Chương 322: Tương Kế Tựu Kế
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Lúc này người Trầm gia không biết nên làm thế nào đối mặt với đệ tử Tông Hạo Dương.
Dù sao bọn họ đã có chuyện không vui vẻ với Tông Hạo Dương, thậm chí nói thành thâm thù đại hận cũng không kém bao nhiêu.
Tô Tín lên tiếng nói trước:
- Trầm lão gia tử, tại hạ phụng mệnh gia sư đến thăm sư mẫu, kính xin Trầm lão gia tử ngài phê chuẩn.
Trầm lão gia tử vội vàng nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, không biết sư phụ ngươi hiện tại như thế nào?
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Gia sư hiện tại quanh năm ẩn cư trên cô đảo tại hải ngoại, đã thành công đột phá đến Dương Thần Cảnh. Gia sư từng nói tâm hắn đã chết, cho nên sẽ không lại đặt chân tới nơi thương tâm như Trung Nguyên.
Người Trầm gia nghe xong liền xấu hổ, chính bọn họ là kẻ làm Tông Hạo Dương thương tâm.
Trầm Tòng Vũ xấu hổ ho khan một tiếng nói:
- Nếu Mạnh công tử tới thăm Tích Quân, ta sẽ bảo người dẫn ngươi đi qua.
Trầm Tòng Vũ vỗ vỗ tay, lúc này một hạ nhân dẫn theo Tô Tín đi vào hậu viện Trầm gia vấn an Trầm Tích Quân.
Chờ sau khi Tô Tín rời đi, lão ngũ Trầm gia Trầm Tòng Nhân lên tiếng:
- Phụ thân, tam ca, đây chính là cơ hội của Trầm gia ta!
- Chỉ cần có thể nắm lấy Mạnh Thanh Trạch, Trầm gia chúng ta có hi vọng sống tiếp vượt qua khó khăn hiện tại, thậm chí còn có thể tiêu diệt Chu gia!
Trầm Tòng Nhân vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người sáng lên.
Bọn họ đã nhìn thấy thực lực Mạnh Thanh Trạch, thực lực tuyệt đối tiến vào tốp ba mươi Nhân Bảng, tối thiểu một đánh ba võ giả cùng giai là không thành vấn đề.
Nếu có một Mạnh Thanh Trạch thực lực mạnh mẽ gia nhập, thực lực Trầm gia bọn họ trực tiếp vượt qua Chu gia.
Trầm Tòng Vũ lo lắng nói:
- Nhưng Mạnh Thanh Trạch sẽ giúp Trầm gia chúng ta sao? Phải biết rằng chuyện biến thành như vậy có quan hệ với việc chúng ta làm lúc trước, Tông Hạo Dương hận chúng ta như thế, thái độ đệ tử của hắn có thể nghĩ. Huống chi vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy, Mạnh Thanh Trạch vẫn ôn hòa với chúng ta, ta đoán nếu chúng ta nói ra yêu cầu này, hắn không phun vào mặt chúng ta đã không tệ lắm rồi.
Trầm Tòng Nhân cười nói:
- Đương nhiên chúng ta không thể nói trực tiếp, chúng ta nên quanh co lòng vòng một ít. Hiện tại Trầm gia chúng ta đang gặp khó khăn sinh tử, nếu Trầm gia diệt vong, Tích Quân cũng sẽ gặp chuyện không may. Hắn không muốn giúp Trầm gia ta, chẳng lẽ còn có thể nhìn sư mẫu của mình gặp nguy hiểm mà không quan tâm hay sao?
Tất cả mọi người gật gật đầu, đây chính là biện pháp tốt.
Trầm lão gia tử chống quải trượng, suy nghĩ và mệt mỏi nói:
- Được rồi, xử lý theo lời lão ngũ đi, đợi đến lúc Mạnh Thanh Trạch đi ra, ngươi cứ nói với hắn là được.
Trầm lão gia tử cũng bị buộc bất đắc dĩ, nhớ ngày đó hắn dùng lực lượng một người xông xáo Kiếm Nam đạo, lập nên gia nghiệp Trầm gia. Hiện tại, kết quả phải cầu cạnh tiểu bối, chuyện này làm Trầm lão gia tử cảm thấy không cam lòng.
Hiện tại Tô Tín được hạ nhân Trầm gia dẫn vào nội đường có tượng Phật không nhỏ.
Kỳ thật lúc vừa mới đến, người Trầm gia tức giận Trầm Tích Quân tùy hứng hủy quan hệ thông gia với Tư Đồ gia, làm sao có thể dựng Phật đường cho nàng chứ? Chỉ có một gian nhà giam mà thôi.
Sau khi Tông Hạo Dương tấn chức Nguyên Thần Cảnh, lại xông ra danh hiệu Tứ Tuyệt Tán Nhân, Trầm gia lúc này sợ hãi, sợ Tông Hạo Dương tìm tới tận cửa lại phát hiện bọn họ khắt khe với Trầm Tích Quân, cho nên nhanh chóng biến nhà giam thành Phật đường. Trầm Tích Quân nghĩ muốn cái gì Trầm gia đều chuẩn bị cho nàng cái đó.
Hạ nhân Trầm gia dẫn Tô Tín đến trước Phật đường và bẩm báo với bên trong:
- Đại tiểu thư, có cố nhân ngày xưa đến thăm.
Qua một lát, trong đại sảnh có giọng nói êm ái vang lên, thản nhiên nói:
- Vào đi.
Tô Tín gật gật đầu, bước vào trong Phật đường.
Lúc này trong Phật đường có một nữ nhân mặc tăng y áo xám quỳ trước tượng Phật đọc thầm kinh Phật.
Tóc xanh lông mày kẻ đen, khuôn mặt như vẽ, giống như đúc người trong bức họa Tông Hạo Dương vẽ khi Tô Tín đạt được tại thành Thương Sơn.
Trầm Tích Quân đã gần bốn mươi tuổi nhưng năm tháng chỉ lưu một ít dấu vết trên mặt nàng, nhưng lại tăng thêm một phần thành thục thùy mị.
- Tại hạ Mạnh Thanh Trạch, gia sư Tông Hạo Dương, bái kiến sư mẫu.
Tô Tín chắp tay với Trầm Tích Quân.
Đột nhiên Trầm Tích Quân mở mắt, Phật châu trong tay rơi xuống mặt đất, nàng run rẩy hỏi:
- Hắn có khỏe không?
Đương nhiên Tô Tín không thể nói Tông Hạo Dương đã biến thành xương trắng từ mười mấy năm trước, hắn lấy bức họa Tông Hạo Dương vẽ trong túi giới tử đưa cho Trầm Tích Quân:
- Gia sư rất tốt, hiện tại ẩn cư tại hải ngoại, hắn đã từng nói qua, hắn không muốn lại đặt chân nơi thương tâm như Trung Nguyên.
Trầm Tích Quân mở bức họa ra, hai hàng nước mắt rơi xuống nhưng nàng lại nhoẻn miệng cười nói:
- Hắn nói đúng, Trung Nguyên là vùng đất thương tâm. Chuyện cũ trước kia đã thành mây khói, hắn hiện tại đã là cường giả Dương Thần Cảnh, thọ nguyên hơn ba trăm năm. Vài chục năm sau ta sẽ chết đi, thời gian có thể hòa tan tất cả, ta vẫn không buông được chuyện trước kia, ta chỉ hi vọng hắn có thể buông.
Tô Tín gật đầu nói:
- Ta sẽ mang những lời này cho gia sư.
Thu hồi bức hoạ cuộn tròn, Trầm Tích Quân liền im lặng không nói, Tô Tín cũng biết điều lui ra ngoài.
Lúc trước hắn dùng thân phận Mạnh Thanh Trạch làm việc tại thành Thương Sơn, việc này cũng kết một đoạn nhân quả, cũng thuận tiện giải quyết đoạn nhân quả này.
Tô Tín xem ra, Tứ Tuyệt Tán Nhân Tông Hạo Dương là kẻ không quả quyết.
Nhìn bộ dạng Trầm Tích Quân như vậy, rõ ràng trong lòng vẫn có hắn, nếu lúc trước Tông Hạo Dương cường ngạnh một ít, ỷ vào thực lực Nguyên Thần Cảnh trực tiếp đến Trầm gia đời người và dẫn Trầm Tích Quân rời đi, người Trầm gia chắc chắn không dám phóng cái rắm.
Về phần Trầm Tích Quân, đúng như nàng ta đã nói, thời gian có thể hòa tan tất cả.
Kết quả đến cuối cùng, hai người lại biến thành bộ dạng hiện tại, đều tiếc nuối cả đời.
Sau khi rời khỏi Phật đường, Tô Tín ôm quyền nói với Trầm lão gia tử:
- Trầm lão gia tử, nhiệm vụ tại hạ đã hoàn thành, cũng không lưu lại nhiều, cáo từ.
Lúc này Trầm Tòng Nhân vội vàng nói:
- Mạnh công tử xin chờ một chút.
Tô Tín quay đầu lại nói:
- Còn có chuyện gì?
Trầm Tòng Nhân xấu hổ nói:
- Là như thế này, Mạnh công tử, Trầm gia ta hiện tại đại nạn lâm đầu, ngươi cũng nhìn thấy người Chu gia gần như muốn diệt sạch Trầm gia, cho nên ta muốn mời ngươi giúp Trầm gia một tay.
Trên mặt Tô Tín nở nụ cười vui vẻ:
- Trầm ngũ gia còn không biết xấu hổ nói ra lời này sao? Lúc trước Trầm gia các ngươi đối đãi với sư phụ ta thế nào? Lần này ta chỉ tới thăm sư mẫu, trước cửa ta ra tay với người Chu gia cũng bởi vì bọn chúng rút kiếm với ta, người Trầm gia các ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta chứ?
Vẻ mặt người Trầm gia xấu hổ, vị Mạnh công tử này nói chuyện quá trực tiếp.
Bọn họ cũng phát hiện tính cách vị Mạnh công tử này khác sư phụ hắn, tối thiểu Tông Hạo Dương sẽ không nói ra lời này.
Trầm Tòng Nhân xấu hổ cười cười nói:
- Mạnh công tử xin bớt giận, kỳ thật chuyện lần trước là ta sai lầm, hiện tại muốn hối cải cũng không muộn. Huống chi Mạnh công tử không muốn giúp Trầm gia cũng nên giúp Tích Quân. Chu gia lần này khí thế hung hăng, nói rõ muốn tiêu diệt tuyệt Trầm gia ta, mà Trầm gia ta bị diệt, Tích Quân cũng không có kết cục tốt.
Tô Tín im lặng sau nửa ngày, trên mặt cười lạnh nói:
- Quả nhiên Trầm gia các ngươi vẫn vô sỉ như trước.
Nghe được Tô Tín nói Trầm gia bọn họ vô sỉ, Trầm Tòng Nhân lại cười vui vẻ.
Mặc kệ Trầm gia hắn có vô sỉ hay hổ thẹn cỡ nào, chỉ cần có thể lưu Mạnh Thanh Trạch ở lại Trầm gia, tiếp tục hổ thẹn một ít thì có quan hệ gì?
Trong ánh mắt Tô Tín bắn ra một tia lãnh ý.
- Lần này ta giúp Trầm gia một lần, ta chỉ có thể giúp Trầm gia các ngươi vượt qua nguy cơ trước mắt, về phần diệt Chu gia, ta sẽ không nhúng tay.
Sắc mặt người Trầm gia vui mừng.
Kém hơn bọn họ dự đoán Tô Tín sẽ đáp ứng giúp bọn họ diệt sạch Chu gia, nhưng hứa hẹn như thế là đủ rồi. Chỉ cần Tô Tín ra tay giúp bọn họ chống cự Chu gia tiến công, đến lúc đó bọn họ sẽ tự tìm cơ hội diệt Chu gia.
- Nhanh, dẫn theo Mạnh công tử đi nghỉ ngơi, ta chuẩn bị yến hội mời Mạnh công tử dùng cơm tẩy trần.
Trầm Tòng Nhân lập tức lên tiếng.
Tô Tín lại khoát khoát tay nói:
- Không cần, ta còn có việc khác cần phải xử lý, ta sẽ mau chóng giải quyết việc tại Mặc Lăng phủ bên này. Hiện tại thế lực Trầm gia các ngươi kém Chu gia bao nhiêu?
Trầm Tòng Nhân lúng túng nói:
- Trầm gia chúng ta hiện tại còn hai võ giả Thần Cung Cảnh còn sức chiến đấu, bên Chu gia còn đến năm người, hơn nữa thực lực đệ tử gia tộc còn lại mạnh hơn chúng ta một bậc.
Trầm gia lịch sử rất ngắn, cho nên dòng chính Trầm gia cả ba thế hệ chỉ hơn mười người mà thôi, còn lại đều là môn khách mời chào từ bên ngoài, thực lực tự nhiên còn yếu hơn dòng chính Trầm gia một bậc.
Chu gia có lịch sử mấy trăm năm, lúc mạnh nhất đã từng có cường giả Nguyên Thần Cảnh tồn tại, nội tình gia tộc mạnh hơn Trầm gia rất nhiều.
- Hiện tại người Chu gia đang ở nơi nào? Ở gia tộc hay vẫn lưu lại nơi khác?
Tô Tín hỏi.
Trầm Tòng Nhân vội vàng nói:
- Trầm gia chúng ta đánh không lại Chu gia, đã triệu hồi tất cả mọi người về Trầm gia, mà Chu gia lại có ba võ giả Thần Cung Cảnh tọa trấn sản nghiệp Chu gia, những người còn lại đều lưu lại gia tộc.
Tô Tín gật gật đầu, sau khi tìm hiểu địa chỉ những sản nghiệp của Chu gia, hắn đột nhiên hỏi:
- Tại sao Chu gia lại đột nhiên ra tay với các ngươi?
Nói đến đây Trầm Tòng Nhân hầm hừ nói:
- Chúng ta cũng không biết, Chu gia giống như nổi điên ra ta với chúng ta, dùng thực lực Chu gia, cho dù có diệt Trầm gia ta cũng không thu được chỗ tốt gì.
Tô Tín giả bộ như lơ đãng hỏi:
- Chẳng lẽ Trầm gia các ngươi có bảo vật gì làm Chu gia ngấp nghé hay sao?
Trầm Tòng Nhân suy nghĩ và nói:
- Trầm gia chúng ta chỉ có chút của cải như vậy, có thể có bảo vật gì đáng giá Chu gia ngấp nghé?
Tô Tín nhìn biểu hiện trên mặt Trầm Tòng Nhân và người Trầm gia, bọn họ không có nói sai, hiển nhiên bọn họ cũng buồn bực vì Chu gia lại nổi điên muốn khai chiến với bọn họ.
Dù sao bọn họ đã có chuyện không vui vẻ với Tông Hạo Dương, thậm chí nói thành thâm thù đại hận cũng không kém bao nhiêu.
Tô Tín lên tiếng nói trước:
- Trầm lão gia tử, tại hạ phụng mệnh gia sư đến thăm sư mẫu, kính xin Trầm lão gia tử ngài phê chuẩn.
Trầm lão gia tử vội vàng nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, không biết sư phụ ngươi hiện tại như thế nào?
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Gia sư hiện tại quanh năm ẩn cư trên cô đảo tại hải ngoại, đã thành công đột phá đến Dương Thần Cảnh. Gia sư từng nói tâm hắn đã chết, cho nên sẽ không lại đặt chân tới nơi thương tâm như Trung Nguyên.
Người Trầm gia nghe xong liền xấu hổ, chính bọn họ là kẻ làm Tông Hạo Dương thương tâm.
Trầm Tòng Vũ xấu hổ ho khan một tiếng nói:
- Nếu Mạnh công tử tới thăm Tích Quân, ta sẽ bảo người dẫn ngươi đi qua.
Trầm Tòng Vũ vỗ vỗ tay, lúc này một hạ nhân dẫn theo Tô Tín đi vào hậu viện Trầm gia vấn an Trầm Tích Quân.
Chờ sau khi Tô Tín rời đi, lão ngũ Trầm gia Trầm Tòng Nhân lên tiếng:
- Phụ thân, tam ca, đây chính là cơ hội của Trầm gia ta!
- Chỉ cần có thể nắm lấy Mạnh Thanh Trạch, Trầm gia chúng ta có hi vọng sống tiếp vượt qua khó khăn hiện tại, thậm chí còn có thể tiêu diệt Chu gia!
Trầm Tòng Nhân vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người sáng lên.
Bọn họ đã nhìn thấy thực lực Mạnh Thanh Trạch, thực lực tuyệt đối tiến vào tốp ba mươi Nhân Bảng, tối thiểu một đánh ba võ giả cùng giai là không thành vấn đề.
Nếu có một Mạnh Thanh Trạch thực lực mạnh mẽ gia nhập, thực lực Trầm gia bọn họ trực tiếp vượt qua Chu gia.
Trầm Tòng Vũ lo lắng nói:
- Nhưng Mạnh Thanh Trạch sẽ giúp Trầm gia chúng ta sao? Phải biết rằng chuyện biến thành như vậy có quan hệ với việc chúng ta làm lúc trước, Tông Hạo Dương hận chúng ta như thế, thái độ đệ tử của hắn có thể nghĩ. Huống chi vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy, Mạnh Thanh Trạch vẫn ôn hòa với chúng ta, ta đoán nếu chúng ta nói ra yêu cầu này, hắn không phun vào mặt chúng ta đã không tệ lắm rồi.
Trầm Tòng Nhân cười nói:
- Đương nhiên chúng ta không thể nói trực tiếp, chúng ta nên quanh co lòng vòng một ít. Hiện tại Trầm gia chúng ta đang gặp khó khăn sinh tử, nếu Trầm gia diệt vong, Tích Quân cũng sẽ gặp chuyện không may. Hắn không muốn giúp Trầm gia ta, chẳng lẽ còn có thể nhìn sư mẫu của mình gặp nguy hiểm mà không quan tâm hay sao?
Tất cả mọi người gật gật đầu, đây chính là biện pháp tốt.
Trầm lão gia tử chống quải trượng, suy nghĩ và mệt mỏi nói:
- Được rồi, xử lý theo lời lão ngũ đi, đợi đến lúc Mạnh Thanh Trạch đi ra, ngươi cứ nói với hắn là được.
Trầm lão gia tử cũng bị buộc bất đắc dĩ, nhớ ngày đó hắn dùng lực lượng một người xông xáo Kiếm Nam đạo, lập nên gia nghiệp Trầm gia. Hiện tại, kết quả phải cầu cạnh tiểu bối, chuyện này làm Trầm lão gia tử cảm thấy không cam lòng.
Hiện tại Tô Tín được hạ nhân Trầm gia dẫn vào nội đường có tượng Phật không nhỏ.
Kỳ thật lúc vừa mới đến, người Trầm gia tức giận Trầm Tích Quân tùy hứng hủy quan hệ thông gia với Tư Đồ gia, làm sao có thể dựng Phật đường cho nàng chứ? Chỉ có một gian nhà giam mà thôi.
Sau khi Tông Hạo Dương tấn chức Nguyên Thần Cảnh, lại xông ra danh hiệu Tứ Tuyệt Tán Nhân, Trầm gia lúc này sợ hãi, sợ Tông Hạo Dương tìm tới tận cửa lại phát hiện bọn họ khắt khe với Trầm Tích Quân, cho nên nhanh chóng biến nhà giam thành Phật đường. Trầm Tích Quân nghĩ muốn cái gì Trầm gia đều chuẩn bị cho nàng cái đó.
Hạ nhân Trầm gia dẫn Tô Tín đến trước Phật đường và bẩm báo với bên trong:
- Đại tiểu thư, có cố nhân ngày xưa đến thăm.
Qua một lát, trong đại sảnh có giọng nói êm ái vang lên, thản nhiên nói:
- Vào đi.
Tô Tín gật gật đầu, bước vào trong Phật đường.
Lúc này trong Phật đường có một nữ nhân mặc tăng y áo xám quỳ trước tượng Phật đọc thầm kinh Phật.
Tóc xanh lông mày kẻ đen, khuôn mặt như vẽ, giống như đúc người trong bức họa Tông Hạo Dương vẽ khi Tô Tín đạt được tại thành Thương Sơn.
Trầm Tích Quân đã gần bốn mươi tuổi nhưng năm tháng chỉ lưu một ít dấu vết trên mặt nàng, nhưng lại tăng thêm một phần thành thục thùy mị.
- Tại hạ Mạnh Thanh Trạch, gia sư Tông Hạo Dương, bái kiến sư mẫu.
Tô Tín chắp tay với Trầm Tích Quân.
Đột nhiên Trầm Tích Quân mở mắt, Phật châu trong tay rơi xuống mặt đất, nàng run rẩy hỏi:
- Hắn có khỏe không?
Đương nhiên Tô Tín không thể nói Tông Hạo Dương đã biến thành xương trắng từ mười mấy năm trước, hắn lấy bức họa Tông Hạo Dương vẽ trong túi giới tử đưa cho Trầm Tích Quân:
- Gia sư rất tốt, hiện tại ẩn cư tại hải ngoại, hắn đã từng nói qua, hắn không muốn lại đặt chân nơi thương tâm như Trung Nguyên.
Trầm Tích Quân mở bức họa ra, hai hàng nước mắt rơi xuống nhưng nàng lại nhoẻn miệng cười nói:
- Hắn nói đúng, Trung Nguyên là vùng đất thương tâm. Chuyện cũ trước kia đã thành mây khói, hắn hiện tại đã là cường giả Dương Thần Cảnh, thọ nguyên hơn ba trăm năm. Vài chục năm sau ta sẽ chết đi, thời gian có thể hòa tan tất cả, ta vẫn không buông được chuyện trước kia, ta chỉ hi vọng hắn có thể buông.
Tô Tín gật đầu nói:
- Ta sẽ mang những lời này cho gia sư.
Thu hồi bức hoạ cuộn tròn, Trầm Tích Quân liền im lặng không nói, Tô Tín cũng biết điều lui ra ngoài.
Lúc trước hắn dùng thân phận Mạnh Thanh Trạch làm việc tại thành Thương Sơn, việc này cũng kết một đoạn nhân quả, cũng thuận tiện giải quyết đoạn nhân quả này.
Tô Tín xem ra, Tứ Tuyệt Tán Nhân Tông Hạo Dương là kẻ không quả quyết.
Nhìn bộ dạng Trầm Tích Quân như vậy, rõ ràng trong lòng vẫn có hắn, nếu lúc trước Tông Hạo Dương cường ngạnh một ít, ỷ vào thực lực Nguyên Thần Cảnh trực tiếp đến Trầm gia đời người và dẫn Trầm Tích Quân rời đi, người Trầm gia chắc chắn không dám phóng cái rắm.
Về phần Trầm Tích Quân, đúng như nàng ta đã nói, thời gian có thể hòa tan tất cả.
Kết quả đến cuối cùng, hai người lại biến thành bộ dạng hiện tại, đều tiếc nuối cả đời.
Sau khi rời khỏi Phật đường, Tô Tín ôm quyền nói với Trầm lão gia tử:
- Trầm lão gia tử, nhiệm vụ tại hạ đã hoàn thành, cũng không lưu lại nhiều, cáo từ.
Lúc này Trầm Tòng Nhân vội vàng nói:
- Mạnh công tử xin chờ một chút.
Tô Tín quay đầu lại nói:
- Còn có chuyện gì?
Trầm Tòng Nhân xấu hổ nói:
- Là như thế này, Mạnh công tử, Trầm gia ta hiện tại đại nạn lâm đầu, ngươi cũng nhìn thấy người Chu gia gần như muốn diệt sạch Trầm gia, cho nên ta muốn mời ngươi giúp Trầm gia một tay.
Trên mặt Tô Tín nở nụ cười vui vẻ:
- Trầm ngũ gia còn không biết xấu hổ nói ra lời này sao? Lúc trước Trầm gia các ngươi đối đãi với sư phụ ta thế nào? Lần này ta chỉ tới thăm sư mẫu, trước cửa ta ra tay với người Chu gia cũng bởi vì bọn chúng rút kiếm với ta, người Trầm gia các ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta chứ?
Vẻ mặt người Trầm gia xấu hổ, vị Mạnh công tử này nói chuyện quá trực tiếp.
Bọn họ cũng phát hiện tính cách vị Mạnh công tử này khác sư phụ hắn, tối thiểu Tông Hạo Dương sẽ không nói ra lời này.
Trầm Tòng Nhân xấu hổ cười cười nói:
- Mạnh công tử xin bớt giận, kỳ thật chuyện lần trước là ta sai lầm, hiện tại muốn hối cải cũng không muộn. Huống chi Mạnh công tử không muốn giúp Trầm gia cũng nên giúp Tích Quân. Chu gia lần này khí thế hung hăng, nói rõ muốn tiêu diệt tuyệt Trầm gia ta, mà Trầm gia ta bị diệt, Tích Quân cũng không có kết cục tốt.
Tô Tín im lặng sau nửa ngày, trên mặt cười lạnh nói:
- Quả nhiên Trầm gia các ngươi vẫn vô sỉ như trước.
Nghe được Tô Tín nói Trầm gia bọn họ vô sỉ, Trầm Tòng Nhân lại cười vui vẻ.
Mặc kệ Trầm gia hắn có vô sỉ hay hổ thẹn cỡ nào, chỉ cần có thể lưu Mạnh Thanh Trạch ở lại Trầm gia, tiếp tục hổ thẹn một ít thì có quan hệ gì?
Trong ánh mắt Tô Tín bắn ra một tia lãnh ý.
- Lần này ta giúp Trầm gia một lần, ta chỉ có thể giúp Trầm gia các ngươi vượt qua nguy cơ trước mắt, về phần diệt Chu gia, ta sẽ không nhúng tay.
Sắc mặt người Trầm gia vui mừng.
Kém hơn bọn họ dự đoán Tô Tín sẽ đáp ứng giúp bọn họ diệt sạch Chu gia, nhưng hứa hẹn như thế là đủ rồi. Chỉ cần Tô Tín ra tay giúp bọn họ chống cự Chu gia tiến công, đến lúc đó bọn họ sẽ tự tìm cơ hội diệt Chu gia.
- Nhanh, dẫn theo Mạnh công tử đi nghỉ ngơi, ta chuẩn bị yến hội mời Mạnh công tử dùng cơm tẩy trần.
Trầm Tòng Nhân lập tức lên tiếng.
Tô Tín lại khoát khoát tay nói:
- Không cần, ta còn có việc khác cần phải xử lý, ta sẽ mau chóng giải quyết việc tại Mặc Lăng phủ bên này. Hiện tại thế lực Trầm gia các ngươi kém Chu gia bao nhiêu?
Trầm Tòng Nhân lúng túng nói:
- Trầm gia chúng ta hiện tại còn hai võ giả Thần Cung Cảnh còn sức chiến đấu, bên Chu gia còn đến năm người, hơn nữa thực lực đệ tử gia tộc còn lại mạnh hơn chúng ta một bậc.
Trầm gia lịch sử rất ngắn, cho nên dòng chính Trầm gia cả ba thế hệ chỉ hơn mười người mà thôi, còn lại đều là môn khách mời chào từ bên ngoài, thực lực tự nhiên còn yếu hơn dòng chính Trầm gia một bậc.
Chu gia có lịch sử mấy trăm năm, lúc mạnh nhất đã từng có cường giả Nguyên Thần Cảnh tồn tại, nội tình gia tộc mạnh hơn Trầm gia rất nhiều.
- Hiện tại người Chu gia đang ở nơi nào? Ở gia tộc hay vẫn lưu lại nơi khác?
Tô Tín hỏi.
Trầm Tòng Nhân vội vàng nói:
- Trầm gia chúng ta đánh không lại Chu gia, đã triệu hồi tất cả mọi người về Trầm gia, mà Chu gia lại có ba võ giả Thần Cung Cảnh tọa trấn sản nghiệp Chu gia, những người còn lại đều lưu lại gia tộc.
Tô Tín gật gật đầu, sau khi tìm hiểu địa chỉ những sản nghiệp của Chu gia, hắn đột nhiên hỏi:
- Tại sao Chu gia lại đột nhiên ra tay với các ngươi?
Nói đến đây Trầm Tòng Nhân hầm hừ nói:
- Chúng ta cũng không biết, Chu gia giống như nổi điên ra ta với chúng ta, dùng thực lực Chu gia, cho dù có diệt Trầm gia ta cũng không thu được chỗ tốt gì.
Tô Tín giả bộ như lơ đãng hỏi:
- Chẳng lẽ Trầm gia các ngươi có bảo vật gì làm Chu gia ngấp nghé hay sao?
Trầm Tòng Nhân suy nghĩ và nói:
- Trầm gia chúng ta chỉ có chút của cải như vậy, có thể có bảo vật gì đáng giá Chu gia ngấp nghé?
Tô Tín nhìn biểu hiện trên mặt Trầm Tòng Nhân và người Trầm gia, bọn họ không có nói sai, hiển nhiên bọn họ cũng buồn bực vì Chu gia lại nổi điên muốn khai chiến với bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.