Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 18:
Thanh Tây
25/09/2024
“Giang Vọng!”
Giọng nói trong trẻo của cô nhóc vọng ra từ cửa sổ tầng hai.
Âm thanh nhẹ nhàng bay từ không trung xuống sân, lướt qua những cành lá xum xuê của cây quýt, rồi truyền đến tai của cậu thiếu niên dưới đất.
Giang Vọng liếc nhìn.
Lục Lê nghiêng nửa người ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen mềm mại buông xuống bậu cửa, vài sợi tóc rủ trước trán. Đôi mắt trong veo của cô khi nhìn thấy cậu thì cong lên, nụ cười trên môi cho thấy tâm trạng cô khá tốt.
Giang Vọng đứng thẳng dậy, rút tay ra khỏi xô nước, vẩy nhẹ vài giọt nước rồi nói: “Hôm qua tôi đã nói thế nào với cậu?”
Lục Lê nhìn xuống dưới thấy Giang Vọng nghiêm túc, cô miễn cưỡng rụt người lại, miệng lẩm bẩm: “Tôi có ngã xuống đâu.”
Dù nói thế, cô vẫn ngoan ngoãn xuống lầu tìm cậu.
Nắng mùa hè luôn nóng như đổ lửa, nhất là vào dịp nghỉ hè.
Giang Vọng đi qua sân nhỏ, rẽ vào phòng bếp, lấy khăn lau khô tay, rồi xoay người lại bước thật nhanh đến chân cầu thang.
Lục Lê ngước mắt nhìn Giang Vọng, tạm quên mất phải nhảy lên bậc thềm, cô chớp mắt hỏi: “Cậu làm gì ngoài sân vậy?”
Giang Vọng nhìn cô bước xuống cầu thang, thấy cô đứng vững trên mặt đất mới chậm rãi quay người: “Sáng nay tôi mua được quả dưa hấu, nên ngâm nó trong xô nước. Chiều nay lúc đi học, cậu mang vào lớp mà ăn.”
“Mua dưa hấu á?” Lục Lê ngó đầu ra sân nhìn: “Để tôi xem thử.”
Giang Vọng nhìn mái tóc rối bời của cô, muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng chưa kịp chạm vào cổ tay cô thì đã dừng lại.
Lục Lê đã lớn rồi.
Không biết từ khi nào cậu đã không còn bế cô nữa, thậm chí chỉ thỉnh thoảng nắm tay thôi.
Lục Lê đi ra ngoài mà không để ý đến khoảnh khắc khựng lại của Giang Vọng, cô nói bâng quơ: “Giang Vọng, Tuế Tuế bảo với tôi rằng, cậu ấy cũng muốn vào trường trung học cơ sở số 1, không muốn vào trường Sùng Anh.”
Năm nay Lục Lê và Giang Vọng tham gia thi chuyển cấp từ tiểu học lên trung học cơ sở.
Họ đã tốt nghiệp tiểu học rồi.
Những năm qua, bạn bè xung quanh Lục Lê không nhiều, ngoài Sầm Tuế và Giang Nghiêu, cô hầu như không đi chơi với ai khác. Giang Vọng không can thiệp vào việc kết giao bạn bè của Lục Lê. Thỉnh thoảng Lục Lê có nói gì cậu cũng chỉ lắng nghe.
Tình bạn thân thiết giữa Lục Lê và Sầm Tuế bắt đầu từ lần nhắc nhở đó.
Sau đó cả hai người thường xuyên chơi đùa cùng nhau.
Giang Vọng vào phòng khách lấy lược rồi đi ra sân.
Cậu đứng dưới bóng cây, nhìn cô nhúng hai cánh tay nhỏ nhắn như ngó sen vào nước rồi lắc lư, những ngón tay mảnh khảnh trắng mịn như ngọc chạm vào làn nước xanh biếc.
Bóng cây che đi những tia nắng nhỏ bé.
Lục Lê tò mò gõ nhẹ vào dưa hấu, ngẩng lên nhìn Giang Vọng: “Hồi trước, lúc theo mẹ đi mua dưa hấu, tôi thấy mẹ cũng gõ y như thế, nhưng sao đến lượt tôi gõ thì chẳng nghe thấy gì?”
Thiếu niên trước mặt không còn chút dáng vẻ gầy yếu của ngày xưa nữa.
Trong hai năm qua Giang Vọng đã cao hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa. Giờ đây khi đứng trước mặt cô, trông cậu giống như một cây bạch dương nhỏ.
Tinh thần hăng hái, kiên cường.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn vào khuôn mặt đường nét rõ ràng có góc cạnh của cô, yết hầu khẽ lăn: “Theo Tuế Tuế thì chiều nay tôi đưa cậu đến lớp học đàn piano, hay cậu ấy sẽ đến rồi đi cùng với cậu?”
Lục Lê vừa nghịch nước vừa đáp lại: “Cậu ấy sẽ đến tìm tôi. Cậu ấy bảo kỳ nghỉ hè nhàm chán quá nên đã đăng ký học lớp toán Olympic.”
Giang Vọng “ừ” một tiếng rồi chìa tay ra: “Đưa dây thun buộc tóc cho tôi, để tôi buộc tóc bện tóc cho cậu.”
Lục Lê tháo dây thun buộc tóc màu đen trên cổ tay ra rồi đưa cho Giang Vọng.
Cô quay người lại, chống cằm nhìn chậu cây trong sân, lẩm bẩm hỏi: “Giang Vọng, năm nay ba của cậu có về không?”
Nơi này do Giang Bắc Tâm mua từ nhiều năm trước, nằm trong một con hẻm cũ ở trung tâm thành phố. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lục Lê và Giang Vọng, anh ấy hoàn toàn rời khỏi nhà họ Giang.
Trước khi đi, anh ấy giao hai đứa trẻ cho người bạn sống kế bên trông nom.
Giang Vọng cầm mái tóc dài của Lục Lê, ánh mắt dõi theo từng đường chải đi từ chân tóc đến ngọn tóc của chiếc lược. Cậu từ tốn trả lời: “Năm nay không về, ông ấy có một buổi triển lãm. Tới Tết, tôi và chú út sẽ đến nhà họ Giang chúc Tết rồi về.”
Lục Lê ngoan ngoãn đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sang nhà chú Bùi đợi cậu.”
Nghe vậy, Giang Vọng ngước mắt nhìn sang nhà bên cạnh, cửa sổ đóng chặt cho thấy chú Bùi vẫn chưa dậy. Cậu quay mặt đi, nói: “Hôm nay có thể tôi sẽ đến đón cậu muộn, cậu đợi tôi ở phòng đọc sách của Cung Thiếu nhi, đừng chạy lung tung.”
Lục Lê không hài lòng, lẩm bẩm: “Tôi chạy lung tung hồi nào.”
Giang Vọng tết tóc cho Lục Lê một cách thành thạo, cột chặt bím tóc bằng dây thun rồi vỗ nhẹ vào đầu cô: “Xong rồi. À, chú bảo chúng ta tốt nghiệp rồi, tuần sau muốn dẫn cậu đi chơi với vài người bạn của Giang Nghiêu.”
“Đi chơi ở đâu?” Lục Lê sờ bím tóc đã được thắt ngay ngắn rồi hài lòng hỏi: “Cậu có đi không?”
Nói xong, Lục Lê quay người lại nhìn Giang Vọng.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở, chiếu lên thân hình mảnh khảnh của cậu thiếu niên.
Giang Vọng không trả lời cô ngay vì hình như cậu đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu nói: “Có thể sẽ không kịp. Tôi đã hứa với ba rằng sẽ thay ông ấy giao một bức tranh. Người mua chưa ấn định thời gian nên tôi phải ở lại thành phố Hoà.”
Thấy Giang Vọng không đi, Lục Lê cũng không muốn đi, nhưng chưa kịp mở miệng thì bị Giang Vọng ngắt lời.
“Cậu cứ đi đi, thấy chán quá thì gọi Tuế Tuế.” Thiếu niên vuốt mái tóc trước trán cô rồi điềm nhiên nói tiếp: “Chỉ cần cậu gọi điện cho tôi mỗi ngày là được, bình thường ngoài giờ học cậu chỉ toàn ở nhà, cậu cần đi chơi để giải khuây.”
Ban đầu Lục Lê còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng càng nghe vẻ mặt cô càng kỳ lạ, nghĩ bụng Giang Vọng lại nói được một câu dài thế cơ à.
Cô chớp mắt, hỏi: “Cậu thật sự muốn tôi đi chơi à?”
Giang Vọng đáp: “Ừ, có chú đi cùng cậu nên tôi yên tâm. Vào nhà đi, ngoài này nóng, để tôi xách xô nước vào.”
Lục Lê thấy hơi kỳ lạ, nhưng không vạch trần cậu, dù sao khi trẻ nhỏ trưởng thành, có vài bí mật nhỏ của riêng mình cũng là bình thường. Cô cười tươi nói: “Vậy tôi sẽ đi. Sáng nay ăn gì vậy?”
Nói rồi, Lục Lê lon ton chạy vào bếp.
Giang Vọng xách xô nước lên rồi đi theo sau Lục Lê, thong thả nói: “Tôi có mua bánh bao chiên cho cậu và cả sữa đậu nành còn đang nóng nữa, cậu tự lấy đi.”
“Tôi biết rồi!”
Bím tóc dài của cô gái nhỏ vung vẩy thành những đường cong đẹp mắt.
.
Buổi chiều, trong phòng đọc sách của Cung Thiếu nhi.
“Lê Lê, lại đợi Giang Vọng đến đón à?”
Cô nhóc với mái tóc ngắn ngang tai đang nhai kẹo cao su bong bóng với tâm trạng buồn chán, đôi khuyên tai lấp lánh và chiếc váy da nhỏ màu đen khiến nhiều bậc phụ huynh phải ngoái lại ngắm nhìn.
Sầm Tuế không chút bận tâm, thoải mái để mọi người nhìn.
Khác với vẻ ngoài dễ thương, lanh lợi, khôn khéo vốn có của Lục Lê, ngoại hình của Sầm Tuế thực sự rất ấn tượng. Đôi mày mảnh không che nổi đôi mắt phượng sắc sảo, đôi môi đỏ hồng tự nhiên càng hút mắt hơn, cô nhóc cũng chẳng thèm che giấu sự xinh đẹp đó.
Lục Lê giơ tay gạt đi phần tóc dính trên khóe môi, đáp lại: “Ừ, Giang Vọng nói sẽ đón muộn một chút, cậu không cần phải ở lại đợi với tớ đâu.”
Sầm Tuế nheo mắt, bất mãn nói: “Lê Lê, chắc chắn Giang Vọng đang giấu cậu chuyện gì rồi.”
Cô bé ngẫm nghĩ lại một lúc.
“Cậu nghĩ xem. Lúc trước, cậu ta không để tớ đón cậu, dù có phải tự đi giao đồ, cậu ta cũng sẽ đến đón cậu và lúc nào cũng đón đúng giờ. Còn bây giờ sao lại luôn bắt cậu phải đợi? Theo tớ thấy thì… Chuyện này bắt đầu … từ kỳ nghỉ hè này! Thế theo cậu, cậu ta đã và đang làm những gì?”
Lục Lê đáp lại với vẻ mặt vô tội: “Tớ không biết, nhưng lúc ở nhà... tớ không thấy anh ấy có điều gì bất thường.”
Sầm Tuế khẽ khịt mũi: “Mọi lần cậu ta để ý đến cậu sát sao như thế, nhưng bản thân cậu ta lại đang lén lút làm chuyện gì đó.”
Nghe vậy, Lục Lê liền dỗ dành cô bé: “Được rồi, chỉ là bí mật nhỏ thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Nhân tiện, Tuế Tuế, tuần sau tớ, chú tớ và cả Giang Nghiêu sẽ đi chơi, cậu muốn đi không?”
“Và cả Giang Nghiêu?” Sầm Tuế nghe xong cái tên này bèn xụ mặt ngay: “Anh ta lại đến giành cậu với tớ à? Chẳng phải Giang Vọng… À mà thôi, Giang Vọng có đi không? Nếu có cậu ta đi, tớ không đi.”
Lục Lê lắc đầu: “Anh ấy có việc.”
Có việc?
Sầm Tuế liếc nhanh về phía Lục Lê, có thể cái tên ngốc này không nhận ra nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng rằng Giang Vọng giữ Lục Lê kè kè như báu vật.
Ban đầu Sầm Tuế nghĩ họ là anh em ruột, nhưng hai năm gần đây mới biết là không phải.
Thế nên, theo quan điểm của Sầm Tuế, Giang Vọng dạo này có gì đó không ổn.
Sao cậu ta có thể không đi cùng Lục Lê chứ?
Điều này không hợp lý chút nào.
Sầm Tuế chưa kịp nghĩ thông thì Giang Vọng đến.
Lục Lê và Sầm Tuế đang ngồi bên cửa sổ. Giang Vọng gõ nhẹ vào kính, cậu dường như không nhìn thấy Sầm Tuế mà nói với Lục Lê đang ngước nhìn qua kính: “Ra đi, về nhà thôi.”
Sầm Tuế trừng mắt nhìn Giang Vọng, nói: “Lê Lê, tớ về đây.”
Lục Lê mím môi cười, vỗ nhẹ vào đầu cô bé mà dỗ dành: “Tuế Tuế, cảm ơn cậu đã ngồi đợi Giang Vọng cùng tớ.”
“Xì.” Sầm Tuế quay người, đứng dậy nói: “Tối nay tớ sẽ gọi cho cậu.”
Lục Lê ngoan ngoãn đồng ý.
Cô đợi cho đến khi Sầm Tuế đi qua cánh cửa khác rồi mới quay người chạy về phía cửa.
Giang Vọng bước lên đẩy cửa kính ra, tay kia cầm lấy cặp sách của Lục Lê, hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Hơi nóng phả vào mặt đã bị giọng nói lạnh lùng của Giang Vọng xua tan.
Lục Lê suy nghĩ một chút: “Tớ muốn ăn mì trộn rau củ với dưa chuột và không có cà rốt.”
Giang Vọng đẩy xe đạp, đợi Lục Lê ngồi vững mới đáp: “Không được, hôm qua chưa ăn cà tím, hôm nay nhất định phải ăn.”
Đây là giao ước của họ, Lục Lê chỉ được chọn đồ ăn vào hôm sau.
Lục Lê cũng dễ dỗ dành. Thấy không chiếm được ưu thế, cô vòng tay ôm lấy eo Giang Vọng, bám chặt vào lưng cậu không nhúc nhích.
Trong những năm qua, cả Giang Bắc Tâm và Giang Nam Uý đều gửi tiền theo định kỳ cho Giang Vọng.
Nói là cho Giang Vọng, nhưng những tin nhắn mà Giang Vọng nhận được lần nào cũng giống nhau: đối xử với em gái tốt một chút, em muốn gì thì cứ mua.
Giang Vọng muốn đưa thẳng tấm thẻ này cho Lục Lê cất giữ, nhưng cô không cần. Trong những năm gần đây cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền ở trang viên rồi, muốn thứ gì cô sẽ đến thẳng cửa hàng trò chơi mua.
Chiếc xe đạp mà Giang Vọng đang đi lúc này là món quà sinh nhật mà Lục Lê tặng cho cậu hồi năm ngoái.
Lúc Giang Vọng nhận lấy nó, cậu nghĩ cô mải dành dụm tiền tiêu vặt mà không tiêu nên hờn dỗi mấy ngày. Sau đó tận một tháng sau, cậu phải tận mắt nhìn cô tiêu hết tiền mới nguôi giận.
Ánh sáng từ mặt trời lặn dần dần ló dạng, hơi nóng theo gió tản đi.
Tấm lưng ngày càng rộng của cậu đã che mất phần lớn ánh sáng cho Lục Lê.
Cô yên tâm nhắm mắt lại, từ từ kể lại chuyện gần đây: “Giang Vọng này, cậu nên mua giày mới đấy, quần của cậu cũng ngắn hơn trước rồi, nhưng quần áo có vẻ vẫn mặc được. Giang Vọng, hôm nay tôi đã luyện tập một bài hát mới, lần sau tôi sẽ tới phòng tập rồi đánh cho cậu nghe. Giang Vọng à, dưa hấu của ngày hôm nay ngọt lắm, xíu về nhớ cho chú Bùi ăn thử nữa. Nè Giang Vọng…”
Giang Vọng bất lực. Cô đã thích gọi tên cậu từ khi còn nhỏ.
Lúc này, thật không biết từ “Giang Vọng” đã được gọi bao nhiêu lần.
Nhưng cậu rất thích, thích giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lê khi gọi tên cậu, nên cậu im lặng lắng nghe. Trong tiếng của gió, cậu cố gắng phân biệt giọng nói của cô với tiếng còi xe, đây cũng là khoảnh khắc yêu thích nhất của Giang Vọng khi đạp xe.
Khi chiếc xe đạp rẽ vào con hẻm cũ, bầu trời đã chuyển sang màu đỏ cam.
Lục Lê mở mắt khi nghe thấy tiếng chuông xe đạp trong trẻo vang lên. Những người hàng xóm thân thuộc mỉm cười với họ, Lục Lê cũng mỉm cười vẫy tay lại. Sau khi đi qua một cây đa cực to, họ đến nhà mình: số ba mươi hai đường Cựu Thập.
Lục Lê nhảy xuống xe mà không để ý tới Giang Vọng, gõ cửa nhà số ba mươi ba: “Chú Bùi ơi!”
Giang Vọng cũng không ngăn cô lại, chỉ mở cửa rồi đẩy xe đạp vào.
Lúc này, Bùi Nhượng cũng tình cờ mở cửa. Anh ấy đang mặc một chiếc áo ba lỗ, đầu đã cạo trọc, thân hình cao lớn, nét mặt khỏe khoắn nhưng tinh thần lại khá lười biếng, khóe môi đang cắn một điếu thuốc chưa châm lửa.
“Ô, nhóc con tan học rồi à.”
Giọng nói của Bùi Nhượng vốn hơi khàn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Lục Lê, anh ấy đưa tay ra bế cô nhóc nhẹ như bông này lên rồi đặt lên cánh tay mình: “Anh cháu đón cháu về à?”
Lục Lê cười híp mắt lại rồi trả lời: “Vâng. Chú ơi, tối nay chú qua nhà cháu ăn tối nhé?”
Vừa nói, cô vừa mạnh dạn vươn tay lấy điếu thuốc trên tay Bùi Nhượng xuống, lại nói thêm: “Không được hút thuốc trước mặt trẻ em.”
Bùi Nhượng liếc cô một cái rồi khẽ hừ một tiếng: “Mọi ngày chăm anh cháu chưa đủ hay sao mà giờ lại lo cho cả chú nữa.”
Lục Lê lén dập thuốc đi, che tai anh ấy lại rồi nói nhỏ: “Chú Bùi, tuần sau cháu sẽ đi chơi với chú. Anh cháu bảo rằng anh ấy sẽ không đi, chú thay cháu trông chừng anh ấy nhé. Dạo gần đây anh ấy có một bí mật nhỏ.”
Bùi Nhượng không nói gì mà thầm nghĩ, thằng nhóc kia lúc nào cũng tưởng là mình giấu diếm giỏi lắm.
Đợi Lục Lê thì thầm xong, anh ấy mới đáp: “Được, chú biết rồi. Chú sẽ trông chừng anh cháu cho cháu, anh cháu chạy không thoát đâu.”
Giang Vọng cất xe xong rồi đi tới, thấy Lục Lê và Bùi Nhượng đang chơi đùa vui vẻ nên không gọi cô. Mãi đến khi trộn mì xong, cậu mới gọi to khắp sân: “Lục Lê, anh Nhượng, ăn cơm thôi.”
Nghe tiếng cậu gọi, Lục Lê sửng sốt một lát.
Cô ngỡ màng nhìn Bùi Nhượng: “Chú Bùi, sao anh cháu lại gọi chú như vậy?”
Bùi Nhượng biết cô nhóc này không dễ bị lừa nên cũng không nói gì thêm, chỉ trả lời: “Chú nào biết, chắc trẻ con lại thích tập làm người lớn đây.”
Lục Lê suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Cũng có lý, anh cháu lúc nào cũng nghĩ anh ấy là người lớn.”
Bùi Nhượng bật cười rồi xoa đầu cô: “Cháu mà cũng nói anh cháu thế à, nhóc con như cháu cũng đâu khác gì.”
Lúc này trời đã tối hẳn.
Giang Vọng đứng trong sân, mặt hướng về phía cổng nhìn Bùi Nhượng dắt Lục Lê đi qua cửa. Ánh mắt của cậu vô thức thoáng dừng lại trên bàn tay mà hai người họ đang nắm.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Bùi Nhượng đã bắt được ánh mắt của cậu.
Bùi Nhượng nhướn mày, tính chiếm hữu của thằng bé này càng ngày ghê gớm.
Anh ấy cũng hiểu ý, buông tay Lục Lê ra rồi nói: “Lê Lê ăn trước đi, chú có chút chuyện muốn nói với Giang Vọng.”
Lục Lê nhìn Bùi Nhượng, lại nhìn Giang Vọng, quyết không xen vào chuyện giữa hai người, liền lon ton chạy mất dạng vào bếp.
Sau khi cô đi rồi, trong sân chỉ còn lại Bùi Nhượng và Giang Vọng.
Bùi Nhượng đi thẳng tới bồn rửa rồi vặn vòi nước, tiếng nước chảy vang lên cùng với giọng nói của anh ấy: “Nghĩ kỹ chưa?”
Giang Vọng không trả lời ngay, cậu liếc mắt nhìn phòng bếp rồi mới nói: “Ừm, nghĩ kĩ rồi.”
Bùi Nhượng rửa tay thật sạch, khóa vòi nước, quay người lại rồi bình tĩnh nhìn Giang Vọng. Khi chạm vào đôi mắt đen láy của chàng trai, anh ấy đột nhiên mỉm cười rồi trêu chọc: “Được, chỉ cần sau này em không sợ cô nhóc khóc là được.”
Giang Vọng hơi nhíu mày, nói nhỏ lại: “Tạm thời em... không có ý định cho em ấy biết chuyện.”
Bùi Nhượng đi ngang qua Giang Vọng, vỗ vai cậu rồi nói: “Mỗi buổi sáng lúc bốn giờ, anh sẽ đợi em ở cửa. Buổi chiều, anh đi tập luyện cùng các thành viên trong đội và sẽ tự mình đón Lê Lê. Như những gì em đã nói lúc chiều, qua hai năm nữa anh sẽ đưa em đi.”
Một lúc lâu sau, Giang Vọng mới đáp lại: “Anh Nhượng, thật xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Bùi Nhượng bật cười: “Mau vào đi, chắc Lê Lê đang sốt ruột lắm đấy.”
.
Đêm trước khi rời đi, đèn trong tòa nhà nhỏ được thắp sáng rực rỡ.
Lục Lê ngồi xổm trong phòng rồi thu dọn hành lý, thỉnh thoảng dừng lại lau mồ hôi.
Tiếng quạt quay vù vù, gió đêm lùa vào qua cửa sổ.
Kể cả như thế cũng không thể che giấu được sự khô nóng của những đêm hè.
Giang Vọng ôm túi thuốc lên lầu, thấy cửa phòng Lục Lê mở, cậu biết cô chưa bật điều hòa vì tiết kiệm tiền điện. Thói quen tiết kiệm của cô thật khó thay đổi.
Giang Vọng đứng trước cửa, gõ nhẹ lên cửa, nghe thấy cô bé nói “vào đi” liền bước vào. Cậu đặt túi thuốc xuống, không nhìn vali của Lục Lê mà đóng cửa sổ lại, lấy điều khiển từ xa ra bật điều hòa.
Nghe thấy tiếng động, Lục Lê quay đầu lại nhìn cậu: “Giang Vọng, tôi không nóng.”
Giang Vọng liếc nhìn mồ hôi trên trán cô. Cậu không để ý đến cô mà đi vào phòng tắm, làm ướt khăn mặt rồi đưa cho Lục Lê: “Lau mồ hôi đi. Sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi. Ngày cậu về, tôi sẽ ra sân bay đón cậu.”
Lục Lê nhắm mắt lại rồi thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc khăn mặt mát lạnh áp vào mặt khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Dừng lại một chút, Lục Lê lại bắt đầu lảm nhảm: “Cậu ở nhà một mình, phải chú ý an toàn, đừng về nhà quá muộn, nếu có chuyện gì nhớ chạy qua tìm chú Bùi…”
Giang Vọng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại. Mãi đến khi cô nói xong cậu mới nói: “Lục Lê.”
Lục Lê nhét túi thuốc vào trong vali, kiểm tra lại lần cuối rồi thản nhiên đáp lại: “Hửm?”
“Sáu năm trước, khi chúng ta trở... Trở về từ nhà của cậu, cậu từng nói, có một số chuyện đợi đến khi tôi lớn cậu sẽ nói cho tôi biết.” Giang Vọng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cô nhóc đang ngây người: “Bây giờ, tôi đã lớn rồi.”
Lục Lê đứng hình, ngơ ngác nhìn Giang Vọng bằng đôi mắt hình quả hạnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
Cậu thiếu niên trước mặt không cho phép cô trốn tránh, cậu kéo cô đứng dậy, nhìn cô và lặp lại: “Lục Lê, tôi đã lớn rồi.”
Giọng nói trong trẻo của cô nhóc vọng ra từ cửa sổ tầng hai.
Âm thanh nhẹ nhàng bay từ không trung xuống sân, lướt qua những cành lá xum xuê của cây quýt, rồi truyền đến tai của cậu thiếu niên dưới đất.
Giang Vọng liếc nhìn.
Lục Lê nghiêng nửa người ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen mềm mại buông xuống bậu cửa, vài sợi tóc rủ trước trán. Đôi mắt trong veo của cô khi nhìn thấy cậu thì cong lên, nụ cười trên môi cho thấy tâm trạng cô khá tốt.
Giang Vọng đứng thẳng dậy, rút tay ra khỏi xô nước, vẩy nhẹ vài giọt nước rồi nói: “Hôm qua tôi đã nói thế nào với cậu?”
Lục Lê nhìn xuống dưới thấy Giang Vọng nghiêm túc, cô miễn cưỡng rụt người lại, miệng lẩm bẩm: “Tôi có ngã xuống đâu.”
Dù nói thế, cô vẫn ngoan ngoãn xuống lầu tìm cậu.
Nắng mùa hè luôn nóng như đổ lửa, nhất là vào dịp nghỉ hè.
Giang Vọng đi qua sân nhỏ, rẽ vào phòng bếp, lấy khăn lau khô tay, rồi xoay người lại bước thật nhanh đến chân cầu thang.
Lục Lê ngước mắt nhìn Giang Vọng, tạm quên mất phải nhảy lên bậc thềm, cô chớp mắt hỏi: “Cậu làm gì ngoài sân vậy?”
Giang Vọng nhìn cô bước xuống cầu thang, thấy cô đứng vững trên mặt đất mới chậm rãi quay người: “Sáng nay tôi mua được quả dưa hấu, nên ngâm nó trong xô nước. Chiều nay lúc đi học, cậu mang vào lớp mà ăn.”
“Mua dưa hấu á?” Lục Lê ngó đầu ra sân nhìn: “Để tôi xem thử.”
Giang Vọng nhìn mái tóc rối bời của cô, muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng chưa kịp chạm vào cổ tay cô thì đã dừng lại.
Lục Lê đã lớn rồi.
Không biết từ khi nào cậu đã không còn bế cô nữa, thậm chí chỉ thỉnh thoảng nắm tay thôi.
Lục Lê đi ra ngoài mà không để ý đến khoảnh khắc khựng lại của Giang Vọng, cô nói bâng quơ: “Giang Vọng, Tuế Tuế bảo với tôi rằng, cậu ấy cũng muốn vào trường trung học cơ sở số 1, không muốn vào trường Sùng Anh.”
Năm nay Lục Lê và Giang Vọng tham gia thi chuyển cấp từ tiểu học lên trung học cơ sở.
Họ đã tốt nghiệp tiểu học rồi.
Những năm qua, bạn bè xung quanh Lục Lê không nhiều, ngoài Sầm Tuế và Giang Nghiêu, cô hầu như không đi chơi với ai khác. Giang Vọng không can thiệp vào việc kết giao bạn bè của Lục Lê. Thỉnh thoảng Lục Lê có nói gì cậu cũng chỉ lắng nghe.
Tình bạn thân thiết giữa Lục Lê và Sầm Tuế bắt đầu từ lần nhắc nhở đó.
Sau đó cả hai người thường xuyên chơi đùa cùng nhau.
Giang Vọng vào phòng khách lấy lược rồi đi ra sân.
Cậu đứng dưới bóng cây, nhìn cô nhúng hai cánh tay nhỏ nhắn như ngó sen vào nước rồi lắc lư, những ngón tay mảnh khảnh trắng mịn như ngọc chạm vào làn nước xanh biếc.
Bóng cây che đi những tia nắng nhỏ bé.
Lục Lê tò mò gõ nhẹ vào dưa hấu, ngẩng lên nhìn Giang Vọng: “Hồi trước, lúc theo mẹ đi mua dưa hấu, tôi thấy mẹ cũng gõ y như thế, nhưng sao đến lượt tôi gõ thì chẳng nghe thấy gì?”
Thiếu niên trước mặt không còn chút dáng vẻ gầy yếu của ngày xưa nữa.
Trong hai năm qua Giang Vọng đã cao hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa. Giờ đây khi đứng trước mặt cô, trông cậu giống như một cây bạch dương nhỏ.
Tinh thần hăng hái, kiên cường.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn vào khuôn mặt đường nét rõ ràng có góc cạnh của cô, yết hầu khẽ lăn: “Theo Tuế Tuế thì chiều nay tôi đưa cậu đến lớp học đàn piano, hay cậu ấy sẽ đến rồi đi cùng với cậu?”
Lục Lê vừa nghịch nước vừa đáp lại: “Cậu ấy sẽ đến tìm tôi. Cậu ấy bảo kỳ nghỉ hè nhàm chán quá nên đã đăng ký học lớp toán Olympic.”
Giang Vọng “ừ” một tiếng rồi chìa tay ra: “Đưa dây thun buộc tóc cho tôi, để tôi buộc tóc bện tóc cho cậu.”
Lục Lê tháo dây thun buộc tóc màu đen trên cổ tay ra rồi đưa cho Giang Vọng.
Cô quay người lại, chống cằm nhìn chậu cây trong sân, lẩm bẩm hỏi: “Giang Vọng, năm nay ba của cậu có về không?”
Nơi này do Giang Bắc Tâm mua từ nhiều năm trước, nằm trong một con hẻm cũ ở trung tâm thành phố. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lục Lê và Giang Vọng, anh ấy hoàn toàn rời khỏi nhà họ Giang.
Trước khi đi, anh ấy giao hai đứa trẻ cho người bạn sống kế bên trông nom.
Giang Vọng cầm mái tóc dài của Lục Lê, ánh mắt dõi theo từng đường chải đi từ chân tóc đến ngọn tóc của chiếc lược. Cậu từ tốn trả lời: “Năm nay không về, ông ấy có một buổi triển lãm. Tới Tết, tôi và chú út sẽ đến nhà họ Giang chúc Tết rồi về.”
Lục Lê ngoan ngoãn đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sang nhà chú Bùi đợi cậu.”
Nghe vậy, Giang Vọng ngước mắt nhìn sang nhà bên cạnh, cửa sổ đóng chặt cho thấy chú Bùi vẫn chưa dậy. Cậu quay mặt đi, nói: “Hôm nay có thể tôi sẽ đến đón cậu muộn, cậu đợi tôi ở phòng đọc sách của Cung Thiếu nhi, đừng chạy lung tung.”
Lục Lê không hài lòng, lẩm bẩm: “Tôi chạy lung tung hồi nào.”
Giang Vọng tết tóc cho Lục Lê một cách thành thạo, cột chặt bím tóc bằng dây thun rồi vỗ nhẹ vào đầu cô: “Xong rồi. À, chú bảo chúng ta tốt nghiệp rồi, tuần sau muốn dẫn cậu đi chơi với vài người bạn của Giang Nghiêu.”
“Đi chơi ở đâu?” Lục Lê sờ bím tóc đã được thắt ngay ngắn rồi hài lòng hỏi: “Cậu có đi không?”
Nói xong, Lục Lê quay người lại nhìn Giang Vọng.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở, chiếu lên thân hình mảnh khảnh của cậu thiếu niên.
Giang Vọng không trả lời cô ngay vì hình như cậu đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu nói: “Có thể sẽ không kịp. Tôi đã hứa với ba rằng sẽ thay ông ấy giao một bức tranh. Người mua chưa ấn định thời gian nên tôi phải ở lại thành phố Hoà.”
Thấy Giang Vọng không đi, Lục Lê cũng không muốn đi, nhưng chưa kịp mở miệng thì bị Giang Vọng ngắt lời.
“Cậu cứ đi đi, thấy chán quá thì gọi Tuế Tuế.” Thiếu niên vuốt mái tóc trước trán cô rồi điềm nhiên nói tiếp: “Chỉ cần cậu gọi điện cho tôi mỗi ngày là được, bình thường ngoài giờ học cậu chỉ toàn ở nhà, cậu cần đi chơi để giải khuây.”
Ban đầu Lục Lê còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng càng nghe vẻ mặt cô càng kỳ lạ, nghĩ bụng Giang Vọng lại nói được một câu dài thế cơ à.
Cô chớp mắt, hỏi: “Cậu thật sự muốn tôi đi chơi à?”
Giang Vọng đáp: “Ừ, có chú đi cùng cậu nên tôi yên tâm. Vào nhà đi, ngoài này nóng, để tôi xách xô nước vào.”
Lục Lê thấy hơi kỳ lạ, nhưng không vạch trần cậu, dù sao khi trẻ nhỏ trưởng thành, có vài bí mật nhỏ của riêng mình cũng là bình thường. Cô cười tươi nói: “Vậy tôi sẽ đi. Sáng nay ăn gì vậy?”
Nói rồi, Lục Lê lon ton chạy vào bếp.
Giang Vọng xách xô nước lên rồi đi theo sau Lục Lê, thong thả nói: “Tôi có mua bánh bao chiên cho cậu và cả sữa đậu nành còn đang nóng nữa, cậu tự lấy đi.”
“Tôi biết rồi!”
Bím tóc dài của cô gái nhỏ vung vẩy thành những đường cong đẹp mắt.
.
Buổi chiều, trong phòng đọc sách của Cung Thiếu nhi.
“Lê Lê, lại đợi Giang Vọng đến đón à?”
Cô nhóc với mái tóc ngắn ngang tai đang nhai kẹo cao su bong bóng với tâm trạng buồn chán, đôi khuyên tai lấp lánh và chiếc váy da nhỏ màu đen khiến nhiều bậc phụ huynh phải ngoái lại ngắm nhìn.
Sầm Tuế không chút bận tâm, thoải mái để mọi người nhìn.
Khác với vẻ ngoài dễ thương, lanh lợi, khôn khéo vốn có của Lục Lê, ngoại hình của Sầm Tuế thực sự rất ấn tượng. Đôi mày mảnh không che nổi đôi mắt phượng sắc sảo, đôi môi đỏ hồng tự nhiên càng hút mắt hơn, cô nhóc cũng chẳng thèm che giấu sự xinh đẹp đó.
Lục Lê giơ tay gạt đi phần tóc dính trên khóe môi, đáp lại: “Ừ, Giang Vọng nói sẽ đón muộn một chút, cậu không cần phải ở lại đợi với tớ đâu.”
Sầm Tuế nheo mắt, bất mãn nói: “Lê Lê, chắc chắn Giang Vọng đang giấu cậu chuyện gì rồi.”
Cô bé ngẫm nghĩ lại một lúc.
“Cậu nghĩ xem. Lúc trước, cậu ta không để tớ đón cậu, dù có phải tự đi giao đồ, cậu ta cũng sẽ đến đón cậu và lúc nào cũng đón đúng giờ. Còn bây giờ sao lại luôn bắt cậu phải đợi? Theo tớ thấy thì… Chuyện này bắt đầu … từ kỳ nghỉ hè này! Thế theo cậu, cậu ta đã và đang làm những gì?”
Lục Lê đáp lại với vẻ mặt vô tội: “Tớ không biết, nhưng lúc ở nhà... tớ không thấy anh ấy có điều gì bất thường.”
Sầm Tuế khẽ khịt mũi: “Mọi lần cậu ta để ý đến cậu sát sao như thế, nhưng bản thân cậu ta lại đang lén lút làm chuyện gì đó.”
Nghe vậy, Lục Lê liền dỗ dành cô bé: “Được rồi, chỉ là bí mật nhỏ thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Nhân tiện, Tuế Tuế, tuần sau tớ, chú tớ và cả Giang Nghiêu sẽ đi chơi, cậu muốn đi không?”
“Và cả Giang Nghiêu?” Sầm Tuế nghe xong cái tên này bèn xụ mặt ngay: “Anh ta lại đến giành cậu với tớ à? Chẳng phải Giang Vọng… À mà thôi, Giang Vọng có đi không? Nếu có cậu ta đi, tớ không đi.”
Lục Lê lắc đầu: “Anh ấy có việc.”
Có việc?
Sầm Tuế liếc nhanh về phía Lục Lê, có thể cái tên ngốc này không nhận ra nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng rằng Giang Vọng giữ Lục Lê kè kè như báu vật.
Ban đầu Sầm Tuế nghĩ họ là anh em ruột, nhưng hai năm gần đây mới biết là không phải.
Thế nên, theo quan điểm của Sầm Tuế, Giang Vọng dạo này có gì đó không ổn.
Sao cậu ta có thể không đi cùng Lục Lê chứ?
Điều này không hợp lý chút nào.
Sầm Tuế chưa kịp nghĩ thông thì Giang Vọng đến.
Lục Lê và Sầm Tuế đang ngồi bên cửa sổ. Giang Vọng gõ nhẹ vào kính, cậu dường như không nhìn thấy Sầm Tuế mà nói với Lục Lê đang ngước nhìn qua kính: “Ra đi, về nhà thôi.”
Sầm Tuế trừng mắt nhìn Giang Vọng, nói: “Lê Lê, tớ về đây.”
Lục Lê mím môi cười, vỗ nhẹ vào đầu cô bé mà dỗ dành: “Tuế Tuế, cảm ơn cậu đã ngồi đợi Giang Vọng cùng tớ.”
“Xì.” Sầm Tuế quay người, đứng dậy nói: “Tối nay tớ sẽ gọi cho cậu.”
Lục Lê ngoan ngoãn đồng ý.
Cô đợi cho đến khi Sầm Tuế đi qua cánh cửa khác rồi mới quay người chạy về phía cửa.
Giang Vọng bước lên đẩy cửa kính ra, tay kia cầm lấy cặp sách của Lục Lê, hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Hơi nóng phả vào mặt đã bị giọng nói lạnh lùng của Giang Vọng xua tan.
Lục Lê suy nghĩ một chút: “Tớ muốn ăn mì trộn rau củ với dưa chuột và không có cà rốt.”
Giang Vọng đẩy xe đạp, đợi Lục Lê ngồi vững mới đáp: “Không được, hôm qua chưa ăn cà tím, hôm nay nhất định phải ăn.”
Đây là giao ước của họ, Lục Lê chỉ được chọn đồ ăn vào hôm sau.
Lục Lê cũng dễ dỗ dành. Thấy không chiếm được ưu thế, cô vòng tay ôm lấy eo Giang Vọng, bám chặt vào lưng cậu không nhúc nhích.
Trong những năm qua, cả Giang Bắc Tâm và Giang Nam Uý đều gửi tiền theo định kỳ cho Giang Vọng.
Nói là cho Giang Vọng, nhưng những tin nhắn mà Giang Vọng nhận được lần nào cũng giống nhau: đối xử với em gái tốt một chút, em muốn gì thì cứ mua.
Giang Vọng muốn đưa thẳng tấm thẻ này cho Lục Lê cất giữ, nhưng cô không cần. Trong những năm gần đây cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền ở trang viên rồi, muốn thứ gì cô sẽ đến thẳng cửa hàng trò chơi mua.
Chiếc xe đạp mà Giang Vọng đang đi lúc này là món quà sinh nhật mà Lục Lê tặng cho cậu hồi năm ngoái.
Lúc Giang Vọng nhận lấy nó, cậu nghĩ cô mải dành dụm tiền tiêu vặt mà không tiêu nên hờn dỗi mấy ngày. Sau đó tận một tháng sau, cậu phải tận mắt nhìn cô tiêu hết tiền mới nguôi giận.
Ánh sáng từ mặt trời lặn dần dần ló dạng, hơi nóng theo gió tản đi.
Tấm lưng ngày càng rộng của cậu đã che mất phần lớn ánh sáng cho Lục Lê.
Cô yên tâm nhắm mắt lại, từ từ kể lại chuyện gần đây: “Giang Vọng này, cậu nên mua giày mới đấy, quần của cậu cũng ngắn hơn trước rồi, nhưng quần áo có vẻ vẫn mặc được. Giang Vọng, hôm nay tôi đã luyện tập một bài hát mới, lần sau tôi sẽ tới phòng tập rồi đánh cho cậu nghe. Giang Vọng à, dưa hấu của ngày hôm nay ngọt lắm, xíu về nhớ cho chú Bùi ăn thử nữa. Nè Giang Vọng…”
Giang Vọng bất lực. Cô đã thích gọi tên cậu từ khi còn nhỏ.
Lúc này, thật không biết từ “Giang Vọng” đã được gọi bao nhiêu lần.
Nhưng cậu rất thích, thích giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lê khi gọi tên cậu, nên cậu im lặng lắng nghe. Trong tiếng của gió, cậu cố gắng phân biệt giọng nói của cô với tiếng còi xe, đây cũng là khoảnh khắc yêu thích nhất của Giang Vọng khi đạp xe.
Khi chiếc xe đạp rẽ vào con hẻm cũ, bầu trời đã chuyển sang màu đỏ cam.
Lục Lê mở mắt khi nghe thấy tiếng chuông xe đạp trong trẻo vang lên. Những người hàng xóm thân thuộc mỉm cười với họ, Lục Lê cũng mỉm cười vẫy tay lại. Sau khi đi qua một cây đa cực to, họ đến nhà mình: số ba mươi hai đường Cựu Thập.
Lục Lê nhảy xuống xe mà không để ý tới Giang Vọng, gõ cửa nhà số ba mươi ba: “Chú Bùi ơi!”
Giang Vọng cũng không ngăn cô lại, chỉ mở cửa rồi đẩy xe đạp vào.
Lúc này, Bùi Nhượng cũng tình cờ mở cửa. Anh ấy đang mặc một chiếc áo ba lỗ, đầu đã cạo trọc, thân hình cao lớn, nét mặt khỏe khoắn nhưng tinh thần lại khá lười biếng, khóe môi đang cắn một điếu thuốc chưa châm lửa.
“Ô, nhóc con tan học rồi à.”
Giọng nói của Bùi Nhượng vốn hơi khàn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Lục Lê, anh ấy đưa tay ra bế cô nhóc nhẹ như bông này lên rồi đặt lên cánh tay mình: “Anh cháu đón cháu về à?”
Lục Lê cười híp mắt lại rồi trả lời: “Vâng. Chú ơi, tối nay chú qua nhà cháu ăn tối nhé?”
Vừa nói, cô vừa mạnh dạn vươn tay lấy điếu thuốc trên tay Bùi Nhượng xuống, lại nói thêm: “Không được hút thuốc trước mặt trẻ em.”
Bùi Nhượng liếc cô một cái rồi khẽ hừ một tiếng: “Mọi ngày chăm anh cháu chưa đủ hay sao mà giờ lại lo cho cả chú nữa.”
Lục Lê lén dập thuốc đi, che tai anh ấy lại rồi nói nhỏ: “Chú Bùi, tuần sau cháu sẽ đi chơi với chú. Anh cháu bảo rằng anh ấy sẽ không đi, chú thay cháu trông chừng anh ấy nhé. Dạo gần đây anh ấy có một bí mật nhỏ.”
Bùi Nhượng không nói gì mà thầm nghĩ, thằng nhóc kia lúc nào cũng tưởng là mình giấu diếm giỏi lắm.
Đợi Lục Lê thì thầm xong, anh ấy mới đáp: “Được, chú biết rồi. Chú sẽ trông chừng anh cháu cho cháu, anh cháu chạy không thoát đâu.”
Giang Vọng cất xe xong rồi đi tới, thấy Lục Lê và Bùi Nhượng đang chơi đùa vui vẻ nên không gọi cô. Mãi đến khi trộn mì xong, cậu mới gọi to khắp sân: “Lục Lê, anh Nhượng, ăn cơm thôi.”
Nghe tiếng cậu gọi, Lục Lê sửng sốt một lát.
Cô ngỡ màng nhìn Bùi Nhượng: “Chú Bùi, sao anh cháu lại gọi chú như vậy?”
Bùi Nhượng biết cô nhóc này không dễ bị lừa nên cũng không nói gì thêm, chỉ trả lời: “Chú nào biết, chắc trẻ con lại thích tập làm người lớn đây.”
Lục Lê suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Cũng có lý, anh cháu lúc nào cũng nghĩ anh ấy là người lớn.”
Bùi Nhượng bật cười rồi xoa đầu cô: “Cháu mà cũng nói anh cháu thế à, nhóc con như cháu cũng đâu khác gì.”
Lúc này trời đã tối hẳn.
Giang Vọng đứng trong sân, mặt hướng về phía cổng nhìn Bùi Nhượng dắt Lục Lê đi qua cửa. Ánh mắt của cậu vô thức thoáng dừng lại trên bàn tay mà hai người họ đang nắm.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Bùi Nhượng đã bắt được ánh mắt của cậu.
Bùi Nhượng nhướn mày, tính chiếm hữu của thằng bé này càng ngày ghê gớm.
Anh ấy cũng hiểu ý, buông tay Lục Lê ra rồi nói: “Lê Lê ăn trước đi, chú có chút chuyện muốn nói với Giang Vọng.”
Lục Lê nhìn Bùi Nhượng, lại nhìn Giang Vọng, quyết không xen vào chuyện giữa hai người, liền lon ton chạy mất dạng vào bếp.
Sau khi cô đi rồi, trong sân chỉ còn lại Bùi Nhượng và Giang Vọng.
Bùi Nhượng đi thẳng tới bồn rửa rồi vặn vòi nước, tiếng nước chảy vang lên cùng với giọng nói của anh ấy: “Nghĩ kỹ chưa?”
Giang Vọng không trả lời ngay, cậu liếc mắt nhìn phòng bếp rồi mới nói: “Ừm, nghĩ kĩ rồi.”
Bùi Nhượng rửa tay thật sạch, khóa vòi nước, quay người lại rồi bình tĩnh nhìn Giang Vọng. Khi chạm vào đôi mắt đen láy của chàng trai, anh ấy đột nhiên mỉm cười rồi trêu chọc: “Được, chỉ cần sau này em không sợ cô nhóc khóc là được.”
Giang Vọng hơi nhíu mày, nói nhỏ lại: “Tạm thời em... không có ý định cho em ấy biết chuyện.”
Bùi Nhượng đi ngang qua Giang Vọng, vỗ vai cậu rồi nói: “Mỗi buổi sáng lúc bốn giờ, anh sẽ đợi em ở cửa. Buổi chiều, anh đi tập luyện cùng các thành viên trong đội và sẽ tự mình đón Lê Lê. Như những gì em đã nói lúc chiều, qua hai năm nữa anh sẽ đưa em đi.”
Một lúc lâu sau, Giang Vọng mới đáp lại: “Anh Nhượng, thật xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Bùi Nhượng bật cười: “Mau vào đi, chắc Lê Lê đang sốt ruột lắm đấy.”
.
Đêm trước khi rời đi, đèn trong tòa nhà nhỏ được thắp sáng rực rỡ.
Lục Lê ngồi xổm trong phòng rồi thu dọn hành lý, thỉnh thoảng dừng lại lau mồ hôi.
Tiếng quạt quay vù vù, gió đêm lùa vào qua cửa sổ.
Kể cả như thế cũng không thể che giấu được sự khô nóng của những đêm hè.
Giang Vọng ôm túi thuốc lên lầu, thấy cửa phòng Lục Lê mở, cậu biết cô chưa bật điều hòa vì tiết kiệm tiền điện. Thói quen tiết kiệm của cô thật khó thay đổi.
Giang Vọng đứng trước cửa, gõ nhẹ lên cửa, nghe thấy cô bé nói “vào đi” liền bước vào. Cậu đặt túi thuốc xuống, không nhìn vali của Lục Lê mà đóng cửa sổ lại, lấy điều khiển từ xa ra bật điều hòa.
Nghe thấy tiếng động, Lục Lê quay đầu lại nhìn cậu: “Giang Vọng, tôi không nóng.”
Giang Vọng liếc nhìn mồ hôi trên trán cô. Cậu không để ý đến cô mà đi vào phòng tắm, làm ướt khăn mặt rồi đưa cho Lục Lê: “Lau mồ hôi đi. Sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi. Ngày cậu về, tôi sẽ ra sân bay đón cậu.”
Lục Lê nhắm mắt lại rồi thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc khăn mặt mát lạnh áp vào mặt khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Dừng lại một chút, Lục Lê lại bắt đầu lảm nhảm: “Cậu ở nhà một mình, phải chú ý an toàn, đừng về nhà quá muộn, nếu có chuyện gì nhớ chạy qua tìm chú Bùi…”
Giang Vọng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại. Mãi đến khi cô nói xong cậu mới nói: “Lục Lê.”
Lục Lê nhét túi thuốc vào trong vali, kiểm tra lại lần cuối rồi thản nhiên đáp lại: “Hửm?”
“Sáu năm trước, khi chúng ta trở... Trở về từ nhà của cậu, cậu từng nói, có một số chuyện đợi đến khi tôi lớn cậu sẽ nói cho tôi biết.” Giang Vọng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cô nhóc đang ngây người: “Bây giờ, tôi đã lớn rồi.”
Lục Lê đứng hình, ngơ ngác nhìn Giang Vọng bằng đôi mắt hình quả hạnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
Cậu thiếu niên trước mặt không cho phép cô trốn tránh, cậu kéo cô đứng dậy, nhìn cô và lặp lại: “Lục Lê, tôi đã lớn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.