Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 2:
Thanh Tây
15/09/2024
Thành phố Hoà, khu phố đèn đỏ.
Con hẻm chật hẹp chia cắt khu phía đông và khu phía tây thành hai thế giới sáng tối rõ ràng, một bên đèn đuốc lấp lánh, bên còn lại im lìm lặng ngắt.
Trong con hẻm, tiếng chai thuỷ tinh leng keng xen lẫn tiếng đàn ông chửi bới vang vọng.
Ổ gà ổ chuột trên đường đọng đầy nước từ cơn mưa hôm qua.
Có bóng người gầy gò bất chợt chạy dọc con hẻm, bàn chân đi đôi dép lê giẫm vào vũng nước trên đường, nước bùn lập tức bắn tung toé vào người đàn ông đang gục bên đường.
"Giang Vọng! Mày quay lại đây cho ông!" Người đàn ông gào giọng chửi bới, giơ tay toan đứng dậy, nhưng men say lại khiến người đàn ông loạng choạng ngã phịch xuống đất: "Thằng nhóc khốn kiếp, chạy nhanh gớm..."
Người khu phía Tây không ai không biết Giang Vọng.
Không chỉ bởi vì cậu ngoan ngoãn đáng yêu, còn bởi vì cậu có một người mẹ làm nghề buôn hương bán phấn. Người nơi đây đủ loại thượng vàng hạ cám, chẳng thiếu loại nào.
Dáng người cậu bé nho nhỏ, nhưng chạy cực nhanh.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính chút bụi bẩn, đôi mắt đen láy sáng ngời, cậu mím chặt môi, chiếc áo ba lỗ cậu đang mặc thấm đẫm mồ hôi. Cậu nhanh nhẹn lách mình vào trong con hẻm, chẳng mấy chốc đã chạy tới góc heo hút nhất của khu phía tây.
Bóng đèn đường cũ kỹ lúc được lúc hỏng, đường xá cũng chẳng dễ đi. Đống rác chất đống trước cửa bốc mùi hôi thối dưới cái nóng gắt, Giang Vọng đã quá quen với điều đó.
Giang Vọng vẫn chạy rất nhanh, sải bước đi vào hành lang, chạy thẳng tới tầng bốn mới dừng lại, đoạn mở khoá cửa, vào nhà. Ấm nước cậu đun trước khi ra khỏi nhà vừa đúng lúc sôi lên, kêu từng tiếng lục bục.
Giang Vọng kiễng chân, cẩn thận rót một cốc nước nóng, cầm lên thổi nguội hồi lâu, mái tóc ướt rượt mồ hôi dính chặt lên trán, khí nóng dày đặc bốc lên, lướt qua hàng mi cực dài của cậu, tiếp đó lơ lửng bay lên trên, hệt như cơn nóng mùa hè tới đêm rồi vẫn chưa chịu giảm nhiệt.
Cốc nước đỡ nóng hơn, tiếng ho khụ khụ vang lên trong phòng ngủ. Giang Vọng vội vàng móc vỉ thuốc trong túi áo ra.
Bây giờ tiệm thuốc nhỏ dưới tầng đã đóng cửa, cậu chạy lâu lắm lắm mới xin được một bà cụ cho vỉ thuốc hạ sốt mà không lấy tiền.
"Mẹ."
Giang Vọng mở cửa, người phụ nữ nằm trên giường mở mắt, câu đầu tiên lại là: "Bao nhiêu tiền?"
Giang Vọng bẻ vỉ thuốc lấy thuốc, cố gắng hết sức giúp mẹ uống thuốc xong mới đáp: "Không mất tiền."
Giang Liên nhíu mày uống thuốc, nhìn khóe môi hơi nhếch của con trai, nói: “Giang Vọng, mẹ nói với con rất nhiều lần rồi, không được cười với người khác!”
Giang Vọng không cười nữa, nhỏ giọng nói với vẻ không hài lòng: “Mẹ có phải người khác đâu!”
Giang Liên khịt mũi, lẩm bẩm: “Nhóc con không nghe lời.”
Giang Liên lại kéo tay Giang Vọng, uống hết cốc nước trong tay cậu, cảm giác đắng nghét ở đầu lưỡi mới đỡ hơn. Cô ấy thở phào một hơi, nhìn con trai từ đầu tới chân, vươn tay lau sạch vết bụi bẩn dính trên má cậu: "Ngã rồi hả?"
"Không ạ."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Giang Liên hỏi mấy câu xong thì cơn buồn ngủ ập tới. Đầu óc cô ấy vốn váng vất mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Trong căn phòng chật chội, bừa bộn chất đủ loại quần áo.
Giang Vọng ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm Giang Liên, đoạn vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào bên mặt nóng bừng của cô ấy, nghĩ bụng: Nếu ngày nào mẹ cũng về nhà sớm thì tốt biết mấy.
Cậu muốn lớn lên thật nhanh để có thể chăm sóc mẹ.
Hồi lâu sau, Giang Vọng đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
Dáng người gầy nhỏ hệt như con chuột náu trong chỗ tối, cậu lặng lẽ di chuyển khắp phòng, sau khi gấp gọn quần áo thì quét dọn phòng sạch sẽ.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào căn phòng qua khung cửa sổ hẹp nhỏ.
Đã hơn nửa đêm rồi. Giang Vọng nghiêng đầu nhìn về phía khung cửa sổ chưa đóng, nghĩ một lát rồi chạy tới bên cửa, cậu muốn đóng nó vào.
Bỗng nhiên, một tiếng "bùm" cực lớn vang lên cách đó không xa, Giang Vọng nhoài người ra nhìn, tức thì ngẩn ngơ. Từng chùm pháo hoa hệt như sao băng thắp sáng màn đêm đen tối, khiến ánh sao trên cao trở nên lu mờ. Cuối cùng pháo hoa tan biến, bầu trời trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Giang Vọng kiễn chân đóng cửa sổ, rời khỏi phòng mẹ.
...
[LiLi, bạn có chắc chắn muốn đốt pháo hoa cho Giang Vọng?]
[Chắc chắn.]
.
Hôm sau, chủ đề [Chinh phục trái tim tôi] như nổ tung.
Mọi người đều đang tag tài khoản Weibo chính thức hỏi tài khoản cấp năm tên "LiLi" là ai, có phải lỗi của hệ thống không, nếu không phải thì chắc chắn là bật hack tool rồi.
Nơi duy nhất người chơi hai chế độ cạnh tranh và chế độ thường ngày có thể gặp nhau là ở đấu trường.
Mà phần đấu trường này cũng là một trong những nét sáng tạo của trò chơi này. Người chiến thắng có thể rút mất thẻ game bất kì của bên thua. (Nhiều nhất mười tấm mỗi ngày.)
Tài khoản cấp năm tên "LiLi" chỉ dùng hai tấm thẻ game và một tiếng đồng hồ ngắn ngủi để càn quét khu vực chiến đấu cấp S, thành công thăng lên khu vực chiến đấu cấp SS. Có người chơi từng ước tính, nếu không có giới hạn về số lần rút thẻ game, rất có thể cô/anh đã nhận được sáu mươi tấm thẻ game trọn vẹn.
Sau khi rút đủ mười tấm thẻ game thì không được phép rút thêm thẻ game nữa, nhưng sức chiến đấu vẫn tiếp tục được cộng dồn.
Lý do "LiLi" không tiếp tục càn quét trong khu chiến đấu SS là vì thời gian cho phép đã đạt giới hạn. Còn Lục Lê - người trực tiếp gây ra cơn sóng gió ấy lại không hề hay biết về chuyện này. Mãi tới tối hôm kia, Lục Lê vẫn chưa vào lại game.
Chập tối, mặt trời khuất núi đằng tây. Một góc hành lang được ánh đèn chiếu sáng.
Lục Lê vừa ăn tối xong ở nhà cậu, đương lúc chuẩn bị xin phép về thì bị bà ngoại gọi lại. Cô trốn suốt nửa tháng nhưng vẫn không tránh được, cậu gọi bà ngoại tới rồi.
Bà ngoại vốn còn rất khoẻ mạnh, minh mẫn, bấy giờ lưng đã hơi còng, trìu mến nói lời dặn dò muộn màng sau một năm trời: "Lê Lê này, ba cháu mất rồi, mẹ cháu lại ngồi tù. Cháu dọn về nhà cậu ở để cậu tiện chăm sóc cháu có gì không tốt đâu? Bà ngoại sẽ tới thăm cháu thường xuyên."
Câu nói này Lục Lê đã nghe đi nghe lại vô số lần. Từ bối rối do dự ban đầu tới lúc đã quyết định xong. Lục Lê mím môi, nắm lấy tay bà ngoại, giải thích bằng vẻ hoang mang đầy bất lực: "Bà ngoại, nhưng mợ và cô đều muốn cháu qua đó ở, cháu ... cháu không biết làm thế nào nữa ạ."
Nghe vậy, sắc mặt bà ngoại bỗng chốc thay đổi.
Bà cụ nắm chặt tay Lục Lê, lo lắng hỏi: "Cháu không được tới chỗ cô cháu, mẹ cháu lại đi... ba cháu đó. Mợ liên lạc với cháu lúc nào thế? Nói gì với cháu?"
Lục Lê thật thà kể lại.
Sắc mặt bà ngoại không rõ ý, vỗ mu bàn tay cô: "Được rồi, cháu về trước đi, chuyện này để sau vậy. Sau này cậu gọi cháu tới ăn cơm thì tới nhé, đừng sợ, người nhà với nhau cả.”
"Mẹ cháu dẫu gì cũng là con gái của bà.”
Nhìn bóng lưng bà ngoại dần khuất dưới bậc cửa, Lục Lê thở phào nhẹ nhõm.
Khi mọi chuyện xảy ra vào năm ngoái, chẳng ai thèm quan tâm tới Lục Lê. Nhưng năm nay, họ biết cô nhận được tiền bồi thường bảo hiểm của Lục Trường Thanh thì nhiệt tình hẳn lên, ai cũng tới tìm cô ân cần hỏi han.
Lục Lê biết thừa tính mợ nhà mình, ít nhất phải cãi nhau một tuần mới thôi.
Một tuần sau, cô sẽ rời khỏi thành phố Giang. Mọi âm mưu của họ đều sẽ tan thành mây khói.
.
Lục Lê về tới nhà đã gần bảy giờ. Cô vào nhà tắm tắm rửa, nửa tiếng sau, cô về phòng với mái tóc dài hẵng còn ướt sũng. Phòng cô không có điều hoà.
Lục Lê không thích dùng máy sấy vì quá nóng, cô bèn dựa trên bàn học, bật quạt điện thổi khô tóc, đôi mắt hạnh sáng trong lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rèm cửa sổ như thêm hiệu ứng mờ sương cho bầu trời đêm. Lục Lê thất thần suy nghĩ vẩn vơ.
Điện thoại để trên bàn gỗ bỗng rung lên.
Lục Lê hoàn hồn, cầm điện thoại lên. Cô gái gặp ở quảng trường hôm qua nhắn tin cho cô!
[R: LiLi! Tôi phát hiện tên WeChat của cô giống hệt với người chơi được thần may mắn ghé thăm hôm nay đó, chẳng lẽ người đó chính là cô???]
[LiLi: Người chơi may mắn?]
[R: Chuyện lớn vậy mà cô lại không biết ư? Đợi xíu nhé, tôi chia sẻ cho cô.]
Sau đó cô ấy gửi cho Lục Lê là nội dung bài đăng thông báo do tài khoản Weibo chính thức của [Chinh phục trái tim tôi] đăng tải chiều nay.
“Kính gửi người chơi thân mến,
Sau khi hệ thống kiểm tra, tài khoản "LiLi" cấp 5 là người chơi mới đăng kí và không hề sử dụng bất cứ phần mềm hack hay công cụ ăn gian khác trong trò chơi, đồng thời chúng tôi cũng đã loại bỏ nguyên nhân hệ thống xuất hiện lỗi bug. Sau khi kiểm tra, người chơi "LiLi" đã nhận được thẻ game Giang Vọng cấp SSS+ trong lúc làm nhiệm vụ.
Bình luận phía dưới đủ kiểu ý kiến.”
[Cấp SSS+ có thật đấy hả? Đây là tấm cấp SSS+ đầu tiên từ khi game này ra mắt nhỉ?]
[Tôi đơ luôn rồi, thẻ game này đỉnh thế á?]
[Á á á á, lại có thứ mới để gặm rồi!!! Người chị em ơi, mau đi cày cốt truyện nhanh nhé!!!]
[Giang Vọng đỉnh nhất quả đất! Còn ai dám có ý kiến không?]
Lục Lê sửng sốt, bất giác vào game xem sao.
Thẻ game cấp SSS+ sáng lấp lánh lặng lẽ nằm trong túi vật phẩm của cô, ngoài nó ra còn có mười tấm thẻ màu xám khác. Vì cô chưa bắt đầu chinh phục những nhân vật khác nên không thể sử dụng mười tấm thẻ game đó.
Lục Lê trả lời R: [Không phải tôi, chỉ là trùng hợp thôi.]
Trả lời xong, Lục Lê hơi khó hiểu, hình như vận may của cô tốt một cách bất thường. Cô dò hỏi: [Độ thiện cảm ban đầu của các cô đều là số âm ư?]
[R: Chẳng ai được số dương luôn ấy! Thậm chí có người đã trải qua hơn nửa cốt truyện mà độ thiện cảm còn chưa tới năm mươi, anh trai này khó cưa quá luôn.]
Nhìn tin nhắn ấy, Lục Lê nín thinh. Cô không dám nói chẳng những cô nhận được thẻ Giang Vọng cấp SSS+, mà độ thiện cảm ban đầu của Giang Vọng dành cho cô là 0, chứ không phải âm.
Tối qua, Lục Lê thoát game cũng là lúc cô đi ngủ. Cô lóng ngóng hoàn thành vài nhiệm vụ người chơi mới xong là đi ngủ luôn, thậm chí còn không để ý tới tấm thẻ game bất ngờ kia.
Lục Lê bấm mở nhà cô, đó là một trang viên nhỏ. Đây là ngôi nhà cô được hệ thống chỉ định một cách ngẫu nhiên, nằm ở ngoại ô, cách địa điểm làm nhiệm vụ rất xa.
Những ngôi nhà tốt nhất đều nằm ở trung tâm thành phố, tệ nhất thì ở nông thôn. Có người chơi từng phàn nàn cuộc sống thường ngày giống hệt cuộc sống bình thường, vào thành phố làm nhiệm vụ cũng phải đứng đợi xe khách từ quê lên.
Sau khi làm xong nhiệm vụ trang viên, tiền vàng rơi xuống tới tấp.
Có thể dùng những đồng tiền vàng này để đổi những vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống và vật phẩm sẽ thay đổi theo từng phần cốt truyện.
Lục Lê quay về, bấm mở xem thẻ game Giang Vọng cấp SSS+.
Tấm thẻ game này tên Tuyết Ngày Đông.
Cô chần chừ một chốc rồi thoát game.
.
Mùa hè trong thực tế rất dài, nhưng trong game thì chỉ là cái chớp mắt. Cái nóng ngày hè đã qua đi, cây cối trĩu quả, đất trời tĩnh lặng.
Một tuần nay, ban ngày Lục Lê bận việc chuyển nhà, buổi tối tắm xong sẽ lên giường cày cốt truyện.
Cô và Giang Vọng cùng nhau ngắm pháo hoa, bắt đom đóm, giúp Giang Vọng bé nhỏ đuổi những kẻ say khướt và cả bọn nhóc xấu tính định bắt nạt cậu vân vân. Họ trở thành bạn thân.
Ngày Lục Lê đẩy vali lên tàu cao tốc cũng là ngày tuyết rơi trong game.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh tượng phía ngoài, kí ức mười mấy năm nay như bị đóng băng, đầu óc cô trống rỗng, cũng chẳng có cảm xúc gì.
Điều duy nhất cô rõ ràng là kí ức cô đi gặp Tống Minh Nguyệt vào cái ngày nóng nhất trong tháng bảy.
Không khí trong nhà thăm tù khô nóng, ánh nắng từ cửa sổ rọi thẳng xuống căn phòng. Nhưng mặt trời chói chang tới vậy chỉ chiếu sáng được một nửa căn phòng, họ nhìn nhau trong nửa căn phòng còn lại.
Gương mặt người phụ nữ điềm tĩnh, ánh mắt hiền hoà tĩnh lặng, toát lên vẻ nhẹ nhõm Lục Lê trước nay rất hiếm nhìn thấy trên gương mặt mẹ.
Giữa họ bị ngăn cách bởi một tấm kính dày, Tống Minh Nguyệt bảo cô hãy rời đi. Lục Lê hỏi: Vậy mẹ thì sao?
Tống Minh Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn cô. Lục Lê ngơ ngác nhìn mẹ mình, bỗng dưng nước mắt tuôn như mưa, nước mắt nhẹ như lông vũ, nháy mắt đã bị cái nóng như thiêu đốt nhấn chìm.
Đây là lần đầu tiên Lục Lê khóc trong suốt một năm nay.
Lục Trường Thanh chết, cô không khóc; Tống Minh Nguyệt bị bắt cô cũng không rơi lệ. Nhưng bấy giờ, Lục Lê nhìn người phụ nữ đập nát hình tượng "mẹ" đã kéo dài suốt hơn mười bảy năm trời nay, cô đã khóc.
Giữa họ bị ngăn cách bởi bức tường, cũng là khoảng cách khó lòng vượt qua nhất, nhưng trái tim của họ lại chưa từng gần gũi tới vậy.
Cuối cùng Tống Minh Nguyệt đã trở thành dáng vẻ bà ấy luôn mong mỏi nhất. Không còn là mẹ của Lục Lê hay vợ của Lục Trường Thanh, bà ấy chỉ là chính bản thân mình.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, Lục Lê nghe giọng mình trả lời Tống Minh Nguyệt cực kỳ rõ ràng: "Vâng."
"Xin chào các quý hành khách, chào mừng quý hành khách ngồi chuyến tàu lần này. Chuyến tàu sẽ khởi hành từ thành phố Giang tới thành phố Bắc..."
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, hoàn hồn khi tiếng từ loa phát thanh trên tàu vang lên. Cô hơi do dự, mở game ra.
Suốt một tuần nay, cô có cảm giác như mình đang nuôi một đứa nhóc vậy, chưa nói tới việc chinh phục hay không, cô đã bị mắc kẹt ở cùng một cửa ải chín mươi tám lần rồi!
Lục Lê có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, dạo gần đây cô vẫn luôn mở khoá cốt truyện theo cấp độ của các thẻ game. Cô cứ tưởng sau khi mở khoá thẻ game cấp A là có thể mở khóa thẻ cấp SSS+ rồi. Nhưng sau đó lại cứ bị tụt xuống những thẻ game cấp độ khác nhau, mãi mà chưa tới cấp SSS+.
Bây giờ chỉ cần Lục Lê vượt qua ải này là có thể mở khoá thẻ game cấp SSS+ rồi. Cô nhìn tuyết rơi trên màn hình điện thoại, quay lại với nhiệm vụ của mình.
[Giang Vọng từ chối áo phao của bạn lần nữa, thế là bạn …]
Lục Lê không ngờ trò chơi này còn có cả phần điền vào chỗ trống!
Thậm chí cô còn lên mạng tìm kiếm những mẹo qua ải, nhưng chẳng có ai từng giải mã hết mọi tình tiết trong thẻ bài này, họ đều bị kẹt ở khúc 98%.
Từ khoá mấu chốt để kích hoạt là gì nhỉ?
Lục Lê thử lại lần nữa: “Lén để áo phao trước cửa nhà Giang Vọng.”
Hệ thống nhắc nhở: [Vượt ải thẻ game thất bại!]
Lục Lê: “...”
Sao thằng nhóc này khó chơi thế nhỉ.
Cô chọt gương mặt nho nhỏ của Giang Vọng trên màn hình, thở dài, quay sang mở thẻ SSS+ ra. Trên thẻ là hình Giang Vọng quay lưng lại với cô, chân trần đứng trong tuyết, tuyết trên tóc đã kết thành lớp băng mỏng.
Trên thẻ hiển thị: Mẹ Giang Vọng qua đời.
Lục Lê đờ ra chốc lát khi thấy dòng chữ này.
Tàu hoả bắt đầu chạy. Vài giây sau, Lục Lê thoát khỏi giao diện của tấm thẻ, đoạn vứt hết “Thẻ Giang Vọng” vào sảnh phân tách.
Cô không muốn chinh phục Giang Vọng nữa. Lục Lê chẳng thiết chơi game tiếp nữa, cất điện thoại đi, nhìn cảnh tượng ngoài khung cửa.
Từng dãy núi thâm thấp nhuốm màu cây xanh đậm nhạt nối đuôi nhau trải dài, lớp lớp mây gợn uốn lượn như sóng xô bờ cát. Những đám mây đen từ đâu bỗng tụ lại trên nền trời vốn xanh vắt, bầu trời chợt tối sầm lại.
Tiếng sấm vang lên trước cả cơn mưa, bỗng có tia sét rạch trời chớp nhoáng, đoạn bổ thẳng về phía Lục Lê.
Lục Lê nhắm chặt mắt lại theo bản năng, khi cô mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đờ ra hồi lâu mà chưa thể phản ứng lại.
.
Từng tầng mây mềm mại như bông lững lờ trôi trên nền trời, tiếng bò sữa kêu “bòooo” vang lên không ngừng giữa cánh đồng.
Cách cách đồng không xa có tấm bảng gỗ ghi: Nhà của LiLi.
Lục Lê: “...”
Con hẻm chật hẹp chia cắt khu phía đông và khu phía tây thành hai thế giới sáng tối rõ ràng, một bên đèn đuốc lấp lánh, bên còn lại im lìm lặng ngắt.
Trong con hẻm, tiếng chai thuỷ tinh leng keng xen lẫn tiếng đàn ông chửi bới vang vọng.
Ổ gà ổ chuột trên đường đọng đầy nước từ cơn mưa hôm qua.
Có bóng người gầy gò bất chợt chạy dọc con hẻm, bàn chân đi đôi dép lê giẫm vào vũng nước trên đường, nước bùn lập tức bắn tung toé vào người đàn ông đang gục bên đường.
"Giang Vọng! Mày quay lại đây cho ông!" Người đàn ông gào giọng chửi bới, giơ tay toan đứng dậy, nhưng men say lại khiến người đàn ông loạng choạng ngã phịch xuống đất: "Thằng nhóc khốn kiếp, chạy nhanh gớm..."
Người khu phía Tây không ai không biết Giang Vọng.
Không chỉ bởi vì cậu ngoan ngoãn đáng yêu, còn bởi vì cậu có một người mẹ làm nghề buôn hương bán phấn. Người nơi đây đủ loại thượng vàng hạ cám, chẳng thiếu loại nào.
Dáng người cậu bé nho nhỏ, nhưng chạy cực nhanh.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính chút bụi bẩn, đôi mắt đen láy sáng ngời, cậu mím chặt môi, chiếc áo ba lỗ cậu đang mặc thấm đẫm mồ hôi. Cậu nhanh nhẹn lách mình vào trong con hẻm, chẳng mấy chốc đã chạy tới góc heo hút nhất của khu phía tây.
Bóng đèn đường cũ kỹ lúc được lúc hỏng, đường xá cũng chẳng dễ đi. Đống rác chất đống trước cửa bốc mùi hôi thối dưới cái nóng gắt, Giang Vọng đã quá quen với điều đó.
Giang Vọng vẫn chạy rất nhanh, sải bước đi vào hành lang, chạy thẳng tới tầng bốn mới dừng lại, đoạn mở khoá cửa, vào nhà. Ấm nước cậu đun trước khi ra khỏi nhà vừa đúng lúc sôi lên, kêu từng tiếng lục bục.
Giang Vọng kiễng chân, cẩn thận rót một cốc nước nóng, cầm lên thổi nguội hồi lâu, mái tóc ướt rượt mồ hôi dính chặt lên trán, khí nóng dày đặc bốc lên, lướt qua hàng mi cực dài của cậu, tiếp đó lơ lửng bay lên trên, hệt như cơn nóng mùa hè tới đêm rồi vẫn chưa chịu giảm nhiệt.
Cốc nước đỡ nóng hơn, tiếng ho khụ khụ vang lên trong phòng ngủ. Giang Vọng vội vàng móc vỉ thuốc trong túi áo ra.
Bây giờ tiệm thuốc nhỏ dưới tầng đã đóng cửa, cậu chạy lâu lắm lắm mới xin được một bà cụ cho vỉ thuốc hạ sốt mà không lấy tiền.
"Mẹ."
Giang Vọng mở cửa, người phụ nữ nằm trên giường mở mắt, câu đầu tiên lại là: "Bao nhiêu tiền?"
Giang Vọng bẻ vỉ thuốc lấy thuốc, cố gắng hết sức giúp mẹ uống thuốc xong mới đáp: "Không mất tiền."
Giang Liên nhíu mày uống thuốc, nhìn khóe môi hơi nhếch của con trai, nói: “Giang Vọng, mẹ nói với con rất nhiều lần rồi, không được cười với người khác!”
Giang Vọng không cười nữa, nhỏ giọng nói với vẻ không hài lòng: “Mẹ có phải người khác đâu!”
Giang Liên khịt mũi, lẩm bẩm: “Nhóc con không nghe lời.”
Giang Liên lại kéo tay Giang Vọng, uống hết cốc nước trong tay cậu, cảm giác đắng nghét ở đầu lưỡi mới đỡ hơn. Cô ấy thở phào một hơi, nhìn con trai từ đầu tới chân, vươn tay lau sạch vết bụi bẩn dính trên má cậu: "Ngã rồi hả?"
"Không ạ."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Giang Liên hỏi mấy câu xong thì cơn buồn ngủ ập tới. Đầu óc cô ấy vốn váng vất mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Trong căn phòng chật chội, bừa bộn chất đủ loại quần áo.
Giang Vọng ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm Giang Liên, đoạn vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào bên mặt nóng bừng của cô ấy, nghĩ bụng: Nếu ngày nào mẹ cũng về nhà sớm thì tốt biết mấy.
Cậu muốn lớn lên thật nhanh để có thể chăm sóc mẹ.
Hồi lâu sau, Giang Vọng đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
Dáng người gầy nhỏ hệt như con chuột náu trong chỗ tối, cậu lặng lẽ di chuyển khắp phòng, sau khi gấp gọn quần áo thì quét dọn phòng sạch sẽ.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào căn phòng qua khung cửa sổ hẹp nhỏ.
Đã hơn nửa đêm rồi. Giang Vọng nghiêng đầu nhìn về phía khung cửa sổ chưa đóng, nghĩ một lát rồi chạy tới bên cửa, cậu muốn đóng nó vào.
Bỗng nhiên, một tiếng "bùm" cực lớn vang lên cách đó không xa, Giang Vọng nhoài người ra nhìn, tức thì ngẩn ngơ. Từng chùm pháo hoa hệt như sao băng thắp sáng màn đêm đen tối, khiến ánh sao trên cao trở nên lu mờ. Cuối cùng pháo hoa tan biến, bầu trời trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Giang Vọng kiễn chân đóng cửa sổ, rời khỏi phòng mẹ.
...
[LiLi, bạn có chắc chắn muốn đốt pháo hoa cho Giang Vọng?]
[Chắc chắn.]
.
Hôm sau, chủ đề [Chinh phục trái tim tôi] như nổ tung.
Mọi người đều đang tag tài khoản Weibo chính thức hỏi tài khoản cấp năm tên "LiLi" là ai, có phải lỗi của hệ thống không, nếu không phải thì chắc chắn là bật hack tool rồi.
Nơi duy nhất người chơi hai chế độ cạnh tranh và chế độ thường ngày có thể gặp nhau là ở đấu trường.
Mà phần đấu trường này cũng là một trong những nét sáng tạo của trò chơi này. Người chiến thắng có thể rút mất thẻ game bất kì của bên thua. (Nhiều nhất mười tấm mỗi ngày.)
Tài khoản cấp năm tên "LiLi" chỉ dùng hai tấm thẻ game và một tiếng đồng hồ ngắn ngủi để càn quét khu vực chiến đấu cấp S, thành công thăng lên khu vực chiến đấu cấp SS. Có người chơi từng ước tính, nếu không có giới hạn về số lần rút thẻ game, rất có thể cô/anh đã nhận được sáu mươi tấm thẻ game trọn vẹn.
Sau khi rút đủ mười tấm thẻ game thì không được phép rút thêm thẻ game nữa, nhưng sức chiến đấu vẫn tiếp tục được cộng dồn.
Lý do "LiLi" không tiếp tục càn quét trong khu chiến đấu SS là vì thời gian cho phép đã đạt giới hạn. Còn Lục Lê - người trực tiếp gây ra cơn sóng gió ấy lại không hề hay biết về chuyện này. Mãi tới tối hôm kia, Lục Lê vẫn chưa vào lại game.
Chập tối, mặt trời khuất núi đằng tây. Một góc hành lang được ánh đèn chiếu sáng.
Lục Lê vừa ăn tối xong ở nhà cậu, đương lúc chuẩn bị xin phép về thì bị bà ngoại gọi lại. Cô trốn suốt nửa tháng nhưng vẫn không tránh được, cậu gọi bà ngoại tới rồi.
Bà ngoại vốn còn rất khoẻ mạnh, minh mẫn, bấy giờ lưng đã hơi còng, trìu mến nói lời dặn dò muộn màng sau một năm trời: "Lê Lê này, ba cháu mất rồi, mẹ cháu lại ngồi tù. Cháu dọn về nhà cậu ở để cậu tiện chăm sóc cháu có gì không tốt đâu? Bà ngoại sẽ tới thăm cháu thường xuyên."
Câu nói này Lục Lê đã nghe đi nghe lại vô số lần. Từ bối rối do dự ban đầu tới lúc đã quyết định xong. Lục Lê mím môi, nắm lấy tay bà ngoại, giải thích bằng vẻ hoang mang đầy bất lực: "Bà ngoại, nhưng mợ và cô đều muốn cháu qua đó ở, cháu ... cháu không biết làm thế nào nữa ạ."
Nghe vậy, sắc mặt bà ngoại bỗng chốc thay đổi.
Bà cụ nắm chặt tay Lục Lê, lo lắng hỏi: "Cháu không được tới chỗ cô cháu, mẹ cháu lại đi... ba cháu đó. Mợ liên lạc với cháu lúc nào thế? Nói gì với cháu?"
Lục Lê thật thà kể lại.
Sắc mặt bà ngoại không rõ ý, vỗ mu bàn tay cô: "Được rồi, cháu về trước đi, chuyện này để sau vậy. Sau này cậu gọi cháu tới ăn cơm thì tới nhé, đừng sợ, người nhà với nhau cả.”
"Mẹ cháu dẫu gì cũng là con gái của bà.”
Nhìn bóng lưng bà ngoại dần khuất dưới bậc cửa, Lục Lê thở phào nhẹ nhõm.
Khi mọi chuyện xảy ra vào năm ngoái, chẳng ai thèm quan tâm tới Lục Lê. Nhưng năm nay, họ biết cô nhận được tiền bồi thường bảo hiểm của Lục Trường Thanh thì nhiệt tình hẳn lên, ai cũng tới tìm cô ân cần hỏi han.
Lục Lê biết thừa tính mợ nhà mình, ít nhất phải cãi nhau một tuần mới thôi.
Một tuần sau, cô sẽ rời khỏi thành phố Giang. Mọi âm mưu của họ đều sẽ tan thành mây khói.
.
Lục Lê về tới nhà đã gần bảy giờ. Cô vào nhà tắm tắm rửa, nửa tiếng sau, cô về phòng với mái tóc dài hẵng còn ướt sũng. Phòng cô không có điều hoà.
Lục Lê không thích dùng máy sấy vì quá nóng, cô bèn dựa trên bàn học, bật quạt điện thổi khô tóc, đôi mắt hạnh sáng trong lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rèm cửa sổ như thêm hiệu ứng mờ sương cho bầu trời đêm. Lục Lê thất thần suy nghĩ vẩn vơ.
Điện thoại để trên bàn gỗ bỗng rung lên.
Lục Lê hoàn hồn, cầm điện thoại lên. Cô gái gặp ở quảng trường hôm qua nhắn tin cho cô!
[R: LiLi! Tôi phát hiện tên WeChat của cô giống hệt với người chơi được thần may mắn ghé thăm hôm nay đó, chẳng lẽ người đó chính là cô???]
[LiLi: Người chơi may mắn?]
[R: Chuyện lớn vậy mà cô lại không biết ư? Đợi xíu nhé, tôi chia sẻ cho cô.]
Sau đó cô ấy gửi cho Lục Lê là nội dung bài đăng thông báo do tài khoản Weibo chính thức của [Chinh phục trái tim tôi] đăng tải chiều nay.
“Kính gửi người chơi thân mến,
Sau khi hệ thống kiểm tra, tài khoản "LiLi" cấp 5 là người chơi mới đăng kí và không hề sử dụng bất cứ phần mềm hack hay công cụ ăn gian khác trong trò chơi, đồng thời chúng tôi cũng đã loại bỏ nguyên nhân hệ thống xuất hiện lỗi bug. Sau khi kiểm tra, người chơi "LiLi" đã nhận được thẻ game Giang Vọng cấp SSS+ trong lúc làm nhiệm vụ.
Bình luận phía dưới đủ kiểu ý kiến.”
[Cấp SSS+ có thật đấy hả? Đây là tấm cấp SSS+ đầu tiên từ khi game này ra mắt nhỉ?]
[Tôi đơ luôn rồi, thẻ game này đỉnh thế á?]
[Á á á á, lại có thứ mới để gặm rồi!!! Người chị em ơi, mau đi cày cốt truyện nhanh nhé!!!]
[Giang Vọng đỉnh nhất quả đất! Còn ai dám có ý kiến không?]
Lục Lê sửng sốt, bất giác vào game xem sao.
Thẻ game cấp SSS+ sáng lấp lánh lặng lẽ nằm trong túi vật phẩm của cô, ngoài nó ra còn có mười tấm thẻ màu xám khác. Vì cô chưa bắt đầu chinh phục những nhân vật khác nên không thể sử dụng mười tấm thẻ game đó.
Lục Lê trả lời R: [Không phải tôi, chỉ là trùng hợp thôi.]
Trả lời xong, Lục Lê hơi khó hiểu, hình như vận may của cô tốt một cách bất thường. Cô dò hỏi: [Độ thiện cảm ban đầu của các cô đều là số âm ư?]
[R: Chẳng ai được số dương luôn ấy! Thậm chí có người đã trải qua hơn nửa cốt truyện mà độ thiện cảm còn chưa tới năm mươi, anh trai này khó cưa quá luôn.]
Nhìn tin nhắn ấy, Lục Lê nín thinh. Cô không dám nói chẳng những cô nhận được thẻ Giang Vọng cấp SSS+, mà độ thiện cảm ban đầu của Giang Vọng dành cho cô là 0, chứ không phải âm.
Tối qua, Lục Lê thoát game cũng là lúc cô đi ngủ. Cô lóng ngóng hoàn thành vài nhiệm vụ người chơi mới xong là đi ngủ luôn, thậm chí còn không để ý tới tấm thẻ game bất ngờ kia.
Lục Lê bấm mở nhà cô, đó là một trang viên nhỏ. Đây là ngôi nhà cô được hệ thống chỉ định một cách ngẫu nhiên, nằm ở ngoại ô, cách địa điểm làm nhiệm vụ rất xa.
Những ngôi nhà tốt nhất đều nằm ở trung tâm thành phố, tệ nhất thì ở nông thôn. Có người chơi từng phàn nàn cuộc sống thường ngày giống hệt cuộc sống bình thường, vào thành phố làm nhiệm vụ cũng phải đứng đợi xe khách từ quê lên.
Sau khi làm xong nhiệm vụ trang viên, tiền vàng rơi xuống tới tấp.
Có thể dùng những đồng tiền vàng này để đổi những vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống và vật phẩm sẽ thay đổi theo từng phần cốt truyện.
Lục Lê quay về, bấm mở xem thẻ game Giang Vọng cấp SSS+.
Tấm thẻ game này tên Tuyết Ngày Đông.
Cô chần chừ một chốc rồi thoát game.
.
Mùa hè trong thực tế rất dài, nhưng trong game thì chỉ là cái chớp mắt. Cái nóng ngày hè đã qua đi, cây cối trĩu quả, đất trời tĩnh lặng.
Một tuần nay, ban ngày Lục Lê bận việc chuyển nhà, buổi tối tắm xong sẽ lên giường cày cốt truyện.
Cô và Giang Vọng cùng nhau ngắm pháo hoa, bắt đom đóm, giúp Giang Vọng bé nhỏ đuổi những kẻ say khướt và cả bọn nhóc xấu tính định bắt nạt cậu vân vân. Họ trở thành bạn thân.
Ngày Lục Lê đẩy vali lên tàu cao tốc cũng là ngày tuyết rơi trong game.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh tượng phía ngoài, kí ức mười mấy năm nay như bị đóng băng, đầu óc cô trống rỗng, cũng chẳng có cảm xúc gì.
Điều duy nhất cô rõ ràng là kí ức cô đi gặp Tống Minh Nguyệt vào cái ngày nóng nhất trong tháng bảy.
Không khí trong nhà thăm tù khô nóng, ánh nắng từ cửa sổ rọi thẳng xuống căn phòng. Nhưng mặt trời chói chang tới vậy chỉ chiếu sáng được một nửa căn phòng, họ nhìn nhau trong nửa căn phòng còn lại.
Gương mặt người phụ nữ điềm tĩnh, ánh mắt hiền hoà tĩnh lặng, toát lên vẻ nhẹ nhõm Lục Lê trước nay rất hiếm nhìn thấy trên gương mặt mẹ.
Giữa họ bị ngăn cách bởi một tấm kính dày, Tống Minh Nguyệt bảo cô hãy rời đi. Lục Lê hỏi: Vậy mẹ thì sao?
Tống Minh Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn cô. Lục Lê ngơ ngác nhìn mẹ mình, bỗng dưng nước mắt tuôn như mưa, nước mắt nhẹ như lông vũ, nháy mắt đã bị cái nóng như thiêu đốt nhấn chìm.
Đây là lần đầu tiên Lục Lê khóc trong suốt một năm nay.
Lục Trường Thanh chết, cô không khóc; Tống Minh Nguyệt bị bắt cô cũng không rơi lệ. Nhưng bấy giờ, Lục Lê nhìn người phụ nữ đập nát hình tượng "mẹ" đã kéo dài suốt hơn mười bảy năm trời nay, cô đã khóc.
Giữa họ bị ngăn cách bởi bức tường, cũng là khoảng cách khó lòng vượt qua nhất, nhưng trái tim của họ lại chưa từng gần gũi tới vậy.
Cuối cùng Tống Minh Nguyệt đã trở thành dáng vẻ bà ấy luôn mong mỏi nhất. Không còn là mẹ của Lục Lê hay vợ của Lục Trường Thanh, bà ấy chỉ là chính bản thân mình.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, Lục Lê nghe giọng mình trả lời Tống Minh Nguyệt cực kỳ rõ ràng: "Vâng."
"Xin chào các quý hành khách, chào mừng quý hành khách ngồi chuyến tàu lần này. Chuyến tàu sẽ khởi hành từ thành phố Giang tới thành phố Bắc..."
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, hoàn hồn khi tiếng từ loa phát thanh trên tàu vang lên. Cô hơi do dự, mở game ra.
Suốt một tuần nay, cô có cảm giác như mình đang nuôi một đứa nhóc vậy, chưa nói tới việc chinh phục hay không, cô đã bị mắc kẹt ở cùng một cửa ải chín mươi tám lần rồi!
Lục Lê có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, dạo gần đây cô vẫn luôn mở khoá cốt truyện theo cấp độ của các thẻ game. Cô cứ tưởng sau khi mở khoá thẻ game cấp A là có thể mở khóa thẻ cấp SSS+ rồi. Nhưng sau đó lại cứ bị tụt xuống những thẻ game cấp độ khác nhau, mãi mà chưa tới cấp SSS+.
Bây giờ chỉ cần Lục Lê vượt qua ải này là có thể mở khoá thẻ game cấp SSS+ rồi. Cô nhìn tuyết rơi trên màn hình điện thoại, quay lại với nhiệm vụ của mình.
[Giang Vọng từ chối áo phao của bạn lần nữa, thế là bạn …]
Lục Lê không ngờ trò chơi này còn có cả phần điền vào chỗ trống!
Thậm chí cô còn lên mạng tìm kiếm những mẹo qua ải, nhưng chẳng có ai từng giải mã hết mọi tình tiết trong thẻ bài này, họ đều bị kẹt ở khúc 98%.
Từ khoá mấu chốt để kích hoạt là gì nhỉ?
Lục Lê thử lại lần nữa: “Lén để áo phao trước cửa nhà Giang Vọng.”
Hệ thống nhắc nhở: [Vượt ải thẻ game thất bại!]
Lục Lê: “...”
Sao thằng nhóc này khó chơi thế nhỉ.
Cô chọt gương mặt nho nhỏ của Giang Vọng trên màn hình, thở dài, quay sang mở thẻ SSS+ ra. Trên thẻ là hình Giang Vọng quay lưng lại với cô, chân trần đứng trong tuyết, tuyết trên tóc đã kết thành lớp băng mỏng.
Trên thẻ hiển thị: Mẹ Giang Vọng qua đời.
Lục Lê đờ ra chốc lát khi thấy dòng chữ này.
Tàu hoả bắt đầu chạy. Vài giây sau, Lục Lê thoát khỏi giao diện của tấm thẻ, đoạn vứt hết “Thẻ Giang Vọng” vào sảnh phân tách.
Cô không muốn chinh phục Giang Vọng nữa. Lục Lê chẳng thiết chơi game tiếp nữa, cất điện thoại đi, nhìn cảnh tượng ngoài khung cửa.
Từng dãy núi thâm thấp nhuốm màu cây xanh đậm nhạt nối đuôi nhau trải dài, lớp lớp mây gợn uốn lượn như sóng xô bờ cát. Những đám mây đen từ đâu bỗng tụ lại trên nền trời vốn xanh vắt, bầu trời chợt tối sầm lại.
Tiếng sấm vang lên trước cả cơn mưa, bỗng có tia sét rạch trời chớp nhoáng, đoạn bổ thẳng về phía Lục Lê.
Lục Lê nhắm chặt mắt lại theo bản năng, khi cô mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đờ ra hồi lâu mà chưa thể phản ứng lại.
.
Từng tầng mây mềm mại như bông lững lờ trôi trên nền trời, tiếng bò sữa kêu “bòooo” vang lên không ngừng giữa cánh đồng.
Cách cách đồng không xa có tấm bảng gỗ ghi: Nhà của LiLi.
Lục Lê: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.