổi lấy Sở Lâm phế vật lại ngu xuẩn, Tô Tín cũng phải im lặng không thể nói gì với đám người này.
Sau khi nói xong tất cả, tâm trạng đám người Thái Lô Tây bất định nhìn Tô Tín, không biết trước vị đại nhân này có ý định gì.
Nhìn đám người nơi này, Tô Tín cười quái dị một tiếng sau đó nói:
- Bốn tên phế vật! Thật không biết lúc trước Bạch Vô Thường làm sao nhìn trúng các ngươi, lại còn phát triển các ngươi thành thành viên vòng ngoài.
Tô Tín vừa nói lời này sắc mặt đám người Thái Lô Tây lập tức trở nên khó coi, dù sao không có người nguyện ý bị người khác nói là phế vật.
Phương Tầm tuổi trẻ khí thịnh, lúc này muốn đứng lên phản bác nhưng lại bị Thái Lô Tây đè xuống.
Hắn biết rõ Bạch Vô Thường tạ Tất An khủng khiếp, vị đại nhân kia tính cách khó sống chung nhưng tuyệt đối là võ giả Nguyên Thần cảnh mạnh nhất hắn từng nhìn thấy.
Thân phận của vị đại nhân này chính là Thập Điện Diêm La Sở Giang Vương, có thể nghĩ thực lực và địa vị của hắn cao cỡ nào.
Tuy đám người Thái Lô Tây cũng xem như là thành viên tổ chức địa phủ nhưng thành viên vòng ngoài và thành viên vòng trong có khác biệt lớn.
Những thành viên vòng ngoài của bọn họ được người địa phủ xem trọng, cho bọn họ một ít cơ duyên, xem ngày sau có quật khởi hay không, cho nên có nhiều thứ đương nhiên không thể như Thôi phán quan nói với Tô Tín, sẽ không ai nói kỹ càng với bọn họ.
Cho nên Thái Lô Tây không biết trong địa phủ danh xưng không có quan hệ với địa vị và thực lực.
- Như thế nào, nói các ngươi phế vật còn không đúng sao?
Tô Tín cười lạnh chỉ vào Địch Thanh Liên nói:
- Đều nói nữ nhân ngực to không có não, đáng tiếc ngươi ngực không lớn, đầu óc không dùng được.
- Thượng cổ luyện khí tông sư truyền thừa đại biểu cho khả năng vô hạn, ngươi lại nói tin tức với người ngoài, như vậy ngươi đang đánh đồng người ngươi ái mộ với những người đồng sanh cộng tử với ngươi.
- Chẳng lẽ trong cảm nhận của ngươi sẽ có một nam nhân vì ngươi mà bỏ qua tất cả hay sao?
Địch Thanh Liên vội vàng khóc lóc lắc đầu:
- Đương nhiên không có khả năng! Ta cũng không biết Lâm Nguyệt Minh là loại người này.
Tô Tín lại quay sang nhìn Thái Lô Tây và Phương Tầm:
- Các ngươi là phế vật lại ngu xuẩn! Vì một kẻ gọi là huynh đệ lại giao ra hài cốt thiên binh trân quý, đầu óc các ngươi bị nước vô sao? Huynh đệ giá trị mấy đồng tiền? Có trân quý bằng thiên binh không?
Thái Lô Tây hít sâu một hơi nói:
- Đại nhân, trong lòng ta, huynh đệ chính là vô giá, ta thuở nhỏ bị người kỳ thị khi dễ, chỉ có đám người Phương Tầm xem ta như huynh trưởng, cũng không có ý kỳ thị, đừng nói là thiên binh không trọn vẹn, cho dù là thần binh không trọn vẹn ta cũng giao ra.
Phương Tầm và Địch Thanh Liên cảm động, bọn họ ở chung lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Thái Lô Tây không phải nói suông.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Cho nên ta nói các ngươi là phế vật lại ngu xuẩn, ngươi vì cứu một huynh đệ liền muốn cầm thiên binh không trọn vẹn đi đổi, nhưng chờ ngươi giao thiên binh không trọn vẹn ra là lúc các ngươi chết trong tay người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.