Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 17:
Thanh Tây
25/09/2024
Trước khi ‘Lục Lê’ kịp nhìn thấy, Tống Minh Nguyệt đã tắt nước rồi.
Bà ấy vội vàng quay người đi về phía phòng con gái, một tay bế ‘Lục Lê’ vừa thò đầu tò mò ra xem vào lại trong phòng, nhỏ giọng dặn dò: “Lê lê, con hãy bịt tai lại, không được phép bước ra. Nhớ kỹ lời mẹ dặn biết không?”
‘Lục Lê’ vô thức túm lấy tay Tống Minh Nguyệt, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, sao vậy ạ?”
Tống Minh Nguyệt tới gần con gái, hôn lên trán cô bé, giọng nói run run: “Nếu con thấy sợ thì hãy trốn vào tủ quần áo.”
Tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, tiếng rống của người đàn ông giống như tiếng sấm giữa trời giông, khiến ‘Lục Lê’ co ro một nắm. Tống Minh Nguyệt bước ra, để lại ‘Lục Lê’ hoảng sợ nhìn cánh cửa đóng kín.
Giang Vọng từ từ, chầm chậm, cực kỳ chậm rãi tới gần cô bé.
Cứ như thể cô bé này có thể nhìn thấy cậu. Cậu trèo lên giường, ôm chặt cô bé, giống như hai người ôm nhau ngủ mỗi đêm.
Cô bé vâng lời giơ đôi tay nhỏ nhắn lên, bịt chặt tai lại.
Gương mặt trắng sứ của cô giống như một vỏ sò tự nhiên, từng viên ngọc trai lấp lánh rơi xuống, ga giường nhanh chóng ướt đẫm một mảng.
Giang Vọng nhìn chằm chằm vệt nước, trầm ngâm hồi lâu.
Cậu từ từ giang rộng hai tay ôm cô bé vào lòng, cho dù bọn họ đều không cảm nhận được gì. Cậu mấp máy đôi môi, cứ như đang nói chuyện với ‘Lục Lê’, hoặc tự lầm bầm: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Cô bé thật sự rất ngoan.
Cho dù là đang khóc, cố gắng chịu đựng, chỉ một chút hơi thở yếu ớt thoát ra khỏi cuống họng.
Giang Vọng nghe thấy tiếng TV bên ngoài bật to, tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ xen lẫn tiếng chửi mắng của gã đàn ông, tiếng đồ vật bị ném đi kéo dài thật lâu. Cuối cùng ‘Lục Lê’ nằm trên giường cũng không chịu đựng nổi sự tra tấn này nữa mà trốn vào tủ quần áo như muốn trốn tránh.
Nhưng cô bé thực sự quá sợ hãi, thậm chí còn không màng đóng cửa tủ lại.
Giữa tủ đồ có một khe hở.
Sắc mặt của cậu nhóc căng thẳng, nắm chặt nắm đấm, bước chân dừng ở trước cửa tủ, mũi chân lại hướng về phía cửa.
Lục Lê đang ở bên ngoài, nhưng Giang Vọng mơ hồ hiểu được cô không muốn cậu ra ngoài.
Giang Vọng suy tính hồi lâu, cuối cùng cũng vào trong tủ quần áo, ở bên cạnh ‘Lục Lê’ đang thút thít.
Đó là một chiếc tủ nhỏ, nhưng không hề chật chội.
Giang Vọng co ro ở một bên.
Lần này, cậu có thể nhìn thẳng vào cô bé không chút kiêng kỵ.
‘Lục Lê’ gần như hoà mình vào tủ đồ, nếu không có ánh trăng xuyên qua khe hở thì sẽ không ai phát hiện ra cục bông nho nhỏ này.
Hoàn cảnh ngột ngạt, tối tăm lại mang đến cho cô bé một cảm giác an toàn, những tiếng nức nở cô bé cất giấu cuối cùng cũng thoát ra.
Cô bé sụt sùi bằng một giọng cực kỳ nhỏ, đôi tay nhỏ bịt chặt miệng, hai mắt ướt đẫm chuyển động, nhìn vào khe hở dài hẹp kia… Bỗng nhiên, đôi mắt đẫm nước mắt đó ngưng đọng, mọi cảm xúc trong lòng đều ngừng lại.
Giang Vọng nhìn theo tầm mắt cô bé, hướng về phía khe hở, rồi cậu sửng sốt.
Lục Lê nói rằng ký ức duy nhất của cô về đêm đó chỉ có ánh đèn.
Giờ phút này đây, rốt cuộc Giang Vọng cũng hiểu rõ ý trong lời của cô.
Giữa khe hở dài hẹp ấy, bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ như được đóng khung thành một bức tranh.
Trong tranh, chỉ lộ ra một góc nhọn của vầng trăng khuyết, những đám mây mù che khuất vì sao trên trời. Trong màn đêm xanh thẫm, một chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay cao, chao đảo sắp rơi, giống như thế giới này.
Nhưng ánh sáng yếu ớt ấy, trong mắt ‘Lục Lê’ lại rực sáng như vậy. Cô quên cả khóc, chỉ ngơ ngác nhìn vào ngọn đèn kia.
Cuối cùng, tiếng ồn ào và tiếng khóc đều dừng lại, chiếc đèn cũng biến mất.
Cô bé chầm chậm bình tĩnh, tựa người vào trong góc.
Giang Vọng suy tư, quyết định ra ngoài tìm Lục Lê.
Trong phòng khách bừa bộn, Tống Minh Nguyệt che trán, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thấm vào trong lớp vải cotton.
Bà ấy ngã ngồi trong đống mảnh vụn trên mặt đất, áo sơ mi bị thắt lưng đánh rách, ánh đèn chói loá khiến mắt bà ấy choáng váng trong giây lát.
Con gái vẫn còn ở trong phòng, thế là Tống Minh Nguyệt gắng gượng trở về phòng thay quần áo, quét dọn phòng khách, xử lý vết thương, xõa tóc che khuất vết thương.
Làm xong tất cả, bà ấy mới cẩn thận bước về phía phòng ‘Lục Lê’.
Về sau Lục Lê mới biết được, tối đó Lục Trường thua tiền cờ bạc, mới trút hết tất cả những việc ông ta thấy không vừa ý lên người Tống Minh Nguyệt yếu đuối. Chỉ là cô của khi đó không hiểu, sau này hiểu rồi, Tống Minh Nguyệt đã không còn nhắc về những chuyện này nữa. Bà ấy đã chịu đựng, rồi lại chịu đựng, cuối cùng tự tay kết thúc tất cả.
“Lục Lê.”
Giang Vọng im lặng nhìn Lục Lê đang rơi đầy nước mắt.
Cậu giơ tay, cẩn thận từng li từng tí lau giọt lệ trên mặt cô: “Tôi muốn đi ngắm sao trên mái nhà, cậu dẫn tôi đi có được không?” Vừa nói, Giang Vọng vừa nắm tay Lục Lê, giống như cậu dắt cô đi học mỗi ngày.
Chỉ là lần này bọn họ đi lên lầu, Lục Lê để cậu kéo đi, cơ thể như mất đi trọng lượng, những suy nghĩ mơ hồ trong đầu cô rối rắm thành một mớ bồng bông.
Trên mái nhà không có đèn, nhưng ánh sáng trong thành phố cũng đủ soi rọi.
Sợi dây phơi quần áo trên lan can như bị lãng quên, chỉ còn vài chiếc móc treo trống trơn.
Tàn thuốc, lon rỗng, giấy vụn vương vãi khắp nơi.
Trên bậc thềm, chỉ có hai bóng người ngồi cạnh nhau.
Giang Vọng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào người Lục Lê.
Cô gần như gối đầu trên chân cậu, từ từ khép đôi mắt, yên lặng nằm xuống.
Từ lúc lên lầu đến giờ, cô không nói lấy một câu.
Giang Vọng dịu dàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết không, chúng ta đang ở đâu?”
Người nằm trên đùi cậu động đậy, thì thầm đáp: “Nơi này là thành phố Giang, thế giới này không có thành phố Hoà, cũng không có nhà họ Giang, càng không có cậu.”
Giang Thành trầm ngâm lúc lâu, mới hỏi: “Thế giới này? Vậy tôi… ở thế giới kia sao?”
Lục Lê đáp một tiếng ‘ừ’, mờ mịt nói: “Tôi không biết vì sao mình lại về quá khứ và quay lại đây kiểu gì. Dường như chỉ khi ở bên cạnh cậu mới có thể trở về.”
Cô ngập ngừng giây lát, thỏ thẻ nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cậu, Giang Vọng.”
Giang Vọng mân mê tóc cô trong tay, hỏi: “Xin lỗi vì cái gì?”
Lục Lê chẳng biết Giang Vọng có thể nghe rõ không, cô chỉ muốn nói với cậu: “Cũng vì lý do này nên tôi mới tiếp cận cậu.”
Giang Vọng chỉ vỗ về đầu cô nhè nhẹ: “Không sao đâu, cậu ngủ đi.”
Cơn gió đêm mùa hè khô nóng thổi qua, nhưng bọn họ chẳng cảm nhận được.
Lục Lê chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, mi mắt càng ngày càng nặng, không có cách nào suy ra được ý tứ trong lời Giang Vọng. Trước lúc mất đi ý thức, cô lẩm bẩm: “Không muốn về.”
Gương mặt Giang Vọng trầm tĩnh, suy tư.
Cô không muốn về nhà, hay là không muốn về thế giới của cậu?
Có lẽ là cả hai.
Sau một hồi, cô nhóc ngủ thiếp đi trong lòng cậu.
Giang Vọng nhìn lên mái nhà rộng rãi, nhìn những toà nhà cao tầng xa xa trong thành phố, tâm trạng cậu cũng giống như gió đêm, dần dần lên cao, phập phồng. Cậu thở dài một hơi, cậu đã luôn mang theo giọng điệu này từ lúc quen biết Lục Lê cho đến tận bây giờ.
Giang Vọng thường tự hỏi, liệu Lục Lê có rời đi hông, giống như Giang Liên.
Bây giờ mọi chuyện đã khác, Lục Lê cần cậu.
Chỉ cần cậu là Giang Vọng, Lục Lê sẽ ở bên cạnh cậu, chí ít là trong lúc này.
.
Chuyện này kéo dài đã mấy ngày.
Luc Lê dành phần lớn thời gian đều trốn tránh, nhưng Giang Vọng không coi mình là người ngoài, cậu chạy tới chạy lui theo ‘Lục Lê’. Chẳng những đi theo cô bé đến nhà trẻ, thỉnh thoảng cậu còn nói vài câu với cô bé, cũng mặc kệ đối phương có nghe thấy không.
Việc này dần khiến Lục Lê bình tĩnh lại, nụ cười dần dần xuất hiện trên mặt cô.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Tống Minh Nguyệt hứa đưa ‘Lục Lê’ ra ngoài chơi.
‘Lục Lê’ đang loay hoay với chiếc váy nhỏ.
Giang Vọng tự giác quay người, nhắm nghiền hai mắt.
Cậu nghiêng đầu, hỏi Lục Lê: “Cậu có muốn ra phố dạo chơi không? Cậu cũng đang mặc váy đẹp mà.”
Lục Lê mím môi cười: “Được.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Giang Vọng, nếu như chúng ta không thể quay về thì tính làm sao đây?”
Giang Vọng vẫn đang nhắm mắt, sắc mặt không thay đổi gì, khi nói những lời này trông cậu lại giống một người anh trai: “Vậy tôi sẽ cùng ‘cậu’ lớn lên. Hoặc là, cậu muốn đi đâu tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ đó.”
Bọn họ hoàn toàn tự do trong thế giới này.
Bên cạnh Giang Vọng chẳng có gì khác, chỉ có Lục Lê.
Nửa ngày sau Lục Lê vẫn không trả lời, hồi lâu cô mới nhắc nhở cậu: “Cậu có thể mở mắt.”
Giang Vọng mở mắt ra, xoay người tìm ‘Lục Lê’.
Cô bé đang loay hoay với mái tóc của mình, nghẹn đỏ mắt, cố gắng mở sợi dây cao su bằng đôi tay nhỏ bé. Cậu muốn đưa tay nhưng lại chẳng thể chạm vào cô bé, chỉ đành thở dài.
Lục Lê: “... Giang Vọng, trẻ con thì không nên lúc nào cũng thở dài.”
Giang Vọng liếc nhìn cô một cái, đưa tay về phía cô: “Đi thôi.”
Khi họ đang nói chuyện, Tống Minh Nguyệt bước vào giúp ‘Lục Lê’ tết tóc. Bà ấy vẫn không quên đội một chiếc mũ màu vàng rực trên đầu cô bé, trông nổi bật lại xinh xắn.
‘Lục Lê’ ôm đầu cười ngây thơ: “Mẹ ơi, con có xinh không?”
Tống Minh Nguyệt bất đắc dĩ, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Xinh lắm.”
Nghe vậy, ‘Lục Lê’ vui vẻ đeo chiếc cặp nhỏ của mình, nắm tay Tống Minh Nguyệt cùng nhau ra ngoài.
Giang Vọng nghiêng đầu, ánh mắt tập trung vào gương mặt cô, nói: “Cậu cũng rất xinh.”
Lục Lên lúng túng quay mặt đi, da mặt mỏng của cô không khỏi đỏ ửng: “Cấm cậu nói chuyện nữa.”
Giang Vọng cũng chẳng tức giận, cậu ‘ừ’ một tiếng và thành thật không nói nữa.
Tay Lục Lê vẫn bị cậu nắm chặt, không khỏi suy nghĩ lung tung. Chẳng trách có nhiều người thích Giang Vọng như vậy, tuổi còn nhỏ mà đã biết dỗ con gái, sau này lớn lên sẽ còn làm tan nát trái tim của biết bao thiếu nữ đây.
Hôm nay, Lục Lệ và Giang Vọng vẫn đi theo họ như mọi ngày.
Có điều Lục Lên chủ yếu quan sát Tống Minh Nguyệt, còn Giang Vọng lại chú ý vào ‘Lục Lê’, hai người thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu, song phần lớn thời gian là để quan sát.
Giang Vọng nhìn đến mất hồn, cho đến khi Tống Minh Nguyệt hỏi ‘Lục Lê’ tối nay muốn ăn gì cậu mới nhận ra trời sắp tối.
Trời đêm mùa hè luôn trong xanh, mây mỏng, ít sao rải rác và trăng cao.
Giang Vọng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mới nghiêng đầu nói với Lục Lê: “Hôm nay trông ‘cậu’ rất vui.”
Lục Lê không trả lời.
Dưới màn trời đêm, Lục Lê nhìn chằm chằm vào Tống Minh Nguyệt với vẻ mặt ngơ ngác.
Cô vẫn luôn ghi nhớ ngày hôm nay.
Buổi tối vài ngày trước chỉ mới là khởi đầu, sau đêm nay, ‘Lục Lê’ mới dần dần hiểu rõ, gia đình cô đang trên bờ vực tan vỡ.
Rất nhiều năm sau này, Tống Minh Nguyệt phải vật lộn trong đó với chính bản thân bà, bản chất thật sự và sự ngăn cản của gia đình.
Mà ‘Lục Lê’...
Lục Lê nhìn về phía cô bé đang mỉm cười ngây thơ. Cô và Giang Vọng may mắn gặp được Triệu Mộc, nhưng ‘Lục Lê’ thì không. Sau này, cô nhóc ‘Lục Lê’ đã đến gặp giáo viên của mình, đã từng báo cảnh sát và cầu xin Tống Minh Nguyệt, đáng tiếc đều vô ích.
Cô và Tống Minh Nguyệt cùng bị mắc kẹt trong vòng xoáy.
Giang Vọng dắt tay Lục Lê tiếp tục bước về phía trước.
Những cửa hàng hai bên đường mọc san sát nhau, Giang Vọng nhìn thấy ‘Lục Lê’ gật gù trái phải. Phần lớn thời gian cô bé đều ngoan ngoãn vâng lời, chưa từng chạy lung tung, nhưng đêm nay thì khác.
Cô bé ra sức kéo Tống Minh Nguyệt, đi về phía một cửa hàng rộng rãi và sáng sủa.
Giang Vọng ngước lên, cậu biết những dòng chữ trên đó, là cửa hàng piano.
‘Lục Lê’ kéo mũ, đôi tay nhỏ đặt lên trên tấm cửa kính, như muốn xuyên cả cái đầu be bé của mình qua. Cô bé cứ lặng lẽ ghé mặt lên cửa kính lúc lâu, vểnh tai lắng nghe tiếng đàn trong như suốt chảy.
Tống Minh Nguyệt giục cô vài câu, nhưng cô bé này vẫn không phản ứng.
Cô như một chú cá bị mắc vào lưới trong tiếng đàn.
Cuối cùng, vì để dỗ dành cô, Tống Minh Nguyệt đã đến cửa hàng đồ chơi gần đó mua một món đồ chơi âm nhạc có phím ấn với hình dáng giống đàn piano.
Đêm nay, cô bé này đã ôm mãi ‘chiếc piano nhỏ’ không buông.
Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi họ về nhà.
Sau khi về đến nhà…
“Lớp học theo sở thích? Lớp học theo sở thích là cái quái gì?” Lục Trường Thanh đặt mạnh chén rượu xuống, giật lấy món đồ chơi trong tay ‘Lục Lê’ và đập xuống đất như rác: “Rốt cuộc mày giấu bao nhiêu tiền?”
Với sức mạnh của người đàn ông, món đồ chơi ‘Lục Lê’ quý trọng như báu vật bị chia năm xẻ bảy trong chớp mắt.
‘Lục Lê’ giật mình trước tiếng động lớn này, còn chưa kịp phản ứng đã được Tống Minh Nguyệt ôm vào lòng.
Ngay sau đó kéo theo tiếng ồn.
Tối hôm nay Lục Trường Thanh có hẹn với người ta, xả giận xong lập tức bỏ đi, không xảy ra chuyện giống như buổi tối mấy đêm trước.
Lục Trường Thanh bỏ đi rồi, ‘Lục Lê’ mới chậm rãi nhận ra, cô bé kìm nén nước mắt nhìn đống mảnh vỡ trên đất, luống cuống thốt lên: “Mẹ ơi…”
Mặc dù điều kiện gia đình kém nhưng Tống Minh Nguyệt vẫn luôn yêu thương con gái, càng đừng nói là con gái bà vâng lời hiểu chuyện đến như vậy. Những cảm xúc tích tụ mấy ngày qua đều sụp đổ trước tiếng gọi hoảng hốt của ‘Lục Lê’, Tống Minh Nguyệt nhịn không được ôm con gái khóc lớn.
Giang Vọng siết chặt nắm đấm, kìm nén xúc động.
Cậu nhìn thấy Lục Lê không nhịn được bước tới, ngồi xổm bên cạnh Tống Minh Nguyệt, nước mắt tuôn rơi khỏi khoé mi cô. Cô và cô bé ‘Lục Lê’ kia cùng nhau gọi mẹ.
Giang Vọng vốn chỉ đứng nhìn, nhưng từ từ hình ảnh Lục Lên trong mắt cậu dần trong suốt.
Giang Vọng vô thức bước tới nắm chặt Lục Lê, gọi: “Lục Lê!”
Cảm giác khủng hoảng gặm nhấm trái tim cậu từng chút một, vô số suy nghĩ hiện lên trong cậu…
Lục Lê sao thế? Cô ấy phải quay về sao? Lục Lê sẽ rời bỏ cậu ư? Vậy cậu phải làm sao đây?
Cuối cùng, trong đầu Giang Vọng chỉ còn lại một suy nghĩ: Cậu không thể để mất Lục Lê.
Có lẽ ông trời đã nghe được tiếng lòng của cậu, Lục Lê đang được cậu ôm vào trong lòng trơ mắt nhìn hình ảnh vặn vẹo lần nữa, cô vươn tay muốn nắm lấy ống tay áo của Tống Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, mẹ…”
Giang Vọng ôm chặt lấy cô, nghe tiếng gọi bên tai càng ngày càng xa.
Lục Lên bàng hoàng nức nở, nhìn hình ảnh Tống Minh Nguyệt chậm rãi mờ đi, tất cả đều dần đi xa.
Lúc họ mở mắt lần nữa, Lục Lê và Giang Vọng nhìn chằm chằm vào nhau.
Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài nhà họ Giang, nắm tay nhau càng chặt hơn.
Giang Vọng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lục Lê, hỏi: “Tôi có thể ôm cậu một cái được không?”
Lục Lê nhịn xuống, cuối cùng bước tới ôm lấy Giang Vọng chỉ mới gần sáu tuổi. Thân hình gầy gò của cậu lúc bấy giờ, đã chèo chống cho cô; cậu ôm lấy cánh tay cô, tiếp thêm sức mạnh.
Giang Vọng vuốt tóc cô, thủ thỉ: “Cậu còn có tôi.”
Bà ấy vội vàng quay người đi về phía phòng con gái, một tay bế ‘Lục Lê’ vừa thò đầu tò mò ra xem vào lại trong phòng, nhỏ giọng dặn dò: “Lê lê, con hãy bịt tai lại, không được phép bước ra. Nhớ kỹ lời mẹ dặn biết không?”
‘Lục Lê’ vô thức túm lấy tay Tống Minh Nguyệt, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, sao vậy ạ?”
Tống Minh Nguyệt tới gần con gái, hôn lên trán cô bé, giọng nói run run: “Nếu con thấy sợ thì hãy trốn vào tủ quần áo.”
Tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, tiếng rống của người đàn ông giống như tiếng sấm giữa trời giông, khiến ‘Lục Lê’ co ro một nắm. Tống Minh Nguyệt bước ra, để lại ‘Lục Lê’ hoảng sợ nhìn cánh cửa đóng kín.
Giang Vọng từ từ, chầm chậm, cực kỳ chậm rãi tới gần cô bé.
Cứ như thể cô bé này có thể nhìn thấy cậu. Cậu trèo lên giường, ôm chặt cô bé, giống như hai người ôm nhau ngủ mỗi đêm.
Cô bé vâng lời giơ đôi tay nhỏ nhắn lên, bịt chặt tai lại.
Gương mặt trắng sứ của cô giống như một vỏ sò tự nhiên, từng viên ngọc trai lấp lánh rơi xuống, ga giường nhanh chóng ướt đẫm một mảng.
Giang Vọng nhìn chằm chằm vệt nước, trầm ngâm hồi lâu.
Cậu từ từ giang rộng hai tay ôm cô bé vào lòng, cho dù bọn họ đều không cảm nhận được gì. Cậu mấp máy đôi môi, cứ như đang nói chuyện với ‘Lục Lê’, hoặc tự lầm bầm: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Cô bé thật sự rất ngoan.
Cho dù là đang khóc, cố gắng chịu đựng, chỉ một chút hơi thở yếu ớt thoát ra khỏi cuống họng.
Giang Vọng nghe thấy tiếng TV bên ngoài bật to, tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ xen lẫn tiếng chửi mắng của gã đàn ông, tiếng đồ vật bị ném đi kéo dài thật lâu. Cuối cùng ‘Lục Lê’ nằm trên giường cũng không chịu đựng nổi sự tra tấn này nữa mà trốn vào tủ quần áo như muốn trốn tránh.
Nhưng cô bé thực sự quá sợ hãi, thậm chí còn không màng đóng cửa tủ lại.
Giữa tủ đồ có một khe hở.
Sắc mặt của cậu nhóc căng thẳng, nắm chặt nắm đấm, bước chân dừng ở trước cửa tủ, mũi chân lại hướng về phía cửa.
Lục Lê đang ở bên ngoài, nhưng Giang Vọng mơ hồ hiểu được cô không muốn cậu ra ngoài.
Giang Vọng suy tính hồi lâu, cuối cùng cũng vào trong tủ quần áo, ở bên cạnh ‘Lục Lê’ đang thút thít.
Đó là một chiếc tủ nhỏ, nhưng không hề chật chội.
Giang Vọng co ro ở một bên.
Lần này, cậu có thể nhìn thẳng vào cô bé không chút kiêng kỵ.
‘Lục Lê’ gần như hoà mình vào tủ đồ, nếu không có ánh trăng xuyên qua khe hở thì sẽ không ai phát hiện ra cục bông nho nhỏ này.
Hoàn cảnh ngột ngạt, tối tăm lại mang đến cho cô bé một cảm giác an toàn, những tiếng nức nở cô bé cất giấu cuối cùng cũng thoát ra.
Cô bé sụt sùi bằng một giọng cực kỳ nhỏ, đôi tay nhỏ bịt chặt miệng, hai mắt ướt đẫm chuyển động, nhìn vào khe hở dài hẹp kia… Bỗng nhiên, đôi mắt đẫm nước mắt đó ngưng đọng, mọi cảm xúc trong lòng đều ngừng lại.
Giang Vọng nhìn theo tầm mắt cô bé, hướng về phía khe hở, rồi cậu sửng sốt.
Lục Lê nói rằng ký ức duy nhất của cô về đêm đó chỉ có ánh đèn.
Giờ phút này đây, rốt cuộc Giang Vọng cũng hiểu rõ ý trong lời của cô.
Giữa khe hở dài hẹp ấy, bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ như được đóng khung thành một bức tranh.
Trong tranh, chỉ lộ ra một góc nhọn của vầng trăng khuyết, những đám mây mù che khuất vì sao trên trời. Trong màn đêm xanh thẫm, một chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay cao, chao đảo sắp rơi, giống như thế giới này.
Nhưng ánh sáng yếu ớt ấy, trong mắt ‘Lục Lê’ lại rực sáng như vậy. Cô quên cả khóc, chỉ ngơ ngác nhìn vào ngọn đèn kia.
Cuối cùng, tiếng ồn ào và tiếng khóc đều dừng lại, chiếc đèn cũng biến mất.
Cô bé chầm chậm bình tĩnh, tựa người vào trong góc.
Giang Vọng suy tư, quyết định ra ngoài tìm Lục Lê.
Trong phòng khách bừa bộn, Tống Minh Nguyệt che trán, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thấm vào trong lớp vải cotton.
Bà ấy ngã ngồi trong đống mảnh vụn trên mặt đất, áo sơ mi bị thắt lưng đánh rách, ánh đèn chói loá khiến mắt bà ấy choáng váng trong giây lát.
Con gái vẫn còn ở trong phòng, thế là Tống Minh Nguyệt gắng gượng trở về phòng thay quần áo, quét dọn phòng khách, xử lý vết thương, xõa tóc che khuất vết thương.
Làm xong tất cả, bà ấy mới cẩn thận bước về phía phòng ‘Lục Lê’.
Về sau Lục Lê mới biết được, tối đó Lục Trường thua tiền cờ bạc, mới trút hết tất cả những việc ông ta thấy không vừa ý lên người Tống Minh Nguyệt yếu đuối. Chỉ là cô của khi đó không hiểu, sau này hiểu rồi, Tống Minh Nguyệt đã không còn nhắc về những chuyện này nữa. Bà ấy đã chịu đựng, rồi lại chịu đựng, cuối cùng tự tay kết thúc tất cả.
“Lục Lê.”
Giang Vọng im lặng nhìn Lục Lê đang rơi đầy nước mắt.
Cậu giơ tay, cẩn thận từng li từng tí lau giọt lệ trên mặt cô: “Tôi muốn đi ngắm sao trên mái nhà, cậu dẫn tôi đi có được không?” Vừa nói, Giang Vọng vừa nắm tay Lục Lê, giống như cậu dắt cô đi học mỗi ngày.
Chỉ là lần này bọn họ đi lên lầu, Lục Lê để cậu kéo đi, cơ thể như mất đi trọng lượng, những suy nghĩ mơ hồ trong đầu cô rối rắm thành một mớ bồng bông.
Trên mái nhà không có đèn, nhưng ánh sáng trong thành phố cũng đủ soi rọi.
Sợi dây phơi quần áo trên lan can như bị lãng quên, chỉ còn vài chiếc móc treo trống trơn.
Tàn thuốc, lon rỗng, giấy vụn vương vãi khắp nơi.
Trên bậc thềm, chỉ có hai bóng người ngồi cạnh nhau.
Giang Vọng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào người Lục Lê.
Cô gần như gối đầu trên chân cậu, từ từ khép đôi mắt, yên lặng nằm xuống.
Từ lúc lên lầu đến giờ, cô không nói lấy một câu.
Giang Vọng dịu dàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết không, chúng ta đang ở đâu?”
Người nằm trên đùi cậu động đậy, thì thầm đáp: “Nơi này là thành phố Giang, thế giới này không có thành phố Hoà, cũng không có nhà họ Giang, càng không có cậu.”
Giang Thành trầm ngâm lúc lâu, mới hỏi: “Thế giới này? Vậy tôi… ở thế giới kia sao?”
Lục Lê đáp một tiếng ‘ừ’, mờ mịt nói: “Tôi không biết vì sao mình lại về quá khứ và quay lại đây kiểu gì. Dường như chỉ khi ở bên cạnh cậu mới có thể trở về.”
Cô ngập ngừng giây lát, thỏ thẻ nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cậu, Giang Vọng.”
Giang Vọng mân mê tóc cô trong tay, hỏi: “Xin lỗi vì cái gì?”
Lục Lê chẳng biết Giang Vọng có thể nghe rõ không, cô chỉ muốn nói với cậu: “Cũng vì lý do này nên tôi mới tiếp cận cậu.”
Giang Vọng chỉ vỗ về đầu cô nhè nhẹ: “Không sao đâu, cậu ngủ đi.”
Cơn gió đêm mùa hè khô nóng thổi qua, nhưng bọn họ chẳng cảm nhận được.
Lục Lê chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, mi mắt càng ngày càng nặng, không có cách nào suy ra được ý tứ trong lời Giang Vọng. Trước lúc mất đi ý thức, cô lẩm bẩm: “Không muốn về.”
Gương mặt Giang Vọng trầm tĩnh, suy tư.
Cô không muốn về nhà, hay là không muốn về thế giới của cậu?
Có lẽ là cả hai.
Sau một hồi, cô nhóc ngủ thiếp đi trong lòng cậu.
Giang Vọng nhìn lên mái nhà rộng rãi, nhìn những toà nhà cao tầng xa xa trong thành phố, tâm trạng cậu cũng giống như gió đêm, dần dần lên cao, phập phồng. Cậu thở dài một hơi, cậu đã luôn mang theo giọng điệu này từ lúc quen biết Lục Lê cho đến tận bây giờ.
Giang Vọng thường tự hỏi, liệu Lục Lê có rời đi hông, giống như Giang Liên.
Bây giờ mọi chuyện đã khác, Lục Lê cần cậu.
Chỉ cần cậu là Giang Vọng, Lục Lê sẽ ở bên cạnh cậu, chí ít là trong lúc này.
.
Chuyện này kéo dài đã mấy ngày.
Luc Lê dành phần lớn thời gian đều trốn tránh, nhưng Giang Vọng không coi mình là người ngoài, cậu chạy tới chạy lui theo ‘Lục Lê’. Chẳng những đi theo cô bé đến nhà trẻ, thỉnh thoảng cậu còn nói vài câu với cô bé, cũng mặc kệ đối phương có nghe thấy không.
Việc này dần khiến Lục Lê bình tĩnh lại, nụ cười dần dần xuất hiện trên mặt cô.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Tống Minh Nguyệt hứa đưa ‘Lục Lê’ ra ngoài chơi.
‘Lục Lê’ đang loay hoay với chiếc váy nhỏ.
Giang Vọng tự giác quay người, nhắm nghiền hai mắt.
Cậu nghiêng đầu, hỏi Lục Lê: “Cậu có muốn ra phố dạo chơi không? Cậu cũng đang mặc váy đẹp mà.”
Lục Lê mím môi cười: “Được.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Giang Vọng, nếu như chúng ta không thể quay về thì tính làm sao đây?”
Giang Vọng vẫn đang nhắm mắt, sắc mặt không thay đổi gì, khi nói những lời này trông cậu lại giống một người anh trai: “Vậy tôi sẽ cùng ‘cậu’ lớn lên. Hoặc là, cậu muốn đi đâu tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ đó.”
Bọn họ hoàn toàn tự do trong thế giới này.
Bên cạnh Giang Vọng chẳng có gì khác, chỉ có Lục Lê.
Nửa ngày sau Lục Lê vẫn không trả lời, hồi lâu cô mới nhắc nhở cậu: “Cậu có thể mở mắt.”
Giang Vọng mở mắt ra, xoay người tìm ‘Lục Lê’.
Cô bé đang loay hoay với mái tóc của mình, nghẹn đỏ mắt, cố gắng mở sợi dây cao su bằng đôi tay nhỏ bé. Cậu muốn đưa tay nhưng lại chẳng thể chạm vào cô bé, chỉ đành thở dài.
Lục Lê: “... Giang Vọng, trẻ con thì không nên lúc nào cũng thở dài.”
Giang Vọng liếc nhìn cô một cái, đưa tay về phía cô: “Đi thôi.”
Khi họ đang nói chuyện, Tống Minh Nguyệt bước vào giúp ‘Lục Lê’ tết tóc. Bà ấy vẫn không quên đội một chiếc mũ màu vàng rực trên đầu cô bé, trông nổi bật lại xinh xắn.
‘Lục Lê’ ôm đầu cười ngây thơ: “Mẹ ơi, con có xinh không?”
Tống Minh Nguyệt bất đắc dĩ, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Xinh lắm.”
Nghe vậy, ‘Lục Lê’ vui vẻ đeo chiếc cặp nhỏ của mình, nắm tay Tống Minh Nguyệt cùng nhau ra ngoài.
Giang Vọng nghiêng đầu, ánh mắt tập trung vào gương mặt cô, nói: “Cậu cũng rất xinh.”
Lục Lên lúng túng quay mặt đi, da mặt mỏng của cô không khỏi đỏ ửng: “Cấm cậu nói chuyện nữa.”
Giang Vọng cũng chẳng tức giận, cậu ‘ừ’ một tiếng và thành thật không nói nữa.
Tay Lục Lê vẫn bị cậu nắm chặt, không khỏi suy nghĩ lung tung. Chẳng trách có nhiều người thích Giang Vọng như vậy, tuổi còn nhỏ mà đã biết dỗ con gái, sau này lớn lên sẽ còn làm tan nát trái tim của biết bao thiếu nữ đây.
Hôm nay, Lục Lệ và Giang Vọng vẫn đi theo họ như mọi ngày.
Có điều Lục Lên chủ yếu quan sát Tống Minh Nguyệt, còn Giang Vọng lại chú ý vào ‘Lục Lê’, hai người thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu, song phần lớn thời gian là để quan sát.
Giang Vọng nhìn đến mất hồn, cho đến khi Tống Minh Nguyệt hỏi ‘Lục Lê’ tối nay muốn ăn gì cậu mới nhận ra trời sắp tối.
Trời đêm mùa hè luôn trong xanh, mây mỏng, ít sao rải rác và trăng cao.
Giang Vọng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mới nghiêng đầu nói với Lục Lê: “Hôm nay trông ‘cậu’ rất vui.”
Lục Lê không trả lời.
Dưới màn trời đêm, Lục Lê nhìn chằm chằm vào Tống Minh Nguyệt với vẻ mặt ngơ ngác.
Cô vẫn luôn ghi nhớ ngày hôm nay.
Buổi tối vài ngày trước chỉ mới là khởi đầu, sau đêm nay, ‘Lục Lê’ mới dần dần hiểu rõ, gia đình cô đang trên bờ vực tan vỡ.
Rất nhiều năm sau này, Tống Minh Nguyệt phải vật lộn trong đó với chính bản thân bà, bản chất thật sự và sự ngăn cản của gia đình.
Mà ‘Lục Lê’...
Lục Lê nhìn về phía cô bé đang mỉm cười ngây thơ. Cô và Giang Vọng may mắn gặp được Triệu Mộc, nhưng ‘Lục Lê’ thì không. Sau này, cô nhóc ‘Lục Lê’ đã đến gặp giáo viên của mình, đã từng báo cảnh sát và cầu xin Tống Minh Nguyệt, đáng tiếc đều vô ích.
Cô và Tống Minh Nguyệt cùng bị mắc kẹt trong vòng xoáy.
Giang Vọng dắt tay Lục Lê tiếp tục bước về phía trước.
Những cửa hàng hai bên đường mọc san sát nhau, Giang Vọng nhìn thấy ‘Lục Lê’ gật gù trái phải. Phần lớn thời gian cô bé đều ngoan ngoãn vâng lời, chưa từng chạy lung tung, nhưng đêm nay thì khác.
Cô bé ra sức kéo Tống Minh Nguyệt, đi về phía một cửa hàng rộng rãi và sáng sủa.
Giang Vọng ngước lên, cậu biết những dòng chữ trên đó, là cửa hàng piano.
‘Lục Lê’ kéo mũ, đôi tay nhỏ đặt lên trên tấm cửa kính, như muốn xuyên cả cái đầu be bé của mình qua. Cô bé cứ lặng lẽ ghé mặt lên cửa kính lúc lâu, vểnh tai lắng nghe tiếng đàn trong như suốt chảy.
Tống Minh Nguyệt giục cô vài câu, nhưng cô bé này vẫn không phản ứng.
Cô như một chú cá bị mắc vào lưới trong tiếng đàn.
Cuối cùng, vì để dỗ dành cô, Tống Minh Nguyệt đã đến cửa hàng đồ chơi gần đó mua một món đồ chơi âm nhạc có phím ấn với hình dáng giống đàn piano.
Đêm nay, cô bé này đã ôm mãi ‘chiếc piano nhỏ’ không buông.
Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi họ về nhà.
Sau khi về đến nhà…
“Lớp học theo sở thích? Lớp học theo sở thích là cái quái gì?” Lục Trường Thanh đặt mạnh chén rượu xuống, giật lấy món đồ chơi trong tay ‘Lục Lê’ và đập xuống đất như rác: “Rốt cuộc mày giấu bao nhiêu tiền?”
Với sức mạnh của người đàn ông, món đồ chơi ‘Lục Lê’ quý trọng như báu vật bị chia năm xẻ bảy trong chớp mắt.
‘Lục Lê’ giật mình trước tiếng động lớn này, còn chưa kịp phản ứng đã được Tống Minh Nguyệt ôm vào lòng.
Ngay sau đó kéo theo tiếng ồn.
Tối hôm nay Lục Trường Thanh có hẹn với người ta, xả giận xong lập tức bỏ đi, không xảy ra chuyện giống như buổi tối mấy đêm trước.
Lục Trường Thanh bỏ đi rồi, ‘Lục Lê’ mới chậm rãi nhận ra, cô bé kìm nén nước mắt nhìn đống mảnh vỡ trên đất, luống cuống thốt lên: “Mẹ ơi…”
Mặc dù điều kiện gia đình kém nhưng Tống Minh Nguyệt vẫn luôn yêu thương con gái, càng đừng nói là con gái bà vâng lời hiểu chuyện đến như vậy. Những cảm xúc tích tụ mấy ngày qua đều sụp đổ trước tiếng gọi hoảng hốt của ‘Lục Lê’, Tống Minh Nguyệt nhịn không được ôm con gái khóc lớn.
Giang Vọng siết chặt nắm đấm, kìm nén xúc động.
Cậu nhìn thấy Lục Lê không nhịn được bước tới, ngồi xổm bên cạnh Tống Minh Nguyệt, nước mắt tuôn rơi khỏi khoé mi cô. Cô và cô bé ‘Lục Lê’ kia cùng nhau gọi mẹ.
Giang Vọng vốn chỉ đứng nhìn, nhưng từ từ hình ảnh Lục Lên trong mắt cậu dần trong suốt.
Giang Vọng vô thức bước tới nắm chặt Lục Lê, gọi: “Lục Lê!”
Cảm giác khủng hoảng gặm nhấm trái tim cậu từng chút một, vô số suy nghĩ hiện lên trong cậu…
Lục Lê sao thế? Cô ấy phải quay về sao? Lục Lê sẽ rời bỏ cậu ư? Vậy cậu phải làm sao đây?
Cuối cùng, trong đầu Giang Vọng chỉ còn lại một suy nghĩ: Cậu không thể để mất Lục Lê.
Có lẽ ông trời đã nghe được tiếng lòng của cậu, Lục Lê đang được cậu ôm vào trong lòng trơ mắt nhìn hình ảnh vặn vẹo lần nữa, cô vươn tay muốn nắm lấy ống tay áo của Tống Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, mẹ…”
Giang Vọng ôm chặt lấy cô, nghe tiếng gọi bên tai càng ngày càng xa.
Lục Lên bàng hoàng nức nở, nhìn hình ảnh Tống Minh Nguyệt chậm rãi mờ đi, tất cả đều dần đi xa.
Lúc họ mở mắt lần nữa, Lục Lê và Giang Vọng nhìn chằm chằm vào nhau.
Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài nhà họ Giang, nắm tay nhau càng chặt hơn.
Giang Vọng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lục Lê, hỏi: “Tôi có thể ôm cậu một cái được không?”
Lục Lê nhịn xuống, cuối cùng bước tới ôm lấy Giang Vọng chỉ mới gần sáu tuổi. Thân hình gầy gò của cậu lúc bấy giờ, đã chèo chống cho cô; cậu ôm lấy cánh tay cô, tiếp thêm sức mạnh.
Giang Vọng vuốt tóc cô, thủ thỉ: “Cậu còn có tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.