Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 16:
Thanh Tây
25/09/2024
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ đang hé mở, nghiêng nghiêng chiếu vào trong căn phòng nhỏ.
Màn cửa màu oải hương buông xuống, in bóng dài trên mặt đất. Giang Vọng và Lục Lê sóng vai đứng cạnh nhau, cả hai cúi đầu, cẩn thận quan sát dưới đất.
Lúc lâu sau, hai người đều thở dài.
Giang Vọng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Lê, thành thật nói: “Chúng ta không có cái bóng.”
Vẻ mặt Lục Lê buồn bã: “Không ai nhìn thấy tụi mình cả, hai đứa mình giống như ma vậy.”
Giang Vọng chăm chú nhìn gương mặt thất vọng của cô, thấp giọng hỏi: “Lục Lê, đây là nhà cậu sao?”
Hai người đi theo chân Tống Minh Nguyệt và ‘Lục Lê’ lên lầu.
Băng qua đám đông náo nhiệt từ chợ đêm, rồi đi vào những con đường tắt yên tĩnh. Đôi giày da nhỏ của cô bé vang lên từng tiếng lạch bạch, trong miệng còn ngậm kẹo, bím tóc xuề xoà.
Lúc ấy, Giang Vọng nhìn chằm chằm vào ‘Lục Lê’ hồi lâu, lâu đến mức Lục Lê bên cạnh không cho cậu nhìn nữa.
Giang Vọng chắc chắn đây là hai cô nhóc hoàn hoàn khác nhau.
‘Lục Lê’ mà cậu nhìn thấy là một cô bé sáu tuổi, giống hệt những đứa trẻ sáu tuổi bình thường, chỉ là cô bé quá ngoan ngoãn. Còn Lục Lệ bên cạnh cậu, từ khi bọn họ hiểu chuyện cho tới sau này thì cô lúc nào cũng im lặng trầm tính, khác hẳn ngày xưa.
Nhịp tim kịch liệt của Lục Lê dần dần chậm lại trong giọng nói trầm thấp của cậu nhóc. Cô chợt tỉnh táo, đảo mắt quan sát mọi thứ trong phòng rồi nhẹ nhàng đáp: “Đây… đúng là nhà tôi.”
Cô không biết phải giải thích với Giang Vọng như thế nào, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại đến đây, vì vậy cô đành giữ im lặng về tất cả, chỉ khi nào cậu hỏi cô mới trả lời.
May mà cậu chỉ hỏi một câu như vậy.
Giang Vọng chần chừ giây lát, hỏi tiếp: “Lục Lê, tôi có thể ra ngoài xem thử không?”
Lục Lê mím môi, ánh mắt rơi xuống mặt đất ngập tràn ánh nắng, cất một tiếng ‘ừm’ rất nhỏ.
Nhận được sự đồng ý, Giang Vọng lẳng lặng đi ra ngoài.
Lúc này đang là sáng sớm.
‘Lục Lê’ chen chúc trong bếp, gương mặt nhỏ ngước lên mỉm cười với Tống Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, lông Đậu Đậu dài, ngứa.”
Ánh nắng chiếu lên đôi gò má trắng ngần của cô bé, mơ hồ có thế nhìn thấy được làn lông tơ mềm mại.
Tống Minh Nguyệt xoay người, đầu ngón tay chỉ nhẹ lên giữa mày cô bé, giọt nước lạnh chạm vào da khiến cô bé co rúm: “Con rửa tay sạch rồi ra ngoài chơi. Con có thể sang nhà dì hàng xóm để chơi với em gái, nhưng không được xuống lầu.”
Gương mặt ‘Lục Lê’ nhăn nhó: “Con ở nhà, ở với mẹ.”
Nói xong cô bé lập tức dời chiếc ghế nhỏ của mình và ngồi trước cửa bếp, ôm lấy gương mặt nhỏ, gật gù đắc ý, đôi môi be bé thỉnh thoảng thốt ra vài câu linh tinh không ai hiểu được.
Giang Vọng âm thầm quan sát, lại cẩn thận nhìn kỹ nơi ấm cúng này hơn.
Rèm cửa mỏng màu trắng, bộ sô pha được phủ một lớp vỏ ren cuộn tròn cùng chiếc quạt chầm chậm quay. Trên ban công trồng vài chậu nha đam, khung cảnh bừng bừng sức sống.
Ở giữa phòng khách, treo một bức ảnh gia đình ba người…
Mặt mày Lục Trường Thanh đứng đắn, nước da ngăm đen, trên mặt không có biểu cảm gì, cánh tay khoác lên người Tống Minh Nguyệt một cách hờ hững. Tống Minh Nguyệt tươi cười dịu dàng, trong tay bế Lục Lê đang tò mò, cô bé mở to đôi mắt long lanh, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ống kính với vẻ mặt tươi tắn sống động.
Có lẽ đã sống ở khu phía Tây từ rất lâu nên Giang Vọng vừa nhìn đã biết, người đàn ông có vóc dáng cường tráng này tính tình rất tệ.
Cậu siết chặt nắm đấm, Lục Lê nhát gan như thế, khi đó… Không biết đã sợ hãi đến nhường nào.
Hôm nay, đến tận tám giờ tối, Lục Trường Thanh mới mở cửa vào nhà.
Giang Vọng nhìn theo ‘Lục Lê’ cả ngày, Lục Lê cũng tránh cậu cả một ngày, chẳng hề bước ra lấy một bước. Như thể chỉ cần cô trốn trong căn phòng nhỏ kia thì sau đó sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giang Vọng lạnh lùng nhìn người đàn ông trước cửa.
Lục Trường Thanh tuỳ tiện vứt giày lung tung.
Cô bé vốn đang ngồi ngoan trên ghế sô pha, ôm bụng chờ bữa tối lập tức lon ton chạy tới với đôi chân ngắn cũn, ngoan ngoãn gọi ‘ba ơi’, rồi ngồi xổm xuống nhặt hai chiếc giày da to tướng đặt lại ngay ngắn.
Lục Trường Thanh chỉ liếc nhìn cô bé một cái, xỏ dép vào rồi la lối.
Tống Minh Nguyệt vội vàng vào bếp hâm nóng cơm canh, Lục Trường Thanh cởi áo ra rồi ném xuống đất, đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra một lon bia ướp lạnh, móc bia rơi xuống đất phát ra một tiếng động nhẹ.
Ông ta vừa ném là cô bé vội chạy đến nhặt lên.
Lúc nhặt được khoen khóa, ‘Lục Lê’ âm thầm giấu vật nhỏ vào trong túi, còn chột dạ quay đầu nhìn mẹ mình một cái, thấy mình chưa bị phát hiện, cô bé không khỏi lén cong môi mỉm cười.
Giang Vọng nhìn thấy tất cả, cô bé nhặt quần áo ra ban công rồi lại chạy vào trong nhà.
Cậu ngập ngừng một lát rồi mới bước theo vào.
Bên trong phòng, ‘Lục Lê’ chạy đến trước bàn học, kiễng chân cao, cố gắng hết sức mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp sắc phát ra từng tiếng leng keng.
Mở hộp ra, bên trong toàn là những chiếc khoen khóa kim loại sáng bóng.
Sau khi cất chiếc khoen khoá trong túi vào, cô bé hài lòng lắc lắc, nghe được âm thanh ấy bèn mỉm cười tít mắt, rồi cô lại cất chiếc hộp thật kỹ giống như cất giấu kho báu.
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi to của Tống Minh Nguyệt: “Lê Lê, ra rửa tay và ăn cơm này con.”
‘Lục Lê’ đáp vâng, đóng ngăn kéo lại và chầm chậm chạy ra khỏi phòng.
Lúc rời đi cô bé còn tắt đèn, cả căn phòng lập tức tối om.
Buổi tối cuối ngày trong mùa hè, dù đã đến giờ này mà vẫn còn vài tia sáng le lói phía chân trời.
Giang Vọng quay đầu nhìn về phía Lục Lê đang ngồi trên mép giường, nói khẽ: “Chúng ta đã bị nhốt ở đây.”
Cả ngày nay, không ai nhìn thấy họ.
Bọn họ cũng chẳng đói, chẳng mệt mỏi hay buồn ngủ. Nếu không phải hoàn cảnh quá đặc biệt thì đây có lẽ là một trải nghiệm kỳ diệu.
Sắc mặt Lục Lê hoảng hốt: “Giang Vọng, có phải tôi có thể về nhà không?”
Giang Vọng suy tư cả ngày, không thể xác định được đây là nơi nào, chỉ đành hỏi: “Lục Lê, đây là ký ức của cậu sao?”
Ký ức?
Lục Lê rũ mi, nhỏ giọng thì thầm: “Không, tôi muốn quên nó đi.”
Đây chính là cái đêm mà Lục Lê luôn muốn quên bẵng đi. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn mãi nhớ đến những ký ức này. Đêm nay, dường như là sự khởi đầu cho tất cả, nhưng thực tế không phải.
Có một số việc, từ khi chưa bắt đầu đã có những gợi ý.
Thái độ cứng rắn của ông bà ngoại, những lời đàm tiếu giữa người thân họ hàng, cả việc mẹ cô không dám chống cự…
Và những ánh mắt lạnh lùng của người khác.
Giang Vọng quan sát sắc mặt Lục Lê.
Một lát sau, cậu đưa tay xoa đầu cô: “Tôi dẫn cậu đi xác nhận.”
Lục Lê ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen tuyền của Giang Vọng, ngơ ngác nói: “Xác nhận như thế nào?”
Giang Vọng đưa tay, nắm chặt lấy cô: “Đi theo tôi.”
Bên bàn ăn, một nhà ba người đang dùng bữa tối, không một ai nhìn thấy hai người bước ra khỏi cửa.
Giang Vọng có thể cảm nhận được cơ thể Lục Lê cứng đờ trong thoáng chốc, cô cúi đầu, đầu ngón tay run bần bật. Cậu hơi tiến về trước một bước, chắn trước Lục Lê, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Lục Lê cảm giác như mình biến thành một pho tượng thạch cao, bị Giang Vọng kéo ra khỏi nơi quen thuộc mà xa lạ này…
“Lê Lê, ăn cả quả cà đi nhé.”
“Dạ vâng, mẹ.”
…
Tiếng ồn ào nơi chợ đêm đánh thức Lục Lê, giọng nói dịu dàng bên tai cô dần dần đi xa.
Cô ngơ ngác nhìn quanh… Trên đường phố đông đúc, mùi thịt dê xiên cay nồng hừng hực toả ra, mùi khói tràn ngập trong không khí, quầy hàng sát bên cạnh bày những quả dưa hấu đã cắt sẵn lộ ra phần thịt quả đỏ tươi mọng nước , bên ngoài như được phủ một lớp màng bọc.
Tủ đông bên quầy bán quà vặt mở tung, hơi lạnh thừa cơ chạy trốn. Cái nóng, cái lạnh ngày hè cứ vậy mà ập đến.
Lục Lê khịt mũi, trầm giọng nói: “Giang Vọng, tôi muốn ăn.”
Giang Vọng sửng sốt: “... Cậu đói hả?”
Lục Lê nghiêm mặt, không nói lý lẽ: “Chỉ muốn ăn thôi.”
Giang Vọng trầm ngâm giây lát, dỗ dành cô: “Cậu ngửi thử đi.”
Dưới ánh sáng vàng sẫm giống như đom đóm, Lục Lê cụp mắt nhìn xuống mặt đất, trống rỗng.
Những cái bóng dài ngắn khác nhau của người đi đường lắc lư, chỉ có cô và Giang Vọng đứng bên trong phố xá sầm uất lẻ loi. Cô bỗng ý thức được, mình không nên nổi giận với Giang Vọng, cậu chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lục Lê bước tới, nói: “Để tôi dẫn cậu đi ngắm đèn.”
Giang Vọng để cô dẫn cậu đi về phía trước, hỏi: “Những điều này đều là ký ức của cậu ư?”
Lục Lê lắc đầu: “Chỉ có đèn thôi.”
Tại một quảng trường nhỏ cách chợ đêm không xa, liền kề với Cung Thiếu nhi, nơi có nhiều trẻ em tham gia các lớp buổi tối trong mùa hè.
Giang Vọng và Lục Lê dừng lại ở vạch kẻ đường ngã tư, chờ đèn xanh nhấp nháy.
Cho dù có là ma, bọn họ cũng là ma ngoan ngoãn tuân thủ luật giao thông.
Lục Lê giơ tay, xuyên qua dòng xe và chỉ vào Cung Thiếu nhi phía trước: “Giang Vọng, từ cửa sổ phòng tôi nhìn ra thì có thể nhìn thấy toà nhà này. Tôi rất muốn đi học nhưng không thể.”
Những ô cửa sổ vuông vức, nhỏ hẹp nhưng những chiếc hộp phát sáng, được xếp ngay ngắn trên từng toà nhà cao tầng, thu hút Lục Lê mỗi đêm hè.
Lúc này đây Lục Lê cũng không cần đáp lời, cô nói, Giang Vọng lẳng lặng lắng nghe.
Hai người cứ vậy đi thẳng một đường.
Đi qua Cung Thiếu nhi, ánh đèn tối dần.
Bọn họ đi đến phần đường dành cho người đi bộ, bước lên bậc thang rồi đi xuống thêm vài bậc nữa là đến quảng trường. Lục Lê dừng ở đây, đến gần Giang Vọng thì thầm: “Giang Vọng, cậu nhìn sang bên trái đi, ở đó có một chú. Cậu có thể thả đèn Khổng Minh.”
Trong tầm nhìn mờ ảo, những bóng người mờ ảo giao nhau.
Một lúc sau, khi thân đèn đường thắp sáng, ngọn nến đung đưa phản chiếu những phông chữ không rõ ràng.
Người mua đèn cố gắng dang rộng hai tay, giơ đèn lên cao, nắm chặt rồi lập tức buông ra, chiếc đèn lồng liền lợi dụng cơn gió đêm, từ từ bay lên không trung.
Lục Lê ngước nhìn, chăm chú ngắm ngọn đèn ấy hồi lâu.
Giang Vọng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt ươn ướt của cô, cậu khẽ gọi: “Lục Lê.”
Lục Lê dời mắt đi, nắm chặt tay Giang Vọng.
Đôi con ngươi của cô long lanh ngấn nước dường như muốn chảy vào trong mắt cậu, cô nói: “Giang Vọng, chúng mình về thôi.”
.
Trong hành lang treo một chiếc đèn cảm ứng, Giang Vọng và Lục Lê không thể chạm vào, chỉ đành ôm nhau thật chặt. Trong bóng tối, Lục Lê cảm thấy bất an, tuỳ ý tìm lời nói: “Giang Vọng, chúng ta sẽ ngã xuống sao?”
Thị lực trong bóng tối của Giang Vọng tốt hơn Lục Lê nhiều.
Cậu nhỏ giọng đáp: “Tôi sẽ không để cậu ngã xuống, sau này càng không.”
Lời hứa hẹn của một cậu nhóc, vừa non nớt lại nghiêm túc.
Lục Lê lại vì vậy mà thả lỏng phần nào, cô mím môi cười: “Bây giờ chúng ta là hồn ma, có ngã cũng không đau.”
Giang Vọng vẫn im lặng, thầm nghĩ, ngay cả khi là ma cũng không để cô ngã.
Khi hai người về đến nhà, bên bàn ăn chỉ còn lại một mình Lục Trường Thanh.
Tiếng TV được bật to nhưng không ai quan tâm.
Lục Trường Thanh cắm đầu uống rượu, từ gò má đến bả vai đỏ rực lên.
Trong bếp vang lên tiếng nước chảy róc rách, cửa phòng ‘Lục Lê’ đang mở, cô bé ngồi bên bàn học, vùi đầu tô tô vẽ vẽ, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa, như thể những tiếng động bên ngoài không hề ảnh hưởng đến cô bé chút nào.
Lục Lê dừng ở giữa phòng khách, nhìn chằm chằm Tống Minh Nguyệt.
Lúc này đây người phụ nữ ấy đang cúi người làm những công việc nặng nhọc của mình mà không biết gì về những chuyện sắp xảy đến.
Thật ra không một ai biết được, chỉ có Lục Lê của bây giờ biết.
Nhưng làm sao cô có thể thay đổi được điều gì.
Lục Lê dời mắt đi, nghiêng đầu nhìn sang cậu nhóc đang tập trung bên cạnh, nói: “Giang Vọng, cậu có muốn lên mái nhà ngắm sao không? Tôi sẽ lên tìm cậu sớm thôi, hứa đó.”
Giang Vọng nhìn cảm xúc dao động trong mắt Lục Lê, nhẹ giọng trả lời: “Tôi sẽ đi lên phòng, ở lại với cậu ấy.”
Lục Lê mím chặt môi, muốn nói với cậu rằng những điều đó đều vô dụng.
Nhưng lời vừa đến khoé môi lại chuyển hướng: “Một lát nữa cho dù nghe thấy cái gì, cậu cũng không được bước ra. Giang Vọng, cậu có thể hứa với tôi không?”
Giang Vọng giơ tay chạm vào mí mắt mỏng manh của cô, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”
Nghe vậy, Lục Lê thoáng run lên một cái, nói: “Đừng lo cho tôi, nhanh vào đi.”
Trong thế giới trò chơi, Lục Lê giả làm một đứa trẻ khó khăn. Trước mặt người khác, cô gọi Giang Vọng một tiếng ‘anh trai’, cậu quả thực đã chăm sóc cô như một người anh, dù là ở bên kia hay ở đây.
Giang Vọng vẫn quan sát cô, vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước, vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông.
Lục Lê muốn nói lại thôi…
Bỗng một tiếng ‘RẦM’ vang lên rõ ràng.
Chai rượu vỡ toang trên sàn, bầu không khí giữa họ cũng vỡ vụn theo.
Lục Lê run bần bật, lập tức buông tay, đẩy Giang Vọng: “Giang Vọng! Mau đi đi, đừng ra đây!”
Vẻ mặt hoảng hốt của cô giống hệt như khi nghe thấy tiếng gõ cửa vào đêm giao thừa.
Cuối cùng Giang Vọng hỏi một câu: “Cậu sẽ nói cho tôi biết chứ?”
Lục Lê ngơ ngác, vô thức đáp: “... Tôi sẽ.”
Lúc Giang Vọng bước vào phòng, ‘Lục Lê’ vốn luôn ngoan ngoãn đã bước ra tới cửa. Cậu đưa tay định bế cô bé trở về phòng, nhưng cô bé không nhìn thấy cậu, đôi mắt trong suốt như pha lê vẫn nhìn quanh như cũ.
Bên trong con ngươi của cô bé có ẩn giấu sự sợ hãi.
Màn cửa màu oải hương buông xuống, in bóng dài trên mặt đất. Giang Vọng và Lục Lê sóng vai đứng cạnh nhau, cả hai cúi đầu, cẩn thận quan sát dưới đất.
Lúc lâu sau, hai người đều thở dài.
Giang Vọng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Lê, thành thật nói: “Chúng ta không có cái bóng.”
Vẻ mặt Lục Lê buồn bã: “Không ai nhìn thấy tụi mình cả, hai đứa mình giống như ma vậy.”
Giang Vọng chăm chú nhìn gương mặt thất vọng của cô, thấp giọng hỏi: “Lục Lê, đây là nhà cậu sao?”
Hai người đi theo chân Tống Minh Nguyệt và ‘Lục Lê’ lên lầu.
Băng qua đám đông náo nhiệt từ chợ đêm, rồi đi vào những con đường tắt yên tĩnh. Đôi giày da nhỏ của cô bé vang lên từng tiếng lạch bạch, trong miệng còn ngậm kẹo, bím tóc xuề xoà.
Lúc ấy, Giang Vọng nhìn chằm chằm vào ‘Lục Lê’ hồi lâu, lâu đến mức Lục Lê bên cạnh không cho cậu nhìn nữa.
Giang Vọng chắc chắn đây là hai cô nhóc hoàn hoàn khác nhau.
‘Lục Lê’ mà cậu nhìn thấy là một cô bé sáu tuổi, giống hệt những đứa trẻ sáu tuổi bình thường, chỉ là cô bé quá ngoan ngoãn. Còn Lục Lệ bên cạnh cậu, từ khi bọn họ hiểu chuyện cho tới sau này thì cô lúc nào cũng im lặng trầm tính, khác hẳn ngày xưa.
Nhịp tim kịch liệt của Lục Lê dần dần chậm lại trong giọng nói trầm thấp của cậu nhóc. Cô chợt tỉnh táo, đảo mắt quan sát mọi thứ trong phòng rồi nhẹ nhàng đáp: “Đây… đúng là nhà tôi.”
Cô không biết phải giải thích với Giang Vọng như thế nào, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại đến đây, vì vậy cô đành giữ im lặng về tất cả, chỉ khi nào cậu hỏi cô mới trả lời.
May mà cậu chỉ hỏi một câu như vậy.
Giang Vọng chần chừ giây lát, hỏi tiếp: “Lục Lê, tôi có thể ra ngoài xem thử không?”
Lục Lê mím môi, ánh mắt rơi xuống mặt đất ngập tràn ánh nắng, cất một tiếng ‘ừm’ rất nhỏ.
Nhận được sự đồng ý, Giang Vọng lẳng lặng đi ra ngoài.
Lúc này đang là sáng sớm.
‘Lục Lê’ chen chúc trong bếp, gương mặt nhỏ ngước lên mỉm cười với Tống Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, lông Đậu Đậu dài, ngứa.”
Ánh nắng chiếu lên đôi gò má trắng ngần của cô bé, mơ hồ có thế nhìn thấy được làn lông tơ mềm mại.
Tống Minh Nguyệt xoay người, đầu ngón tay chỉ nhẹ lên giữa mày cô bé, giọt nước lạnh chạm vào da khiến cô bé co rúm: “Con rửa tay sạch rồi ra ngoài chơi. Con có thể sang nhà dì hàng xóm để chơi với em gái, nhưng không được xuống lầu.”
Gương mặt ‘Lục Lê’ nhăn nhó: “Con ở nhà, ở với mẹ.”
Nói xong cô bé lập tức dời chiếc ghế nhỏ của mình và ngồi trước cửa bếp, ôm lấy gương mặt nhỏ, gật gù đắc ý, đôi môi be bé thỉnh thoảng thốt ra vài câu linh tinh không ai hiểu được.
Giang Vọng âm thầm quan sát, lại cẩn thận nhìn kỹ nơi ấm cúng này hơn.
Rèm cửa mỏng màu trắng, bộ sô pha được phủ một lớp vỏ ren cuộn tròn cùng chiếc quạt chầm chậm quay. Trên ban công trồng vài chậu nha đam, khung cảnh bừng bừng sức sống.
Ở giữa phòng khách, treo một bức ảnh gia đình ba người…
Mặt mày Lục Trường Thanh đứng đắn, nước da ngăm đen, trên mặt không có biểu cảm gì, cánh tay khoác lên người Tống Minh Nguyệt một cách hờ hững. Tống Minh Nguyệt tươi cười dịu dàng, trong tay bế Lục Lê đang tò mò, cô bé mở to đôi mắt long lanh, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ống kính với vẻ mặt tươi tắn sống động.
Có lẽ đã sống ở khu phía Tây từ rất lâu nên Giang Vọng vừa nhìn đã biết, người đàn ông có vóc dáng cường tráng này tính tình rất tệ.
Cậu siết chặt nắm đấm, Lục Lê nhát gan như thế, khi đó… Không biết đã sợ hãi đến nhường nào.
Hôm nay, đến tận tám giờ tối, Lục Trường Thanh mới mở cửa vào nhà.
Giang Vọng nhìn theo ‘Lục Lê’ cả ngày, Lục Lê cũng tránh cậu cả một ngày, chẳng hề bước ra lấy một bước. Như thể chỉ cần cô trốn trong căn phòng nhỏ kia thì sau đó sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giang Vọng lạnh lùng nhìn người đàn ông trước cửa.
Lục Trường Thanh tuỳ tiện vứt giày lung tung.
Cô bé vốn đang ngồi ngoan trên ghế sô pha, ôm bụng chờ bữa tối lập tức lon ton chạy tới với đôi chân ngắn cũn, ngoan ngoãn gọi ‘ba ơi’, rồi ngồi xổm xuống nhặt hai chiếc giày da to tướng đặt lại ngay ngắn.
Lục Trường Thanh chỉ liếc nhìn cô bé một cái, xỏ dép vào rồi la lối.
Tống Minh Nguyệt vội vàng vào bếp hâm nóng cơm canh, Lục Trường Thanh cởi áo ra rồi ném xuống đất, đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra một lon bia ướp lạnh, móc bia rơi xuống đất phát ra một tiếng động nhẹ.
Ông ta vừa ném là cô bé vội chạy đến nhặt lên.
Lúc nhặt được khoen khóa, ‘Lục Lê’ âm thầm giấu vật nhỏ vào trong túi, còn chột dạ quay đầu nhìn mẹ mình một cái, thấy mình chưa bị phát hiện, cô bé không khỏi lén cong môi mỉm cười.
Giang Vọng nhìn thấy tất cả, cô bé nhặt quần áo ra ban công rồi lại chạy vào trong nhà.
Cậu ngập ngừng một lát rồi mới bước theo vào.
Bên trong phòng, ‘Lục Lê’ chạy đến trước bàn học, kiễng chân cao, cố gắng hết sức mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp sắc phát ra từng tiếng leng keng.
Mở hộp ra, bên trong toàn là những chiếc khoen khóa kim loại sáng bóng.
Sau khi cất chiếc khoen khoá trong túi vào, cô bé hài lòng lắc lắc, nghe được âm thanh ấy bèn mỉm cười tít mắt, rồi cô lại cất chiếc hộp thật kỹ giống như cất giấu kho báu.
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi to của Tống Minh Nguyệt: “Lê Lê, ra rửa tay và ăn cơm này con.”
‘Lục Lê’ đáp vâng, đóng ngăn kéo lại và chầm chậm chạy ra khỏi phòng.
Lúc rời đi cô bé còn tắt đèn, cả căn phòng lập tức tối om.
Buổi tối cuối ngày trong mùa hè, dù đã đến giờ này mà vẫn còn vài tia sáng le lói phía chân trời.
Giang Vọng quay đầu nhìn về phía Lục Lê đang ngồi trên mép giường, nói khẽ: “Chúng ta đã bị nhốt ở đây.”
Cả ngày nay, không ai nhìn thấy họ.
Bọn họ cũng chẳng đói, chẳng mệt mỏi hay buồn ngủ. Nếu không phải hoàn cảnh quá đặc biệt thì đây có lẽ là một trải nghiệm kỳ diệu.
Sắc mặt Lục Lê hoảng hốt: “Giang Vọng, có phải tôi có thể về nhà không?”
Giang Vọng suy tư cả ngày, không thể xác định được đây là nơi nào, chỉ đành hỏi: “Lục Lê, đây là ký ức của cậu sao?”
Ký ức?
Lục Lê rũ mi, nhỏ giọng thì thầm: “Không, tôi muốn quên nó đi.”
Đây chính là cái đêm mà Lục Lê luôn muốn quên bẵng đi. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn mãi nhớ đến những ký ức này. Đêm nay, dường như là sự khởi đầu cho tất cả, nhưng thực tế không phải.
Có một số việc, từ khi chưa bắt đầu đã có những gợi ý.
Thái độ cứng rắn của ông bà ngoại, những lời đàm tiếu giữa người thân họ hàng, cả việc mẹ cô không dám chống cự…
Và những ánh mắt lạnh lùng của người khác.
Giang Vọng quan sát sắc mặt Lục Lê.
Một lát sau, cậu đưa tay xoa đầu cô: “Tôi dẫn cậu đi xác nhận.”
Lục Lê ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen tuyền của Giang Vọng, ngơ ngác nói: “Xác nhận như thế nào?”
Giang Vọng đưa tay, nắm chặt lấy cô: “Đi theo tôi.”
Bên bàn ăn, một nhà ba người đang dùng bữa tối, không một ai nhìn thấy hai người bước ra khỏi cửa.
Giang Vọng có thể cảm nhận được cơ thể Lục Lê cứng đờ trong thoáng chốc, cô cúi đầu, đầu ngón tay run bần bật. Cậu hơi tiến về trước một bước, chắn trước Lục Lê, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Lục Lê cảm giác như mình biến thành một pho tượng thạch cao, bị Giang Vọng kéo ra khỏi nơi quen thuộc mà xa lạ này…
“Lê Lê, ăn cả quả cà đi nhé.”
“Dạ vâng, mẹ.”
…
Tiếng ồn ào nơi chợ đêm đánh thức Lục Lê, giọng nói dịu dàng bên tai cô dần dần đi xa.
Cô ngơ ngác nhìn quanh… Trên đường phố đông đúc, mùi thịt dê xiên cay nồng hừng hực toả ra, mùi khói tràn ngập trong không khí, quầy hàng sát bên cạnh bày những quả dưa hấu đã cắt sẵn lộ ra phần thịt quả đỏ tươi mọng nước , bên ngoài như được phủ một lớp màng bọc.
Tủ đông bên quầy bán quà vặt mở tung, hơi lạnh thừa cơ chạy trốn. Cái nóng, cái lạnh ngày hè cứ vậy mà ập đến.
Lục Lê khịt mũi, trầm giọng nói: “Giang Vọng, tôi muốn ăn.”
Giang Vọng sửng sốt: “... Cậu đói hả?”
Lục Lê nghiêm mặt, không nói lý lẽ: “Chỉ muốn ăn thôi.”
Giang Vọng trầm ngâm giây lát, dỗ dành cô: “Cậu ngửi thử đi.”
Dưới ánh sáng vàng sẫm giống như đom đóm, Lục Lê cụp mắt nhìn xuống mặt đất, trống rỗng.
Những cái bóng dài ngắn khác nhau của người đi đường lắc lư, chỉ có cô và Giang Vọng đứng bên trong phố xá sầm uất lẻ loi. Cô bỗng ý thức được, mình không nên nổi giận với Giang Vọng, cậu chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lục Lê bước tới, nói: “Để tôi dẫn cậu đi ngắm đèn.”
Giang Vọng để cô dẫn cậu đi về phía trước, hỏi: “Những điều này đều là ký ức của cậu ư?”
Lục Lê lắc đầu: “Chỉ có đèn thôi.”
Tại một quảng trường nhỏ cách chợ đêm không xa, liền kề với Cung Thiếu nhi, nơi có nhiều trẻ em tham gia các lớp buổi tối trong mùa hè.
Giang Vọng và Lục Lê dừng lại ở vạch kẻ đường ngã tư, chờ đèn xanh nhấp nháy.
Cho dù có là ma, bọn họ cũng là ma ngoan ngoãn tuân thủ luật giao thông.
Lục Lê giơ tay, xuyên qua dòng xe và chỉ vào Cung Thiếu nhi phía trước: “Giang Vọng, từ cửa sổ phòng tôi nhìn ra thì có thể nhìn thấy toà nhà này. Tôi rất muốn đi học nhưng không thể.”
Những ô cửa sổ vuông vức, nhỏ hẹp nhưng những chiếc hộp phát sáng, được xếp ngay ngắn trên từng toà nhà cao tầng, thu hút Lục Lê mỗi đêm hè.
Lúc này đây Lục Lê cũng không cần đáp lời, cô nói, Giang Vọng lẳng lặng lắng nghe.
Hai người cứ vậy đi thẳng một đường.
Đi qua Cung Thiếu nhi, ánh đèn tối dần.
Bọn họ đi đến phần đường dành cho người đi bộ, bước lên bậc thang rồi đi xuống thêm vài bậc nữa là đến quảng trường. Lục Lê dừng ở đây, đến gần Giang Vọng thì thầm: “Giang Vọng, cậu nhìn sang bên trái đi, ở đó có một chú. Cậu có thể thả đèn Khổng Minh.”
Trong tầm nhìn mờ ảo, những bóng người mờ ảo giao nhau.
Một lúc sau, khi thân đèn đường thắp sáng, ngọn nến đung đưa phản chiếu những phông chữ không rõ ràng.
Người mua đèn cố gắng dang rộng hai tay, giơ đèn lên cao, nắm chặt rồi lập tức buông ra, chiếc đèn lồng liền lợi dụng cơn gió đêm, từ từ bay lên không trung.
Lục Lê ngước nhìn, chăm chú ngắm ngọn đèn ấy hồi lâu.
Giang Vọng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt ươn ướt của cô, cậu khẽ gọi: “Lục Lê.”
Lục Lê dời mắt đi, nắm chặt tay Giang Vọng.
Đôi con ngươi của cô long lanh ngấn nước dường như muốn chảy vào trong mắt cậu, cô nói: “Giang Vọng, chúng mình về thôi.”
.
Trong hành lang treo một chiếc đèn cảm ứng, Giang Vọng và Lục Lê không thể chạm vào, chỉ đành ôm nhau thật chặt. Trong bóng tối, Lục Lê cảm thấy bất an, tuỳ ý tìm lời nói: “Giang Vọng, chúng ta sẽ ngã xuống sao?”
Thị lực trong bóng tối của Giang Vọng tốt hơn Lục Lê nhiều.
Cậu nhỏ giọng đáp: “Tôi sẽ không để cậu ngã xuống, sau này càng không.”
Lời hứa hẹn của một cậu nhóc, vừa non nớt lại nghiêm túc.
Lục Lê lại vì vậy mà thả lỏng phần nào, cô mím môi cười: “Bây giờ chúng ta là hồn ma, có ngã cũng không đau.”
Giang Vọng vẫn im lặng, thầm nghĩ, ngay cả khi là ma cũng không để cô ngã.
Khi hai người về đến nhà, bên bàn ăn chỉ còn lại một mình Lục Trường Thanh.
Tiếng TV được bật to nhưng không ai quan tâm.
Lục Trường Thanh cắm đầu uống rượu, từ gò má đến bả vai đỏ rực lên.
Trong bếp vang lên tiếng nước chảy róc rách, cửa phòng ‘Lục Lê’ đang mở, cô bé ngồi bên bàn học, vùi đầu tô tô vẽ vẽ, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa, như thể những tiếng động bên ngoài không hề ảnh hưởng đến cô bé chút nào.
Lục Lê dừng ở giữa phòng khách, nhìn chằm chằm Tống Minh Nguyệt.
Lúc này đây người phụ nữ ấy đang cúi người làm những công việc nặng nhọc của mình mà không biết gì về những chuyện sắp xảy đến.
Thật ra không một ai biết được, chỉ có Lục Lê của bây giờ biết.
Nhưng làm sao cô có thể thay đổi được điều gì.
Lục Lê dời mắt đi, nghiêng đầu nhìn sang cậu nhóc đang tập trung bên cạnh, nói: “Giang Vọng, cậu có muốn lên mái nhà ngắm sao không? Tôi sẽ lên tìm cậu sớm thôi, hứa đó.”
Giang Vọng nhìn cảm xúc dao động trong mắt Lục Lê, nhẹ giọng trả lời: “Tôi sẽ đi lên phòng, ở lại với cậu ấy.”
Lục Lê mím chặt môi, muốn nói với cậu rằng những điều đó đều vô dụng.
Nhưng lời vừa đến khoé môi lại chuyển hướng: “Một lát nữa cho dù nghe thấy cái gì, cậu cũng không được bước ra. Giang Vọng, cậu có thể hứa với tôi không?”
Giang Vọng giơ tay chạm vào mí mắt mỏng manh của cô, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”
Nghe vậy, Lục Lê thoáng run lên một cái, nói: “Đừng lo cho tôi, nhanh vào đi.”
Trong thế giới trò chơi, Lục Lê giả làm một đứa trẻ khó khăn. Trước mặt người khác, cô gọi Giang Vọng một tiếng ‘anh trai’, cậu quả thực đã chăm sóc cô như một người anh, dù là ở bên kia hay ở đây.
Giang Vọng vẫn quan sát cô, vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước, vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông.
Lục Lê muốn nói lại thôi…
Bỗng một tiếng ‘RẦM’ vang lên rõ ràng.
Chai rượu vỡ toang trên sàn, bầu không khí giữa họ cũng vỡ vụn theo.
Lục Lê run bần bật, lập tức buông tay, đẩy Giang Vọng: “Giang Vọng! Mau đi đi, đừng ra đây!”
Vẻ mặt hoảng hốt của cô giống hệt như khi nghe thấy tiếng gõ cửa vào đêm giao thừa.
Cuối cùng Giang Vọng hỏi một câu: “Cậu sẽ nói cho tôi biết chứ?”
Lục Lê ngơ ngác, vô thức đáp: “... Tôi sẽ.”
Lúc Giang Vọng bước vào phòng, ‘Lục Lê’ vốn luôn ngoan ngoãn đã bước ra tới cửa. Cậu đưa tay định bế cô bé trở về phòng, nhưng cô bé không nhìn thấy cậu, đôi mắt trong suốt như pha lê vẫn nhìn quanh như cũ.
Bên trong con ngươi của cô bé có ẩn giấu sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.