Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 1:

Thanh Tây

15/09/2024

[Giang Vọng đứng trước cửa máy bay trực thăng, vẻ mặt nhàn tản, đôi mắt đen láy đằng sau cặp kính bảo vệ toát lên vẻ điềm tĩnh, đuôi mắt hơi nhướng lên chẳng hề tỏ ra lạnh lùng trước sức gió dữ dội trên cao. Anh cúi đầu nhìn lớp lớp mây nối mây phía dưới, mái tóc xõa tung trước trán. Giang Vọng trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhìn thẳng vào bạn...]

"Muốn nhảy dù cùng tôi không?"

Giọng người đàn ông trầm ấm, rõ ràng, âm cuối mang ý cười như tan biến theo cơn gió.

Bấy giờ, gần như tất cả những người trẻ tuổi có mặt ở quảng trường đều dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên màn hình khổng lồ trên cao.

Đôi mắt anh dường như có thể nhìn thấu trái tim đối phương, bàn tay vững vàng với đường nét rắn chắc vươn ra trước mắt bạn, khiến bạn không khỏi mơ màng nghĩ: Nếu đồng ý với anh thì mình sẽ có niềm vui bất ngờ gì đây?

"AAAAA, Giang Vọng đẹp trai quá đi! Nhưng khó vượt ải quá huhuhuhu!"

"Cực khó luôn, cho dù chơi đi chơi lại bao nhiêu lần thì độ thiện cảm của anh ấy với tôi lúc nào cũng là số âm!"

“Mé, tôi cũng âm đây!”

“Ớ? Mọi người cũng thế hả?”

“Anh chàng này khó cưa đổ quá, nhưng biết sao giờ, tôi đây cam tâm tình nguyện huhu!”

Cái nắng mùa hè oi ả như chẳng thấy điểm cuối.

Các cô gái trẻ cứ thế đứng dưới ánh mặt trời nắng gắt chẳng chút nao núng, sợ hãi. Chỉ lác đác vài người đứng dưới tán cây rợp bóng cách đó không xa.

Ánh nắng chói chang dường như cảm nhận được sự thờ ơ của đám người nên càng ra sức chói chang hơn.

Trong đám đông dưới trời nắng, có một cô gái chẳng hề hào hứng như những người còn lại, chỉ vùi đầu tránh nắng, lững thững bước đi. Thân hình gầy gò của cô gần như hoà vào bóng râm, vài giọt nắng nho nhỏ hẵng còn nhảy múa trên mũi giày màu trắng của cô.

Sự hối hả ồn ã xung quanh dường như chẳng mảy may ảnh hưởng tới cô, đi được nửa đường, cô bị ai đó vươn tay tóm lấy: "Đây là tình tiết mới ư? Á á á, về nhà tôi phải chinh phục anh ấy mới được!"

Cô gái quay đầu lại, nét mặt vẫn nhuốm vẻ hào hứng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt người bị mình nắm tay, tức thì sửng sốt chốc lát.

Cô ấy... đẹp quá đi mất! Trông giống y như một con búp bê xinh đẹp.

Cô gái hơi đỏ mặt, muộn màng nhận ra mình vừa kéo nhầm người: "Xin lỗi nhé, tôi tưởng bạn tôi đang đứng ở đây. Ha ha, tay cô lạnh quá..."

Nói đoạn, cô gái như cảm thấy câu nói vừa rồi còn khiến mọi thứ ngượng ngập hơn, bèn vội vàng thả tay đối phương ra.

Đầu óc trống rỗng của Lục Lê dần trở về với thực tại khi cô gái cất tiếng.

Con đường dẫn tới nhà tù rất hẻo lánh, đồng không mông quạnh, chẳng có lấy mấy mống người. Dọc đường có vài cái cây thưa thớt, quả là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, chim chóc cũng chẳng thèm đậu xuống nghỉ ngơi.

Nhưng ở đây tiếng người không ngớt, các cô ngước lên là có thể nhìn thấy nụ cười hiểu ý trên gương mặt nhau.

Bàn tay lạnh lẽo của Lục Lê dần ấm lên khi tiếng nói vang lên bên tai mình. Cô nên đứng dưới ánh mặt trời, chứ không phải dưới bóng râm tối tăm.

Lục Lê mím môi, lắc đầu: "Không sao đâu."

Tính cách của cô gái rõ là rất dễ làm thân, cô ấy sán lại gần, hỏi với vẻ tò mò: "Cô cũng tới xem Giang Vọng hả? Người cô chinh phục đầu tiên là ai đó? Lâm Thanh Dụ hay là Sầm Tuế? Mà cũng có khả năng là Giang Nghiêu ha."

Nói thật là Lục Lê chưa từng nghe đến tên của ai trong số bốn cái tên vừa rồi.

Lục Lê nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn vào gương mặt khiến biết bao cô gái si mê trên màn hình khổng lồ, không nỡ lạnh mặt đáp trả sự nhiệt tình của đối phương, cô đáp: "Đúng thế, tôi tới xem Giang Vọng."

Cô gái nghe vậy, không khỏi thốt lên: "Tôi nghĩ những người chọn chinh phục Giang Vọng đầu tiên đều là những chiến binh. Người chị em này, mình kết bạn WeChat nhé? Tôi thấy cô còn rất trẻ, vẫn đang đi học đúng không?"

Lục Lê đấu tranh tâm lý một lúc mới lấy điện thoại ra: "Em vừa thi xong đại học, sắp mười tám tuổi rồi."

Hai người đang nói chuyện thì người bạn của cô gái kia quay về. Lục Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, tạm biệt cô gái. Hồi lâu sau, cô gái ngoảnh đầu, nhìn chăm chăm bóng lưng dần khuất của Lục Lê.

Thời tiết này ai nấy đi đường đều cầm ô, người không có ô thì chọn chỗ râm mát mà đi, nhưng Lục Lê càng đi càng xa, cứ đầu trần dưới trời nắng chang chang như thế. Có hơi lạ! Nhưng chỉ chốc lát sau cô gái đã quăng luôn chuyện này ra khỏi đầu, tiếp tục xem đoạn quảng cáo của các nhà đầu tư.

.

“Ơ kìa, Lê Lê về rồi, đi thăm mẹ hả?”

Thím Trương nhà bên cạnh vừa thấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang, vội vàng vén rèm cửa sổ lên, trông ra ngoài.

Thím Trương đảo mắt, lẳng lặng nhìn về phía tay Lục Lê, lúc sáng Lục Lê xách túi ra ngoài, nhưng giờ lại xách nguyên túi về.

Lục Lê nghỉ một lát, hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn thím Trương. Ánh mắt người đàn bà trung niên ngập vẻ tò mò, nhưng vì nghĩ cho tâm trạng của Lục Lê nên không tiện hỏi thẳng, chỉ hỏi ý với vẻ tế nhị.

Lục Lê gật đầu: “Vâng.”



Chẳng ừ hử thêm gì nữa.

Trong cầu thang hẹp nóng nực, ẩm thấp, người sống trong tòa nhà ở khu tập thể cũ kỹ này đã làm hàng xóm với nhau nhiều năm. Mùa hè họ chẳng đóng cửa, chỉ ngồi sau tấm mành mỏng treo lên thay cửa. Nghe thấy tiếng động, ai nấy đều tò mò ngó đầu ra hóng chuyện.

Những người hàng xóm ấy cũng chẳng có ý xấu gì, nhưng trong toà nhà nhỏ này, chẳng có bí mật gì hết.

Lục Lê lê bước lên bậc thang cuối cùng, cúi đầu móc chìa khoá ra. Tiếng kim loại va vào nhau leng keng vang trọng trong hành lang yên tĩnh. Giọng thím Trương xen lẫn vào cái nóng hầm hập của ngày hè, vừa như xa xăm lại rõ ràng vô cùng: "Lê Lê này, cháu đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Những tài liệu ôn tập, vở ghi chép gì gì đấy chắc cũng sắp vứt đi rồi nhỉ? Nếu cháu thấy tiện thì cho em Hề Hề được không? Nghỉ hè xong là em nó lên cấp ba, vào trường trung học phổ thông số một giống cháu đó. Con bé nó..."

“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai đấy?”

Giọng nói nhanh nhẹn hoạt bát của Hề Hề vang lên, tựa như có thể xoa dịu cái nóng giữa hè.

Giọng nói ngày càng gần. Lục Lê xoay khóa, vội vàng trả lời: “Dạ, cháu đi soạn sách cho em.”

“Lê Lê này, lát nữa sang đây ăn dưa hấu nhé!”

“Vâng.”

Lục Lê đóng cửa, dựa lên ván cửa hồi lâu, không nhúc nhích.

Ánh mắt tọc mạch rình mò của thím Trương tàn nhẫn vạch trần tình cảnh chẳng chỗ nương náu của cô. Cô nhìn chằm chằm sàn nhà bếp, ánh mắt vô hồn, thẫn thờ nhìn vết nứt trên mặt đất.

Hồi lâu sau, Lục Lê không nhìn sàn nhà nữa, thay giày, vào phòng ngủ tìm tài liệu học tập. Cô không thích lề mề khi làm việc gì đó, đây là thói quen được hình thành từ nhỏ, vì chậm tay chậm chân là sẽ bị ăn đòn.



Lục Lê ôm một chồng tài liệu, mở cửa nhà, bấy giờ thím Trương không ở cửa nữa. Cái quạt nan cũ nát bị vứt trên ghế. Lục Lê không định đi vào, toan để tài liệu xuống, báo một tiếng rồi đi luôn. Cửa chưa đóng, mấy toà nhà kiểu cũ cách âm rất kém.

Lục Lê nghe rõ mồn một giọng nói không to không nhỏ của Hề Hề:

“Mẹ, không biết chị Lê Lê sống một mình có sợ không nhỉ?”

“Sao ngày nào con cũng có lắm thắc mắc thế hả? Ăn dưa hấu đi.”

“Á, sao mẹ lại đánh con? Con có nói gì đâu. Đúng là thế mà, ở trong cái nhà từng có người chết đáng sợ quá mà, người chết còn là ba chị ấy nữa. Ấy, mẹ này, bình thường cô Nguyệt dịu dàng là thế, sao lại giết chết chồng mình được nhỉ? Mẹ, ái ui, mẹ lại đánh con nữa vậy!”

“Về phòng coi! Phiền chết mất! Nghỉ ở nhà mà chỉ được cái chọc tức mẹ là giỏi!”

Lục Lê không nhìn vào trong nữa, cũng từ bỏ việc lên tiếng thông báo, cúi xuống đặt chồng tài liệu ở cửa rồi lặng lẽ rời khỏi đó.

Về tới nhà, Lục Lê bình tĩnh nhìn căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ không tới tám mươi mét vuông trước mặt… Rèm cửa ố vàng, sofa sờn góc, đũa mòn bát mẻ, tủ lạnh cũ kỹ cực ồn khi cắm điện.

Tiếng ồn ù ù vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến dây cót căng chặt trong đầu Lục Lê được thả lỏng. Nơi quen thuộc này chỉ có bộ dao kéo là mới toanh. Cô nhìn chằm chằm sàn nhà sạch bóng trong phòng bếp, có thể thấy loáng thoáng vết nứt trên nền gạch. Ba cô chết ở đây, chết trong phòng bếp.

Giết chồng là chuyện cực lớn. Cơ mà cũng bình thường, đôi khi chỉ là tiện tay giết thôi. Một năm trước, mẹ ruột Lục Lê - Tống Minh Nguyệt đã nói thế với cảnh sát đấy!

Cảnh sát hỏi bà ấy tại sao lại giết chồng, là mưu sát hay do một phút mất kiềm chế? Bà ấy trả lời với vẻ thản nhiên: Chẳng biết nữa, lúc đó nhìn thấy chồng mình, thế là giết thôi.

Chuyện này nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi khiến xã hội sục sôi.

Chưa bao giờ có nhiều người chen chúc trước toà nhà cũ nát tới vậy. Những cuộc phỏng vấn hàng xóm láng giềng, anh em họ hàng vân vân nhanh chóng lan rộng khắp thành phố.

Hiệu trưởng trường trung học số một là người tốt. Suốt khoảng thời gian ấy không cho một phóng viên nào vào trường học, còn dặn tất cả học sinh trong trường không được phép nhắc về bất cứ điều gì liên quan tới chuyện này. Lúc đó Lục Lê sống trong trường cho tới khi mọi chuyện lắng xuống.

Trong mọi nội dung phỏng vấn, Tống Minh Nguyệt được tất cả mọi người công nhận là người phụ nữ tốt. Hàng xóm bảo bà ấy thường ngày hiền lành, dịu dàng; anh em họ hàng nói bà ấy trầm tính, ít nói. Nhưng người phụ nữ tốt ấy lại bỗng chốc trở thành hung thủ giết người.

Lục Lê thẫn thờ nghĩ, cô thà rằng Tống Minh Nguyệt làm một người tốt, chứ đừng làm một người phụ nữ tốt! Dù ngày hè oi bức nóng nực kéo dài, rồi cũng sẽ có ngày kết thúc. Lục Lê biết chứ.

.

Tới tối, Lục Lê tắm rửa xong xuôi, nằm trên chiếc giường cá nhân nhỏ của mình.

Đầu cô hướng về chiếc quạt điện đang quay vù vù, mái tóc đen dài tự nhiên buông xõa, đuôi tóc hẵng còn vương hơi nước.

Bóng đèn sợi đốt sáng chói khiến mắt hơi mờ nhoè. Lục Lê đã quen với ánh đèn huỳnh quang hỏng một nửa ở kí túc xá, giờ dọn về nhà ở đã hơn nửa tháng mà cô vẫn chưa thể làm quen lại được.

Đâu đó những âm thanh vụn vặt, loáng thoáng len lỏi tới đây cùng cơn gió đêm. Tiếng chuyện trò bên nhà hàng xóm, nhưng chẳng biết là ở tầng trên hay tầng dưới.

Lục Lê sống trong trường suốt năm lớp mười hai. Sau khi phiên tòa xét xử diễn ra, cô chưa từng gặp lại Tống Minh Nguyệt, Tống Minh Nguyệt từ chối gặp cô. Mãi tới hôm nay, cô mới gặp lại mẹ mình ở trại giam.

Nhớ lại chuyện ban ngày, Lục Lê không khỏi nghĩ tới cô gái mình gặp được trên đường hôm nay, cô lấy điện thoại mở WeChat ra.

Có 493 tin nhắn mới trong nhóm lớp.

Khung chat tiếp theo là ảnh đại diện của cô gái ban ngày, cùng với tin nhắn anh em họ hàng gửi cách đây một tuần, nhưng Lục Lê vẫn chưa trả lời.



Lục Lê bấm vào trang cá nhân của cô gái.

Bầu trời trong xanh vời vợi vào một ngày nào nó, chú mèo ngoan ngoãn bên vệ đường, cốc nước mát lạnh ngày hè... Những mảnh ghép cuộc sống này lấp đầy cuộc sống thường ngày của cô gái, khác hẳn với cô!

Trạng thái gần nhất được cập nhật gắn định vị nơi hôm nay họ gặp nhau. Người trong ảnh là Giang Vọng, nhân vật trong phim hoạt hình à? Lục Lê lơ đãng nghĩ, tiếp tục lướt xuống dưới.

Nội dung chia sẻ ...

[Phiên bản trải nghiệm của game nhập vai hẹn hò "Chinh phục trái tim tôi" ra mắt và nhanh chóng trở nên phổ biến khắp thế giới chỉ sau sáu tháng ngắn ngủi. Chiều nay, công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông văn hoá DreamWorks đã phát hành một phần cốt truyện để mở khoá thẻ game mới nhất của nhân vật Giang Vọng...]

Trang cá nhân của cô gái gần như chia sẻ tất cả những bài đăng liên quan tới game hẹn hò này.

Lục Lê mở Weibo ra, nhập từ khoá: “Chinh phục trái tim tôi" vào thanh tìm kiếm.

Mục Real-time ở Weibo kèm cụm từ khoá mới. #Giang Vọng - Chinh phục trái tim tôi.#

Bài đăng đầu tiên đã có hơn 5000 lượt chia sẻ.

[#Giang Vọng - Chinh phục trái tim tôi #Giang Vọng giết tôi đi trời ơi á á á! Độ thiện cảm cũng khiến tôi gục ngã luôn!!! Độ thiện cảm lúc ban đầu là số âm thì không nói làm gì, cơ mà tôi hì hục cả nửa đời người, độ thiện cảm cũng chưa đạt nổi 10 điểm luôn má ơi! Giết tôi đi!!!!]

Hoá ra trò chơi này hot tới thế. Lục Lê lại lướt vài tin liên quan và đã biết một trong những lý do khiến trò chơi này trở nên nổi tiếng.

Game nhập vai [Chinh phục trái tim tôi] có tổng cộng thẻ game của năm nhân vật. Người chơi đầu tiên đạt tiến độ chinh phục 100% nhân vật trong game sẽ nhận được phần thưởng tương ứng với thẻ game của nhân vật đó. Năm thẻ game của năm nhân vật sẽ có phần thưởng tương ứng khác nhau. Trong số đó, thẻ game nhân vật được chú ý nhất là Giang Vọng.

Bởi ngoài phần thiết lập của thẻ, phần thưởng tương ứng với nhân vật Giang Vọng có sức hấp dẫn nhất - biến điều ước của bạn thành sự thật!

Từng có nhiều cư dân mạng để lại câu hỏi dưới bài đăng do tài khoản Weibo chính thức của game đăng tải, hỏi về phạm vi của điều ước này. Có người muốn năm triệu tệ, có người ước được căn nhà, còn có người muốn dấn thân vào giới giải trí làm diễn viên.

Tài khoản Weibo chính thức chỉ trả lời ngắn gọn: [Được.]

Chỉ cần bạn đưa ra điều ước, DreamWorks đều sẽ giúp bạn hiện thực hoá nó!

Lục Lê kinh ngạc đọc tiếp những tin khác, thậm chí game nhập vai này còn chu đáo chia làm hai chế độ chơi cạnh tranh và chế độ chơi thường ngày. Tương ứng với hai chế độ chơi là nhiệm vụ vun đắp cuộc sống “tương lai” giữa bạn và nhân vật thẻ game, hoặc đưa bạn đi tìm hiểu “quá khứ” của nhân vật thẻ game.

Giang Vọng.

Lục Lê thầm gọi cái tên này, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại suy nghĩ: Biến điều ước của bạn thành sự thật.

Như bị ma xui quỷ khiến, Lục Lê nhấp vào app store, tải game [Chinh phục trái tim tôi] về di động. Nhà cô không có wi-fi, cột sóng chỉ có hai vạch, thanh tải xuống trên màn hình chạy rất lâu mới tải về thành công.

Đuôi tóc ẩm ướt đã bị quạt điện và cái nóng nực của mùa hè hong khô từ lâu. Lục Lê chỉnh lại tư thế, nằm lên gối ngủ, ánh đèn nhức mắt dường như đỡ chói loá hơn chút ít.

Cô nhấp mở game, chốc lát sau tiếng nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, cùng với giọng nữ dịu dàng: Chào mừng đến với Chinh phục trái tim tôi. Bạn cần xác thực thân phận thật để tiến hành chơi game, một thẻ căn cước chỉ được dùng để xác thực một tài khoản game.

Lục Lê thấy một hàng chữ xuất hiện trên giao diện màn hình.

[Hãy chắc chắn rằng bạn đã trên 18 tuổi.]

Lục Lê nhập số căn cước, xong xuôi, giọng nữ lại vang lên.

[Chinh phục trái tim tôi chia thành chế độ chơi cạnh tranh và chế độ chơi thường ngày. Sau khi lựa chọn, bạn không thể thay đổi chế độ chơi.]

Lục Lê đã tìm hiểu qua về hai chế độ chơi này trên Weibo.

Chế độ chơi cạnh tranh phù hợp với người chơi hệ đại gia, chế độ chơi thường ngày phù hợp với người chơi bình thường.

Lục Lê chẳng chút do dự chọn chế độ chơi thường ngày.

[Hãy chọn nhân vật bạn chinh phục đầu tiên, có thể chọn nhiều nhân vật.]

Lục Lê ngẩn ra chốc lát. Câu này… hình như hơi sai sai? Nhưng cô không biết sai ở đâu. Đêm hè nóng nực, quạt điện xoay tròn, hàng xóm vẫn đang chuyện trò rôm rả.

Rèm cửa tím nhạt cuốn theo chiều gió, những vì sao rải rác trên bầu trời đêm trong vắt.

Lục Lê nằm trên chiếc giường đơn, nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Vọng trên tấm thẻ trong game, đôi mắt anh đen láy, hệt như trùng khớp với ánh mắt chăm chú của người đàn ông trên màn hình khổng lồ ở quảng trường, cô ngẩn ra giây lát.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng dường như lại vang lên bên tai cô, trầm khàn hỏi: "Muốn có được trái tim tôi không?"

Lục Lê khẽ cử động đầu ngón tay trắng nõn, chỉ cách nút xác nhận một xíu.

[Bạn có chắc chắn chọn nhân vật chinh phục đầu tiên là Giang Vọng?]

[Chắc chắn.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook